Diêu thiếu nghe vậy cũng không thừa nước đục thả câu mà chắp tay thưa:
- Thưa Thánh Thượng, đã vậy thần xin biêu xấu. Thật ra thần đã moi được của tên thương nhân Mỹ quốc kia một mặt hàng cực mới mà chỉ có công ty của hắn mới sản xuất được. Đây là một chất nổ cực kỳ mạnh, mạnh hơn rất nhiều thuốc súng đen của chúng ta. Thần đã mua đến số lượng không ít và thử nghiệm, kết quả tấm thép dày cỡ thiết giáp của thuyền Pháp cũng có thể dễ dàng nổ tan tành. Vậy nên thần nghĩ đến có thể dùng loại thuốc nổ này đê gắn vào thuyền địch rồi đánh đắm thì rất nhanh và hiệu quả. Không những có thể đánh đắm tiểu hạm mà đến đại hạm của chúng cũng có thể đánh chìm được. Nhưng vấn đề là thần cần các thủy binh tinh nhuệ luyện tập cách tiếp cận thuyền địch cũng như sử dụng thuốc nổ trên. Chính vì lý do này thần cần bàn bạc với các vị lão tướng kinh nghiệm ở Binh Bộ.
Nói cho vui là bàn bạc để không làm mất mặt mũi mấy vị lão đại Trong binh bộ mà thôi. Con mẹ nó các phương án đánh bằng thuốc nổ Dynamite thì Diêu thiếu đã vạch sách lược rất kỹ rồi. Hắn rất hi vọng hỗ trợ được Hoàng Diệu đánh Pháp tốt hơn nên phổ biến loại thuốc nổ này cho Đại Nam.
- Lại có được chất nổ mạnh đến như vậy, Tân Nguyên tướng quân lần này mang đến được bao nhiêu? Chúng ta có thể thực hiện đánh thử nghiệm sao?
Người lên tiếng đầu tiên không ngờ là Nguyễn Duy Cần, Phó Thượng Thư Binh Bộ nổi tiếng ủng hộ cách tân bộ binh. Quân nhân luôn là những người hứng thú và tò mò với các loại vũ khí mới đầu tiên. Bên cạnh đó loại thuốc nổ này dường như dành cho bộ binh nên ông rất quan tâm.
- Thưa vị đại nhân này, có thể, tôi mang đến đây 600 cân (300kg) thuốc nổ mới, chúng ta hoàn toàn có thể lấy ra một ít để luyện tập và thử nghiệm sức công phá.
- Khụ Khụ Tân Nguyên khanh, cái khanh nói tân thuốc nổ này cả thiên hạ chỉ có công ty K&R có, vậy chúng không rẻ a?
Tự Đức không ngờ lại là người tỉnh táo nhất, ông đang thiếu tiền phát điên lên rồi, bất kì một khoản nào phát sinh đều làm cho vị hoàng đế này khốn đốn.
- Bẩm thánh thượng, thần bỏ ra gần vạn lượng mua về 600 cân thuốc nổ này. Nếu tận dụng tốt thì chúng hoàn toàn có thể đánh đắm cả trăm chiến hạm Pháp đó.
Thật ra con mẹ nó thuốc nổ Dynamite chế rẻ bèo, chỗ này nếu tính tiền nguyên liệu thì không đến hai trăm quan tiền ( 200 lạng bạc). Nhưng có một số hóa chất cơ bản phải nhập khẩu châu Âu nên tính cả vận chuyển vào thì nguyên liệu rơi vào nămtrăm lượng bạc mà thôi. Diêu thiếu hét cái giá lên đến một vạn lạng quả là kinh người. Nhưng vấn đề Dynamite là hàng độc quyền Diêu thiếu nói bao nhiêu thì là bấy nhiêu. Thôi thi sau khi đánh Pháp sẽ giảm giá cho Đại Nam, dùng Dynamite tiến hành khai thách mỏ kiến thiết đất nước. Nhưng lúc này Diêu thiếu đang thiếu tiền đến phát điên, hắn phải chém một mẻ đã. Quang trọng nhất đó là tư tưởng của rẻ là của ôi. Nếu “thần khí” đánh Pháp quá rẻ có khi triều đình Đại Nam lại không tin tưởng. Nhiều khi nghịch lý nó là vậy muốn thay đổi cũng khó.
- Được rồi, rất hay lô thuốc nổ này vừa vặn một vạn, coi như Trần gia đóng tiền thuế diêm điền năm sau. Tân Nguyên khanh cùng binh bộ bàn bạc ra sức diễn tập. Ba hôm sau trẫm muốn đích thân duyệt binh. Hôm nay đến đây bãi triều.
Tự Đức rất hiếm khi chơi xỏ lá đến vậy, nhưng vì thất Diêu thiếu rất thuận mắt nên hắn cũng vui vẻ mà đùa tên này một chút. Chiếm lợi của Trần gia vạn lạng nhưng nếu thân là hoàng đế thì Tự Đức cũng có một ngàn cách để bù đắp cho nhà này.
Chúng thần lục đục rời đi, Diêu thiếu thì ngay lập tức bị phe ủng hộ bộ binh cải cách túm lấy rồi lôi kéo ra ngoài. Họ đang rất nóng lòng muốn thử nghiệm thứ vũ khí mới đây.
Nhưng đáng thất vọng cho đám người quân nhân Binh Bộ, nội quan lúc này bỗng xuất hiện mà truyền ý chỉ cho Diêu thiếu ở lại trong tử cấm thành để gặp riêng Tự Đức. Lần này là gặp riêng hoàn toàn mà không có mặt Phạm Phú Thứ lão đại.
Vườn Thượng Uyển của Tử Cấm thành, Kinh đo Huế, không ngờ Tự Đức lại không tiếp Diêu thiếu trong Ngự Thư Phòng mà chuyển nơi gặp mặt qua vườn Thượng Uyển. Lúc này Diêu thiếu đang ngồi trong đình viện bằng đá cẩm thạch mà ngắm đông nhìn tây. Thật ra Thượng Uyển chỉ là một cái tên chung để nói đến các kiến trúc mô phỏng tự nhiên trong Tử Cấm thành mà thôi. Thượng Uyển gồm gần 30 khu vườn với đầy đủ loại hình: cung viên, biệt cung, ly cung, hành cung… với tổng diện tích hàng trăm héc ta đã thực sự làm nên vẻ lộng lẫy. Lúc đầu tiên được dẫn vào nơi này thì Diêu thiếu cũng thấy choáng váng không thôi. Kiếp trước của Diêu thiếu chủ yếu là lăn lộn ngoại quốc để thực hiện nhiệm vụ, thời gian tại VN chỉ là học hành và luyện tập nên chưa có dịp đi thăm cố đô Huế. Chưa đi nhưng tranh ảnh sách báo kiếp trước hắn cũng có xem qua, nhưng đó chỉ là Vườn Thượng Uyển được phục chế lại mà thôi. Lúc này được chứng kiến nguyên bản vườn thượng Uyển Hế thì Diêu thiếu cảm thấy bất ngờ vô cùng. Bởi vì nó quá đẹp đi.
Nơi mà Diêu thiếu được sắp xếp để chờ Tự Đức là vườn Hạ Cơ, Nơi này từng là nơi học tập của Minh Mạng khi còn là thái tử, sau đó nó được nâng cấp lên rất nhiều sau các triều vua Nguyễn. Diêu thiếu chỉ thấy được rằng sự sắp xếp, bố trí nơi này hết sức hợp lý, tinh tế và luôn tuân theo các nguyên tắc nhất định: cây cổ thụ lớn, cây bóng mát thường được trồng ở xa vườn, ở các góc vườn, tường thành, bên ngoài các ngọn núi; các cây trung bình thì được trồng ở ven bờ nước, các đảo, đồi; các loài cây nhỏ, thấp, bụi, các loài hoa thì trồng sát công trình. Các đình đài thủy tạ thì tươi mới vô cùng và hết sức tinh tế. Diêu thiếu cũng có đi qua các công trình tương tự tai Trung Hoa. Về to lớn và đại khí thì nơi này không bằng được nhưng về tinh tế tỉ mỉ cùng ý cảnh thì Diêu thiếu tự cảm nhận thấy cao hơn nhiều.
Diêu thiến ngồi nơi thủy tạ mà thấy tĩnh tâm hơn rất nhiều, dù sao cũng phải chờ đợi Tự Đức hắn quyết định thư giãn một chút với khung cản xung quanh. Lôi gói bánh bèo bọc lá sen ra chén, sau đó là hạt dưa, lại còn nước hoa quả, rồi thư giãn quá độ hắn lăn ra ngủ lúc nào chả hay.
Phải thừa nhận một câu, cơ thể thể chất rất có ảnh hưởng đến trí não, cơ thể của diêu thiếu là thiếu niên mười bốn, tuổi ăn tuổi ngủ, tuổi bồng bột. Tuy rằng nhiều lúc hắn lấy tinh thần trưởng thành 29 tuổi mà khống chế, nhưng nhiều lúc hắn lại bị chính cơ thể sinh lý bản năng thúc dục. Chính vì vậy Diêu thiếu hành động lúc già lúc trẻ rất quái thai.
Lũ thái giám và cung nữ đứng xa xa đình viện chỉ biết nín bụng mà cười khi nhing Diêu thiếu đang vặt vẹo ngủ. Bọn họ đã được lệnh mặc kệ Diêu thiếu muốn làm gì thì làm, miễn không đi lăng quăng khỏi vườn Hạ Cơ là được. Vật ra Diêu thiếu ăn vặt cùng ngủ gật cũng không ai ra nhắc nhở.
Đang ngủ ngon lành thì Diêu thiếu cảm thấy cái mũi ngứa quá nên đem tay gãi một chút. Gãi được một lát lại ngứa nên hắn quyết lật người xem sao. Lật xong thì mũi hết ngứa rồi nhưng lại đến tai ngứa, ông mày điên rồi đầy vậy là Diêu thiếu làm một động tác vơ chắn quấn một vòng. Khốn nạn là vắt vẻo lan can ngủ thì làm gì có chăn. Vậy là bịch một tiếng hắn lăn quay ra sàn đình viện ven hồ. Cũng may là không có lăn theo hướng ngược lại, nếu không thì giờ này rõ ràng là uống no cả bụng nước rồi.
Mở trừng mắt ra, đập vào mặt diêu thiếu là một thằng nhóc tám, chín tuổi đang cười nhăn nhở. Tay của tên tiểu tặc này đang còn cầm hung khí là một chiếc lá liễu đã tước nhỏ. A dcm mày đac phạm tội lại còn nhởn nhơ khoe hung khí. Vậy là Diêu thiếu đùng đùng nổi giận vì bị đánh thức mộng đẹp mà túm ngay cổ áo tên này nhấc lên.
- Ngươi muốn chết phỏng? Diêu thiếu hung ác quát to dọa nạt, không ngờ tên nhóc này quá nhát gan mà ngoác cái miệng ra rồi nhắm tịt hai mắt vào khóc lớn.
- Khụ Khụ… Tân Nguyên tướng quân của trẫm có vẻ rất bá khí đây, hoàng tử Đại Nam cũng dám dọa giết.
Con mẹ nó rau muống đậu xanh, Diêu thiếu nghe thấy giọng nói quen quen thì quay lại. Hóa ra Tự Đức hoàng đế đã ngồi đó từ bao giờ. Diêu thiếu vội vã ba chân bốn cẳng mà bỏ tên nhóc kia xuống, đồng thời lấy lai tay vuốt vuốt cổ áo đã nhăn nhúm của nó. Quần áo của tên nhóc bị xốc lên đến lệch lẹo xộc xệch cả rồi, càng chỉnh càng thêm loạn.
- Ha ha.. đù vui đùa vui. Điện hạ đừng khóc a. Thánh Thượng vạn an …. Ha ha. Vi thần không biết không có tội.
Ai đâu có kiểu như hắn, đã dọa hoàng tử đến sắp ngất ra rồi, như người ta thì lạy lục này nọ xin tha. Hắn tinh queu một câu không biết không có tội rồi đứng cười ha ha giả nai tơ. Phải nói bá khí nhất Đại Nam lúc này có lẽ là Diêu tướng quân.
- Thôi thôi bỏ đi, Ưng Chân lại đây, đừng khóc nữa, nam nhi hơi chút là nước mắt ngắn dài, làm sao sau này làm đại sự được.
Thì ra đây là Nguyễn Ưng Chân con nuôi của Tự Đức hoàng đế, vì ông hồi nhỏ có bệnh nên dù đã cố bao nhiêu năm qua nhưng vẫn không có con. Vì cần con thừa tự nên Tự Đức nhận Nguyễn Phúc Ái là con nuôi, sau đó đổi tên của đứa bé này thành Nguyễn Ưng Chân. Ưng Chân là con ruột thưa hai của Thoại Thái vương Nguyễn Phúc Hồng Y (con trai thứ 4 của vua Thiệu Trị).
Vốn dĩ để cho Ưng Chân gặp gỡ Diêu thiếu một chút để hai người làm quen, nhưng sự việc thành ra thế này nên Tự Đức cũng nản mà cho Ưng Chân về bên Thiên anh Quý Phi. Để Ưng Chân ngồi lại đây thì nghe tên này khóc lóc lại thấy nhức đầu mà phiền, Tự Đức còn đang có nhiều việc để bàn với Diêu tiểu tướng quân đâý.
- Tân Nguyên ngồi đi không cần đa lễ. Hôm nay trẫm cho phép khanh dùng bữa cùng trẫm. Nhưng hôm nay không đi Ngự Thiện Phòng, chúng ta chỉ ăn nhẹ và uống trà ở vườn Hạ Cơ thôi.
Không ngờ Tự Đức lại có nhã hứng như vậy, hôm nay cũng không phải ngày hội triều chính thức vậy nên triều sớm đến trưa là nghỉ. Các quan viên thì tranh thủ về các Phòng ban để làm việc, họ được phục vụ thức ăn trưa tại đây. Tự Đức là người rất chăm chỉ, vậy nên ông dường như làm việc không biết mệt mỏi, ba ngày một bữa triều chính, ngày nào cũng có phó triều chỉ trừ lúc ốm đau. Phải nói một điểm chính xác là Tự Đức làm vua khá là mệt mỏi, không hề thảnh thơi và xung sướng gì.
Thức ăn thì được cung nữ và thái giám lần lượt bày lên bàn ăn tại đình các. Hoàng Đế Tự Đức ngồi chính vị hơi cao một chút. Diêu thiếu thì ngồi phía bên phải, vị trí là hơi thấp hơn. Tên thiếu gia này quả thật rất tự nhiên không câu nệ. Tự Đức hoàng đế vừa buôn lời cho phép dùng bữa là hắn gắp lấy gắp để thức ăn mà cho vào miệng.
- Ở phủ Phạm gia ái khanh ăn không no ư?
Thấy lạ thì Tự Đức liền hỏi.
- Dạ, ăn tại nhà Phạm sư công không cẩn thận là trúng độc.
Chuyện Diêu thiếu hành hạ một đám quý tử quan quý đã truyền đến kinh sư. Lần này Diêu thiếu vào cung có rất nhiều quý phụ tuyên bố sẽ ra tay, đến cả Tự Đức cũng biết chuyện. Vật nên nghe Diêu thiếu trả lời thì ông cười ngất không thôi.
- Thưa Thánh Thượng, đã vậy thần xin biêu xấu. Thật ra thần đã moi được của tên thương nhân Mỹ quốc kia một mặt hàng cực mới mà chỉ có công ty của hắn mới sản xuất được. Đây là một chất nổ cực kỳ mạnh, mạnh hơn rất nhiều thuốc súng đen của chúng ta. Thần đã mua đến số lượng không ít và thử nghiệm, kết quả tấm thép dày cỡ thiết giáp của thuyền Pháp cũng có thể dễ dàng nổ tan tành. Vậy nên thần nghĩ đến có thể dùng loại thuốc nổ này đê gắn vào thuyền địch rồi đánh đắm thì rất nhanh và hiệu quả. Không những có thể đánh đắm tiểu hạm mà đến đại hạm của chúng cũng có thể đánh chìm được. Nhưng vấn đề là thần cần các thủy binh tinh nhuệ luyện tập cách tiếp cận thuyền địch cũng như sử dụng thuốc nổ trên. Chính vì lý do này thần cần bàn bạc với các vị lão tướng kinh nghiệm ở Binh Bộ.
Nói cho vui là bàn bạc để không làm mất mặt mũi mấy vị lão đại Trong binh bộ mà thôi. Con mẹ nó các phương án đánh bằng thuốc nổ Dynamite thì Diêu thiếu đã vạch sách lược rất kỹ rồi. Hắn rất hi vọng hỗ trợ được Hoàng Diệu đánh Pháp tốt hơn nên phổ biến loại thuốc nổ này cho Đại Nam.
- Lại có được chất nổ mạnh đến như vậy, Tân Nguyên tướng quân lần này mang đến được bao nhiêu? Chúng ta có thể thực hiện đánh thử nghiệm sao?
Người lên tiếng đầu tiên không ngờ là Nguyễn Duy Cần, Phó Thượng Thư Binh Bộ nổi tiếng ủng hộ cách tân bộ binh. Quân nhân luôn là những người hứng thú và tò mò với các loại vũ khí mới đầu tiên. Bên cạnh đó loại thuốc nổ này dường như dành cho bộ binh nên ông rất quan tâm.
- Thưa vị đại nhân này, có thể, tôi mang đến đây 600 cân (300kg) thuốc nổ mới, chúng ta hoàn toàn có thể lấy ra một ít để luyện tập và thử nghiệm sức công phá.
- Khụ Khụ Tân Nguyên khanh, cái khanh nói tân thuốc nổ này cả thiên hạ chỉ có công ty K&R có, vậy chúng không rẻ a?
Tự Đức không ngờ lại là người tỉnh táo nhất, ông đang thiếu tiền phát điên lên rồi, bất kì một khoản nào phát sinh đều làm cho vị hoàng đế này khốn đốn.
- Bẩm thánh thượng, thần bỏ ra gần vạn lượng mua về 600 cân thuốc nổ này. Nếu tận dụng tốt thì chúng hoàn toàn có thể đánh đắm cả trăm chiến hạm Pháp đó.
Thật ra con mẹ nó thuốc nổ Dynamite chế rẻ bèo, chỗ này nếu tính tiền nguyên liệu thì không đến hai trăm quan tiền ( 200 lạng bạc). Nhưng có một số hóa chất cơ bản phải nhập khẩu châu Âu nên tính cả vận chuyển vào thì nguyên liệu rơi vào nămtrăm lượng bạc mà thôi. Diêu thiếu hét cái giá lên đến một vạn lạng quả là kinh người. Nhưng vấn đề Dynamite là hàng độc quyền Diêu thiếu nói bao nhiêu thì là bấy nhiêu. Thôi thi sau khi đánh Pháp sẽ giảm giá cho Đại Nam, dùng Dynamite tiến hành khai thách mỏ kiến thiết đất nước. Nhưng lúc này Diêu thiếu đang thiếu tiền đến phát điên, hắn phải chém một mẻ đã. Quang trọng nhất đó là tư tưởng của rẻ là của ôi. Nếu “thần khí” đánh Pháp quá rẻ có khi triều đình Đại Nam lại không tin tưởng. Nhiều khi nghịch lý nó là vậy muốn thay đổi cũng khó.
- Được rồi, rất hay lô thuốc nổ này vừa vặn một vạn, coi như Trần gia đóng tiền thuế diêm điền năm sau. Tân Nguyên khanh cùng binh bộ bàn bạc ra sức diễn tập. Ba hôm sau trẫm muốn đích thân duyệt binh. Hôm nay đến đây bãi triều.
Tự Đức rất hiếm khi chơi xỏ lá đến vậy, nhưng vì thất Diêu thiếu rất thuận mắt nên hắn cũng vui vẻ mà đùa tên này một chút. Chiếm lợi của Trần gia vạn lạng nhưng nếu thân là hoàng đế thì Tự Đức cũng có một ngàn cách để bù đắp cho nhà này.
Chúng thần lục đục rời đi, Diêu thiếu thì ngay lập tức bị phe ủng hộ bộ binh cải cách túm lấy rồi lôi kéo ra ngoài. Họ đang rất nóng lòng muốn thử nghiệm thứ vũ khí mới đây.
Nhưng đáng thất vọng cho đám người quân nhân Binh Bộ, nội quan lúc này bỗng xuất hiện mà truyền ý chỉ cho Diêu thiếu ở lại trong tử cấm thành để gặp riêng Tự Đức. Lần này là gặp riêng hoàn toàn mà không có mặt Phạm Phú Thứ lão đại.
Vườn Thượng Uyển của Tử Cấm thành, Kinh đo Huế, không ngờ Tự Đức lại không tiếp Diêu thiếu trong Ngự Thư Phòng mà chuyển nơi gặp mặt qua vườn Thượng Uyển. Lúc này Diêu thiếu đang ngồi trong đình viện bằng đá cẩm thạch mà ngắm đông nhìn tây. Thật ra Thượng Uyển chỉ là một cái tên chung để nói đến các kiến trúc mô phỏng tự nhiên trong Tử Cấm thành mà thôi. Thượng Uyển gồm gần 30 khu vườn với đầy đủ loại hình: cung viên, biệt cung, ly cung, hành cung… với tổng diện tích hàng trăm héc ta đã thực sự làm nên vẻ lộng lẫy. Lúc đầu tiên được dẫn vào nơi này thì Diêu thiếu cũng thấy choáng váng không thôi. Kiếp trước của Diêu thiếu chủ yếu là lăn lộn ngoại quốc để thực hiện nhiệm vụ, thời gian tại VN chỉ là học hành và luyện tập nên chưa có dịp đi thăm cố đô Huế. Chưa đi nhưng tranh ảnh sách báo kiếp trước hắn cũng có xem qua, nhưng đó chỉ là Vườn Thượng Uyển được phục chế lại mà thôi. Lúc này được chứng kiến nguyên bản vườn thượng Uyển Hế thì Diêu thiếu cảm thấy bất ngờ vô cùng. Bởi vì nó quá đẹp đi.
Nơi mà Diêu thiếu được sắp xếp để chờ Tự Đức là vườn Hạ Cơ, Nơi này từng là nơi học tập của Minh Mạng khi còn là thái tử, sau đó nó được nâng cấp lên rất nhiều sau các triều vua Nguyễn. Diêu thiếu chỉ thấy được rằng sự sắp xếp, bố trí nơi này hết sức hợp lý, tinh tế và luôn tuân theo các nguyên tắc nhất định: cây cổ thụ lớn, cây bóng mát thường được trồng ở xa vườn, ở các góc vườn, tường thành, bên ngoài các ngọn núi; các cây trung bình thì được trồng ở ven bờ nước, các đảo, đồi; các loài cây nhỏ, thấp, bụi, các loài hoa thì trồng sát công trình. Các đình đài thủy tạ thì tươi mới vô cùng và hết sức tinh tế. Diêu thiếu cũng có đi qua các công trình tương tự tai Trung Hoa. Về to lớn và đại khí thì nơi này không bằng được nhưng về tinh tế tỉ mỉ cùng ý cảnh thì Diêu thiếu tự cảm nhận thấy cao hơn nhiều.
Diêu thiến ngồi nơi thủy tạ mà thấy tĩnh tâm hơn rất nhiều, dù sao cũng phải chờ đợi Tự Đức hắn quyết định thư giãn một chút với khung cản xung quanh. Lôi gói bánh bèo bọc lá sen ra chén, sau đó là hạt dưa, lại còn nước hoa quả, rồi thư giãn quá độ hắn lăn ra ngủ lúc nào chả hay.
Phải thừa nhận một câu, cơ thể thể chất rất có ảnh hưởng đến trí não, cơ thể của diêu thiếu là thiếu niên mười bốn, tuổi ăn tuổi ngủ, tuổi bồng bột. Tuy rằng nhiều lúc hắn lấy tinh thần trưởng thành 29 tuổi mà khống chế, nhưng nhiều lúc hắn lại bị chính cơ thể sinh lý bản năng thúc dục. Chính vì vậy Diêu thiếu hành động lúc già lúc trẻ rất quái thai.
Lũ thái giám và cung nữ đứng xa xa đình viện chỉ biết nín bụng mà cười khi nhing Diêu thiếu đang vặt vẹo ngủ. Bọn họ đã được lệnh mặc kệ Diêu thiếu muốn làm gì thì làm, miễn không đi lăng quăng khỏi vườn Hạ Cơ là được. Vật ra Diêu thiếu ăn vặt cùng ngủ gật cũng không ai ra nhắc nhở.
Đang ngủ ngon lành thì Diêu thiếu cảm thấy cái mũi ngứa quá nên đem tay gãi một chút. Gãi được một lát lại ngứa nên hắn quyết lật người xem sao. Lật xong thì mũi hết ngứa rồi nhưng lại đến tai ngứa, ông mày điên rồi đầy vậy là Diêu thiếu làm một động tác vơ chắn quấn một vòng. Khốn nạn là vắt vẻo lan can ngủ thì làm gì có chăn. Vậy là bịch một tiếng hắn lăn quay ra sàn đình viện ven hồ. Cũng may là không có lăn theo hướng ngược lại, nếu không thì giờ này rõ ràng là uống no cả bụng nước rồi.
Mở trừng mắt ra, đập vào mặt diêu thiếu là một thằng nhóc tám, chín tuổi đang cười nhăn nhở. Tay của tên tiểu tặc này đang còn cầm hung khí là một chiếc lá liễu đã tước nhỏ. A dcm mày đac phạm tội lại còn nhởn nhơ khoe hung khí. Vậy là Diêu thiếu đùng đùng nổi giận vì bị đánh thức mộng đẹp mà túm ngay cổ áo tên này nhấc lên.
- Ngươi muốn chết phỏng? Diêu thiếu hung ác quát to dọa nạt, không ngờ tên nhóc này quá nhát gan mà ngoác cái miệng ra rồi nhắm tịt hai mắt vào khóc lớn.
- Khụ Khụ… Tân Nguyên tướng quân của trẫm có vẻ rất bá khí đây, hoàng tử Đại Nam cũng dám dọa giết.
Con mẹ nó rau muống đậu xanh, Diêu thiếu nghe thấy giọng nói quen quen thì quay lại. Hóa ra Tự Đức hoàng đế đã ngồi đó từ bao giờ. Diêu thiếu vội vã ba chân bốn cẳng mà bỏ tên nhóc kia xuống, đồng thời lấy lai tay vuốt vuốt cổ áo đã nhăn nhúm của nó. Quần áo của tên nhóc bị xốc lên đến lệch lẹo xộc xệch cả rồi, càng chỉnh càng thêm loạn.
- Ha ha.. đù vui đùa vui. Điện hạ đừng khóc a. Thánh Thượng vạn an …. Ha ha. Vi thần không biết không có tội.
Ai đâu có kiểu như hắn, đã dọa hoàng tử đến sắp ngất ra rồi, như người ta thì lạy lục này nọ xin tha. Hắn tinh queu một câu không biết không có tội rồi đứng cười ha ha giả nai tơ. Phải nói bá khí nhất Đại Nam lúc này có lẽ là Diêu tướng quân.
- Thôi thôi bỏ đi, Ưng Chân lại đây, đừng khóc nữa, nam nhi hơi chút là nước mắt ngắn dài, làm sao sau này làm đại sự được.
Thì ra đây là Nguyễn Ưng Chân con nuôi của Tự Đức hoàng đế, vì ông hồi nhỏ có bệnh nên dù đã cố bao nhiêu năm qua nhưng vẫn không có con. Vì cần con thừa tự nên Tự Đức nhận Nguyễn Phúc Ái là con nuôi, sau đó đổi tên của đứa bé này thành Nguyễn Ưng Chân. Ưng Chân là con ruột thưa hai của Thoại Thái vương Nguyễn Phúc Hồng Y (con trai thứ 4 của vua Thiệu Trị).
Vốn dĩ để cho Ưng Chân gặp gỡ Diêu thiếu một chút để hai người làm quen, nhưng sự việc thành ra thế này nên Tự Đức cũng nản mà cho Ưng Chân về bên Thiên anh Quý Phi. Để Ưng Chân ngồi lại đây thì nghe tên này khóc lóc lại thấy nhức đầu mà phiền, Tự Đức còn đang có nhiều việc để bàn với Diêu tiểu tướng quân đâý.
- Tân Nguyên ngồi đi không cần đa lễ. Hôm nay trẫm cho phép khanh dùng bữa cùng trẫm. Nhưng hôm nay không đi Ngự Thiện Phòng, chúng ta chỉ ăn nhẹ và uống trà ở vườn Hạ Cơ thôi.
Không ngờ Tự Đức lại có nhã hứng như vậy, hôm nay cũng không phải ngày hội triều chính thức vậy nên triều sớm đến trưa là nghỉ. Các quan viên thì tranh thủ về các Phòng ban để làm việc, họ được phục vụ thức ăn trưa tại đây. Tự Đức là người rất chăm chỉ, vậy nên ông dường như làm việc không biết mệt mỏi, ba ngày một bữa triều chính, ngày nào cũng có phó triều chỉ trừ lúc ốm đau. Phải nói một điểm chính xác là Tự Đức làm vua khá là mệt mỏi, không hề thảnh thơi và xung sướng gì.
Thức ăn thì được cung nữ và thái giám lần lượt bày lên bàn ăn tại đình các. Hoàng Đế Tự Đức ngồi chính vị hơi cao một chút. Diêu thiếu thì ngồi phía bên phải, vị trí là hơi thấp hơn. Tên thiếu gia này quả thật rất tự nhiên không câu nệ. Tự Đức hoàng đế vừa buôn lời cho phép dùng bữa là hắn gắp lấy gắp để thức ăn mà cho vào miệng.
- Ở phủ Phạm gia ái khanh ăn không no ư?
Thấy lạ thì Tự Đức liền hỏi.
- Dạ, ăn tại nhà Phạm sư công không cẩn thận là trúng độc.
Chuyện Diêu thiếu hành hạ một đám quý tử quan quý đã truyền đến kinh sư. Lần này Diêu thiếu vào cung có rất nhiều quý phụ tuyên bố sẽ ra tay, đến cả Tự Đức cũng biết chuyện. Vật nên nghe Diêu thiếu trả lời thì ông cười ngất không thôi.
Danh sách chương