Tiêu Dư An đem toàn bộ từ ngữ mắng chửi người ra lặp đi lặp lại, liên tục chửi một trăm lần, sau đó một tay ôm bụng mình, một tay nắm lại, đấm thẳng vào mặt Yến Hà Thanh.

Yến Hà Thanh khó khăn lắm mới tránh thoát một đấm này, đang nghĩ quay lại áp chế Tiêu Dư An thêm một lần nữa thì bên ngoài tẩm cung truyền tới tiếng gõ cửa.

Ngay sau đó thanh âm của Dương Liễu An truyền đến: “Hoàng thượng ngài sao vậy? Vi thần nghe thấy có tiếng vang rất lớn.”

Đôi đồng tử Yến Hà Thanh đột nhiên co lại, cảm thấy kinh hoảng, vội vàng đưa tay muốn che lại miệng Tiêu Dư An.

“Ta… ưm… ưm!” – Tiêu Dư An vừa hô xong một chữ, những tiếng tiếp theo đã bị trôn vùi trong lòng bàn tay Yến Hà Thanh.

“Hoàng thượng? Hoàng thượng? Ngài không sao chứ?” – Theo tiếng gõ cửa ngày càng dồn dập, hô hấp của Yến Hà Thanh cũng càng trở nên gấp rút.

Yến Hà Thanh biết rõ, nếu như lúc này thị vệ tiến vào, mình chẳng những không giết được quân vương Bắc quốc mà còn sẽ chết không có chỗ chôn. Yến Hà Thanh một tay gắt gao che miệng Tiêu Dư An, một lần nữa đưa tay bóp lấy yết hầu Tiêu Dư An.

Tiêu Dư An đương nhiên sẽ không để yên cho người khác mặc sức chém giết, thừa dịp Yến Hà Thanh còn đang bối rối, hung hăng cắn mạnh vào tay hắn, cũng đem hết toàn lực đẩy cái tay đang che miệng mình ra.

Tiếng gõ cửa bên ngoài tẩm cung vẫn không ngừng, Dương Liễu An vội vàng nói: “Hoàng thượng? Hoàng thượng, nếu ngài còn không lên tiếng, vi thần sẽ tiến vào!”

Tay Yến Hà Thanh đã bị Tiêu Dư An cắn cho chảy máu, đau đớn khiến hắn không có cách nào dùng sức, đại cục đã định, Yến Hà Thanh tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Tiếng đẩy cửa ken két từ bên ngoài vọng vào, cùng lúc đó, Tiêu Dư An bỗng nhiên đẩy tay Yến Hà Thanh ra, ngay cả hơi thở cũng không để ý tới, khàn giọng hô to: “Không được vào!!!”

Cả thế giới chớp mắt trở nên vắng lặng, cửa vừa mới bị đẩy ra một khe hở lại lập tức được đóng lại.

Thanh âm lo lắng bất an của Dương Liễu An từ bên ngoài tẩm cung truyền đến: “Hoàng thượng, giọng ngài làm sao vậy? Ngài không sao chứ?”

Yến Hà Thanh ngốc lăng ngồi một bên, ngơ ngác nhìn Tiêu Dư An.

Tiêu Dư An khó khăn thở ra, ho khan mấy tiếng, sau đó dùng toàn lực hô: “Ta không sao, không có chuyện gì, ngươi tiếp tục gác đêm đi, bất luận nghe thấy tiếng vang gì cũng không được tiến vào.”

“Vâng, tuân chỉ.” – Ngoài cửa đáp lại xong, lập tức không còn tiếng gì nữa.

Hô xong vài câu kia, toàn bộ khí lực của Tiêu Dư An cũng tiêu sạch, hắn che lại bụng dưới, nằm co quắp trên giường, giống như một phế nhân.

Yến Hà Thanh không tiếp tục gây khó dễ nữa, lúng túng nửa ngày, khó có thể tin thì thào hỏi: “Vì sao…”

Tiêu Dư An muốn mở mắt nhìn Yến Hà Thanh, hai mắt lại hoa lên, không có cách nào điều chỉnh tiêu cự: “Ta đã nói rồi, ta thực sự không phải là quân vương Bắc quốc, nếu như ta muốn ngươi chết, thế thì ngay lần đầu tiên gặp ở địa lao đã giết ngươi rồi. Lần đó ta không ra tay, thế thì về sau ta cũng sẽ không có loại ý nghĩ đó nữa.”

Yến Hà Thanh nhẹ nhàng rũ mi mắt, không biết đang nghĩ gì.

Tiêu Dư An giơ tay lên thề, ánh mắt chăm chú, biểu lộ trịnh trọng: “Yến Hà Thanh, ta chỉ thiên chỉ địa chỉ lương tâm mà thề, những lời vừa rồi của ta không hề có nửa câu dối trá, mà ta sau này, bất kể là như thế nào cũng sẽ không tổn thương đến ngươi, bất kể là như thế nào đi chăng nữa.”

Yến Hà Thanh ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Dư An, cả người vẫn ở trong tình trạng cảnh giới, hai người đối mặt mấy giây, Yến Hà Thanh vẫn không hề có chút ý định thả lỏng nào. Tiêu Dư An nhụt chí, kéo mền, đắp mền, nằm vật xuống, nhắm mắt lại.

Yến Hà Thanh không thể tưởng tượng nổi hỏi: “…Ngươi đang làm cái gì?”

“Đi ngủ chứ gì.” – Tiêu Dư An dùng chăn mền che kín mình, chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới chỗ nào cũng đau, cuống họng phảng phất như bị lửa thiêu, vừa đau vừa rát: “Những điều nên nói ta cũng đã nói hết rồi, có tin hay không là tùy ngươi, ngươi nếu còn muốn bóp chết ta thì cứ bóp, dù sao ta cũng là người đã từng chết qua một lần rồi, còn sợ lần thứ hai sao?”

Bên người lập tức không còn tiếng động, Tiêu Dư An vốn đã mệt mỏi, hiện tại an tĩnh lại, thực sự có chút buồn ngủ.

Phảng phất như cả thế kỷ dài dằng dặc trôi qua, ngay tại thời điểm Tiêu Dư An mơ mơ màng màng muốn đi vào mộng đẹp thì cảm thấy bên cạnh có người chậm rãi nằm xuống.

Tiêu Dư An theo bản năng phân một nửa chăn mền qua.

Bên kia trầm mặc hồi lâu, cũng kéo chăn qua.

Tiêu Dư An thoáng thanh tỉnh hơn một chút, nhỏ giọng lầm bầm: “Ta biết ngươi vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng lời nói của ta, cũng không sao cả, lâu ngày mới hiểu lòng người, dù sao ta cũng là người của ngươi.”

Dừng lại một chút, cảm giác không đúng lắm, Tiêu Dư An bổ sung: “Là người trợ giúp của ngươi, đúng rồi, ngươi có còn nguyện ý ở lại Cảnh Dương cung không?”

Yến Hà Thanh tự giễu hỏi lại: “Ta còn có thể đi đâu?”

Tiêu Dư An cười khẽ: “Ta cũng không có chỗ để đi, không bằng gom lại cùng nhau đi.”

Lại sau đó, một đêm không có gì xảy ra, yên giấc đến bình minh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện