Lúc Mã Tiểu Đinh bước ra hành lang, trên mặt vẫn còn nụ cười ngây ngô, cứ như người vừa nãy uy phong lẫm liệt là y vậy. Y kêu đám đàn em của mình kiểm soát Chúc Chí Hành. Nó vẻ mặt sống không còn ý nghĩa gì nữa.

Y hùng hục đuổi theo sau Tống Dụ, một tiếng lại một tiếng ‘Dụ ca’ kêu lên rõ ràng mà vang dội, hận không thể để cho tất cả mọi người trên cả con đường này nghe thấy.

Tống Dụ bị y chọc phiền, “Cậu làm gì thế?”

Việc hôm nay cậu còn chưa kịp tìm Mã Tiểu Đinh tính sổ đây – nếu không phải có cậu ở đây, Mã Tiểu Đinh phải chăng sẽ xách theo đám đàn em đến chỗ Trần Chí Kiệt chịu đòn? Mã Tiểu Đinh lại không hề biết tự nhận thức: “Dụ ca! Anh lúc nãy tại sao lại buông tha đám người kia vậy! Anh không thấy mới đầu bọn họ nói chuyện đáng ghét tới mức nào ư? Hơn nữa, nếu hôm nay anh đánh thắng một trận này! Chúng ta sẽ triệt triệt để để nổi tiếng khắp phố Lâm Thanh! Giáo bá là cái thá gì – chúng ta sẽ là đại ca đường phố này luôn! Oai phong tới bao nhiêu!”

Tống Dụ: “…”

Chỉ có thằng nhãi ranh như cậu mới chạy khắp nơi tìm người đánh nhau thôi.

Cậu không thể nhịn được nữa, lạnh giọng: “Tôi nói với cậu bao nhiêu lần rồi, tôi tới đây để học tập.”

Mã Tiểu Đinh bị cậu thẳng thắn như vậy, ủy khuất thu lại lời nói của mình.

Đi được một hồi, Mã Tiểu Đinh chợt phát hiện cảnh sắc xung quanh nhìn có vẻ quen quen, “Ôi chao, sao mà giống hướng về trường cấp hai bọn em thế.”

Tống Dụ mặc kệ y.

Trường Nhất Trung của thành phố C cách trường trung học Thực Nghiệm rất gần.

Ra khỏi đường Lâm Thanh, lại vòng theo hai con đường nữa là tới rồi.

Lăn lộn như vậy, giờ đã là lúc chạng vạng, ánh chiều tà hoàng hôn len lỏi qua tầng tầng lớp lớp nhà cao tầng, chiếu xuống loạt hàng cây nghiêm chỉnh xếp hàng bên ngoài bức tường rào của trường học, sáng màu quả quýt, ôn nhu lại xán lạn. Đối diện trường học là phố ăn vặt, mùi hương bay mười dặm.

Trường trung học Thực Nghiệm hiện tại cũng đang làm lễ khai giảng.

Người bên ngoài không được phép đi vào, nhưng mà Tống Dụ cũng không có ý định này.

Cậu đối với một tình tiết trong ‘Sự khống chế ôn nhu’ có ấn tượng phi thường sâu sắc.

Theo con đường này một mạch đi thẳng về phía trước.

Ở cửa sau trường là một cái hẻm nhỏ, trồng một cái cây đặc biệt lớn, hình dạng giống một trái tim lật ngược, cho nên bị bọn học sinh gọi đùa là cây tình yêu. Cây tình yêu mọc bám lên tường, cả khu vực này trở thành Thánh Địa của bọn học sinh, ra ra vào vào.

Trên bức tường bên cạnh cây tình yêu tất cả là vẽ bậy, đủ mọi màu sắc. Tại thời điểm mới biết yêu, lũ học sinh viết đầy lời tỏ tình. Đương nhiên không chỉ có sự ái mộ, nơi này chính là bức tường phát tiết của trường học, phẫn hận, đố kị, áp lực, đều được viết ra.

Từ chữ viết non nớt có thể ngờ ngợ nhìn ra, ‘Ấy ơi tớ thích cậu’, ‘Cái người giáo viên nào đó của lớp X thật sự làm cho người ta buồn nôn’, ‘Tức chết tao rồi, XXX chính là một đứa tiện nhân’, vân vân. Bất quá, làm người ta chú ý nhất chính là một dòng chữ bằng bút đỏ, rõ ràng chói mắt trên đó, ghi rằng:

‘Mẹ của Tạ Tuy là một con điếm.’

Phía dưới có người theo sau viết dấu chấm hỏi, viết thật buồn nôn, viết hahaha, viết lời châm biếm. Ngây thơ nhất cũng tàn ác nhất.

Chính là chỗ này.

Tống Dụ đối với chỗ này có ấn tượng rất rõ ràng.

Là bởi vì trong ‘Sự khống chế ôn nhu’, thằng chó công từ miệng người khác hỏi thăm được, sau đó dùng chỗ này để công lược Tạ Tuy, là một tình tiết trọng điểm.

Bức tường này ở ngay trên con đường đến trường của Tạ Tuy.

Ngày ngày đều nhìn thấy, mỗi ngày gặp, ngày qua ngày bị nhục nhã cười nhạo, vết mực đỏ đẫm máu. Hắn đã từng chạy tới lau, tới giải thích, tới gào thét, nhưng căn bản đều vô dụng, sự phản kháng cùng che giấu ở trong mắt người ngoài chính là chột dạ. Lâu dần, hắn trở nên càng thêm trầm mặc.

Mã Tiểu Đinh biết khu vực này, cây tình yêu cùng bức tường thông báo. Bất quá, dưới ánh nhìn của y, đây là chỗ cho các bạn nữ non trẻ phóng tiết cảm xúc của mình, giáo bá căn bản không care.

Y ồn ào.

“Dụ ca, sao anh lại biết chỗ này vậy?”

Tống Dụ dừng chân dưới tàng cây, ngẩng đầu nhìn bức tường tràn ngập nét vẽ bậy đủ mọi màu sắc, không để ý tới Mã Tiểu Đinh. Cậu nghiêng đầu nhìn Chúc Chí Hành đã sợ tới chân nhuyễn, môi run cầm cập.

Không lộ vẻ mặt gì, cậu nhàn nhạt hỏi: “Quen thuộc không?”

Đối với Chúc Chí Hành cả đường đi đã bị đe dọa, câu nói này chính là cọng rơm cuối cùng đè lên lưng lạc đà. Nó triệt để tan vỡ, ầm một phát quỳ trên mặt đất, khóc lớn: “Tôi sai rồi! Đại ca, tôi sai rồi! Chữ này không phải chỉ một mình tôi viết, đại ca, để tôi kể tên tụi nó cho anh, anh tha cho tôi đi!”

Đôi mắt của nó đã đỏ chót, bị dọa tới chảy nước mắt, thật sự sợ rằng mình sẽ bị Tống Dụ đập chết ở chỗ này. Nó nghiêng đầu, nhìn thấy Tạ Tuy, cứ như nhìn thấy tia hy vọng mà lê đầu gối bò qua, vươn tay muốn kéo ống quần Tạ Tuy: “Tạ Tuy! Hai bọn mình đều lớn lên từ cùng một khu, tôi đây chính là miệng tiện, bình thường thích nói lung tung, nhưng nếu tự hỏi lòng mình, tôi thật sự chưa từng làm bất cứ gì sai với cậu. Cậu giúp tôi van xin hắn đi! Tạ Tuy! Bà nội của cậu cũng quen tôi! Tất cả mọi người là hàng xóm mà. Cậu cứu tôi với!”

Không chỉ Tống Dụ, Mã Tiểu Đinh thần kinh thô cũng bị cái thằng không biết xấu hổ này làm cho tức chết rồi.

Y một cước đạp vào mông Chúc Chí Hành, “Chính mày thời cấp hai làm mấy cái thứ khốn nạn kia! Tạ Tuy không giết mày là may rồi!”

Chúc Chí Hành nước mắt giàn giua, nói năng lộn xộn: “Tôi sai rồi, tôi không dám nữa, tôi sai rồi! Đại ca, bỏ qua cho tôi đi! Tôi muốn về nhà! Tạ Tuy! Tạ Tuy! Cậu giúp tôi nói đi!”

Tống Dụ không để ý tới nó, nghiêng đầu nhìn về phía Tạ Tuy.

Tạ Tuy đứng dưới bóng cây, ngẩng đầu, nhìn thấy dòng chữ trên tường, trong cặp mắt đào hoa một mảnh lạnh lẽo thâm thúy.

Biểu tình dưới ánh sáng nửa sáng nửa tối, nhìn không rõ.

Rất lâu, Tạ Tuy giật môi dưới, mỉm cười.

Nhưng tất cả mọi người ở đây cảm nhận được một sự nguy hiểm không nói lên lời.

Tống Dụ cũng sững sờ.

Cậu cảm thấy nụ cười này của Tạ Tuy rất quỷ dị, giống như người nam nhân mặc áo khoác, tay cầm súng trong giấc mơ của cậu vậy.

Một vẻ tẻ nhạt lại nhàm chán.

Chúc Chí Hành không nói lời nào, trên mặt đều là nước mắt, quỳ ở trên nền xi măng, ngơ ngác nhìn thiếu niên đang bước tới chỗ mình.

Đôi chân dài của Tạ Tuy sải về trước hai bước, hắn hơi nghiêng người, đôi mắt đen hẹp dài mà lạnh lùng phủ dưới mái tóc ngắn, ý cười trên khóe môi nhạt đi, nhìn không ra hỉ nộ.

Chúc Chí Hành run lập cập, cả người đều choáng váng.

Mã Tiểu Đinh tựa hồ muốn mở miệng nói gì đó, nhưng lại bị Tống Dụ đạp một phát lên giày, đau tới hút một ngụm khí, lời đều thu lại.

Chúc Chí Hành tưởng rằng mình sẽ bị đánh một quyền ngã xuống đất, hoặc là một cước đạp lăn, nhưng cảnh tượng bạo lực máu tanh nó ảo tưởng trong đầu đều không xuất hiện.

Từ trên đầu truyền xuống mệnh lệnh lãnh đạm của thiếu niên: “Lau sạch.”

Chúc Chí Hành sững sờ một lúc, sau đó mừng như điên, nước mắt nước mũi cũng không kịp chùi đi, “Được! Được! Tôi nhất định lau sạch sẽ bức tường này, Tạ Tuy, sau này tôi sẽ không tiếp tục tìm cậu gây chuyện nữa, tôi về sau sẽ quản cái miệng của mình!”

Động tác đứng dậy của nó quá nhanh, nó lắc lắc chân, đau đến mức nhíu mày lại, nhưng điều này không ảnh hưởng đến vẻ vui mừng trên mặt nó chút nào. Nó vô cùng phấn khởi mà khập khễnh tới sát bên tường, bắt đầu dùng quần áo dính nước miếng chà lau. Lau được một nửa, thấy tốc độ quá chậm, nó trực tiếp cạo, cạo đặc biệt dùng sức, móng tay bị mài cùn cũng không thèm quan tâm.

Mã Tiểu Đinh trợn mắt ngoác mồm, cứ dễ dàng như vậy mà đã tha cho thằng chó này sao. Y chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: “Tạ Tuy, thằng khốn nạn này thời cấp hai đối với cậu như vậy, cậu nếu không dám xuống tay, tôi có thể giúp cậu đánh nó một trận.”

Tống Dụ cảm thấy tư tưởng của Mã Tiểu Đinh thật sự quá phế: “Đầu óc của cậu ngoại trừ đánh nhau ra thì không còn gì à?”

Mã Tiểu Đinh ủy ủy khuất khuất: “…” Dụ ca, anh nói em như vậy không thấy ngại à?

Đôi mắt Tạ Tuy nhìn lên bức tường kia.

Không biết trọng sinh trở về đã nhớ lại được những chuyện gì.

Tống Dụ giả bộ lơ đãng hỏi: “Cứ như vậy thôi sao?”

Tầm mắt Tạ Tuy rơi xuống gương mặt trắng nõn của cậu.

Lệ khí cùng sự âm lãnh vì trở lại địa điểm quen thuộc này được hòa tan trong ánh mắt của Tống Dụ.

Một hồi lâu sau, hắn khẽ cười.

“Ừ, chuyện quá khứ thì cứ để nó qua đi thôi.”

Nhưng trong lòng lại chạy qua một tiếng nói lạnh như băng – làm sao có khả năng.

Tống Dụ muốn làm cho Chúc Chí Hành triệt để câm miệng, xét đến cùng cũng để cho Tạ Tuy hoàn toàn giải được khúc mắc của mình.

Trong nguyên tác, một thằng công đem Tạ Tuy tới đây, gọi đàn em ở ngay trước mặt hắn lau sạch một hàng chữ kia.

Hiện tại, Tống Dụ trực tiếp đưa Chúc Chí Hành đến.

Người nào viết, người đó lau.

Ân oán có nhân quả, có đầu có cuối.

“Các cậu có group lớp không? Cấp hai.”

Tống Dụ nghiêng đầu hỏi Mã Tiểu Đinh.

Mã Tiểu Đinh suy nghĩ trong chốc lát, như chặt đinh chém sắt lắc đầu: “Không có!”

Đám đàn em của y đứng đằng sau nghe mà choáng váng, đầu óc mơ hồ: “Sao lại không có, Mã ca ông quên rồi à? Lúc vừa tạo group ông là người nói nhảm nhiều nhất, chuyện hư hỏng gì đều muốn lôi ra kể một trận! Kết quả, ảnh đại diện của ông dọa lớp trưởng nửa đêm sợ khóc, ngày hôm sau còn tè dầm luôn.”

Mã Tiểu Đinh: “…”

Tống Dụ đối mắt với y.

Bầu không khí trong nháy mắt trở nên xấu hổ.

Đàn em của Mã Tiểu Đinh hậu tri hậu giác vò đầu: “Tôi… chả lẽ tôi nói cái gì đó không nên nói hả?”

Khóe miệng Tống Dụ giật giật: “Không, cảm ơn cậu.”

Đàn em: “??!!!”

Làm sao bây giờ! Được Dụ ca khen ngợi một câu, nó cảm giác mình sắp thăng thiên.

Tống Dụ tiến đến trước bức tường.

Cậu vừa tới gần, Chúc Chí Hành cả người đều cứng đờ, hô hấp đình trệ.

Tống Dụ cao hơn nó, đứng thẳng người.

Cậu ngẩng đầu, nhìn những nét vẽ bậy dưới tàng cây tình yêu kia, giọng điệu nhàn nhạt: “Thời cấp hai, mày tại sao nhằm vào Tạ Tuy như vậy?”

Ngón tay Chúc Chí Hành run rẩy, đôi mắt nhỏ xíu nhìn chằm chằm phía trước.

Đường nét nguệch ngoạc, nét vẽ ấu trĩ.

Tại sao lại nhằm vào Tạ Tuy… Đại khái hẳn đều là đố kị. Lớn lên vẻ ngoài đẹp đẽ, thành tích tốt, người nó dốc hết sức lực lấy lòng trong mắt lại chỉ có Tạ Tuy. Dưới hành lang chật hẹp, mỗi ngày đều nghe tiếng mắng người thô tục không dứt, cùng tiếng thảo luận âm dương quái khí* về mẹ Tạ Tuy. Ác ý sinh nở, lại nghe thêm lời đồn đãi bậy bạ, lâu ngày trở thành thói quen.

*chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ, hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra

Nhưng hiện tại nói ra những lời này cũng đã chậm.

Chúc Chí Hành đầu óc trống rỗng, bị khí thế của Tống Dụ trong phòng bi-da dọa sợ, bây giờ bị cậu chặn hỏi, sự sợ hãi vẫn chưa tiêu tan.

Nó sợ bản thân thật sự không sống nổi để về nhà.

Nước mắt lại rơi xuống, khàn giọng cầu xin.

“Tôi sai rồi, đại ca, tôi sai rồi, tôi sau này sẽ không tiếp tục nói lung tung, thật sự.”

Tống Dụ: “Cho cậu ấy một lời giải thích đi.”

Chúc Chí Hành mũi đỏ ửng, hai mắt đẫm lệ nhìn cậu, không hiểu phải làm sao.

Tống Dụ nói: “Group lớp cấp hai. Cho dù cậu ấy thật sự không để ý, nhưng các người nợ cậu ấy một lời xin lỗi từ rất lâu rồi.”

Đối với Chúc Chí Hành mà nói, đêm nay thật sự là một cơn ác mộng không thể tỉnh dậy.

Tinh thần căng thẳng, tứ chi cứng ngắc.

Con người sợ nhất, từ trước đến nay luôn là những mối đe dọa không lường trước được.

Hoảng sợ, hối hận dâng trào, phủ đầy đầu óc nó.

Nó hồn bay phách lạc, một người dán vào tường, từng chút từng chút cạo, cạo tới đầu ngón tay chảy máu, đau đớn nhưng cũng không dám ngừng lại.

“Đi thôi, sắp 7 giờ rồi.”

Tống Dụ quay đầu.

Mã Tiểu Đinh vẫn còn tức giận cùng bất bình: “Dụ ca! Chúng ta cứ như vậy mà buông tha cho nó sao?”

Tống Dụ liếc nhìn y một cái: “Cậu đánh nó một trận chắc cũng không làm nó nhớ lâu được như bây giờ.”

Mã Tiểu Đinh nghẹn họng, nghĩ đến biểu tình sợ choáng váng của Chúc Chí Hành khi đứng trước bức tường, không thể không câm miệng lại.

Nghe cũng có lý, hơn nữa cái thằng ngu Chúc Chí Hành này tối nay cũng đừng hòng về, cứ ở nơi này đi nha.

Chạng vạng tháng chín gió khô nóng, mặt đất mang màu vỏ quýt, phía chân trời ánh nắng chiều dần thu lại, những tòa nhà cao tầng đổ bóng xuống đường. Hai bên đường trồng rất nhiều cây long nhãn, trên đất lá rụng tung bay.

Tống Dụ lặng lẽ nghiêng đầu nhìn Tạ Tuy.

Tuy rằng cậu hôm nay đánh người, phá quán, động tác một bộ nước chảy mây trôi, nhưng sau đó nghĩ lại, kỳ thực cậu có chút không chắc chắn lắm.

Cậu làm như vậy – Tạ Tuy thật sự sẽ vui vẻ sao?

Có một số việc thật ra cũng không thích hợp bị gợi lại mãi.

Tống Dụ nhíu mày lại.

Tạ Tuy trầm mặc bước đi, môi mỏng mím lại, gò má tinh xảo thanh lãnh. Hắn không nói lời nào, tạo cho người khác cảm giác đặc biệt khó có thể tiếp cận.

Tạ Tuy đang suy nghĩ một chuyện.

Hắn không phải Tống Dụ, dựa vào khí phách của thiếu niên để đánh người hả giận. Nếu hắn thật sự ra tay, mặc dù không có thân phận Tạ thiếu của thành phố A, hắn cũng có năng lực khiến cả gia đình Chúc Chí Hành một đời này vĩnh viễn rơi vào hắc ám.

“Cậu tức giận hả?”

Do dự nửa ngày, Tống Dụ vẫn nghiêng đầu nói ra những lời trong lòng mình.

Suy nghĩ của Tạ Tuy bị cắt ngang. Hắn sững sờ, sau đó nhíu mày, lạnh nhạt hỏi: “Tại sao lại hỏi như vậy?”

Tống Dụ lúc không đánh nhau, thật sự hoàn toàn nhìn không ra là một tên giáo bá.

Lông mi cong vút, đôi mắt trong suốt, ngoan ngoãn lại thanh tú tới mức không thể tưởng tượng.

Tống Dụ suy nghĩ một chút, rất thật thà đáp.

“Tớ tự quyết định dẫn cậu tới đây, có lẽ cậu cũng không muốn trở lại. Xin lỗi.”

Bước chân Tạ Tuy dừng lại, nghiêng đầu nhìn cậu, đôi mắt đen nhánh có chút ánh cười, lại có sự ôn nhu mà chính hắn cũng chưa từng phát hiện, âm thanh không chút thay đổi nói.

“Cậu vì vậy mà xin lỗi tôi?”

Tống Dụ chậm rì rì bảo: “Tớ cảm thấy có vài chuyện cũ cậu không muốn để cho người khác biết.”

Cũng không phải tất cả mọi người đều thích kể về chuyện đau khổ của mình cho người ta.

Ý cười nơi khóe môi của Tạ Tuy càng thêm sâu sắc.

Thật đáng yêu.

Nhưng mà điều Tống Dụ nói lại đúng.

Có rất nhiều chuyện cũ hắn không có ý định tiếp tục nhớ lại hoặc kể ra.

Hôm nay, ở đây.

Nếu đổi thành bất kỳ người nào khác ngoài Tống Dụ dẫn hắn đến.

Kết quả sẽ hoàn toàn khác biệt.

Trong đôi mắt Tạ Tuy xẹt qua một tia thâm ý.

Hắn nhớ lại kiếp trước.

Chuyện lúc hắn còn bé ở tầng lớp thượng lưu thành phố A cũng không phải là bí mật. Rất nhiều người, đặc biệt là phụ nữ, khắp nơi tìm kiếm thông tin, sau đó chắp vá thành hình ảnh cuộc sống bi thảm thời ấu thơ của hắn, rồi ở trước mặt hắn biểu lộ sự quan tâm, ôn nhu cùng thương cảm, một bộ thái độ ‘Em hiểu anh’, toan tính muốn rút ngắn quan hệ.

Trên thực tế.

Tựa như tự đào hố chôn mình.

Tạ Tuy cười nhạt, nói: “Tôi không tức giận.”

Bởi vì đó là cậu.

Tống Dụ trong lòng thở phào một hơi, cho dù đã xem qua sách gốc, cậu vẫn một mực không có cảm giác rằng mình hiểu rõ Tạ Tuy.

“Không tức giận là tốt rồi.”

Cứ như vậy xem như hoàn toàn nói lời tạm biệt với chuyện này đi.

Quăng đồ đạc cho Mã Tiểu Đinh cầm, trên người Tống Dụ chỉ cầm theo kẹo bạc hà.

Cậu mở giấy gói, lấy ra một viên kẹo màu xanh lam trong suốt, ném vào trong miệng, sau đó lấy thêm một viên, đưa tới trước mặt Tạ Tuy, hỏi hắn: “Cậu muốn ăn không?”

Cậu theo bản năng muốn chia sẻ, nhưng lập tức nhớ lại, Tạ Tuy lần trước từ chối cậu.

“Đúng rồi, cậu không ăn –” chữ ‘kẹo’ vọt tới cổ họng, còn chưa kịp nói ra.

Tống Dụ trợn to mắt, sững sờ nhìn Tạ Tuy tự nhiên mà thong dong nhận lấy viên kẹo bạc hà từ trong tay cậu.

???

Sửng sốt nửa ngày, cậu rất nghiêm túc hỏi: “Không phải là cậu không ăn kẹo sao?”

Tạ Tuy khẽ cười: “Muốn thử một chút, tôi cảm thấy hẳn là rất ngọt.”

Tống Dụ trong miệng nhai nhai, nói thầm: “Bạc hà làm sao lại rất ngọt được chứ.”

Lúc bọn họ trở về Nhất Trung vừa vặn là bảy giờ kém hai phút.

Nhưng khi vào phòng học lớp 10A1 lại không có một bóng người.

Mã Tiểu Đinh gọi điện thoại cho Hề Bác Văn, sau khi hỏi rõ tình hình, y cúp điện thoại, giận dữ không có chỗ phát tiết: “Được lắm! Dụ ca, em cảm thấy bà cô chủ nhiệm lớp chúng ta cố tình nhằm vào anh! Chúng ta có tới muộn đâu? Bả đã dẫn cả lớp đi trước rồi, còn âm dương quái khí diss anh một trận, bảo rằng anh tới trường không phải để học tập mà là để gây chuyện, ngày đầu tiên đã dạy hư học sinh ngoan! Đệt mẹ! Bị bệnh gì vậy!”

Tống Dụ cong môi, dửng dưng như không, “Cô ta không dẫn chúng ta đi, chúng ta tự đi thôi.”

Mã Tiểu Đinh tính tình phản nghịch từ trong xương, rục rà rục rịch: “Dụ ca, vậy mà còn đi à! Bà ta đã bỏ chúng ta lại, hay là chúng đi quán net đi? Em có bảo anh rồi đó, hôm nay ông chủ quán có giới thiệu một game online mới cho em, tên là Extreme Madness, nghe thú vị dữ hồn.”

Tống Dụ đối với thân phận ‘giáo bá’, ‘dân chơi đường phố’ ngu ngốc gần chết này không thèm để ý, nhưng đối với thiết lập học bá bản thân đắp nặn ra vẫn rất chuyên nghiệp.

Cậu bước lên bục giảng, lấy một quyển sách xuống, sau khi nghe lời nói của Mã Tiểu Đinh lập tức xoay người đập lên đầu y.

“Cô ta bỏ cậu lại, cậu cũng dứt khoát từ bỏ chính mình à? Logic kiểu gì vậy. Mau đi hội trường, Tạ Tuy còn sắp sửa đại diện học sinh mới lên phát biểu đấy.”

Mã Tiểu Đinh bị đánh một cái, vỗ ót, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Đúng rồi nha! Tạ Tuy còn phải lên khán đài. Dụ ca, anh cùng Tạ Tuy đi trước đi, em chạy đi tìm đàn em, trước hết mua một số light stick! Em phải cổ động cho thật dữ dằn! Khí thế phải lấy một địch trăm!”

Tống Dụ: “???”

Nhưng mà cậu còn chưa kịp ngăn cản, Mã Tiểu Đinh đã như một làn khói chạy ra ngoài.

“…” Tống Dụ quay đầu, nói với Tạ Tuy: “Kỳ thực cậu ta gọi tớ là Dụ ca, tớ cũng không muốn nhận.”

Hội trường Nhất Trung cũng tương đối gần dãy phòng học.

Rất lớn, có thể chứa tới mấy ngàn người, nhưng Tống Dụ trực tiếp đến khu vực hậu trường.

Dù sao Tạ Tuy cũng cần chút thời gian chuẩn bị.

Trên đường đi.

Tống Dụ kiếm chuyện để nói, lầm bầm như niệm chú: “Đừng lo lắng đừng lo lắng đừng lo lắng đừng lo lắng.”

Tạ Tuy cố tình chọc cậu nhóc, đôi mắt đen kịt nửa khép lại, cười hỏi: “Nếu tôi bị chứng sợ sân khấu thì làm sao bây giờ?”

Tống Dụ đột nhiên bị hỏi.

Cậu dừng lại, lấy điện thoại di động ra, đi baidu, “Cậu chờ một chút.”

Tạ Tuy thành thật chờ.

Tống Dụ nhìn baidu, đọc lên: “Nguyên nhân bị sợ sân khấu là do mức độ chuẩn bị đầy đủ, độ quen thuộc đối với người nghe, cùng với sự ảnh hưởng của số lượng khán giả. Tớ biết rồi.”

Bỗng cảm thấy thông suốt, Tống Dụ tắt màn hình, nghiêng đầu nói với Tạ Tuy: “Lần này tớ nhất định sẽ ngồi ở vị trí bắt mắt nhất, cậu vừa ngẩng đầu lên liền có thể nhìn thấy tớ. Cậu xem tất cả mọi người là không khí, chỉ phát biểu cho tớ nghe là được. Đối diện với người thân thuộc, hẳn là sẽ dễ dàng hơn một chút.”

Tạ Tuy bị cậu nhóc chọc cười, cong môi, ý tứ sâu xa: “Được, tôi coi bọn họ là không khí, trong mắt chỉ có cậu.”

“…”

Tống Dụ luôn cảm thấy có chỗ nào sai sai.

Bảy giờ bắt đầu, trước hết là một số tiết mục biểu diễn của học sinh, sau đó là một loạt bài diễn thuyết dài dằng dặc của hiệu trưởng và lãnh đạo nhà trường, cuối cùng mới là phát biểu của học sinh mới, thời gian cho Tạ Tuy còn rất nhiều. Thời điểm cậu đi vào, vừa đúng lúc người ta đang tìm Tạ Tuy, còn lại Tống Dụ một thân một mình ngồi trên băng ghế phòng hóa trang, tẻ nhạt chơi điện thoại di động.

Mã Tiểu Đinh đang ầm ầm gửi ảnh cho cậu.

Gửi tất cả mọi thứ dùng để cổ vũ mà y có thể nhìn thấy trong siêu thị.

Có light stick khoa trương gần chết, có vòng tay cùng băng-đô dạ quang, còn có loa phóng thanh.

Hơi bị quá đà rồi.

Mã Tiểu Đinh gửi thêm cho cậu hình con gà rít gào.

22 - gà

 [Sadako không quên người đào giếng: Dụ ca! Anh thấy cái này như thế nào! Cái này kêu vang lắm nghen!]

Tống Dụ.

Quá sức chịu đựng.

[Ông xã Dụ ca của cưng: Cút đi.]

[Ông xã Dụ ca của cưng: Cậu mà dám cầm cái kia trở về thì cậu tiêu rồi.]

Với cái tiếng rít gào tê tâm phế liệt ấy, cậu cũng không muốn bị liên lụy, đuổi ra ngoài.

[Sadako không quên người đào giếng: *cắn cắn tay* *oan ức oa oa oa*]

[Sadako không quên người đào giếng: *khóc* *khóc* *khóc*]

Cậu không để ý Mã Tiểu Đinh nữa.

Tống Dụ bật diễn đàn lên chơi.

Diễn đàn Nhất Trung của thành phố C hôm nay vẫn náo động như trước.

Chủ đề nóng bỏng nhất vẫn liên quan tới Tạ Tuy.

[Đại biểu học sinh mới trong lễ chào đón học sinh, mọi người đoán xem là ai?]

Lâu chủ: Ô hí hí hí hí hí hí hí hí khà khà khà khà khà khà khà khà ha ha ha ha ha ha ha ha ha

1L: Lau nước miếng đi *đưa khăn tay*

2L: Nhà ngươi không cần phải nói!!! Ta đây cũng có thể đoán được!!!!!!!

3L: Ô hí hí hí hí hí hí hí hí khà khà khà khà khà khà khà khà ha ha ha ha ha ha ha ha ha, chủ topic, bạn và tui cùng nhau điên cuồng!

4L: Mị đây cmn kính viễn vọng đều mua rồi nhé! Chỉ để nhìn ngắm thịnh thế mỹ nhan của Tạ thần của mị! Không ai được cản mị.

5L: Chế khỏi cần nói, có chị kia lớp 12 chào giá 700 tệ muốn mua lại của tui, tui cũng không đồng ý!!

6L: A a a a a a a a! Trước hết để bé rít gào mấy tiếng đã! Anh ấy sau buổi tối hôm nay nhất định sẽ có càng nhiều fangirl, ca ca sẽ không chỉ có mình bé nữa ô ô ô ô ô ô bé khóc to thiệt to.

7L: Em gái lầu 6 tỉnh lại đi, anh ấy từ lúc nào chỉ có mình chế hả?



Dù sao cũng là diễn đàn học sinh, cũng không phải là căn cứ riêng của nữ sinh. Một chủ đề như vậy, lại là hot topic, rất nhanh đã có thẳng nam bắt đầu ra trận.

254L: Cái này mà cũng cần đoán à? Mọi năm không phải đều là thủ khoa sao? *ngoáy mũi* *ngoáy mũi*

255L: Hừ, lầu trên phá phong cảnh vãi, điên à?

256L: Hai con mắt, một lỗ mũi, thật chẳng thấy Tạ Tuy đẹp trai hơn anh đây chỗ nào. *nhún vai* *nhún vai*

Lầu 256 với sức của một người thành công tạo nên một trận cuồng phong.

257L: Người qua đường, thật chẳng thấy Tạ Tuy đẹp trai.

258L: Người qua đường +1, cảm thấy bề ngoài của Tạ Tuy rất phổ thông, là tướng mạo vô cùng bình thường.

259L: Người qua đường +2, chỉ có mình tôi cảm thấy thằng đó yểu điệu hả? Thẩm mỹ của con gái thật sự kỳ quái, tôi đây tám khối cơ bụng, các người có muốn nhìn hay không.

Tống Dụ rũ mí mắt, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh lùng. Cậu dù gì hiện tại đang phát chán, liền trực tiếp đăng nhập, tại phần bình luận bài viết này nhập thêm một câu.

260L Ông xã Dụ ca của cưng: Chuẩn soái ca, tôi cảm thấy Tạ Tuy cùng tôi kẻ chín người mười.

“…”

Sau một trận trầm mặc.

Diễn đàn lại bùng nổ.

261L: ???!!

262L: Ôi đcm?!! Mắt tôi mù rồi sao?! Tôi vậy mà lại nhìn thấy Dụ ca bình luận trong bài viết của Tạ thần?!

263L: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha chuẩn soái ca kẻ chín người mười ha ha ha ha ha ha.

264L: Dụ ca, khiến em cười xỉu thì có ích lợi gì với anh vậy?

265L: Nói trọng điểm đi a a a a a mấy người đang làm gì đó! Dụ ca cùng Tạ thần kẻ chín người mười nha a a a a ông xã, em biết anh sẽ không làm em thất vọng.

266L: Dụ ca tự tiết lộ thân phận soái ca, còn vào khen Tạ thần, bọn hay xàm cờ đi nghỉ ngơi một chút đi nghen. Nhan sắc thần thánh của Tạ thần không cần phải bàn cãi *khẽ cười*.

267L: LMAO còn tự lộ thân phận soái ca nữa.

Tống Dụ không muốn xem tiếp, thoát ra ngoài.

Đọc những bài viết khác.

Dựa theo thân phận giỏi tạo tinh phong huyết vũ của cậu, đằng sau khẳng định sẽ nhảy ra vài tên ngu ngốc khác.

Cậu chỉ là nhàn đến phát chán, tùy tiện giúp Tạ Tuy nói đỡ một câu mà thôi, cũng không muốn để ý đến đám bình xịt kia.

Đại khái là do cậu xuất hiện trong bài post liên quan đến Tạ Tuy một lần, diễn đàn trong nháy mắt xuất hiện không ít bài viết mới, điểm tên cậu hỏi chuyện, hỏi về quan hệ giữa cậu cùng Tạ Tuy, hoặc là muốn cậu đăng ảnh, hoặc là tỏ tình, hoặc là nhục mạ.

Tống Dụ trả lời theo tâm trạng của mình.

[Ám chỉ tên Dụ nào đó, ngu ngốc! Não tàn! Con mẹ nó, mày đừng tưởng rằng bản thân mình rất trâu bò, rất uy phong, kỳ thực trong mắt người khác, mày chẳng là cái thá gì.]

3L Ông xã Dụ ca của cưng: ? Chớ nói lung tung, trong mắt người khác, chẳng lẽ tôi không phải là thánh khịa sao.

4L: Ha ha ha ha ha ha ha ha

5L: Phụt ha ha ha ha ha ha tôi vừa xém chút cười rớt điện thoại di động đập trúng đầu giáo viên chủ nhiệm!

Hầu hết mấy người gào thét trên mạng là nữ sinh.

[Dụ ca Dụ ca! Hôm nay anh đặc biệt đáng ghét, anh có biết hay không! Cứ chọc cho em thích anh, mãi mà không chán *thẹn thùng* *thẹn thùng*]

[Soái ca á? Đưa ảnh lên xem nào]

[Ông xã ông xã!! Em muốn tỏ tình với anh!!!]

Đối với loại này, Tống Dụ ––

Nhắm, mắt, làm, ngơ.

Ngồi vững vàng với tên tuổi ‘Tra nam lãnh khốc vô tình trường Nhất Trung’.

Ngón tay vuốt lên trên, Tống Dụ lại bấm vào bài viết đang hot nhất kia.

Không nhìn trận tinh phong huyết vũ mình gây nên, tầm mắt cậu đi xuống, rồi đột nhiên ngừng lại.

Rơi vào một bình luận cuối cùng không hề đáng chú ý.

[Từ ca vạn tuế: Một đám ngu dốt, người đại diện học sinh mới phát biểu rốt cuộc là ai còn nói không đúng.]

Ánh mắt Tống Dụ lạnh lẽo.

Chỉ chốc lát sau, Tạ Tuy từ bên trong đi ra, trong tay còn cầm bản thảo của bài phát biểu, bên cạnh đứng một người giáo viên, đang tận tình khuyên nhủ, nói gì đó với hắn.

Tạ Tuy dựa vào tường, cụp mắt, lẳng lặng nghe, không nói một lời.

Cạnh Tống Dụ là thành viên hội học sinh chuyên phụ trách sự kiện, là một cô gái cột hai chùm, tức giận tới mức sắp bóp bể quả bong bóng trong tay: “Cái quỷ gì vậy! Quy củ các năm trước không phải đều là cho thủ khoa kỳ thi chuyển cấp lên phát biểu sao, đột nhiên thay đổi người là có ý gì?”

Tống Dụ tắt điện thoại di động, nhét vào túi.

… Vương Từ.

Vừa lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền tới một âm thanh vừa bén nhọn vừa ồn ào, ‘Huýt ––’ một tiếng, là cái còi giá 5 tệ mà bọn học sinh tiểu học thích mua trong mấy cửa tiệm bán đồ lặt vặt.

Mã Tiểu Đinh cùng đám đàn em của y trong tay mỗi người có một cái, ngậm lên miệng.

Vừa đi vừa thổi, tay còn ôm một đống đồ vật phát sáng.

Dọc theo đường đi lôi kéo sự chú ý của mọi người.

Mã Tiểu Đinh mắt sắc nhìn thấy Tống Dụ, vui sướng thổi hai tiếng còi, ‘Huýt ––’ ‘Huýt ––’, sau đó lấy xuống, vẫy tay, rống lớn: “Dụ ca! Dụ ca! Nhìn em nè! Bọn em thắng lợi trở về!”

Tống Dụ: “…”

ĐM! Anh đây không quen biết mày!

Cậu bước về trước, đến chỗ Tạ Tuy.

Giáo viên nói khô cả họng, giải thích nguyên nhân cho Tạ Tuy, đột nhiên nhìn thấy Tống Dụ lại đây, những lời giải thích được chuẩn bị sẵn nghẹn lại, não bộ ngừng hoạt động một giây.

“Thầy, nghe nói các thầy thay đổi người?”

Tống Dụ đi thẳng vào vấn đề, cũng không vòng vèo.

Thầy giáo đầu óc vốn đã bị kẹt, giờ còn bị tra hỏi. Dùng tay áo lau mồ hôi, ông kỳ thực hết sức đánh giá cao Tạ Tuy, nếu không cũng sẽ không tốn nhiều miệng lưỡi như vậy để khuyên nhủ hắn.

Nhưng mà cấp trên đột nhiên sắp xếp thay đổi người, ông cũng không có cách nào. Đừng nói đến Vương gia thành phố C, ngay cả lãnh đạo nhà trường ông cũng không đắc tội được.

“Chuyện này… vốn là bạn Tạ Tuy nên lên đài, chỉ là sau khi suy nghĩ một hồi, có lẽ bạn Vương Từ phát biểu sẽ càng thích hợp hơn một chút. Buổi lễ học sinh mới, quan trọng là… tạo một khởi đầu tốt cho học sinh… bạn Vương Từ đã đi qua rất nhiều nơi, cũng đã gặp rất nhiều người cùng sự việc, không cần nói những điều quá nghiêm túc, càng có thể làm sôi động bầu không khí. Thầy…”

Thầy giáo gập ghềnh trắc trở, chống lại ánh mắt của Tống Dụ, âm thanh cũng yếu dần đi.

Cửa bị mở ra, từ bên trong phòng hóa trang bước ra Vương Từ đã ăn mặc đầy đủ. Khuôn mặt vốn đã đầy mỡ sau khi trang điểm càng khiến cho người ta buồn nôn. Gã còn mặc âu phục, đeo nơ, vừa nhìn thấy Tống Dụ cùng Tạ Tuy thì lộ ra nụ cười ý tứ sâu xa. Gã cầm trong tay bản thảo phát biểu mới tinh, trong mắt tràn đầy sự cao cao tại thượng, trêu tức: “Bu trong này bàn luận cái gì đó?”

Thầy giáo khổ không thể tả.

Ánh mắt Vương Từ lại lướt qua Tống Dụ, rồi nhìn về phía Tạ Tuy, trong đôi mắt nhỏ xíu lộ ánh nhìn kinh tởm, mỡ trên mặt chen lại vặn vẹo ra một nụ cười.

“Lâm thời thay đổi người, tôi đây cũng hết cách rồi. Trường học sắp xếp mà? Có điều, cậu đã chuẩn bị lâu như vậy – nếu không, chúng ta cùng lên đài đi?”

Bọn Mã Tiểu Đinh đã tụ tập lại đây.

Thấy cảnh này, y cũng choáng váng. Xảy ra chuyện gì vậy, Dụ ca tại sao lại dính vào cái tên mập này rồi.

Nhưng mà toàn trường không một ai để ý Vương Từ.

Tống Dụ nhàn nhạt quét mắt một vòng Vương Từ toàn thân nhồi trong bộ tây trang, sau đó nhìn giáo viên, thờ ơ cười nhạo: “Trường học thật sự muốn đưa người này lên đài?”

Thầy giáo yên lặng lau mồ hôi, rất bất đắc dĩ: “Đúng, trường học sắp xếp như vậy khẳng định cũng có lý do, bạn Vương Từ nhất định có thể kể một số câu chuyện mới mẻ, thú vị.”

“Đúng vậy nha.” Tống Dụ lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gọi điện thoại, cười khẽ: “Ví dụ như, làm sao để chăn heo làm giàu?”

“…”

Tàn nhẫn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện