An An cầm túi đựng hộp cơm của mình thẳng tới phòng VIP ở tầng cao nhất của nhà ăn, nơi nghỉ trưa hàng ngày của cô và Ivan. Vừa mở cửa ra An An nhìn thấy Ivan đã ngồi ở chỗ quen thuộc nhưng hôm nay bên cạnh lại có thêm một chồng tài liệu cao ngất ngưỡng nhìn mà hết hồn. Hai ngày trước chỉ có 1,2 sấp tài liệu thôi, sao hôm nay lại thành một đống như vậy? An An đặt túi đựng cơm xuống bàn thấy Ivan vẫn không ngước lên nhìn cô, chỉ lo tập trung vào đống giấy tờ trước mặt, tay phải thì lật hồ sơ còn cái tay trái đang băng bó kia thì liên tục gõ bàn phím. An An ngó nghiêng nhìn đống tài liệu, đa phần đều là tiếng Anh, bên góc phải có in logo của tập đoàn Akiyama, cũng là công ty nắm hơn 20% tổng thị trường kinh doanh của toàn nước Nhật. Hình như trong flashback của anime có nhắc đến việc Ivan từ năm cấp 2 đã bắt đầu tiếp quản công ty, thiên tài thường không đợi tuổi nhưng cô không ngờ là lại sớm đến vậy. Tội nghiệp, bây giờ cô đã biết tại sao cậu ta lại mặt đơ như vậy rồi, tuổi thơ đầy bất hạnh chỉ có làm chứ không có chơi. An An đưa tay chọt chọt vai Ivan mấy lần nhưng cậu vẫn không quay qua nhìn cô chỉ lên tiếng hỏi qua loa.

“Có gì không?”

“Nghỉ tay ăn trưa đi, không phải cậu muốn ăn món do tôi tự tay nấu sao?”

“Ừm, để đó đi khi nào xong việc tôi sẽ ăn.”

Bộp! – An An đập mạnh tay xuống ngay giữa tờ hợp đồng mà Ivan đang đọc, thành công dời sự chú ý của cậu ta từ đống giấy tờ lên trên người cô. An An rút tay lại cười đắc thắng.

“Hừ, rượu mời không uống cứ thích uống rượu phạt, trẻ con không nên bỏ bữa sẽ bị đau dạ dày đó, coi chừng xui xui mai mốt lại thành ung thư luôn đấy. Nào nào, mau dọn đống giấy tờ này qua một bên đi!” – An An vừa nói vừa hành động, dẹp hết tất cả giấy tờ, hồ sơ qua một bên không quan tâm chủ nhân của chúng có ý kiến gì hay không rồi ngồi xuống kế bên, bày mấy hộp cơm ra.

Khi mở nắp hộp cơm ra An An không thể nào nén được nụ cười gian xảo đang dần hiện rõ trên mặt của cô. Hôm nay cô nấu toàn những món mà tên mặt đơ kia ghét: canh hẹ, gừng, hành tây… An An lén nhìn qua, thấy sắc mặt của Ivan tỏ vẻ rất khó chịu khi nhìn thấy mấy món này, 2 hàng chân mày của cậu ta nhíu chặt lại với nhau tạo thành dấu ( -“- ) rất rõ luôn. Có nghĩa là kế hoạch của cô đang tiến triển rất tốt.

“Mấy món này là do tôi đặc biệt nghĩ ra đó, toàn là những món tốt cho sức khỏe thôi đấy. Không nên kén chọn, nếu không sẽ lớn không nổi đâu. Nào, há miệng ra nà!” – Đánh phủ đầu là tốt nhất, An An nhanh chóng múc một muỗng canh hẹ đưa thẳng đến miệng của Ivan, bị bất ngờ nên Ivan cũng theo quán tính mà há miệng ra ăn. An An hết sức mừng rỡ cùng khoái trá vì Ivan thật sự chịu ăn mấy món này, mấy món mà cậu ta vốn rất rất ghét đó.

“Thế nào? Ngon chứ?” – An An hai mắt long lanh chờ đợi phản ứng của Ivan.

“Ừhm.” – Ivan mặt vẫn đơ như cũ không có chút biểu cảm chán ghét, khó chịu hay thích thú gì cả. An An mất hứng, không phải cậu ta vốn nên nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu gì đó sao? Hoặc tốt nhất là nổi điên lên rồi ném hộp cơm lên người cô, bảo rằng sau này cô không cần phải nấu cơm trưa nữa. Cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần hết rồi, phản ứng nào cũng được, nhưng cậu ta lại phản ứng kiểu như không phản ứng thế này thì nằm ngoài dự đoán của cô rồi.

“Nếu ngon thì ăn nhiều vào. Nào, nào, ăn thử món gà kho gừng này đi! ” – Không nản, vẫn còn nhiều món cậu ta ghét mà.

An An lại tiếp tục đút Ivan món gà kho gừng, rồi đến món sa lát trộn có hành tây xắt sợi, cứ vậy cho đến khi các món ăn hết sạch mặt Ivan vẫn bình thản như thường. An An ngồi đó ngậm muỗng khó hiểu, lúc trước cô gắp thức ăn cho cậu ta chỉ sót vài miếng thôi đã bị cậu ta chì chiết hết cả buổi trưa. Vậy tại sao bây giờ lại không nói năng gì hết, còn ngoan ngoãn ăn sạch nữa chứ? Cô vốn cố ý nấu mấy món cậu ta ghét để cậu ta sau này không kêu cô nấu cơm trưa nữa nhưng xem ra kế hoạch thất bại rồi. An An bĩu môi tỏ vẻ không vui, cắn cắn cái muỗng mà mình đang ngậm, đang mải cắn thì nghe Ivan lên tiếng.

“Trước giờ tôi chưa bao giờ nói ghét chỉ là không thích ăn thôi. Muốn trốn việc? Cô còn phải cố gắng nhiều hơn đấy.”

Bị vạch trần gian kế, An An không biết làm gì hơn ngoài cách giả ngu, tỏ vẻ không biết là tốt nhất.

“Ha…hahaha, cậu nói gì tôi không hiểu. A, gần hết giờ rồi phải mau chóng dọn dẹp mới được.” – An An nhanh chóng đứng dậy dọn sạch hộp cơm, lúc này cô mới để ý hình như từ nãy đến giờ chỉ sử dụng duy nhất có một đôi đũa và cái muỗng thôi thì phải. An An cầm đôi đũa nhìn đến ngớ cả người, khi nãy vì nôn nóng ‘báo thù’ cộng thêm thói quen đút hắn ăn nên cô cứ 1 muỗng cho hắn, 1 đũa cho cô, cứ qua lại như vậy. Có.. có nghĩa là nụ hôn gián tiếp đầu tiên và nụ hôn số 2,3,4,…, số n+1 của cô đều đã mất hết sạch rồi. Nhưng không phải tên đó là chúa ở sạch sao? Làm sao lại không nhận ra việc cả hai dùng chung đũa, muỗng chứ… Không lẽ… An An hoang mang ngước lên nhìn Ivan thì phát hiện hóa ra từ nãy tới giờ Ivan đều đang chăm chú nhìn cô. Đây là lần thứ 2 cô nhìn thấy đôi mắt ấy là màu xanh lá, lần thứ nhất là lúc ở lều y tế tuy chỉ thoáng qua nhưng luôn khiến cho cô không thể nào quên được.

‘Cạch!’ – Đôi đũa trên tay An An rớt xuống đất, cô vội vàng nhân cơ hội này cúi người nhặt đồ để tránh ánh mắt nóng rực kia. Khi nhặt đồ lên rồi An An cũng không nhìn sang Ivan lần nào nữa mà chỉ lo chăm chú dọn các hộp cơm thôi. Nhưng mà bị máu dồn lên mặt hết rồi nên bây giờ tay chân của An An cứ lóng nga lóng ngóng, đụng cái này làm ngã cái kia, nhìn hết sức vụng về. Lúc An An còn đang loay hoay đóng nắp hộp cơm có một bàn tay xuất hiện đè lên nắp hộp giúp cô đóng nắp lại nhanh gọn, những ngón tay thon dài được cắt tỉa gọn gàng.

“Món thịt kho trứng lần trước rất ngon.” – Ivan không biết từ lúc nào đã đến ngồi ngay bên cạnh An An, gần đến nỗi An An có thể cảm nhận được hơi thở có mùi bạc hà của cậu ta trên đỉnh đầu của mình. Phi lý, hết sức phi lý, mới ăn cơm xong không có đánh răng súc miệng gì hết mà sao hơi thở lại có mùi bạc hà được chứ? Mà tại sao nhất định phải là mùi bạc hà, đây là mùi thông dụng thường được sử dụng nhất cho các bạn nam chính nhưng lực sát thương thì không tầm thường chút nào. Càng ngửi càng thấy nghiện…

“Vậy.. vậy sao? Vậy ngày mai sẽ ăn món đó.” – Huhu, trái tim bé bỏng của cô đang điên cuồng nhảy điệu hiphop đến nỗi muốn lọt ra khỏi lòng ngực cùa cô luôn nè. An An vẫn không dám ngước đầu lên, với khoảng cách gần như vậy cô đảm bảo chỉ cần 4 mắt nhìn nhau 3 giây thôi, máu mũi của cô chắc chắn sẽ phụt đầy mặt cậu ta cho coi. Không ngờ cô lại thật sự thuộc loại ‘trâu già gặm cỏ non’ mà, cô thật sự có cảm giác với một thằng nhóc 13 tuổi.

“Canh có khổ qua nhân thịt cũng rất được.” – Ivan cứ sau mỗi một chữ lại tiến gần đến An An hơn một chút.

“À, ngon thì mai tôi sẽ nấu luôn.” – An An nhích từ từ ra sau, cố gắng tạo khoảng cách giữa cả hai, nhưng chỉ được chừng vài cm thì thôi vì nếu xích nữa cô sẽ lọt xuống đất mất. An An ôm hộp cơm cố thủ trước ngực mình, ngước mặt lên cố hết sức giả bộ bình tĩnh mà nói.

“Giờ nghỉ trưa cũng sắp hết rồi… Cậu không phải còn công việc cần giải quyết hay sao?” – Đi đi, đi đi, cách xa chị đây một chút cho nhờ. Nếu còn để cô tiếp tục ngửi mùi bạc hà đó nữa thì… tới lúc đó đừng trách cô sao dám cả gan vấy bẩn ‘sự trong trắng’ của cậu ta nha.

Trong lúc An An đang tập trung đấu tranh nội tâm để giữ vững lý trí của mình thì nghe Ivan cười, rồi mũi của cô bị cậu ta bóp nhẹ. Hành động thân mật này của Ivan làm cho An An giật mình, cô mắt chữ A mồm chữ O rõ to nhìn chằm chằm người đối diện mình một cách khó tin, mặt đơ cũng biết trêu hoa ghẹo nguyệt sao?

Trong lúc An An vẫn còn chưa hết shock thì cái tay đang bóp mũi cô bỗng buông ra, nhưng vẫn không rời khỏi phạm vi mặt của cô. Các ngón tay thon dài đó nhẹ nhàng vuốt ve một bên má của An An rồi từ từ di chuyển xuống đôi môi đỏ mọng vẫn còn đang hé mở vì shock của cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện