Bà Chị beta: tranh thủ được mấy chương cho mọi người

Trước nhập học một ngày, Đái Na bất ngờ gửi cho Đường Đường một tấm hình.

Đó là bức ảnh một đôi nam nữ đang hôn nhau. Bên trên là bầu trời đầy sao, bên dưới là đôi tình lữ hôn nhau dưới tây trang.

Trong ảnh, người đàn ông mặc áo sơ mi, bên dưới là quần tây ôm lấy hai chân dài miên man. Còn cô gái mặc váy ngắn lộ ra hai chân đẹp lật trời. Dáng hai người một người vững chãi, một người yểu điệu, nhìn thoáng qua đã thấy vô cùng xứng đôi, lại đẹp mắt.

Ảnh chụp rất đẹp, hoàn toàn có thể lấy nó làm hình nền.

Đường Đường nhìn tới nhìn lui vài lần, cuối cùng có chút không hài lòng hỏi Đái Na.

[ Chị Na Na, chị có ảnh gốc không, tấm này không rõ lắm. ]

Đái Na:......

Cô gửi ảnh cho Đường Đường là để hỏi tội, để phê bình, không phải để Đường Đường sưu tầm ảnh chụp!

Có trời mới biết lúc Tiểu Lâm gửi tấm ảnh này cho cô, Đái Na đã sợ tới mức suýt tắt thở.

Hôm đó cô tự mình đưa Đường Đường về, Đường Đường mặc cái gì, mang giày gì cô đều nhớ, huống chi hai chân Đường Đường đâu phải ai cũng có. Nhìn người đàn ông bên cạnh, tuy gần đây Minh Thiếu Diễm không bằng cầm thú thật,nhưng tỉ lệ dáng người đúng là rất nổi bật. Làm việc cho Minh Thiếu Diễm mấy năm, hình dáng hắn thế nào cô vẫn nhận ra được.

Càng đừng nói phía sau mơ hồ nhìn ra chiếc xe Ferrari trị giá hai ngàn vạn.

Đúng là điên rồi.

Đái Na giận đùng đừng nhưng không dám gọi mắng Minh Thiếu Diễm, Đường Đường là minh tinh đó! Còn là một minh tinh nổi tiếng! Anh dám mang cô ấy ra đường cái hôn môi? Anh thật sự cho rằng che mặt thì không ai nhận ra sao? Tiểu Lâm và cô chỉ nhìn một cái là có thể nhìn ra.

Bức hình này là do Tiểu Lâm lướt Weibo vô tình phát hiện.

Có một Weibo đại V hơn bốn hơn bốn ngàn vạn mỗi ngày 12 giờ tối sẽ đăng một câu chuyện nhỏ, ví như gần đây chủ thớt gặp chuyện vui gì, gần đầy đám bạn vui tính cùng phòng lại làm ra chuyện ngớ ngẩn gì, linh ta linh tinh...

Hôm qua trang đại V này tạo một cái topic, gần đây liệu mọi người có bị tình yêu cho ăn chanh không?

Tiểu Lâm mở bình luận, chưa kịp lướt xuống đã bị bức ảnh đầu tiên trong phần bình luận dọa sợ hãi.

Cô gái chụp ảnh nói mấy hôm trước cô ấy và chị em ra ngoài chơi vô tình cặp được một cặp đôi. Cô gái ấy còn nói, người nam trong ảnh cực kỳ đẹp trai, hoàn toàn không thua kém minh tinh, còn nữ mặc dù luôn che mặt nhưng chỉ nhìn dáng người cũng dám bảo đảm, cô gái này vô cùng xinh đẹp.

Bình luận phía dưới, đa số cư dận mạng đều bị ăn chanh.

Đây quả là cặp đôi có giá trị nhan sắc cấp thần tiên, đến tấm hình chụp cũng đẹp.

Lướt xuống chút nữa, có người mắt sắc thấy chiếc xe phía sau hai người, nói thẳng chiếc xe này trị giá hai ngàn vạn, trong nước có tổng cộng ba chiếc. Vì thế người ăn chanh ngày càng nhiều.

Chẳng những lớn lên đẹp còn có tiền, đều là con người sao chênh lệch lại lớn như vậy.

Tiểu Lâm vội vàng gửi hình cho Đái Na.  Đái Na còn hoảng sợ hơn Tiểu Lâm, nhưng cô không dám tìm Minh Thiếu Diễm mà chỉ có thể tìm Đường Đường hỏi tội. Kết quả một chút cảm giác hối lỗi Đường Đường cũng không có, còn đòi cô ảnh gốc!

Sao em không lên thiên đàng luôn đi!

Đường Đường an ủi Đái Na, "Ngoại trừ hai người nhất định không ai có thể nhận ra nữa. Chị thật sự không cần lo lắng."

Đường Đường vừa gửi tin nhắn xong liền nhận được Wechat Mễ Việt. Mễ Việt gửi một tấm ảnh qua,

[ Bro, is this you? ]

Vừa nói sẽ không có người thứ ba nhận ra, Đường Đường:......

[ Sao cậu nhận ra được? ]

[ Xe tôi tự tay lấy sao có thể không nhận ra. Đây là bạn trai cậu? ]

[ Gật. ]

Mễ Việt liên tục gửi mấy cái meme, tâm phục khẩu phục. Chờ cảm thán xong tình yêu của Đường Đường lại bắt đầu đau lòng chính mình,

[ Khi nào tôi có thể cùng nữ thần tu thành chính quả đây QWQ ]

Đàn ông còn trai còn ra vẻ dễ thương cái gì, hơn nữa sao cái biểu tình này nhìn quái dị như vậy, [ QWQ là cái quỷ gì? ]

[ Ai biết, combo của Riven? ]

Đường Đường:......

[ Combo của Riven không phải QAQ à? ]

[ Ò, vậy chắc là QAQ. ]

*QAQ, như mọi người cũng biết, đó là gương mặt khóc hoặc buồn. Ở đây Mễ Việt nhắn thành QWQ, rồi còn nghĩ QWQ thành combo chiêu của Riven ( một tướng trong LOL) và đương nhiên là Mễ Việt đã sai hết. Cả biểu tượng cảm xúc và combo chiêu của Riven đều là QAQ.

Vì thế đề tài của hai người không hiểu sao lại dời đến trò chơi. Đến khi tắt điện thoại, Mễ Việt mới phát hiện hình như cái gì mình cũng chưa moi được, không phải ý định ban đầu là bát quái về bạn trai Đường Đường sao.

Kết quả bị Đường Đường đánh trống lảng qua chuyện khác.

Một ngày nữa trôi qua, Đường Đường chính thức trở thành sinh viên đại học. Tuy không cần phải nội trú trong trường nhưng học quân sự mười mấy ngày vẫn phải ở trường học.

Thi đỗ vào đại học Hí Kịch lần này, ngoài Đường Đường, còn lại đều là sinh viên khoa diễn xuất. Bài thi tuyển của Đường Đường có điểm số cao nhất nên không nghi ngờ gì, cô trở thành đại biểu tham gia diễn thuyết của khoa đạo diễn của tân sinh viên.

Mỗi ngày Đái Na đều gọi điện thoại cho Đường Đường, nội dung chính yếu là tránh ánh nắng, vì mặt của em vì tiền của chúng ta, phải luôn nhớ bảo vệ tốt gương mặt. Đái Na còn gửi tới vài bình kem chống nắng và nho giàu polyphenol.

Tỉ lệ nam nữ khoa đạo diễn không khoa trương như khoa biểu diễn. Số lượng nam và nữ đạt tỉ lệ 1:1. Phòng bốn người, Đường Đường kinh ngạc phát hiện trong phòng có một cô gái rất quen mắt, suy nghĩ hơn nửa ngày mới nhớ đây là đồng đội của cô khi tham gia thi năng khiếu đợt trước.

Đường Đường đã là minh tinh thành danh, bạn cùng phòng đều lo lắng Đường Đường không dễ ở chung. Kết quả sau khi quen Đường Đường mới biết, cô chẳng những dễ ở chung mà còn rất quan tâm người khác. Điều kỳ lạ duy nhất là, rõ ràng tuổi bọn họ xấp xỉ nhau, nhưng Đường Đường luôn tạo cảm giác cô trưởng thành hơn nhiều, lúc nào cô cũng đối đãi bọn họ như em gái.

Đường Đường rất trưởng thành, thời điểm cô giống thiếu nữ nhất là khi cô gọi điện thoại.

Chuyện này đã thành nhu cầu thiết yếu hàng ngày của Đường Đường. Cứ mỗi buổi tối, tắm rửa xong Đường Đường sẽ gọi điện thoại một lát. Tuy toàn bộ quá trình không có gì mờ ám, thời gian gọi cũng rất ngắn nhưng lúc ấy Đường Đường không hề giống bình thường.

Bạn cùng phòng suy đoán có phải Đường Đường đang yêu đương không, nhưng lại thấy không giống. Ví như lúc này, Đường Đường đang nói đến "Dì Trình", hình như là người nhà cô.

Có điều, không phải trên mạng nói Đường Đường không có người nhà sao?

Đường Đường thật sự không thèm để ý chuyện bị người ta phát hiện cô yêu đương. Dù là trước đây hay hiện tại, Đường Đường đều muốn trở thành một diễn viên chân chính chứ không phải một idol lưu lượng*, người có thể quyết định vận mệnh bản thân chỉ có thể là mình mà không phải fan.

Cho nên Đường Đường không giấu giếm gì trong ký túc xá, mỗi tối đều rất tự nhiên gọi điện cho Minh Thiếu Diễm.

Chỉ là cô phải khiêm tốn một chút, dù sao trong ký túc xá còn ba cô gái nhỏ khác, dạy hư cô gái nhỏ thì không tốt.

Minh Thiếu Diễm cúp máy rồi xuống lầu, hôm qua dì Trình mới về, bây giờ đang xem TV ở lầu một.

Minh Thiếu Diễm ngồi bên cạnh dì Trình. Dì Trình nhìn hắn một cái, bằng vào sự nhiều biết về Minh Thiếu Diễm nhiều năm qua, dì Trình lập tức cảm nhận được, nhất định Minh Thiếu Diễm đang có chuyện muốn nói, hơn nữa là chuyện rất quan trọng.

Dì Trình vội vàng tìm điều khiển ấn tắt TV, ngồi nghiêm chỉnh nhìn Minh Thiếu Diễm, "Sao vậy?"

"Con muốn cùng Đường Đường kết hôn."

Một câu nói là dì Trình kinh ngạc trợn tròn hai mắt, gần nửa phút dì Trình không nói câu nào.

Một hồi lâu, dì Trình mới chậm rãi mở miệng, "Lần trước con nói con có người yêu..."

"Chính là Đường Đường.

Lại một hồi, dì Trình chợt đánh lên tay Minh Thiếu Diễm, "Sao con có thể như vậy!?"

Dì Trình không ngờ mọi chuyện sẽ như vậy.

Dù Minh Thiếu Diễm đã nói Đường Đường không phải là con gái Minh gia, nhưng hơn nửa năm ở chung, dì Trình thật sự xem Đường Đường như người trong nhà. Vậy nên dù biết hiện giờ hai người không có quan hệ huyết thống nhưng dì Trình vẫn cảm thấy loạn luân trái đạo đức.

Lòng con người luôn có sự phân biệt, dù dì Trình rất yêu thương Đường Đường, nhưng sau một hồi dì vẫn cẩn thận nói, "Có phải Đường Đường, con bé..."

"Không phải", Minh Thiếu Diễm quyết đoán ngắt lời dì Trình.

Sở dĩ chọn lúc không có Đường Đường ở nhà nói cho dì Trình biết là vì Minh Thiếu Diễm lo lắng dì Trình sẽ đem chuyện này đổ lên đầu Đường Đường. Không phải dì không thích Đường Đường, chỉ là so sánh với hắn, dì Trình vẫn quan tâm hắn hơn.

Nhất định dì Trình sẽ tìm nguyên nhân thay hắn.

Vậy nên Minh Thiếu Diễm canh Đường Đường không có nhà, đem tất cả ôm hết lên người mình.

"Là con không khống chế được", Minh Thiếu Diễm nói.

Giọng dì Trình run run, "Đã bao lâu..."

"Nửa năm", lần đầu tiên trái tim hắn lỡ nhịp hắn vẫn nhớ. Đó là đêm trừ tịch, cô gái vội vã trở về từ phương xa đứng nơi ban công nói với hắn, năm mới vui vẻ. Khoảnh khắc đó, sự rung động trong lòng cả đời Minh Thiếu Diễm cũng không thể quên.

"Lúc mới thích cô ấy con rất khổ sở. Thời gian đó... con mời bác sĩ tâm lý."

Dì Trình che miệng lại, trong lòng đau đớn khôn nguôi.

"Tiếp nhận trị liệu gần ba tháng, nhưng thật sự rất khó. Cho nên sau nay khi biết con và cô ấy không có quan hệ huyết thống, con thật sự cảm thấy đây là huệ trời cao ban phát."

Dì Trình ngẩn ngơ nhìn Minh Thiếu Diễm. Đây là đứa nhỏ bà nuôi từ nhỏ đến lớn, hóa ra vào lúc bà không biết, Minh Thiếu Diễm đã khổ sở lâu như vậy.

Minh Thiếu Diễm đã nói vậy, dì Trình còn chỗ nào không đồng ý, chỉ là biểu tình vẫn do dự như cũ, "Vậy Đường Đường thì sao... Con bé nghĩ thế nào..."

"Cô ấy nghĩ thế nào không quan trọng, huống hồ, cô ấy đã..." Nói đến đây Minh Thiếu Diễm đột nhiên ngừng lại. Dì Trình nhìn biểu cảm của Minh Thiếu Diễm, đột nhiên nghĩ tới gì đó, đứng phắt dậy kêu lên sợ hãi, "Con đã làm gì!"

"Như cái dì đang nghĩ", Minh Thiếu Diễm nói, "Con thật sự không nhịn được."

Dì Trình ngơ ngác nhìn Minh Thiếu Diễm, sau một hồi chợt khó lên, hung hăng đánh Minh Thiếu Diễm, "Sao con có thể như vậy!"

"Thật xin lỗi", Minh Thiếu Diễm đứng lên ôm dì Trình, "Con thật sự thích cô ấy, dì sẽ giúp con, đúng không?"

Hiện giờ dì Trình còn nói gì nữa, trong lòng một chút suy nghĩ trách Đường Đường cũng bốc hơi, chỉ vừa đau lòng Minh Thiếu Diễm, vừa tức Minh Thiếu Diễm làm xằng bậy.

Hung hăng trừng Minh Thiếu Diễm một cái, dì Trình yên lặng quay đầu vào phòng bếp.

Đợi Đường Đường học quân sự xong về nhà, không biết vì sao dì Trình đối với cô càng tốt. Đường Đường không hiểu được hỏi Minh Thiếu Diễm đã xảy ra chuyện gì, Minh Thiếu Diễm chỉ sờ sờ đầu cô nói không có gì.

Sau một hồi, Minh Thiếu Diễm chợt nói, "Bặc Cốc Ngưng..."

Đường Đường ngẩng đầu, "Hả?"

"Em có suy nghĩ gì?"

"Em?" Đường Đường ngạc nhiên rồi mỉm cười, "Chú nhỏ, anh hồ đồ rồi, chuyện này em là người không có tư cách nói chuyện nhất. Anh hỏi ai cũng được, ngoại trừ em."

Minh Thiếu Diễm nhăn mày, hắn có chút không thích Đường Đường như vậy.

Tiểu thư Minh gia đối với hắn mà nói chỉ là một sự tồn tại không đáng có. Ban đầu Đường Đường vào nhà, Minh Thiếu Diễm cũng không cho chút sắc mặt tốt.

Đường Đường thở dài, cô biết chuyện Minh phu nhân chết là mấu chốt mãi mãi Minh Thiếu Diễm cũng không vượt qua được, nhưng Bặc Cốc Ngưng, cô ấy vô tội.

"Nhất định dì Trình rất muốn gặp cô ấy", Đường Đường nói với Minh Thiếu Diễm, "Em cảm thấy anh nên hỏi dì Trình thì tốt hơn."

Hỏi dì Trình?

Dì Trình nhất định là không nói hai lời liền đón Bặc Cốc Ngưng về.

Minh Thiếu Diễm có chút bực bội xoa giữa lông mày, Đường Đường thở dài, "Hay là trực tiếp hỏi ý Bặc tiểu thư đi."

Chuyện này cô thật sự không thể nhúng tay nên Đường Đường chỉ có thể gợi ý cho Minh Thiếu Diễm một chút. Minh Thiếu Diễm yên lặng suy nghĩ.

Hôm sau Minh Thiếu Diễm sai Jason đến biệt thự Nam Hồ.

Không phải hắn chưa từng đi qua đó lần nào. Chỉ là đi hai lần, lần nào Bặc Cốc Ngưng cũng nhìn hắn như hồng thủy mãnh thú, ngược lại mỗi lần Jason liên lạc với Bặc Cốc Ngưng, cô ấy tương đối thả lỏng.

Jason nhận nhiệm vụ của ông chủ đến biệt thự Nam Hồ. Ấn chuông cửa không ai mở, Jason nhíu mày bấm mật mã vào nhà. Vừa vào liền thấy cô gái gầy yếu đang đeo tai nghe quét tước dọn vệ sinh.

Bặc Cốc Ngưng thấy Jason liền hoảng sợ. Jason nhìn chằm chằm cô gái đang cầm cây chổi, khóe mắt nheo nheo, "Không phải có người giúp việc à?"

"Tôi không thích người không quen đến nhà", Bặc Cốc Ngưng có chút ngượng ngùng lấy tai nghe xuống, "Hơn nữa hồi trước tôi ở nhà cũng thường xuyên tự quét tước."

Đó là nhà trước của cô, không phải căn nhà 300 mét vuông thế này.

Nhà lớn như vậy, một người quét đến khi nào.

Jason nhìn cô gái rõ ràng suy dinh dưỡng, thân thể gầy yếu. Dường như anh nhớ tới gì đó, khuôn mặt trầm xuống. Sau đó Jason đi qua lấy cây chổi trong tay Bặc Cốc Ngưng, "Tôi giúp cô."

Bặc Cốc Ngưng hoảng sợ, vội nói không cần, Jason chỉ chỉ cái bàn, "Cô lau bàn đi."

Bặc Cốc Ngưng ngẩn người rồi ngoan ngoãn đi tìm giẻ lau yên lặng lau bàn. Một hồi mới nói, "Cảm ơn."

Nói xong lại bổ sung thêm, "Tối nay tôi mời anh ăn cơm."

Jason nhìn cô một cái, mặt vẫn không cảm xúc như cũ, "Ăn cái gì?"

"Lẩu cay!" Bặc Cốc Ngưng vui vẻ nói, "Anh có thể gọi món ăn tùy ý!"

Jason:......

Tối đó, Jason và Bặc Cốc Ngưng đi ăn lẩu.

Cô gái nhỏ ăn rất vui vẻ.

Bởi vì là Jason mời khách.

+++

Em gái editor: Có ai thấy Bặc Cốc Ngưng và Jason dễ thương hông nè?

Bà chị beta: tôi nói rồi, người có lòng cũng...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện