Lúc cống lễ đưa đến Vĩnh Ninh cung, Tiêu Bình Dương cũng đang ở đó nghỉ ngơi. Vĩnh Ninh công chúa tựa như không biết mệt, lỗi kéo nàng chạy khắp một lượt hoàng cung, cuối cùng nói muốn đưa nàng đến Vĩnh Ninh cung thăm quan, mà Tiêu Bình Dương cũng không khước từ.
“Hoàng thượng có vẻ rất sủng nàng?” – Tiêu Bình Dương nhìn số cống lễ hỏi.
“Ừm!” – Vĩnh Ninh công chúa gật mạnh đầu: “Hoàng thượng ca ca đối xử với ta đặc biệt tốt, tỷ thì sao, tỷ có hoàng huynh không?”
Tiêu Bình Dương nói: “Ta có không ít hoàng huynh, nhưng mà hợp ý thì chỉ có một vị.”
“Vậy à.” – Vĩnh Ninh công chúa kéo Tiêu Bình Dương ngồi xuống bàn, Tiêu Bình Dương trông thấy trên bàn có bày kim chỉ thêu, còn có một cái túi thơm đã thêu được một nửa, có điều cái túi thơm này thêu xiêu xiêu vẹo vẹo, trông rất xấu.
Sắc mặt Vĩnh Ninh công chúa ửng đỏ, bối rối muốn cất đi.
“Chờ một chút.” – Tiêu Bình Dương đưa tay cầm lấy kim thêu: “Ta có thể thêu không?”
“Tỷ, tỷ biết nữ công?” – Vĩnh Ninh công chúa cảm thấy cực kỳ bất ngờ hỏi.
Thấy Tiêu Bình Dương gật gật đầu, Vĩnh Ninh công chúa nói: “Được chứ, tỷ thêu đi.”
Tiêu Bình Dương cầm lấy kim thêu, mười ngón tung bay, chỉ mới qua một hồi, cái túi thơm hình dạng cổ quái đã hoàn toàn lột xác, trở nên tinh xảo, Vĩnh Ninh công chúa sợ hãi thán phục: “Trời ạ, thật là lợi hại, nhưng mà Hồng Tụ nói với ta, tỷ là tướng quân mà?”
Tiêu Bình Dương cười khẽ, nhẹ nói: “Ta biết nữ công, cũng có thể mang binh đánh giặc.”
“Oa, nữ tử Tây Thục quốc các tỷ đều biết nhiều thứ như vậy sao?”
“Không, chỉ là chúng ta có thể làm bất cứ chuyện gì mà mình muốn thôi.” – Tiêu Bình Dương dừng một chút, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Vĩnh Ninh công chúa, thanh âm nhẹ nhàng lay động: “Cũng có thể tự do yêu thích bất cứ người nào.”
“Thật là tuyệt.” – Hai tay Vĩnh Ninh công chúa chống mặt, nụ cười thiên chân vô tà: “Muốn đi Tây Thục quốc quá.”
Tiêu Bình Dương cúi đầu, câu môi cười yếu ớt: “Sẽ có cơ hội.”
“Vậy đến lúc đó, tỷ nhất định phải mang ta đi thăm quan khắp nơi đó.”
“Được, một lời đã định.”
Đêm xuân vắng lặng, ngoài bụi hoa chim khuyên từng tiếng gáy gọi, như thể núi kéo ánh trăng tàn đang dần biến mất nơi trời tây.
Hồng Tụ mệt nhọc cả ngày, một hơi cũng không nghỉ, vội vàng đi vào tẩm cung, hầu hạ hoàng thượng nghỉ ngơi.
Tiêu Dư An xõa tóc, mặc một thân áo trắng, thắp nến phê duyệt tấu chương. Nhìn thấy Hồng Tụ thì ngoắc nàng lại: “Hồng Tụ.”
“Hoàng thượng.” – Hồng Tụ tiến lên hành lễ.
“Đến đây, có cái này cho ngươi.” – Tiêu Dư An lấy ra một cái hộp trang sức nhỏ, đưa cho Hồng Tụ.
Hồng Tụ nghi hoặc nhận lấy, mở ra xem thì càng thêm kinh ngạc, bên trong đựng một cây trâm hoa màu son, chế tác tinh xảo, vừa hoa lệ lại không mất đi vẻ phong nhã.
“Cảm thấy rất hợp với ngươi nên lấy tới, nhận lấy đi.” – Tiêu Dư An cười ôn hòa như nước.
Làm một tổng tài!
Làm một tổng tài có nhân sinh quan giá trị quan đúng đắn, kính già yêu trẻ, thừa tính tích cực!
Tiêu Dư An tỏ vẻ: Đối với cấp dưới, chúng ta phải dùng chân tình để đả động!
Hồng Tụ yên lặng nhìn cây trâm hoa, đột nhiên quỳ xuống, thanh âm nghẹn ngào: “Tạ hoàng thượng! Ban thưởng quý giá như vậy, nô tỳ làm trâu làm ngựa cũng không thể hồi báo.”
Tiêu Dư An bị dọa, vội vàng kéo Hồng Tụ lên.
Chỉ có mỗi một cái trâm hoa mà đã không thể hồi báo!? Tên quân vương thiếu niên này trước kia hà khắc cỡ nào kia chứ, khó trách Bắc quốc bị diệt quốc, thân là người lãnh đạo tối cao lại ko hòa đồng như vậy. Không hề có chút hòa đồng nào hết!? “Trâm hoa mà thôi, không có gì quý giá, hơn nữa ngươi đã thực sự giúp ta rất nhiều.” – Tiêu Dư An bất đắc dĩ nhìn Hồng Tụ vẫn còn đang rơi nước mắt.
“Nô, nô tỳ hầu hạ hoàng thượng, hoàng thượng rửa mặt.” – Hồng Tụ vẫn còn khóc thút thít.
“Ừm.” – Tiêu Dư An cười yếu ớt: “Chờ một chút, đúng rồi, khi nào thì tới thọ yến?”
“Hồi hoàng thượng, năm ngày nữa.”
Từ xưa đến nay, sinh thần của hoàng đế, không có gì hơn hai câu nói: Khắp chốn mừng vui, đại xá thiên hạ.
Nói trắng ra chính là tạo ra chút náo nhiệt, rồi tổ chứ hội hè, bốn phía hoàng thành giăng đèn kết hoa, văn võ bá quan mang lễ đến triều bái, dâng rượu mừng muôn tuổi. Chạng vạng tối, yến tiệc tổ chức cho các quan lại ở Ngọc Hoa lâu, cả nước chúc mừng nghỉ ngơi ba ngày.
Ngọc Hoa lâu, Tiêu Dư An cầm chén rượu, cảm thấy nóng nên có chút mất tập trung.
Cũng không phải Tiêu Dư An không thích vui vẻ nhộn nhịp, chỉ là khi nhìn đến cái ao kim liên bạch ngọc kia thì lại nhớ tới kịch bản của nguyên tác.
Vì để chúc mừng sinh thần của hoàng thượng, mỗi năm Vĩnh Ninh công chúa đều sẽ ở trên đài bạch ngọc kia múa một khúc. Mà năm nay, lúc nhảy nàng bị trật chân rơi xuống nước.
Thân là nam chính, phản ứng của Yến Hà Thanh dĩ nhiên là nhanh hơn thường nhân, không chút do dự nhảy xuống ao ứng cứu.
Nhưng mà bây giờ, kịch bản đã bị đảo loạn lên rồi, nam nữ chính còn chưa gặp mặt, Tiêu Dư An cũng đoán không nổi sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì.
Lúc này trên tầng thứ năm của Ngọc Hoa lâu ngồi đầy hoàng thân quốc thích, vì để tỏ thái độ tôn trọng, Tiêu Dư An cũng mời cả sứ thần của Tây Thục quốc. Tiêu Bình Dương ngồi ở phía tây, bình tĩnh nâng chén uống rượu.
Tiêu Dư An đột nhiên cảm ứng được gì đó, quay đầu nhìn ra phía sau lưng. Thân là thiếp thân thị vệ, Yến Hà Thanh đứng sau lưng hắn hơn mấy mét, một nửa ẩn trong bóng tối, lặng yên không một tiếng động nhìn cảnh ăn uống linh đình trước mặt. Thấy Tiêu Dư An quay đầu, Yến Hà Thanh nhìn thẳng hắn, ánh mắt mang theo hỏi thăm.
Tiêu Dư An lắc đầu, quay người lại, nắm chặt lấy chén rượu, trong lúc nhất thời không có cách nào ngăn lại nội tâm đang kích động của mình.
Nam chính, nữ chính, nữ thứ hai ở trong cùng một phòng!!!
Chút nữa nam nữ chính còn sẽ gặp mặt nhau!!!
Kịch bản sẽ biến thành một vở kịch tình ái như địa ngục tu la cấp sử thi sao!!!
Bỗng nhiên không biết từ đâu truyền đến một tiếng kích phủ*, êm tai thanh thúy, đám người nguyên bản còn đang huyên náo lập tức an tĩnh lại, không hẹn mà cùng nhìn về phía trung tâm ao kim liên bạch ngọc.
(*Kích phủ击缶: cái này là tiếng đánh vào cái vò, ngày xưa họ dùng để làm nhịp hát, gọi là kích phủ. Mình không chắc chữ này để là “phủ”, “phẫu” hay “phữu”, nên để là “phủ”, nếu sai thì cmt cho mình biết để mình sửa nhé.)
Bốn vũ nữ dáng người thướt tha vung lên tay áo rộng thướt tha như nước, ở xung quanh dao trì huy vũ một vòng, khi tay áo buông xuống, đã thấy Vĩnh Ninh công chúa xuất hiện trên đài bạch ngọc.
Nụ cười của nàng như tỏa nắng, môi hồng răng trắng, tựa như phong hoa tuyết nguyệt giữa thế gian.
Tiếng đàn vang lên, Vĩnh Ninh công chúa nhẹ nhàng khởi vũ, tiên tư ngọc mạo, từ đầu tới cuối không hề có một tia mị ý, kinh hồng tuyệt diễm, khiến người ta cảm thấy không thể khinh nhờn.
Tiêu Dư An lặng lẽ quay đầu nhìn Yến Hà Thanh.
Một tay Yến Hà Thanh nắm chặp lấy chuôi kiếm, mặc dù hai mắt nhìn lên đài bạch ngọc nhưng cũng chỉ lộ ra vẻ hững hờ, không tập trung, tựa hồ như đang tự hỏi chuyện gì đó.
Oa, không hổ là nam chính!
Chậc chậc chậc, nhìn khí thế bình tĩnh này, nhìn cái biểu lộ điềm nhiên như không này, thực ra là đã sớm bị kinh diễm đến nói không thành lời rồi đúng không!!! Nhất định là đã nhất kiến chung tình rồi đúng không!!! Quả nhiên ánh sáng của nữ chính còn lớn hơn cả trời mà!!!
Tiêu Dư An lại lặng lẽ quay sang nhìn Tiêu Bình Dương.
Khóe môi Tiêu Bình Dương khẽ nhếch, không hề chớp mắt nhìn Vĩnh Ninh công chúa trên đài, chỉ sợ chớp mắt một cái sẽ bỏ lỡ gì đó.
Trời ạ!
Nữ thứ hai nàng…
Nàng…
Cũng bị ánh sáng của nữ chính làm cho rung động sao?!
Lúc Tiêu Dư An vẫn còn đang đoán mò linh tình thì Vĩnh Ninh công chúa đã nương theo thanh âm của cổ cầm, định trụ thân mình, kết thúc điệu múa.
Cả sảnh đường đều nóng lên, toàn trường rung động.
Tiêu Dư An tỉnh táo lại, hơi kinh ngạc khi phát hiện Vĩnh Ninh công chúa không bị rơi xuống nước.
Xem ra phần này của kịch bản lại bị tua qua rồi?
Hắn vỗ vỗ tay chợt thấy Vĩnh Ninh công chúa nhấc váy, nhảy xuống khỏi đài bạch ngọc chạy về phía mình.
A?
“Hoàng thượng ca ca.” – hai tay Vĩnh Ninh công chúa giữ chặt lấy Tiêu Dư An, nhẹ nhàng cười, hơi hơi dùng sức kéo “Mau tới! Vĩnh Ninh có kinh hỉ dành cho ngài.”
“A, a? Cái gì?” – Mặt Tiêu Dư An đơ ra, lúc lấy lại tinh thần thì đã thấy bản thân đang ở trên đài bạch ngọc.
“Hoàng thượng ca ca! Nhìn kìa.” – Vĩnh Ninh công chúa lôi kéo Tiêu Dư An xoay hai vòng, vung ống tay áo, một luồng hương khí kì dị bay ra.
Tiêu Dư An còn chưa hiểu ra sao, đột nhiên có ng kinh hô: “Bướm? Kia là bươm bướm sao?”
Ở một góc trong Ngọc Hoa lâu, một sứ thần của Tây Thục quốc mở ra một cái hộp, một đám bươm bướm màu sắc sặc sỡ lập tức giương cánh bay ra. Bọn chúng bị mùi hương kì dị hấp dẫn, bay về hướng đài ngọc, vòng quanh Vĩnh Ninh công chúa cùng Tiêu Dư An, nhẹ nhàng bay múa, thậm chí còn bay cả vào ống tay áo, đậu lên bả vai cùng với ngón tay của Vĩnh Ninh công chúa. Có thể gọi là: khắp đường vươn vấn hương nồng, khó tìm dấu tích trăm hoa ẩn mình.*
(*Nguyên văn là “都道香凝粉翅 浓, 难觅百花踪” Đô đạo hương ngưng phấn sí nùng, nan mịch bách hoa tung: Tui đọc thì hiểu đó mà chẳng biết dịch sao cho nó xuôi với hay nên nà tui chém nó thành như vậy. Tìm thì cũng không thấy nó là thơ hay văn gì cả. Các chế có ý kiến nào hay hơn thì cmt cho tui sửa nhé.)
“Hoàng thượng ca ca, thích không?” – Vĩnh Ninh công chúa hưng phấn hỏi.
“Thích.” – Tiêu Dư An đã sợ đến ngây người rồi.
Trong nguyên tác không có đoạn này!!! Vả lại Bắc quốc khí lạnh còn chưa tiêu hết, bươm bướm ở đâu bay ra!
“Những con bướm này?”
“Là cống lễ của Tây Thục quốc! Đây là chủ ý Bình Dương nghĩ giúp ta. Vì những con bướm này mà ta còn cải biên điệu múa đó.”
Cải biên điệu múa?
Đây chính là lý do vì sao Vĩnh Ninh công chúa không bị trật chân rơi xuống ao sao?
Tiêu Dư An sáng tỏ gật đầu, lại bị Vĩnh Ninh công chúa lôi kéo xoay mấy vòng.
Bươm bướm càng tụ càng nhiều, nhìn lâu có chút hoa mắt, Tiêu Dư An nhìn chằm chằm xuống dưới chân Vĩnh Ninh công chúa, sợ nàng rơi xuống nước, dù sao thì tiết trời đầu xuân vẫn còn se lạnh, nếu không phải bất đắc dĩ thì cũng không cần thiết phải gặp tai nạn.
Vĩnh Ninh công chúa chơi chán rồi, vui sướng hỏi: “Hoàng thượng ca ca, chúng ta về yến hội thôi.”
“Ừm.” – Tiêu Dư An cười ôn hòa gật gật đầu, sau đó hắn xoay người một cái, không cẩn thận bị hụt chân, ngã ngửa ra đằng sau.
“Hoàng thượng có vẻ rất sủng nàng?” – Tiêu Bình Dương nhìn số cống lễ hỏi.
“Ừm!” – Vĩnh Ninh công chúa gật mạnh đầu: “Hoàng thượng ca ca đối xử với ta đặc biệt tốt, tỷ thì sao, tỷ có hoàng huynh không?”
Tiêu Bình Dương nói: “Ta có không ít hoàng huynh, nhưng mà hợp ý thì chỉ có một vị.”
“Vậy à.” – Vĩnh Ninh công chúa kéo Tiêu Bình Dương ngồi xuống bàn, Tiêu Bình Dương trông thấy trên bàn có bày kim chỉ thêu, còn có một cái túi thơm đã thêu được một nửa, có điều cái túi thơm này thêu xiêu xiêu vẹo vẹo, trông rất xấu.
Sắc mặt Vĩnh Ninh công chúa ửng đỏ, bối rối muốn cất đi.
“Chờ một chút.” – Tiêu Bình Dương đưa tay cầm lấy kim thêu: “Ta có thể thêu không?”
“Tỷ, tỷ biết nữ công?” – Vĩnh Ninh công chúa cảm thấy cực kỳ bất ngờ hỏi.
Thấy Tiêu Bình Dương gật gật đầu, Vĩnh Ninh công chúa nói: “Được chứ, tỷ thêu đi.”
Tiêu Bình Dương cầm lấy kim thêu, mười ngón tung bay, chỉ mới qua một hồi, cái túi thơm hình dạng cổ quái đã hoàn toàn lột xác, trở nên tinh xảo, Vĩnh Ninh công chúa sợ hãi thán phục: “Trời ạ, thật là lợi hại, nhưng mà Hồng Tụ nói với ta, tỷ là tướng quân mà?”
Tiêu Bình Dương cười khẽ, nhẹ nói: “Ta biết nữ công, cũng có thể mang binh đánh giặc.”
“Oa, nữ tử Tây Thục quốc các tỷ đều biết nhiều thứ như vậy sao?”
“Không, chỉ là chúng ta có thể làm bất cứ chuyện gì mà mình muốn thôi.” – Tiêu Bình Dương dừng một chút, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Vĩnh Ninh công chúa, thanh âm nhẹ nhàng lay động: “Cũng có thể tự do yêu thích bất cứ người nào.”
“Thật là tuyệt.” – Hai tay Vĩnh Ninh công chúa chống mặt, nụ cười thiên chân vô tà: “Muốn đi Tây Thục quốc quá.”
Tiêu Bình Dương cúi đầu, câu môi cười yếu ớt: “Sẽ có cơ hội.”
“Vậy đến lúc đó, tỷ nhất định phải mang ta đi thăm quan khắp nơi đó.”
“Được, một lời đã định.”
Đêm xuân vắng lặng, ngoài bụi hoa chim khuyên từng tiếng gáy gọi, như thể núi kéo ánh trăng tàn đang dần biến mất nơi trời tây.
Hồng Tụ mệt nhọc cả ngày, một hơi cũng không nghỉ, vội vàng đi vào tẩm cung, hầu hạ hoàng thượng nghỉ ngơi.
Tiêu Dư An xõa tóc, mặc một thân áo trắng, thắp nến phê duyệt tấu chương. Nhìn thấy Hồng Tụ thì ngoắc nàng lại: “Hồng Tụ.”
“Hoàng thượng.” – Hồng Tụ tiến lên hành lễ.
“Đến đây, có cái này cho ngươi.” – Tiêu Dư An lấy ra một cái hộp trang sức nhỏ, đưa cho Hồng Tụ.
Hồng Tụ nghi hoặc nhận lấy, mở ra xem thì càng thêm kinh ngạc, bên trong đựng một cây trâm hoa màu son, chế tác tinh xảo, vừa hoa lệ lại không mất đi vẻ phong nhã.
“Cảm thấy rất hợp với ngươi nên lấy tới, nhận lấy đi.” – Tiêu Dư An cười ôn hòa như nước.
Làm một tổng tài!
Làm một tổng tài có nhân sinh quan giá trị quan đúng đắn, kính già yêu trẻ, thừa tính tích cực!
Tiêu Dư An tỏ vẻ: Đối với cấp dưới, chúng ta phải dùng chân tình để đả động!
Hồng Tụ yên lặng nhìn cây trâm hoa, đột nhiên quỳ xuống, thanh âm nghẹn ngào: “Tạ hoàng thượng! Ban thưởng quý giá như vậy, nô tỳ làm trâu làm ngựa cũng không thể hồi báo.”
Tiêu Dư An bị dọa, vội vàng kéo Hồng Tụ lên.
Chỉ có mỗi một cái trâm hoa mà đã không thể hồi báo!? Tên quân vương thiếu niên này trước kia hà khắc cỡ nào kia chứ, khó trách Bắc quốc bị diệt quốc, thân là người lãnh đạo tối cao lại ko hòa đồng như vậy. Không hề có chút hòa đồng nào hết!? “Trâm hoa mà thôi, không có gì quý giá, hơn nữa ngươi đã thực sự giúp ta rất nhiều.” – Tiêu Dư An bất đắc dĩ nhìn Hồng Tụ vẫn còn đang rơi nước mắt.
“Nô, nô tỳ hầu hạ hoàng thượng, hoàng thượng rửa mặt.” – Hồng Tụ vẫn còn khóc thút thít.
“Ừm.” – Tiêu Dư An cười yếu ớt: “Chờ một chút, đúng rồi, khi nào thì tới thọ yến?”
“Hồi hoàng thượng, năm ngày nữa.”
Từ xưa đến nay, sinh thần của hoàng đế, không có gì hơn hai câu nói: Khắp chốn mừng vui, đại xá thiên hạ.
Nói trắng ra chính là tạo ra chút náo nhiệt, rồi tổ chứ hội hè, bốn phía hoàng thành giăng đèn kết hoa, văn võ bá quan mang lễ đến triều bái, dâng rượu mừng muôn tuổi. Chạng vạng tối, yến tiệc tổ chức cho các quan lại ở Ngọc Hoa lâu, cả nước chúc mừng nghỉ ngơi ba ngày.
Ngọc Hoa lâu, Tiêu Dư An cầm chén rượu, cảm thấy nóng nên có chút mất tập trung.
Cũng không phải Tiêu Dư An không thích vui vẻ nhộn nhịp, chỉ là khi nhìn đến cái ao kim liên bạch ngọc kia thì lại nhớ tới kịch bản của nguyên tác.
Vì để chúc mừng sinh thần của hoàng thượng, mỗi năm Vĩnh Ninh công chúa đều sẽ ở trên đài bạch ngọc kia múa một khúc. Mà năm nay, lúc nhảy nàng bị trật chân rơi xuống nước.
Thân là nam chính, phản ứng của Yến Hà Thanh dĩ nhiên là nhanh hơn thường nhân, không chút do dự nhảy xuống ao ứng cứu.
Nhưng mà bây giờ, kịch bản đã bị đảo loạn lên rồi, nam nữ chính còn chưa gặp mặt, Tiêu Dư An cũng đoán không nổi sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì.
Lúc này trên tầng thứ năm của Ngọc Hoa lâu ngồi đầy hoàng thân quốc thích, vì để tỏ thái độ tôn trọng, Tiêu Dư An cũng mời cả sứ thần của Tây Thục quốc. Tiêu Bình Dương ngồi ở phía tây, bình tĩnh nâng chén uống rượu.
Tiêu Dư An đột nhiên cảm ứng được gì đó, quay đầu nhìn ra phía sau lưng. Thân là thiếp thân thị vệ, Yến Hà Thanh đứng sau lưng hắn hơn mấy mét, một nửa ẩn trong bóng tối, lặng yên không một tiếng động nhìn cảnh ăn uống linh đình trước mặt. Thấy Tiêu Dư An quay đầu, Yến Hà Thanh nhìn thẳng hắn, ánh mắt mang theo hỏi thăm.
Tiêu Dư An lắc đầu, quay người lại, nắm chặt lấy chén rượu, trong lúc nhất thời không có cách nào ngăn lại nội tâm đang kích động của mình.
Nam chính, nữ chính, nữ thứ hai ở trong cùng một phòng!!!
Chút nữa nam nữ chính còn sẽ gặp mặt nhau!!!
Kịch bản sẽ biến thành một vở kịch tình ái như địa ngục tu la cấp sử thi sao!!!
Bỗng nhiên không biết từ đâu truyền đến một tiếng kích phủ*, êm tai thanh thúy, đám người nguyên bản còn đang huyên náo lập tức an tĩnh lại, không hẹn mà cùng nhìn về phía trung tâm ao kim liên bạch ngọc.
(*Kích phủ击缶: cái này là tiếng đánh vào cái vò, ngày xưa họ dùng để làm nhịp hát, gọi là kích phủ. Mình không chắc chữ này để là “phủ”, “phẫu” hay “phữu”, nên để là “phủ”, nếu sai thì cmt cho mình biết để mình sửa nhé.)
Bốn vũ nữ dáng người thướt tha vung lên tay áo rộng thướt tha như nước, ở xung quanh dao trì huy vũ một vòng, khi tay áo buông xuống, đã thấy Vĩnh Ninh công chúa xuất hiện trên đài bạch ngọc.
Nụ cười của nàng như tỏa nắng, môi hồng răng trắng, tựa như phong hoa tuyết nguyệt giữa thế gian.
Tiếng đàn vang lên, Vĩnh Ninh công chúa nhẹ nhàng khởi vũ, tiên tư ngọc mạo, từ đầu tới cuối không hề có một tia mị ý, kinh hồng tuyệt diễm, khiến người ta cảm thấy không thể khinh nhờn.
Tiêu Dư An lặng lẽ quay đầu nhìn Yến Hà Thanh.
Một tay Yến Hà Thanh nắm chặp lấy chuôi kiếm, mặc dù hai mắt nhìn lên đài bạch ngọc nhưng cũng chỉ lộ ra vẻ hững hờ, không tập trung, tựa hồ như đang tự hỏi chuyện gì đó.
Oa, không hổ là nam chính!
Chậc chậc chậc, nhìn khí thế bình tĩnh này, nhìn cái biểu lộ điềm nhiên như không này, thực ra là đã sớm bị kinh diễm đến nói không thành lời rồi đúng không!!! Nhất định là đã nhất kiến chung tình rồi đúng không!!! Quả nhiên ánh sáng của nữ chính còn lớn hơn cả trời mà!!!
Tiêu Dư An lại lặng lẽ quay sang nhìn Tiêu Bình Dương.
Khóe môi Tiêu Bình Dương khẽ nhếch, không hề chớp mắt nhìn Vĩnh Ninh công chúa trên đài, chỉ sợ chớp mắt một cái sẽ bỏ lỡ gì đó.
Trời ạ!
Nữ thứ hai nàng…
Nàng…
Cũng bị ánh sáng của nữ chính làm cho rung động sao?!
Lúc Tiêu Dư An vẫn còn đang đoán mò linh tình thì Vĩnh Ninh công chúa đã nương theo thanh âm của cổ cầm, định trụ thân mình, kết thúc điệu múa.
Cả sảnh đường đều nóng lên, toàn trường rung động.
Tiêu Dư An tỉnh táo lại, hơi kinh ngạc khi phát hiện Vĩnh Ninh công chúa không bị rơi xuống nước.
Xem ra phần này của kịch bản lại bị tua qua rồi?
Hắn vỗ vỗ tay chợt thấy Vĩnh Ninh công chúa nhấc váy, nhảy xuống khỏi đài bạch ngọc chạy về phía mình.
A?
“Hoàng thượng ca ca.” – hai tay Vĩnh Ninh công chúa giữ chặt lấy Tiêu Dư An, nhẹ nhàng cười, hơi hơi dùng sức kéo “Mau tới! Vĩnh Ninh có kinh hỉ dành cho ngài.”
“A, a? Cái gì?” – Mặt Tiêu Dư An đơ ra, lúc lấy lại tinh thần thì đã thấy bản thân đang ở trên đài bạch ngọc.
“Hoàng thượng ca ca! Nhìn kìa.” – Vĩnh Ninh công chúa lôi kéo Tiêu Dư An xoay hai vòng, vung ống tay áo, một luồng hương khí kì dị bay ra.
Tiêu Dư An còn chưa hiểu ra sao, đột nhiên có ng kinh hô: “Bướm? Kia là bươm bướm sao?”
Ở một góc trong Ngọc Hoa lâu, một sứ thần của Tây Thục quốc mở ra một cái hộp, một đám bươm bướm màu sắc sặc sỡ lập tức giương cánh bay ra. Bọn chúng bị mùi hương kì dị hấp dẫn, bay về hướng đài ngọc, vòng quanh Vĩnh Ninh công chúa cùng Tiêu Dư An, nhẹ nhàng bay múa, thậm chí còn bay cả vào ống tay áo, đậu lên bả vai cùng với ngón tay của Vĩnh Ninh công chúa. Có thể gọi là: khắp đường vươn vấn hương nồng, khó tìm dấu tích trăm hoa ẩn mình.*
(*Nguyên văn là “都道香凝粉翅 浓, 难觅百花踪” Đô đạo hương ngưng phấn sí nùng, nan mịch bách hoa tung: Tui đọc thì hiểu đó mà chẳng biết dịch sao cho nó xuôi với hay nên nà tui chém nó thành như vậy. Tìm thì cũng không thấy nó là thơ hay văn gì cả. Các chế có ý kiến nào hay hơn thì cmt cho tui sửa nhé.)
“Hoàng thượng ca ca, thích không?” – Vĩnh Ninh công chúa hưng phấn hỏi.
“Thích.” – Tiêu Dư An đã sợ đến ngây người rồi.
Trong nguyên tác không có đoạn này!!! Vả lại Bắc quốc khí lạnh còn chưa tiêu hết, bươm bướm ở đâu bay ra!
“Những con bướm này?”
“Là cống lễ của Tây Thục quốc! Đây là chủ ý Bình Dương nghĩ giúp ta. Vì những con bướm này mà ta còn cải biên điệu múa đó.”
Cải biên điệu múa?
Đây chính là lý do vì sao Vĩnh Ninh công chúa không bị trật chân rơi xuống ao sao?
Tiêu Dư An sáng tỏ gật đầu, lại bị Vĩnh Ninh công chúa lôi kéo xoay mấy vòng.
Bươm bướm càng tụ càng nhiều, nhìn lâu có chút hoa mắt, Tiêu Dư An nhìn chằm chằm xuống dưới chân Vĩnh Ninh công chúa, sợ nàng rơi xuống nước, dù sao thì tiết trời đầu xuân vẫn còn se lạnh, nếu không phải bất đắc dĩ thì cũng không cần thiết phải gặp tai nạn.
Vĩnh Ninh công chúa chơi chán rồi, vui sướng hỏi: “Hoàng thượng ca ca, chúng ta về yến hội thôi.”
“Ừm.” – Tiêu Dư An cười ôn hòa gật gật đầu, sau đó hắn xoay người một cái, không cẩn thận bị hụt chân, ngã ngửa ra đằng sau.
Danh sách chương