Tần Miễn nói mời người trong thôn ăn một bữa cũng không phải tùy tiện mà nói, dù sao nhà họ rời khỏi thôn Thanh Sơn lâu như vậy, hơn nữa trong mắt các thôn dân nhà mình quả thật là phát đạt, không mời khách quả thật không thể nói nổi.

Tần Miễn lên kế hoạch đâu vào đấy rồi phân phó xuống bên dưới, tự có hạ nhân đi mua nguyên liệu nấu ăn, chuẩn bị bàn ghế, mời đầu bếp… Sau khi chuẩn bị thoả đáng, một tiệc rượu náo nhiệt tổ chức ở sân phơi lúa. Trong bữa tiệc các thôn dân nói nói cười cười, ăn uống no say, sau một bữa cơm trưa và một bữa cơm chiều, tình cảm giữa nhà Tần Miễn và các thôn dân lại hòa hợp như trước.

Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân cũng nhanh chóng thích ứng đến trường mỗi ngày.

Buổi tối, cả nhà đang ăn cơm chiều, Kim Điêu bỗng nhiên giống như một mũi tên, hốt hoảng từ bên ngoài bắn vào, do động tác quá nhanh, hai cọng lông tơ nhào thẳng vào mặt Tần Miễn.

“Tiểu Kim, sao vậy?” <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Kim Điêu nhìn hắn, miệng phát ra tiếng kêu dồn dập, bay ra bên ngoài không đến nửa trượng rồi lại bay trở về, như đang thúc giục Tần Miễn mau đi theo nó.

Vẻ mặt Tần Miễn căng thẳng, đột nhiên đứng bật dậy, chạy ra ngoài “Nhất định Nhất Điểm Bạch và Kim Mao đã xảy ra chuyện. A Thiết, chúng ta đi xem!”

“Tức phụ, đừng hoảng hốt.” Lôi Thiết đuổi theo hắn, cầm tay hắn, chuẩn bị mang hắn cùng bay.

Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân phản ứng không chậm, chày ào theo ra “Phụ thân, lão cha, ta và đệ đệ cũng phải đi xem Nhất Điểm Bạch, Kim Mao!” Tần Miễn, Lôi Thiết đành chia ra, mỗi người ôm một đứa.

Một nhà bốn người theo phía sau Kim Điêu, bay nhanh về phía sau núi, mấy tức sau, qua khỏi rừng núi, Kim Điêu mới hạ xuống.

Nhất Điểm Bạch đang thống khổ quay cuồng trên mặt đất, từng đạo linh khí màu bạc giống như tia chớp loé sáng trên mình nó, da lông đen tuyền ướt đẫm, nhưng mà là đẫm máu, cỏ khô dưới đất cũng bị nhuộm thành màu đỏ nhạt.

Kim Mao luống cuống đứng ở một bên, hai mắt nhìn chằm chằm nó, miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng gầm nhẹ kinh hoảng.

“Nhất Điểm Bạch!” Tần Miễn buông nhi tử xuống, nhanh chóng chạy tới, tiếng nói mang theo hoảng sợ. Nhất Điểm Bạch có một ý nghĩa đặc biệt với hắn, hắn không dám tưởng tượng đến khả năng mất đi Nhất Điểm Bạch.

Lôi Thiết cấp bách đuổi theo, đè vai hắn lại, bình tĩnh nói: “Tức phụ, đừng nóng. Nhất Điểm Bạch hẳn là sắp tiến giai.”

“Tiến giai?” Tần Miễn mới trấn định lại. Cũng không thể trách hắn hoảng loạn tay chân, Nhất Điểm Bạch là thú loại, phương thức tu luyện khác với nhân loại, trong lúc quýnh quáng nhất thời hắn không nghĩ tới điều này.

“Chúng ta đưa chân nguyên vào cơ thể nó, trợ giúp nó một tay.” Lôi Thiết nói, song chưởng chuyển động. Chân nguyên dồi dào từ lòng bàn tay trào ra, thong thả ổn định đưa vào cơ thể Nhất Điểm Bạch.

Tần Miễn vội vàng làm theo.

Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân bước nhanh tới, lo lắng ngồi xổm bên cạnh Nhất Điểm Bạch.

“Phụ thân, Nhất Điểm Bạch sẽ không sao phải không?”

Tần Miễn nói chắc nịch: “Phải, ta và lão cha các ngươi sẽ không để nó có chuyện.”

Nhất Điểm Bạch phát ra tiếng nghẹn ngào đầy cảm kích, ánh mắt ôn hoà lần lượt lướt qua từng vị chủ nhân, không dám phân tâm quá lâu, lập tức thu hồi lực chú ý, toàn tâm tiến giai. Linh khí bốn phía càng tụ càng nhiều, điên cuồng mãnh liệt tràn vào Nhất Điểm Bạch. Nhất Điểm Bạch bỗng nhiên từ mặt đất nhảy bật lên, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng hú dài: “À Ú!!!!”

Linh khí phảng phất như bị kích thích, cuồn cuộn bốc lên ào ạt. Đột nhiên, Nhất Điểm Bạch lại phát ra một tiếng sói tru thống khổ. Sức nén khi không mà sinh, tựa như Thái sơn áp đỉnh, phảng phất có một bàn tay khổng lồ xé rách cả không gian. Tần Miễn, Lôi Thiết, Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân chưa kịp phản ứng đã bị một sức mạnh cường đại kéo đi, bị quăng lên không trung.

“Tức phụ!” Lôi Thiết nhanh tay lẹ mắt bắt lấy tức phụ cách mình gần nhất.

Tần Duệ Kỳ phản ứng nhanh nhẹn túm lấy cổ tay đệ đệ.

“Duệ Kỳ, Duệ Lân!” Tần Miễn trơ mắt nhìn Tần Duệ Lân, Lôi Duệ Lân bay theo một hướng khác, đại kinh thất sắc, muốn bay qua bắt lấy chúng, nhưng cả người giống như rơi vào cát lún, áp lực vô hình đến từ bốn phương tám hướng giam cầm hắn chặt chẽ.

Lôi Thiết cũng không thể động đậy, nhìn hai nhi tử cách y và Tần Miễn càng ngày càng xa, vẻ mặt biến đổi.

Chỉ trong nháy mắt, Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân đã không còn bóng dáng, chỉ để lại hai tiếng hô to kinh hoảng trên không trung: “Phụ thân — Lão cha –”

Cùng lúc đó, Tần Miễn và Lôi Thiết cũng bị bàn tay khổng lồ vô hình ném đi, trước khi ý thức trở nên mơ hồ, chỉ nhìn thấy hai tia chớp một đen một vàng bám sát theo Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân.

……

“Duệ Kỳ, Duệ Lân!” Tần Miễn đột nhiên mở choàng mắt, trên người toát một thân mồ hôi lạnh.

“Tức phụ, tỉnh rồi?”

Giọng nói quen thuộc khiến người an lòng vang ở bên tai, Tần Miễn chú ý thấy bản thân đang ở trên lưng Lôi Thiết, vội vàng hỏi: “Các nhi tử đâu?”

Bàn tay to của Lôi Thiết vỗ nhẹ đùi hắn “Đừng sợ, ta cảm ứng được cả hai đứa đều an toàn. Chỉ là, linh khí nơi này quá mức mỏng manh, không thể xác định vị trí cụ thể của chúng.”

Tần Miễn chú tâm cảm ứng từng nhi tử, quả nhiên có thể mơ mơ hồ hồ với tới linh thức của Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân. Hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngẩng đầu lên, vừa nhìn một cái thì trợn mắt chết lặng. Nhà cao tầng xa xa và tàu hoả tốc hành trên đường ray là ảo giác của hắn sao? “Tức phụ, nơi này là thế giới ngươi sinh sống trước kia?” Lôi Thiết từng nghe Tần Miễn miêu tả hoàn cảnh sinh hoạt kiếp trước, nên mới hỏi câu này.

Tần Miễn ngốc lặng há to miệng, dùng sức nhéo mạnh tay Lôi Thiết “Có đau không?”

Lôi Thiết dung túng lắc đầu “Không phải nằm mơ.”

Kim Điêu bay đến trước mặt Tần Miễn, thân thiết nhìn Tần Miễn.

Tần Miễn sửng sốt “Tiểu Kim cũng đến đây?”

Lôi Thiết gật đầu “Nếu ta không đoán sai, Nhất Điểm Bạch và Kim Mao đang ở bên cạnh các nhi tử.”

Có Nhất Điểm Bạch và Kim Mao, sự an toàn của hai đứa nhỏ càng được đảm bảo. Tần Miễn thở phào, lúc này mới nhớ ra nhảy xuống khỏi lưng Lôi Thiết “Nếu không có gì ngoài ý muốn, nơi này chính là thế giới ban đầu ta sống. Để ta nghĩ xem nên tìm nhi tử bằng cách nào…”

Lôi Thiết nhìn ra hắn có chút cuống cuồng, bèn ôm lấy mặt hắn, nâng lên, hạ xuống cánh môi kia một nụ hôn “Ngươi quen thuộc nơi này nhất, còn phải dựa vào ngươi tìm nhi tử, đừng nôn nóng. Huống hồ nhi tử rất thông minh, có thể tự chăm sóc chính mình.”

Tâm trạng sốt ruột của Tần Miễn dần an tĩnh lại, gật đầu “Ừ, ta không vội. Đi theo ta.”

……

Thấy tiểu hài tử sắp bị rơi xuống đất, hai mắt Nhất Điểm Bạch nheo lại, bóng đen cấp tốc lóe lên, trước khi cậu nhóc đụng mặt đất, chuẩn xác làm tấm đệm hứng lấy đối phương.

Tần Duệ Kỳ không hề phát giác ra, nằm trên lưng Nhất Điểm Bạch, mê man bất tỉnh.

Nhất Điểm Bạch im lặng nằm sấp trên mặt đất, e sợ đánh thức tiểu hài tử nên vẫn không nhúc nhích, chỉ phần đầu ngẫu nhiên cử động một chút, hai mắt đề phòng quan sát chung quanh, cuối cùng buồn chán ngắm nhìn ánh bình minh dần ló dạng. Một trận gió thổi qua, bộ lông đen bóng bị vén lên, cuộn như men huyền.

Không biết qua bao lâu, đứa nhỏ trên lưng rốt cuộc cử động, ngẩng đầu lên, thấy rõ hoàn cảnh chung quanh, nhất thời ngu muội.

“Viên Viên.” Một giọng nói non nớt của thiếu niên tự dưng vang lên.

“Ai!” Tần Duệ Kỳ nhảy bật lên, mặt cảnh giác hết nhìn đông tới nhìn tây.

Nhất Điểm Bạch đứng lên, nhìn cậu nhóc chăm chú, trấn an “Viên Viên, là ta.”

“Nhất Điểm Bạch?” Tần Duệ Kỳ kinh nghi nhìn chằm chằm nó.

Nhất Điểm Bạch gật gật đầu “Nhờ tiến giai trước đó, ta đã có thể nói tiếng người.”

Tần Duệ Kỳ sửng sốt một lát rồi bình tĩnh gật đầu, chuyện cổ quái của nhà họ còn nhiều hơn, với việc Nhất Điểm Bạch có thể nói chuyện, cậu nhóc chỉ kinh ngạc một thoáng liền chấp nhận “Ngươi có biết phụ thân, lão cha và đệ đệ ở đâu không?”

Nhất Điểm Bạch giải thích: “Không cần lo lắng, họ đều đi tới thế giới này giống như chúng ta. Nơi này là chỗ phụ thân ngươi sinh sống trước kia, hắn nhất định sẽ tìm tới chúng ta.”

Tần Duệ Kỳ nghe vậy, khủng hoảng trong lòng nhất thời tiêu tán. Trong lòng cậu nhóc, phụ thân và lão cha không có gì là không làm được. Cho rằng ‘trước kia’ trong lời Nhất Điểm Bạch ý là trước khi cậu và Lôi Duệ Lân sinh ra, bèn không suy nghĩ nhiều, sờ sờ cái bụng trống trơn, lại sờ sờ vòng tay trên cổ tay. Vòng tay này đã được Lôi Thiết luyện chế lại sau khi y thành thạo thuật luyện khí, dung hợp cả ba công năng trắc độc, phòng vệ và trữ vật. Không gian trữ vật không lớn, khoảng tám mét vuông, cũng đủ làm ba lô tuỳ thân. Đáng tiếc hiện trong vòng tay chỉ có một ít đan dược, một cây linh kiếm, một rương tiền, đồ chơi từ nhỏ đến lớn và mấy quyển sách. Bình thường, cậu và Lôi Duệ Lân muốn ăn gì trong nhà đều có, căn bản không nghĩ tới chuyện dự trữ ít đồ ăn trong vòng tay. Vàng, bạc và ngân phiếu đều không thiếu, nhưng chỉ sợ không thích hợp sử dụng tại thế giới lạ lẫm này.

Nhất Điểm Bạch nhấc chi trước bên trái lên, cũng làm ra động tác sờ bụng, bất đắc dĩ nói: “Ta cũng đói bụng.”

Tần Duệ Kỳ nhanh chóng hiểu rõ tình cảnh hiện giờ, trước khi phụ thân tìm được cậu, cậu chỉ cần đảm bảo an toàn cho mình và Nhất Điểm Bạch là được.

Suy nghĩ một lát, cậu nhóc cất bước đi về trước.

Nhất Điểm Bạch vội vàng đuổi theo “Đi đâu vậy?”

Lúc này họ đang ở trong một con hẻm vắng vẻ. Trừ bọn họ, chung quanh không có ai khác.

Tần Duệ Kỳ vuốt ve lưng nó “Lấp đầy bụng trước.”

Nhất Điểm Bạch nhắc nhở: “Tiền nơi này không giống với tiền ở bên kia.”

Tần Duệ Kỳ nói: “Kiếm tiền trước.”

“Kiếm thế nào?” Nhất Điểm Bạch hỏi.

Tần Duệ Kỳ đi ra đầu hẻm, sau khi trầm mặc một lúc lâu, nhớ tới gánh tạp kỹ lúc trước từng gặp trên đường, phun ra hai chữ “Mãi nghệ?”

Thái dương Nhất Điểm Bạch giật giật, phảng phất như có ba sợi chỉ đen.

Đi ra hẻm nhỏ vắng vẻ, Tần Duệ Kỳ nhìn xe hơi gào thét phóng ngang, sửng sốt vài giây liền khôi phục vẻ mặt vô cảm. Cậu biết đó là xe hơi, trong cố sự phụ thân từng kể cho cậu và đệ đệ có miêu tả.

Sáng sớm H thị dần tỉnh giác, trên các nẻo đường người ngày càng nhiều, bà chủ gia đình đi siêu thị mua đồ, thành phần trí thức đô thị vội vã đến công sở, học sinh lưng cắp túi sách… qua lại nhộn nhịp. Trên quảng trường, hai ba mươi cụ ông cụ bà chậm rì rì đánh Thái cực quyền.

Tần Duệ Kỳ nghĩ nghĩ, đi về phía quảng trường.

Nhất Điểm Bạch dĩ nhiên theo sát bên người cậu nhóc, cẩn thận đi ở phía ngoài, phòng ngừa xe cộ trên đường không cẩn thận đụng vào Tần Duệ Kỳ.

Người người tới tới lui lui, khi đi ngang qua Tần Duệ Kỳ, đều nhịn không được tò mò nhìn bé trai diện đồ cổ trang này thêm vài lần, có người còn vụng trộm lấy điện thoại chụp ảnh cậu nhóc.

-Hết chương 209-

Chủ nhà muốn nói: Tới hiện đại nên tui sẽ đổi cách xưng hô với vài người cho hợp, còn đối thoại giữa nhà Tần Miễn với nhau vẫn như cũ nhé, nói chung tuỳ hoàn cảnh mà đổi vậy. May mà anh Thiết nói hổng nhiều ^^

[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện