Bàn tay Yến Minh Qua khẽ vuốt ve khuôn mặt Lâm Sơ rũ xuống, nắm chặt tay Lâm Sơ, mười ngón tay nắm chặt, tầm mắt hắn lại nhìn Thẩm Sâm: “Ân cứu mạng, ngày sau Yến mỗ tất nhiên sẽ báo đáp.”

Tầm mắt Thẩm Sâm dời khỏi người Lâm Sơ, Lâm Sơ nhất thời cảm thấy hô hấp của mình thoải mái hơn không ít.

Hoàng gia chính là như vậy, nhìn qua mặc kệ tuấn tú minh lãng cỡ nào, khi muốn mạng của ngươi, cũng sẽ không nương tay.

Thẩm Sâm đột nhiên có sát ý với nàng, là bởi vì hắn ta vô tình tiết lộ thân phận của Yến Minh Qua.

Khó trách lúc trước Giang Vãn Tuyết biết được Lâm Sơ biết thân phận thật sự của Yến Minh Qua, lại có vẻ bất khả tư nghị như thế.

*bất khả tư nghị: không thể tưởng tượng nổi.

Trên mặt Lâm Sơ đều là vẻ ngây thơ một chút cũng không hề nhận thấy được nguy hiểm, trong lòng lại là trăm cảnh hồi chuyển, Yến Minh Qua đã bảo vệ nàng.

Tại sao hắn lại làm thế? Là đền đáp ân cứu mạng của nàng sao?

Nhưng theo sự thật mà nói, lần này ân nghĩa của bọn họ có thể trốn thoát khỏi tay Hàn Tử Thần, tác dụng của nàng cũng không lớn, nếu không phải mũi tiễn kia của Yến Minh Qua, sợ là các quan binh vây quanh ngoài phòng căn bản sẽ không sợ bọn họ.

"Nếu Yến tiểu Hầu gia đã nói rồi, bản công tử nhiều lời cũng vô ích." Thẩm Sâm đi trở lại ghế bành ngồi xuống, nâng cằm hất về phía thái y: “Khâu đi.”

Biết người này hoàn toàn thanh tỉnh, tay thái y hạ châm không khống chế được run lên, ông ta lau mồ hôi hột trên trán, nói với Yến Minh Qua: “Tiểu tướng quân phải nghĩ kỹ, cứ như vậy mà khâu kim, tư vị kia cũng không dễ chịu.”

Sắc mặt Yến Minh Qua tái nhợt, vẻ mặt cũng thong dong, cười khẽ một tiếng, khuôn mặt tái nhợt thế nhưng có một loại yêu dị nói không nên lời: “Trong lao ngục Đại Chiêu hơn mười loại hình phạt ta đều chịu được, không đến mức chịu không nổi một cây kim thêu này.”

Mồ hôi lạnh trên trán Thái y càng lợi hại hơn, câu nói lúc trước của Thẩm Sâm cũng đã khiến ông ta đoán được bảy tám phần, hiện tại câu này của Yến Minh Qua càng xác định suy nghĩ trong lòng ông ta.

Người trước mắt này quả nhiên là trưởng tử Yến gia năm năm trước bị Hoàng đế hạ lệnh lưu đày ba ngàn dặm, vĩnh viễn không được trở về kinh thành.

Đoàn người Viên Tam dưới lầu cũng nhận ra trên lầu không ổn, một đám người đi lên lầu.



Thị vệ mặc thường phục Niếp Vân cầm trường kiếm chắn ở cửa.

Vương Hổ một thân tính tình nóng nảy nhất thời lại muốn ước lượng nắm đấm, bị Viên Tam quát ngừng vẫn là lớn tiếng la hét: “Để cho ta gặp đại ca ta!”

Thẩm Sâm nhíu mày, Lâm Sơ cũng nhìn thoáng qua ngoài cửa.

Yến Minh Qua nói: “Bọn Vương Hổ Viên Tam tới đây?”

"Lúc trước ta tìm Hồ quân y đi ngõ nhỏ tìm chàng, chàng không có ở đó, nghĩ đến là Hồ quân y lo lắng, lúc ấy chắc đã đi quân doanh tìm đám người Viên huynh đệ." Lâm Sơ đem tay Yến Minh Qua đặt trở lại đệm chăn: “Trước tiên bảo đại phu khâu vết thương cho chàng, ta đi ra ngoài giải thích tình huống cho đám người Viên huynh đệ.”

Yến Minh Qua buông tay Lâm Sơ ra, xem như ngầm đồng ý.

Lúc này Lâm Sơ mới xoay người hành lễ với Thẩm Sâm: “Các huynh đệ của tướng công quan tâm đến an nguy của chàng ấy, có lỗ mãng mong đại nhân bao dung.”

Thẩm Sâm vì những lời này lại không khỏi nhìn Lâm Sơ vài lần, hắn ta vốn tưởng rằng nữ nhân này lỗ mãng, bây giờ xem ra so với tưởng tượng của hắn ta còn biết tiến lùi.

Hắn ta bĩu môi: “Thị vệ của bản công tử đều bị đám hán tử lỗ mãng kia đánh ngã, bản công tử còn có thể như thế nào?”

Lời này lại có thêm vài phần ý tứ thiếu niên giận dỗi.

Lâm Sơ cũng không dám khinh mạn nữa, cho dù đây là một thiếu niên ngạo kiều, đó cũng là thiếu niên hoàng gia một lời không hợp sẽ muốn mạng ngươi!

Nhưng lời nói của Thẩm Sâm dường như không muốn truy cứu quá nhiều, Lâm Sơ cũng biết hắn ta sẽ không truy cứu.

Đám người Viên Tam ai nấy đều dũng mãnh, nếu không phải bọn họ cam nguyện đi theo Yến Minh Qua, dựa vào quân công trên chiến trường, sợ hiện giờ cũng là tâm phúc trước mặt chủ tướng.

Nếu Lục hoàng tử muốn thu đám người này dưới trướng, tự nhiên phải biểu hiện cho người khác thấy sự rộng lượng của hắn ta.

Từ xưa đến nay, đế vương kia không phải ân uy tịnh thi* sao?

*ân uy tịnh thi: đồng thời sử dụng ân huệ và uy nghiêm, vừa đấm vừa xoa.

Lâm Sơ đi ra cửa phòng, đoàn người vốn cảm xúc đang kích động nhìn thấy nàng ngược lại bình tĩnh vài phần.



"Tẩu tử, Hồ quân y nói tẩu bị quan binh mang đi, Yến đại ca không ở cùng một chỗ với tẩu sao?" Viên Tam hỏi.

Bọn họ có thể nhanh như vậy tìm tới, có thể thấy được ở Khương thành có tai mắt không ít.

"Chư vị huynh đệ hiểu lầm rồi, ta cùng tướng công bị kẻ gian làm hại, là vị đại nhân này cứu chúng ta, đại phu hiện tại đang trị thương cho tướng công." Lâm Sơ nói.

Một đám hán tử lỗ mãng nghe Lâm Sơ nói xong, châu đầu ghé tai.

Viên Tam liếc mắt nhìn trong phòng một cái: “Tẩu tử, ta có thể gặp Yến đại ca không?”

"Ta còn không chết được, các ngươi không cần gấp gáp nhặt xác cho ta đâu." Trong phòng truyền ra giọng nói khàn khàn của Yến Minh Qua.

Một đám hán tử lỗ mãng lúc này mới lộ vẻ vui mừng.

“Yến đại ca không sao!”

"Phùng Nghiên tên bất tài kia! Chân trước thưởng cho chúng ta, quả nhiên sau lưng liền đối phó Yến đại ca, nếu Yến đại ca thật sự có tốt xấu gì, lão tử đầu tiên là người không tha cho ông ta!”

......

Một trận ô long coi như chấm dứt, Thẩm Sâm quả nhiên không trách tội đám người Viên Tam, còn lệnh cho tiểu nhị trong khách điếm chuẩn bị thức ăn cho bọn họ.

Bữa cơm này rất phong phú, đám người Viên Tam lại dùng rất câu nệ.

Thẩm Sâm giữ bọn họ ở lại khách điếm nghỉ tạm, đều bị bọn họ khéo léo cự tuyệt.

Sau khi Yến Minh Qua được khâu vết thương xong cũng đã có chút kiệt sức, uống thuốc lại ngủ say. Hắn bởi vì nhịn đau mà đổ không ít mồ hôi, trộn lẫn mùi máu tươi, thật sự là không dễ ngửi.

Lâm Sơ vào phòng bếp lấy nước ấm muốn lau người cho hắn một chút.

Lúc trở về, đã thấy một chiếc xe ngựa dừng trước cửa khách điếm, Bạch công công bên cạnh Thẩm Sâm tự mình dẫn người đi nghênh đón, mà từ trong xe ngựa đi ra, rõ ràng là Giang Vãn Tuyết đang ôm đứa nhỏ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện