Lôi Thiết trầm mặc ngồi lù lù tại chỗ, ánh mắt dừng trên người Tần Miễn, dường như không nghe thấy Lôi Đại Cường nói, không cho ông bất cứ phản ứng nào.

Trong mắt Lôi Đại Cường lộ vẻ mất mát, mơ hồ có một cảm giác, ông đã mất đi đứa con này.

“Được, được. Lão Ngũ, đại ca ngươi biết võ, có y đưa ngươi đi, nương cũng yên tâm hơn.” Đỗ thị từ ái nhìn Lôi Hướng Trí.

Lôi Hướng Trí cũng rất vui mừng “Đại ca, Đại tẩu, nhưng vậy có làm chậm trễ chính sự của hai người không?”

“Yên tâm, mọi việc trong nhà đã an bài tốt. Ta chưa từng đi châu phủ, Đại ca ngươi nói muốn dẫn ta đến đó dạo chơi, thuận tiện hộ tống ngươi.” Tần Miễn nhìn Lôi Thiết, cười nói. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Lôi Hướng Trí đứng lên, trịnh trọng cảm tạ “Đa tạ Đại ca, Đại tẩu. Không dối gạt hai người, phu tử cũng nói qua trước đây có vài trường hợp cường đạo lộng hành trong khảo thí, dặn dò chúng ta trên đường không thể khinh thường, còn an bài bốn hộ viện(1) theo hộ tống. Có Đại ca, Đại tẩu đi cùng, tiểu đệ càng an tâm.”

Lôi Thiết lấy ra một túi tiền đưa cho hắn ta “Đây là mười hai lượng bạc vụn, cầm lấy phòng thân.”

Vẻ mặt Lôi Đại Cường, Đỗ thị càng vừa lòng.

“Đa tạ Đại ca.” Lôi Hướng Trí không từ chối. Lôi Hướng Nhân vò đầu, nếu lúc trước chịu khổ chịu khó niệm kinh thư vài năm, Lôi Thiết cũng nhất định bỏ tiền trợ cấp cho mình. Ánh mắt gã vô tình xẹt qua Đại Bảo đang hít hít nước mũi, chợt nảy ý tưởng. Năm nay Đại Bảo đã lên sáu, nên khai thông tư tưởng.

Ánh mắt gã thầm đảo vòng vo, dừng trên người Đỗ thị, Lôi Đại Cường, lại như có như không xẹt qua Vệ thị.

Nói xong việc chính, Tần Miễn, Lôi Thiết đứng dậy cáo từ.

“Nương.” Lôi Hướng Nhân đi đến bên cạnh Đỗ thị, đang muốn nói thì chợt ngậm miệng lại, thầm nghĩ hiện tại không thích hợp để nói, vạn nhất gây ra việc không vui ảnh hưởng lão Ngũ phát huy khi thi thì lợn lành chữa thành lợn què mất.

“Chuyện gì?” Đỗ thị cau mày, nhi tử này càng ngày càng tệ, hôm qua lão Tam nói với bà, lão Nhị vốn đã tìm được việc làm ở trấn trên, nhưng do lười biếng, bị người đuổi đi nên một văn tiền cũng không thể mang về.

“Không có gì, ta thuận miệng gọi người.” Lôi Hướng Nhân cợt nhả đến bên cạnh đấm lưng cho bà.

Tần Miễn, Lôi Thiết không biết lão trạch sẽ nhanh chóng nghênh đón một hồi phong ba khác.

Hai người vừa đi về vừa nói chuyện phiếm.

“Lão trạch biến hóa rất lớn.” Tần Miễn tiện chân đá một hòn đá ở giữa đường vào bụi cỏ.

Ở sân không còn chuồng heo, chuồng gà, hẳn là đã dời ra sau nhà. Trong sân xây thêm bốn gian nhà gạch ngói đỏ, mỗi bên hai gian nằm đối diện nhau, khoảng giữa làm lối đi. Trong đó có công lao của Vệ thị, nghe nói thời gian trước nàng nghĩ ra biện pháp kiếm tiền cho lão Lôi gia, buôn bán nhỏ lời chút tiền. Lôi Đại Cường dùng số tiền này xây thêm bốn gian phòng. Phu thê Lôi Hướng Nghĩa chiếm một gian mới, gian nguyên bản của họ thuộc về Vệ thị. Vệ thị rốt cuộc không cần chen chúc một phòng cùng Đỗ thị.

Lôi Đại Cường ở trong thôn đắc chí vô cùng, bởi cả thôn chỉ có mình ông có hai tức phụ, muốn qua đêm trong phòng Đỗ thị liền đến phòng Đỗ thị, muốn ngủ trong phòng Vệ thị liền đi phòng Vệ thị. Hai nữ nhân còn thường vì ông mà tranh giành tình cảm. Vừa nghe hán tử trong thôn trêu ghẹo ông được hưởng tề nhân chi phúc liền đắc ý đến lỗ mũi hếch lên trời.

Ba gian khác, một gian là dự bị cho Lôi Hướng Lễ khi thành thân, hai gian còn lại một lớn một nhỏ thông với nhau, để cho Lôi Hướng Trí khi thành thân dùng, gian nhỏ làm thư phòng của Lôi Hướng Trí.

Lôi Thiết thản nhiên nói: “Chỉ cần họ không đến trêu chọc chúng ta.”

“Phải.” Tần Miễn thật bội phục bản thân lúc trước nghĩ ra được chiêu cưới thêm một tức phụ cho Lôi Đại Cường. Xem đi, đã một thời gian dài Lôi Đại Cường và Đỗ thị chưa đến làm chướng mắt bọn họ.

Lôi Thiết thích nhìn dáng vẻ hai mắt sáng ngời của hắn, cầm chặt tay hắn, cùng đi về nhà trong nắng chiều.

Đến ngày hẹn lên đường, Tần Miễn, Lôi Thiết dậy rất sớm, tùy tiện nấu mì ăn, cầm hành trang đã thu xếp sẵn bước lên xe ngựa, căn dặn ba người Hỉ Nhạc giữ nhà cửa thật tốt trong thời gian bọn hắn không ở đây, tốt nhất đừng để bất cứ ai vào cửa. Tần Miễn chủ yếu vẫn là đề phòng người bên lão trạch, nhất là bốn người Đỗ thị, Lôi Đại Cường, Lôi Hướng Nhân, Triệu thị.

Tiết xuân se lạnh, từng đợt gió thổi tới làm mặt mũi lạnh ngắt. Tần Miễn cảm khái sự học ở cổ đại thật không dễ dàng. Hắn đã tìm hiểu, thi Phủ là do tri phủ chủ trì, học trò các Huyện trong cùng một Châu phải chạy tới Châu phủ dự thi. Huyện Chiêu Dương coi như tương đối gần, đi hai ba ngày là tới (Châu phủ). Học trò từ thị trấn tương đối xa phải ngồi xe ngựa bốn năm ngày.

Lúc này, phía Đông chỉ mới lộ ra mặt trời, bất quá chờ bọn hắn đến trấn trên thì trời đã sáng trưng.

Lôi Hướng Trí cũng dậy rất sớm, đang ăn cơm chiên. Những người khác cũng thức, ngồi ở một bên bồi hắn ta.

Thấy Đại ca Đại tẩu sớm như vậy đã đến, Lôi Hướng Trí rất cảm động, nhanh chóng ăn xong cơm, cầm hành trang bước lên xe ngựa.

Người Lôi gia đứng nhìn theo bóng xe ngựa chạy về phía trấn trên.

Đến trấn trên, ba chiếc xe ngựa học đường an bài đã có, bốn người hộ viện cao lớn cũng đến đông đủ. Ngoài ra có thêm một vị nam tử tuổi chừng bốn mươi, tướng mạo nhà nho, để râu ngắn, mặc một thân áo dài thư sinh màu xanh, khoanh tay đứng phía trước xe ngựa sắp hàng đầu tiên.

Lôi Hướng Trí nhảy xuống ngựa, bước nhanh đi về phía vị nam tử trung niên, cung kính chào “Học trò ra mắt phu tử.”

“Ừ, không cần đa lễ.” Đường nhìn của nam tử trung niên dừng ở Tần Miễn, Lôi Thiết, kinh nghi trước khí chất không tầm thường của họ, âm thầm suy đoán thân phận “Không biết hai vị là…?”

Lôi Hướng Trí giới thiệu: “Tiên sinh, đây là gia huynh Lôi Thiết cùng gia tẩu Tần Miễn. Đại ca, Đại tẩu, vị này là Cung phu tử.”

“Kính chào Cung tiên sinh.” Tần Miễn, Lôi Thiết cùng nhau chắp tay hành lễ.

Cung phu tử sáng tỏ. Thân là phu tử, cũng không phải không để ý đến chuyện bên ngoài, Lôi Thiết và Tần Miễn là đôi nam phu thê nổi danh vùng phụ cận, hơn nữa tiệm ăn của họ cũng có danh tiếng, ông đã sớm nghe tên cả hai, bất quá đây là lần đầu tiên gặp mặt.

Lôi Hướng Trí nói: “Phu tử, huynh trưởng và đại tẩu học trò biết chút công phu, muốn đưa học trò đi Châu phủ, không biết có tiện không?”

“Hử?” Cung phu tử hơi bất ngờ, lập tức chắp tay “Đương nhiên thuận tiện. Như vậy các học trò khác của lão phu cũng được theo nhờ. Lão phu thay mặt chúng đa tạ nhị vị trước.”

Tần Miễn khẽ tránh đi, chắp tay nói: “Phu tử quá khách khí. Là chúng ta phải đa tạ phu tử cất công bồi dưỡng xá đệ.”

“Ha ha, quá lời rồi, đây là bổn phận của ta.” Cung phu tử lúc cười nói rất bình dị và gần gũi.

Đợi trong chốc lát, mười một học trò tham gia thi Phủ khác lần lượt đuổi tới, trong đó có ba người Khúc Tung Văn, Bộ Thanh Vân, Lăng Khải Vận. Triệu Thiên và Vương Thượng Văn giao hảo tương đối tốt với Lôi Hướng Trí, cũng có mặt trong nhóm tham quan ‘Du nhiên điền cư’ hai ngày trước.

Đừng nhìn Khúc Tung Văn dáng vẻ phong lưu, cấp bậc lễ nghĩa lại rất chu đáo, lễ phép chắp tay với Lôi Thiết, Tần Miễn “Ra mắt Lôi đại ca, Lôi đại tẩu.”

Mấy người Bộ Thanh Vân không ngờ sẽ gặp mặt bọn hắn, cũng đến ân cần thăm hỏi.

“Lôi huynh, huynh trưởng và đại tẩu ngươi sao lại ở đây?” Bộ Thanh Vân nhỏ giọng hỏi.

“Đại ca ta và Đại tẩu không yên lòng, muốn đưa ta đi Châu phủ.” Lôi Hướng Trí vui vẻ phát ra từ nội tâm, còn có vài phần kiêu ngạo, bởi vì những người khác đều không có thân nhân đưa đi.

Vương Thượng Văn mới mười bốn mười lăm tuổi lại cực kỳ già dặn, sau khi hiếu kỳ lén đánh giá Tần Miễn, Lôi Thiết, chắp tay thi lễ nói: “Như vậy ta cũng muốn cùng hưởng xái. Cảm tạ Lôi đại ca, Lôi đại tẩu.”

“Không cần khách sáo.” Đối với hai chữ ‘Đại tẩu’, Tần Miễn đã miễn dịch, bị một đám người xa lạ mới gặp lần đầu xưng hô như vậy cũng không hề lúng túng, thần sắc thản nhiên.

Hắn nghía Lôi Thiết một cái, hạ quyết tâm về sau có cơ hội cũng thu tiểu đệ, bắt chúng gọi Lôi Thiết là ‘Đại tẩu’, vậy mới công bằng. Nghĩ đến viễn cảnh đó, hắn cố kiềm chế ý cười trong mắt.

Lôi Thiết tự dưng cảm giác ngực phát lạnh, nghi hoặc nhìn tiểu tức phụ.

“Được rồi, thời gian không còn sớm, tất cả lên xe đi.” Cung phu tử mở miệng.

Ba chiếc xe ngựa, bốn người ngồi một chiếc vẫn tương đối rộng rãi, tựa vào bao quần áo còn có thể ngủ một giấc.

Lôi Hướng Trí nhìn thấy đệm ngủ và chăn bông xếp chồng ngay ngắn trên xe ngựa của Tần Miễn, biết có khả năng Đại tẩu muốn ngủ trong xe ngựa, dù sao hắn ta cũng là tiểu thúc tử, không tiện ở riêng một chỗ cùng Tần Miễn, hơn nữa không muốn độc hành tách biệt, nên cùng các đồng học khác ngồi xe ngựa do học đường an bài, cũng tiện trên đường trao đổi với nhau.

Lôi Thiết chỉ chở mỗi Tần Miễn, Tần Miễn nằm trong xe ngựa lót đệm đắp chăn, đi vào giấc ngủ giữa lay động của xe.

Mặt trời đứng bóng, xe ngựa đứng lại ở ven đường.

Lôi Thiết xốc màn xe lên, thấy Tần Miễn vẫn còn ngủ, tiến vào thùng xe, ôm lấy người cùng mền lay lay “Tức phụ, tỉnh tỉnh. Ngủ nhiều quá buổi tối sẽ không ngủ được.”

Tần Miễn nhập nhèm mở mắt ra, ngáp một cái, nhanh nhẹn ngồi dậy “Ừ. Sao lại ngừng xe?”

“Giữa trưa rồi.”

Tần Miễn lau lau mặt, xốc màn xe lên, thấy xe ngựa đi phía trước đều ngừng, nhóm thư sinh đều xuống xe ngựa, đứng ở ven đường, vừa ăn lương khô vừa phơi nắng.

Lôi Hướng Trí đứng chung với bọn Khúc Tung Văn, Bộ Thanh Vân, Triệu Thiên và những người khác.

Tần Miễn mở hành trang, cầm ra một quả táo lớn và một lọ tương thịt bò tự chế đưa cho Lôi Thiết “Đưa cho Ngũ đệ.”

Lôi Thiết gật đầu, đưa táo và lọ tương thịt bò cho Lôi Hướng Trí xong thì trở lại xe ngựa, cùng Tần Miễn ăn cơm trưa.

“Đây là gì vậy?” Bộ Thanh Vân nhìn chằm chằm lọ gốm nhỏ, tò mò hỏi. Hắn ta có dự cảm thứ này ăn rất ngon.

Lôi Hướng Trí nhét quả táo vào trong tay áo trước, cười nói: “Các ngươi có lộc ăn rồi. Đây là tương thịt bò Đại tẩu ta tự chế, rất đưa cơm.”

Hắn ta đi tới cạnh Cung phu tử “Phu tử, nếu không ngại, ngài cũng nếm thử.”

“Được.” Cung phu tử cười nói “Tiệm ăn của lệnh huynh và lệnh tẩu nổi tiếng gần xa, hương vị tương thịt bò lệnh tẩu làm nhất định không kém.”

Lôi Hướng Trí mở lọ gốm, mọi người thấy trong lọ còn có một thìa trúc nhỏ *** xảo, đều cảm thấy Đại tẩu Lôi Hướng Trí thật chu đáo, tiếp theo ngửi được hương thơm đậm đà mê người, ai nấy đều lén nuốt nước miếng.

Khúc Tung Văn sáp tới “Thơm quá!”

Lôi Hướng Trí múc hai thìa tương thịt bò lớn trét lên bánh nướng của Cung phu tử trước, rồi mới múc cho các học trò mỗi người một thìa, để trên màn thầu hoặc bánh bột ngô của họ, vẫn còn nên cho hai xa phu và bốn hộ viện mỗi người một ít.

Cung phu tử nhìn trong mắt, thầm gật đầu.

-Hết chương 83-

——-
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện