Bởi vì Lâm Thanh Nghiên lưu lại ấn tượng quá sâu cho hắn.
Kiếp này ngày gặp An Cửu, hắn mới trọng sinh mấy ngày, trong đầu vẫn đều là ký ức của kiếp trước.
Hắn nhớ rõ, Lâm Thanh Nghiên thoát khỏi trói buộc của tình cổ thế nào, kết hợp với Hạ Tử Kình g.i.ế.c c.h.ế.t hắn.
Ký ức khi c.h.ế.t quá khắc sâu, cho nên hắn theo bản năng hoài nghi hiệu quả của tình cổ.
Nhưng hiện tại nghĩ đến, Bùi Tịch phát giác bản thân xem nhẹ một chuyện.
An Cửu không phải Lâm Thanh Nghiên.
An Cửu là nữ nhân dễ thích một người, lại có thể dễ dàng thay lòng đổi dạ thích người khác như vậy. Không thể làm được như Lâm Thanh Nghiên, đối với một người quyết chí không đổi, nhờ điều này mà tránh thoát khống chế của tình cổ.
Tình yêu của nàng, quá rẻ mạt.
Bởi vì Phi Y cứu nàng, nàng có thể thích. Bởi vì Phi Trần lớn lên đẹp, nàng cũng có thể thích. Bởi vì hai chân Bùi Tịch tàn tật, nàng liền khịt mũi coi thường.
Một nữ nhân nông cạn, tình yêu của nàng có thể có bao nhiêu sâu nặng? Bùi Tịch đột nhiên cảm thấy vô cùng buồn cười, tình yêu rẻ mạt như vậy, hắn lại dây dưa với nàng lâu như thế.
Mấy ngày nay, hắn mất trí rồi sao?
Suy nghĩ này trong nháy mắt xuất hiện, lại biến mất trong khoảng thời gian ngắn.
Trong phòng ốc tối tăm, nam nhân đột nhiên tiến lên hai bước, nhanh chóng tiếp cận thiếu nữ.
Phía sau thiếu nữ là cái bàn, hắn tới gần, nàng liền theo bản năng lùi lại hai bước, tựa lưng vào mép bàn, hai tay chống bàn, mắt đào hoa xinh đẹp hoảng sợ nhìn hắn.
"Huynh, Phi Y, huynh muốn làm gì?"
"Ta nghe nói, nàng thích Phật tử Phi Trần kia?"
Nam tử hắc y ôm eo mảnh khảnh của thiếu nữ, eo nhỏ một tay có thể ôm hết, bị năm ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng của nam nhân bóp, run rẩy giống con mồi trong tay thợ săn.
Nàng vô lực yếu đuối như vậy, một bàn tay hắn là có thể chế trụ.
Hà tất phải vòng vo, chờ cổ song sinh tới tay, hắn sẽ có biện pháp khiến nàng tự nguyện giải độc.
Nam nhân cúi đầu cùng thiếu nữ bốn mắt nhìn nhau, rõ ràng là khuôn mặt vô cùng chính trực, giờ phút này hai tròng mắt đen nhánh hẹp dài kia, lại lộ ra tia vô cùng nguy hiểm.
Thiếu nữ hoảng loạn lắc đầu, nói năng lộn xộn: "Ta, ta không có, ta chỉ coi hắn là bằng hữu, ta không, ta không thích hắn."
Một tay nam nhân bóp chặt chiếc cằm tinh xảo của nàng, hàng mi dài híp lại, khóe môi nhếch lên một nụ cười không chút ấm áp: "Thật sao?"
"Đương, đương nhiên là thật, huynh, lúc trước huynh đáp ứng ta, huynh sẽ không tổn thương bằng hữu của ta......"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thiếu nữ đại khái hiểu lầm ý của hắn, cho rằng hắn sẽ gây bất lợi với Phi Trần, vội vàng nói.
Nhưng mà nói như vậy dừng trong tai Bùi Tịch, lại là một loại chứng cứ xác minh nàng thay lòng đổi dạ.
Nếu không phải thích Phi Trần, vì sao lại cấp bách phủ nhận như thế? Còn nhắc tới lời hứa ngày ấy của hắn?
Nam nhân cười lạnh một tiếng, trong lòng bùng lên ngọn lửa vô danh, khiến giọng hắn đột nhiên lạnh xuống: "Nàng đã biết ta là người xấu, liền ngoan ngoãn đừng chọc ta tức giận, cũng không cho nhìn nam nhân khác. Nếu không nghe lời, nàng nhìn ai, ta liền g.i.ế.c người đó, như vậy được không?"
Giọng nói phát ra, thân hình mềm mại trong lòng run rẩy càng thêm kịch liệt.
Hàng mi cong vút của thiếu nữ run rẩy, như lá rụng trong gió, con mắt sáng sợ hãi, một tầng nước mắt không chịu khống chế mà trào ra.
"Phi, Phi Y, huynh, sao huynh lại biến thành như vậy?" Thiếu nữ nghẹn ngào, vẻ mặt tràn đầy không thể tin được.
Thiếu nữ không thể tin được, chỉ một lần lén gặp, không ngờ lại nhìn thấy một mặt hoàn toàn khác của người yêu.
Nàng vốn dĩ chỉ suy đoán, chỉ thử, nhưng hắn lại hoàn toàn xé rách ngụy trang trước mặt nàng, một chút cũng không diễn.
"Sao? Không chấp nhận được?" Ngữ điệu nam nhân nặng nề, "Đáng tiếc, đã muộn rồi."
Đã nghĩ thông suốt, Bùi Tịch tất nhiên không lo lắng nữa.
Cho dù nàng yêu hay không yêu hắn, đều không quan trọng. Đến lúc đó hạ tình cổ, nàng không yêu cũng phải yêu.
Nàng chỉ là công cụ hắn dùng để giải độc, hắn căn bản không cần phải tốn nhiều công sức.
Hắn lại không cần trằn trọc vì nàng đứng núi này trông núi nọ, cũng không cần vắt hết óc dỗ nàng vui.
Tầm mắt dừng ở khoé mắt thiếu nữ, ánh mắt Bùi Tịch khẽ nhúc nhích.
"Nhớ kỹ lời ta nói, chỉ cần nàng nghe lời, ta sẽ không tổn thương nàng."
Đe dọa xong, giọng nam nhân lại bỗng trở nên ôn nhu, hắn chậm rãi giơ tay, hơi lạnh ở đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đuôi mắt đỏ bừng của thiếu nữ, lau đi giọt nước mắt trong suốt.
Không thể khiến nàng sợ quá mức, đánh một gậy, vẫn nên đưa táo ngọt.
"Ta thực sự thích nàng, cho nên, chỉ thích mình ta, được không?" Giọng hắn nhu hòa trầm thấp, giống như tình nhân đang nói lời ám muội, từ tính trêu người.
Hàng mi ướt của thiếu nữ run rẩy, nhìn hắn không chớp mắt, đáy mắt đều là hình ảnh phản chiếu của nam nhân, hàm răng nàng cắn chặt môi dưới, giống như nai con sợ hãi, nhẹ gật đầu.
"Biết, đã biết, ta, ta chỉ thích huynh." Nàng nuốt nước bọt, ngoan ngoãn nói.
Trong đôi mắt sâu thẳm của nam nhân bỗng nhiên hiện lên một tia cười sung sướng, khác với nụ cười ngụy trang ngày trước, một tia cười này cực kỳ rõ ràng, khiến hơi thở nguy hiểm quanh thân hắn tản đi, đột nhiên trở nên ôn hòa dịu dàng.
"Ngoan, như vậy mới đúng."
Tay giữ cằm thiếu nữ di chuyển, ôn nhu vuốt ve cánh môi bị nàng cắn đến đỏ bừng.
Hắn mỉm cười, khàn giọng nói: "Đừng cắn."
Kiếp này ngày gặp An Cửu, hắn mới trọng sinh mấy ngày, trong đầu vẫn đều là ký ức của kiếp trước.
Hắn nhớ rõ, Lâm Thanh Nghiên thoát khỏi trói buộc của tình cổ thế nào, kết hợp với Hạ Tử Kình g.i.ế.c c.h.ế.t hắn.
Ký ức khi c.h.ế.t quá khắc sâu, cho nên hắn theo bản năng hoài nghi hiệu quả của tình cổ.
Nhưng hiện tại nghĩ đến, Bùi Tịch phát giác bản thân xem nhẹ một chuyện.
An Cửu không phải Lâm Thanh Nghiên.
An Cửu là nữ nhân dễ thích một người, lại có thể dễ dàng thay lòng đổi dạ thích người khác như vậy. Không thể làm được như Lâm Thanh Nghiên, đối với một người quyết chí không đổi, nhờ điều này mà tránh thoát khống chế của tình cổ.
Tình yêu của nàng, quá rẻ mạt.
Bởi vì Phi Y cứu nàng, nàng có thể thích. Bởi vì Phi Trần lớn lên đẹp, nàng cũng có thể thích. Bởi vì hai chân Bùi Tịch tàn tật, nàng liền khịt mũi coi thường.
Một nữ nhân nông cạn, tình yêu của nàng có thể có bao nhiêu sâu nặng? Bùi Tịch đột nhiên cảm thấy vô cùng buồn cười, tình yêu rẻ mạt như vậy, hắn lại dây dưa với nàng lâu như thế.
Mấy ngày nay, hắn mất trí rồi sao?
Suy nghĩ này trong nháy mắt xuất hiện, lại biến mất trong khoảng thời gian ngắn.
Trong phòng ốc tối tăm, nam nhân đột nhiên tiến lên hai bước, nhanh chóng tiếp cận thiếu nữ.
Phía sau thiếu nữ là cái bàn, hắn tới gần, nàng liền theo bản năng lùi lại hai bước, tựa lưng vào mép bàn, hai tay chống bàn, mắt đào hoa xinh đẹp hoảng sợ nhìn hắn.
"Huynh, Phi Y, huynh muốn làm gì?"
"Ta nghe nói, nàng thích Phật tử Phi Trần kia?"
Nam tử hắc y ôm eo mảnh khảnh của thiếu nữ, eo nhỏ một tay có thể ôm hết, bị năm ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng của nam nhân bóp, run rẩy giống con mồi trong tay thợ săn.
Nàng vô lực yếu đuối như vậy, một bàn tay hắn là có thể chế trụ.
Hà tất phải vòng vo, chờ cổ song sinh tới tay, hắn sẽ có biện pháp khiến nàng tự nguyện giải độc.
Nam nhân cúi đầu cùng thiếu nữ bốn mắt nhìn nhau, rõ ràng là khuôn mặt vô cùng chính trực, giờ phút này hai tròng mắt đen nhánh hẹp dài kia, lại lộ ra tia vô cùng nguy hiểm.
Thiếu nữ hoảng loạn lắc đầu, nói năng lộn xộn: "Ta, ta không có, ta chỉ coi hắn là bằng hữu, ta không, ta không thích hắn."
Một tay nam nhân bóp chặt chiếc cằm tinh xảo của nàng, hàng mi dài híp lại, khóe môi nhếch lên một nụ cười không chút ấm áp: "Thật sao?"
"Đương, đương nhiên là thật, huynh, lúc trước huynh đáp ứng ta, huynh sẽ không tổn thương bằng hữu của ta......"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thiếu nữ đại khái hiểu lầm ý của hắn, cho rằng hắn sẽ gây bất lợi với Phi Trần, vội vàng nói.
Nhưng mà nói như vậy dừng trong tai Bùi Tịch, lại là một loại chứng cứ xác minh nàng thay lòng đổi dạ.
Nếu không phải thích Phi Trần, vì sao lại cấp bách phủ nhận như thế? Còn nhắc tới lời hứa ngày ấy của hắn?
Nam nhân cười lạnh một tiếng, trong lòng bùng lên ngọn lửa vô danh, khiến giọng hắn đột nhiên lạnh xuống: "Nàng đã biết ta là người xấu, liền ngoan ngoãn đừng chọc ta tức giận, cũng không cho nhìn nam nhân khác. Nếu không nghe lời, nàng nhìn ai, ta liền g.i.ế.c người đó, như vậy được không?"
Giọng nói phát ra, thân hình mềm mại trong lòng run rẩy càng thêm kịch liệt.
Hàng mi cong vút của thiếu nữ run rẩy, như lá rụng trong gió, con mắt sáng sợ hãi, một tầng nước mắt không chịu khống chế mà trào ra.
"Phi, Phi Y, huynh, sao huynh lại biến thành như vậy?" Thiếu nữ nghẹn ngào, vẻ mặt tràn đầy không thể tin được.
Thiếu nữ không thể tin được, chỉ một lần lén gặp, không ngờ lại nhìn thấy một mặt hoàn toàn khác của người yêu.
Nàng vốn dĩ chỉ suy đoán, chỉ thử, nhưng hắn lại hoàn toàn xé rách ngụy trang trước mặt nàng, một chút cũng không diễn.
"Sao? Không chấp nhận được?" Ngữ điệu nam nhân nặng nề, "Đáng tiếc, đã muộn rồi."
Đã nghĩ thông suốt, Bùi Tịch tất nhiên không lo lắng nữa.
Cho dù nàng yêu hay không yêu hắn, đều không quan trọng. Đến lúc đó hạ tình cổ, nàng không yêu cũng phải yêu.
Nàng chỉ là công cụ hắn dùng để giải độc, hắn căn bản không cần phải tốn nhiều công sức.
Hắn lại không cần trằn trọc vì nàng đứng núi này trông núi nọ, cũng không cần vắt hết óc dỗ nàng vui.
Tầm mắt dừng ở khoé mắt thiếu nữ, ánh mắt Bùi Tịch khẽ nhúc nhích.
"Nhớ kỹ lời ta nói, chỉ cần nàng nghe lời, ta sẽ không tổn thương nàng."
Đe dọa xong, giọng nam nhân lại bỗng trở nên ôn nhu, hắn chậm rãi giơ tay, hơi lạnh ở đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đuôi mắt đỏ bừng của thiếu nữ, lau đi giọt nước mắt trong suốt.
Không thể khiến nàng sợ quá mức, đánh một gậy, vẫn nên đưa táo ngọt.
"Ta thực sự thích nàng, cho nên, chỉ thích mình ta, được không?" Giọng hắn nhu hòa trầm thấp, giống như tình nhân đang nói lời ám muội, từ tính trêu người.
Hàng mi ướt của thiếu nữ run rẩy, nhìn hắn không chớp mắt, đáy mắt đều là hình ảnh phản chiếu của nam nhân, hàm răng nàng cắn chặt môi dưới, giống như nai con sợ hãi, nhẹ gật đầu.
"Biết, đã biết, ta, ta chỉ thích huynh." Nàng nuốt nước bọt, ngoan ngoãn nói.
Trong đôi mắt sâu thẳm của nam nhân bỗng nhiên hiện lên một tia cười sung sướng, khác với nụ cười ngụy trang ngày trước, một tia cười này cực kỳ rõ ràng, khiến hơi thở nguy hiểm quanh thân hắn tản đi, đột nhiên trở nên ôn hòa dịu dàng.
"Ngoan, như vậy mới đúng."
Tay giữ cằm thiếu nữ di chuyển, ôn nhu vuốt ve cánh môi bị nàng cắn đến đỏ bừng.
Hắn mỉm cười, khàn giọng nói: "Đừng cắn."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương