Editor: Băng Tâm

“Đại sư, chuyện này thật sự không liên quan đến tôi, ngày đó tôi trùng hợp thấy được, tôi tuyệt đối không làm gì cô……” Thủy quỷ lại lần nữa mở miệng biện minh.

“Ta chưa nói chuyện này có liên quan đến ngươi, ngươi chột dạ cái gì?!” Đường Miên nhàn nhạt mở miệng nói.

Thủy quỷ im lặng trong chốc lát, vẻ mặt có hơi chột dạ, phải biết rằng lúc vị đại sư này rơi xuống nước nó cũng không nhàn rỗi mà lén lút kéo chân cô vài cái, nếu không lúc này nó sẽ không chột dạ.

Nhưng thủy quỷ không hiểu được, vì sao rơi xuống nước một lần người này liền thay đổi, một người thường đột nhiên liền thành đại sư, hơn nữa trên người còn có linh khí.

Đường Miên nhận được thông tin mình muốn, liền xoay người rời đi, lời nói của con thủy quỷ vừa rồi Đường Miên tự nhiên biết không phải tất cả đều là sự thật, nhiều nhất cũng là nửa thật nửa giả, chuyện người đàn ông kia là thật, còn không liên quan đến nó đương nhiên là giả.

Tục ngữ có câu muốn sống tốt, chuyện ma quỷ nói không được tin (Tục ngữ có câu này sao???).

Con quỷ này không đầu thai chuyển thế, mà lưu lại nhân gian nó sẽ không thấy có lỗi với bản thân sao?

Ngàn vạn không cần tin tưởng lời quỷ nói, người ta chẳng phải hay nói gian xảo như quỷ, đê tiện vô sỉ là âm hồn.

Mọi người không nên tin rằng ma quỷ cũng có nguyên tắc, muốn gặp một con ma có nguyên tắc là rất khó, vô cùng khó, cho nên cần phải dừng ngay ý tưởng này lại!

Người bị quỷ theo dõi, chắc chắn nghe được âm thanh ma quái chung quanh, nhưng sẽ không nhìn thấy, nếu gặp được như vậy chuyện này tốt nhất tìm cao nhân hóa giải, liên quan đến sinh mệnh đương nhiên phải xem trọng, nếu để lâu ngày sẽ phát sinh biến cố.

Thủy quỷ thấy Đường Miên đi rồi lúc này mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, xem thái độ này của cô, cái mạng nhỏ của coi như giữ được?!

Đường Miên nghĩ mãi không ra, từ tướng mạo của nguyên chủ hẳn không phải là người đoản mệnh, đến tột cùng là thứ gì đã tác động làm thay đổi số mệnh của Đường Miên ban đầu?

Đường Miên tới nơi này đã nửa tháng, lúc này tướng mạo của Đường Miên cùng nguyên chủ đã hoàn toàn không giống nhau, Đường Miên hiện tại vô luận là tướng mạo hay phương diện khác đều tinh tế thay đổi giống kiếp trước, nửa tháng thời gian gương mặt ban đầu vốn dĩ chỉ có vài phần tương tự với Đường Miên kiếp trước nay đã có sáu phần giống, tin là không lâu nữa Đường Miên có thể khôi phục hình dáng lúc trước, nếu không phải xác định thân thể này vốn không phải là của mình, Đường Miên sợ là đã cho rằng chính mình xuyên thân.

Vậy câu hỏi đặt ra là, nguyên chủ có mối thâm thù lớn như vậy với ai, khiến người đó nóng lòng giết cô?

Thủy quỷ ở con sông này đã nhiều năm, đa số người trong thôn nó điều quen mặt, nếu thủy quỷ nói không phải người trong thôn, đối phương vì cái gì ngàn dặm xa xôi đến một địa phương nhỏ, để giết một cô thôn nữ?!

Mọi thứ đều mơ hồ khiến Đường Miên không thể hiểu nổi.

Còn có, vì sao nguyên chủ lại đến con sông nhỏ này, là đối phương hẹn cô, hay là Đường Miên trùng hợp đến đây?

Đường Miên về nhà lúc sau liền phải chuẩn bị quay lại trường, Giang Tú Phân vốn dĩ định để Đường Kiều và Đường Vinh cùng đi, nhưng Đường Vinh lại nói có việc phải đi trước, bởi vì chuyện này mà Giang Tú Phân cằn nhằn mãi, bất quá cũng chưa nói cái gì quá khó nghe, Đường Vinh là cháu trai của bà, dù không phải do bà sinh ra nhưng xem như cách một lớp da, nên Giang Tú Phân cũng không nói gì quá đáng.

“Con gái của mẹ thật xinh đẹp, vừa thông minh lại ngoan ngoãn, một đám người bọn họ là ghen ghét, sau này con thi đậu đại học tương lai xán lạn đến lúc đó đám người đó đến nịnh bợ còn không kịp, Miên Miên, bọn họ bắt nạt con ba mẹ đưa con đi học là làm chỗ dựa cho con, không được thì mẹ bảo các ca ca con đưa con đến trường.” Giang Tú Phân mở miệng nói.

“Không cần, con cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi, con có thể đến trường một mình.” Đường Miên cười mở miệng cự tuyệt.



Đường Dương Sơn cùng Giang Tú Phân đã lớn tuổi, chạy tới chạy lui sẽ mệt mỏi.

“Con mới bao lớn, còn chưa có thành niên đâu, con gái mẹ lớn lên đẹp như vậy, lỡ như có người muốn khi dễ thì sao……”

Nghe Giang Tú Phân lảm nhảm mãi Đường Dương Sơn nhịn không được co giật khóe miệng, trong đầu không khỏi nghĩ tới chuyện lần trước Đường Miên mang một viên gạch đấm Ngô em út, tê, người muốn bắt nạt con gái ông xem ra cũng thật can đảm.

“Mẹ, không cần đâu, chân của cha con còn đau đây này, mẹ cũng đừng quá lo lắng, con lớn như vậy đi một mình sẽ không xảy ra chuyện gì, nhìn xem con là con gái nhà ai, hơn nữa lúc trở về con tự mình đi, cũng đâu gặp phải chuyện gì, mẹ yên tâm đi, con sẽ không xảy ra chuyện đâu, nơi nào có nhiều người xấu như vậy.”

“Mẹ chỉ lo lắng, thôi được rồi, con nói không cho đưa vậy không đi, con đi một mình trên đường phải chú ý an toàn, cẩn thận một chút, không nên nói chuyện với người lạ, gần đây mẹ nghe nói chỗ chúng ta có bắt cóc, trấn trên đã có mấy cô gái bị bắt cóc, con phải chú ý cẩn thận, con gái mẹ lớn lên đẹp như vậy mà.”

“Được, con đã biết, con khẳng định sẽ chú ý.” Đường Miên cười nói.

“Miên Miên, lúc trở về trường học con đi đến xưởng dệt tìm lục tẩu một chuyến, bảo nó bớt một chút thời gian về đây, trong nhà có chuyện muốn thương lượng.” Giang Tú Phân một bên đem đồ Đường Chiến gửi về bỏ vào trong cặp cho Đường Miên, một bên nói chuyện.

“Lục tẩu lần trước nói muốn đi quân khu gặp lúc ca, lúc này hẳn là không còn ở trong trấn?”

“Không đâu, vốn định sẽ đi, nếu lục ca con không gọi về nói phải rời quân khu đi làm nhiệm vụ, không thì chuyện này cũng không qua đi, lục tẩu con cũng thật là kỳ quái, lúc mới kết hôn vẫn luôn chướng mắt lục ca con, còn ghét bỏ nhà chúng ta dân quê, bây giờ đột nhiên muốn đi thăm thân, này nghĩ sao cũng thấy kỳ lạ.”

Đường Miên trong lòng biết rõ ràng, nhưng không thể nói.

Trịnh Anh Hạnh kết hôn với Đường Chiến là vì điều kiện của anh không tồi, hơn nữa bản thân cô ta không còn trẻ, tuy rằng đã kết hôn Trịnh Anh Hạnh mặc kệ là đời trước hay là sau khi trọng sinh đối với Đường gia đều là không có hảo cảm, cảm thấy mình là người thành phố nên thượng đẳng hơn.

Trịnh Anh Hạnh lúc này vì cái gì muốn đi thăm người thân, đương nhiên là bởi vì trọng sinh, muốn tìm nam chủ Đường Chiến bồi dưỡng chút cảm tình, đáng tiếc, Đường Chiến lại đi nhiệm vụ.

“Được, con đã biết, nhưng sao mẹ lại kêu lục tẩu về?”

“Chuyện người lớn con nít con nôi không cần quản, con học tập đừng quá mệt mỏi, lần này trở về mẹ thấy con gầy đi, con nói chuyện với lục tẩu đừng quá nóng nảy, nó mà tỏ thái độ quá mức thì nói với mẹ, mẹ sẽ giáo huấn nó, con là con gái đừng để cho người ta đàm tiếu, không thì đợi lục ca con về thì cáo trạng, để nó dạy lại vợ.” Giang Tú Phân nói lời này cũng quá bất công.

Lúc rời đi Dương Lâm thấy bà bà lại cho em chồng một bao đồ lớn, trong lòng càng thêm không thoải mái, định nói hai câu, còn chưa kịp nói đã bị Đường Giang dùng ánh mắt cảnh cáo.

Đến 3 giờ chiều, Đường Miên rời nhà đi lên thị trấn.

Hơn 4 giờ thì đến thị trấn, Đường Miên đến vừa lúc xưởng dệt tan tầm.

Lúc Trịnh Anh Hạnh thấy Đường Miên mặt lộ vẻ không kiên nhẫn, nhưng nhanh chóng đổi thành vẻ tươi cười.

Trịnh Anh Hạnh cùng mấy người đồng nghiệp cùng nhau đi ra, thấy Đường Miên, Trịnh Anh Hạnh cùng đồng nghiệp nói hai câu liền cất bước đi tới trước mặt Đường Miên.

“Miên miên, sao em lại ở đây? Có chuyện gì sao?”

“Vâng, mẹ bảo em đến đây nói với chị tranh thủ về nhà có chuyện cần thương lượng.”

“Được, chị đã biết.” Trịnh Anh Hạnh lên tiếng, sau đó khách sáo nói: “Miên Miên em vẫn chưa ăn cơm đúng không? Vừa lúc chị về nhà, em đến nhà chị ăn cơm nhé?”



“Không cần, em phải về trường ngay buổi tối còn có một tiết tự học.” Đường Miên mở miệng cự tuyệt, sau đó liền xoay người rời đi.

Đường Miên không phải không nhìn ra sắc mặt Trịnh Anh Hạnh không tốt, Đường Miên cũng không thích dùng mặt nóng dán mông lạnh, thích cũng được, ghét cũng được, dù sao cô sẽ không hầu hạ.

Trịnh Anh Hạnh nhìn bóng dán Đường Miên, chiếc eo thon nhỏ lúc đi càng thêm rõ ràng, ngay cả một cái bóng lưng cũng đẹp như vậy.

Đồng nghiệp bên cạnh thấy Đường Miên đi rồi, vội vàng tiến đến trước mặt Trịnh Anh Hạnh.

“Anh Hạnh, đó là ai? Cô ấy trông thật đẹp.” Một trong số họ mở miệng hỏi.

“Đúng vậy, trông quá đẹp, tôi chưa từng gặp qua cô gái nào đẹp như vậy, nhìn tuổi cũng không lớn, Anh Hạnh là họ hàng của cô sao?” Một đồng nghiệp khác cũng mở miệng hỏi.

“Đó là em chồng tôi, lớn lên đúng là rất đẹp, cả gia đình chồng tôi thì cô ấy là đẹp nhất, mới mười sáu tuổi, bình thường rất ít khi làm việc nhà, tính tình có chút nóng nảy, cái khác đều khá tốt, hơn nữa mẹ chồng tôi rất thương cô ấy, trong nhà rất nuông chiều cô ấy.”

“Không làm việc nhà cũng không sao, lớn lên đẹp như vậy nhìn cũng không giống người có thể làm việc nhà, Anh Hạnh, chuyện là nhà tôi có một họ hàng còn chưa có kết hôn, cô xem có thể hay không bàn chút chuyện? Họ hàng nhà tôi điều kiện không tồi, làm ở xưởng kẹo bên cạnh, quanh năm suốt tháng đều có thể ăn đường.” Đồng sự trong lòng cân nhắc kéo tơ hồng, chủ yếu là cô em chồng kia của Trịnh Anh Hạnh bộ dáng quá xuất sắc, họ hàng nhà mình kén chọn, nếu là cô em chồng này của Trịnh Anh Hạnh hẳn là có thể coi trọng.

“Đừng, tôi không thể làm chủ chuyện của cô ấy, hơn nữa cô em chồng này vẫn còn đang học cấp ba, bà bà tôi nói muốn cho cô ấy thi vào đại học, việc hôn nhân này tôi không thể nhún tay vào.” Trịnh Anh Hạnh lời trong lời ngoài đều ẩn ý.

Nghe Trịnh Anh Hạnh nói không hỗ trợ, vị đồng nghiệp kia cũng không dây dưa.

Trịnh Anh Hạnh cùng đồng nghiệp tách ra, về đến nhà liền nhịn không được tức giận đem túi xách ném lên ghế kêu “cạch” một tiếng thật lớn.

“Con sao vậy, bị ai chọc giận hả? không phải mẹ đã nói con là kết hôn rồi không có việc gì thì đến đó sống một thời gian, cả ngày ở nhà mẹ đẻ là tính chuyện gì, còn vừa về tới nhà đã đen mặt, tôi là mẹ của chị, đừng vừa trở về liền cho tôi sắc mặt không tốt.” Lý Thúy mẹ của Trịnh Anh Hạnh nghiêm khắc mắng.

“Mẹ, con không muốn sống ở đó, bà bà thiên vị cô em chồng không phải mẹ không biết, mẹ nỡ để con đến đó sống sao? Con là con gái của mẹ, nơi này là nhà con, con ở nhà của mình thì có làm sao?” Trịnh Anh Hạnh trong lòng càng thêm bực bội, nổi giận đùng đùng nói một cậu liền đống sầm cửa lại.

Lý Thúy nghe âm thanh đóng cửa sắc mặt liền tối sầm lại, sinh một đứa con gái như vậy là bà tạo nghiệt mà, mất công khoảng thời gian trước thấy con gái không còn cùng người kia lui tới tưởng rằng cô đã hiểu chuyện, lúc này chưa qua bao lâu, bệnh cũ lại soạn lại?

Trong phòng, Trịnh Anh không cao hứng, đời trước gả cho Đường Chiến cô ấn tượng sâu sắc nhất là việc người Đường gia đều thiên vị cô em chồng, ba mẹ Đường, còn có mấy người con trai trong nhà họ Đường đều bao che, thiên vị cho Đường Miên, Trịnh Anh Hạnh không thích Đường Miên, lớn lên còn xinh đẹp hơn cả cô, quyến rũ đến không chịu nổi, một nha đầu nông thôn sao lại có thể xinh đẹp trắng trẻo hơn cả người thành phố như cô?

Tướng mạo tiểu thư nhưng mệnh nha hoàn, chỉ xứng đáng là một con nha đầu ở nông thôn.

Hơn nữa Trịnh Anh Hạnh đối với ánh mắt của Đường Miên trong lòng liền không thoải mái, Đường Miên cho cô cảm giác rất kỳ quái, đặc biệt bài xích.

- ----------------------

Editor có lời muốn nói:

Mỗi chương đều hơn 2000 chữ, bảo bảo thật mệt mỏi a~.

Nếu thương cảm cho ta thì hãy nhấn vào ☆☆☆ nha~~~.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện