Cố Tịnh Nhuyễn: ...

"Ngươi hỏi câu này còn không bằng trực tiếp hỏi ta nếu hai người đồng thời rớt xuống nước thì ta cứu ai."

Hứa Phán Phán gật gật đầu, cảm thấy có lý, như cô mong muốn, hỏi lại một lần, "Ta và chị ngươi rớt xuống nước thì ngươi cứu ai?".

Cố Tịnh Nhuyễn giả cười: "Không cứu ai hết, ta nhảy xuống đi cùng các ngươi."

Hứa Phán Phán bĩu môi, "Ta biết ngay, ngươi là cái đồ tra nữ chân đạp hai thuyền".

Chân đạp hai thuyền? Tra nữ???

"Ngươi đừng hiểu lầm a, ngươi và nàng khác nhau..."

"Ngưng, nghe ta nói, theo như cái giọng điệu tra nữ này, câu tiếp theo có phải sẽ là ngươi tốt với nàng chỉ bởi vì nàng là chị ngươi?".

......

Nó đang nói hươu nói vượn cái gì vậy?

Cố Tịnh Nhuyễn bất đắc dĩ khuyên nhủ, "Ngoan, bớt lên mạng lướt sóng, ngươi nhìn xem chỉ số thông minh của ngươi sắp bị hút cạn hết rồi, nói ba cái linh tinh gì đâu không."

Hứa Phán Phán có lẽ cũng cảm thấy bản thân nói chuyện quá khích, "Thôi được rồi, ngươi muốn nói cái gì, ta không cắt ngang nữa, ngươi cứ nói hết cho xong, nếu lý do không đầy đủ, ngươi liền trực tiếp từ đó nhảy xuống dưới đất đi."

Hứa Phán Phán chỉ về phía cửa sổ, Cố Tịnh Nhuyễn nuốt nuốt nước miếng, từ tầng hai nhảy xuống chắc là sẽ rất đau.

"Ây trời thật sự khác nhau, dù sao chính là khác nhau."

"Khác làm sao?"

Hứa Phán Phán nhẹ hất cằm, ý bảo cô tiếp tục nói.

"Khác nhau mà! Ngươi là bạn tốt nhất của ta, nhưng chị ấy..."

Cố Tịnh Nhuyễn dừng một chút không nói tiếp.

"Chị ấy sao?"

Hứa Phán Phán truy vấn.

Cố Tịnh Nhuyễn xoay chuyển đôi mắt, thấy túi đồ ăn vặt đang để mở trên mặt bàn, "Chính là người quan trọng nhất bên ngoài tình bạn, ngươi hiểu không, giống như ngươi thích kẹo bông gòn với khô bò, ta một hai hỏi ngươi thích cái nào hơn, hai món hai loại khác nhau, đây không phải là muốn kiếm chuyện sao?".

Hứa Phán Phán nhíu mày, so sánh cái gì thế này.

"Ta khẳng định thích khô bò hơn, thịt mắc hơn kẹo nha, ăn nhiều kẹo còn dễ bị béo phì, này có gì mà khó chọn, mà nói vậy ý là ngươi đang nói ta kiếm chuyện??".

Cố Tịnh Nhuyễn:......

"Ngươi muốn ta đẩy ngươi xuống hay tự ngươi nhảy xuống?".

Hứa Phán Phán thật sự hoài nghi bạn mình là không muốn ở đây.

Cố Tịnh Nhuyễn:......

"Đừng, ta sợ độ cao, vượt quá ba mét ta đều sợ."

Hứa Phán Phán trợn mắt, xé thêm một túi khoai lát, cầm ra một miếng, nắm nó trong tay, "Cho ngươi thêm một lần cơ hội, nói cho đàng hoàng, bằng không quan hệ giữa hai ta cũng như lát khoai này."

Hứa Phán Phán bóp tay lại, lòng bàn tay truyền đến tiếng rắc rắc, mở tay ra lát khoai đã nát thành mảnh vụn.

Sau khi thị uy, nàng muốn ném nó vào thùng rác, nghĩ nghĩ cảm thấy đáng tiếc, trực tiếp bỏ vào trong miệng, còn khiêu khích nhìn Cố Tịnh Nhuyễn, ánh mắt như khuyên cô hãy thành thật trả lời.

Cố Tịnh Nhuyễn chứng kiến hết thảy: ....

"Mau nói."

Cố Tịnh Nhuyễn hết cách, việc này không nói rõ ràng thì mâu thuẫn giữa các cô khẳng định sẽ luôn tồn tại, giải quyết vấn đề cần thiết phải trúng trọng tâm.

"Ngươi biết trên đời có ba loại tình cảm quý giá chứ?"

Hứa Phán Phán đang cầm khăn giấy ướt lau tay, không chút do dự đáp, "Biết a, tình thân tình bạn tình yêu, mà sao?".

Hứa Phán Phán chợt khựng lại, ngẩng đầu nhìn cô.

Thấy biểu tình đối phương ngưng trọng, lâm vào tự hỏi, Cố Tịnh Nhuyễn nhắm mắt, bất chấp tất cả, là bạn tốt nhất của nhau thì không nên có bí mật!

"Mẹ ngươi vậy mà còn không thắng nổi chị ngươi?".

"Cái gì?" Cố Tịnh Nhuyễn trợn mắt.

"Cố Tịnh Nhuyễn ngươi cũng quá bất hiếu đi? Trong lòng ngươi, ba mẹ lại không phải quan trọng nhất?"

Cố Tịnh Nhuyễn đã biết nàng hiểu sai ý, cô thở dài, "Không phải, ba mẹ vẫn là quan trọng nhất."

"Rõ ràng ý ngươi là vậy còn gì, trừ bỏ tình bạn không phải còn tình thân và tình yêu sao? Không phải tình thân chẳng lẽ lại là...".

Đột nhiên im bặt.

Qua hồi lâu, Hứa Phán Phán mới tìm lại được thanh âm của mình, nhìn Cố Tịnh Nhuyễn đang cúi đầu, thật cẩn thận hỏi, "Ta...không có nghĩ sai đó chứ?".

Nếu chỉ số thông minh của nàng đang được bật, hẳn là nàng đã nghĩ chính xác điều mà Cố Tịnh Nhuyễn muốn nói.

Cố Tịnh Nhuyễn gật đầu.

Hứa Phán Phán không thể tin được, mắt trợn tròn, giọng đột nhiên cất cao, "Trời má! Cố Tịnh Nhuyễn! Cmn ngươi loạn luân hả!".

Thanh âm cực lớn, như vang vọng khắp biệt thự.

Cố Tịnh Nhuyễn sợ tới mức lập tức duỗi tay che miệng Hứa Phán Phán, "Ngươi nhỏ tiếng coi! Mẹ ngươi mà nghe thấy thì ta thật sự bị ném xuồng lầu mất."

Hứa Phán Phán chớp chớp mắt, nỗ lực tiêu hoá tin tức khủng bố này.

Nàng đưa tay gỡ bàn tay đang che miệng mình ra, "Mẹ ta đi rồi, bên ngoài chỉ có dì giúp việc giám sát."

Như là để xác minh Hứa Phán Phán nói thật, bên ngoài đột ngột vang lên tiếng dì giúp việc dò hỏi, "Tiểu thư, có ở trong phòng không?".

"Có ở! Không có việc gì đừng gọi con, không cho con ăn cơm, con không có sức trả lời đâu!".

Hứa Phán Phán ra vẻ buồn bực đi ra cửa nói to hai câu, có lẽ là nghe ra nàng tức giận, bên ngoài không có tiếng vang.

"Mẹ ngươi không cho ngươi ăn cơm hả?"

"Thì mẹ ta chỉ biết có chiêu này."

"Mà dì ấy không ở đây, sao ngươi không chạy ra ngoài đi."

Hứa Phán Phán liếc mắt, "Không có tiền không di động không chỗ để đi, chẳng lẽ đi tìm ngươi cái đứa còn nghèo hơn ta?".

Cố Tịnh Nhuyễn không lời nào để nói.

"Ngươi ngươi ngươi đừng chuyển chủ đề. Ngươi có biết ngươi là đang loạn luân không hả???"

"Không phải, ngươi đừng nói bừa!"

Cố Tịnh Nhuyễn không muốn để hai chữ này lên đầu mình, đặc biệt là tỷ tỷ, đây là làm bẩn sỉ nhục nàng.

"Ngoại trừ tình thân đó chính là tình yêu, hay là ta hiểu sai, ngươi không thích Tạ Tri Ý?"

Đối mặt Hứa Phán Phán khảo vấn, mặt Cố Tịnh Nhuyễn có điểm nóng lên, "Thích."

Nói ra xong, Cố Tịnh Nhuyễn cảm giác thể xác và tinh thần mình nhẹ hơn nhiều.

"Vậy..."

"Chúng ta không phải chị em ruột."

Cố Tịnh Nhuyễn biết Hứa Phán Phán muốn nói cái gì, không đợi nàng hỏi xong đã trực tiếp cắt ngang.

Lần đầu tiên Hứa Phán Phán nhìn thấy dáng vẻ này của Cố Tịnh Nhuyễn, sau khi suy ngẫm nàng đắn đo hỏi, "Ngươi không phải con gái ruột của cô chú hả?".

?

Không nghe thấy trả lời, Hứa Phán Phán tưởng cô cam chịu, thở dài, "Bởi ta nói ngươi cùng chị ngươi sao mà khác biệt quá nhiều, cô chú chắc là cũng hối hận lắm khi lượm trúng ngươi."

Hello??😀

Có đứa nói bạn mình như vậy sao?

Tuy Cố Tịnh Nhuyễn nói ra chuyện cô thích Tạ Tri Ý, nhưng tạm thời cô không muốn kể đến thân thế, đó là bí mật của chị ấy.

"...Chuyện này không quan trọng, quan trọng là ta giải thích xong rồi, ngươi không được giận nữa."

"Không tức giận không tức giận, ta hiện tại vô cùng vui vẻ. Quá kích thích đi. Nhuyễn Cẩu, bọn ta không nhìn ra được nha, lù khù vác lu mà chạy, không nghĩ tới sinh thời có thể thấy được bộ dạng xuân tâm manh động ngu ngốc của ngươi, ta rất cao hứng."

Hứa Phán Phán không giống làm bộ, từ mới vừa rồi Cố Tịnh Nhuyễn thẳng thắn, nụ cười liền không tắt trên mặt nàng.

"Sao sao, kể nghe, hai người có nắm tay chưa, có ôm hôn gì chưa?"

"A ngươi thật sự nhiều chuyện quá! Không có, hơn nữa ta không có nói ai biết hết. Ngươi là người đầu tiên."

Hứa Phán Phán cười tươi hơn nữa, "Hiển nhiên rồi, ta là bạn tốt nhất của ngươi còn gì."

Cũng không biết là ai vừa rồi muốn ném cô ra khỏi cửa sổ.

"Vậy ngươi là đang trong giai đoạn yêu thầm hả?".

Cố Tịnh Nhuyễn bất đắc dĩ gật đầu, "Đừng nói nha, ta cũng không tính toán nói."

"Không được không được, ngươi làm sao có thể xuất sư chưa kịp đánh đã tử vong. Để ta nói ngươi nghe, bằng nhiều năm kinh nghiệm lướt sóng trên mạng của ta, tuy ta chưa ăn qua thịt heo nhưng xem qua đã vô số lần, tin tưởng ta, ta sẽ không phụ sự tín nhiệm của ngươi!".

Hứa Phán Phán giống như bị ăn trúng thuốc, Cố Tịnh Nhuyễn hoàn toàn cạn lời, "Không phải lúc nãy ta đã khuyên ngươi hãy chăm học, bớt lên mạng a!".

Nếu xem sách nhiều một chút, cũng không đến mức như vậy.

"Chậc chậc chậc có người yêu thích trong lòng đúng là không giống nhau, nhưng mà ta không trách ngươi, dù sao ngươi đã mang đến...1 2 3, tận ba tin khủng." Hứa Phán Phán đếm đầu ngón tay.

"Ba tin?".

"Đúng vậy, ngươi thích con gái, ngươi thích chị ngươi, ngươi được lượm về nuôi."

Cố Tịnh Nhuyễn dở khóc dở cười, nhưng cũng không phản bác, chỉ nghe nàng nói.

"Không đúng a, Nhuyễn Cẩu, theo lý thuyết ngươi thích con gái, chúng ta làm bạn tốt ở cạnh nhau nhiều năm như vậy, không phải ngươi hẳn là duỗi móng vuốt vồ lấy ta trước sao?".

Đột nhiên không kịp phòng ngừa, đối diện ánh mắt nghi ngờ của Hứa Phán Phán, Cố Tịnh Nhuyễn thập phần uyển chuyển trả lời, "Hừmmmm, đại khái là chị ta đẹp hơn ngươi đi."

Thích chính là thích, việc này sao có thể nói rõ ràng.

"Vậy nếu ta nguyện ý vì ngươi chỉnh sửa một chút, ngươi cảm thấy thế nào?"

Hứa Phán Phán chớp chớp mắt, còn ra vẻ thẹn thùng mà chạm chạm bả vai cô.

"Chẳng ra gì, cách xa ta một chút."

Cố Tịnh Nhuyễn cảm giác lông tơ dựng đứng, da gà nổi đầy người.

Hứa Phán Phán: Cảm giác như bị xúc phạm a?!

"Không chọc ngươi nữa, kêu ta một tiếng chị Phán, ta sẽ dạy ngươi cách theo đuổi Tạ Tri Ý."

"Ta không theo đuổi, ta thích vậy thôi."

Cố Tịnh Nhuyễn không nói dối, cô xác thật chỉ nghĩ ở bên cạnh nàng, dùng thân phận em gái cũng tốt rồi.

"Ngươi nói cái quái gì vậy". Hứa Phán Phán liếc xéo, "Thích thì cứ theo đuổi, chờ mai mốt Tạ Tri Ý có đối tượng, ta xem ngươi đi đâu mà khóc. Ta không tin ngươi không muốn ở bên cạnh nàng với tư cách bạn gái, ngẫm lại có một cô gái ưu tú như vậy bên cạnh, ai sẽ không động tâm chứ? Nghĩ đến đây ta cảm giác ta cũng thích chị ngươi...Này em gái, em có phiền có thêm một người chị gái không?".

"Câm miệng đi, dám đoạt chị ấy, ta tiêu diệt ngươi." Cố Tịnh Nhuyễn xấu hổ đẩy nàng một cái, trong đầu rối loạn.

Mình muốn không?

Muốn chứ.

Sợ hãi không?

Sợ chứ.

Hứa Phán Phán thấy cô trầm tư, cũng không vội vã truy vấn, nhất thời gian phòng yên tĩnh.

Qua vài phút, Cố Tịnh Nhuyễn mới mở miệng, âm điệu có vẻ u ám, "Ta cảm giác ta không xứng với chị ấy."

Hứa Phán Phán vừa nghe tức thời nổi giận, "Ai nói không xứng! Làm gì không xứng? Nàng thành tích tốt ngươi thành tích kém, nàng lạnh như băng sương ngươi hoạt bát đáng yêu, cả hai bổ sung cho nhau, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cả hai đều là con gái! Trời đất tạo nên một đôi a! Chỗ nào không xứng?"

"...... Ngươi bình tĩnh một chút, không cần kích động như vậy."

"Ta không kích động, ta đang nói thật."

"Ừ ừ ừ, ngươi xuống giường đã, đang mang dép sao đạp lên giường rồi..."

"Khụ khụ." Hứa Phán Phán ho nhẹ hai tiếng, từ trên giường nhảy xuống, chụp lấy bả vai cô, "Ngươi có phải là sợ người nhà ngươi lượm ngươi trở về, gia thế cách xa? Đừng sợ, chị đây sẽ cho ngươi của hồi môn thật dày, kiệu tám người nâng, thập lý hồng trang, đem ngươi vẻ vang gả đi ra ngoài."

... Sa mạc hạn hán lời.

"Không phải, có thể nào đừng ở trước mặt ta khoe khoang mớ từ vựng của ngươi? Còn nữa đừng có nhắc tới cái từ 'lượm' nữa!".

Hứa Phán Phán còn tưởng rằng nàng chọc trúng chỗ đau, vội vàng xin lỗi, "Xin lỗi xin lỗi, thôi để đền bù sai lầm, ta dạy ngươi cách theo đuổi chị ấy nhe?". Hứa Phán Phán chờ mong nhìn cô.

Cố Tịnh Nhuyễn quay mặt đi, sau một lúc lâu mới lên tiếng, "Ngươi không cảm thấy, chị ấy quá mức ưu tú sao? Ta sợ cản trở con đường của chị ấy."

Đây là thứ mà trong truyền thuyết hay nói sao? Thích một người đồng thời cũng sẽ sinh ra cảm xúc tự ti?

"Ngươi cũng rất ưu tú mà, mỗi người đều có điểm toả sáng riêng. Như vầy không giống ngươi chút nào, giờ ngươi nghĩ xem nên theo đuổi hay là không, cơ hội chỉ có một lần thôi đó."

Nhớ tới hai ngày này Tạ Tri Ý lạnh nhạt xa cách mà cô đã khổ sở muốn chết. Nếu chị ấy có đối tượng, khả năng cô sẽ trực tiếp thăng thiên tại chỗ.

Cố Tịnh Nhuyễn khẽ cắn môi, "Theo đuổi!".

Hứa Phán Phán thấy cô thay đổi chủ ý, cảm thấy rất có thành tựu, "Vậy là đúng rồi, tới tới tới ta lập cho ngươi bản kế hoạch."

Cố Tịnh Nhuyễn bán tín bán nghi đi theo nàng, nhìn nàng lấy ra cuốn sổ cùng bút từ tủ đầu giường.

Hứa Phán Phán đem giấy bút đưa cho cô, "Ta nói ngươi viết, nhanh lên."

Cố Tịnh Nhuyễn chuẩn bị tư thế nghe nàng nói.

"Chính giữa viết tiêu đề là kế hoạch ba mươi ngày thu phục xzy."

* Tạ Tri Ý ~ Xie Zhi Yi ~ xzy

"Sao phải viết tắt?"

"Xzy là không gian tọa độ a, ngươi không cảm thấy như vậy sẽ giống chúng ta đang thảo luận học tập sao?"

"Oh..."

"Thứ nhất, tạo cảm giác tồn tại, luôn luôn xuất hiện trong tầm mắt nàng..."

"Thứ hai, ..."

......

"Thứ năm mươi......"

Chi chít năm mươi điều.

Cố Tịnh Nhuyễn không quá xác định, hơi hé miệng hỏi, "Có ổn không đó?".

"Ổn, chắc cú."

Hứa Phán Phán tự tin tràn đầy, vỗ ngực bảo đảm, "Làm theo lời ta, bảo đảm ba mươi ngày sau ngươi ôm được mỹ nhân."

......

......

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện