Ngày sinh nhật, sau khi tan học, Cố Tịnh Nhuyễn bị Hứa Phán Phán lôi kéo đến một quán ăn nhỏ, ngoại trừ chủ quán thì không có ai hết.

Cố Tịnh Nhuyễn tìm một chỗ ngồi xuống, rót cho mình cùng Hứa Phán Phán mỗi người một ly nước.

"Ngươi cười một cái coi, có ai sinh nhật không cười không."

"Đây là ngươi nói phải cho ta ăn sinh nhật sang xịn?"

Thật ra cũng không phải cảm thấy quán ăn nhỏ không tốt, mà là không có được cảm giác nghi thức như là nàng nói.

"Ngươi chà đạp thành ý của ta?" Hứa Phán Phán trừng mắt.

"Ngươi không cảm thấy hiện giờ ngươi nấu cho ta một bát mì trường thọ càng có thành ý hơn sao?" Cố Tịnh Nhuyễn trả lời.

Hứa Phán Phán đầu tiên là dừng một chút, sau đó vội vàng lắc đầu: "Ta không dám."

"Ta dám ăn ngươi còn không dám làm?"

Cố Tịnh Nhuyễn nhìn nàng chằm chằm, có lẽ là hơi mang thất vọng, dẫn tới Cố Tịnh Nhuyễn lúc nói chuyện khá ư là hung dữ.

"Không có ta thì ngươi biết ăn sinh nhật với ai?" Hứa Phán Phán không để ở trong lòng, làm ra vẻ mặt thâm tình.

Cố Tịnh Nhuyễn giả vờ nôn mửa một chút, tiếp theo khó hiểu nói: "Ngươi không cảm thấy quán ăn này rất kỳ quái sao?"

Hứa Phán Phán: "Kỳ quái chỗ nào?"

Nói xong còn nhìn quanh bốn phía.

"Chính là rất kỳ quái, sao trống vắng dữ vậy?" Cố Tịnh Nhuyễn vừa nói vừa khắp nơi đánh giá, theo sau lại nói, "Ta biết rồi!"

Hứa Phán Phán áp xuống kinh hoảng trong lòng, bình tĩnh hỏi: "Ngươi biết cái gì?"

Cố Tịnh Nhuyễn thần bí ngoắc tay, Hứa Phán Phán hiểu ý chụm đầu lại gần, nghe thấy nàng nói: "Khẳng định là cái quán này làm đồ không thể ăn, chứ sao có thể vắng hoe không người thế này?"

Hứa Phán Phán còn tưởng rằng cô biết cái gì, dọa nàng hết hồn.

"Không có khả năng, ta nghe nói mì quán này đặc biệt ngon, cho nên mới cố ý tới."

Cố Tịnh Nhuyễn gật gật đầu, xem như tạm thời tin tưởng lời nàng nói, sự thật chứng minh Hứa Phán Phán không lừa nàng, mì xác thật ăn rất ngon.

"Ngươi vừa rồi có ước nguyện không?"

Cố Tịnh Nhuyễn hút mì lắc đầu, ăn mì cũng cần ước nguyện?

"Ước mau lên, bát mì này chính là bánh sinh nhật của ngươi hôm nay, mau mau ước đi."

Cố Tịnh Nhuyễn: ? Là do cô quá hiền dịu với người khác sao?

"Ngươi ngược đãi ta?"

Hứa Phán Phán ho nhẹ một tiếng: "Không phải ngược đãi, mau ước nguyện."

Bị Hứa Phán Phán đốc thúc, Cố Tịnh Nhuyễn đành phải nhắm mắt lại, ước một cái nguyện vọng.

"Ngươi ước cái gì?"

"Nguyện vọng là bí mật, làm sao có thể nói."

"Không nói ta cũng biết, kiểu gì cũng liên quan tới Tạ Tri Ý."

Cố Tịnh Nhuyễn cầm đũa chọc chọc mì trong bát, cảm xúc mờ mịt: "Ước cũng vô dụng, chị ấy cũng không bay tới được."

"Nguyện vọng của ngươi chính là làm chị ấy xuất hiện ở trước mặt ngươi hả?"

Cố Tịnh Nhuyễn gật đầu.

Hứa Phán Phán như suy tư gì, hai giây sau, Hứa Phán Phán đột nhiên chỉ phía sau cô, kêu lên: "Nhuyễn Cẩu! Tỷ tỷ ngươi!"

Cố Tịnh Nhuyễn giật thót tim, theo bản năng quay đầu, kết quả phía sau không có ai hết.

"Ta giết ngươi Hứa Phán Phán! Có phiền hay không."

Cố Tịnh Nhuyễn cúi đầu không nói chuyện nữa.

"Nhuyễn Nhuyễn? Nhuyễn Cẩu? Tịnh Nhuyễn? Cố tiểu thư?"

"Làm gì a." Cố Tịnh Nhuyễn ngẩng đầu gằn giọng nói.

Hứa Phán Phán thấy hốc mắt Cố Tịnh Nhuyễn hơi hơi đỏ lên liền biết mình đùa quá trớn. Nàng không nên ra chủ ý lung tung!

Nếu bây giờ nói nàng đơn thuần cảm thấy Cố Tịnh Nhuyễn học tập sinh hoạt quá buồn tẻ nên tạo ra chút thú vị vui vẻ, Cố Tịnh Nhuyễn sẽ hiểu cho nàng không?

Sẽ không.

"Sinh nhật không thể khóc nha."

"Ta không khóc biết chưa."

"Ừ..... ăn nhanh đi."

Sau khi ăn mì xong, Hứa Phán Phán nói cảm thấy quà mình đưa không đủ biểu đạt thành ý, cho nên lại kéo Cố Tịnh Nhuyễn cùng nhau đi dạo cửa hàng, không màng Cố Tịnh Nhuyễn phản đối, Hứa Phán Phán mua cho cô một cái kẹp tóc nơ con bướm.

Cố Tịnh Nhuyễn càng thêm khẳng định Hứa Phán Phán đang cố tình chơi cô.

Kẹp tóc này cũng quá xấu.

Đây là gu thẩm mỹ của con gái nhà thiết kế nổi tiếng sao?

Không thể hiểu nổi.

Ban đầu Cố Tịnh Nhuyễn cho rằng mua đồ xong thì có thể ai về nhà nấy, nào biết Hứa Phán Phán không cho cô đi, nói hôm nay ba mẹ mình đều không ở nhà, thời gian cũng còn sớm nên yêu cầu Cố Tịnh Nhuyễn đưa nàng về nhà.

Cố Tịnh Nhuyễn: ?

"Ta đưa ngươi trở về, rồi ngươi lại đưa ta trở về được không?"

"Được luôn được luôn." Hứa Phán Phán vội vàng trả lời.

"Không đi."

Cố Tịnh Nhuyễn dứt khoát từ chối, người này bình thường rất độc lập, làm gì bữa nay kêu cô đưa về?

"Đưa ta về nhà đi mà, ta nấu cơm cho ngươi ăn."

Càng nghĩ Cố Tịnh Nhuyễn càng cảm thấy không thích hợp, chẳng lẽ có bí mật gì?

"Thành thật khai báo muốn làm gì, không thôi ta đi về bây giờ."

Hứa Phán Phán thở dài: "Thôi được rồi, ta thừa nhận, thật ra ta còn món quà khác chưa có tặng cho ngươi, quá lớn, ta không đem theo được."

Lớn? Búp bê hay gì?

"Vậy ta cũng đâu mang đi được."

Ánh mắt Cố Tịnh Nhuyễn rõ ràng là đang nói, ngươi ngốc hay là ta khờ?

Hứa Phán Phán nghẹn họng, quả nhiên nàng thật không thích hợp nói dối, nàng vì cái gì phải tự đào hố cho mình sâu như vậy?

"Vậy ngươi đi qua xem một cái thôi được chứ?! Lúc ấy ta cảm thấy rất đáng yêu nên thuận tay mua, ngươi đi xem có đẹp có thích hay không? Nếu thích thì ta sẽ kêu vận chuyển đưa cho ngươi."

"Không cần." Hôm nay cô nhất định phải xem trong hồ lô Hứa Phán Phán chứa cái gì.

"Ngươi sẽ hối hận." Hứa Phán Phán hung tợn mà trừng mắt với cô.

Hai người giằng co một hồi, cuối cùng Cố Tịnh Nhuyễn bại trận, "Được rồi, vậy đi nhìn xem một cái."

Hứa Phán Phán thở phào: "Phải vậy chứ."

Trong đầu nàng vừa rồi thậm chí còn xẹt qua ý tưởng đáng sợ — muốn đánh người ngất xỉu rồi kéo đi.

Đương nhiên, nàng không có lá gan đó.

Cho nên cũng chỉ là xẹt qua mà thôi.

Như lời Hứa Phán Phán nói, trong nhà nàng cũng không có người, lúc về mở cửa cả nhà tối thui.

Điều này làm Cố Tịnh Nhuyễn hoài nghi bản thân, chẳng lẽ cô đã đoán sai? Không phải Tư Ngọc cùng Nhan Nhan?

Hứa Phán Phán đứng ở huyền quan, hướng cô vẫy tay: "Tiến vào a, nghĩ cái gì đấy."

Cố Tịnh Nhuyễn đứng ở cửa, cứ cảm thấy phía trước có bẫy rập gì đó đang chờ cô, đặc biệt là nụ cười tươi của Hứa Phán Phán, quá quỷ dị.

"Ngươi bật đèn đi." Cố Tịnh Nhuyễn đi vào huyền quan nói.

"A, bật đèn."

Cố Tịnh Nhuyễn mới vừa nghe thấy Hứa Phán Phán trả lời liền cảm giác được cánh cửa phía sau mình bị người mạnh mẽ đóng sầm lại phát ra tiếng vang lớn, sợ tới mức Cố Tịnh Nhuyễn hét lên một tiếng.

Cố Tịnh Nhuyễn không kịp tự hỏi, trước mắt tức khắc sáng ngời, còn có thanh âm các nàng:

"Surprise! Nhuyễn Nhuyễn 18 tuổi sinh nhật vui sướng!"

Tống Tư Ngọc cùng Vạn Tranh Nhan đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.

Hốc mắt Cố Tịnh Nhuyễn nóng lên, trước đó cô thật không nghĩ tới Tống Tư Ngọc cùng Vạn Tranh Nhan sẽ vì cô mà đặc biệt về nước, cho dù ban nãy có chút manh mối làm cô suy đoán tới, nhưng hiện giờ cô vẫn là cảm thấy không thể tưởng tượng.

Ngôn ngữ không cách nào biểu đạt được kinh hỉ trong lòng.

Cố Tịnh Nhuyễn ôm lấy hai người: "Các ngươi như thế nào tới a? Không phải đang đi học sao?"

"Xin nghỉ nửa ngày, dù sao cũng là sinh nhật ngươi 18 tuổi, chúng ta như thế nào cũng nên tới tham gia a."

Tống Tư Ngọc vỗ vỗ vai, trấn an cảm xúc của cô.

"Nhuyễn Nhuyễn, mấy tháng không gặp, ngươi làm sao trở nên thích khóc vậy nha?"

"Ai khóc đâu?!" Cố Tịnh Nhuyễn nhanh chóng ngẩng đầu nhìn nàng, còn chỉ chỉ vào hai mắt của mình, như là đang chứng minh mình không có khóc.

Xác thật không khóc, đo đỏ mà thôi.

"Ngươi mau đi xem quà tặng của ta." Hứa Phán Phán ở một bên thúc giục.

"Thật là có quà a?" Cố Tịnh Nhuyễn còn tưởng rằng đó chỉ là một cái cớ mà thôi, không ngờ thật sự có.

"Ta bảo đảm ngươi sẽ thích, ở trong căn phòng kia."

Cố Tịnh Nhuyễn hồi hộp thấp thỏm chuyển động then cửa, mở cửa ra, Cố Tịnh Nhuyễn thấy một con gấu to thật to dựng giữa phòng.

Trái tim nháy mắt nhói lên, có chút chua xót, cô lẩm bẩm nói: "Là gấu bông a."

"Không thích sao?"

Thanh âm này là?

Cố Tịnh Nhuyễn ngẩng đầu, thình lình thấy Tạ Tri Ý đang dựa vào tường nhìn mình cười nhẹ.

"Tỷ tỷ!"

Thoảng qua hơn một tháng, cô biết mình muốn gặp Tạ Tri Ý, nhưng cái loại cảm giác đó trước nay đều không có mãnh liệt rõ ràng như giờ khắc này ......

Cố Tịnh Nhuyễn ôm chầm lấy nàng, lẩm bẩm: "Em rất nhớ chị, rất nhớ rất nhớ, vậy mà chị nói sẽ không ăn sinh nhật em, em không vui chút nào, không vui! Chị gạt em! Chị thế nhưng gạt em!"

"Là chị sai rồi."

Tạ Tri Ý cõi lòng đều nát, hôm nay đúng là có thi đấu, nhưng mấy cái đó cũng không quan trọng bằng Nhuyễn Nhuyễn của nàng, liền tính Hứa Phán Phán không giúp thì nàng cũng không nên đồng ý với trò đùa dai của Hứa Phán Phán, cũng do nàng không đâu tự dưng ghen tỵ với toán học.

Nàng không nên như vậy.

"Đáng ghét a tỷ tỷ, làm hại em khổ sở thật lâu..." Cố Tịnh Nhuyễn còn đang oán giận.

"Rồi rồi, đều do ta, ai kêu ngươi luôn bắt ta làm nhiều bộ đề, là ta cố ý, ngươi cũng đừng trách Tri Ý tỷ tỷ của ngươi, bằng không cuối cùng người đau lòng vẫn là ngươi." Hứa Phán Phán đóng vai trò người hoà giải.

"Tới ăn bánh kem, bánh kem."

Tống Tư Ngọc cùng Vạn Tranh Nhan bưng bánh kem ra, vừa đi tới các nàng vừa hát mừng sinh nhật.

Cố Tịnh Nhuyễn hít hít cái mũi: "Các ngươi không tạo bất ngờ gì hết, nào có ai mang bánh kem đến trước mặt người khác quang minh chính đại vậy a."

Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn cắt bánh kem thành mấy miếng chia cho mọi người.

Hứa Phán Phán mấy người nhìn nhau, giao lưu bằng ánh mắt.

Vạn Tranh Nhan lắc đầu, cằm nhẹ nâng hướng Tạ Tri Ý.

"Thời xưa có uống chén rượu giao bôi, thời nay có trao đổi bánh kem nha."

Cố Tịnh Nhuyễn nghi hoặc mà nhìn về phía nàng: "Ngươi đang nói cái quỷ gì?"

Hứa Phán Phán ho nhẹ hai tiếng, chỉ chỉ Tạ Tri Ý: "Chính là ý tứ này, hai người đổi bánh kem."

Tạ Tri Ý hiểu ý: "Được chứ?"

Cố Tịnh Nhuyễn vốn còn muốn dỗi gì đó, nháy mắt hết giận: "Dạ được."

"Nhuyễn Nhuyễn ngươi không biết đâu, bát mì trường thọ lúc sớm ngươi ăn cũng là Tạ Tri Ý làm."

Cố Tịnh Nhuyễn không biết nên nói cái gì, bởi cô nói tỷ tỷ sao có thể không để bụng sinh nhật cô chứ.

"Khó trách ăn ngon như vậy." Cố Tịnh Nhuyễn ngọt ngào cười với Tạ Tri Ý.

Hứa Phán Phán: .....

"Nhanh lên ăn bánh kem."

Ánh mắt mọi người đều chuyển sang bánh kem trên tay nàng, giống như bánh kem là kỳ trân dị bảo gì đó.

Kỳ trân dị bảo?

Mới vừa nghĩ như vậy, Cố Tịnh Nhuyễn liền thấy đồ vật giấu trong bánh kem, hình dạng vòng tròn ......

Đầu óc chết máy, Cố Tịnh Nhuyễn không phải chưa từng được tặng nhẫn, nhưng cô biết hiện tại không giống nhau, Cố Tịnh Nhuyễn từ bánh kem lấy ra chiếc nhẫn, kim cương loé dưới ánh đèn.

"Nhuyễn Nhuyễn." Cô nghe thấy Tạ Tri Ý kêu tên cô.

Cố Tịnh Nhuyễn ngẩng đầu, cô lại nghe thấy Tạ Tri Ý nói: "Chờ chúng ta tốt nghiệp đại học liền kết hôn đi, đi đến đất nước cùng thành phố nào đó mà em thích, để cho chị đi cùng em đến những nơi mà em muốn, để cho chị chăm sóc em...."

Tạ Tri Ý nói rất nhiều điều, chung quanh còn có tiếng reo hò ồn ào của nhóm Hứa Phán Phán, nhưng mà trong đầu Cố Tịnh Nhuyễn giờ phút này chỉ có một câu kia, chúng ta kết hôn đi, chờ tốt nghiệp liền kết hôn đi......

Cẩn thận nghĩ lại thì hết thảy đều có dấu vết, tối hôm qua Tạ Tri Ý còn lơ đãng mà hỏi cô có nghĩ muốn một gia đình riêng thuộc về các cô, có nghĩ muốn kết hôn sau khi tốt nghiệp, vvv....

Cô sao có thể không muốn chứ?

Cố Tịnh Nhuyễn chậm rãi mở miệng: "Đồng ý."

Ngày cuối cùng của tuổi 17, cô làm gì?

Cô cùng tỷ tỷ thảo luận kết hôn.

Ngày đầu tiên của tuổi 18, cô đang làm gì?

Cô đang đồng ý cùng tỷ tỷ kết hôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện