Chuyện Vi An rời đi, thật ra Tát có biết. Hoặc là nói, là Tát cố ý thả người, nên y mới có cơ hội rời đi. Nhưng mà nghe được Tu miêu tả sơ qua quá trình lần theo dấu vết, vẫn khiến gã kinh ngạc.
Tựa như suy nghĩ của Viêm vậy, vô luận là Bách Nhĩ hay là Tát, họ đều nghi ngờ ngoại trừ lấy khói báo cho Ưng tộc biết vị trí cụ thể của bộ lạc, thì với sự yếu đuối của á thú làm sao có thể vượt qua rừng rậm nguy hiểm, để báo tin mình thu thập được cho Ưng tộc. Sự thật chứng minh, cho dù đã chuẩn bị kỹ lưỡng, họ vẫn là coi thường người Ưng tộc.
Vi An biết biến hình. Trong quá trình bị các thú nhân phô trương thanh thế đuổi bắt, ngay trước mắt mọi người, trên lưng y mọc ra hai cánh lớn màu đen, sau đó bay đi.
Cứ như vậy bay đi! Tình huống đó có thể nói là chấn động vô cùng, các thú nhân có mặt đều choáng váng, căn bản không kịp phản ứng.
Biết biến hóa, nói cách khác Vi An thật ra là thú nhân? Nhưng sao y chỉ mọc cánh mà không biến thành hình thú? Nhưng nếu không phải thú nhân, thì sao lại có thể mọc ra cánh? Trừ Bối Mẫu, chưa từng nghe á thú tộc khác có thể biến hóa được. Không thể không nói, ngoài việc bị cái định luật nhân quả càng phân tích càng không rõ ràng này làm cho đau đầu, thì phần lớn các thú nhân còn cảm thấy có chút trái với lẽ thường và đáng thương cho Mạc.
“Nói với Mạc một tiếng đi.” Trầm mặc thật lâu, Tát nói. Quan hệ của gã và Mạc rất tốt, lần này lợi dụng đối phương, trong lòng gã vẫn cảm thấy không thoải mái.
Có điều cảm giác không thoải mái này từ khi biết Vi An mang đi cái gì toàn bộ đều hóa thành hư không, người lãnh đạm như gã, còn chưa nhịn được mà muốn ra tay đánh cho tên bị sắc đẹp mê hoặc đầu óc kia một trận. Nếu không phải từ đầu tới cuối Mạc vẫn không đánh lại, mà ngay cả tránh cũng không, thì nói không chừng gã sẽ không kiềm chế được mình mà đánh cho hắn tàn phế luôn. Thế nhưng đối mặt với đồng bạn lộ ra nội tâm yếu ớt nhất trước mặt mình, chỉ cần là thú nhân, dù cho còn giận hơn nữa cũng không có khả năng tiếp tục ra tay.
“Ta muốn đi tìm y về.” Đợi thật lâu lại không thấy có nắm đấm nào hạ xuống, Mạc đang ôm đầu cuộn mình trên mặt đất chậm dãi đứng thẳng dậy, sau đó lại ngã xuống đất, ánh mắt mờ mịt nhìn nóc nhà. Cho tới giờ, hắn vẫn không hiểu sao Vi An lại làm như vậy. Hắn đối với y còn chưa đủ tốt sao? Nếu không thích hắn, tại sao lại chủ động bày tỏ với hắn, thậm chí làm bạn đời của hắn? Cả đời này hắn đều dùng ý tốt để đo lường người khác, cho nên dù đến lúc này, trái tim bị thương, máu chảy đầm đìa, hắn vẫn không hiểu.
Cơn giận của Tát vốn đã hạ xuống, đột nhiên nghe thấy lời đó, gã không khỏi nổi giận nhấc chân đá bay Mạc ra ngoài. Đào Đào nhìn thấy, bị dọa đến run rẩy, lúc này y mới biết thủ lĩnh mà nổi giận đáng sợ biết bao nhiêu, đồng thời quyết định về sau càng phải ngoan ngoãn hơn, tuyệt đối không thể chọc giận con sói đen này.
“Ngay cả bạn đời của mình là thú nhân hay á thú cũng không phân biệt được, với ngươi mà có thể tìm được người trở về sao.” Tát giận đến gân xanh trên thái dương nổi rõ hết lên, hận không thể đá thẳng tên ngốc này tới chỗ Bách Nhĩ, cho Bách Nhĩ xử lý. Đáng tiếc gã không đành lòng, gã sợ Bách Nhĩ sẽ đánh Mạc cho tàn phế luôn.
Mạc đỡ tường đứng dậy, nâng tay lau vệt máu chảy ở khóe miệng, mặt xám như tro tàn, nhìn Tát “Y là bạn đời của ta, dù y làm sai cái gì, ta cũng sẽ dùng hết sức mình để chịu trách nhiệm. Nếu y thật sự vì Ưng chủ mà phản bội ta, ta sẽ tự mình cắn chết y.”
Tát giận dữ mà cười, chỉ tay vào Mạc, cả buổi lại không nói ra được. Mãi tới khi Mạc cúi người hành lễ với gã một cái, lúc xoay người muốn đi ra ngoài, Tát mới quát lên “Bắt lại cho ta.”
Mệnh lệnh của gã vừa phát ra, Đào Đào theo thói quen liền tính đi làm, mãi tới khi nhìn thấy Sơn và Mông ra tay bắt lấy Mạc, y mới vội vàng dừng chân, âm thầm lau mồ hôi lạnh cho mình, cảm thấy thói quen này của bản thân thật không tốt chút nào.
“Ngươi muốn một mình tới phương Nam?” Chậm rãi đi đến trước mặt Mạc đã bị đè lại, Tát hơi cúi đầu, dùng ánh mắt khinh miệt nhìn hắn “Ngươi muốn tự dâng mình tới tay Ưng chủ, sau đó để chúng tới uy hiếp ta, uy hiếp Bách Nhĩ hay là uy hiếp Đồ?” Nói tới câu sau, gã đã hơi nghiến răng nghiến lợi, đưa tay nắm lấy cằm Mạc “Ngươi muốn bắt chước Bách Nhĩ, thì cũng phải nhìn xem bạn đời ngươi chọn có được phần nào của Đồ hay không. Bị một á thú…” Trong phòng trở nên im lặng tới kỳ lạ, câu nói kế tiếp đột nhiên gã không nói nổi nữa, trong lòng lại phát cáu lên.
“Y rốt cuộc là á thú hay là thú nhân?” Sau một lúc lâu, Tát trầm tĩnh hỏi, trong giọng nói không hề mang theo tia lửa giận.
Đối với câu hỏi này, mọi người đều rất ngạc nhiên, thậm chí có cảm giác tò mò khiến cho việc này liền trở nên không còn nghiêm túc. Đáng tiếc chính Mạc cũng không biết. Bản chất tốt nhất để phân biệt á thú và thú nhân chính là có thể sinh con hay không, còn về phần biến hóa, đây vốn là một trong tiêu chuẩn phán đoán của họ thôi, thế nhưng hiện tại lại càng ngày càng không có cách nào để khẳng định.
Thấy phản ứng nghẹn lại của Mạc, Tát lập tức không nhịn được mà bật cười, trong lòng nào còn giận dữ nữa. Thực thế, lúc quyết định thả Vi An đi, có một vài bí mật không thể tiếp tục giữ kín nữa. Sinh hoạt trong bộ lạc lâu như vậy, sao có thể không biết gì về trận pháp và nội công, nếu Ưng chủ kia không phải đến từ dị thế như Bách Nhĩ, như vậy kể cả Vi An có đem mấy thứ đó về cũng vô dụng, mà nếu Ưng chủ đúng như Bách Nhĩ dự đoán, cũng là một tà linh đến từ dị thế, thì tin rằng chỉ cần dựa vào hai cái tên cùng cách sử dụng trận pháp và nội công liền có thể đoán ra được bên trong bọn chúng có một người có lai lịch giống như Bách Nhĩ. Cho nên, trong mắt gã, Mạc không vẽ xong mấy thứ kia cũng chẳng quan trọng, gã giận là vì Mạc lại ngu ngốc như thế.
Thế nhưng, mặc kệ trong lòng gã nghĩ như thế nào, tự dựng phá lên cười đều không thích hợp, nhìn phản ứng của những người khác là có thể hiểu. Biểu tình trên mặt của Sơn và Mông đều rất vặn vẹo, chắc là cũng muốn cười nhưng lại cảm thấy có chút đồng tình với Mạc, đương nhiên nhiều hơn là giận hắn không biết phân biệt, ngược lại là Đào Đào cảm thấy rất khó hiểu, dù có thế nào cũng nghĩ không ra Tát đang cười cái gì. Mà phản ứng của mỗi một người họ lại làm cho Mạc đang mất *** thần càng thêm thê lương, đau buồn.
Ho nhẹ một tiếng, Tát nhanh chóng thu nụ cười, lại trở nên nghiêm khắc “Nhốt hắn lại, lúc nào hiểu ra thì thả.” Mạc là một người dùng cơ bắp, có đôi khi nói không nghe, ngoại trừ áp dụng biện pháp mạnh thì không có cách nào khác. Tát không muốn mình bị người ta uy hiếp, càng không hi vọng một ngày nào đó tất yếu phải lựa chọn giữa bằng hữu và an nguy của bộ lạc.
Mạc im lặng cúi đầu, không có phản kháng.
Mãi đến khi ba thú nhân rời đi, Tát mới thả lỏng, nhìn Đào Đào, hỏi “Á thú chỗ các ngươi cũng có thể biến hóa?” Trên thực tế, gã là muốn hỏi Đào Đào có biến hóa được hay không.
“Chắc là… không thể.” Nếu hắn hỏi lúc trước, Đào Đào sẽ trả lời rất chắc chắn, thế nhưng sau chuyện của Vi An, y cũng không dám xác định “Ta chưa bao giờ nghe thấy.”
Từ trên xuống dưới, từ đầu đến chân cẩn thận đánh giá á thú có ngoại hình hơi thô kệch này mấy lần, nhìn tới khi Đào Đào bắt đầu sởn tóc gáy, Tát mới lại hỏi “Vậy có á thú hay thú nhân chỉ có thể mọc ra móng vuốt hay là đuôi không?”
“Chưa… chưa thấy qua.” Đào Đào lắc đầu, sau đó hiểu ra mà phản ứng lại, rồi vội vàng nói “Ta không biến ra được cái gì hết.”
Tát ờ một tiếng, không tỏ rõ ý kiến với câu trả lời này, cũng không hỏi tiếp nữa. Thực tế, kể cả Đào Đào có thể biến hóa ra một bộ phận nào đó giống như Vi An, gã nghĩ mình cũng có thể chấp nhận.
“Ta thật sự là á thú, tuy ngoại hình không giống… á thú.” Phản ứng của gã khiến Đào Đào bất an, nhịn không được lại nói một câu nhấn mạnh. Nếu y có thể biến hóa, dù không phải thú nhân, y cũng sẽ dùng chính mạng sống của mình để bảo vệ a phụ, chứ không phải để a phụ bảo vệ mình. Đáng tiếc, tuy trong các á thú, y được xem là có sức lực, thế nhưng trước mặt thú nhân lại chẳng làm được cái gì.
Bộ dáng nghiêm túc biện giải của y thoáng mang theo bi thương khó nén, khiến Tát đột nhiên hơi đau lòng, nhịn không được đến gần, đưa tay sờ mặt Đào Đào, cũng nghiêm túc trả lời “Ta biết. Ta tin ngươi.” Nếu thần thú cũng khiến gã nhìn lầm như Mạc, gã sẽ tự hủy bỏ hai mắt của mình.
Cái đụng chạm dịu dàng mà đột ngột đó khiến Đào Đào hơi ngây ngốc, mãi tới khi Tát rút tay lại, xoay người bỏ đi, khôi phục lại bộ dáng thường ngày, y mới lấy lại *** thần như vừa mới nằm mơ, hoảng hốt cảm thấy lúc nãy chắc chắn là mình bị ảo giác, còn chuyện tìm đối phương để xác định, y lại không hề nghĩ đến.
Tựa như suy nghĩ của Viêm vậy, vô luận là Bách Nhĩ hay là Tát, họ đều nghi ngờ ngoại trừ lấy khói báo cho Ưng tộc biết vị trí cụ thể của bộ lạc, thì với sự yếu đuối của á thú làm sao có thể vượt qua rừng rậm nguy hiểm, để báo tin mình thu thập được cho Ưng tộc. Sự thật chứng minh, cho dù đã chuẩn bị kỹ lưỡng, họ vẫn là coi thường người Ưng tộc.
Vi An biết biến hình. Trong quá trình bị các thú nhân phô trương thanh thế đuổi bắt, ngay trước mắt mọi người, trên lưng y mọc ra hai cánh lớn màu đen, sau đó bay đi.
Cứ như vậy bay đi! Tình huống đó có thể nói là chấn động vô cùng, các thú nhân có mặt đều choáng váng, căn bản không kịp phản ứng.
Biết biến hóa, nói cách khác Vi An thật ra là thú nhân? Nhưng sao y chỉ mọc cánh mà không biến thành hình thú? Nhưng nếu không phải thú nhân, thì sao lại có thể mọc ra cánh? Trừ Bối Mẫu, chưa từng nghe á thú tộc khác có thể biến hóa được. Không thể không nói, ngoài việc bị cái định luật nhân quả càng phân tích càng không rõ ràng này làm cho đau đầu, thì phần lớn các thú nhân còn cảm thấy có chút trái với lẽ thường và đáng thương cho Mạc.
“Nói với Mạc một tiếng đi.” Trầm mặc thật lâu, Tát nói. Quan hệ của gã và Mạc rất tốt, lần này lợi dụng đối phương, trong lòng gã vẫn cảm thấy không thoải mái.
Có điều cảm giác không thoải mái này từ khi biết Vi An mang đi cái gì toàn bộ đều hóa thành hư không, người lãnh đạm như gã, còn chưa nhịn được mà muốn ra tay đánh cho tên bị sắc đẹp mê hoặc đầu óc kia một trận. Nếu không phải từ đầu tới cuối Mạc vẫn không đánh lại, mà ngay cả tránh cũng không, thì nói không chừng gã sẽ không kiềm chế được mình mà đánh cho hắn tàn phế luôn. Thế nhưng đối mặt với đồng bạn lộ ra nội tâm yếu ớt nhất trước mặt mình, chỉ cần là thú nhân, dù cho còn giận hơn nữa cũng không có khả năng tiếp tục ra tay.
“Ta muốn đi tìm y về.” Đợi thật lâu lại không thấy có nắm đấm nào hạ xuống, Mạc đang ôm đầu cuộn mình trên mặt đất chậm dãi đứng thẳng dậy, sau đó lại ngã xuống đất, ánh mắt mờ mịt nhìn nóc nhà. Cho tới giờ, hắn vẫn không hiểu sao Vi An lại làm như vậy. Hắn đối với y còn chưa đủ tốt sao? Nếu không thích hắn, tại sao lại chủ động bày tỏ với hắn, thậm chí làm bạn đời của hắn? Cả đời này hắn đều dùng ý tốt để đo lường người khác, cho nên dù đến lúc này, trái tim bị thương, máu chảy đầm đìa, hắn vẫn không hiểu.
Cơn giận của Tát vốn đã hạ xuống, đột nhiên nghe thấy lời đó, gã không khỏi nổi giận nhấc chân đá bay Mạc ra ngoài. Đào Đào nhìn thấy, bị dọa đến run rẩy, lúc này y mới biết thủ lĩnh mà nổi giận đáng sợ biết bao nhiêu, đồng thời quyết định về sau càng phải ngoan ngoãn hơn, tuyệt đối không thể chọc giận con sói đen này.
“Ngay cả bạn đời của mình là thú nhân hay á thú cũng không phân biệt được, với ngươi mà có thể tìm được người trở về sao.” Tát giận đến gân xanh trên thái dương nổi rõ hết lên, hận không thể đá thẳng tên ngốc này tới chỗ Bách Nhĩ, cho Bách Nhĩ xử lý. Đáng tiếc gã không đành lòng, gã sợ Bách Nhĩ sẽ đánh Mạc cho tàn phế luôn.
Mạc đỡ tường đứng dậy, nâng tay lau vệt máu chảy ở khóe miệng, mặt xám như tro tàn, nhìn Tát “Y là bạn đời của ta, dù y làm sai cái gì, ta cũng sẽ dùng hết sức mình để chịu trách nhiệm. Nếu y thật sự vì Ưng chủ mà phản bội ta, ta sẽ tự mình cắn chết y.”
Tát giận dữ mà cười, chỉ tay vào Mạc, cả buổi lại không nói ra được. Mãi tới khi Mạc cúi người hành lễ với gã một cái, lúc xoay người muốn đi ra ngoài, Tát mới quát lên “Bắt lại cho ta.”
Mệnh lệnh của gã vừa phát ra, Đào Đào theo thói quen liền tính đi làm, mãi tới khi nhìn thấy Sơn và Mông ra tay bắt lấy Mạc, y mới vội vàng dừng chân, âm thầm lau mồ hôi lạnh cho mình, cảm thấy thói quen này của bản thân thật không tốt chút nào.
“Ngươi muốn một mình tới phương Nam?” Chậm rãi đi đến trước mặt Mạc đã bị đè lại, Tát hơi cúi đầu, dùng ánh mắt khinh miệt nhìn hắn “Ngươi muốn tự dâng mình tới tay Ưng chủ, sau đó để chúng tới uy hiếp ta, uy hiếp Bách Nhĩ hay là uy hiếp Đồ?” Nói tới câu sau, gã đã hơi nghiến răng nghiến lợi, đưa tay nắm lấy cằm Mạc “Ngươi muốn bắt chước Bách Nhĩ, thì cũng phải nhìn xem bạn đời ngươi chọn có được phần nào của Đồ hay không. Bị một á thú…” Trong phòng trở nên im lặng tới kỳ lạ, câu nói kế tiếp đột nhiên gã không nói nổi nữa, trong lòng lại phát cáu lên.
“Y rốt cuộc là á thú hay là thú nhân?” Sau một lúc lâu, Tát trầm tĩnh hỏi, trong giọng nói không hề mang theo tia lửa giận.
Đối với câu hỏi này, mọi người đều rất ngạc nhiên, thậm chí có cảm giác tò mò khiến cho việc này liền trở nên không còn nghiêm túc. Đáng tiếc chính Mạc cũng không biết. Bản chất tốt nhất để phân biệt á thú và thú nhân chính là có thể sinh con hay không, còn về phần biến hóa, đây vốn là một trong tiêu chuẩn phán đoán của họ thôi, thế nhưng hiện tại lại càng ngày càng không có cách nào để khẳng định.
Thấy phản ứng nghẹn lại của Mạc, Tát lập tức không nhịn được mà bật cười, trong lòng nào còn giận dữ nữa. Thực thế, lúc quyết định thả Vi An đi, có một vài bí mật không thể tiếp tục giữ kín nữa. Sinh hoạt trong bộ lạc lâu như vậy, sao có thể không biết gì về trận pháp và nội công, nếu Ưng chủ kia không phải đến từ dị thế như Bách Nhĩ, như vậy kể cả Vi An có đem mấy thứ đó về cũng vô dụng, mà nếu Ưng chủ đúng như Bách Nhĩ dự đoán, cũng là một tà linh đến từ dị thế, thì tin rằng chỉ cần dựa vào hai cái tên cùng cách sử dụng trận pháp và nội công liền có thể đoán ra được bên trong bọn chúng có một người có lai lịch giống như Bách Nhĩ. Cho nên, trong mắt gã, Mạc không vẽ xong mấy thứ kia cũng chẳng quan trọng, gã giận là vì Mạc lại ngu ngốc như thế.
Thế nhưng, mặc kệ trong lòng gã nghĩ như thế nào, tự dựng phá lên cười đều không thích hợp, nhìn phản ứng của những người khác là có thể hiểu. Biểu tình trên mặt của Sơn và Mông đều rất vặn vẹo, chắc là cũng muốn cười nhưng lại cảm thấy có chút đồng tình với Mạc, đương nhiên nhiều hơn là giận hắn không biết phân biệt, ngược lại là Đào Đào cảm thấy rất khó hiểu, dù có thế nào cũng nghĩ không ra Tát đang cười cái gì. Mà phản ứng của mỗi một người họ lại làm cho Mạc đang mất *** thần càng thêm thê lương, đau buồn.
Ho nhẹ một tiếng, Tát nhanh chóng thu nụ cười, lại trở nên nghiêm khắc “Nhốt hắn lại, lúc nào hiểu ra thì thả.” Mạc là một người dùng cơ bắp, có đôi khi nói không nghe, ngoại trừ áp dụng biện pháp mạnh thì không có cách nào khác. Tát không muốn mình bị người ta uy hiếp, càng không hi vọng một ngày nào đó tất yếu phải lựa chọn giữa bằng hữu và an nguy của bộ lạc.
Mạc im lặng cúi đầu, không có phản kháng.
Mãi đến khi ba thú nhân rời đi, Tát mới thả lỏng, nhìn Đào Đào, hỏi “Á thú chỗ các ngươi cũng có thể biến hóa?” Trên thực tế, gã là muốn hỏi Đào Đào có biến hóa được hay không.
“Chắc là… không thể.” Nếu hắn hỏi lúc trước, Đào Đào sẽ trả lời rất chắc chắn, thế nhưng sau chuyện của Vi An, y cũng không dám xác định “Ta chưa bao giờ nghe thấy.”
Từ trên xuống dưới, từ đầu đến chân cẩn thận đánh giá á thú có ngoại hình hơi thô kệch này mấy lần, nhìn tới khi Đào Đào bắt đầu sởn tóc gáy, Tát mới lại hỏi “Vậy có á thú hay thú nhân chỉ có thể mọc ra móng vuốt hay là đuôi không?”
“Chưa… chưa thấy qua.” Đào Đào lắc đầu, sau đó hiểu ra mà phản ứng lại, rồi vội vàng nói “Ta không biến ra được cái gì hết.”
Tát ờ một tiếng, không tỏ rõ ý kiến với câu trả lời này, cũng không hỏi tiếp nữa. Thực tế, kể cả Đào Đào có thể biến hóa ra một bộ phận nào đó giống như Vi An, gã nghĩ mình cũng có thể chấp nhận.
“Ta thật sự là á thú, tuy ngoại hình không giống… á thú.” Phản ứng của gã khiến Đào Đào bất an, nhịn không được lại nói một câu nhấn mạnh. Nếu y có thể biến hóa, dù không phải thú nhân, y cũng sẽ dùng chính mạng sống của mình để bảo vệ a phụ, chứ không phải để a phụ bảo vệ mình. Đáng tiếc, tuy trong các á thú, y được xem là có sức lực, thế nhưng trước mặt thú nhân lại chẳng làm được cái gì.
Bộ dáng nghiêm túc biện giải của y thoáng mang theo bi thương khó nén, khiến Tát đột nhiên hơi đau lòng, nhịn không được đến gần, đưa tay sờ mặt Đào Đào, cũng nghiêm túc trả lời “Ta biết. Ta tin ngươi.” Nếu thần thú cũng khiến gã nhìn lầm như Mạc, gã sẽ tự hủy bỏ hai mắt của mình.
Cái đụng chạm dịu dàng mà đột ngột đó khiến Đào Đào hơi ngây ngốc, mãi tới khi Tát rút tay lại, xoay người bỏ đi, khôi phục lại bộ dáng thường ngày, y mới lấy lại *** thần như vừa mới nằm mơ, hoảng hốt cảm thấy lúc nãy chắc chắn là mình bị ảo giác, còn chuyện tìm đối phương để xác định, y lại không hề nghĩ đến.
Danh sách chương