Cố Tịnh Nhuyễn không ngừng cố gắng, lại từ một cái hộp nhỏ lấy ra một cái vòng tay, nói: "Cái này, ngọc hoà điền đó nha, tỷ tỷ mua, nói mẹ sẽ thích."

Thấy Tạ Dao đưa mắt nhìn qua chuẩn bị nói gì đó, Cố Tịnh Nhuyễn lập tức cắt lời: "Mẹ lại chê là con giận đó, mấy thứ này con mang đi đây!"

Tạ Dao lời đến bên miệng lại nuốt xuống, hỏi: "Tri Ý đâu?"

"Chị ấy về nhà rồi, tuy rằng chị chưa nói, nhưng con đánh giá khẳng định là bởi vì mấy ngày nay mẹ cũng không gọi điện nên chị ấy thương tâm, cho rằng mẹ không muốn thấy chị ấy, cho nên mới một mình trở về Tạ gia."

Cố Tịnh Nhuyễn cảm thấy mình nói nghe rất có lý, như vậy chắc là mẹ cũng sẽ thấy có chút ăn năn đi?

Mới vừa nghĩ như vậy, liền nghe Tạ Dao nói: "Mẹ cũng chưa gọi cho con, sao không thấy con thương tâm không trở về nhà?"

Cố Tịnh Nhuyễn: "... Thì ra mẹ không muốn thấy con a, vậy thôi con đi."

Cố Tịnh Nhuyễn làm bộ phải đi.

"Người đi, ngọc để lại."

"Mẹ à!" Cố Tịnh Nhuyễn đơn giản không nói nữa, ngồi phịch xuống sô pha, chăm chăm nhìn Tạ Dao.

Cô thật không rõ, còn không phải là một mình ở nhà mấy ngày thôi sao, trước khi đi cũng không có nói muốn đi cùng các nàng a, sao bây giờ trở về mẹ liền biến ra thế này?

Một lát sau, Tạ Dao thở dài: "Mẹ hỏi con chút chuyện."

Cố Tịnh Nhuyễn che lỗ tai: "Con không nghe."

Tạ Dao thấy thế nhìn cô, cũng không nói chuyện.

Hai người giằng co.

Một lát sau Cố Tịnh Nhuyễn bại trận, "Mẹ nói đi, con nghe."

Thế nhưng Tạ Dao chỉ nhìn cô, lời muốn nói ban đầu lại nuốt đi xuống, cùng cô nói: "Không phải con nói muốn nghiêm túc học tập sao? Con cảm thấy học nội trú thế nào? Còn có thể nhiều học mấy tiết tự học buổi tối, đi học lại gần, có thể ngủ nhiều một hồi."

Cố Tịnh Nhuyễn không chút nghĩ ngợi phản bác: "Chẳng ra gì, trọ ở trường mỗi tuần phải lên lớp tự học, cuối tuần chỉ cho nghỉ nửa ngày buổi chiều, con bị điên mới học nội trú."

Điều kiện nội trú ở trung học Du Lâm rất tốt, nhưng cũng rất nghiêm khắc, trên cơ bản đều là những người nhà quá xa trường mới chọn ở lại trường, đây là Thành Vi chính miệng nói với cô, nội trú cùng ngoại trú là hai loại đãi ngộ khác biệt như trời với đất.

"Mẹ không phải tính toán đi đâu đó chứ? Tính để con một mình ở nhà sao?"

"Tính ra nước ngoài du lịch." Tạ Dao thuận miệng bịa chuyện nói.

"Vậy mẹ chờ con lên lớp 12 rồi đi, lớp 12 con có thể ở trường."

"Tại sao?" Tạ Dao nghi hoặc.

"Lớp 12 bài vở nhiều a, nội trú tương đối thuận tiện."

Nàng có thể nói chính mình là muốn ngủ cùng tỷ tỷ ư? Không thể.

Tạ Dao cũng là thuận miệng nói mà thôi, không tiếp tục kiên trì, chỉ hỏi: "Con còn nhớ rõ thằng nhóc nhà Ngụy thúc thúc chứ?"

"Hơ?" Đề tài chuyển biến hơi bị nhanh, Cố Tịnh Nhuyễn trong lúc nhất thời không phản ứng kịp.

"Ngụy Ngự, thằng nhóc ấy lớn hơn con hai tuổi, hiện tại đang học năm nhất ở F đại, nếu con có vấn đề gì có thể hỏi nó."

"Con làm gì phải hỏi hắn a, tỷ tỷ lợi hại hơn hắn nhiều, hỏi chị ấy còn tiện hơn, con đi hỏi hắn chi cho mệt."

Tạ Dao muốn nghẹn, "Tri Ý sắp thi đại học, con đừng làm nó thêm phiền."

"Con không có nha, con chỉ tranh thủ cuối tuần mới hỏi tỷ tỷ một chút mà thôi, không có làm chị ấy thêm phiền à nha."

Tạ Dao một trận vô ngữ, cuối cùng mới nói: "Tóm lại con chú ý chút, đừng luôn quấn lấy Tri Ý, thi đại học là giai đoạn quan trọng, đừng làm chị con phân tâm."

Cố Tịnh Nhuyễn vừa định phản bác nói không có, liền nghe thấy Tạ Dao nói: "Tri Ý ở trường học có yêu đương hay không?"

Cố Tịnh Nhuyễn dừng một chút, cười nói: "Tỷ tỷ sao có thể yêu đương a."

Tạ Dao thật sâu mà nhìn cô một cái: "Vậy còn con?"

"Dạ không có."

Tạ Dao thấy Cố Tịnh Nhuyễn không có gì dị thường, nhẹ nhàng thở ra.

Cố Tịnh Nhuyễn khẳng định không dám nói thật, đây vẫn là lần đầu tiên cô bị Tạ Dao hỏi đến loại vấn đề này, lại kết hợp hôm nay mẹ cô dị thường làm cô có chút hoài nghi: "Mẹ, hôm nay mẹ rất là kỳ quái."

Tạ Dao không trả lời cô, chỉ nói: "Không có thì tốt, học tập làm trọng, có chuyện gì chờ các con thi đại học xong rồi lại nói."

Các con?

Cố Tịnh Nhuyễn nghi ngờ thật mạnh, nhưng Tạ Dao cũng không có ý định giải thích, tắt TV chuẩn bị lên lầu, mới vừa đi hai bước lại quay về cầm một đống túi giấy ở sô pha ôm vào trong ngực, đem vòng ngọc mang lên tay: "Vẫn là Tri Ý thật tinh mắt, đâu giống con, tục tằng."

Vừa rồi còn cảm thấy Tạ Dao không bình thường, bây giờ Cố Tịnh Nhuyễn đột nhiên cảm thấy nãy giờ hết thảy khẳng định là cô bị ảo giác.

Lại thấy Tạ Dao đối vòng ngọc yêu thích không buông tay, cô đành nhịn không dám nói cho mẹ biết, mấy thứ đồ mà mẹ nói tục tằng kia cũng đều là tỷ tỷ chọn lựa.

Nhưng cô nghĩ cho dù có nói thì khả năng mẹ cô vẫn sẽ nói —— Vẫn là Tri Ý tốt, đâu giống con, trong lòng không có người mẹ này.

Cố Tịnh Nhuyễn nuốt xuống lời muốn nói.

Thôi, dù sao người được khen cũng là người của cô, bốn bỏ năm lên xem như là cô được khen.

Trước ngày giao thừa, trận thi đấu kia được phát sóng trên TV, các diễn đàn lớn trang đầu đều có topic thảo luận chuyện này, sôi nổi nhất tất nhiên là diễn đàn trường Du Lâm, mà trung học Du Lâm lần này cũng bởi vì Tạ Tri Ý đoạt giải quán quân mà được truyền thông chú ý, được đến bốn phía tuyên truyền đưa tin.

Tạ Tri Ý uyển chuyển từ chối tư cách người khiêu chiến, chỉ nói chính mình muốn chuẩn bị thi đại học, không muốn quá bị truyền thông chú ý, cũng có đại học bởi vì biểu hiện xuất chúng của nàng trong lúc thi đấu cùng với thành tích ngày thường, hướng nàng tung ra cành ôliu, nguyện cho nàng cơ hội trúng tuyển, nhưng đều bị nàng lần lượt từ chối khéo.

Sau khi trở về từ Nham Thị, Cố Tịnh Nhuyễn cũng không gặp mặt Tạ Tri Ý, chỉ có ngẫu nhiên gọi video cho nhau.

Tỷ tỷ trở về Tạ gia tự nhiên không thể lại về đây cùng nhà cô ăn Tết, Cố Tịnh Nhuyễn có chút mất mát, không có tỷ tỷ cùng qua tuổi mới thật không vui chút nào.

Đêm giao thừa, Cố Tịnh Nhuyễn vừa cùng Tạ Dao và Cố Hải xem tiết mục mừng xuân, vừa nhắn tin với Tạ Tri Ý.

[ tỷ tỷ, năm mới vui vẻ nha. ]

[ bảo bối năm mới vui vẻ. ]

Người này thật đúng là, mỗi ngày kêu bảo bối không chán sao?

"Nhuyễn Nhuyễn con cười cái gì?"

"A?" Cố Tịnh Nhuyễn nghe thấy Cố Hải dò hỏi, theo bản năng mà ấn nút tắt màn hình di động, chọt chọt gò má mình, "Ba mẹ ăn tết vui vẻ, năm mới vui vẻ năm mới vui vẻ, con về phòng nha."

Cố Tịnh Nhuyễn đứng lên nhét di động vào túi quần, mặc kệ phản ứng của ba mẹ, liền trực tiếp lên lầu.

Cố Hải nhìn bóng dáng Cố Tịnh Nhuyễn, nghi hoặc nói: "Sao cảm thấy có gì đó không đúng ấy nhỉ?"

Tạ Dao cầm lấy trái quýt từ mâm đựng trái cây trên bàn trà, lột ra lúc sau mới trả lời: "Anh mới phát hiện a? Anh làm ba cũng quá không xứng chức."

Cố Hải nghĩ đến chính mình xác thật vẫn luôn bận rộn công tác, đối gia đình quan tâm quá ít.

"Là anh không tốt, sang năm liền đem công tác chỉ đạo cho người khác, đến lúc đó trở về với em."

Nghe Cố Hải nói vậy, Tạ Dao ngược lại có chút ngượng ngùng, đưa nửa trái quýt cho hắn: "Ai hiếm lạ."

Cố Hải vừa muốn mở miệng lại nghe thấy Tạ Dao nói: "Anh có rảnh thì quan tâm Nhuyễn Nhuyễn nhiều hơn chút đi, khích lệ nó nhiều một chút."

Tạ Dao nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy là chính mình đa nghi, Triệu Tây Ninh là người nào chứ, chẳng lẽ nói cái gì liền tin cái đó?

Mấy ngày nay càng nghĩ Tạ Dao càng cảm thấy có lẽ mình già rồi, lúc trước chị em hai đứa quan hệ không tốt thì cả ngày lo lắng, bây giờ quan hệ tốt lên lại đi đoán mò lung tung, còn nghe lời người ngoài xúi giục.

Tạ Dao cảm thấy bản thân mình làm mẹ cũng thật không xứng chức.

Cố Tịnh Nhuyễn vào phòng, khoá trái cửa, trực tiếp nhào lên chiếc giường lớn, ngón tay ở bàn phím di động đánh ra một hàng chữ gửi đi:

[ tỷ tỷ nấu cháo không? ]

Cố Tịnh Nhuyễn còn đang đợi tin nhắn hồi phục, nào ngờ màn hình di động biểu hiện có cuộc gọi WeChat, Cố Tịnh Nhuyễn không chút nghĩ ngợi tiếp nghe.

"Tỷ tỷ!"

Tiếng gọi tỷ tỷ này của Cố Tịnh Nhuyễn nghe rất là sung sướng, Tạ Tri Ý khóe môi hơi hơi giương lên: "Ừ."

"Như thế nào chỉ ừ? Không phải hẳn là kêu bảo bối sao?"

Tạ Tri Ý cười khẽ một tiếng, xuyên thấu qua thanh âm phảng phất có thể thấy dáng vẻ Cố Tịnh Nhuyễn giờ phút này.

Do nói chuyện qua điện thoại, lá gan Cố Tịnh Nhuyễn cũng lớn vài phần:

"Có phải chị không dám gọi không nha? Người nhát gan."

Tạ Tri Ý chờ cô nói xong mới nhẹ ừ một tiếng, Cố Tịnh Nhuyễn không biết ừ là có ý gì, đang chuẩn bị hỏi liền nghe thấy Tạ Tri Ý nho nhỏ nói:

"Vậy thì em là bạn gái của người nhát gan."

Cố Tịnh Nhuyễn trở mình, nằm thẳng trên giường, nhìn trần nhà, lắc lư cẳng chân, nghe vậy trả lời: "Mới không phải đâu."

"Ừ, vậy là em bé bảo bối."

Cố Tịnh Nhuyễn khẽ hừ một tiếng xem như chấp nhận.

Qua vài giây, Cố Tịnh Nhuyễn không nghe thấy thanh âm, chỉ có tiếng hít thở mỏng manh, cũng không biết đối phương đang làm gì.

"Tỷ tỷ?"

"Ừ, được rồi."

Cố Tịnh Nhuyễn tính hỏi cái gì được rồi thì nghe thấy di động rung lên, WeChat thông báo có chuyển khoản.

Là một bao lì xì 1314.

"Đây là tiền mừng tuổi sao?" Cố Tịnh Nhuyễn lẩm bẩm nói.

"Ừ, bạn nhỏ nhà chị cũng nên có tiền mừng tuổi."

Cố Tịnh Nhuyễn thấp giọng phản bác một câu: "Em mới không phải bạn nhỏ đâu nhe."

Cô đang muốn đáp trả cho tỷ tỷ một bao lì xì, nhưng Tạ Tri Ý lúc này nói tiếp:

"Chúng ta chơi một trò chơi đi."

"Được thôi."

Cách điện thoại có thể chơi trò gì?

"Sinh nhật em là bao nhiêu?"

"25 tháng 11."

Cố Tịnh Nhuyễn thu được một tin chuyển khoản.

"Tỷ tỷ? Làm gì vậy a?"

"Sinh năm nào?"

"2001."

Lại là một tin chuyển khoản.

Cố Tịnh Nhuyễn hoài nghi Tạ Tri Ý ở trên mạng xem trúng cái gì đó không đáng tin cậy.

"Còn sinh nhật của chị?"

"25 tháng 8."

Lại thêm một tin chuyển khoản.

......

Thẳng đến Tạ Tri Ý hỏi xong sinh nhật của thành viên trong nhà, Cố Tịnh Nhuyễn mới thở ra một hơi, cuối cùng đã xong.

"Ừm sau đây chị sẽ kiểm tra kiến thức của em một chút, đáp không đúng thì chị sẽ tùy cơ phát."

"520-1×0?"

"520."

"Ừ, chị cũng yêu em."

Cố Tịnh Nhuyễn càng thêm xác nhận! Tỷ tỷ khẳng định đã xem mấy thứ linh tinh trên mạng! Đặc biệt là video tỏ tình!

Kế tiếp lại thêm mấy bao lì xì cùng chuyển khoản, Cố Tịnh Nhuyễn mới nghe thấy giọng nói uỷ khuất của Tạ Tri Ý: "Đạt hạn mức rồi."

"Tỷ tỷ chị làm gì vậy nha? Đây là của hồi môn sao?"

"Là sính lễ, kinh tế của chị đều giao cho em, cho em quản lý nha, còn có thẻ ngân hàng, em cũng cần thay chị bảo quản nha."

Cố Tịnh Nhuyễn đột nhiên cảm thấy nhiệm vụ này có phần gian khổ.

"Đây là tài sản chung của chúng ta trước khi kết hôn."

"Nhưng đây đều là của chị mà?"

"Của chị chính là của em nha."

Cố Tịnh Nhuyễn bị từng tiếng nha dễ thương này của đối phương làm cho không chịu nổi, phụt cười một tiếng, "Làm gì chị cứ nha nha vậy."

"Bởi vì như vậy thì bạn nhỏ của chị mới thích nha." Giọng nói thanh lãnh của Tạ Tri Ý cùng nội dung nàng nói hình thành tương phản rõ rệt, hết sức dễ thương.

Cố Tịnh Nhuyễn bị nàng đáng yêu đến nói không nên lời, một lát sau mới nói: "Tỷ tỷ, chị biết bây giờ em muốn làm gì không?"

"Muốn làm gì đó?"

"Kéo chị ôm vào lòng, vuốt vuốt tóc chị, sau đó nhéo mặt chị, nhéo xong lại nắn nắn xoa xoa, hì hì, nghĩ tới đều vui sướng."

Qua sau một lúc lâu, đầu bên kia truyền đến thanh âm: "... Không nha."

Cố Tịnh Nhuyễn ha ha cười hai tiếng mới từ bỏ, rồi sau đó nhìn tài khoản WeChat, yên lặng phun tào một câu: "Tỷ tỷ, tính ra hình như hơi lỗ."

Tạ Tri Ý im im rồi nói: "Kẹo mừng cưới."

Cố Tịnh Nhuyễn: "......"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện