Lúc Cố Tịnh Nhuyễn tiến vào phòng bệnh, Hứa Phán Phán đang húp canh gà, nhìn thấy người tới vội vàng buông xuống hộp giữ ấm, hỏi: "Triệu Tây Ninh tìm ngươi nói cái gì?".

Tống Tư Ngọc cùng Vạn Tranh Nhan đang ngồi ở một bên nói chuyện phiếm cũng chuyển mắt nhìn cô.

Cố Tịnh Nhuyễn đi đến mép giường, không trả lời, ngược lại chạm chạm vào cái chân bị thương của nàng, "Chỉ bị trầy quẹt một chút? Rất vui sướng?".

Hứa Phán Phán không được tự nhiên động đậy thân mình: "Vấn đề không lớn, dưỡng hai ngày là ổn thôi, ngươi đừng chuyển đề tài, chị ấy nói cái gì với ngươi?".

Lúc nãy Tống Tư Ngọc cùng Vạn Tranh Nhan vào cửa liền nói cho nàng biết Cố Tịnh Nhuyễn bị chị gái ở tiệm trà sữa kêu lại nói chuyện. Trái tim bỗng chốc băng giá, trước nay Hứa Phán Phán chưa từng có loại cảm nhận thế này. Người hơn mười phút trước rời đi hiện tại còn ở bệnh viện, thuyết minh cái gì? Chị ấy đang đợi Cố Tịnh Nhuyễn.

"Tóm lại không phải tốt đẹp gì, bây giờ ngươi ít ra cũng nên tin lời ta nói trước đó đi."

Cố Tịnh Nhuyễn tìm một cái ghế ngồi xuống cạnh giường bệnh.

Hứa Phán Phán: "Biết rồi."

"Biết khơi khơi thôi là không được, về sau cần giữ khoảng cách với chị ta một chút."

Hứa Phán Phán gật đầu: "Ta không có ngốc."

Tuy rằng trong lòng rất không dễ chịu, nhưng so sánh nặng nhẹ, Hứa Phán Phán càng để ý bạn thân của mình.

Tống Tư Ngọc cùng Vạn Tranh Nhan bốn mắt nhìn nhau, không biết hai đứa bạn đang nói cái gì.

"Hai ngươi có gạt bọn ta chuyện gì hay không?" Tống Tư Ngọc hỏi.

Hứa Phán Phán xua tay: "Không phải ta, là Nhuyễn Cẩu."

Tống Tư Ngọc lại đưa mắt nhìn Cố Tịnh Nhuyễn.

Cố Tịnh Nhuyễn: "Chờ ta giải quyết sẽ nói cho các ngươi biết, nếu thật sự có thể xong."

Tống Tư Ngọc nghe biết vấn đề không nhỏ, làm bạn bè vẫn là tôn trọng lựa chọn của đối phương.

"Cố lên."

Cố Tịnh Nhuyễn gật đầu cười cười, có chút thất thần. Nghe mấy lời Triệu Tây Ninh nói, chút dũng khí ít ỏi còn sót lại trong cô cũng đều biến mất hầu như không còn.

Hứa Phán Phán cần nằm viện trị liệu vài ngày, nguyên bản Hứa Phán Phán không muốn nói cho ba mẹ, nhưng không chịu nổi đám bạn khuyên nhủ, cuối cùng vẫn là đem việc này thông báo.

Bất đồng với trong tưởng tượng, Hứa Phán Phán nghe được giọng nói hoảng loạn lo lắng của mẹ, kêu nàng ở bệnh viện đừng sợ, ba mẹ lập tức trở về.

Khi người nhà tới đã là chín giờ rưỡi tối, các nàng vốn định ở lại cùng Hứa Phán Phán một đêm, nhưng mà Hứa Phán Phán ngại phiền, cuối cùng dưới sự kiên trì của người bệnh, mấy người thăm bệnh lục tục rời đi.

Trong lúc đó Tạ Dao đã gọi cho Cố Tịnh Nhuyễn bốn lần, cô thuật lại sự tình, không quên nói đêm nay sẽ trở về.

Mới vừa lên xe lại thấy Tạ Dao gọi đến. Cố Tịnh Nhuyễn thở dài, cô đâu còn là con nít, cũng chỉ ra ngoài một chút mà thôi, trước đây có khi nửa đêm còn long nhong ngoài đường sao không thấy mẹ lải nhải như hôm nay.

"Mẹ à, đây là lần thứ năm mẹ gọi con rồi đó, con đang ở trên xe, rất nhanh sẽ tới nhà."

Nói xong cũng không thấy bên kia đáp lời, Cố Tịnh Nhuyễn giơ di động ra nhìn màn hình, còn tín hiệu a, sao không nghe thấy âm thanh gì?

"Mẹ?"

"Là chị."

Cố Tịnh Nhuyễn nghe được giọng nói này thì ngẩn người; nhớ tới đài phát thanh nhắn nhủ, nhớ tới lời Triệu Tây Ninh, nhớ tới những chuyện cô làm trước đây, tất cả tâm tư hỗn tạp làm cô cảm thấy mất tự nhiên.

"Tỷ... Tỷ a? Sao chị lại dùng điện thoại của mẹ..."

"Lần thứ hai."

Cố Tịnh Nhuyễn không hiểu kịp, hỏi: "Lần thứ hai sao?".

"Block chị."

Nghe hai chữ này, Cố Tịnh Nhuyễn cảm thấy tim mạch của mình đều yên lặng.

Hồi ức hai ngày trước bởi vì giận dỗi buồn bực mà cô đã đem số điện thoại cùng WeChat Tạ Tri Ý block rồi bỏ block, tuần hoàn mấy chục lần, ban đầu chỉ là phát tiết một chút, ai biết kéo vào sổ đen sau đó vừa lúc có việc nên lại quên kéo ra.

Bầu không khí khá là xấu hổ.

Càng xấu hổ chính là, Cố Tịnh Nhuyễn trực tiếp cúp máy.

Sượng sùng một phút, Cố Tịnh Nhuyễn kéo dãy số Tạ Tri Ý ra khỏi sổ đen, gọi cho nàng.

Ở tiếng chuông reo thứ ba, cuộc gọi được chuyển tiếp.

Người bên kia không nói chuyện, Cố Tịnh Nhuyễn mở miệng: "Tỷ tỷ, em xin lỗi, không nên block chị."

Tạ Tri Ý không nghĩ tới đối phương sẽ nghiêm túc như vậy xin lỗi mình.

"Tại sao vậy?"

Cố Tịnh Nhuyễn biết tỷ tỷ khẳng định sẽ hỏi câu này, nhưng cô vẫn là ấp úng không nói ra được lý do.

Tạ Tri Ý cũng không truy vấn thêm, chỉ hỏi: "Đến đâu rồi?".

"Vừa qua khỏi phố buôn bán."

"Ừ, em nhớ biển số xe không?"

"A? Không nhớ."

Nhớ biển số xe làm gì?

"Mai mốt phải nhớ đó, trước khi lên xe nhớ nói cho bạn bè hoặc người thân biết biển số, em đang một mình sao?"

"Dạ, em với tụi nó không cùng đường."

"Ừm, Hứa Phán Phán bị thương nghiêm trọng không?"

......

......

Tạ Tri Ý không thích cùng người khác tán gẫu không đại biểu sẽ không biết cách trò chuyện, dọc theo đường đi cơ bản đều là Tạ Tri Ý hỏi Cố Tịnh Nhuyễn trả lời. Hàn huyên một hồi, Cố Tịnh Nhuyễn mới phản ứng nhận ra tỷ tỷ là đang cố ý tìm đề tài để ở cùng mình, thoáng chốc đáy lòng dâng lên nhè nhẹ ngọt ngào.

"Tỷ tỷ em sắp tới rồi."

"Ừ, chị ở ngoài cửa chờ em."

Cố Tịnh Nhuyễn: ??? Cửa nào? Không phải là cửa mà cô nghĩ đó chứ?

Xe taxi ngừng trước cửa khu biệt thự, Cố Tịnh Nhuyễn xuống xe, liếc mắt một cái liền thấy Tạ Tri Ý.

Nàng mặc áo khoác nâu nhạt, dáng người mảnh khảnh thon dài, trên cổ buộc khăn choàng trắng sữa, nhìn tổng thể vô cùng nhu hoà.

"Tỷ tỷ." Cố Tịnh Nhuyễn ngoan ngoãn quy củ kêu một tiếng.

Tạ Tri Ý hơi hơi nhíu mày, nhận thấy đối phương đang cố tình xa cách.

Mấy ngày nay vội vàng chuyện Tạ gia, không có biện pháp ở riêng tâm sự nghiêm túc cùng Cố Tịnh Nhuyễn, đương khi nàng chuẩn bị tìm cô thì bất ngờ được thông báo nàng bị block? :)

Tâm tình không biết nên nói là buồn bực hay là buồn cười.

Lúc này Cố Tịnh Nhuyễn đã sớm phiêu xa thần hồn, bỗng nhiên cảm giác trên cổ ấm áp hẳn lên.

Tạ Tri Ý không biết khi nào đã đi tới trước mặt, tháo khăn xuống, choàng lên cổ Cố Tịnh Nhuyễn.

Chiếc khăn vòng suốt ba vòng, cuối cùng như là trừng phạt, Tạ Tri Ý còn thắt nút lại, có lẽ hơi chặt làm Cố Tịnh Nhuyễn thảng thốt kêu lên.

Tạ Tri Ý khựng tay, nới lỏng nút thắt, xoa xoa đầu cô, nói: "Lần sau còn dám block chị thử xem."

Cố Tịnh Nhuyễn phản kháng bĩu môi lầm bầm: "Ai kêu chị không để ý tới em."

Cuối cùng lại thêm một câu:

"Chị không lạnh sao?"

Tạ Tri Ý ừ một tiếng: "Lạnh chứ."

Cố Tịnh Nhuyễn vừa định nói trả lại khăn choàng, đã thấy tỷ tỷ cực kỳ tự nhiên kéo lấy tay cô, nói: "Vậy nên em giúp chị làm ấm đi."

Tuy rằng tay Tạ Tri Ý rất lạnh, nhưng Cố Tịnh Nhuyễn lại không nghĩ rút ra, để tuỳ ý nàng nắm.

Thẳng về tới nhà, Cố Tịnh Nhuyễn mới rút tay ra, đi vào nhà chào hỏi xong liền lên lầu.

Ngoài dự đoán là Tạ Tri Ý cũng theo cô đi lên.

"Chị có chuyện muốn nói với em." Tạ Tri Ý đứng ở cửa phòng nói.

Cố Tịnh Nhuyễn lui hai bước, ý bảo nàng tiến vào.

"Nói cái gì a?" Cố Tịnh Nhuyễn dựa vào bàn học, hỏi.

"Nhuyễn Nhuyễn..." Tạ Tri Ý muốn nói lại thôi.

Cố Tịnh Nhuyễn như là có điều phát hiện, xem ra khả năng không phải chuyện tốt.

"Nói đi."

Tạ Tri Ý đột nhiên cảm thấy bản thân có chút không mở miệng được.

Cố Tịnh Nhuyễn bị nàng nhìn chằm chằm đến không được tự nhiên, thuận tay cầm lấy ly nước trên bàn không biết đã để mấy ngày...uống một ngụm.

Lại qua một lúc lâu, Tạ Tri Ý mới cất lời: "Chị không phải chị ruột của em."

Cố Tịnh Nhuyễn nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, thì ra là việc này.

"Em biết."

"Em biết?"

Tạ Tri Ý kinh ngạc, mọi người trong nhà đều cho rằng Cố Tịnh Nhuyễn không biết, rối rắm thật lâu nghĩ nên như thế nào nói ra, kết quả em ấy lại nói em ấy biết?

"Ừ, đã sớm từ trước, không cẩn thận nghe được."

Tạ Tri Ý trầm mặc, nàng cũng là không cẩn thận nghe ba mẹ nói chuyện mới biết được.

"Không quan hệ, mặc kệ thế nào chị đều là tỷ tỷ của em nha." Cố Tịnh Nhuyễn cười cười với nàng, ở Tạ Tri Ý xem ra cô cũng không mấy để ý tin tức này.

"Em không thèm để ý sao?"

"Để ý cái gì a?" Cố Tịnh Nhuyễn không dám nhìn thẳng mắt nàng, động tay sửa sang sách vở trên bàn.

Tạ Tri Ý duỗi tay đè lại tay cô: "Không có ý nghĩ gì khác sao?".

Cố Tịnh Nhuyễn đẩy đẩy tay nàng ra, làm bộ lơ đãng nói: "Có thể có ý nghĩ gì chứ..."

Tạ Tri Ý nhìn cô, không nói chuyện. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đối Cố Tịnh Nhuyễn tới nói chính là sống một giây bằng một năm.

Cô vừa định nói không có chuyện gì nữa thì đi ra ngoài, lại nghe thấy thanh âm trầm tĩnh: "Ngày mai chị về Tạ gia."

Không mặn không nhạt, chỉ là thông tri một tiếng.

Cố Tịnh Nhuyễn đột nhiên ngẩng đầu chăm chú nhìn nàng: "Chỉ một ngày mai?".

Tạ Tri Ý trả lời: "Không phải."

"Ba mẹ biết không?"

"Biết."

Chua xót, khổ sở, mất mát, thất vọng... Các loại tâm tình đan chéo cùng nhau, Cố Tịnh Nhuyễn cảm giác trái tim bị đâm đau sắp nát.

Bản thân cô không đáng cho nàng để ý sao? Cớ gì không nói cho cô biết dù chỉ sớm trước một ngày, như vậy ít nhiều sẽ dễ chịu một chút, mặc kệ thế nào cô cũng là em gái của nàng không phải sao? Nàng phải về Tạ gia chẳng lẽ cô còn có thể ngăn cản sao?

"Nhiều ngày như vậy chẳng lẽ chị không thể nói trước với em một tiếng? Nếu ngay từ đầu đã không nói, việc gì bây giờ lại nói, chờ em ngày mai tỉnh dậy phát hiện chị không ở trong phòng, không phải càng tốt sao?"

"Thực xin lỗi, chị cho rằng mẹ đã nói cho em biết."

"Trực tiếp nói với em một tiếng khó đến vậy hả? Chị chẳng lẽ không thể hạ thấp cái tôi một chút, rõ ràng dù chỉ một chút em cũng sẽ vui vẻ mà chạy về phía chị, vì cái gì lại không chứ..." Càng đến mặt sau thanh âm càng thấp, tựa như lẩm bẩm tự nói.

Ngay lúc Cố Tịnh Nhuyễn muốn buông tâm tư, muốn lấy thân phận em gái ở bên cạnh Tạ Tri Ý, thì hành vi của nàng lại nói cho cô biết, trong lòng nàng căn bản không có cô em gái này.

"Nhuyễn Nhuyễn..."

Tạ Tri Ý không thể thấy Cố Tịnh Nhuyễn khổ sở, trái tim nàng co rút. Nàng không nghĩ nhiều đến vậy, nàng chỉ là muốn tách ra thân phận rõ ràng, muốn đủ tư cách thích Cố Tịnh Nhuyễn, thời gian là Tạ gia hôm nay mới sửa, ban đầu họ dự định là chờ nàng thi xong cuối kỳ, vậy nên nàng cho rằng còn rất nhiều thời gian chậm rãi nói cho Cố Tịnh Nhuyễn biết chuyện này.

"Đừng chạm vào em." Cố Tịnh Nhuyễn lui hai bước, trong giọng có chút xúc động.

Nói không rõ là bởi vì cảm thấy Tạ Tri Ý không để tâm đến cô hay là cảm xúc từ chiều giờ cộng dồn, tóm lại lúc này cô triệt để bùng nổ.

"Vậy em hỏi chị, rốt cuộc chị có xem em là em gái hay không?!"

Cố Tịnh Nhuyễn ngửa đầu nhìn nàng, hốc mắt ửng đỏ, biểu tình quật cường.

Tạ Tri Ý bình tĩnh nhìn cô: "Trước kia có."

Mặc kệ là thân phận gì, cô chỉ nghĩ muốn một phần đặc biệt muốn một phần để ý. Hiện tại ngẫm lại, cô thật là làm khó chính mình.

Cố Tịnh Nhuyễn nhắm mắt, nghiêng mặt nói: "Tạ Tri Ý, chị có thể đi ra ngoài được không."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện