Mạc không đi được bao xa liền phát hiện phía sau có người đi theo. Theo lý đây là chuyện bất ngờ, thế nhưng hắn lại không cảm thấy kinh ngạc, ngược lại còn cảm thấy á thú kia cứ như vậy buông tay mới là kỳ lạ đấy.

“Ngươi theo ta làm gì?” Hắn dừng lại, quay đầu nhìn á thú kia, không vui hỏi, nhưng không đợi đối phương trả lời, lại nhanh chóng cắt ngang “Không cần phải nói. Ngươi về đi, ta sẽ không đổi ý đâu.” Hắn cho rằng mình cự tuyệt rất quả quyết lại không biết thái độ của bản thân đã mất đi vẻ lạnh lùng ban đầu.

“Người bộ lạc ta đã gia nhập bộ lạc Mạt Na, không cần tiếp tục dựa vào ngươi nữa.” Hoang mở miệng, nói ra một câu khiến người ta không hiểu làm sao cả.

Trên mặt Mạc lộ ra biểu tình không hiểu, nhưng hắn không có lập tức nói tiếp.

“Rừng rậm Mô Mã và rừng rậm Lam Nguyệt cách nhau bởi hoang mạc, tấn công bộ lạc ở rừng rậm Lam Nguyệt không có lợi cho bộ lạc ở đây.”

“Ta chỉ muốn làm bạn đời của ngươi, không có mục đích khác. Nếu ngươi đồng ý làm bạn đời của ta, cho dù có một ngày ngươi không thể đi săn nữa, ta cũng sẽ không rời bỏ ngươi.” Hoang cố gắng nói từng câu từng câu đầy nghiêm túc, cuối cùng sắc mặt y lộ ra vẻ khẩn trương nhìn thú nhân cường tráng cách mình một khoảng, chờ đợi câu trả lời của hắn.

Nghe đến đó, Mạc mới giật mình hiểu ra. Hóa ra đối phương nói vài câu nghe như không đầu không đuôi này là do lúc trước hắn từng kể về bạn đời của mình và lời giải thích về gian tế mà ra. Trong lúc nhất thời trong lòng hắn không khỏi có nhiều cảm xúc phức tạp. Hắn biết mình nên từ chối, thế nhưng không biết tại sao trước sự cố chấp và ánh mắt kiên định của đối phương lời từ chối đó lại khó mà ra khỏi miệng. Trầm mặc một lát, hắn cũng không nói gì liền xoay người bỏ đi.

Hoang dừng một lát mới phản ứng lại, âm thầm thở nhẹ ra, nhanh chóng đuổi theo. Tuy hắn không đồng ý nhưng cũng không có từ chối, điều này đã tốt hơn dự đoán của y nhiều rồi. Thế nhưng y lại yên tâm quá sớm, bởi vì rất nhanh y liền phát hiện tốc độ của Mạc đã nhanh hơn, vô luận y cố gắng thế nào cũng không đuổi kịp, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng của thú nhân kia biến mất trong rừng.

Điều này khiến Hoang nhớ tới cảnh tượng lần đầu hai người gặp nhau, cũng là bị đối phương bỏ lại như vậy. Có điều chuyện đó không quan trọng, quan trọng là hiện tại y phải làm sao đây? Giờ mà quay lại bộ lạc Mạt Na thì vẫn còn kịp, thế nhưng cứ dễ dàng buông tay như vậy thì y cần gì phải đuổi tới. Tiếp tục đuổi theo? Với tốc độ của y e rằng không thể nào đuổi kịp thú nhân kia.

Hoang không suy xét lâu lắm, liền nhanh chóng men theo hướng Mạc rời đi. Tính của y rất bướng bỉnh, khi đã quyết định làm gì thì kể cả có khó hơn nữa cũng sẽ không bỏ dở giữa chừng. Đây cũng nguyên nhân tại sao thân là á thú mà y lại có thể chống đỡ một nhà ba người.

Thế nhưng, y cũng biết Mạc thật ra không có đi xa. Đừng nói Mạc cũng không chán ghét Hoang, kể cả có ghét đi nữa, hắn cũng sẽ không ném một á thú ở lại rừng rậm nguy hiểm, dù sao đối phương cũng là đi theo hắn mà ra. Sau khi rời khỏi tầm mắt của Hoang, Mạc liền nhảy lên một cái cây ẩn náu, chờ đối phương biết khó mà lui, nào ngờ á thú kia lại cố chấp như thế.

Ẩn thân ở một nơi bí mật gần đó theo y hai ngày, nhìn đối phương làm sao cẩn thận tránh né nguy hiểm, làm sao tìm kiếm thức ăn và chỗ an toàn qua đêm trong một nơi nguy hiểm bốn bề, dù cho liên tiếp gặp nạn y vẫn không quay đầu. Trong lòng Mạc không khỏi bắt đầu dao động. Mà vào lúc này, Hoang gặp một nhóm thú nhân đang đi tới tụ hội các bộ lạc của rừng rậm Mô Mã.

Thấy Hoang là một á thú, mấy thú nhân kia lập tức biểu hiện ra sự quan tâm và nhiệt tình, mời y gia nhập bộ lạc của mình, dĩ nhiên là bị y từ chối. Dù họ có chút thất vọng nhưng cũng không miễn cưỡng người ta, còn tình nguyện hộ tống Hoang đi một đoạn. Trong mắt họ, một á thú hành tẩu một mình trong rừng núi, nơi muốn tới tất nhiên sẽ không quá xa, hoàn toàn đủ thời gian để họ đưa tới trước khi tụ hội bắt đầu.

Hoang cũng không biết phải tìm Mạc thế nào, nghe thấy tụ hội các bộ lạc, trong lòng y khẽ động, quyết định đi cùng các thú nhân này tới đó xem thử, nói không chừng lại có thể tìm được người mình muốn tìm.

Theo lý Hoang có người bảo hộ, Mạc có thể yên tâm mà rời đi. Thế nhưng hắn lại vẫn lặng lẽ đi theo sau đoàn người. Hắn nói với mình là vì lo lắng á thú ngốc nghếch kia không tìm được người ở tụ hội các bộ lạc, lại sẽ dại dột một mình xông vào rừng rậm. Nhưng mà khi nhìn thấy mấy thú nhân tỏ ra ân cần với Hoang suốt đường đi, hắn lại không thể bình tĩnh được, thật giống như thứ vốn thuộc về mình lại bị người ta dò xét, trong tức giận mang theo một chút sợ hãi.

Vì thế Hoang đi cùng nhóm thú nhân không tới hai ngày, Mạc liền xuất hiện trước mặt họ. Mấy năm nay tính của Mạc thay đổi không ít, thế nhưng ngay cả hắn cũng không ngờ trong xương cốt của mình vậy mà vẫn còn giữ lại kích động của dĩ vãng. Vốn theo suy nghĩ của hắn là chờ thêm một đoạn thời gian nữa, xác định Hoang được các thú nhân khác theo đuổi cũng không đổi lòng, hắn mới xuất hiện. Mà nếu trong quá trình này, Hoang tiếp nhận thú nhân khác, như vậy hắn không xuất hiện cũng không còn quan trọng nữa. Nhưng hiển nhiên, cơ thể hắn đã phản ứng nhanh hơn lý trí của hắn.

“Đi thôi.” Không nhìn các thú nhân khác vì sự xuất hiện đột ngột của mình mà tràn đầy đề phòng, Mạc nhìn Hoang lộ ra đôi mắt kinh ngạc, nói. Bên ngoài nhìn như bình tĩnh, không gợn sóng nhưng thật ra trong lòng hắn có chút thấp thỏm, không biết đối phương có từ chối không, mà nếu y từ chối thì hắn phải làm sao? May mắn Hoang không khiến hắn phiền não, rất rõ ràng tạm biệt các thú nhân kia. Mạc âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ném con thải hồng thú mình săn được tới trước mặt mấy thú nhân kia, xem như báo đáp chuyện họ hộ tống Hoang, rồi liền mang người rời đi. Thải hồng thú là dã thú đặc thù trong rừng rậm Mô Mã, lông của nó có màu như cầu vồng, vô cùng diễm lệ, mà nó có hai cánh có thể bay lên trời nên rất khó bắt, nhưng lại rất được các á thú yêu thích. Bình thường nếu có thải hồng thú, ở tụ hội các bộ lạc mang về một á thú tuyệt đối không thành vấn đề. Mấy thú nhân kia vốn có chút khó chịu khi Mạc không nói một tiếng liền mang á thú họ hộ tống mấy ngày đi, nhưng sau khi nhìn thấy thải hồng thú, chút bất mãn trong lòng lập tức biến thành hư không.

Đối với việc Mạc xuất hiện cũng như hắn biến mất, Hoang chỉ biểu hiện ra chút phản ứng ban đầu, sau đó lại tựa như dĩ vãng, không lên tiếng nào. Mạc vẫn đang đợi y hỏi mình, không ngờ lần này lại đợi tới khi trời tối phải dừng chân nghỉ qua đêm.

“Sao ngươi không hỏi ta?”

“Không có gì để hỏi hết.” Hoang vừa linh hoạt cắt thịt dã thú Mạc săn trở về đặt lên lửa nướng vừa thấp giọng đáp. Không có gì để hỏi, Mạc sẽ xuất hiện, đúng là hắn chưa bao giờ đi xa, hơn nữa còn đã đổi ý, tình nguyện chấp nhận y. Kể cả không phải như vậy thì với y cũng không khác biệt, quan trọng là hiện tại người ta đã xuất hiện trước mặt y rồi.

Mạc nhìn y một cái, trong lòng không khỏi có chút buồn bực, phát hiện mình hoàn toàn không hiểu rõ suy nghĩ của á thú này, thậm chí bắt đầu hòa nghi thật ra đối phương cũng không muốn làm bạn đời của mình. Nghĩ tới đó, hắn đột nhiên có chút tức giận, vì đối phương làm rối loạn tâm tình của mình rồi lại làm ra bộ dáng không liên quan đáng giận kia.

“Mai ta đưa ngươi về bộ lạc.” Giống như là giận dỗi, Mạc nói.

“Không về.” Hoang dứt khoát nói.

“Vậy ngươi rốt cuộc muốn thế nào hả?” Giọng của Mạc không khỏi nâng cao mấy phần, biểu hiện ra hắn đang mất khống chế.

“Ta nói rồi.” Hoang hạ mắt xuống, lật thịt nướng, bình tĩnh trả lời.

Mạc nhất thời cảm thấy ngực mình tức đến phát đau, cảm thấy mình mà muốn kết bạn đời với người này chắc chắn là muốn sống bớt vài năm rồi. Thế nhưng hiện tại hắn lại không có cách nào không do dự nói ra lời từ chối như mấy lần trước. Trên thực tế, khi hắn chủ động xuất hiện trước mặt Hoang nói ra hai chữ kia, hắn đã ngầm thừa nhận quan hệ của hai người. Chỉ là sau khi gặp lại, thái độ của Hoang khiến trong lòng hắn không nắm chắc được mới nhịn không được mà hỏi thử. Cho nên nói, quan hệ giữa Hoang và người khác không tốt thật sự không thể trách người ta được, mà tính của y như thế quả là không có mấy người có thể chịu nổi.

“Ngươi như thế chẳng giống muốn làm bạn đời của ta chút nào cả.” Hít sâu, đè nén cơn giận trong lòng, Mạc cố gắng giữ bình tĩnh.

Nghe hắn nói như thế, Hoang rốt cuộc dời ánh mắt từ thịt nướng qua người hắn, trong mắt lộ ra biểu tình đăm chiêu, hiển nhiên là đang nghiêm túc tự hỏi lời của hắn là có ý gì. Sau một lúc lâu, y mới mở miệng “Ta muốn.” Nói xong, đưa miếng thịt nướng đã chín đầu tiên cho hắn.

Lại bộ dáng này. Mạc giận tới cười ra, không chút khách khí nhận thịt nướng cắn một miếng to, lại vì nóng quá mà nhả ra ngay, sắc mặt dĩ nhiên lại càng thêm khó coi.

“Thịt mới nướng xong không thể ăn như vậy.” Hoang thấy thế ngược lại không phải giễu cợt hắn mà chỉ nói thẳng một câu thôi, nhưng không khác gì lửa đang cháy còn đổ thêm dầu.

Vô nghĩa! Mạc chỉ cảm thấy thái dương nảy lên, bắt đầu hoài nghi có phải mình quyết định sai rồi không? Liệu mình có thể chung sống với á thú này không?

“Ta sẽ đối xử tốt với ngươi.” Nhìn dáng vẻ của hắn tựa hồ không vừa lòng với câu trả lời của mình, Hoang nghĩ ngợi một lát rồi nói.

Ngươi đừng làm ta tức chết là tốt rồi. Sắc mặt của Mạc không thay đổi mà nghĩ trong lòng, nhưng không thể phủ nhận sau khi nghe được lời này, buồn bực trong lòng hắn không hiểu sao liền bay đi.

“Sao ngươi nhất định chọn ta?” Đối với chuyện này, hắn vẫn luôn thấy khó hiểu, dù sao từ ngày gặp mặt, hắn vẫn chưa cho đối phương một sắc mặt hòa nhã nào.

Hoang đang cúi lưng cắt thịt nướng nghe thấy câu hỏi của hắn, xét tới lúc nãy, lần này y liền tỏ ra nghiêm túc, ngồi thẳng lên, nhìn Mạc trả lời “Sau buổi tối ngươi vào rừng tìm ta. Ngươi còn chở ta về.”

“Kể cả là người khác, ta cũng sẽ làm như vậy.” Nghe được hai nguyên nhân hiển nhiên này, Mạc đè nén thất vọng trong lòng, nói thẳng thực tế ra.

Hoang a một tiếng, không nói gì, hiển nhiên cũng không quá để ý lời hắn nói.

Mạc nhíu mày, đè nén cơn bực bội lại dâng lên trong lòng, hỏi “Nếu thú nhân khác làm như vậy, chẳng lẽ ngươi cũng thế, nhất định muốn làm bạn đời của hắn?” Nếu có năng lực, bình thường thú nhân sẽ không bỏ mặc á thú.

“Trước kia không có.” Hoang trái lại trả lời rất thành thật. Còn về sau ngay cả y cũng không biết thì làm sao mà trả lời?

Đến lúc này, Mạc lại không nói gì nữa. Hắn phát hiện mỗi lần hai người ở cùng nhau thường nói hai câu không rõ ràng liền không thể tiếp tục nữa, như vậy mà thích hợp làm bạn đời sao? Vì thế Mạc bất giác nhớ tới thời gian hạnh phúc ngọt ngào bên Vi An, trong lòng không khỏi đau xót. Hắn vội vàng dừng lại, không dám nghĩ nữa. Thật ra thế cũng rất tốt, đột nhiên hắn cảm thấy như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện