Kết quả đợi Thời Nhiễm đi ra từ phòng bếp lấy nước ra rồi quay lại, mấy món ăn trên bàn nhỏ đều đã không thấy tung tích.
Đến cả bát cũng sạch bóng loáng, giống như là có người nào đó liếm qua vậy.
Thực sự đến lúc này, Thời Nhiễm thế mà điềm tĩnh hơn mình nghĩ.
Chủ yếu là giờ đang giữa trưa, cô đặt trên bàn nhỏ cũng là dưới ánh nắng, vào thời điểm mấu chốt thế này, có lẽ không có thứ gì dơ bẩn...
Thời Nhiễm dọn dẹp chén bát, trong lòng cảm thấy giống như nuôi một bé mèo lang thang, cũng rất tốt.
...
Không thể không nói, bữa trưa đầu tiên lại nhận được rất nhiều đánh giá tốt.
Trong nhóm chat “Chị gái nhỏ đừng run muỗng”, tốc độ nhắn tin khiến Thời Nhiễm không kịp đọc.
[Shinpachi Mạnh Mẽ Nam Tính: Huhuhu, ngon quá đi mất.]
[Đến Cầu Nhị Tiên: Ngon đến bùng nổ luôn! Tiếp sức cho thịt bò xào củ sen! Ngày mai còn món này không, ngày mai còn món này không?]
[Tóc Đừng Vểnh Lên Nữa Được Không: Tên khốn nào cướp canh đậu phụ cải thìa của tôi hả? Ông đây vừa mới đi vệ sinh thôi, vừa về đã không còn miếng lá rau nào... Mấy người có còn là người không hả?]
[Tuần Này Có Được Nghỉ Không: Rất ngon rất ngon, tôi chụp nhiều ảnh lắm, hihihi, gửi cho bạn gái tôi xem.]
[Hôm Nay Bên A Còn Là Người Không: Ông tỉnh lại đi... Ông không có bạn gái.]
[Tuần Này Có Được Nghỉ Không: Làm sao, tôi không thể có bạn gái online à?]
[Tiểu Mễ Đại Mễ: @Chủ nhóm, chị gái nhỏ, ngày mai có thể thêm phần cơm cho vài người không?]
[Mẫn Mẫn: @Chủ nhóm, chị gái nhỏ có ở đó không? Có lẽ ngày mai chúng tôi còn thêm mười mấy người nữa...]
[Đến Cầu Nhị Tiên: Ồ ồ ồ, @sếp, anh xem người ta, kéo khách cho chủ tiệm mà còn không thèm úp mở.]
[Người sếp oan ức: Hưa hưa, @chủ nhóm, ngày mai chúng tôi thêm ba phần.]
[Đến Cầu Nhị Tiên: .... Sếp, anh tỉnh táo lại đi, lẽ nào vì cái ăn mà anh tuyển người tại hiện trường luôn à?]
[Người sếp oan ức: Ngày mai đối tác cử người đến.]
[Hôm Nay Bên A Còn Là Người Không: ... Dựa vào cái gì mà cho đối tác ăn cái này! Sếp, anh không thể để cho mấy người đó đi ăn đồ ăn Nhật mỗi người năm trăm khó ăn kia à? Tốt nhất là ăn đến đau bụng luôn.]
...
Thời Nhiễm nhìn các các vị khách náo nhiệt, tâm trạng cũng rất thoải mái.
Vừa nãy thấy Tiểu Mễ và Chu Mẫn nhắc đến cô, nhân viên công ty bọn họ không ít, chẳng qua là nghĩ đến việc không thể nào mỗi ngày đều đặt đồ ăn bên ngoài, thế nên Tiểu Mễ và Chu Mẫn quyết định mỗi ngày báo số lượng cho Thời Nhiễm, chỉ cần buổi sáng báo số lượng xong, Thời Nhiễm đều có thể làm kịp.
Thời Nhiễm nghĩ ngợi một lúc thì vẫn là đồng ý, dù sao cũng không nhiều.
Đúng lúc cô đang tính số người, nghĩ thực đơn của ngày mai thì dì Vương đến.
Lúc dì Vương còn rất vui vẻ, giống như là nhặt được một món tiền lớn. Nhìn thấy cô gái nhỏ Thời Nhiễm mới chuyển tới này, vừa biết nấu ăn lại vừa xinh đẹp, không có chỗ nào để chê.
“Tiểu Nhiễm này, dì đến là để cảm ơn con, cô giáo của Tráng Tráng vừa gọi điện cho dì, nói hôm nay Tráng Tráng ăn sạch hết thức ăn chỉ trong chốc lát.”
Thời Nhiễm cũng có hơi kinh ngạc: “Ăn hết sạch? Có phải là thường bỏ ăn không?”
Mặc dù hộp cơm của Tráng Tráng là dì Vương đưa đến, nhưng cô cũng thêm vào một hộp canh, trước kia còn nghe dì Vương nói đứa nhỏ này rất kén ăn, lần này lại ăn nhiều như thế...
Dì Vương không mấy để ý, huơ huơ tay nói: “Cô giáo của nó nói rồi, một nửa bị các bạn nhỏ khác chia hết, nói gì mà chia sẻ.”
Lúc này Thời Nhiễm mới thở phào.
Dì Vương: “Ầy, Tiểu Nhiễm, vừa nãy cô giáo của Tráng Tráng hỏi chuyện này, dì mới đặc biệt đến để hỏi con, cô giáo của nó hỏi con có nhận nấu ăn cho nhà trẻ không?”
Mặc dù Thời Nhiễm cũng có chút lung lay, nhưng nghe dì Vương nói thế này vẫn thành thật nói: “Tạm thời không nhận ạ.”
“Dì xem hoàn cảnh của chỗ con này, vốn dĩ là không thích hợp nấu ăn cho nhà trẻ, mà nấu đồ cho bạn nhỏ ăn phải kỹ càng, con lại không có tư chất, không làm được.”
Cô rất tự biết mình, nhà ăn của nhà trẻ bình thường đều tự mình chuẩn bị, cho dù là có nơi khác cung cấp thức ăn, những tư chất kia cũng có thể qua ải. Hoàn cảnh của cô bên này đang bày thế này, mặc dù trong sân dọn rất sạch sẽ, nhưng vẫn là chiếm chính sách phúc lợi của khu phố cũ, đổi một nơi khác cơ bản là làm không được.
Đến cả bát cũng sạch bóng loáng, giống như là có người nào đó liếm qua vậy.
Thực sự đến lúc này, Thời Nhiễm thế mà điềm tĩnh hơn mình nghĩ.
Chủ yếu là giờ đang giữa trưa, cô đặt trên bàn nhỏ cũng là dưới ánh nắng, vào thời điểm mấu chốt thế này, có lẽ không có thứ gì dơ bẩn...
Thời Nhiễm dọn dẹp chén bát, trong lòng cảm thấy giống như nuôi một bé mèo lang thang, cũng rất tốt.
...
Không thể không nói, bữa trưa đầu tiên lại nhận được rất nhiều đánh giá tốt.
Trong nhóm chat “Chị gái nhỏ đừng run muỗng”, tốc độ nhắn tin khiến Thời Nhiễm không kịp đọc.
[Shinpachi Mạnh Mẽ Nam Tính: Huhuhu, ngon quá đi mất.]
[Đến Cầu Nhị Tiên: Ngon đến bùng nổ luôn! Tiếp sức cho thịt bò xào củ sen! Ngày mai còn món này không, ngày mai còn món này không?]
[Tóc Đừng Vểnh Lên Nữa Được Không: Tên khốn nào cướp canh đậu phụ cải thìa của tôi hả? Ông đây vừa mới đi vệ sinh thôi, vừa về đã không còn miếng lá rau nào... Mấy người có còn là người không hả?]
[Tuần Này Có Được Nghỉ Không: Rất ngon rất ngon, tôi chụp nhiều ảnh lắm, hihihi, gửi cho bạn gái tôi xem.]
[Hôm Nay Bên A Còn Là Người Không: Ông tỉnh lại đi... Ông không có bạn gái.]
[Tuần Này Có Được Nghỉ Không: Làm sao, tôi không thể có bạn gái online à?]
[Tiểu Mễ Đại Mễ: @Chủ nhóm, chị gái nhỏ, ngày mai có thể thêm phần cơm cho vài người không?]
[Mẫn Mẫn: @Chủ nhóm, chị gái nhỏ có ở đó không? Có lẽ ngày mai chúng tôi còn thêm mười mấy người nữa...]
[Đến Cầu Nhị Tiên: Ồ ồ ồ, @sếp, anh xem người ta, kéo khách cho chủ tiệm mà còn không thèm úp mở.]
[Người sếp oan ức: Hưa hưa, @chủ nhóm, ngày mai chúng tôi thêm ba phần.]
[Đến Cầu Nhị Tiên: .... Sếp, anh tỉnh táo lại đi, lẽ nào vì cái ăn mà anh tuyển người tại hiện trường luôn à?]
[Người sếp oan ức: Ngày mai đối tác cử người đến.]
[Hôm Nay Bên A Còn Là Người Không: ... Dựa vào cái gì mà cho đối tác ăn cái này! Sếp, anh không thể để cho mấy người đó đi ăn đồ ăn Nhật mỗi người năm trăm khó ăn kia à? Tốt nhất là ăn đến đau bụng luôn.]
...
Thời Nhiễm nhìn các các vị khách náo nhiệt, tâm trạng cũng rất thoải mái.
Vừa nãy thấy Tiểu Mễ và Chu Mẫn nhắc đến cô, nhân viên công ty bọn họ không ít, chẳng qua là nghĩ đến việc không thể nào mỗi ngày đều đặt đồ ăn bên ngoài, thế nên Tiểu Mễ và Chu Mẫn quyết định mỗi ngày báo số lượng cho Thời Nhiễm, chỉ cần buổi sáng báo số lượng xong, Thời Nhiễm đều có thể làm kịp.
Thời Nhiễm nghĩ ngợi một lúc thì vẫn là đồng ý, dù sao cũng không nhiều.
Đúng lúc cô đang tính số người, nghĩ thực đơn của ngày mai thì dì Vương đến.
Lúc dì Vương còn rất vui vẻ, giống như là nhặt được một món tiền lớn. Nhìn thấy cô gái nhỏ Thời Nhiễm mới chuyển tới này, vừa biết nấu ăn lại vừa xinh đẹp, không có chỗ nào để chê.
“Tiểu Nhiễm này, dì đến là để cảm ơn con, cô giáo của Tráng Tráng vừa gọi điện cho dì, nói hôm nay Tráng Tráng ăn sạch hết thức ăn chỉ trong chốc lát.”
Thời Nhiễm cũng có hơi kinh ngạc: “Ăn hết sạch? Có phải là thường bỏ ăn không?”
Mặc dù hộp cơm của Tráng Tráng là dì Vương đưa đến, nhưng cô cũng thêm vào một hộp canh, trước kia còn nghe dì Vương nói đứa nhỏ này rất kén ăn, lần này lại ăn nhiều như thế...
Dì Vương không mấy để ý, huơ huơ tay nói: “Cô giáo của nó nói rồi, một nửa bị các bạn nhỏ khác chia hết, nói gì mà chia sẻ.”
Lúc này Thời Nhiễm mới thở phào.
Dì Vương: “Ầy, Tiểu Nhiễm, vừa nãy cô giáo của Tráng Tráng hỏi chuyện này, dì mới đặc biệt đến để hỏi con, cô giáo của nó hỏi con có nhận nấu ăn cho nhà trẻ không?”
Mặc dù Thời Nhiễm cũng có chút lung lay, nhưng nghe dì Vương nói thế này vẫn thành thật nói: “Tạm thời không nhận ạ.”
“Dì xem hoàn cảnh của chỗ con này, vốn dĩ là không thích hợp nấu ăn cho nhà trẻ, mà nấu đồ cho bạn nhỏ ăn phải kỹ càng, con lại không có tư chất, không làm được.”
Cô rất tự biết mình, nhà ăn của nhà trẻ bình thường đều tự mình chuẩn bị, cho dù là có nơi khác cung cấp thức ăn, những tư chất kia cũng có thể qua ải. Hoàn cảnh của cô bên này đang bày thế này, mặc dù trong sân dọn rất sạch sẽ, nhưng vẫn là chiếm chính sách phúc lợi của khu phố cũ, đổi một nơi khác cơ bản là làm không được.
Danh sách chương