Lê Lạc hít sâu một hơi, hắn hiện tại cũng không có bất kì lựa chọn nào, chỉ có thể căng da đầu tiến vào dị thế giới, dù sao không ai có thể bỏ qua mạng sống của mình.

Lê Lạc xoay người xuống giường, hướng tới đại môn đi đến, hắn vừa mở cửa, nghênh đón hắn như cũ vẫn là một đao trong nháy mắt.

Lê Lạc, đã chết.

Lại lần nữa từ trên giường bò xuống, Lê Lạc vẻ mặt thống khổ gọi hệ thống: “Tiểu thất, sao lại thế này, chẳng lẽ ta mỗi lần tiến vào đều gặp cảnh tượng giống nhau?”

Tiểu thất: “【_(:_” ∠)_ đúng vậy, ký chủ đại nhân cố lên, còn có bốn mươi bảy phút, ngươi nhất định có thể làm được! 】

Lê Lạc: Ha hả, cố lên đi chịu chết, cuộc sống này quả thực vô pháp.

Lấy đủ các loại tư thế mở cửa bị giết lần thứ n, sau cảm thấy cổ chính mình cũng không còn cảm giác, Lê Lạc rốt cuộc lấy tư thế chính xác giết chết hắc y nhân bước ra ngoài.

Giờ khắc này, Lê Lạc liền quả thực vui tới phát khóc, vai chính và hắn xuyên qua đều giống nhau, xuyên qua vất vả như vậy, còn không có xuyên qua thành công liền đã chết nhiều lần như vậy.

【 Ký chủ đại nhân, ngươi hiện tại đang nắm tay chính là nam chủ, thân phận của ngươi là thư đồng Tô Mục Trừng. Đợi lát nữa ta sẽ đem nội dung truyện cho người xem, chỉ cần không đi lệch khỏi cốt truyện là kết cục nam chủ đi lên đỉnh nhân sinh thì mặt khác ký chủ đại nhân liền tùy tiện chơi đùa. Rốt cuộc quá trình không quan trọng, kết cục mới là đạo lý a ~ Khụ khụ, ta giờ phải đi ngủ đông, có việc kêu ta một tiếng ta liền sẽ xuất hiện, chúc ký chủ đại nhân chơi vui vẻ (≧▽≦). 】

Lúc này Lê Lạc mới phát hiện tay trái mình đang nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại của một tiểu nam hài phấn điêu ngọc trác vẫn luôn duy trì vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong mắt che dấu không được hoảng sợ cùng khuôn mặt nhỏ trắng bệch dọa người bán đứng hắn.

Vừa ra sân khấu liền cùng nam chủ ở cạnh nhau? Hơn nữa, tên Tô Mục Trừng này, hắn tựa hồ có điểm ấn tượng.

Nhưng hắn không kịp nghĩ nhiều, tầm mắt hướng theo nam chủ nhìn lưỡng kiếm bóng loáng liền đánh gãy ý nghĩ hắn, nếu lần này một kiếm thành công, phỏng chừng quyển sách này liền có thể trực tiếp kết thúc.

Lê Lạc theo bản năng liền chắn trước mặt nam chủ, tiếp đó nháy mắt liền cảm thấy ngực phải chính mình đau xót, rồi mất đi ý thức, trước một giây, trong đầu hắn hiện lên chỉ có một ý niệm: Lừa đảo hệ thống nhất định là kẻ thù của hắn, ha hả q_q.

***

Trên giường lớn, một thiếu niên người thon gầy đang nằm,khuôn mặt non nớt không có huyết sắc, lông mày thon dài nhíu chặt, răng trắng tuyết cắn mạnh môi dưới nhợt nhạt, vô ý thức hô đau: “Ba ba…… Mụ mụ, đau quá…… Ta đau quá a……”

Ngồi ở mép giường tiểu nam hài nóng lòng vô cùng cầm lấy tay thiếu niên, nhịn không được vội vàng quay đầu hỏi nam tử cao lớn đứng bên cạnh.

“Sư phụ, Tô ca ca rốt cuộc khi nào mới tỉnh? Hắn hiện tại vẫn kêu đau, thật sự không có việc gì sao?”

“Dục nhi, đừng vội. Vi sư đã bắt mạch hắn qua, thân thể hắn đã không còn lo ngại, mấy ngày này nhất định sẽ tỉnh lại.”

Tiểu nam hài lúc này mới buông lỏng tay thiếu niên ra, lưu luyến rời khỏi phòng, hắn hiện tại nhất định phải hảo hảo chăm chỉ tập võ, về sau mới có thể bảo hộ chính mình, bảo hộ Tô ca ca!

***

Lê Lạc mở to mắt, lập tức liền cảm nhận được ngực phải chính mình truyền tới cảm giác đau đớn xuyên tim, nhìn nóc nhà gỗ trên đỉnh đầu hồi lâu, hắn một hồi mới phản ứng lại, chính mình đã tới một thế giới khác, mà hắn thiếu chút nữa lại chết, may mắn hắn còn tồn tại, nếu không chỉ sợ lại đau trứng quay trở lại từ đầu.

Nhìn một vòng trong phòng không người, Lê Lạc liền trực tiếp gọi tiểu thất. Dù sao hắn cũng mới đến, căn bản là không hiểu biết về tính huống thế giới này, nhưng hắn không muốn bị nhìn ra dấu vết, cho dù ngực còn ẩn ẩn đau, nhưng so với lập tức tìm hiểu cũng không tính cái gì.

Tiểu thất: 【ヾ(^▽^)ノ ký chủ đại nhân, không nghĩ tới từ biệt không lâu như vậy, ngươi liền nhớ ta ~ gia hảo vui vẻ. 】 Không nghĩ tới ký chủ liền không thể rời khỏi nó, hảo ngượng ngùng (*/w\*). Nếu tiểu thất cơ thể, Lê Lạc nhất định sẽ thấy cơ thể vặn vẹo, ngượng ngùng của nó.

Giây tiếp theo, Lê Lạc liền không chút lưu tình chọc thủng ảo tưởng của tiểu thất: “Đừng có ảo tưởng, ngươi mau nói cho ta nội dung truyện ở nơi này?”

【 Ký chủ đại nhân ngươi sao có thể lãnh khốc như vậy qwq!!! 】

“Rốt cuộc đây là ở đâu?”

【 Hừ! Ta không bao giờ nói cho ngươi! 】 Tiểu thất khóc thút thít ở trong đầu Lê Lạc bỏ lại một điểm sáng, sau biến mất không thấy.

Lê Lạc vừa buồn cười lại bất đắc dĩ lắc đầu, dùng tinh thần lực bao bọc lấy điểm sáng kia, nháy mắt liền có một đoạn nội dung hiện lên trong đầu hắn.

Qua vài phút, Lê Lạc mở to mắt, hắn rốt cuộc biết vì sao hắn sẽ cảm thấy tên Tô Mục Trừng này quen thuộc, hắn hiện tại ở thế giới này, chính là nhân vật trong quyển truyện hắn viết 《 Cuồng Long Ngạo Thiên 》. Nam chủ Tần Dục là đứa con trai được Hiên Viên Đế yêu thương nhất, Hiên Viên đế quyết định sau khi lớn liền lập hắn thành Thái tử.

Mà Đại hoàng tử Tần Viêm do Hoàng Hậu sinh, hắn trời sinh dị thường tàn bạo. Đối với Hiên Viên đế luôn ghi hận trong lòng, càng ghen ghét oán hận Tần Dục. Năm Tần Dục tám tuổi đến phủ học sĩ bái phỏng thái phó.Vào ban đêm liền phái sát thủ giả trang cường đạo giết sạch toàn bộ phủ học sĩ, mục đích lần này tới là ám sát Tần Dục.

Đồng thời Tần Viêm còn liên hợp với mẫu thân độc chết hoàng đế đã bệnh nguy kịch, giả tạo thánh chỉ, lập chính mình thành đế.

Khi Tần Dục ở thời điểm sinh tử được đệ nhất thiên cao thủ Triệu Mục Thiên cứu, bởi vì căn cốt ngàn năm khó gặp, Triệu Mục Thiên thu làm đệ tử. Triệu Mục Thiên không chỉ là kỳ tài võ học, đối với binh pháp chiến lược cũng thập phần tinh thông.

Tần Dục nguyên bản liền dị thường thông tuệ, dưới sự dạy dỗ của Triệu Mục Thiên, cùng mấy năm học tập bản lĩnh của Triệu Mục Thiên liền trò càng giỏi hơn thầy.

Lúc này Tần Viêm đã trở thành bạo quân mà mọi người đều biết, người dân Tần Quốc bị ức hiếp đều giận mà không dám nói gì. Tần Dục lập tức xuất sư báo thù, tìm được ông ngoại mình sau liền thực nhanh lật đổ thống trị của Tần Viêm. Sau là củng cố triều chính, chinh chiến tứ phương, trở thành thiên cổ nhất đế gì đó, quá trình là sảng khoái vô cùng, cho nên lúc Lê Lạc viết quyển truyện này còn hâm mộ một phen, làm hắn phải cùng bạn chung phòng ăn rất nhiều lẩu.

Mà hắn hiện tại thân phận chính là thư đồng của Tần Dục, cha mẹ —— cũng chính là vợ chồng thái phó, đã toàn bộ over, cho nên hắn đối nam chủ đó là trung tâm như một, thề sống chết đem Tần Viêm trở thành địch nhân số một, sau cũng đi theo nam chủ chinh chiến tứ phương, cuối cùng chết trận ở dưới tường thành vương đô Triệu Quốc, còn không quên hô to

' Ngô hoàng vạn tuế '.

Lê Lạc:…… Cái fan não tàn thật sự là do hắn viết sao? Đúng lúc này,trong phòng yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng cửa mở, Lê Lạc đem tinh thần lực chính mình rút khỏi đầu, hướng tới chỗ âm thanh truyền đến nhìn lại. Chỉ thấy một tiểu nam hài mặt bánh bao phì nộn mặc luyện công phục màu đen, có vẻ khẩn trương đi đến.

Vừa nhìn thấy Lê Lạc liền trợn tròn mắt, cặp mắt to tròn vo tiểu nam hài tức khắc sáng lên, “Tô ca ca, ngươi rốt cuộc cũng tỉnh!”

“Điện hạ……” Lê Lạc chống thân thể lên liền nhớ tới hành lễ với Tần Dục.

“Tô ca ca ngươi mau nằm xuống, về sau ngươi cũng không cần hành lễ với ta.” Khuôn mặt nhỏ Tần Dục nhăn lại, đem Lê Lạc ấn xuống trên giường.

“Này…… không hợp lễ nghĩa.” Lê Lạc vội vàng nói.

“Ta nói như thế nào, Tô ca ca liền làm theo như vậy.” Tần Dục nhìn thiếu niên khuôn mặt tái nhợt, còn mang theo một tia co quắp sợ hãi, trong lòng liền đau một chút, lại nhìn đến băng gạc còn dính chút máu trên ngực Lê Lạc, tay nhỏ nhịn không được vươn tới đặt nhẹ lên miệng vết thương Lê Lạc.

“Tô ca ca, nơi này còn đau sao?”

Tiếp theo hắn hơi chu môi, cúi đầu thổi thổi miệng vết thương Lê Lạc, “Nương nói nếu đau, thổi thổi liền không đau, Tô ca ca, ngươi có hay không cảm thấy khá hơn chưa?”

Lê Lạc nhìn Tần Dục còn chưa đến ngực mình, cảm thụ lòng bàn tay hắn truyền độ ấm đến ngực mình, hắn rốt cuộc cũng thật sự đối mặt với những nhân vật này. Nghĩ đến hắn từ nhỏ, cha mẹ đều đã bị Tần Viêm giết chết, Lê Lạc ma xui quỷ đem tay chính mình đặt lên đỉnh đầu xù lông của Tần Dục, “Điện hạ, ngươi muốn khóc liền khóc đi.”

“Ta mới không muốn khóc, ta muốn nỗ lực biến cường, vì ta cha mẹ báo thù!…… Ta mới không muốn khóc đâu……” Thanh âm mềm mại càng ngày càng thấp, mặt bánh bao chậm rãi nhăn thành một đoàn, mắt to cũng nổi lên ánh nước, “Ô oa oa…… Ô ô, phụ hoàng, mẫu phi…… Oa oa oa oa……”

Nước mắt thi nhau rơi xuống băng gạc trên ngực Lê Lạc, nháy mắt liền làm ướt băng gạc quấn vết thương.

Cuối cùng, đôi mắt khóc sưng thành quả đào của Tần Dục dần bình phục, liền tìm tới Triệu Mục Thiên giúp Lê Lạc đổi băng gạc mới—— phía trước hẳn hoàn toàn đã bị khóc ướt.

Bất quá từ nay về sau, Tần Dục đối đãi với Lê Lạc càng thêm thân cận, cơ hồ mỗi ngày đều dính lấy Lê Lạc, mỗi đêm còn đều phải cùng Lê Lạc ngủ chung.

Lê Lạc không đáp ứng, hắn liền đáng thương hề hề nhìn hắn, kiên trì chơi xấu Lê Lạc, thẳng đến Lê Lạc không thể chịu nổi liền đáp ứng hắn lên giường cùng nhau ngủ.

Màn đêm buông xuống, bảo mẫu n năm Lê Lạc tỏ vẻ: Mỗi đêm ăn vạ hắn đến mệt chết chính là nam chủ xưng bá thế giới sau này, nhưng hiện tại hắn cùng chỉ là một hài tử! Mỗi ngày trước khi ngủ kể chuyện xưa, vẫn là cả năm 365 ngày đều không có tiền lương, mỗi ngày đều như vậy, hắn thật sự không thể chịu được a~! Cầu! Giải! Thoát!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện