Edit: Băng Tâm

Trong viện, Đường Dương Sơn ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, trong lòng bỗng dưng có chút hoảng, Giang Tú Phân ra ngoài đến giờ đã hơn 2 tiếng, hiện tại cũng đã gần 9 giờ, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không mất nhiều thời gian như vậy, từ Đường gia đến nhà tam bà bà chỉ mất 10 phút đi bộ, qua lại sẽ không vượt tới nửa giờ, giờ đã qua hơn 1 tiếng, chuyện kia chắc cũng đã hoàn thành rồi.

Đường Dương Sơn càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không ổn, điếu thuốc ngậm trong miệng cũng trở nên vô vị, vì vậy liền dập tắt khói đứng dậy ra ngoài xem xét.

Đường Dương Sơn mới vừa đi đến cổng đã bị Đường Giang bắt gặp, thấy lão cha đã trễ như vậy còn muốn ra ngoài nhịn không được mở miệng hỏi một câu: "Ba, muộn như vậy rồi người còn muốn đi đâu?"

"Ta đi xem mẹ con sao còn chưa về." Đường Dương Sơn nói xong liền đi ra cửa.

Đường Giang đứng trong viện sờ cái ót của mình, lời trong lòng nghẹn lại chưa kịp nói ra, đã thấy thân ảnh lão cha đi xa Đường Giang cũng không còn cách nào nói nữa. Thân là con cả Đường Giang là người hiểu tính tình của cha mẹ mình nhất, giữa hai vợ chồng già đã có bí mật muốn giữ kín thì anh tuyệt đối không moi ra được gì.

Bất quá, Đường mẹ ra ngoài lâu rồi mà chưa thấy về, không biết là đã xảy ra chuyện gì, nghĩ vậy Đường Giang đứng ngồi không yên, vội vàng vào phòng, thấy vợ đang ngồi trên giường may đồ, vội vàng mở miệng nói: "Dương Lâm, em có biết mẹ đi đâu không? Ăn tối xong liền đi ra ngoài đã hơn một giờ rồi vẫn chưa về không biết là đã xảy ra chuyện gì?"

Dương Lâm nghe Đường Giang nói động tác trên tay không dừng lại, cũng không ngẩng đầu lên mở miệng trả lời: "Mẹ đi ra ngoài có khi nào nói với tôi? Anh muốn biết sao không hỏi em gái nhỏ của anh ấy, không chừng con bé biết đó."

"Em đừng nói với giọng điệu chua ngoa như vậy, nghe nhức tai lắm." Đường Giang nghe ra được sự đố kỵ trong lời nói của cô vợ mình liền trách cứ.

"Chỉ nói hai câu cũng không được, mẹ anh bất công cũng không cho tôi nói, còn có anh nữa, anh là chồng tui, là cha của con tôi, nhưng cả ngày chỉ biết tới cưng chiều cô em gái của anh, tôi gả cho anh nhiều năm như vậy sao không thấy anh đối xử với tôi tốt như vậy?"

"Cô đừng có mà nói nhảm, con bé là em gái của tôi, mấy lời nói bậy của cô trước đây tôi còn chưa tính, đừng làm trò mất mặt trước mặt ba mẹ, mẹ tôi tuy bất công thật, nhưng từ khi cô gả vào cửa nhà này chưa từng đối xử tệ bạc, cô lấy tiền nuôi con gái ăn học họ không trách một lời, đàn bà các cô thật lắm chuyện, tôi không cãi lý với cô, không thì lát nữa lại làm lớn chuyện, tôi sang bên kia hỏi Miên Miên." Đường sơn răng dạy vợ một hồi liền trực tiếp mở cửa đi ra ngoài.

Dương Lâm bị chồng nói tức đến nghẹn một bụng, động tác vá áo không nhịn được mà trở nên thô bạo. .

||||| Truyện đề cử: Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một |||||

Đúng, sau khi Dương Lâm gả vào Đường gia thì đã không cần lo ăn lo mặc, ít nhất so với nhà khác trong thôn tốt hơn nhiều, Đường gia nhiều người có khả năng lao động, trong nhà còn có lão lục làm trong quân ngũ, lúc lão lục chưa kết hôn tiền lương vẫn luôn gửi về nhà, cho nên ở trong thôn Đường gia cũng xem như khá giả, còn dư giả cho con cháu trong nhà đi học.

Dương Lâm không nghĩ ra chính là, trong nhà con cháu nhiều như vậy, chúng đều được đối xử như nhau cái này thì không nói, vấn đề là bà bà* lại đối với cô em chồng hoàn toàn khác, thường xuyên cho em chồng tiền tiêu vặt, phí sinh hoạt ở trường cũng nhiều hơn so với hai đứa trẻ nhà cô cộng lại, còn nói là tiền mua sách tham khảo, đây là xem cô thành kẻ ngốc sao?

* Bà bà: mẹ chồng.

Phí sinh hoạt đã nhiều, còn thường xuyên may y phục mới, trong ngăn tủ cô em chồng tám phần đều là đồ mới, hai đứa con của Dương Lâm thì chỉ có thể mặc đồ cũ, rách thì may lại tiếp tục mặc, đều là người một nhà, sao lại có cách đối xử không công bằng như vậy?

Bên này, Đường Miên được Đường Giang báo tin Giang Tú Phân ra ngoài đã lâu nhưng còn chưa về, vội vàng khoác lên người chiếc áo bông rồi chạy ra ngoài, Đường Giang không yên tâm nên đi theo phía sau Đường Miên.

Hai người vừa ra khỏi viện, tầm mắt Đường Miên liền đảo tới một vị trí cách đó không xa, bước chân cũng tự dưng ngừng lại, ánh mắt hơi lóe, quay đầu sang bên cạnh nhìn Đường Giang mở miệng nói: "Đại ca, lúc nãy em nghe được chị dâu đang tức giận, anh không cần phải đi theo em đâu, hay là anh về nhà dỗ chị dâu đi?"



"Không cần, chị dâu của em chỉ biết gây náo loạn, cứ mặc kệ cô ấy đi." Đường giang nói.

"Đại ca, anh mau về xem chị dâu đi, em có thể tự mình đi ra ngoài, hơn nữa em sao có thể đi lạc trong thôn của chúng ta." Đường Miên nói xong bước ra, thuận tay đóng cửa viện lại.

Đường giang vẻ mặt mờ mịt, tựa hồ không rõ em gái tại sao ra ngoài phải cửa đóng lại, bất quá Đường Giang không để trong lòng nhanh chóng bỏ ra sau đầu, lúc chuẩn bị đuổi theo thì nghe thấy tiếng của Dương Lâm ở phía sau.

"Đường Giang, anh vào đây một chút, mau phụ tôi khiêng cái tủ!"

Đường giang do dự một chút mới xoay sang hướng Dương Lâm vào trong nhà, tiến vào nhà liền thấy Dương Lâm ngồi bất động trên giường, sắc mặt của Đường Giang liền đen lại, tức giận mở miệng nói: "Cô làm sao vậy? Không phải là nói khiêng tủ sao, tại sao ngồi một chỗ không động đậy vậy?"

"Khiêng tủ một mình anh làm là được, đem cái tủ khiêng sang bên kia là được." Dương Lâm giơ tay chỉ một hướng, ánh mắt cũng lười nhấc lên.

Nghe thấy Dương Lâm nói Đường Giang vẫn là đi khiêng tủ, Dương Lâm hừ nhẹ nhìn nam nhân đang xắn tay áo làm việc.

Vừa rồi cô ở trong phòng nhưng vẫn nghe được động tĩnh bên ngoài, cô em chồng đã một bảo anh đừng đi theo, nhưng nam nhân này vẫn cố chấp chạy theo, có phải hay không quá ngốc?

Trong phòng Đường Giang đang chuyển cái tủ, so với ngoài sân là một phiên cảnh hoàn toàn khác.

Trên con đường làng tối tăm, hình ảnh trước mắt Đường Miên là...... Giang Tú Phân ở trên đường tới tới lui lui đi bước chân không ngừng, nhưng là bà cứ đi loay quanh tại chỗ.

Đường Miên còn thấy rõ ràng đi theo sau Giang Tú Phân là một bóng đen mơ hồ, thật giống như dính trên lưng Giang Tú Phân, thứ đồ kia tựa hồ đã nhận ra tầm mắt của Đường Miên, từ sau lưng Giang Tú Phân quay đầu hướng tới nhìn Đường Miên bên này.

Thứ đồ kia ngũ quan mơ hồ, có điểm khác người, hơn nữa nó tựa hồ kết luận Đường Miên không có khả năng thấy nó, nên kiêu ngạo mà hướng tới Đường Miên giương nanh múa vuốt, bộ dáng đó thật là...... Thiếu đòn mà!

Quỷ đánh tường nghe cũng không xa lạ, người già trong thôn thường nói mấy câu về nó hù dọa con nít, nhưng một số chuyện nói ra không thực sự là giả, khoa học không thể giải thích rõ ràng không có nghĩa là nó không tồn tại, có lẽ mọi người đều tiếp xúc qua nó nhưng không thể nhìn thấy được.

Ban đêm quỷ đánh tường hay xuất hiện ở những đoạn đường tối tăm, tỷ như hẻm nhỏ, đường nhỏ, gần nghĩa trang. Rõ ràng ban ngày không thấy đường đi phức tạp như vậy, đường cũng không phải dài, nhưng chính là đi mãi vẫn không về được nhà. Nếu không biết là "Quỷ đánh tường" thì còn tốt, nhưng nếu đột nhiên ý thức được là "Quỷ đánh tường", liền sẽ càng thêm kinh hoảng mà chạy lung tung, cuối cùng ngược lại càng không thấy đường ra, còn đem chính mình dọa đến chết khiếp.

Mà Giang Tú Phân đang trong tình huống bị một con quỷ giỡn trò đùa dai, Đường Miên đôi mắt híp lại, nhìn chằm chằm tiểu quỷ trong chốc lát, nhấc chân cất bước tiến lên, hướng tới Giang Tú Phân bên kia.

Giang Tú Phân trong lòng gấp đến độ không được, vừa rồi bà trơ mắt nhìn Đường Dương Sơn đi ngang qua, nhưng làm cách nào bà cũng không thể thoát khỏi địa phương quỷ quái này, hơn nữa vô luận bà có kêu thế nào Đường Dương Sơn đều không nghe thấy, cứ như vậy đi qua.

Lúc này thấy Đường Miên, Giang Tú Phân theo phản xạ có điều kiện kêu lên một tiếng: "Miên miên......"

"Ơ, mẹ, sao mẹ còn ở đây, chúng ta về nhà đi." Đường Miên vừa lúc đi đến trước mặt Giang Tú Phân, cô liền vươn tay nắm chặt tay Giang Tú Phân.

Đường Miên một tay nắm tay Giang Tú Phân, một cái tay khác nhìn như tùy ý mà vẫy vẫy, ở nơi mà Giang Tú Phân không nhìn thấy, cái bóng đen mơ hồ ở sao lưng bà bị động tác lơ đãng của Đường Miên làm cho sợ hãi mà chạy mất dạng.



"Mẹ, đêm nay muỗi thật nhiều." Đường Miên nói một câu, khéo léo giải thích hành động vừa rồi của mình là đuổi muỗi.

Đường Miên liếc liếc mắt về phương hướng thứ đồ kia đang chạy trốn, trong lòng cười nhạo một tiếng liền lôi kéo Giang Tú Phân về nhà.

Điều mà Giang Tú Phân không ngờ tới chính là Đường Miên nhìn thấy bà, đi theo Đường Miên vài bước Giang Tú Phân mới nhận ra, sợi dây vô hình chắn đường lúc nãy đã biến mất.

Đi đến cửa nhà Giang Tú Phân còn có chút ngốc, nhìn bàn tay bị con gái nắm chặt một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại.

"Đường Miên, vừa rồi con làm thế nào mà thấy mẹ?" Giang Tú Phân mở miệng nói.

Đường Miên quay đầu hướng tới Giang Tú Phân lộ ra một nụ cười nhạt, bình tĩnh mở miệng nói: "Mẹ, người nói gì vậy, người ở ngay đằng kia, một người lớn như vậy ngay trước mắt làm sao mà con không thấy được?"

"Không, mẹ không phải có ý đó......" Giang Tú Phân vốn đang định nói gì đó, nhưng khi nhìn đến cặp mắt sáng ngời ánh nước của Đường Miên, Giang Tú Phân lại nhịn xuống không nói, nhớ tới chuyện ở bệnh viện, Giang Tú Phân nghĩ tới nghĩ lui rồi tự hỏi liệu có phải Đường Miên có thể nhìn thấy thứ mà người khác không nhìn tới được?

Giang Tú Phân không định nói gì về chuyện này, sau khi vào sân Giang Tú Phân lấy hai lá bùa ra, đưa Đường Miên một cái để cô đem theo bên người.

Đường Miên nhìn lá bùa trong tay khẽ nhướng mày, xung quanh lá bùa dường như có một tia linh khí, từ điểm này xem ra, người làm ra lá bùa có chút bản lĩnh.

Tuy nhiên linh lại có chút yếu, bất quá có thể đuổi một ít vận rủi, nếu trêu chọc thứ đồ dơ bẩn, lá bùa này sẽ không thể ngăn cản, giống như vừa rồi, không biết Giang Tú Phân chọc phải thứ kia ở đâu...

"Mẹ, cái này ở đâu tới?" Đường Miên nhợt nhạt cười, hỏi.

" Là Tam bà bà cho, trong khoảng thời gian này con nên mang theo nó, đừng có làm mất." Giang Tú Phân dặn dò một câu.

"Con hiểu rồi, mẹ tại sao đưa con cái này?"

"Tam bà bà cho, tối rồi không nên ở bên ngoài, khụ khụ...... Về nhà ngủ đi, mẹ còn chờ ba của con." Giang Tú Phân không muốn lại phải nói thêm cái gì, xua xua tay trở về phòng.

Trở lại trong phòng, trên Giang Tú Phân đổ mồ hôi lạnh, lưng cũng ướt đẫm, Giang Tú Phân lớn như vậy vẫn là đầu tiên gặp phải chuyện này, chuyện xảy ra đêm nay hoàn toàn thay đổi nhận thức của bà.

Trong phòng Đường Miên sờ sờ là bùa trên tay, nhìn một hồi lâu mới khẽ cười một tiếng, vật liệu dùng làm lá bùa này đều là thượng phẩm, nhưng năng lực của chủ nhân nó còn kém.

Ngón tay trắng nõn mảnh mai của cô mở lá bùa ra, để lộ sơ đồ hình chu sa bên trong, nhìn một lát liền đem tờ bùa gấp lại.

Nhìn bề ngoài không có gì thay đổi, nhưng người có nhãn lực liền nhìn ra được lá bùa đã hoàn toàn thay đổi, lúc trước chỉ là dính một ít linh khí, hiện tại lại không ngừng tràn ra linh khí.

Editor: đã hoàn 2366 chữ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện