Trong phòng ánh đèn sáng choang, Cố Tịnh Nhuyễn ngồi trên chế nhìn chằm chằm góc tường, chăm chú suy nghĩ chu kỳ sinh sống của con bọ: nó từ đâu ra? đã tới bao lâu? đi qua những chỗ nào?

Nghĩ vậy Cố Tịnh Nhuyễn cảm thấy cả người không được tự nhiên, bật người đứng lên, không chừng cái ghế dựa này cũng bị nó bò qua.

A a a a chịu không nổi!

Cố Tịnh Nhuyễn mở cửa đi đến phòng Tạ Tri Ý.

Lấy thêm can đảm, lấy thêm can đảm liền trở về...

Tạ Tri Ý không chút ngoài ý muốn giờ phút này còn có tiếng gõ cửa, xoa xoa đầu tóc vẫn còn ẩm, đứng dậy mở cửa.

Mặc dù đã ra khỏi phòng, Cố Tịnh Nhuyễn cảm giác con bọ kia vẫn đi theo phía sau, thường thường còn quay đầu lại nhìn dưới đất.

Cố Tịnh Nhuyễn nghe tiếng cửa mở, cục đá trong lòng mới được buông xuống.

Huhuhu mình thật không dũng cảm chút nào.

Tạ Tri Ý mặc váy ngủ hai dây, đứng dựa cạnh tường mệt mỏi nhìn cô, "Nhuyễn Nhuyễn?".

Cố Tịnh Nhuyễn mặt ửng đỏ nói: "Tỷ tỷ tỷ tỷ... em em...".

Thấy Cố Tịnh Nhuyễn ấp a ấp úng, Tạ Tri Ý hiểu rõ cười khẽ: "Có thể."

Cố Tịnh Nhuyễn nhẹ nhàng thở ra.

Tạ Tri Ý: "Vào đi, đóng cửa lại."
Cố Tịnh Nhuyễn: "Ha?..."
Tạ Tri Ý: "Nếu đã vào, vậy bắt đầu đi."
Cố Tịnh Nhuyễn: "???"
Tạ Tri Ý: "Làm xong hai đề toán thì đêm nay mới có thể ngủ nha."
Cố Tịnh Nhuyễn: "Tỷ tỷ......"

Cố Tịnh Nhuyễn muốn nói, cô chỉ muốn tới hấp thu can đảm, không muốn làm bài tập.

Nhưng mà Tạ Tri Ý hiển nhiên không nghĩ như vậy, từ giá sách cầm xuống một tập đề thi, lật xem một hồi, cuối cùng lấy ra hai tờ đề.

"Em làm hai đề này đi."
"Đề tham khảo dựa theo kỳ thi toàn thành, trước dễ sau khó, đều có quy luật, phần đầu ráng làm tám câu hỏi trắc nghiệm, ba câu điền vào chỗ trống, phần hai chú ý câu đầu quan trọng nhất, phần ba bốn năm thì là các câu hỏi nhỏ lấy từ phần hai, linh tinh vụn vặt thêm lên cũng có thể đạt tiêu chuẩn."

Cố Tịnh Nhuyễn đột nhiên cảm thấy có điểm phỏng tay. "Tỷ tỷ...Có lẽ chị hiểu lầm gì rồi...".

Tuy rằng cô vẫn đang nỗ lực nghe giảng, nhưng thành tích thì không có nghe.

Tạ Tri Ý trầm mặc một chút.

Cố Tịnh Nhuyễn còn tưởng mình đã nói gì xúc phạm tới nàng.

"Xin lỗi, không suy xét đến tình huống thực tế của em."

Kỳ thật Tạ Tri Ý đã rất cố gắng suy xét tình huống của Cố Tịnh Nhuyễn, hàng năm toán học đều full điểm như nàng, xác thật không có biện pháp phân tích làm sao để đạt đủ điểm chuẩn.

Tạ Tri Ý đặt đề thi lên bàn, nói: "Em ngồi làm đi."

Cố Tịnh Nhuyễn ủy khuất bĩu môi, ngoan ngoãn ngồi vào bàn.

Tạ Tri Ý ngồi ở mép giường, trên đùi đặt một quyển tư liệu, vừa dùng khăn lông xoa tóc vừa xem.

Làn da trắng nõn mịn màng như da em bé, đồng tử sáng ngời thanh triệt, tư thái nhã nhặn thanh lịch...Cố Tịnh Nhuyễn hết từ để hình dung, dù sao chỉ biết là đẹp.

Nếu tỷ tỷ không kêu cô làm bài thì càng đẹp mắt hơn.

Cố Tịnh Nhuyễn thở dài, làm Tạ Tri Ý phải nhìn về phía cô, hỏi: "Làm sao đó?".

Hiện tại so với làm bài thi, Cố Tịnh Nhuyễn càng muốn nói chuyện phiếm, tùy tiện nói cái gì cũng được.

"Tỷ tỷ có phải chị đã quên cái gì rồi không?"

"Đã quên cái gì?"

"Poster a! Giấy dán tường a! Tỷ tỷ sao chị có thể quên chứ! Chẳng lẽ chị không nhớ em có một vách tường trụi lủi sao?"

"Xin lỗi, chị quên mất, ngày mai chị đưa cho em."

Cố Tịnh Nhuyễn cũng không nhất định một hai phải có, chẳng qua là muốn tìm đề tài mà thôi.

"Tỷ tỷ, liên khảo* có phải rất khó hay không?"

Cố Tịnh Nhuyễn mới vừa nói xong liền sực nhớ mình hỏi sai người rồi, đối với tỷ tỷ thì chắc không có kỳ thi nào khó hết.

"Dễ hơn trường mình ra đề một chút." Tạ Tri Ý trả lời.

"Tỷ tỷ đầu chị còn đau không? Có đỡ hơn trước không?"

"Đỡ một chút."

"Tỷ tỷ chị có đói bụng không?"

"Không đói bụng."
...
...
"Tỷ tỷ..."
"Nhuyễn Nhuyễn."
"Dạ?"

Tạ Tri Ý biết cô đang kéo dài thời gian không muốn làm bài, nhẹ giọng nhắc nhở: "Làm xong mới được ngủ đó."

Cố Tịnh Nhuyễn nói thầm: "Ô...bỏ thêm chữ chung vào bên cạnh thì có lẽ mình sẽ có động lực hơn."

"Huh?"

Cô lẩm bẩm nên Tạ Tri Ý nghe không rõ cô nói gì.

"Không có gì, em làm đây nè."

Không tình nguyện quay đầu đối diện đề thi, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo. Cô viết các công thức nhớ được ra bên cạnh, các câu trọng điểm, cẩn thận sợ nhìn sai đề...

Tạ Tri Ý nhìn Cố Tịnh Nhuyễn mềm nhũn gục lên bàn, tay cầm cây bút hình thỏ màu hồng nhạt. Tạ Tri Ý đã cố ý mua nó đặt ở đây. Nàng nghĩ Cố Tịnh Nhuyễn sẽ thích loại này, quả nhiên không ngoài dự đoán, ống đựng nhiều bút như vậy, cuối cùng vẫn cầm lấy cây bút kia.

Trước đó còn nói với nàng là không thích hồng nhạt, chán ghét các thứ hường phấn bánh bèo. Kết quả dây cột tóc hồng nhạt, kẹp tóc hồng nhạt, váy áo đa phần cũng hồng nhạt, ngay cả áo ngủ cũng vậy, đã hồng còn ren...mặt trước còn có hình gấu con đáng yêu.

Ừm...đáng yêu giống như em ấy.

"Ting ——"
Di động đặt trên bàn thình lình chấn động, có tin nhắn đến, Cố Tịnh Nhuyễn tò mò nhìn thoáng qua, còn chưa thấy rõ đã bị Tạ Tri Ý cầm đi.

Qua vài giây, nàng nói: "Chị đi ra ngoài một chút."

Nghe được lời này Cố Tịnh Nhuyễn đột ngột thẳng người, dán mắt nhìn nàng hỏi, "Chị đi đâu? Còn trở lại không? Trở lại còn....". Cố Tịnh Nhuyễn không nói tiếp ra miệng.

Tạ Tri Ý cười xoa xoa đầu cô, "Gọi điện trở lại ngay, trở lại còn cưng em."

Cố Tịnh Nhuyễn tức thời đỏ mặt, đẩy đẩy nàng, "Đi nhanh về nhanh."

Nói trở lại ngay, kết quả hơn mười phút còn không thấy đâu.

Là ai nhỉ, khuya thế này còn gửi tin nhắn cho tỷ tỷ.

Mà làm cô nghĩ không ra chính là, tỷ tỷ thế nhưng còn chủ động gọi lại.

Càng nghĩ càng bế tắc, nghĩ nghĩ chưa bao lâu cô đã ngủ mất...

Lúc Tạ Tri Ý trở lại thì thấy Cố Tịnh Nhuyễn đã ngủ gục trên bàn.

"Nhuyễn Nhuyễn?"
Tạ Tri Ý khom lưng cúi đầu gọi hai tiếng, không ai đáp.

Nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ, nàng kéo ghế dựa đến ngồi xuống bên cạnh.

Cố Tịnh Nhuyễn nhắm chặt hai mắt, bĩu môi, mặt bởi vì ép trên bàn mà bị in hằn vết.

Tạ Tri Ý dùng tay trái hơi hơi nâng đầu cô lên, tay phải lót dưới đầu, dựa vào bàn theo tư thế đối phương.

Nàng nhìn Cố Tịnh Nhuyễn.

Lông mi thật dài a.
Tạ Tri Ý đưa tay trái chạm chạm lông mi cô, lơ đãng đụng phải gò má.

"Búp bê sứ sao?"

Một bên nói thầm một bên dùng ngón tay chọc chọc gương mặt Cố Tịnh Nhuyễn, thích thú khi thấy nó đàn hồi.

Cứ như vậy qua mười mấy phút, biết là Cố Tịnh Nhuyễn thật sự ngủ say, Tạ Tri Ý mới chậm rãi ôm cô từ ghế qua giường, một trận hương thơm như có như không nghênh diện đánh tới. Cảm giác kỳ dị lại nảy lên trong lòng, lần trước các nàng ở bên ngoài cùng nhau cũng từng có, nhưng không mãnh liệt như bây giờ.

Nàng nhấp môi, đè nén cảm giác, đặt Cố Tịnh Nhuyễn nằm ngay ngắn, rồi tiếp tục ngồi ở mép giường nhìn sườn mặt đối phương.

Cố Tịnh Nhuyễn dường như có cảm giác, cô xoay người về phía Tạ Tri Ý, cuộn tròn người, liếm môi lẩm nhẩm. Tạ Tri Ý nghiêng tai lắng nghe, cô lại không nói nữa.

Nhưng cánh môi mà cô vừa mới liếm lại hồng hào đầy đặn, giống như thạch trái cây anh đào.

Cắn một miếng chắc là vừa ngọt vừa mềm... Tạ Tri Ý chống tay trái trên giường, cúi đầu nhìn, thân ảnh nho nhỏ cuộn tròn làm người ta đặc biệt muốn yêu thương, tay phải sờ mặt cô, vuốt vuốt mấy sợi tóc tán loạn phía trước. Nàng dần tới gần, ngón cái nhẹ nhàng cọ qua bờ môi.

"Ưm..."
Có lẽ tư thế không thoải mái, Cố Tịnh Nhuyễn nhíu mày phát ra tiếng.

Một tiếng ưm này đối với Tạ Tri Ý hiện tại mà nói không thể nghi ngờ là lửa cháy đổ thêm dầu.

"Nhuyễn Nhuyễn..."
Tạ Tri Ý cách môi cô càng ngày càng gần.

Khi chỉ còn khoảng một centimet, trong mắt nàng hiện lên đấu tranh, còn có lo lắng, chần chờ.

Tạ Tri Ý trước nay đều không phải người do dự, chỉ cần là nàng muốn nàng đều dốc toàn lực đạt được, những gì nàng muốn cuối cùng đều là của nàng.

Nhưng mà tình cảm thì không giống vậy.

Từ Vương Giai chỉ điểm, nàng đã hiểu rõ tâm tư bản thân, điều nàng nghĩ không phải là chặt đứt phần yêu thích này, mà là nghĩ nên làm thế nào để em ấy cũng thích mình. Thậm chí nàng còn thấy nhẹ nhõm, bởi vì rốt cuộc nàng đã có lý do để có thể vĩnh viễn ở bên em ấy.

Tạ Tri Ý nhìn Cố Tịnh Nhuyễn thật lâu, cuối cùng nhẹ nhàng rơi xuống một nụ hôn ở khoé môi cô, thì thầm: "Trước thiếu, về sau trả lại, trả lại thế nào đều được."

Ánh mắt lại dừng trên mặt Cố Tịnh Nhuyễn, ngón cái chạm chạm địa phương nàng vừa hôn qua, cúi người dán môi vào bên tai, khẽ cắn vành tai một cái, cười nhẹ nói: "Bốn bỏ năm lên coi như là nụ hôn đầu tiên, nụ hôn đầu tiên cho ai thì phải cùng người đó bên nhau cả đời, biết không?".

"Tỷ tỷ..."

Tạ Tri Ý còn tưởng cô tỉnh ngủ, kết quả thấy cô vẫn nhắm chặt hai mắt, không có dấu hiệu tỉnh.

"Như thế nào có thể ngủ say đến vậy nha Tiểu Nhuyễn Trư."

Duỗi tay chọc chọc gò má, thịt thịt, làm nàng thật muốn gặm một miếng.

Thôi, gặm rồi người khó chịu khẳng định sẽ là mình.

Tạ Tri Ý giúp cô đắp chăn đàng hoàng sau đó mới đi qua đầu giường bên kia tắt đèn chui vào trong chăn.

Cũng không biết có phải nỗi lòng bất chính hay không, Tạ Tri Ý nhắm mắt trong đầu đều là hình ảnh Cố Tịnh Nhuyễn, khuôn mặt bờ môi giọng nói tiếng cười...

Tạ Tri Ý bất động thanh sắc xê dịch vị trí, cách ra xa, gần như muốn sát mép giường.

Khổ nỗi đèn tắt Cố Tịnh Nhuyễn lại bắt đầu nhích tới nhích lui.

Tạ Tri Ý bất đắc dĩ, "Em ép chị đó nha."

Nhưng là nghĩ đến lúc sau, Tạ Tri Ý cảm thấy cần phải có lễ độ.

"Cố Tịnh Nhuyễn, ôm một chút."
"Không trả lời chính là đáp ứng rồi đó."
"Chị ôm em đó."

Nàng vốn nghĩ làm vậy sẽ ngủ thoải mái hơn, thế nhưng lại càng khó chịu.

Người mình thích ở trong ngực nhích tới nhích lui, chóp mũi quanh quẩn tất cả đều là hơi thở đối phương.

Đếm tới con cừu thứ năm trăm, Tạ Tri Ý mới chậm rãi tiến vào mộng đẹp.

Trong cơn mơ màng, Tạ Tri Ý thấy khắp nơi mây mù giăng lối, chung quanh không có ai, nàng thử đi đến phía trước vài bước.

"Tỷ tỷ!" Cố Tịnh Nhuyễn bất ngờ từ bên cạnh xông ra, tươi cười nhìn nàng.

"Tỷ tỷ ăn kẹo không?"

Cố Tịnh Nhuyễn vươn tay, lòng bàn tay mở ra, đôi mắt cong thành vầng trăng non.

"Kẹo sữa à?" Tạ Tri Ý nghe thấy thanh âm của chính mình.

"Không phải, kẹo trái cây nha."

Tạ Tri Ý trơ mắt nhìn kẹo sữa trong tay Cố Tịnh Nhuyễn biến thành kẹo trái cây.

"Tỷ tỷ muốn ăn không?"

Tạ Tri Ý không thể khống chế, gật gật đầu.

"Vậy chị hôn hôn em nha."

Cố Tịnh Nhuyễn chắp tay giấu kẹo sau lưng, ngẩng đầu cười với nàng, trong mắt như có tinh quang lấp lánh.

Tạ Tri Ý nhìn đôi môi ngon lành trước mặt, cúi thấp đầu, nhẹ nhàng gọi: "Nhuyễn Nhuyễn......"

Cố Tịnh Nhuyễn nhắm hai mắt lại, gương mặt tựa rặng mây đỏ.
"Tỷ tỷ......"

———
* Liên khảo: kỳ thi có đề chung của một nhóm trường, các trường thí điểm cải cách liên kết thành một nhóm tự tổ chức kỳ thi riêng khác với kỳ thi quốc gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện