Tần Miễn và Lôi Thiết đều không quay đầu lại, đánh xe trâu đi xa.
Tần Miễn dám khẳng định hơn phân nửa là Lôi Tiểu Vân nói gì đó với những người khác, phụ nhân kia mới có thể nói những lời này.
Bởi vì bị từ chối nên Lôi Tiểu Vân mới lấy chuyện của hắn và Lôi Thiết ra nói, muốn làm bọn hắn ngột ngạt. Có câu cửa miệng thế này, ngay cả hoàng đế cũng có thân thích bần cùng huống chi là người bình thường. Thân thích muốn làm thân với họ thực bình thường, muốn nhờ bọn họ giúp đỡ cũng bình thường, nhưng một khi không đạt được mục đích, lén đâm sau lưng họ thì thật đáng giận.
Lôi Thiết bỗng nói: “Sau này không cần đến nữa.”
“Đương nhiên.” Tần Miễn không đáp do dự, đồng thời cũng đau lòng Lôi Thiết, nếu không có hắn, hiện tại Lôi Thiết sẽ rất cô đơn. Nếu những người gọi là thân thích kia thật sự có tình cảm với Lôi Thiết, lúc trước y sẽ không lâm đến tình cảnh phải rời nhà trốn đi, sau cũng sẽ không bị buộc thành thân với nam nhân, càng không bị làm cho trắng tay ra ngoài… Nay, những người đó lại dựa vào mấy tiếng xưng hô ‘Cô’ ‘Dượng’ liền muốn chiếm lợi, thiên hạ nào có chuyện tốt như vậy? Nếu bọn họ không thèm để ý Lôi Thiết, hắn và Lôi Thiết cần gì phải để ý họ. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Oan ức ngươi.” Lôi Thiết buồn bực nói.
Tần Miễn chẳng sao cả “Với ta mà nói, họ chỉ là những người râu ria.”
Lôi Thiết đột nhiên nắm chặt tay hắn “Ừ, với chúng ta mà nói, họ chỉ là những người râu ria.”
Nửa câu sau nhiều hơn một chữ. Tần Miễn ngẩn ra, lập tức nhẹ nhàng nở nụ cười, đáy lòng có chút khẩn trương, có chút vui sướng. Người này để ý hắn như vậy. Lôi Thiết thấy hắn nở nụ cười, cũng thoáng cười “Tức phụ, may mắn lúc trước ta cùng ngươi thành thân.”
Tần Miễn bối rối, hai mắt nhìn cây nhìn núi, chỉ độc không nhìn y, làm bộ như không có nghe.
Lôi Thiết không gì nữa, chỉ nắm chặt tay hắn, giương roi tăng tốc.
Từ nay về sau, hai người bọn họ đã không còn cô độc.
Qua Hai mươi tháng Chạp, trời càng lúc càng giá rét, gió lạnh giống như dao găm quét đến cạo đi, lại giống dã thú phẫn nộ phát ra tiếng kêu nức nở. Mặt nước trong hồ ao sông suối đóng băng, người trưởng thành nặng hơn trăm cân lui lui tới tới mặt băng cũng không thành vấn đề. Nước dưới giếng cũng kết băng, mỗi lần lấy nước đều phải dùng thùng nước đập vỡ màng băng trước. Đã mấy ngày không thấy bóng dáng mặt trời, mơ hồ như có trận tuyết lớn sắp buông xuống.
Tân xuân càng gần, có đồng dao xướng viết: ‘Hai mươi ba, tiễn ông táo về trời Hai mươi bốn, quét dọn nhà cửa Hai mươi lăm, làm đậu hủ Hai mươi sáu, hầm thịt heo Hai mươi bảy, giết gà trống Hai mươi tám, nhào bột Hai mươi chín, hấp màn thầu Tối ba mươi chịu một đêm, đến mùng Một xoay uốn éo.’
Hai mươi ba tháng Chạp, Tần Miễn, Lôi Thiết đi trấn trên mua thêm quần áo mới và sắm đồ tết. Tần Miễn lo nếu sắp tới tuyết lớn ập xuống thật, hỏa kế không sống ở trấn trên khi về nhà sẽ không an toàn, nên nhân hôm này đến cửa tiệm phát tiền thưởng dày cuối năm cho các hoả kế, tiệm bắt đầu nghỉ đông, mồng Sáu tháng Giêng mở cửa lại.
Nhạc Đông cô độc lẻ loi không có nơi ăn tết, Tần Miễn vốn còn do dự có nên dẫn Nhạc Đông về nhà mình không thì bị Lôi Thiết một phát cự tuyệt, sau không nhắc lại nữa. Thực ra hắn cũng không hi vọng một ngoại nhân cùng bọn hắn đón năm mới, bất quá, Trịnh Lục đã nhiệt tình mời Nhạc Đông đến nhà nó ăn tết, Nhạc Đông vui vẻ đồng ý.
Sau khi sắp xếp xong chuyện cửa tiệm, Tần Miễn, Lôi Thiết đánh xe trâu về nhà, dự định trước mồng Sáu tháng Giêng chỉ trấn thủ ở nhà, không bước ra cửa.
Hôm sau trời liền đổ tuyết lớn. Bông tuyết to như lông ngỗng tung bay, rơi lả tả, chỉ chốc lát trên nóc nhà, nhánh cây, bờ tường sân, sào trúc phơi đồ đều tích một tầng tuyết trắng ***. Rất nhanh, mặt đất cũng phủ một tầng tuyết dày, tựa như tấm thảm không dính một hạt bụi.
Đây là trận tuyết đầu tiên sau khi hắn đến dị thế, Tần Miễn ăn mặc giống như con gấu hiếu kỳ chạy ra ngoài nhìn về phía xa xa. Trời và đất đều một mảnh trắng xoá, tuyết vương đầu cành, ngọc thụ quỳnh hoa, trời đất lộ vẻ mênh mang. Hoa tuyết như hoà tan hết thảy âm thanh thế gian, Nhất Điểm Bạch chơi trên núi đã đủ, giống hệt chú cún con ngún nguẩy kêu ngao ngao chạy tới, để lại hàng dấu chân trên tuyết.
Tần Miễn nhìn thú vị, vốc một nắm tuyết lên ném vào nó.
Nhất Điểm Bạch uốn éo thân mình nhẹ nhàng tránh đi, kiêu ngạo nhìn hắn một cái, tiếp tục chạy băng băng.
Lôi Thiết im lặng đứng cách đó không xa nhìn chốc lát mới mở miệng “Về thôi.”
“Nhất Điểm Bạch, đi.”
Đi đến cửa thôn liền nghe thấy tiếng cười đùa hân hoan. Nhóm tiểu quỷ trong thôn chạy tới chạy lui chơi đánh tuyết trận, trượt chân té cũng không khóc, ngược lại hi ha cười to vô ưu vô lự.
Vừa vào phòng, Tần Miễn bò ngay lên giường lò. Từ khi qua tháng Chạp, giường lò chưa bao giờ để nguội lạnh.
Nhất Điểm Bạch thông minh nằm úp sấp ở mép giường lò.
Ăn cơm dĩ nhiên là ăn trên giường. Từ khi trời lạnh, gần như mỗi ngày nhà họ đều ăn lẩu, Lôi Thiết đã học được cách nấu lẩu, xử lý nguyên liệu nấu ăn sạch sẽ bỏ vào nồi nấu là có thể ăn, bớt việc, ăn no, còn nóng hổi. Việc rửa bát cũng thuộc về Lôi Thiết, Tần Miễn gần như không làm việc gì, phỏng chừng một mùa đông này hắn sẽ béo thêm ba cân.
Hai mươi bốn quét dọn nhà cửa, nhà bọn hắn là nhà mới, không có gì cần quét dọn.
Hai mươi lăm, Lôi Thiết ngâm nửa thùng đậu nành, đến lò đậu hủ trong thôn nhờ họ làm đậu hủ, trong quá trình bớt thời gian về nhà một chuyến, mang theo một chén sữa đậu nành lớn, hương thuần ngon miệng. Nửa thùng đậu nành làm được hơn năm mươi cân đậu hủ, nhìn nõn nà ngon miệng.
Tần Miễn bỗng nhiên nhớ tới món chao mỹ vị. Hồi hắn còn rất nhỏ, ở quê ngoại thường có một ông cụ xấp xỉ sáu mươi gánh chao đi khắp thôn bán. Nghe nói chao kia chế biến theo phương pháp gia truyền, khối nhỏ vuông vức, bên ngoài phủ một tầng đỏ tươi, một đồng xu một khối, vừa cay vừa thơm, mỗi lần bà ngoại đều dùng năm xu mua năm khối chao. Hắn đặc biệt thích ăn, nửa khối chao có thể ăn một chén cơm lớn.
Hồi ấy còn nhỏ không hiểu chuyện, chạy đi hỏi ông cụ món chao làm thế nào, vì sao thơm như vậy. Ông cụ kia cũng có hứng thú, phỏng chừng thấy hắn còn bé nên nói cho hắn thật. Sau này, hắn nói phương pháp cho bà ngoại, bà ngoại thông minh thành công làm ra chao ngon y hệt, đến nay hắn còn nhớ rõ cách thực hiện.
“Lôi Thiết, chúng ta vào bếp làm chao nào.” Tần Miễn nhảy khỏi giường lò, khom lưng mang giày.
Lôi Thiết ngạc nhiên nhìn hắn, cứ tưởng rằng suốt mùa đông này tiểu tức phụ sẽ sinh sống trên giường.
Y buông quân cờ trong tay xuống, “Chao là cái gì?”
Tần Miễn thần thần bí bí nói: “Ăn ngon lại đưa cơm.”
“Không sợ lạnh?” Lôi Thiết hỏi.
“Đốt chậu than là được. Mau.” Vì món ngon, Tần Miễn có thể chịu lạnh.
Tần Miễn nói Lôi Thiết tìm hai cái bình gốm không, rửa sạch sẽ, lau khô nước bên trong. Nhìn y cầm khăn vải vươn tay vào nước lạnh băng mà mặt không đổi sắc, Tần Miễn bội phục, ra vẻ an ủi vỗ vai y “Người có năng lực thường khổ, vất vả cho huynh.”
Lôi Thiết gảy nhẹ ngón trỏ, mấy giọt nước văng lên mặt hắn.
Tần Miễn run run trừng tới, người nọ như không có việc gì cúi đầu làm việc. Hắn cầm một khay sứ lạnh ngắt thừa dịp Lôi Thiết không đề phòng áp lên má y, thấy da mặt y run run rõ rệt, cười ha ha.
Nhất Điểm Bạch làm tổ trong ổ mở mắt ra, ngẩng đầu, lia nhanh qua phòng bếp, lại nhắm mắt gục xuống.
Tần Miễn nhóm lửa làm một ít sa tế, đổ ra bát, sau khi sa tế nguội, thêm tiêu đen, hoa tiêu, hồi hương, *** bột cùng rượu gạo vừa phải trộn thành nước ngâm chao.
Tiếp, hắn bảo Lôi Thiết lấy ít rơm trải trong giỏ trúc, lót tờ giấy trắng lên, xếp đậu hủ trắng nõn đã cắt thành khối vuông nhỏ lên giấy, các tầng đậu hủ xếp cách nhau một tờ giấy trắng.
Qua một thời gian, đậu hủ lên men, Tần Miễn lại rắc một lớp muối lên trên đậu hủ.
Làm xong, hắn đối Lôi Thiết nói: “Ướp muối chừng tám ngày rồi cho đậu hủ vào bình gốm, chế nước ngâm vào, dùng giấy và hồ dán kín miệng bình giống như ủ rượu là đại công cáo thành. Tám ngày sau huynh nhớ nhắc ta.”
Lôi Thiết gật đầu “Lại đây sưởi ấm tay.”
“Hôm nay Hai mươi bảy.” Tần Miễn ngồi xuống bên chậu than, an bài nhiệm vụ trong mấy ngày tiếp theo “Hôm nay nhào bột, hầm thịt và chiên thịt viên, ngày mai làm bánh bao, sủi cảo và hấp màn thầu.”
Lôi Thiết: “Nhiều chuyện như vậy? Ngươi nói, ta làm.”
Tần Miễn bật cười “Tết mà, phải bận rộn một chút mới có cảm giác ăn tết. Tuy nhà chúng ta ít người, nhưng càng thêm long trọng mới không để người ta xem thường. Cách giao thừa còn tới ba ngày, vẫn kịp.” Đây là năm đầu tiên trong kiếp sống mới của hắn, là năm đầu tiên Lôi Thiết hồi hương, càng là năm đầu tiên hắn và Lôi Thiết chung sống bên nhau, nhất định phải sắp xếp chu toàn.
Lôi Thiết không nói, cầm tay hắn, đặt hơ trên chậu than cùng nhau sưởi ấm, ánh mắt sâu thẳm dừng ở mặt hắn.
Tần Miễn rút rút tay ra, không kéo nổi, tay Lôi Thiết giống như cây đinh đính chặt tay hắn.
“Ta sẽ không đi, nắm chặt như vậy làm gì?” Tần Miễn mỉm cười hỏi.
Lôi Thiết rất muốn hỏi có phải vĩnh viễn hắn cũng sẽ không đi không, nhưng sau cùng vẫn không hỏi ra, sưởi ấm tay cho hắn rồi mới buông.
Tần Miễn đứng lên trước “Huynh nhồi bột, ta hầm thịt.”
Lôi Thiết đứng dậy lấy bột mì.
Tần Miễn nấu nước nóng, cho hỗn hợp gia vị vào, xương sườn, gà, móng heo, thịt cắt khối to đều rữa sạch sẽ, bỏ hết vào nồi, đậy nắp, hầm với nửa lớn, bỏ thêm vài khúc gỗ lớn vào lòng bếp thì tạm thời không cần đứng canh chừng. Món ăn nấu sẵn nhiêu đó thôi, mồng Một thết đãi khách khứa lại làm thêm món, đỡ phí. Đồng thời có thể hấp thêm khoai lang trong nồi.
Tần Miễn dời bàn vuông nhỏ đến bên chậu than ngồi băm thịt, xắt ngó sen. Trời lạnh, thứ gì cũng nhiễm lạnh, bàn tay càng lạnh đến tê dại, mới cắt vài nhát đã muốn hơ ấm tay.
Lôi Thiết nhào bột xong, lấy đi dao phay trong tay hắn, theo chỉ đạo của hắn cắt thái đồ ăn, rất nhanh ba chậu thịt băm, củ sen xắt hạt lựu, nạc cá liền ra mắt. Hai người làm một chậu thịt heo viên, một chậu củ sen viên, một chậu cá viên, cùng với một chậu khoai lang viên. Thêm một món mới là đậu hủ nghiền nát, trộn đều với thịt băm, bột mì, làm ra đậu hủ viên, cũng ngon tương đương. Củ sen viên, khoai lang viên và đậu hũ viên đều đem chiên, thịt heo viên và cá viên thì chần trong nước.
Sau khi nồi thịt hầm xong, Tần Miễn gắp con gà và một khối thịt luộc ra, ăn tạm bữa trưa, buổi chiều tiếp tục bận rộn.
Mùi dầu chiên phiêu đãng trong phòng bếp, đây chính là hương vị của năm mới.
Nhìn từng chậu viên chiên thơm lừng, Tần Miễn có cảm giác thành tựu.
Hai mươi tám tháng Chạp, bột nở tốt. Tần Miễn, Lôi Thiết hấp hai nồi màn thầu, một nồi bánh bao thịt, bao một sàng sủi cảo, còn chiên một chậu đậu phụ ky tẩm mè(1), bánh quai chèo(2), bánh cuộn thừng(3) và bánh quẩy.
Lôi Thiết chưa bao giờ biết món ăn Tết có thể phong phú như thế, rất nhiều thứ Tần Miễn chuẩn bị trước nay y chưa từng gặp.
-Hết chương 65-
Chú giải:
(1) Đậu phụ ky tẩm mè đen: nguyên văn là ‘ma diệp’, tui dịch đại theo cách tui hiểu à. Nguyên liệu gồm sữa đậu nành, bột mì, muối, mè đen, *** bột ngô.
ma diệp
(2) Bánh quai chèo
bánh quai chèo
(3) Bánh cuộn thừng
tát tử
———
Tần Miễn dám khẳng định hơn phân nửa là Lôi Tiểu Vân nói gì đó với những người khác, phụ nhân kia mới có thể nói những lời này.
Bởi vì bị từ chối nên Lôi Tiểu Vân mới lấy chuyện của hắn và Lôi Thiết ra nói, muốn làm bọn hắn ngột ngạt. Có câu cửa miệng thế này, ngay cả hoàng đế cũng có thân thích bần cùng huống chi là người bình thường. Thân thích muốn làm thân với họ thực bình thường, muốn nhờ bọn họ giúp đỡ cũng bình thường, nhưng một khi không đạt được mục đích, lén đâm sau lưng họ thì thật đáng giận.
Lôi Thiết bỗng nói: “Sau này không cần đến nữa.”
“Đương nhiên.” Tần Miễn không đáp do dự, đồng thời cũng đau lòng Lôi Thiết, nếu không có hắn, hiện tại Lôi Thiết sẽ rất cô đơn. Nếu những người gọi là thân thích kia thật sự có tình cảm với Lôi Thiết, lúc trước y sẽ không lâm đến tình cảnh phải rời nhà trốn đi, sau cũng sẽ không bị buộc thành thân với nam nhân, càng không bị làm cho trắng tay ra ngoài… Nay, những người đó lại dựa vào mấy tiếng xưng hô ‘Cô’ ‘Dượng’ liền muốn chiếm lợi, thiên hạ nào có chuyện tốt như vậy? Nếu bọn họ không thèm để ý Lôi Thiết, hắn và Lôi Thiết cần gì phải để ý họ. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Oan ức ngươi.” Lôi Thiết buồn bực nói.
Tần Miễn chẳng sao cả “Với ta mà nói, họ chỉ là những người râu ria.”
Lôi Thiết đột nhiên nắm chặt tay hắn “Ừ, với chúng ta mà nói, họ chỉ là những người râu ria.”
Nửa câu sau nhiều hơn một chữ. Tần Miễn ngẩn ra, lập tức nhẹ nhàng nở nụ cười, đáy lòng có chút khẩn trương, có chút vui sướng. Người này để ý hắn như vậy. Lôi Thiết thấy hắn nở nụ cười, cũng thoáng cười “Tức phụ, may mắn lúc trước ta cùng ngươi thành thân.”
Tần Miễn bối rối, hai mắt nhìn cây nhìn núi, chỉ độc không nhìn y, làm bộ như không có nghe.
Lôi Thiết không gì nữa, chỉ nắm chặt tay hắn, giương roi tăng tốc.
Từ nay về sau, hai người bọn họ đã không còn cô độc.
Qua Hai mươi tháng Chạp, trời càng lúc càng giá rét, gió lạnh giống như dao găm quét đến cạo đi, lại giống dã thú phẫn nộ phát ra tiếng kêu nức nở. Mặt nước trong hồ ao sông suối đóng băng, người trưởng thành nặng hơn trăm cân lui lui tới tới mặt băng cũng không thành vấn đề. Nước dưới giếng cũng kết băng, mỗi lần lấy nước đều phải dùng thùng nước đập vỡ màng băng trước. Đã mấy ngày không thấy bóng dáng mặt trời, mơ hồ như có trận tuyết lớn sắp buông xuống.
Tân xuân càng gần, có đồng dao xướng viết: ‘Hai mươi ba, tiễn ông táo về trời Hai mươi bốn, quét dọn nhà cửa Hai mươi lăm, làm đậu hủ Hai mươi sáu, hầm thịt heo Hai mươi bảy, giết gà trống Hai mươi tám, nhào bột Hai mươi chín, hấp màn thầu Tối ba mươi chịu một đêm, đến mùng Một xoay uốn éo.’
Hai mươi ba tháng Chạp, Tần Miễn, Lôi Thiết đi trấn trên mua thêm quần áo mới và sắm đồ tết. Tần Miễn lo nếu sắp tới tuyết lớn ập xuống thật, hỏa kế không sống ở trấn trên khi về nhà sẽ không an toàn, nên nhân hôm này đến cửa tiệm phát tiền thưởng dày cuối năm cho các hoả kế, tiệm bắt đầu nghỉ đông, mồng Sáu tháng Giêng mở cửa lại.
Nhạc Đông cô độc lẻ loi không có nơi ăn tết, Tần Miễn vốn còn do dự có nên dẫn Nhạc Đông về nhà mình không thì bị Lôi Thiết một phát cự tuyệt, sau không nhắc lại nữa. Thực ra hắn cũng không hi vọng một ngoại nhân cùng bọn hắn đón năm mới, bất quá, Trịnh Lục đã nhiệt tình mời Nhạc Đông đến nhà nó ăn tết, Nhạc Đông vui vẻ đồng ý.
Sau khi sắp xếp xong chuyện cửa tiệm, Tần Miễn, Lôi Thiết đánh xe trâu về nhà, dự định trước mồng Sáu tháng Giêng chỉ trấn thủ ở nhà, không bước ra cửa.
Hôm sau trời liền đổ tuyết lớn. Bông tuyết to như lông ngỗng tung bay, rơi lả tả, chỉ chốc lát trên nóc nhà, nhánh cây, bờ tường sân, sào trúc phơi đồ đều tích một tầng tuyết trắng ***. Rất nhanh, mặt đất cũng phủ một tầng tuyết dày, tựa như tấm thảm không dính một hạt bụi.
Đây là trận tuyết đầu tiên sau khi hắn đến dị thế, Tần Miễn ăn mặc giống như con gấu hiếu kỳ chạy ra ngoài nhìn về phía xa xa. Trời và đất đều một mảnh trắng xoá, tuyết vương đầu cành, ngọc thụ quỳnh hoa, trời đất lộ vẻ mênh mang. Hoa tuyết như hoà tan hết thảy âm thanh thế gian, Nhất Điểm Bạch chơi trên núi đã đủ, giống hệt chú cún con ngún nguẩy kêu ngao ngao chạy tới, để lại hàng dấu chân trên tuyết.
Tần Miễn nhìn thú vị, vốc một nắm tuyết lên ném vào nó.
Nhất Điểm Bạch uốn éo thân mình nhẹ nhàng tránh đi, kiêu ngạo nhìn hắn một cái, tiếp tục chạy băng băng.
Lôi Thiết im lặng đứng cách đó không xa nhìn chốc lát mới mở miệng “Về thôi.”
“Nhất Điểm Bạch, đi.”
Đi đến cửa thôn liền nghe thấy tiếng cười đùa hân hoan. Nhóm tiểu quỷ trong thôn chạy tới chạy lui chơi đánh tuyết trận, trượt chân té cũng không khóc, ngược lại hi ha cười to vô ưu vô lự.
Vừa vào phòng, Tần Miễn bò ngay lên giường lò. Từ khi qua tháng Chạp, giường lò chưa bao giờ để nguội lạnh.
Nhất Điểm Bạch thông minh nằm úp sấp ở mép giường lò.
Ăn cơm dĩ nhiên là ăn trên giường. Từ khi trời lạnh, gần như mỗi ngày nhà họ đều ăn lẩu, Lôi Thiết đã học được cách nấu lẩu, xử lý nguyên liệu nấu ăn sạch sẽ bỏ vào nồi nấu là có thể ăn, bớt việc, ăn no, còn nóng hổi. Việc rửa bát cũng thuộc về Lôi Thiết, Tần Miễn gần như không làm việc gì, phỏng chừng một mùa đông này hắn sẽ béo thêm ba cân.
Hai mươi bốn quét dọn nhà cửa, nhà bọn hắn là nhà mới, không có gì cần quét dọn.
Hai mươi lăm, Lôi Thiết ngâm nửa thùng đậu nành, đến lò đậu hủ trong thôn nhờ họ làm đậu hủ, trong quá trình bớt thời gian về nhà một chuyến, mang theo một chén sữa đậu nành lớn, hương thuần ngon miệng. Nửa thùng đậu nành làm được hơn năm mươi cân đậu hủ, nhìn nõn nà ngon miệng.
Tần Miễn bỗng nhiên nhớ tới món chao mỹ vị. Hồi hắn còn rất nhỏ, ở quê ngoại thường có một ông cụ xấp xỉ sáu mươi gánh chao đi khắp thôn bán. Nghe nói chao kia chế biến theo phương pháp gia truyền, khối nhỏ vuông vức, bên ngoài phủ một tầng đỏ tươi, một đồng xu một khối, vừa cay vừa thơm, mỗi lần bà ngoại đều dùng năm xu mua năm khối chao. Hắn đặc biệt thích ăn, nửa khối chao có thể ăn một chén cơm lớn.
Hồi ấy còn nhỏ không hiểu chuyện, chạy đi hỏi ông cụ món chao làm thế nào, vì sao thơm như vậy. Ông cụ kia cũng có hứng thú, phỏng chừng thấy hắn còn bé nên nói cho hắn thật. Sau này, hắn nói phương pháp cho bà ngoại, bà ngoại thông minh thành công làm ra chao ngon y hệt, đến nay hắn còn nhớ rõ cách thực hiện.
“Lôi Thiết, chúng ta vào bếp làm chao nào.” Tần Miễn nhảy khỏi giường lò, khom lưng mang giày.
Lôi Thiết ngạc nhiên nhìn hắn, cứ tưởng rằng suốt mùa đông này tiểu tức phụ sẽ sinh sống trên giường.
Y buông quân cờ trong tay xuống, “Chao là cái gì?”
Tần Miễn thần thần bí bí nói: “Ăn ngon lại đưa cơm.”
“Không sợ lạnh?” Lôi Thiết hỏi.
“Đốt chậu than là được. Mau.” Vì món ngon, Tần Miễn có thể chịu lạnh.
Tần Miễn nói Lôi Thiết tìm hai cái bình gốm không, rửa sạch sẽ, lau khô nước bên trong. Nhìn y cầm khăn vải vươn tay vào nước lạnh băng mà mặt không đổi sắc, Tần Miễn bội phục, ra vẻ an ủi vỗ vai y “Người có năng lực thường khổ, vất vả cho huynh.”
Lôi Thiết gảy nhẹ ngón trỏ, mấy giọt nước văng lên mặt hắn.
Tần Miễn run run trừng tới, người nọ như không có việc gì cúi đầu làm việc. Hắn cầm một khay sứ lạnh ngắt thừa dịp Lôi Thiết không đề phòng áp lên má y, thấy da mặt y run run rõ rệt, cười ha ha.
Nhất Điểm Bạch làm tổ trong ổ mở mắt ra, ngẩng đầu, lia nhanh qua phòng bếp, lại nhắm mắt gục xuống.
Tần Miễn nhóm lửa làm một ít sa tế, đổ ra bát, sau khi sa tế nguội, thêm tiêu đen, hoa tiêu, hồi hương, *** bột cùng rượu gạo vừa phải trộn thành nước ngâm chao.
Tiếp, hắn bảo Lôi Thiết lấy ít rơm trải trong giỏ trúc, lót tờ giấy trắng lên, xếp đậu hủ trắng nõn đã cắt thành khối vuông nhỏ lên giấy, các tầng đậu hủ xếp cách nhau một tờ giấy trắng.
Qua một thời gian, đậu hủ lên men, Tần Miễn lại rắc một lớp muối lên trên đậu hủ.
Làm xong, hắn đối Lôi Thiết nói: “Ướp muối chừng tám ngày rồi cho đậu hủ vào bình gốm, chế nước ngâm vào, dùng giấy và hồ dán kín miệng bình giống như ủ rượu là đại công cáo thành. Tám ngày sau huynh nhớ nhắc ta.”
Lôi Thiết gật đầu “Lại đây sưởi ấm tay.”
“Hôm nay Hai mươi bảy.” Tần Miễn ngồi xuống bên chậu than, an bài nhiệm vụ trong mấy ngày tiếp theo “Hôm nay nhào bột, hầm thịt và chiên thịt viên, ngày mai làm bánh bao, sủi cảo và hấp màn thầu.”
Lôi Thiết: “Nhiều chuyện như vậy? Ngươi nói, ta làm.”
Tần Miễn bật cười “Tết mà, phải bận rộn một chút mới có cảm giác ăn tết. Tuy nhà chúng ta ít người, nhưng càng thêm long trọng mới không để người ta xem thường. Cách giao thừa còn tới ba ngày, vẫn kịp.” Đây là năm đầu tiên trong kiếp sống mới của hắn, là năm đầu tiên Lôi Thiết hồi hương, càng là năm đầu tiên hắn và Lôi Thiết chung sống bên nhau, nhất định phải sắp xếp chu toàn.
Lôi Thiết không nói, cầm tay hắn, đặt hơ trên chậu than cùng nhau sưởi ấm, ánh mắt sâu thẳm dừng ở mặt hắn.
Tần Miễn rút rút tay ra, không kéo nổi, tay Lôi Thiết giống như cây đinh đính chặt tay hắn.
“Ta sẽ không đi, nắm chặt như vậy làm gì?” Tần Miễn mỉm cười hỏi.
Lôi Thiết rất muốn hỏi có phải vĩnh viễn hắn cũng sẽ không đi không, nhưng sau cùng vẫn không hỏi ra, sưởi ấm tay cho hắn rồi mới buông.
Tần Miễn đứng lên trước “Huynh nhồi bột, ta hầm thịt.”
Lôi Thiết đứng dậy lấy bột mì.
Tần Miễn nấu nước nóng, cho hỗn hợp gia vị vào, xương sườn, gà, móng heo, thịt cắt khối to đều rữa sạch sẽ, bỏ hết vào nồi, đậy nắp, hầm với nửa lớn, bỏ thêm vài khúc gỗ lớn vào lòng bếp thì tạm thời không cần đứng canh chừng. Món ăn nấu sẵn nhiêu đó thôi, mồng Một thết đãi khách khứa lại làm thêm món, đỡ phí. Đồng thời có thể hấp thêm khoai lang trong nồi.
Tần Miễn dời bàn vuông nhỏ đến bên chậu than ngồi băm thịt, xắt ngó sen. Trời lạnh, thứ gì cũng nhiễm lạnh, bàn tay càng lạnh đến tê dại, mới cắt vài nhát đã muốn hơ ấm tay.
Lôi Thiết nhào bột xong, lấy đi dao phay trong tay hắn, theo chỉ đạo của hắn cắt thái đồ ăn, rất nhanh ba chậu thịt băm, củ sen xắt hạt lựu, nạc cá liền ra mắt. Hai người làm một chậu thịt heo viên, một chậu củ sen viên, một chậu cá viên, cùng với một chậu khoai lang viên. Thêm một món mới là đậu hủ nghiền nát, trộn đều với thịt băm, bột mì, làm ra đậu hủ viên, cũng ngon tương đương. Củ sen viên, khoai lang viên và đậu hũ viên đều đem chiên, thịt heo viên và cá viên thì chần trong nước.
Sau khi nồi thịt hầm xong, Tần Miễn gắp con gà và một khối thịt luộc ra, ăn tạm bữa trưa, buổi chiều tiếp tục bận rộn.
Mùi dầu chiên phiêu đãng trong phòng bếp, đây chính là hương vị của năm mới.
Nhìn từng chậu viên chiên thơm lừng, Tần Miễn có cảm giác thành tựu.
Hai mươi tám tháng Chạp, bột nở tốt. Tần Miễn, Lôi Thiết hấp hai nồi màn thầu, một nồi bánh bao thịt, bao một sàng sủi cảo, còn chiên một chậu đậu phụ ky tẩm mè(1), bánh quai chèo(2), bánh cuộn thừng(3) và bánh quẩy.
Lôi Thiết chưa bao giờ biết món ăn Tết có thể phong phú như thế, rất nhiều thứ Tần Miễn chuẩn bị trước nay y chưa từng gặp.
-Hết chương 65-
Chú giải:
(1) Đậu phụ ky tẩm mè đen: nguyên văn là ‘ma diệp’, tui dịch đại theo cách tui hiểu à. Nguyên liệu gồm sữa đậu nành, bột mì, muối, mè đen, *** bột ngô.
ma diệp
(2) Bánh quai chèo
bánh quai chèo
(3) Bánh cuộn thừng
tát tử
———
Danh sách chương