Edit: Hoa Lạc Tử + An Hạ
"Ai da, các chị nói thử xem cô con gái nhà họ Đường kia rốt cuộc đang nghĩ gì, đang êm đẹp tự dưng muốn nhảy sông tự tử? May mà có thím Hòe Hoa đi ngang qua cứu lên, bằng không thì có chuyện lớn rồi!"
"Tôi cũng cảm thấy kỳ quái, đang êm đẹp thế này sao lại đi nhảy sông? Chẳng lẽ là vì những tin đồn trong thôn kia đều là thật?"
"Chắc không phải đâu, con bé Đường Miên mới chỉ 16 tuổi, Chị Tú Phân vẫn hay nói là nó muốn thi vào đại học, năm nay đã lớp 11 rồi, chuyện đó không thể xảy ra đâu, ở tuổi này đâu cô gái nào dám nói chuyện yêu đương ở trường học chứ?"
"Chưa chắc đâu, tôi nghĩ chuyện này ít nhiều cũng có bảy tám phần là sự thật, bằng không sao con bé lại muốn nhảy sông, không chừng là đang chột dạ, còn có thể là đã làm chuyện gì đó xấu hổ rồi cũng nên!"
"Ai, đừng nói nữa, Hồng Tụ thím đừng cứ nói bừa, cơm có thể ăn bậy nhưng lời không thể nói bậy, Tú Phân mà nghe được sẽ đến nhà thím làm ầm ĩ lên đấy!"
Vừa nghe nhắc đến Giang Tú Phân là mọi người đều im lặng, trong thôn không ai không biết đến Giang Tú Phân là người có tính tình đanh đá lại hay bao che cho con cháu, đặc biệt là cô con gái út bà cưng như trứng mỏng, ai sau lưng dám đàm tiếu nửa lời về cô liền đắc tội với bà.
"Ai da, con gái nhỏ của tôi, ai mẹ nó bụng dạ đen tối lại đẩy con bé xuống sông, lương tâm bị chó tha rồi sao? Đứa bé đáng thương từ nhỏ thân thể đã yếu ớt, vậy mà lũ ác nhân các ngươi lại muốn giết nó, bọn khốn nạn các ngươi thật sự không có tim gan sao? Con bé từ nhỏ đã thông minh lanh lợi học hành xuất sắc lại rất nghe lời ngoan ngoãn hết mức, một đứa trẻ như vậy các người cũng nỡ xuống tay giết chết......"
Một đạo âm thanh lảnh lót vang lên, nghe thấy đạo âm thanh ấy tới gần đám người xem náo nhiệt nhịn không được mà tránh sang một bên.
Giang Tú Phân nhanh như cất chạy đến chỗ đó, thấy nằm giữa đám đông là thân ảnh nhỏ quen thuộc yếu ớt không thể nhịn được và kêu lên một tiếng đau xé lòng.
Không đợi mọi người mở miệng nói, bà đã đem người đặt trong lòng, bàn tay thô ráp dịu dàng ôm lấy người trong ngực, đau lòng mở miệng nói: "Con gái ngoan, con sẽ không sao đâu, cái bọn ác nhân muốn giết con, nhất định thấy con lớn lên thông minh lại xinh đẹp nên ghen ghét, bọn không có lương tri đó, sớm hay muộn cũng sẽ bị thiên lôi đánh chết!"
Đường Miên vẻ mặt mộng bức ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ tái nhợt trông vô cùng đáng thương, bộ dạng yếu ớt này của cô khiến cho đám người đang xem náo nhiệt kia không khỏi phải động lòng.
Chậc chậc chậc, con gái Đường gia lớn lên thật xinh đẹp, trong thôn này cô xem chắc là khuê nữ đẹp nhất, mắt to miệng nhỏ, hơn nữa quanh năm suốt tháng được người Đường gia cưng chiều chưa từng phải làm gì nặng nhọc, liền dưỡng ra một thân sạch sẽ trắng nõn, các cô gái khác trong thôn không thể nào so sánh được.
Nội tâm của Đường Miên giờ phút này vô cùng mờ mịt, một phút trước cô còn đang bơi lội ở biệt thự, vậy mà vừa mở mắt ra đã thấy mình như đang ở thế giới khác, đây là nơi nào? Còn có, bà thím đang ôm cô là ai?!
"Tú phân, thím mau chóng đem con bé về nhà đi, hôm nay trời rất lạnh, con gái nhà thím lạnh đến mức sắp đông thành đá rồi kìa, dắt con bé về thay y phục rồi pha cho nó một chén trà gừng, đừng để lạnh đến thương hàn." Có người hảo tâm khuyên.
"Đúng đúng đúng, Miên Miên, chúng ta về nhà thôi." Giang Tú Phân vừa nói vừa đỡ Đường Miên đứng dậy, thấy người con gái run lên vì lạnh, vội vàng đem áo khoác bông của mình khoác lên cho cô, còn một bên lo lắng nói: "Miên Miên tròng lên, đừng để cảm lạnh."
Đường Miên đã bị lạnh đến không ngừng run rẩy, bỗng dưng cảm giác thân mình ấm áp, rũ mắt nhìn cái áo bông trên người Đường Miên trong lòng cảm giác có chút vi diệu, đã lâu rồi không có người đau lòng vì cô, Đường Miên lặng lẽ liếc nhìn Giang Tú Phân một cái, thấy vẻ lo lắng hiện rõ trên mặt bà trong lòng tự dưng cảm thấy có chút ấm áp.
Đường Miên còn chưa rõ ràng tình huống hiện tại, cho nên tùy ý để Giang Tú Phân dắt tay đi.
Chính xác làm theo phương châm là giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền.
Hơn mười phút sau, Đường Miên được đưa đến một cái viện nhỏ.
Trong viện mấy con gà, con vịt đang kiếm ăn trong sân, dưới mái hiên là lũ trẻ đang nghịch bùn, thấy Đường Miên tụi nhỏ nhanh chóng giảm thấp thanh âm, tựa hồ thực kiêng kị cô.
"Mọi người đâu cả rồi, người trong nhà đều chết chỗ nào hết rồi, cả một đám người ăn không ngồi rồi các ngươi có chuyện đến lại đi mất, bảo các ngươi chăm sóc em gái cho thật tốt làm cũng không xong, rốt cuộc cho các ngươi ăn cơm để làm gì hả?!" Giang Tú Phân cất cao giọng kêu vọng về phía nhà chính.
Trong nhà không có chút động tĩnh nào, khiến bầu không khí trở nên gượng gạo.
"Bà nội à, người trong nhà đều đi ra đồng hết rồi, tiểu cô gặp phải chuyện gì sao?" Dưới mái hiên một cô bé trông có vẻ gầy gò sợ hãi cất tiếng hỏi.
Giang Tú Phân có chút bực tức liếc cô bé một cái: "Ngã xuống sông, con nhanh đi vào bếp làm chén trà gừng mang vào phòng tiểu cô đi, nhanh tay nhanh chân lên một chút nghe rõ chưa?"
"Vâng con đi liền đây ạ." Lời chưa nói xong cô bé đã nhanh chân chạy đi.
Bà vừa ý nhìn theo, lúc này đã yên tâm đưa Đường Miên về phòng, gian phòng ở hướng nam bắc ánh sáng tốt, bày trí trong phòng cho thấy chủ nhân căn phòng này rất được sủng ái, giường, tủ đồ, giá sách...vô cùng đầy đủ tiện nghi đối với thời bấy giờ là một gian phòng không tồi.
Bà dặn dò vài câu rồi bảo Đường Miên nhanh chóng thay quần áo, sau đó liền xoay người đi ra ngoài.
Đường Miên mở tủ ra thấy quần áo bên trong được xếp rất gọn gàng, ngăn nắp không những thế đa phần chúng đều mới toanh.
Đường Miên thật sự thấy rất lạnh, cô nhanh chóng thay quần áo đã ướt trên người ra, cơ thể ấm lên được một chút lúc này mới tự hỏi.
Cô vì sao lại đến được nơi này?
Những chuyện vừa diễn ra lúc nãy cho cô một cái lớn mật suy đoán...... Cô xuyên qua rồi.
Đường Miên nhớ rõ vừa nãy mình khi đang bơi thì bị trượt rút, cô bị sặc nước đến khó thở, đương lúc tưởng rằng cái mạng nhỏ này xem như xong rồi thì có người đến cứu, cô không ngờ đến vừa thoát chết mở mắt ra mình đã ở một thế giới khác, biệt thự thì không thấy đâu, mở mắt ra thấy chỉ thấy một đám người ăn mặc mộc mạc đứng vây quanh cô, bản thân cô lại nằm bên bờ sông còn là được cứu từ dưới sông lên chứ không phải từ bể bơi.
Này mẹ nó rốt cuộc đã xảy chuyện gì?!
Tôi vẫn còn rất trẻ, chỉ muốn nghỉ dưỡng một chút nào có chọc gì đến lão thiên gia ngài vậy mà ngài thấy không hợp liền cho xuyên qua, có phải chuyến nghỉ dưỡng này của tôi cũng quá kích thích rồi không?
Bất quá đáng an ủi là nguyên chủ nhìn qua rất được sủng ái địa vị trong nhà khẳng định không kém, hơn nữa Đường Miên còn nhận thấy được vị đại thẩm kia thật sự đau lòng cho nguyên chủ.
Đang lúc Đường Miên ngồi bên cạnh bàn học hoài nghi nhân sinh, thì cửa phòng "Kẽo kẹt" một tiếng bị đẩy ra, Đường Miên quay đầu lại nhìn liền thấy cô bé trong viện lúc nãy thấp thỏm bưng một cái chén đi vào, trà gừng hương vị tương đối nồng đậm, cơ hồ cô bé vừa tiến phòng thì mùi hương đặc trưng của nó đã lan tỏa ra xung quanh.
Cô bé từng bước một đi đến trước mặt Đường Miên, trông rất khẩn trương, trộm nhìn Đường Miên rất nhiều lần.
Cô bé đem trà gừng đặt ở góc bàn, nhỏ giọng nói: "Tiểu cô, trà gừng đây ạ."
"Ừ, cảm ơn." Đường Miên thuận miệng nói lại một câu, sau đó Đường Miên phát hiện ra lời cảm ơn theo phản xạ có điều kiện của mình dường như dọa cho cô bé đó kinh ngạc.
Đường Miên giơ tay nhéo mi tâm một cái, giả vờ vô tình hỏi: "Bọn họ đều đi đâu vậy?"
"Ông nội dẫn theo cha mẹ cùng mọi người ra đồng làm việc, đến giờ cơm trưa mới trở về." Cô bé nhanh chóng trả lời, sau đó lại trộm nhìn về phía Đường Miên, nhỏ giọng nói: "Tiểu cô, có đói bụng không, bà nội có dặn khi nào người đói thì nói để con làm cho cô một bát mì, bà nội lúc này đã đi tìm ông nội và mọi người."
"Không đói bụng, con đi ra ngoài đi, tiểu cô không có việc gì đâu." Đường Miên xua xua tay nói.
"Nếu tiểu cô đói bụng thì kêu con, con đi ra ngoài đây." Cô bé nói xong liền nhanh chóng xoay người chạy.
Còn chưa tới giờ cơm trưa gian trong viện truyền đến động tĩnh, Đường Miên từ cửa sổ nhìn thoáng qua, đi vào là hai nữ nhân, hai người kia thấy Đường Miên sắc mặt liền không tốt, lãnh đạm thờ ơ, Đường Miên thậm chí còn thấy được sự ghét bỏ từ trong mắt đối phương.
Đường Miên vẻ mặt vô tội, cô không phải nhân dân tệ nên không thể yêu cầu mọi người đều thích mình.
Hai nữ nhân vừa trở về liền vào phòng bếp, nửa giờ sau những người khác cũng lục tục trở về.
"Con gái cảm thấy thế nào rồi? Trên người có chỗ không thoải mái không?" Giang Tú Phân bước vào cửa liền ra sức hỏi, phía sau bà còn dẫn theo một người đàn ông trung niên, ông ta nhìn cũng tầm 50 tuổi, làn da ngăm đen, trông rất thật thà chất phác, ngũ quan đoan chính nhưng không tính là đẹp mắt.
"Miên miên, sao đột nhiên ngã xuống sông? Con nói cho ba, ai là người đẩy con xuống, ba làm chủ cho con, chuyện này không để yên, trên người còn có chỗ không thoải mái? Nếu không ba mẹ đưa con lên trấn đi bệnh viện kiểm tra, hôm nay trời lạnh, có chóng mặt hoa mắt thì nói ra đừng tự mình chịu tội." Đường ba vô cùng đau lòng nói với con gái.
"Có chút......" Đường Miên lộ ra vẻ mặt đầy rối rắm, nhìn vẻ mặt lo lắng mang thêm vài phần nôn nóng của hai bậc phụ huynh cô cảm thấy có chút không nỡ nhưng vẫn nói: " Con giống như không nhớ rõ một số chuyện?"
"Mất trí? Chẳng lẽ đầu đập đầu vào chỗ nào hư não rồi?" Đường ba hỏi.
"Ai da, số con tôi sao lại khổ như vậy, bị thương ở đầu không phải là việc nhỏ, con gái ngoan chúng ta cùng đi lên trấn trên đi bệnh viện, tôi đi lấy tiền lão đầu tử, ông chạy nhanh đi mượn xe, chúng ta đưa con gái đi bệnh viện kiểm tra!" Giang Tú Phân một bên nói một bên nhấc chân chạy nhanh ra ngoài.
Đường Miên thấy thế lập tức duỗi ra tay túm chặt bà, mở miệng nói: "Đừng, hai người nghe con nói xong đã."
"Không cần nói gì nữa, đi bệnh viện quan trọng!" Giang Tú Phân nói.
"Không phải, đầu óc con rất bình thường, chính là có một số việc không nhớ rõ, chỗ nào cũng không đau, thật không có việc gì." Đường Miên chạy nhanh tới lại lần nữa mở miệng nói.
"Sao có khả năng không đau được?" Lão gia tử đau lòng một câu.
"Đi bệnh viện!" Giang Tú Phân ra lệnh.
Có một loại đau gọi ba mẹ bạn cảm thấy bạn đau.
Mặc kệ Đường Miên như thế nào giải thích, cô cuối cùng vẫn là đi theo hai vị đại nhân trong nhà, ngồi xe bò lắc lư một đường tới bệnh viện.
Đến bệnh viện còn có càng khoa trương, Đường ba, Đường mẹ hai bên trái phải nâng Đường Miên, lúc đi vào thu không ít ánh nhìn tò mò, không biết còn tưởng Đường Miên bị bệnh nan y cũng nên?
Văn phòng bác sĩ --
"Làm sao vậy, trong ba người ai bị bệnh, chỗ nào không thoải mái?" Bác sĩ mang khẩu trang liếc mắt nhìn ba người, hỏi.
"Con gái tôi!" Giang Tú Phân giành mở miệng trước: "Con bé bị đần!"
Đường Miên nháy mắt tỏ vẻ sống không còn gì luyến tiếc, cái gì mà bị đần, cô như thế nào trở nên đần độn thế?!
Có thể hay không đem mọi chuyện nói rõ ràng, cô là ngã sông bị mất trí nhớ tạm thời, không phải té giếng trở nên đần độn
Nhưng mà, còn có càng tuyệt hơn ở phía sau.
Bác sĩ nhàn nhạt liếc Đường Miên một cái, sau đó vươn một ngón tay, hỏi: "Đây là mấy?"
Đường Miên: "......"
Trên mặt cười hì hì, trong lòng mmp.
"Ai da, các chị nói thử xem cô con gái nhà họ Đường kia rốt cuộc đang nghĩ gì, đang êm đẹp tự dưng muốn nhảy sông tự tử? May mà có thím Hòe Hoa đi ngang qua cứu lên, bằng không thì có chuyện lớn rồi!"
"Tôi cũng cảm thấy kỳ quái, đang êm đẹp thế này sao lại đi nhảy sông? Chẳng lẽ là vì những tin đồn trong thôn kia đều là thật?"
"Chắc không phải đâu, con bé Đường Miên mới chỉ 16 tuổi, Chị Tú Phân vẫn hay nói là nó muốn thi vào đại học, năm nay đã lớp 11 rồi, chuyện đó không thể xảy ra đâu, ở tuổi này đâu cô gái nào dám nói chuyện yêu đương ở trường học chứ?"
"Chưa chắc đâu, tôi nghĩ chuyện này ít nhiều cũng có bảy tám phần là sự thật, bằng không sao con bé lại muốn nhảy sông, không chừng là đang chột dạ, còn có thể là đã làm chuyện gì đó xấu hổ rồi cũng nên!"
"Ai, đừng nói nữa, Hồng Tụ thím đừng cứ nói bừa, cơm có thể ăn bậy nhưng lời không thể nói bậy, Tú Phân mà nghe được sẽ đến nhà thím làm ầm ĩ lên đấy!"
Vừa nghe nhắc đến Giang Tú Phân là mọi người đều im lặng, trong thôn không ai không biết đến Giang Tú Phân là người có tính tình đanh đá lại hay bao che cho con cháu, đặc biệt là cô con gái út bà cưng như trứng mỏng, ai sau lưng dám đàm tiếu nửa lời về cô liền đắc tội với bà.
"Ai da, con gái nhỏ của tôi, ai mẹ nó bụng dạ đen tối lại đẩy con bé xuống sông, lương tâm bị chó tha rồi sao? Đứa bé đáng thương từ nhỏ thân thể đã yếu ớt, vậy mà lũ ác nhân các ngươi lại muốn giết nó, bọn khốn nạn các ngươi thật sự không có tim gan sao? Con bé từ nhỏ đã thông minh lanh lợi học hành xuất sắc lại rất nghe lời ngoan ngoãn hết mức, một đứa trẻ như vậy các người cũng nỡ xuống tay giết chết......"
Một đạo âm thanh lảnh lót vang lên, nghe thấy đạo âm thanh ấy tới gần đám người xem náo nhiệt nhịn không được mà tránh sang một bên.
Giang Tú Phân nhanh như cất chạy đến chỗ đó, thấy nằm giữa đám đông là thân ảnh nhỏ quen thuộc yếu ớt không thể nhịn được và kêu lên một tiếng đau xé lòng.
Không đợi mọi người mở miệng nói, bà đã đem người đặt trong lòng, bàn tay thô ráp dịu dàng ôm lấy người trong ngực, đau lòng mở miệng nói: "Con gái ngoan, con sẽ không sao đâu, cái bọn ác nhân muốn giết con, nhất định thấy con lớn lên thông minh lại xinh đẹp nên ghen ghét, bọn không có lương tri đó, sớm hay muộn cũng sẽ bị thiên lôi đánh chết!"
Đường Miên vẻ mặt mộng bức ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ tái nhợt trông vô cùng đáng thương, bộ dạng yếu ớt này của cô khiến cho đám người đang xem náo nhiệt kia không khỏi phải động lòng.
Chậc chậc chậc, con gái Đường gia lớn lên thật xinh đẹp, trong thôn này cô xem chắc là khuê nữ đẹp nhất, mắt to miệng nhỏ, hơn nữa quanh năm suốt tháng được người Đường gia cưng chiều chưa từng phải làm gì nặng nhọc, liền dưỡng ra một thân sạch sẽ trắng nõn, các cô gái khác trong thôn không thể nào so sánh được.
Nội tâm của Đường Miên giờ phút này vô cùng mờ mịt, một phút trước cô còn đang bơi lội ở biệt thự, vậy mà vừa mở mắt ra đã thấy mình như đang ở thế giới khác, đây là nơi nào? Còn có, bà thím đang ôm cô là ai?!
"Tú phân, thím mau chóng đem con bé về nhà đi, hôm nay trời rất lạnh, con gái nhà thím lạnh đến mức sắp đông thành đá rồi kìa, dắt con bé về thay y phục rồi pha cho nó một chén trà gừng, đừng để lạnh đến thương hàn." Có người hảo tâm khuyên.
"Đúng đúng đúng, Miên Miên, chúng ta về nhà thôi." Giang Tú Phân vừa nói vừa đỡ Đường Miên đứng dậy, thấy người con gái run lên vì lạnh, vội vàng đem áo khoác bông của mình khoác lên cho cô, còn một bên lo lắng nói: "Miên Miên tròng lên, đừng để cảm lạnh."
Đường Miên đã bị lạnh đến không ngừng run rẩy, bỗng dưng cảm giác thân mình ấm áp, rũ mắt nhìn cái áo bông trên người Đường Miên trong lòng cảm giác có chút vi diệu, đã lâu rồi không có người đau lòng vì cô, Đường Miên lặng lẽ liếc nhìn Giang Tú Phân một cái, thấy vẻ lo lắng hiện rõ trên mặt bà trong lòng tự dưng cảm thấy có chút ấm áp.
Đường Miên còn chưa rõ ràng tình huống hiện tại, cho nên tùy ý để Giang Tú Phân dắt tay đi.
Chính xác làm theo phương châm là giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền.
Hơn mười phút sau, Đường Miên được đưa đến một cái viện nhỏ.
Trong viện mấy con gà, con vịt đang kiếm ăn trong sân, dưới mái hiên là lũ trẻ đang nghịch bùn, thấy Đường Miên tụi nhỏ nhanh chóng giảm thấp thanh âm, tựa hồ thực kiêng kị cô.
"Mọi người đâu cả rồi, người trong nhà đều chết chỗ nào hết rồi, cả một đám người ăn không ngồi rồi các ngươi có chuyện đến lại đi mất, bảo các ngươi chăm sóc em gái cho thật tốt làm cũng không xong, rốt cuộc cho các ngươi ăn cơm để làm gì hả?!" Giang Tú Phân cất cao giọng kêu vọng về phía nhà chính.
Trong nhà không có chút động tĩnh nào, khiến bầu không khí trở nên gượng gạo.
"Bà nội à, người trong nhà đều đi ra đồng hết rồi, tiểu cô gặp phải chuyện gì sao?" Dưới mái hiên một cô bé trông có vẻ gầy gò sợ hãi cất tiếng hỏi.
Giang Tú Phân có chút bực tức liếc cô bé một cái: "Ngã xuống sông, con nhanh đi vào bếp làm chén trà gừng mang vào phòng tiểu cô đi, nhanh tay nhanh chân lên một chút nghe rõ chưa?"
"Vâng con đi liền đây ạ." Lời chưa nói xong cô bé đã nhanh chân chạy đi.
Bà vừa ý nhìn theo, lúc này đã yên tâm đưa Đường Miên về phòng, gian phòng ở hướng nam bắc ánh sáng tốt, bày trí trong phòng cho thấy chủ nhân căn phòng này rất được sủng ái, giường, tủ đồ, giá sách...vô cùng đầy đủ tiện nghi đối với thời bấy giờ là một gian phòng không tồi.
Bà dặn dò vài câu rồi bảo Đường Miên nhanh chóng thay quần áo, sau đó liền xoay người đi ra ngoài.
Đường Miên mở tủ ra thấy quần áo bên trong được xếp rất gọn gàng, ngăn nắp không những thế đa phần chúng đều mới toanh.
Đường Miên thật sự thấy rất lạnh, cô nhanh chóng thay quần áo đã ướt trên người ra, cơ thể ấm lên được một chút lúc này mới tự hỏi.
Cô vì sao lại đến được nơi này?
Những chuyện vừa diễn ra lúc nãy cho cô một cái lớn mật suy đoán...... Cô xuyên qua rồi.
Đường Miên nhớ rõ vừa nãy mình khi đang bơi thì bị trượt rút, cô bị sặc nước đến khó thở, đương lúc tưởng rằng cái mạng nhỏ này xem như xong rồi thì có người đến cứu, cô không ngờ đến vừa thoát chết mở mắt ra mình đã ở một thế giới khác, biệt thự thì không thấy đâu, mở mắt ra thấy chỉ thấy một đám người ăn mặc mộc mạc đứng vây quanh cô, bản thân cô lại nằm bên bờ sông còn là được cứu từ dưới sông lên chứ không phải từ bể bơi.
Này mẹ nó rốt cuộc đã xảy chuyện gì?!
Tôi vẫn còn rất trẻ, chỉ muốn nghỉ dưỡng một chút nào có chọc gì đến lão thiên gia ngài vậy mà ngài thấy không hợp liền cho xuyên qua, có phải chuyến nghỉ dưỡng này của tôi cũng quá kích thích rồi không?
Bất quá đáng an ủi là nguyên chủ nhìn qua rất được sủng ái địa vị trong nhà khẳng định không kém, hơn nữa Đường Miên còn nhận thấy được vị đại thẩm kia thật sự đau lòng cho nguyên chủ.
Đang lúc Đường Miên ngồi bên cạnh bàn học hoài nghi nhân sinh, thì cửa phòng "Kẽo kẹt" một tiếng bị đẩy ra, Đường Miên quay đầu lại nhìn liền thấy cô bé trong viện lúc nãy thấp thỏm bưng một cái chén đi vào, trà gừng hương vị tương đối nồng đậm, cơ hồ cô bé vừa tiến phòng thì mùi hương đặc trưng của nó đã lan tỏa ra xung quanh.
Cô bé từng bước một đi đến trước mặt Đường Miên, trông rất khẩn trương, trộm nhìn Đường Miên rất nhiều lần.
Cô bé đem trà gừng đặt ở góc bàn, nhỏ giọng nói: "Tiểu cô, trà gừng đây ạ."
"Ừ, cảm ơn." Đường Miên thuận miệng nói lại một câu, sau đó Đường Miên phát hiện ra lời cảm ơn theo phản xạ có điều kiện của mình dường như dọa cho cô bé đó kinh ngạc.
Đường Miên giơ tay nhéo mi tâm một cái, giả vờ vô tình hỏi: "Bọn họ đều đi đâu vậy?"
"Ông nội dẫn theo cha mẹ cùng mọi người ra đồng làm việc, đến giờ cơm trưa mới trở về." Cô bé nhanh chóng trả lời, sau đó lại trộm nhìn về phía Đường Miên, nhỏ giọng nói: "Tiểu cô, có đói bụng không, bà nội có dặn khi nào người đói thì nói để con làm cho cô một bát mì, bà nội lúc này đã đi tìm ông nội và mọi người."
"Không đói bụng, con đi ra ngoài đi, tiểu cô không có việc gì đâu." Đường Miên xua xua tay nói.
"Nếu tiểu cô đói bụng thì kêu con, con đi ra ngoài đây." Cô bé nói xong liền nhanh chóng xoay người chạy.
Còn chưa tới giờ cơm trưa gian trong viện truyền đến động tĩnh, Đường Miên từ cửa sổ nhìn thoáng qua, đi vào là hai nữ nhân, hai người kia thấy Đường Miên sắc mặt liền không tốt, lãnh đạm thờ ơ, Đường Miên thậm chí còn thấy được sự ghét bỏ từ trong mắt đối phương.
Đường Miên vẻ mặt vô tội, cô không phải nhân dân tệ nên không thể yêu cầu mọi người đều thích mình.
Hai nữ nhân vừa trở về liền vào phòng bếp, nửa giờ sau những người khác cũng lục tục trở về.
"Con gái cảm thấy thế nào rồi? Trên người có chỗ không thoải mái không?" Giang Tú Phân bước vào cửa liền ra sức hỏi, phía sau bà còn dẫn theo một người đàn ông trung niên, ông ta nhìn cũng tầm 50 tuổi, làn da ngăm đen, trông rất thật thà chất phác, ngũ quan đoan chính nhưng không tính là đẹp mắt.
"Miên miên, sao đột nhiên ngã xuống sông? Con nói cho ba, ai là người đẩy con xuống, ba làm chủ cho con, chuyện này không để yên, trên người còn có chỗ không thoải mái? Nếu không ba mẹ đưa con lên trấn đi bệnh viện kiểm tra, hôm nay trời lạnh, có chóng mặt hoa mắt thì nói ra đừng tự mình chịu tội." Đường ba vô cùng đau lòng nói với con gái.
"Có chút......" Đường Miên lộ ra vẻ mặt đầy rối rắm, nhìn vẻ mặt lo lắng mang thêm vài phần nôn nóng của hai bậc phụ huynh cô cảm thấy có chút không nỡ nhưng vẫn nói: " Con giống như không nhớ rõ một số chuyện?"
"Mất trí? Chẳng lẽ đầu đập đầu vào chỗ nào hư não rồi?" Đường ba hỏi.
"Ai da, số con tôi sao lại khổ như vậy, bị thương ở đầu không phải là việc nhỏ, con gái ngoan chúng ta cùng đi lên trấn trên đi bệnh viện, tôi đi lấy tiền lão đầu tử, ông chạy nhanh đi mượn xe, chúng ta đưa con gái đi bệnh viện kiểm tra!" Giang Tú Phân một bên nói một bên nhấc chân chạy nhanh ra ngoài.
Đường Miên thấy thế lập tức duỗi ra tay túm chặt bà, mở miệng nói: "Đừng, hai người nghe con nói xong đã."
"Không cần nói gì nữa, đi bệnh viện quan trọng!" Giang Tú Phân nói.
"Không phải, đầu óc con rất bình thường, chính là có một số việc không nhớ rõ, chỗ nào cũng không đau, thật không có việc gì." Đường Miên chạy nhanh tới lại lần nữa mở miệng nói.
"Sao có khả năng không đau được?" Lão gia tử đau lòng một câu.
"Đi bệnh viện!" Giang Tú Phân ra lệnh.
Có một loại đau gọi ba mẹ bạn cảm thấy bạn đau.
Mặc kệ Đường Miên như thế nào giải thích, cô cuối cùng vẫn là đi theo hai vị đại nhân trong nhà, ngồi xe bò lắc lư một đường tới bệnh viện.
Đến bệnh viện còn có càng khoa trương, Đường ba, Đường mẹ hai bên trái phải nâng Đường Miên, lúc đi vào thu không ít ánh nhìn tò mò, không biết còn tưởng Đường Miên bị bệnh nan y cũng nên?
Văn phòng bác sĩ --
"Làm sao vậy, trong ba người ai bị bệnh, chỗ nào không thoải mái?" Bác sĩ mang khẩu trang liếc mắt nhìn ba người, hỏi.
"Con gái tôi!" Giang Tú Phân giành mở miệng trước: "Con bé bị đần!"
Đường Miên nháy mắt tỏ vẻ sống không còn gì luyến tiếc, cái gì mà bị đần, cô như thế nào trở nên đần độn thế?!
Có thể hay không đem mọi chuyện nói rõ ràng, cô là ngã sông bị mất trí nhớ tạm thời, không phải té giếng trở nên đần độn
Nhưng mà, còn có càng tuyệt hơn ở phía sau.
Bác sĩ nhàn nhạt liếc Đường Miên một cái, sau đó vươn một ngón tay, hỏi: "Đây là mấy?"
Đường Miên: "......"
Trên mặt cười hì hì, trong lòng mmp.
Danh sách chương