Lộ Trúc nửa quỳ hầu hạ Lục Cẩm Dao thay y phục và mang giày: “Mẻ đầu tiên làm xong là mang qua đây, món điểm tâm này cũng có hai vị, Khương Đường nói nó khá giống đào tô, đại nương tử nếm thử xem.”
“Khương Đường không dám bỏ nhiều đường, dầu bên trong lúc nướng cũng đã chảy hết ra ngoài nên món này có thể ăn nhiều thêm hai miếng.” Lộ Trúc mang một ly trà qua: “Đại nương tử uống ngụm nước rồi hẵng ăn tiếp.”
Lang trung chẩn mạch cho Lục Cẩm Dao nói rằng nàng ấy nên ăn đồ ăn ít ngọt ít dầu mỡ, ngày thường phải chú ý một chút.
Đã mấy ngày Lục Cẩm Dao không ăn bánh bông lan rồi nên bây giờ rất thèm, nhanh chóng ăn liền một miếng.
Ăn một miếng thì thấy vừa giống lại vừa không giống với đào tô, giòn đến mức cắn một miếng là vỡ ra. Vị không quá ngọt, lại còn cảm nhận được mùi sữa nồng nàn.
Không ngấy như đào tô.
Đào tô là món điểm tâm rẻ nhất Ngũ Hương Cư, một cân có giá một lượng bạc.
Lại nói đào tô nhiều dầu, một cân là được một túi lớn, rẻ hơn nhiều so với các loại điểm tâm khác.
Lục Cẩm Dao làm buôn bán, vẫn luôn cố ý tránh Ngũ Hương Cư. Cẩm Đường Cư sẽ không bán những món điểm tâm giống với Ngũ Hương Cư, suy cho cùng thì chỉ cần đổi nhân bánh khoai nghiền thành nhân đậu tán nhuyễn và nhân mứt táo thì sẽ thành bánh đậu và bánh mứt táo.
Nhưng nếu bán mấy món này thì sẽ giống như đang muốn đối đầu với Ngũ Hương Cư.
Lục Cẩm Dao cũng không phải ngại chuyện này, làm ăn buôn bán chính là kẻ tới người đi, nếu sợ thì tốt nhất không nên làm gì cả.
Chỉ là cửa hàng mới khai trương vào đầu tháng, hiện tại mới vừa giữa tháng, cũng phải để hai tháng nữa cửa hàng đứng vững gót chân ở Thịnh Kinh thì lại nói tiếp.
Lục Cẩm Dao ăn điểm tâm thì đột nhiên nhớ tới món cơm cháy của Khương Đường: “Khương Đường chỉ làm một dạng như thế này sao?”
Lộ Trúc lắc đầu, khó xử nói: “Còn có một loại nữa, chúng nô tỳ có nếm thử nhưng nó cứng quá, cắn mãi mà không được, lớn như một cục gạch vậy.”
Lộ Trúc khoa tay múa chân miêu tả, cái bánh to như lòng bàn tay, dày cỡ một lóng tay.
Lục Cẩm Dao dùng khăn che miệng cười nói: “Nói nàng ấy không cần gấp, dặn dò nàng ấy cứ từ từ làm là được.”
Lộ Trúc “vâng” một tiếng.
Khương Đường vẫn còn đang phát sầu, làm một món ăn chưa từng làm qua lần nào thì sẽ không tránh được bước đầu bị thất bại như thế này, nàng dựa theo kích cỡ của bánh lương khô từng thấy trước kia để nướng bánh, còn đập thêm trứng gà.
Thật vất vả mới làm xong một khối, hương vị vẫn ổn, so với bánh trước khi nướng thì không khác mấy, ăn vào sẽ cảm nhận được mùi thơm, chỉ là không thể nào nhai nổi.
Có hơi giống như gậy mài răng.
Đến người tham ăn như Bội Lan mà còn phải chần chừ, ăn quan trọng nhưng răng cũng quan trọng không kém nha.
May mà nướng không nhiều, bằng không sẽ rất lãng phí.
Bội Lan nói: “Cái này cũng không cần vứt đi, cứ ăn từ từ, cũng rất chắc bụng, giữ lại để ăn đêm.”
Nàng ấy còn gặm mấy miếng, vốn dĩ giữa trưa đã ăn cơm nhưng chỉ cách nửa canh giờ đã cảm thấy hơi đói, gặm gặm khối bánh này một lúc vậy mà lại không đói nữa.
Nghe Bội Lan nói vậy thì Khương Đường cảm thấy ít nhất ý nghĩa ban đầu của chiếc bánh này vẫn không bị thay đổi.
Chống đói.
Khương Đường: “Vậy đặt ở chỗ kia trước đi, nhưng phải cẩn thận một chút.”
Bội Lan gật đầu, một mẻ bánh nướng đều dành cho nàng ấy: “Ai đói bụng thì cứ tới tìm ta mà lấy, đừng quên.”
Lục Anh miễn cưỡng gật đầu, lấy thì sẽ không lấy đâu. Cả buổi tối ngồi gặm cái này thì còn gì là răng nữa.
Khương Đường nghĩ nếu làm mỏng một chút, khống chế độ lửa thì có thể sẽ không cứng như vậy nữa.
Nhưng chuyện làm mỏng xem ra khó có thể làm được, bánh phải đạt đến độ cứng vừa đủ thì mới không bị nát khi vận chuyển đường xa.
Độ dày của bánh tăng lên thì chiều dài và chiều rộng phải giảm đi.
Cứng như vậy có thể là do thành phần nguyên liệu bên trong, khoai lang có tính kết dính, khoai sọ cũng thế. Nướng không chỉ làm chín bánh mà còn khiến phần nước trong bánh bốc hơi hết nên bánh mới bị cứng.
Nguyên liệu thêm vào cần phải từ từ phối hợp lại. Lộ Trúc sang đây nói chuyện này không cần gấp, Lục Cẩm Dao bảo nàng cứ từ từ làm.
Lòng Khương Đường chùng xuống, mấy món trước giờ làm cho Lục Cẩm Dao đều là món nàng đã từng làm qua nên tự nhiên nó sẽ dễ như trở bàn tay.
Mà trước giờ nàng chưa từng làm qua món bánh lương khô này nên mới làm một lần không thành công cũng là chuyện bình thường, dù sao lúc trước nàng làm đồ ăn cũng bị thất bại không ít lần.
Không thể chỉ sống bằng bạc dành dụm.
Khương Đường lại cuốn tay áo lên, lại thử hai lần, hoặc là vừa nướng đã vỡ, hoặc là lại cứng như gạch. Mang thứ này lên chiến trường thì có lợi ích gì chứ, làm vũ khí sao, gặp quân địch thì ném một khối? Khương Đường tự mình cảm thấy vớ vẩn, đến đêm muộn nàng mới trở về phòng hạ nhân.
Trong phòng, Bội Lan hiếm khi không ăn thứ gì cả.
“Đường Đường, cái bánh ngươi cho ta đó, ăn xong lại uống nước thì sẽ rất lâu không bị đói bụng.”
Lục Anh không tin, cũng ăn hai miếng nhưng lại thấy y như lời Bội Lan nói, làm nha hoàn cũng không chú ý nhiều như vậy, chỉ cần no bụng là được.
Huống hồ cái này chỉ là quá cứng, hương vị không tệ nha.
Ăn vào có thể thấy được vị ngọt, bên trong có lẫn thịt cắt hạt lựu thơm ngon, chậm rãi ăn hết một miếng sẽ cảm nhận được mùi vị lương thực tràn ngập trong khoang miệng.
Bột mì, khoai lang, khoai sọ…
Khương Đường còn bỏ bột bắp và củ cải trắng được nghiền thành bột vào trong, hai thứ này khi mang sấy khô sẽ co lại thành một khối nhỏ, ăn một khối như vậy hẳn là sẽ no bụng.
Khương Đường nói: “Để ta thử lại, ngươi ăn thứ này ít một chút hoặc là đem đi nấu cháo ăn đi.”
Ngâm nước một chút sẽ tốt hơn là ăn khô.
Bội Lan lập tức sáng mắt: “Đúng nha! Sao ta lại không nghĩ ra chứ!”
Bội Lan trong lòng rất nhớ thương đồ ăn, sáng hôm sau đã cầm một khối bánh mang đi nấu cháo, chỉ một khối bánh đã nấu được một tô cháo to.
Bội Lan ăn một mình không hết nên đã mời Khương Đường và Lục Anh đến ăn nốt.
Hôm nay là mười lăm, đã đến ngày nhận bạc tháng.
Khương Đường bây giờ là nha hoàn nhị đẳng nên sẽ lãnh bạc theo chuẩn của nha hoàn nhị đẳng.
Khương Đường thấy tên của mình trong danh sách đứng sau Tinh Tương và đứng trước Lục Anh
Thì ra Lục Anh là người ở phía sau.
Cầm bạc ở chỗ Lộ Trúc sau đó lại tới chỗ Cao ma ma ấn dấu tay.
Đây là lần thứ hai nàng nhận lương sau khi tới thế giới này.
Lương một năm là mười hai lượng bạc, nếu có thể thành nhất đẳng nha hoàn thì lương một năm có thể được tăng gấp đôi.
Nếu là tháng trước thì có thể Lộ Trúc đã nhận ra Khương Đường đang “thèm muốn” vị trí của nàng ấy nhưng bây giờ cho dù trong lòng Khương Đường nghĩ cái gì thì biểu cảm trên mặt cũng vô cùng bình tĩnh.
Nên tự nhiên cũng không có ai nhìn ra được.
Nhưng cho dù Lộ Trúc có biết thì cũng không trách cứ nặng nề gì. Người bên cạnh đại nương tử luôn là những người có bản lĩnh. Nàng ấy cùng Hoài Hề chiếm được vị trí nha hoàn nhất đẳng chẳng qua là dựa vào cái danh nha hoàn hồi môn, nếu như các nàng vô dụng thì đại nương tử cũng sẽ không phát bạc hàng tháng theo tiêu chuẩn của đại nha hoàn cho bọn họ.
Còn về phần những nha hoàn nhị đẳng, nếu hữu dụng thì tất nhiên sẽ có ai động đến.
Sự vui sướng khi nhận nguyệt ngân của Khương Đường rất nhanh đã bay mất, một lòng một dạ tập trung vào bánh lương khô.
Khi làm bánh nàng bỗng dưng hiểu được ý nghĩ của hai từ này, giống như bánh nhưng lại khô.
Từ sớm đến tối thay đổi bảy, tám cách phối hợp nguyên liệu, mỗi lần thay đổi đều sẽ dùng giấy bút ghi lại, đến giờ Hợi thì một mẻ bánh cũng đã ra lò.
Hôm nay dù làm không được thì Khương Đường cũng phải quay về, đến giờ Hợi thì Lục Cẩm Dao và Cố Kiến Châu sẽ nghỉ ngơi, bên này không thể có tiếng động quấy rầy bọn họ.
Bội Lan và đám nha hoàn đã thử một đống bánh, mỗi người hai miếng cũng đủ ăn.
Tổng cộng đã làm được sáu mẻ, mỗi mẻ lại có một hương vị riêng.
Có một mẻ tương đối mềm, có khoai lang ngọt lành cùng khoai sọ, thịt xắt hạt lựu cũng nêm ngọt ngọt, thịt nạc săn chắc, phần mỡ đã chuyển sang màu trong suốt, cắn một miếng liền vỡ ra, vô cùng ngon miệng.
Còn có một mẻ đặc biệt thơm ngon chính là bánh vị hành, vừa thơm lại vừa giòn.
Thì ra mấy thứ vốn dĩ là gia vị như hành tỏi này cũng có thể làm thành một món bánh ngon đến như vậy.
Khương Đường cảm thấy mềm quá cũng không được, không thể mang theo trên đường đi, có thể cải tiến bánh vị hành một chút.
Nàng đem hai món bánh quy này tới chính viện, Lục Cẩm Dao cũng thích ăn.
Đã biết mấy nguyên liệu trong bánh đều là khoai lang và khoai sọ nên nàng ấy cũng không ngạc nhiên: “Tóm lại thứ gì vào tay ngươi đều có thể trở thành món ngon.”
Khương Đường mất hết hai ngày để tính toán đâu ra đấy, để có thể có được hình dạng như vậy thật không dễ chút nào.
“Như vậy là có thể đưa đi rồi sao?” Lục Cẩm Dao nói: “Đưa đến quân doanh, ngươi viết lại công thức, quân lương luôn do triều đình phân phát. Chuyện này, ta cũng không có cách nào tự làm chủ đưa bạc cho ngươi.”
Khương Đường nói: “Không cần bạc, Ngũ công tử bảo vệ bá tánh trong thiên hạ, một tiểu nữ tử như nô tỳ cũng đã mang ơn Ngũ công tử. Đã nhận được ân huệ thì chuyện báo đáp cũng là hợp tình hợp lý. Ngày sau nếu có chỗ nào cần tới nô tỳ thì nô tỳ có chết muôn lần cũng sẽ không từ chối.”
Lục Cẩm Dao không ngờ Khương Đường có thể nói ra mấy lời như vậy, thật khó có được: “Nếu bề trên có ban thưởng thì ta sẽ nói lại cho ngươi sau. Hai ngày này ngươi hãy đặt tên cho mấy thứ ngươi vừa làm đi.”
Khương Đường nói: “Cái này được gọi là bánh quy.”
Tên cũng không phải do nàng đặt nhưng Khương Đường có giải thích cách làm có phần giống với bánh nướng áp chảo, làm rất khô.
Lục Cẩm Dao cảm thấy có lý nên cũng gật đầu đồng ý: “Vậy hai ngày này ngươi cứ tiếp tục làm, trước tiên để cho người ở Yến Kỉ Đường nếm thử, nếu có chỗ nào còn thiếu sót thì lại cải tiến.”
Khương Đường đồng ý: “Nô tỳ đã rõ.”
Lục Cẩm Dao nghĩ ngợi một lúc rồi vẫn quyết định nói với Khương Đường, lời này nếu nàng có thể nghe hiểu thì nghe, nếu cảm thấy nàng ấy đang ngăn cản tiền đồ tươi đẹp của nàng thì sau này Lục Cẩm Dao nàng ấy sẽ không uổng phí tâm tư lo lắng mấy cái này nữa.
“Chuyện này liên quan tới quân lương nên không phải là chuyện nhỏ, hiển nhiên sẽ lọt vào mắt của Thánh Thượng. Ngươi là nữ tử, là một thân gỗ đẹp giữa rừng tất sẽ bị gió to tàn phá, huống hồ dung mạo của ngươi chắc chắn sẽ dễ rước lấy mầm họa.” Lục Cẩm Dao cũng không có ý nói Khương Đường sai mà chỉ là nói sự thật.
Lục Cẩm Dao thấy Khương Đường nghiêm túc nghe thì nói tiếp: “Cho nên ta muốn dặn dò ngươi trước một tiếng, nếu Thánh Thượng có hỏi thì ngươi cứ nói là ngươi nghĩ ra cơm cháy còn bánh quy do các đầu bếp trong phủ cùng nhau làm ra. Có gặp cũng là gặp đầu bếp, ý ngươi thế nào?”
Nếu Khương Đường không muốn thì Lục Cẩm Dao cũng sẽ không miễn cưỡng.
Khương Đường suy nghĩ một lát, nói: “Nô tỳ bằng lòng.”
Lục Cẩm Dao cũng là vì tốt cho nàng. Bộ dạng của nàng ở nơi này quả thật sẽ dễ gieo mầm tai hoạ về sau, nhưng mà cũng thật xinh đẹp nha. Mọi việc đều có hai mặt, sao chỉ có thể nghĩ đến một khía cạnh được.
Lục Cẩm Dao nhẹ nhàng thở ra, Khương Đường nói như vậy cho thấy nàng đã nghĩ kỹ và cũng rất thông minh, không hề nói mấy lời giả dối như nghe theo quyết định của đại nương tử…
Lục Cẩm Dao: “Vậy chuyện này cứ quyết định như vậy đi, ngươi lui xuống đi.”
Khương Đường “vâng” một tiếng: “Vậy nô tỳ cáo lui trước.”
Vốn dĩ nàng làm mấy thứ này không phải vì được ban thưởng, bây giờ có thể giúp Cố Kiến Sơn một lần thì xem như chỉ còn nợ một ân tình.
Sẽ có thể trả hết nhanh thôi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cho dù có là Cố Kiến Châu đại diện viết tấu chương và trình lên thì cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Bởi vì Cố Kiến Châu là người của Hàn Lâm Viện mà Hàn Lâm Viện thì không để ý tới mấy chuyện này.
Nói dễ nghe là Cố Kiến Châu quan tâm bá tánh, nói khó nghe chính là vượt quá giới hạn, như kiểu người ăn không ngồi rồi muốn kiếm chuyện để làm.
Cuối cùng chuyện này rơi lên đầu Cố Kiến Hải. Vốn dĩ Vĩnh Ninh hầu có thể tự mình ra mặt nhưng ông thấy mình đã lớn tuổi rồi, không bằng để cho bọn tiểu bối lo liệu.
Cố Kiến Hải là võ tướng, trước mắt hắn là người thích hợp nhất.
Nếu việc này thành công thì Cố Kiến Hải sẽ được thăng quan và ban thưởng, tự dưng trên trời rớt xuống một chiếc bánh lớn.
Cố Kiến Hải biết thứ này là ai làm, ngày ấy Cố Kiến Sơn ở cạnh hoa viên thất thố như vậy hắn vẫn chưa nhận thấy có gì không đúng.
Chuyện này hắn cũng chưa nói với Vân thị.
Cố Kiến Hải cảm thấy có thể mình không có khả năng làm những việc khác nhưng bản lĩnh kiếm cơm thì không tồi.
Đi theo Vĩnh Ninh hầu lăn lộn mãi cũng tới được chức Lục phẩm Giáo úy, vẫn cứ an ổn như vậy cho tới ngày hôm nay.
Bây giờ đi theo hai người đệ đệ là Cố Kiến Châu và Cố Kiến Sơn mà có thể được ban thưởng nhờ những việc lặt vặt như thế này.
Kể từ đó Cố Kiến Hải không còn cảm thấy người nào làm Vĩnh Ninh hầu đều là huynh đệ của hắn nữa.
Huynh đệ cũng có phân chia sang hèn, ai mà lại không muốn bò lên trên.
“Khương Đường không dám bỏ nhiều đường, dầu bên trong lúc nướng cũng đã chảy hết ra ngoài nên món này có thể ăn nhiều thêm hai miếng.” Lộ Trúc mang một ly trà qua: “Đại nương tử uống ngụm nước rồi hẵng ăn tiếp.”
Lang trung chẩn mạch cho Lục Cẩm Dao nói rằng nàng ấy nên ăn đồ ăn ít ngọt ít dầu mỡ, ngày thường phải chú ý một chút.
Đã mấy ngày Lục Cẩm Dao không ăn bánh bông lan rồi nên bây giờ rất thèm, nhanh chóng ăn liền một miếng.
Ăn một miếng thì thấy vừa giống lại vừa không giống với đào tô, giòn đến mức cắn một miếng là vỡ ra. Vị không quá ngọt, lại còn cảm nhận được mùi sữa nồng nàn.
Không ngấy như đào tô.
Đào tô là món điểm tâm rẻ nhất Ngũ Hương Cư, một cân có giá một lượng bạc.
Lại nói đào tô nhiều dầu, một cân là được một túi lớn, rẻ hơn nhiều so với các loại điểm tâm khác.
Lục Cẩm Dao làm buôn bán, vẫn luôn cố ý tránh Ngũ Hương Cư. Cẩm Đường Cư sẽ không bán những món điểm tâm giống với Ngũ Hương Cư, suy cho cùng thì chỉ cần đổi nhân bánh khoai nghiền thành nhân đậu tán nhuyễn và nhân mứt táo thì sẽ thành bánh đậu và bánh mứt táo.
Nhưng nếu bán mấy món này thì sẽ giống như đang muốn đối đầu với Ngũ Hương Cư.
Lục Cẩm Dao cũng không phải ngại chuyện này, làm ăn buôn bán chính là kẻ tới người đi, nếu sợ thì tốt nhất không nên làm gì cả.
Chỉ là cửa hàng mới khai trương vào đầu tháng, hiện tại mới vừa giữa tháng, cũng phải để hai tháng nữa cửa hàng đứng vững gót chân ở Thịnh Kinh thì lại nói tiếp.
Lục Cẩm Dao ăn điểm tâm thì đột nhiên nhớ tới món cơm cháy của Khương Đường: “Khương Đường chỉ làm một dạng như thế này sao?”
Lộ Trúc lắc đầu, khó xử nói: “Còn có một loại nữa, chúng nô tỳ có nếm thử nhưng nó cứng quá, cắn mãi mà không được, lớn như một cục gạch vậy.”
Lộ Trúc khoa tay múa chân miêu tả, cái bánh to như lòng bàn tay, dày cỡ một lóng tay.
Lục Cẩm Dao dùng khăn che miệng cười nói: “Nói nàng ấy không cần gấp, dặn dò nàng ấy cứ từ từ làm là được.”
Lộ Trúc “vâng” một tiếng.
Khương Đường vẫn còn đang phát sầu, làm một món ăn chưa từng làm qua lần nào thì sẽ không tránh được bước đầu bị thất bại như thế này, nàng dựa theo kích cỡ của bánh lương khô từng thấy trước kia để nướng bánh, còn đập thêm trứng gà.
Thật vất vả mới làm xong một khối, hương vị vẫn ổn, so với bánh trước khi nướng thì không khác mấy, ăn vào sẽ cảm nhận được mùi thơm, chỉ là không thể nào nhai nổi.
Có hơi giống như gậy mài răng.
Đến người tham ăn như Bội Lan mà còn phải chần chừ, ăn quan trọng nhưng răng cũng quan trọng không kém nha.
May mà nướng không nhiều, bằng không sẽ rất lãng phí.
Bội Lan nói: “Cái này cũng không cần vứt đi, cứ ăn từ từ, cũng rất chắc bụng, giữ lại để ăn đêm.”
Nàng ấy còn gặm mấy miếng, vốn dĩ giữa trưa đã ăn cơm nhưng chỉ cách nửa canh giờ đã cảm thấy hơi đói, gặm gặm khối bánh này một lúc vậy mà lại không đói nữa.
Nghe Bội Lan nói vậy thì Khương Đường cảm thấy ít nhất ý nghĩa ban đầu của chiếc bánh này vẫn không bị thay đổi.
Chống đói.
Khương Đường: “Vậy đặt ở chỗ kia trước đi, nhưng phải cẩn thận một chút.”
Bội Lan gật đầu, một mẻ bánh nướng đều dành cho nàng ấy: “Ai đói bụng thì cứ tới tìm ta mà lấy, đừng quên.”
Lục Anh miễn cưỡng gật đầu, lấy thì sẽ không lấy đâu. Cả buổi tối ngồi gặm cái này thì còn gì là răng nữa.
Khương Đường nghĩ nếu làm mỏng một chút, khống chế độ lửa thì có thể sẽ không cứng như vậy nữa.
Nhưng chuyện làm mỏng xem ra khó có thể làm được, bánh phải đạt đến độ cứng vừa đủ thì mới không bị nát khi vận chuyển đường xa.
Độ dày của bánh tăng lên thì chiều dài và chiều rộng phải giảm đi.
Cứng như vậy có thể là do thành phần nguyên liệu bên trong, khoai lang có tính kết dính, khoai sọ cũng thế. Nướng không chỉ làm chín bánh mà còn khiến phần nước trong bánh bốc hơi hết nên bánh mới bị cứng.
Nguyên liệu thêm vào cần phải từ từ phối hợp lại. Lộ Trúc sang đây nói chuyện này không cần gấp, Lục Cẩm Dao bảo nàng cứ từ từ làm.
Lòng Khương Đường chùng xuống, mấy món trước giờ làm cho Lục Cẩm Dao đều là món nàng đã từng làm qua nên tự nhiên nó sẽ dễ như trở bàn tay.
Mà trước giờ nàng chưa từng làm qua món bánh lương khô này nên mới làm một lần không thành công cũng là chuyện bình thường, dù sao lúc trước nàng làm đồ ăn cũng bị thất bại không ít lần.
Không thể chỉ sống bằng bạc dành dụm.
Khương Đường lại cuốn tay áo lên, lại thử hai lần, hoặc là vừa nướng đã vỡ, hoặc là lại cứng như gạch. Mang thứ này lên chiến trường thì có lợi ích gì chứ, làm vũ khí sao, gặp quân địch thì ném một khối? Khương Đường tự mình cảm thấy vớ vẩn, đến đêm muộn nàng mới trở về phòng hạ nhân.
Trong phòng, Bội Lan hiếm khi không ăn thứ gì cả.
“Đường Đường, cái bánh ngươi cho ta đó, ăn xong lại uống nước thì sẽ rất lâu không bị đói bụng.”
Lục Anh không tin, cũng ăn hai miếng nhưng lại thấy y như lời Bội Lan nói, làm nha hoàn cũng không chú ý nhiều như vậy, chỉ cần no bụng là được.
Huống hồ cái này chỉ là quá cứng, hương vị không tệ nha.
Ăn vào có thể thấy được vị ngọt, bên trong có lẫn thịt cắt hạt lựu thơm ngon, chậm rãi ăn hết một miếng sẽ cảm nhận được mùi vị lương thực tràn ngập trong khoang miệng.
Bột mì, khoai lang, khoai sọ…
Khương Đường còn bỏ bột bắp và củ cải trắng được nghiền thành bột vào trong, hai thứ này khi mang sấy khô sẽ co lại thành một khối nhỏ, ăn một khối như vậy hẳn là sẽ no bụng.
Khương Đường nói: “Để ta thử lại, ngươi ăn thứ này ít một chút hoặc là đem đi nấu cháo ăn đi.”
Ngâm nước một chút sẽ tốt hơn là ăn khô.
Bội Lan lập tức sáng mắt: “Đúng nha! Sao ta lại không nghĩ ra chứ!”
Bội Lan trong lòng rất nhớ thương đồ ăn, sáng hôm sau đã cầm một khối bánh mang đi nấu cháo, chỉ một khối bánh đã nấu được một tô cháo to.
Bội Lan ăn một mình không hết nên đã mời Khương Đường và Lục Anh đến ăn nốt.
Hôm nay là mười lăm, đã đến ngày nhận bạc tháng.
Khương Đường bây giờ là nha hoàn nhị đẳng nên sẽ lãnh bạc theo chuẩn của nha hoàn nhị đẳng.
Khương Đường thấy tên của mình trong danh sách đứng sau Tinh Tương và đứng trước Lục Anh
Thì ra Lục Anh là người ở phía sau.
Cầm bạc ở chỗ Lộ Trúc sau đó lại tới chỗ Cao ma ma ấn dấu tay.
Đây là lần thứ hai nàng nhận lương sau khi tới thế giới này.
Lương một năm là mười hai lượng bạc, nếu có thể thành nhất đẳng nha hoàn thì lương một năm có thể được tăng gấp đôi.
Nếu là tháng trước thì có thể Lộ Trúc đã nhận ra Khương Đường đang “thèm muốn” vị trí của nàng ấy nhưng bây giờ cho dù trong lòng Khương Đường nghĩ cái gì thì biểu cảm trên mặt cũng vô cùng bình tĩnh.
Nên tự nhiên cũng không có ai nhìn ra được.
Nhưng cho dù Lộ Trúc có biết thì cũng không trách cứ nặng nề gì. Người bên cạnh đại nương tử luôn là những người có bản lĩnh. Nàng ấy cùng Hoài Hề chiếm được vị trí nha hoàn nhất đẳng chẳng qua là dựa vào cái danh nha hoàn hồi môn, nếu như các nàng vô dụng thì đại nương tử cũng sẽ không phát bạc hàng tháng theo tiêu chuẩn của đại nha hoàn cho bọn họ.
Còn về phần những nha hoàn nhị đẳng, nếu hữu dụng thì tất nhiên sẽ có ai động đến.
Sự vui sướng khi nhận nguyệt ngân của Khương Đường rất nhanh đã bay mất, một lòng một dạ tập trung vào bánh lương khô.
Khi làm bánh nàng bỗng dưng hiểu được ý nghĩ của hai từ này, giống như bánh nhưng lại khô.
Từ sớm đến tối thay đổi bảy, tám cách phối hợp nguyên liệu, mỗi lần thay đổi đều sẽ dùng giấy bút ghi lại, đến giờ Hợi thì một mẻ bánh cũng đã ra lò.
Hôm nay dù làm không được thì Khương Đường cũng phải quay về, đến giờ Hợi thì Lục Cẩm Dao và Cố Kiến Châu sẽ nghỉ ngơi, bên này không thể có tiếng động quấy rầy bọn họ.
Bội Lan và đám nha hoàn đã thử một đống bánh, mỗi người hai miếng cũng đủ ăn.
Tổng cộng đã làm được sáu mẻ, mỗi mẻ lại có một hương vị riêng.
Có một mẻ tương đối mềm, có khoai lang ngọt lành cùng khoai sọ, thịt xắt hạt lựu cũng nêm ngọt ngọt, thịt nạc săn chắc, phần mỡ đã chuyển sang màu trong suốt, cắn một miếng liền vỡ ra, vô cùng ngon miệng.
Còn có một mẻ đặc biệt thơm ngon chính là bánh vị hành, vừa thơm lại vừa giòn.
Thì ra mấy thứ vốn dĩ là gia vị như hành tỏi này cũng có thể làm thành một món bánh ngon đến như vậy.
Khương Đường cảm thấy mềm quá cũng không được, không thể mang theo trên đường đi, có thể cải tiến bánh vị hành một chút.
Nàng đem hai món bánh quy này tới chính viện, Lục Cẩm Dao cũng thích ăn.
Đã biết mấy nguyên liệu trong bánh đều là khoai lang và khoai sọ nên nàng ấy cũng không ngạc nhiên: “Tóm lại thứ gì vào tay ngươi đều có thể trở thành món ngon.”
Khương Đường mất hết hai ngày để tính toán đâu ra đấy, để có thể có được hình dạng như vậy thật không dễ chút nào.
“Như vậy là có thể đưa đi rồi sao?” Lục Cẩm Dao nói: “Đưa đến quân doanh, ngươi viết lại công thức, quân lương luôn do triều đình phân phát. Chuyện này, ta cũng không có cách nào tự làm chủ đưa bạc cho ngươi.”
Khương Đường nói: “Không cần bạc, Ngũ công tử bảo vệ bá tánh trong thiên hạ, một tiểu nữ tử như nô tỳ cũng đã mang ơn Ngũ công tử. Đã nhận được ân huệ thì chuyện báo đáp cũng là hợp tình hợp lý. Ngày sau nếu có chỗ nào cần tới nô tỳ thì nô tỳ có chết muôn lần cũng sẽ không từ chối.”
Lục Cẩm Dao không ngờ Khương Đường có thể nói ra mấy lời như vậy, thật khó có được: “Nếu bề trên có ban thưởng thì ta sẽ nói lại cho ngươi sau. Hai ngày này ngươi hãy đặt tên cho mấy thứ ngươi vừa làm đi.”
Khương Đường nói: “Cái này được gọi là bánh quy.”
Tên cũng không phải do nàng đặt nhưng Khương Đường có giải thích cách làm có phần giống với bánh nướng áp chảo, làm rất khô.
Lục Cẩm Dao cảm thấy có lý nên cũng gật đầu đồng ý: “Vậy hai ngày này ngươi cứ tiếp tục làm, trước tiên để cho người ở Yến Kỉ Đường nếm thử, nếu có chỗ nào còn thiếu sót thì lại cải tiến.”
Khương Đường đồng ý: “Nô tỳ đã rõ.”
Lục Cẩm Dao nghĩ ngợi một lúc rồi vẫn quyết định nói với Khương Đường, lời này nếu nàng có thể nghe hiểu thì nghe, nếu cảm thấy nàng ấy đang ngăn cản tiền đồ tươi đẹp của nàng thì sau này Lục Cẩm Dao nàng ấy sẽ không uổng phí tâm tư lo lắng mấy cái này nữa.
“Chuyện này liên quan tới quân lương nên không phải là chuyện nhỏ, hiển nhiên sẽ lọt vào mắt của Thánh Thượng. Ngươi là nữ tử, là một thân gỗ đẹp giữa rừng tất sẽ bị gió to tàn phá, huống hồ dung mạo của ngươi chắc chắn sẽ dễ rước lấy mầm họa.” Lục Cẩm Dao cũng không có ý nói Khương Đường sai mà chỉ là nói sự thật.
Lục Cẩm Dao thấy Khương Đường nghiêm túc nghe thì nói tiếp: “Cho nên ta muốn dặn dò ngươi trước một tiếng, nếu Thánh Thượng có hỏi thì ngươi cứ nói là ngươi nghĩ ra cơm cháy còn bánh quy do các đầu bếp trong phủ cùng nhau làm ra. Có gặp cũng là gặp đầu bếp, ý ngươi thế nào?”
Nếu Khương Đường không muốn thì Lục Cẩm Dao cũng sẽ không miễn cưỡng.
Khương Đường suy nghĩ một lát, nói: “Nô tỳ bằng lòng.”
Lục Cẩm Dao cũng là vì tốt cho nàng. Bộ dạng của nàng ở nơi này quả thật sẽ dễ gieo mầm tai hoạ về sau, nhưng mà cũng thật xinh đẹp nha. Mọi việc đều có hai mặt, sao chỉ có thể nghĩ đến một khía cạnh được.
Lục Cẩm Dao nhẹ nhàng thở ra, Khương Đường nói như vậy cho thấy nàng đã nghĩ kỹ và cũng rất thông minh, không hề nói mấy lời giả dối như nghe theo quyết định của đại nương tử…
Lục Cẩm Dao: “Vậy chuyện này cứ quyết định như vậy đi, ngươi lui xuống đi.”
Khương Đường “vâng” một tiếng: “Vậy nô tỳ cáo lui trước.”
Vốn dĩ nàng làm mấy thứ này không phải vì được ban thưởng, bây giờ có thể giúp Cố Kiến Sơn một lần thì xem như chỉ còn nợ một ân tình.
Sẽ có thể trả hết nhanh thôi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cho dù có là Cố Kiến Châu đại diện viết tấu chương và trình lên thì cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Bởi vì Cố Kiến Châu là người của Hàn Lâm Viện mà Hàn Lâm Viện thì không để ý tới mấy chuyện này.
Nói dễ nghe là Cố Kiến Châu quan tâm bá tánh, nói khó nghe chính là vượt quá giới hạn, như kiểu người ăn không ngồi rồi muốn kiếm chuyện để làm.
Cuối cùng chuyện này rơi lên đầu Cố Kiến Hải. Vốn dĩ Vĩnh Ninh hầu có thể tự mình ra mặt nhưng ông thấy mình đã lớn tuổi rồi, không bằng để cho bọn tiểu bối lo liệu.
Cố Kiến Hải là võ tướng, trước mắt hắn là người thích hợp nhất.
Nếu việc này thành công thì Cố Kiến Hải sẽ được thăng quan và ban thưởng, tự dưng trên trời rớt xuống một chiếc bánh lớn.
Cố Kiến Hải biết thứ này là ai làm, ngày ấy Cố Kiến Sơn ở cạnh hoa viên thất thố như vậy hắn vẫn chưa nhận thấy có gì không đúng.
Chuyện này hắn cũng chưa nói với Vân thị.
Cố Kiến Hải cảm thấy có thể mình không có khả năng làm những việc khác nhưng bản lĩnh kiếm cơm thì không tồi.
Đi theo Vĩnh Ninh hầu lăn lộn mãi cũng tới được chức Lục phẩm Giáo úy, vẫn cứ an ổn như vậy cho tới ngày hôm nay.
Bây giờ đi theo hai người đệ đệ là Cố Kiến Châu và Cố Kiến Sơn mà có thể được ban thưởng nhờ những việc lặt vặt như thế này.
Kể từ đó Cố Kiến Hải không còn cảm thấy người nào làm Vĩnh Ninh hầu đều là huynh đệ của hắn nữa.
Huynh đệ cũng có phân chia sang hèn, ai mà lại không muốn bò lên trên.
Danh sách chương