Trước khi đoàn người chuẩn bị xuất phát, Phượng Khê viện cớ đưa Bùi Chu vào hoàng cung.
Sau cú sốc vừa rồi, Yểm hoàng gầy hơn trước nhiều.
Dù Bùi Chu không tình nguyện cho lắm, nhưng vì ca ca của mình, huynh ấy vẫn cố nhập vai diễn.
Vừa gặp mặt Yểm hoàng, huynh ấy đã quỳ xuống dập đầu: “Phụ hoàng, hài nhi bất hiếu, không thể ở bên chăm sóc người. Nhưng nếu người gọi con, dù cách xa vạn dặm, con cũng sẽ quay về với người.”
Hiện tại Yểm hoàng đã hoàn toàn thất vọng về Đại hoàng tử và Tam hoàng tử, bắt đầu yêu thương đứa nhi tử lưu lạc bên ngoài này nhiều hơn.
Nên thoạt trông hai người cũng ra dáng phụ từ con hiếu lắm.
Trước khi Bùi Chu và Phượng Khê xuất cung, ông ta còn cho Bùi Chu năm trăm vạn Yểm thạch và một vài món vật tư tu luyện.
Ngoài ra, ông ta còn tặng huynh ấy một tấm ngọc bài, trong đó chứa một sợi thần niệm của ông ta, đủ để chắn một kích của tu sĩ Hóa Thần.
So với Yểm thạch hay vật tư tu luyện, thì rõ ràng tấm ngọc bài kia quý trọng hơn nhiều.
Trong lòng Phượng Khê ghen tị không thôi, xem ra giữa con ruột và con nuôi vẫn có sự khác biệt.
Yểm hoàng có thể cho nàng rất nhiều tiền, nhưng bảo bối giữ mạng, ông ta vẫn giữ lại cho nhi tử ruột.
Vừa ra khỏi hoàng cung, Bùi Chu đã đưa tấm ngọc bài kia cho Phượng Khê.
Phượng Khê ngơ ngác!
“Nhị sư huynh, huynh muốn tặng ngọc bài cho muội ư?”
Bùi Chu gật đầu.
“Ta không cần đến cái này. Trái lại là muội đó, bây giờ muội đang rất nổi tiếng, dễ rước họa sát thân, có tấm ngọc bài này, muội sẽ an toàn hơn chút.”
Phượng Khê cực kỳ cảm động, nhưng nàng không nhận: “Nhị sư huynh, huynh cần tấm ngọc bài này hơn muội nhiều. Bởi huynh yếu hơn muội mà!”
“Bây giờ huynh có thể chống đỡ được mười sáu chữ “quỳ” của muội không? Có thể chống đỡ được từng xấp từng xấp bùa chú của muội không? Có thể chống đỡ được từng chậu từng chậu thuốc độc của muội không? Có thể chống đỡ được một bụng ý xấu của muội không?”
Bùi Chu: “…”
Cuối cùng, Phượng Khê vẫn không nhận.
Nàng tham tiền thật đấy, nhưng nàng có giới hạn.
Đợi đến khi nàng đột phá lên Hóa Thần, nàng có thể làm ra cả đống ngọc bài kiểu này.
Cần gì tấm ngọc bài rách của Yểm hoàng cơ chứ!
Nhưng mà, đột nhiên nàng rất nhớ sư phụ.
Lúc này, sư phụ của nàng đang khoe khoang với ba người Bách Lý Mộ Trần: “Tiểu Khê nha ta ấy mà, cái gì cũng tốt, nhưng khổ nỗi lại chẳng chịu nghe lời ta gì cả. Bây giờ Huyền Thiên Tông của bọn ta không nghèo khó như trước nữa, nhưng nha đầu này vẫn bôn ba khắp nơi kiếm tiền và đủ loại bảo vật cho ta, ta không nhận thì con bé lại giận. Nhà kho vốn trống không của ta, giờ cũng chẳng còn chỗ để nữa rồi…”
Lòng ba người Bách Lý Mộ Trần chua như cắn phải chanh.
Chỉ hận không thể giơ chân đá Tiêu Bách Đạo xuống khỏi phi thuyền.
Nếu lúc trước đầu óc họ tỉnh táo hơn, thì đã chẳng đến lượt ông nhận Phượng Khê làm đồ đệ.
Thế nhưng, bây giờ nói những chuyện này thì có ích gì đâu?
Hôm nay, bốn người đến vùng giáp ranh giữa Yểm tộc và Nhân tộc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau đó vẫn phải họ tiếp tục tiến vào lãnh thổ Yểm tộc.
Bởi địa điểm ký hiệp ước cách Nhân tộc độ mười dặm.
Nguyên nhân của việc này là do Yểm hoàng đa nghi.
Ông ta sợ Nhân tộc mai phục, nên kéo người vào địa bàn mình cho dễ bề kiểm soát.
Bốn người Tiêu Bách Đạo lại không quá để bụng chuyện này, tuy tu vi của họ bị hạ một bậc, nhưng nơi này cách Nhân tộc rất gần, dù Yểm hoàng lật lọng, họ vẫn thừa sức thoát thân.
Khi tới địa điểm ký kết, bốn người ngạc nhiên không thôi.
Bởi nơi đây được trang trí vô cùng rực rỡ.
Thảm đỏ trải dài, cờ bay phấp phới.
Biểu ngữ bày tỏ sự hữu hảo giữa Nhân tộc và Yểm tộc được treo khắp nơi:
Nhân - Yểm một nhà!
Láng giềng hòa thuận, đồng tâm hiệp lực!

Trong lúc nhất thời, bốn người Tiêu Bách Đạo có hơi hoảng hốt.
Dù nằm mơ họ cũng không ngờ tới có ngày sẽ kết minh với Yểm tộc.
Họ đều cảm thấy có hơi không chân thật.
Mãi đến khi nhìn thấy Yểm hoàng cười tươi như hoa, họ mới yên tâm hơn đôi chút.
Yểm hoàng rất nhiệt tình.
Người không biết còn tưởng ông ta và bốn người Tiêu Bách Đạo là bạn cũ nhiều năm không gặp ấy chứ.
Bốn người Tiêu Bách Đạo cũng nhiệt tình chẳng kém.
Đời người là một vở kịch! Toàn bộ đều nhờ kỹ thuật diễn!
Sau khi chào hỏi khách sáo, thì bắt đầu tiến vào chủ đề chính.
Hai bên đồng thời ký tên, đóng dấu lên hiệp ước hữu nghị.
Hiệp ước chính thức có hiệu lực.
Yểm hoàng đã sớm chuẩn bị tiệc rượu, mọi người ăn uống linh đình, bầu không khí cực kỳ hòa hợp.
Trong bữa tiệc không tránh khỏi việc nhắc tới Ma tộc, Yểm hoàng cười lạnh: “Mấy hôm nay, Ma hoàng đã gửi cho ta tận ba tin nhắn, lời lẽ tin sau còn khó nghe hơn tin trước.”
“Những năm gần đây, Ma tộc càng ngày càng tự cao, Ta không tìm cơ hội cho họ xem chút sắc mặt, thì họ lại tưởng ta dễ bắt nạt.”
Hồ Vạn Khuê đáp lời ngay: “Ta cũng nghĩ như ngươi vậy! Ma tộc cứ gây hấn hết lần này đến lần khác, chúng ta nhất định phải đáp lại một đòn nhớ đời.”
Hai bên nhanh chóng đạt được nhận thức chung, sau đó bắt đầu bàn bạc chi tiết.
Phượng Khê không tham gia vào cuộc bàn bạc.
Bởi nàng cảm thấy tài năng của mình không nên dùng vào mấy việc cỏn con này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện