Không biết vì sao, được Bùi Tịch thuận theo trả lời như thế, trên mặt thiếu nữ lại không thấy vui.

Nàng như là bất ngờ, trong nháy mắt có chút sửng sốt, hồi lâu mới mím môi, khô khốc nói: "Huynh, huynh biết là tốt."

Trong cơn giận, Bùi Tịch vẫn chưa nhận thấy sự thay đổi vi diệu này.

Hắn nhếch môi mỏng, cười tự giễu: "An tiểu thư hà tất phải lo lắng, Bùi mỗ tuyệt đối không phải người lì lợm la liếm, An tiểu thư yên tâm, việc này trời biết đất biết cô biết ta biết, sẽ không để người khác biết, cũng sẽ không ảnh hưởng đến "Danh dự" của An tiểu thư."

Nói đến từ danh dự, hắn cố tình nhấn mạnh, mắt nhìn thiếu nữ hiện lên một tia trào phúng.

Thiếu nữ nghe vậy, mặt vốn hồng nhuận hơi trắng bệch.

Nàng nghe hiểu hàm ý trong lời hắn nói.

Bùi Tịch biết nàng tự mình đính ước với "Phi Y", cho nên hiện tại, là đang trào phúng nàng không có danh dự sao? Nếu là trước kia, đại tiểu thư nhất định sẽ nổi trận lôi đình, giờ phút này lại chỉ mặt tái nhợt, trầm mặc không nói.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân như ẩn như hiện, là tiểu hòa thượng đưa cơm sáng cho bọn họ.

An Cửu đột nhiên phản ứng lại, vội vàng xoay người, như là đang trốn tránh, bước nhanh đến cạnh cửa, gõ gõ cửa hô: "Có người không?"

Tiểu hòa thượng cách cửa, ở bên ngoài hỏi nàng: "Thí chủ có chuyện gì?"

An Cửu nói: "Ta muốn gặp Phật tử của các ngươi."

Tiểu hòa thượng nhìn nàng qua hàng rào trên cửa, không hỏi gì, mở cửa thả nàng ra.

Khi An Cửu ra ngoài, có thể cảm giác được tầm mắt đến từ phía sau, dán chặt trên lưng nàng.

Nàng không quay đầu lại, càng không nhìn hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không bao lâu, An Cửu liền được tiểu hòa thượng dẫn đi gặp Phi Trần.

Phi Trần đã trở thành trụ trì chùa Vô Âm nên thay áo cà sa thành màu vàng đỏ, không còn là vị tiên thanh lãnh xuất trần như trước, quanh thân có sự thần thánh dày đặc.

Hạt bồ đề vẫn chưa được tìm thấy, cũng không tìm ra tung tích người phía sau, giữa mày hắn nhíu lại, biểu tình ngưng trọng.

"Không biết thí chủ tìm ta có chuyện gì?" Phi Trần nhìn An Cửu, ánh mắt bình thản.

Trong nhóm người Bùi Tịch, Phi Trần không nghi ngờ nhất là An Cửu.

Hắn có dự cảm mãnh liệt, ba người này, cho hắn cảm giác không tốt nhất đó là đôi chủ tớ kia, mặc dù không có chứng cứ có thể chứng minh, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy hai người kia vô cùng khả nghi.

Nhưng giờ khắc này, An Cửu lại nói với hắn: "Phi Trần đại sư, ta biết là ai trộm đồ của các người."

Ánh mắt Phi Trần đột nhiên sắc bén: "Cô biết? Là ai?"

Hai ngày nay giam giữ bọn họ, kỳ thật Phi Trần vẫn luôn phái người giám sát động tĩnh ở giới đường, chú ý có người liên lạc với bọn họ không.

Ngoài dự kiến của hắn chính là, mấy người này xác thật vô cùng an phận, không có bất kỳ động tác nhỏ nào.

Cho đến ngày này, Phi Trần không nhịn được bắt đầu hoài nghi bản thân, có phải nghĩ uổng cho người tốt hay không.

An Cửu lắc đầu, vẻ mặt nàng hiện lên vài tia giãy giụa, tựa hồ đang do dự rốt cuộc muốn nói hay không, sau khi chần chờ một hồi cuối cùng vẫn nói: "Ta...... Ta cũng không xác định, ta chỉ là đoán......"

"Ta biết một người, võ công hắn cao cường, luôn đeo một cái mặt nạ màu bạc, mấy ngày trước hắn kỳ thật cũng ở chùa Vô Âm......"

Khi nói tới đây, thiếu nữ khẩn trương nhìn xung quanh, như là sợ bị người khác nghe thấy.

Phi Trần trấn an nàng: "Thí chủ không cần lo lắng, xung quanh không có người khác, cô có thể nói hết những chuyện cô biết cho ta."

Vẻ mặt căng thẳng của An Cửu dần dần dịu đi, tin tưởng nhìn hắn nói: "Cảm ơn ngài, Phi Trần đại sư. Những lời này ta giữ ở trong lòng đã lâu, người nọ lúc trước đã cứu mạng ta, chúng ta có qua lại, sau đó...... Ta phát hiện hắn đang làm một số chuyện xấu......"

Thiếu nữ ấp a ấp úng, tuy rằng nói ra gian nan, nhưng rốt cuộc vẫn nói hết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện