Lộ Tu Hàm nghe vậy thì nghiến chặt răng, không nói gì nữa.
Ra tới sau núi ở Đông Phong, đập vào mắt mọi người là một biển hoa.
Những bông thược dược tơ vàng có màu sắc rực rỡ, thoạt trông như mây tía phía cuối chân trời.
Phượng Khê chạy vào giữa biển hoa, bảo Quân Văn dùng đá lưu ảnh ghi lại cho nàng vài khoảnh khắc đẹp.
Quân Văn sửng sốt.
Hắn vẫn nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt, tiểu sư muội vừa gầy vừa nhỏ, sắc mặt tái nhợt như quỷ vậy.
Nhưng lúc này đây, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn như ngọc, mỗi khi cười lại để lộ hai má lúm đồng tiền, toàn thân tràn ngập sự sống động, linh hoạt khó diễn tả thành lời, cơ thể cũng cao lớn hơn nhiều.
Hóa ra, trong lúc vô thức, tiểu sư muội đã hóa kén thành bướm.
Sau đó, hắn nhìn thấy ở nơi cách đó không xa, có một con thiêu thân cực kỳ, đ.â.m thẳng về phía Phượng Khê…
Nhìn thấy ánh mắt của Quân Văn, Phượng Khê biết ngay sau lưng mình có gì đó. Lúc này nàng đang đứng giữa biển hoa, nếu nàng là người bình thường, thì phản ứng đầu tiên chắc chắn là nhón chân bay lên trời.
Mà một khi như thế, thì lại đúng đà lao tới của con thiêu thân to đùng kia, mạng nhỏ của nàng sẽ đăng xuất ngay.
Nhưng Phượng Khê đâu phải người bình thường. Ngay giây phút nhìn thấy miệng Giang Tịch mấp máy chữ “không”, nàng gần như quỳ gối trên mặt đất theo bản năng, rồi biểu diễn một cú quỳ trượt dài…
Dẫu bị hoa cản trở, nàng vẫn trượt được hơn một trượng.
Cảm ơn trời, cảm ơn đất, cảm ơn tổ sư gia đã giúp nàng nắm vững một kỹ năng mới!
Sau khi Phượng Khê quỳ xuống, tuyệt chiêu “thiên la địa võng” của Giang Tịch cũng lập tức đánh tới, trói chặt con thiêu thân kia, tránh cho nó tấn công Phượng Khê thêm lần nữa.
Phản ứng của Mục Tử Hoài chậm nửa nhịp, nhưng kiếm của hắn ta cũng tới ngay sau đó.
Tu vi của mấy người Quân Văn thấp hơn, nên tốc độ cũng chậm hơn.
Chỉ mỗi Lộ Tu Hàm chẳng hề có ý định ra tay.
Hắn ta chỉ hận không thể vỗ tay cho con thiêu thân kia, hận không thể cổ vũ nó mau chơi c.h.ế.t Phượng Khê, sao có thể ra tay giúp nàng được?
Thậm chí hắn ta còn định nhân cơ hội đó để đánh lén nàng, nhưng nghĩ đến hậu quả, hắn ta lại cố kiềm chế lại.
Lúc này, cuối cùng Phượng Khê cũng nhìn thấy rõ con vật tấn công sau lưng mình.
Đó là một con thiêu thân cực lớn, có đôi cánh dài cỡ một trượng.
Trên cánh nó tràn ngập những hoa văn hình mắt người, râu và bụng nó được bao phủ bởi những sợi lông mịn lóe ra ánh sáng xanh.
Cái miệng nó giống hệt ống hút, đang không ngừng mấp máy.
Phượng Khê đang định sử dụng tuyệt chiêu của mình, chẳng ngờ bụng của con thiêu thân kia đột nhiên phình to như quả bóng.
Sắc mặt Giang Tịch tái đi: “Nó muốn tự bạo! Mau tránh ra!”
Mọi thứ chỉ diễn ra trong khoảnh khắc. Huynh ấy vừa dứt lời, con thiêu thân kia lập tức tự bạo, một luồng linh lực cực lớn san phẳng biển hoa.
Nơi nó đậu còn bị nổ thành một hố to.
Khi tầm nhìn của đám người Giang Tịch khôi phục, họ phát hiện không thấy Phượng Khê đâu nữa.
Quân Văn khóc rống lên: “Chắc chắn tiểu sư muội đã bị chôn sống rồi! Mau, đào mau lên!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Mọi người sốt ruột đào bới, nhưng lại chẳng đào được cái gì.
Người đâu?
Biến mất giữa không trung ư?
Trong mắt Lộ Tu Hàm hiện rõ sự phấn khích. Hắn ta vốn định dụ nàng tới kiếm sơn rồi gài bẫy nàng, chẳng ngờ nàng lại tự gặp xui xẻo ngỏm củ tỏi rồi.
Đây là báo ứng!
Đáng đời nàng!
Sắc mặt Mục Tử Hoài lại cực kỳ hoảng loạn, đang yên đang lành lại chẳng thấy người đâu, hắn ta biết giải thích với Huyền Thiên Tông thế nào đây?
Hắn ta không dám giấu diếm, vội vàng báo cáo đầu đuôi mọi chuyện cho Bách Lý Mộ Trần.
Ban đầu Bách Lý Mộ Trần cảm thấy đại đồ đệ nói linh tinh, đang ngắm hoa sao có thể xảy ra chuyện?
Vả lại, dẫu con thiêu thân tự bạo thật, thì cũng không thể nổ tung một người chứ?
Phải xác nhận đi xác nhận lại, ông ta mới chịu tin tưởng.
Ông ta đành căng da đầu kể lại chuyện này cho Tiêu Bách Đạo nghe.
Không thể không nói, những lời tẩy não của Phượng Khê trong khoảng thời gian này đã phát huy hiệu quả, tuy Tiêu Bách Đạo sốt ruột, nhưng không hề lo đến ngất xỉu như lần trước nữa.
“Đến xem xét hiện trường trước đã!”
Bách Lý Mộ Trần thở phào nhẹ nhõm. Ông ta nghe nói, lần trước khi Phượng Khê xảy ra chuyện ở Ngự Thú Môn, lão già này suốt ruột phát điên rồi.
Nếu lần này cũng ầm ĩ lên, thì thật sự không dễ dàn xếp.
Hai người lập tức dẫn theo một nhóm “lãnh đạo cấp cao” của Hỗn Nguyên Tông tới biển hoa.
Giờ đây đã không thể gọi là biển hoa nữa, mà phải gọi là một mớ hỗn loạn.
Khi nghe chúng đệ tử miêu tả lại vẻ ngoài của con thiêu thân kia, Cát đường chủ của Truyền Công Đường kinh ngạc hỏi: “Bướm xanh mắt người ư? Thứ này đã bị diệt sạch từ mấy vạn năm trước rồi kia mà, sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện?”
“Những hoa văn hình mắt ở cánh nó có tác dụng mê hoặc thần trí, khiến người ta rơi vào ảo cảnh. Cũng may mấy đứa tốt số, đã dùng linh lực trói chặt nó trước, nếu không hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.”
Sắc mặt mọi người lập tức trở nên nghiêm trọng.
Nếu việc Ngự Thú Môn xuất hiện Rệp Quỷ Hỏa Huyền Minh trước đó còn có thể coi là sự trùng hợp, thì việc bướm đêm mắt người xuất hiện ở Hỗn Nguyên Tông chắc chắn không phải chuyện ngẫu nhiên.
Sợ rằng sắp xảy ra chuyện lớn rồi!
Là trò quỷ của Ma tộc? Hay còn có một thế lực khác?
Nhưng chuyện quan trọng nhất bây giờ là Phượng Khê đâu rồi.
Đang yên đang lành, sao có thể biến mất được?
Cổ trưởng lão am hiểu trận pháp nói: “Có lẽ khi bướm đêm mắt người tự bạo đã kích hoạt sự d.a.o động của không gian, Phượng Khê bị cuốn vào khe hở thời không, bị truyền tống tới địa phương khác rồi.”
“Chuyện này cũng có cùng nguyên lý hoạt động với linh bảo truyền tống của Chỉ Lan. Có một vài nơi lực không gian không ổn định, khi bị linh lực tác động sẽ gây ra tình trạng này.”
Mọi người đều cảm thấy ông ta nói có lý, nhưng vấn đề là: Phượng Khê bị truyền tống đến đâu rồi?
Nếu bị truyền tống tới nơi bình an còn tốt, chứ nếu bị truyền tống tới nơi nguy hiểm, chẳng phải sẽ c.h.ế.t thẳng cẳng ư?
Tuy nhiên hồn đăng của Phượng Khê vẫn còn sáng, ít nhất là hiện tại nàng vẫn còn sống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện