Phi Trần nghe vậy, không khỏi khó xử mà nhăn mày, chắp tay trước n.g.ự.c nói một tiếng "A di đà phật".

"Người xuất gia từ bi, trong chùa cũng không có đồ mặn, An thí chủ hãy nhẫn nại chút thời gian."

An Cửu hiểu chuyện lắc đầu: "Không, không sao, dù sao chúng ta sắp xuống núi rồi."

Nàng nói một câu, liền khẽ nhìn Bùi Tịch một cái.

Sắc mặt công tử bạch y trước sau không thay đổi, cũng không nhìn ra tâm tình thế nào, An Cửu chỉ có thể câu được câu không nói chuyện với Phi Trần, nửa điểm không dám quá thân thiện.

Cũng may Phi Trần không ở lại lâu, chỉ đơn giản nói hai câu liền rời đi.

Không biết có phải vì chuyện của sư phụ Chân Nhất đại sư, giữa mày Phi Trần quanh quẩn một tầng khói mù, như thể có một đám mây đen lơ lửng trên bầu trời xanh vô tận.

An Cửu vẫn không nhịn được, gọi hắn lại trước khi hắn rời đi.

"Phi Trần đại sư, ngài...... Nén bi thương."

Hoà thượng áo bào trắng nghe vậy, hơi giật mình, giữa mày nhíu lại thoáng nới lỏng.

Hắn hơi gật đầu với nàng: "Đa tạ An thí chủ, kinh Phật ngày ấy cô cho ta cực kỳ sâu sắc, sau khi ta đọc xong, sẽ đến luận đạo với An thí chủ."

Nhìn bóng dáng Phi Trần chậm rãi biến mất, An Cửu bỗng nhiên có chút may mắn.

Đời này, tiểu hòa thượng hẳn là sẽ không giống như trong nguyên tác, c.h.ế.t trong vô vọng đi? "Người đã đi rồi, còn nhìn cái gì?"

Giọng nói lạnh lẽo đột nhiên vang bên tai, phía sau lưng An Cửu căng thẳng, bỗng nhiên quay đầu.

Phản ứng trong tiềm thức này lại khơi dậy sự cảnh giác của Bùi Tịch, mắt đen hẹp dài của hắn híp lại, cười nhạt nói: "An tiểu thư sao lại khẩn trương như thế? Chẳng lẽ là...... Đang sợ ta?"

Không xong rồi, bị hắn phát hiện.

Tối hôm qua biểu hiện của hắn quá ngoài dự đoán, khiến An Cửu nhất thời không kịp điều chỉnh, nhập hai người làm một.

Phi Y là Phi Y, Bùi Tịch là Bùi Tịch, cho dù nàng biết bọn họ là một, cũng tuyệt đối không thể biểu hiện ra ngoài!

Đáy lòng nhanh chóng chuẩn bị tinh thần, An Cửu vội vàng lắc đầu như trống bỏi, ấp úng nói: "Ta, ta mới không sợ huynh, tên què như huynh, ai sẽ sợ chứ!"

Khi giọng nói phát ra, ngữ khí của thiếu nữ đã trở nên tự tin hơn.

"Phải không?" Đáy mắt Bùi Tịch vẫn lưu lại một tia tìm tòi nghiên cứu.

Nhưng thiếu nữ lại không kiên nhẫn đẩy chén ra, kiêu căng sai hắn: "Cơm ở đây thật khó ăn, ta không ăn nữa. Bùi Tịch, ta muốn ăn thịt!"

Nhìn thiếu nữ vênh mặt hất hàm sai khiến, công tử bạch y chậm rãi thu hồi tầm mắt, vừa rồi đại khái là ảo giác của hắn?

Bùi Tịch nhàn nhạt nói: "Phật tử Phi Trần đã nói, trên núi không có thịt."

Đại tiểu thư không nghe lời, la lối khóc lóc: "Ta mặc kệ, ta phải ăn thịt! Trong núi không phải có chim có cá sao? Các người đi bắt cho ta ăn."

Trong lòng ập đến sự bất đắc dĩ quen thuộc, cũng không biết vì sao, Bùi Tịch lại có cảm giác an tâm quỷ dị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mấy ngày nay An Cửu bỏ mặc hắn, hành động xấu tính như vậy, đã lâu chưa diễn ra.

Nàng xấu tính với hắn, còn hơn là trực tiếp xem nhẹ hắn. Thậm chí bởi vì vừa rồi nàng nói chuyện với Phi Trần mà sinh ra buồn bực, hình ảnh thiếu nữ ríu ra ríu rít, từng chút từng chút biến mất không còn.

"Bùi Tịch, ta còn muốn ăn cá kho, muốn ăn gà ăn mày*, trong bụng gà ăn mày nhất định phải nhồi nấm...... Bùi Tịch, huynh có nghe không thế?"

* Gà ăn mày: Gà ăn mày còn có tên gọi khác là Gà nướng đất sét, ẩm thực nổi tiếng vùng Giang Tô. Cái tên "gà ăn mày" xuất phát từ câu chuyện truyền miệng thời xưa. Chuyện là có một gã ăn mày ăn trộm con gà, khi ông ta đang nhóm lửa thì phát hiện nhà vua và binh lính đi nganh qua. Thấy vậy ông ta bèn bọc gà trong lá sen, phủ thêm lớp bùn bên ngoài rồi ném vào đống lửa. Nhờ vậy mà vô tình món ăn lại trở nên ngon miệng cùng với các chế biến độc đáo. Gà được gói bằng đất và lá sen rồi chế biến, đã có lịch sử hơn 500 năm. Thịt gà ngon, sáng và thơm.

Ăn cơm xong, ba người đi bộ trở về.

Bùi Tịch nói: "Cho dù bắt được cá và gà, cũng không có chỗ nấu."

"Huynh nghĩ cách đi chứ, Hạ đại ca giao ta cho huynh, huynh chiếu cố ta như vậy sao? Dù sao ta cũng mặc kệ, ta phải ăn mấy món đó, mấy ngày ở đây ta đã đói đến gầy rồi, huynh nhìn mặt ta đi, có phải nhỏ đi rồi không?"

Thiếu nữ nói, nghiêng đầu nhỏ tiến đến trước mặt hắn.

Bùi Tịch nhìn kỹ, lắc đầu: "Không nhìn ra."

An Cửu: "?? Mắt huynh bị gì thế!"

Một lát sau nàng lại hứng thú đề xuất chủ ý khác, "Đến lúc đó huynh đi tìm bọn họ mượn phòng bếp, như vậy không được sao?"

Không chỉ Bùi Tịch, A Thất cũng không nhịn được, nói: "An tiểu thư, nếu làm thế, ngày mai chúng ta sẽ bị đuổi khỏi chùa Vô Âm."

An Cửu chớp chớp mắt, "Vì sao?"

"Đây là nơi cửa Phật, kỵ sát sinh."

Ung dung nói xong lời này, thấy thiếu nữ ngây ngốc nhìn hắn, công tử bạch y rốt cuộc vẫn buồn cười mà cong cong đuôi mắt.

Tối hôm đó, An Cửu cuối cùng cũng được ăn thịt.

Không phải bọn họ tự làm, mà là Bùi Tịch bảo A Thất xuống núi đi chợ mua về, mấy người trốn trong phòng miệng ăn bóng nhẫy, ăn xong còn tìm chỗ chôn xương gà.

Sợ bị hòa thượng trong chùa phát hiện, trong đêm đuổi bọn họ xuống núi.

Sau mấy ngày, An Cửu cũng không đi tìm Phi Trần, thành thành thật thật ngốc cùng Bùi Tịch.

Đại khái biểu hiện của nàng cũng không tệ lắm, "Phi Y" cũng không đến tìm nàng nữa.

Đêm thứ bảy sau khi đến chùa Vô Âm, trong lúc An Cửu đang ngủ, đột nhiên bị tiếng chuông làm bừng tỉnh.

Tiếng chuông kia cực kỳ vang dội, trong đêm khuya tĩnh lặng, truyền đến nơi rất xa, núi rừng vốn yên tĩnh, truyền đến một loạt tiếng chim vỗ cánh.

An Cửu vẫn còn buồn ngủ mà bò dậy, vừa mở cửa, liền thấy Bùi Tịch cũng đang ngồi ở cửa, nhìn về phía tiếng chuông truyền đến.

Nhận thấy ánh mắt nàng, hắn chuyển mắt nhìn về phía nàng, mắt đen hẹp dài sâu thẳm yên lặng, trong bóng đêm thâm trầm đen tối không rõ.

"Chân Nhất đại sư, từ trần rồi."

Một câu nói bình đạm không chứa cảm tình, nhẹ nhàng lọt vào tai.

An Cửu đột nhiên giật mình, tức khắc tỉnh táo lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện