Thời điểm Đồ nằm ở dưới động không thể nhúc nhích được, thì đoàn người Bách Nhĩ đã đi tới cuối con sông. Lúc ấy Bách Nhĩ mới biết bộ lạc của bọn họ cách biển không xa, chỉ mất bảy tám ngày đi bằng đường thủy, nếu từ chỗ Đồ rơi xuống, đi một hai ngày là có thể đến, bởi vì lúc đi qua bộ lạc Đại Sơn có một khúc cong rộng. Đương nhiên nếu đi đường bộ, thời gian tốn kém không chỉ là gấp đôi đâu.

Sau khi Viêm biết chuyện xảy ra bên họ, liền phái mười người giúp đám người Bách Nhĩ cùng đi tìm người, đồng thời đồng ý sẽ thám thính tin tức ở những bộ lạc tới đổi muối.

Trước khi tới biển, ngoại trừ bộ lạc Đại Sơn, dọc đường họ còn gặp hai bộ lạc khác. Một là bộ lạc Tháp Tháp từng gặp ở tụ hội các bộ lạc, quan hệ của tộc trưởng Linh và Đồ hình như không tệ lắm, sau khi nghe tin Đồ mất tích, thế nhưng cũng phái năm thú nhân cùng đi tìm với họ. Bộ lạc Tháp Tháp sau khi trải qua thú triều còn có hơn bảy mươi người, thú nhân thì nhiều, á thú lại ít. Có điều ở tụ hội, bọn họ đã đổi được một số á thú, gộp lại vừa đủ một trăm người.

Thứ hai là một bộ lạc rất nhỏ, tên là Thanh Hà, chỉ có hai mươi ba người, trong đó có ba lão nhân, năm á thú, hai tiểu hài tử, còn lại là mười ba thú nhân, còn có ba người tàn tật. Bộ lạc Thanh Hà ở bên cạnh một con sông trên vách núi đá, bởi vì ở trên núi đá diện tích có thể dựng lều có hạn, nên họ ở khá rải rác, khoảng cách giữa hai lều hoặc là đi bằng đường đá nhỏ hẹp, hoặc là dùng dây leo để thông với nhau, cho nên vô luận là á thú hay tiểu hài tử, lão nhân, cũng đều đi đường núi rất nhanh nhẹn. Thú nhân đi săn cũng dựa vào dây leo để lên xuống. Vì thế so với các bộ lạc khác mà nói, nơi này khá an toàn, rất ít khi lọt vào tập kích của dã thú, nên trong thú triều cũng may mắn thoát khỏi. Thế nhưng, tuy an toàn, lại bởi vì thú nhân quá ít, người phải nuôi thì quá nhiều, cho nên cuộc sống cũng rất khó khăn.

Đám người Bách Nhĩ đến đây khiến người trong bộ lạc cảm thấy rất ngạc nhiên, nhưng nhiều hơn là sợ hãi, bởi vì nhân số của bọn họ và nhân số bộ lạc Thanh Hà gần như ngang nhau, nếu xét về sức chiến đấu, đương nhiên là vượt qua bộ lạc Thanh Hà nhiều. Mãi sau khi xác định những người tới không có địch ý, người trong bộ lạc Thanh Hà mới yên lòng, còn về Đồ, thì lại không có ai thấy qua.

Tối hôm đó vì mưa quá lớn, nhóm người Bách Nhĩ không thể không tá túc ở bộ lạc Thanh Hà. Nhóm người Bách Nhĩ là tự đi săn, bởi vậy lúc phát hiện người cho mình ở nhờ, vô luận thú nhân hay á thú, thức ăn phân tới đều không đủ no bụng, thì mới chú ý tới tình cảnh khốn cùng của họ. Vì thế lúc này lại ra ngoài săn hai con thú đem trở về chia cho họ.

“Các người có tình nguyện gia nhập bộ lạc chúng ta không?” Sau khi ăn xong, Bách Nhĩ tìm tới tộc trưởng của họ, là một lão thú nhân, đơn giản giới thiệu tình trạng bộ lạc mình, sau đó y hỏi vấn đề này. Mặc dù trong mắt y, bộ lạc Thanh Hà đã mạt, ngoại trừ con đường gia nhập vào bộ lạc khác thì không còn lựa chọn nào cả, nếu không chờ tới ngày họ bị diệt hết, thế nhưng cố hương khó rời, khó đảm bảo bọn họ biết rõ hậu quả như thế, nhưng cũng không có cách bỏ nơi đây, bỏ tên của bộ lạc mình được.

“Ta muốn thương lượng với những người khác một chút.” Nghe y nói, lão tộc trưởng không khước từ ngay, mà là nói như vậy. Sau đó lại không hề trì hoãn, đội mưa ra khỏi lều. Không qua bao lâu liền mang về vài thú nhân trẻ tuổi.

“Ngươi có thể làm chủ sao?” Một thú nhân hơi hoài nghi hỏi Bách Nhĩ, bởi vì không nói bộ lạc của hắn, mà cả những bộ lạc khác hắn từng thấy cũng không có chuyện á thú làm chủ.

“Bách Nhĩ đương nhiên có thể.” Bách Nhĩ còn chưa mở miệng, Hạ đã giành nói. Phàm là người cùng ngày tiến vào thung lũng đều biết, cho dù Tát làm thủ lĩnh, nhưng quyền uy của Bách Nhĩ cũng không vì vậy mà suy yếu chút nào.

Bách Nhĩ nhìn một lát, nhưng không nói gì, trong lòng y lại nghĩ, hẳn là nên nói với đám Hạ Kỳ một chút. Nay thủ lĩnh bộ lạc là Tát, dù cho Tát không quan tâm, cũng không thể lại để người khác vượt mặt Tát được, bao gồm cả y và Đồ, để tránh những người mới gia nhập và bộ lạc khác xem nhẹ uy nghiêm của Tát.

“Lão nhân cùng thú nhân tàn tật cũng nhận sao?” Thấy y không phản bác, thú nhân trẻ tuổi kia vì thế lại hỏi.

“Ừ.” Bách Nhĩ không chần chừ, cười nói “Bộ lạc chúng ta cũng có không ít lão nhân và thú nhân tàn tật.” Cũng không thể bỏ mặc những người đó được.

“Được.” Lúc này thú nhân trẻ tuổi đưa ra quyết định.

Bách Nhĩ sửng sốt một lát, không ngờ đối phương thẳng thắn như thế… dễ dàng tin tưởng người khác như thế, nếu là y có ý đồ xấu, họ như vậy chẳng phải sẽ rất thiệt thòi sao? “Vậy tới khi các ngươi tìm được người, lúc quay lại, chúng ta sẽ theo các ngươi trở về.” Lão tộc trưởng nói, sau đó trên mặt lộ ra một tia ngượng ngùng “Bộ lạc chúng ta ít người, chỉ có thể cử ra một thú nhân đi cùng các ngươi thôi, cần nhiều hơn sợ là không được.”

“Các ngươi không sợ ta lừa các ngươi sao?” Bách Nhĩ nhịn một lát, vẫn là không nhịn được mà hỏi ra.

“Sao ngươi phải lừa chúng ta?” Lần này đến lượt tộc trưởng cùng thú nhân trẻ tuổi kia cảm thấy kỳ quái.

Bách Nhĩ im lặng, đột nhiên y phát hiện dù ở đây đã lâu như vậy, y vẫn không quá quen với suy nghĩ của thú nhân.

Chuyện đã được quyết định, đám người Bách Nhĩ ở lại bộ lạc Thanh Hà vài ngày, sau khi tìm kiếm ở rừng núi lân cận một lần vẫn không thấy người, họ mới tiếp tục xuôi dòng đi xuống. Y vốn không tính lấy người từ bộ lạc Thanh Hà để đi cùng, vì trong nhóm đã có quá nhiều người rồi, thế nhưng lão tộc trưởng nói ở bờ biển có không ít bộ lạc, tập tục của mỗi bộ lạc lại khác nhau, có người quen thì dễ tiếp xúc hơn, cho nên họ vẫn muốn cử ra một người đi cùng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện