Thiếu nữ trên mặt dính m.á.u đầy lo sợ đi theo phía sau ông ta, lảo đảo đi trong đêm mưa lạnh băng.

Kiếm khách vừa rồi mới g.i.ế.c mấy chục người, giờ phút này lại như không hề phát giác, chậm rãi đi một lúc, mới mở to đôi mắt lờ đờ m.ô.n.g lung do say rồi quay đầu lại, miệng đầy mùi rượu hỏi: "Ngươi đi theo ta làm gì?"

Cả người thiếu nữ bị mưa lạnh xối ướt đẫm, trên khuôn mặt tái nhợt, run bần bật nhìn nam nhân cao lớn: "Ta không biết nên đi đâu, cầu, xin cho ta đi theo ngài!"

Kiếm khách nhíu mày rậm, như là đang suy tư lại giống đang rối rắm, sau một hồi tùy ý vung tay lên nói: "Tùy ngươi!"

Từ đó trở đi, phía sau kiếm khách vang danh khắp thiên hạ, liền có một thiếu nữ nhỏ đi theo.

Trước đó kiếm khách thường độc lai độc vãng, một người ăn no cả nhà không đói bụng, trong sinh hoạt cũng vô cùng tùy tính.

Mười ngày nửa tháng không gội đầu không thay quần áo, no một bữa đói một bữa, đeo giày rách cũng không thèm để ý, có khi ban đêm không đến được thành, liền tùy ý tìm một nơi màn trời chiếu đất tạm chấp nhận một đêm.

Thiếu nữ đến liền thay đổi hết thảy.

Bà sẽ thúc giục ông ta gội đầu tắm rửa, ban đêm ngồi dưới đèn vá vết rách quần áo cho ông ta, đi tiệm lựa chọn gày thích hợp với ông ta. Một ngày ba bữa cơm, cuộc sống áo cơm hàng ngày, dần dần tất cả đều do thiếu nữ xử lý.

Mỗi lần kiếm khách nói không cần làm những thứ đó, ánh mắt thiếu nữ liền hoảng sợ, sợ mình không có tác dụng sẽ bị đuổi đi.

Tựa hồ bà làm nhiều việc, giúp ông ta chăm sóc cuộc sống, liền không phải người vô dụng.

Thời gian trôi qua, trên giang hồ liền dần dần lan truyền chuyện phong tình của Kiếm Thần, nói Du Thiên Hạc cưới một tiểu thê tử.

Du Thiên Hạc không để bụng, nhưng thấy thiếu nữ tựa hồ cũng có ý này, ý thức không ổn.

Ông ta vốn là người phong lưu tùy ý, đời này không thể cưới vợ sinh con. Ở trong lòng Du Thiên Hạc, cả đời ông ta sớm đã phụng hiến cho kiếm, nếu lòng có ràng buộc, sao có thể dùng kiếm? Chiêu kiếm mạnh nhất thế gian này, đó là thẳng tiến không lùi, không sợ khó khăn.

Du Thiên Hạc bắt đầu dạy thiếu nữ tập kiếm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ông ta kỳ thật muốn nói cho bà, nữ tử không chỉ theo đuổi nam nhân, sinh con dưỡng cái. Ông ta cũng là đang dạy bà, như thế nào là kiếm đạo, thứ cả đời theo đuổi là gì.

Dưới sự dạy dỗ này, lại khiến Du Thiên Hạc chấn động.

Thiếu nữ lại có thiên phú kiếm đạo tuyệt hảo!

Bà không hiểu kiếm là gì, càng không hiểu nên dùng kiếm thế nào, ngay cả ở tuổi bà, đều đã qua giai đoạn tốt nhất để luyện kiếm.

Bà nắm chặt kiếm, kiếm liền phảng phất có ý thức, tự phát ra độc vũ.

Thiếu nữ giản dị tự nhiên như vậy, không có chiêu kiếm hoa lệ, không có thiết kế tinh xảo, nhưng mỗi một kiếm đều tràn ngập khí thế.

Rõ ràng là người mới học, nhưng chỉ cần trường kiếm trong tay, thiếu nữ liền trở thành cao thủ hàng đầu.

Bà là thiên tài chân chính, là người thích hợp luyện kiếm nhất trên đời này!

Sau khi ý thức được điểm này, Du Thiên Hạc rất vui, lập tức muốn nhận bà làm đồ đệ.

Nhưng trước sự ngạc nhiên của mọi người, đối mặt với ưu ái của Kiếm Thần đương thời, thiếu nữ cự tuyệt không chút do dự.

Thiếu nữ 13-14 tuổi đã có thiếu niên mộ ngải*, một ngày nọ trên trời giáng xuống một kiếm khách, g.i.ế.c những tên khinh nhục bà, từ đây, ông ta liền thành đại anh hùng trong lòng bà.

* Thiếu niên mộ ngải: tình yêu và sự ngưỡng mộ đối với một người trong thời thơ ấu.

Bà muốn gả cho ông ta, muốn trở thành thê tử của ông ta, là người bên gối, không chỉ là đồ đệ.

Du Thiên Hạc biết được tâm tư của thiếu nữ, suy tư mãi mới đáp ứng thiếu nữ, chỉ cần bà đi theo ông ta học kiếm 5 năm, ông ta có thể cưới bà.

Ông ta không đành lòng mỗi ngày phí thời gian, chỉ có thể ra hạ sách này để ổn định bà.

Thiếu nữ vui vẻ đồng ý, bà cho rằng chỉ cần mình nghiêm túc học kiếm, 5 năm sau có thể thành thân với ông ta.

5 năm sau, Du Thiên Hạc mất tích.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện