Chuyến trở về Học Viện hoàn toàn trong im lặng; Jessamine nhìn dòng phương tiện như mắc cửi của Luân Đôn bên ngoài cửa sổ và không chịu nói một lời. Cô nàng đặt cây dù trong lòng, tỏ bẻ hờ hững khi vết máu trên diềm nhuốm đỏ chiếc áo khoác vải bóng. Khi họ tới sân nhà thờ, cô nàng để Thomas giúp bước xuống trước khi cầm lấy tay Tessa. Ngạc nhiên trước hành động này, Tessa chỉ trố mắt nhìn. Những ngón tay của Jessamine lạnh băng. “Đi nào,” Jessamine sốt ruột gắt và kéo bạn mình qua cửa Học Viện, để lại Thomas trố mắt nhìn theo. Tessa để cô gái kia kéo mình lên tầng, vào Học Viện và đi theo hành lang dài gần giống hệt hành lang ngoài phòng Tessa. Jessamine tìm cửa, đẩy Tessa vào và đi theo rồi đóng cửa lại sau lưng. “Mình muốn cho bồ xem cái này,” cô nàng nói.

Tessa nhìn quanh. Đây là một trong không biết bao nhiêu căn phòng ngủ rộng rãi khác của Học Viện. Nhưng Jessamine đã trang hoàng nó cho hợp với gu thẩm mỹ của cô nàng. Trên chân tường ốp gỗ, bức tường được dán giày lụa hình hoa hồng và ga trải giường có họa tiết in hoa. Trong phòng còn có một bàn trang điểm màu trắng đặt những đồ phụ kiện đắt tiền: giá để nhẫn, một lọ nước hoa, một cái lược và gương bằng bạc.

“Phòng bồ đẹp nhỉ,” Tessa nói, hi vọng có thể làm giảm cơn hoảng hốt cô đang cảm thấy.


“Nó quá nhỏ,” Jessamine nói. “Nhưng tới… tới đây.” Và vứt cái dù dính máu xuống giường, cô nàng đi tới một góc cạnh cửa sổ. Tessa bối rối theo sau. Ở đó chẳng có gì ngoài chiếc bàn cao cao có đặt một ngôi nhà búp bê. Không phải dạng nhà đồ chơi Dolly bằng bìa cứng hai phòng mà Tessa chơi hồi nhỏ. Đây là mô hình thu nhỏ xinh đẹp của một ngôi nhà ở Luân Đôn, và khi Jessamine chạm vào nó, cửa trước có những cái bản lề nhỏ xíu mở ra.

Tessa nấc lên một tiếng. Trong nhà là những căn phòng nhỏ xíu xinh xắn được trang trí hoàn hảo bằng những món đồ nội thất thu nhỏ, mọi thứ đều đúng tỉ lệ, từ những chiếc ghế gỗ nho nhỏ, những chiếc gối đính cườm tới lò nướng trong bếp. Trong đó còn có những con búp bê nhỏ có đầu bằng sứ và các tranh sơn dầu nho nhỏ treo trên tường.

“Đây là nhà mình.” Jessamine quỳ xuống để tầm mắt ngang những căn phòng của ngôi nhà búp bê, và ra hiệu cho Tessa làm theo.

Tessa ngượng ngịu làm theo, cố không quỳ lên váy của Jessamine. “Ý bồ đây là căn nhà búp bê bồ có khi còn bé hả?”

“Không.” Jessamine có vẻ bực. “Đây là nhà mình. Bố mình đã làm cho mình khi mình lên sáu. Nó mô phỏng chính xác ngôi nhà gia đình mình sống hồi đó ở đường Curzon. Đây là giấy dán tường nhà mình dùng trong phòng ăn” – cô nàng chỉ – “và chính xác là chiếc ghế trong phòng làm việc của bố mình. Bồ thấy không?”


Cô nàng chăm chú nhìn Tessa, quá chăm chú tới độ Tessa chắc chắn mình nhìn thấy gì đó thật, thứ gì đó vượt xa món đồ chơi xa xỉ Jessamine đáng ra không nên chơi nữa. Cô đơn giản không biết đó có thể là gì. “Nó rất đẹp,” cuối cùng cô thốt lên.

“Thấy không, ở phòng khách là mẹ mình,” Jessamine nói và chạm vào một trong những con búp bê nhỏ xíu. Con búp bê lắc lư trên chiếc ghế bập bênh. “Và trong phòng làm việc, đang đọc sách là bố mình.” Cô nàng lướt tay sang một con búp bê sứ khác. “Và trên tầng, trong phòng trông trẻ là bé Jessie.” Trong chiếc nôi bé xíu quả thật có một con búp bê, chỉ ló đầu khỏi cái chăn nhỏ xinh. “Sau đó nhà mình sẽ ăn tối trong phòng ăn. Và rồi bố mẹ mình sẽ ngồi bên cạnh lò sưởi trong phòng khách. Có đêm họ sẽ tới nhà hát, hoặc buổi dạ tiệc hay vũ hội.” Cô nàng nói liến thoắng như đang đọc kinh cầu nguyện. “Và rồi mẹ sẽ hôn chúc bố ngủ ngon rồi vào phòng ngủ cả đêm. Không có một cuộc gọi nào từ Clave yêu cầu họ ra ngoài giữa đêm để đấu đá với lũ quỷ trong bóng tối. Không có ai mang vết máu vào nhà. Không ai mất tay hay mắt vì một người sói, hay sặc nước thánh do bị ma cà rồng tấn công.”

Chúa ơi, Tessa nghĩ.

Như thể Jessamine đọc được tâm trí Tessa, gương mặt cô nàng cau lại. “Khi nhà mình bị cháy, mình chẳng còn nơi nào để đi. Mình không có bà con thân thích; họ hàng của bố mẹ mình đều là tsbt và đã dừng liên lạc với nhau kể từ ngày họ rời Clave. Henry làm cho mình chiếc dù này. Bồ biết không? Mình nghĩ nó khá đẹp tới khi anh ấy bảo nó được viền hợp kim vàng bạc và sắc như dao cạo. Nó luôn là một món vũ khí.”

“Bồ đã cứu chúng ta,” Tessa nói. “Trong công viên hôm nay. Mình không biết phải chống trả ra sao. Nếu bồ không làm vậy…”

“Đáng ra mình không nên làm.” Jessamine đờ đẫn nhìn ngôi nhà búp bê. Mình không nên sống cuộc đời này, Tessa. Mình sẽ không có nó. Mình không quan tâm mình phải làm gì. Bắt mình sống thế này, mình thà chết còn hơn.“


Hoảng hốt, Tessa định bảo cô gái kia đừng nói vậy thì cửa mở ra. Sophie đội mũ trắng và mặc đồ đen gọn gàng bước vào. Khi nhìn Jessamine, ánh mắt cô ấy ánh lên vẻ đề phòng. Cô ấy nói. "Cô Tessa, anh Branwell rất muốn gặp cô trong phòng làm việc. Anh ấy bảo có việc quan trọng.”

Tessa quay sang hỏi Jessamine có ổn không, nhưng gương mặt Jessamine đã biến thành vô cảm. Vẻ tổn thương và giận dữ biến mất; tấm mặt nạ lạnh lùng được đeo trở lại. “Vậy đi đi, nếu Henry muốn gặp bồ,” cô nàng nói. “Mình chán bồ lắm rồi, và hình như mình bị đau đầu. Sophie, khi trở lại, chị làm ơn lấy nước hoa day thái dương cho tôi nhé.”

Sophie hào hứng nhìn Tessa. “Vâng, thưa cô Jessamine.”




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện