Hàn thị im lặng không lên tiếng, giận dữ trong lòng cũng không biết trút vào hướng nào bên nào. Lần trước Trương quản sự gặp phải chuyện không may, nàng ta run rẩy sợ hãi ngoan ngoãn một thời gian dài, thế mới khiến cho trong lòng Trịnh thị nguôi ngoai chuyện này.
Giờ đây nào có dám làm gì.
Chỉ là Khương Đường, Hàn thị vẫn cảm thấy đáng tiếc.
Nếu như Khương Đường thức thời một chút thì cửa hàng chẳng phải đã là của nàng ta rồi ư. Mắt cao hơn đầu, không biết ngày sau có thể gả cho loại người gì.
Hàn thị len lén đánh giá cái bụng của Lục Cẩm Dao, vẫn còn chưa lộ rõ bụng nên không nhìn ra được là nam hay nữ. Thế nhưng thích ăn đồ chua, chua nam cay nữ, e rằng là một nam hài.
Cố Kiến Phong sắp nhi lập rồi, còn chưa được lập thế tử, ở phủ khác, trưởng tử lại là đích tử, ai chẳng phải là thế tử chứ.
Nàng ta thở dài trong lòng, hứng thú chuyện trò cũng chẳng còn.
Đến gần giữa trưa, Cố Ninh Viễn từ thư viện quay về rồi lập tức đến chính viện bái kiến Trịnh thị. Chẳng mấy chốc mấy người Vĩnh Ninh hầu xong việc, thu dọn một phen rồi mới ngồi xuống ăn cơm.
Ba thế hệ sống chung dưới một mái nhà, nói cười vui vẻ, nhưng khách quan mà nói thì ở Yến Kỉ Đường ăn cơm thoải mái hơn.
Chín người ngồi một bàn, Cao ma ma ngồi ở đằng đầu.
Cao ma ma là nhũ mẫu của Lục Cẩm Dao, bình thường đều chăm lo chuyện cơm áo sinh hoạt của Lục Cẩm Dao, đến đêm cũng không tới phòng của hạ nhân mà ngủ ở Tây sương phòng của Yến Kỉ Đường.
Tuy được Lục Cẩm Dao đối xử ưu ái, nhưng không vì được sủng mà kiêu, càng không đi quá giới hạn.
Khương Đường thì thấy, là một người có bổn phận, cảm giác tồn tại thấp nhưng lại có thủ đoạn của lão nhân. Ở trong sách, bà ấy chính là phụ tá đắc lực của Lục Cẩm Dao.
Bà ấy còn có một đôi hỏa nhãn kim tinh, phàm là có thứ gì bất lợi đối với Lục Cẩm Dao, bà vừa liếc vừa ngửi cái là có thể tìm ra.
Ngày thường Khương Đường rất ít khi gặp được Cao ma ma, nhưng Bạch Vi từng nói, bà ấy rất hiền lành, chỉ cần không phạm sai lầm thì sẽ không làm khó người khác.
Cao ma ma nói ít, chỉ nói một câu mọi người ăn nhiều một chút rồi sau đó đôi đũa động vào lớp da cực mềm cực nhũn kia.
Người xưa có câu, ăn chân giò thì phải ăn da trước, cả đời chẳng gấp chẳng vội.
Trông thấy Cao ma ma gắp miếng to nhất, đám Lục Anh không ngồi yên nổi nữa, nhao nhao gắp da chân giò, khác với thịt kho tàu, lớp da chân giò càng dày, càng mềm, đặt ở trong miệng cắn một cái đã tan, mùi vị phi thẳng đến đỉnh đầu.
Hương vị này sẽ không khiến cho người ta cảm thấy ngán, trái lại còn thấy mê nghiện khó giải thích, lại càng lôi con sâu tham ăn trong bụng ra.
Cả đám người đến một câu khách sáo cũng không có, mà trực tiếp vùi đầu vào ăn cơm.
Hai miếng chân giò này Khương Đường hầm mất hai giờ đồng hồ, chân giò đông pha ngoại trừ hương liệu không thể thiếu thì thời gian hầm cũng lâu hơn so với món chân giò bình thường.
Đầu tiên phải hầm đủ nửa giờ, sau đó bắc một nồi cao khác, đổ chân giò với nước hầm vào chung với nhau. Vừa hầm trong lửa nhỏ, vừa dùng dùng thìa múc nước sốt rưới lên chân giò mới đạt được da thịt mềm nhừ, thịt bên trong chân giò kho vô cùng ngấm vị.
Phần xương chỉ cần khẽ kéo sẽ lập tức tách ra khỏi thịt chân giò, thịt chân giò đã ngấm vị từ lâu, mỗi một thớ thịt đều thơm mềm. Ngoài lớp da chân giò và thịt chân giò, món này còn có một loại đồ ăn ngon khác, ấy chính là tủy xương. Khều ra trộn vào trong cơm tẻ, lại thêm một miếng thịt chân giò, một miếng thịt dê thì là, dùng lớp da chân giò từ từ quấn vào rồi lại đưa vào trong miệng.
Đây mới gọi là ngon.
Có nộm dưa chuột bào ăn cùng nên cũng sẽ không ngán, một bữa cơm ngoại trừ phần để lại cho ba người Lộ Trúc thì đến canh cũng chẳng còn thừa.
Hôm nay Bội Lan ăn hết ba bát, bát cuối cùng chan canh ăn.
Đến cả Cao ma ma, kiểu người đã có tuổi bình thường chỉ ăn một bát, hôm nay còn ăn hơn bát nữa.
Lục Cẩm Dao về muộn, ăn cơm xong lại nói chuyện một hồi, lúc ở chính viện nàng ấy ăn không được bao nhiêu nên trên đường quay về bụng lại thấy đói.
Vừa hỏi phòng bếp nhỏ có thứ gì ăn hay không thì mới biết Khương Đường hầm chân giò.
Cố Kiến Châu: “Vậy thì thái thành miếng mỏng, dọn ra đây, rồi thêm một bát cơm nữa.”
Lục Cẩm Dao: “Chàng có ăn không, không cần thái, dọn lên luôn, chân giò mình phải cầm ăn cả cái mới ngon.”
Cố Kiến Châu quay đầu dặn dò Nguyệt Vân: “Vậy thì không thái nữa, lấy hai bát cơm.”
Nguyệt Vân đưa mắt nhìn Lục Cẩm Dao.
Cố Kiến Châu cười ngượng ngùng với Lục Cẩm Dao: “Ta cũng đói rồi.”
Tiết kiệm một phen không chốc nữa lại sai nha hoàn đi xới cơm thêm chuyến nữa, hắn nhìn Lục Cẩm Dao ăn chắc chắn sẽ thèm.
Cố Kiến Châu ở chính viện không ăn được, ba huynh đệ uống rượu, nâng chén uống cạn nói rất nhiều chuyện trong triều. Tâm tư hắn không ở trên rượu hay trên chuyện triều chính, chỉ qua loa ăn vài miếng.
Cũng không phải nói thức ăn của chính viện không ngon, chỉ là nhiều người, không có tâm trạng ăn cơm. Huynh trưởng lời ngoài lời trong hỏi thăm công việc của hắn ở Hàn Lâm Viện, Cố Kiến Hải hỏi trái hỏi phải, miệng thơn thớt, dạ ớt ngâm[1].
[1] Ý chỉ: Miệng nói hay tốt, trong lòng nham hiểm.
Không có thoải mái ăn uống như chỉ khi có hắn và Lục Cẩm Dao.
Như vậy tốt bao nhiêu.
Chỉ có hai người bọn họ, không, bây giờ còn có một hài tử chưa ra đời.
Rất nhanh Tinh Tương đã bưng móng giò và rau trộn dưa chuột lên, mỗi người múc hơn nửa chén cơm, sợ ăn nhiều thì dạ dày khó chịu.
Lục Cẩm Dao nghiêng người xuống ngửi, tóc mai khẽ khẽ lay động, lấp lánh ánh sáng.
Nàng nói: “Ngửi thôi đã thấy thơm, chàng mau gắp cho ta một miếng.”
Cố Kiến Châu gắp một miếng da bỏ vào bát Lục Cẩm Dao, sau đó lại đổi tay gắp dưa chuột thái sợi, “Ăn thêm chút rau xanh.”
Lục Cẩm Dao: “Chàng cũng mau ăn đi.”
Cố Kiến Châu ở chính viện ăn không ngon, nàng có thể nhìn ra. Chuyện trên quan trường nàng cũng chỉ cái biết cái không, chỉ biết đại gia Cố Kiến Phong khi còn trẻ học không cao, hiện giờ hai mươi tám tuổi, nhậm chức ở Hồng Lư Tự, là chức Ngũ phẩm Hồng Lư Tự Thừa.
Mặc dù chức quan không thấp, nhưng chủ quản Hồng Lư Tự là để chiêu đãi khách nước ngoài. So với Hàn Lâm Viện, Đại Lý Tự…… còn kém xa lắm.
Lục Cẩm Dao cảm thấy, Vĩnh Ninh Hầu vẫn chưa lập thế tử, ngoại trừ bởi vì Vĩnh Ninh Hầu thân thể còn trẻ trung khỏe mạnh, đối với chuyện này cũng có liên quan.
Cố Kiến Phong học vấn không tốt, mà Cố Kiến Châu là tiến sĩ năm hai mươi mốt Thiên Thịnh, thi đậu Trạng Nguyên, tuy là Tu Soạn tòng Hàn Lâm lục phẩm nhưng tiền đồ là vô hạn.
Kỳ thật luận học thức, Cố Kiến Thủy hơn nhiều Cố Kiến Phong – người là đích tôn, cũng chỉ dài hơn một ký tự.
Lục Cẩm Dao gắp cho Cố Kiến Châu một miếng thịt lớn, “Sau này nếu ở chính viện ăn uống không thoải mái, chàng hãy lặng lẽ kéo ta một cái, ta sẽ nói ta khó chịu, chúng ta trở về ăn ở đây. Cho dù ăn hai bát mì chay cũng vui hơn ở chỗ đó, hơn nữa còn có móng giò hầm.”
Cố Kiến Châu ừ một tiếng.
Lục Cẩm Dao: “Chuyện quan trường ta mặc dù không hiểu, nhưng cũng biết phải làm quan tốt, làm thanh quan. Cho dù là huynh trưởng của chàng, điều không nên nói chính là không thể nói, chàng làm chuyện chàng muốn làm, mẫu thân bên kia nếu còn nói gì, ta sẽ đi khuyên.”
Cố Kiến Châu cười cười, “Không cần, chút chuyện nhỏ này không thể liên lụy tới nàng. Nàng phải quản chuyện cửa hàng, còn phải giúp đỡ đại tẩu quản gia, mùng mười nhị ca trở về nàng còn phải giúp chuẩn bị gia yến, như vậy đã đủ mệt rồi.”
Gia yến này giống như lần Cố Kiến Sơn trở về, một đại gia đình mười mấy người ngồi ăn cùng nhau, phải chú trọng chuẩn bị một bàn đồ ăn.
Trịnh thị không giao hết cho Hàn thị mà nhờ Lục Cẩm Dao hỗ trợ.
Bên cạnh Lục Cẩm Dao có Khương Đường, tổ chức một gia yến không khó, đảm bảo vừa mới lạ vừa đẹp mắt.
Nàng còn nghe nói, lần này Cố Kiến Thủy trở về, thăng quan một bậc. Không rõ có phải thật không nên Lục Cẩm Dao cũng không nói với Cố Kiến Châu.
Hai phu thê vừa trò chuyện vừa ăn móng giò. Lục Cẩm Dao ăn xong nửa bát cơm thì không ăn thêm được nữa, Cố Kiến Châu còn ăn thêm nửa bát.
Buổi tối, hai người ăn bánh ú, Cố Kiến Châu không ăn được bánh ú mặn, chỉ ăn vị mứt táo, còn Lục Cẩm Dao ăn nửa cái bánh lòng đỏ trứng muối, nửa bánh nhân thịt muối.
Số bánh ú còn lại thưởng toàn bộ cho các nha hoàn.
Tiết Đoan Ngọ qua đi, sáng sớm hôm sau, Lục Cẩm Dao tới Yến Minh Đường, cùng Hàn thị bàn qua các món ăn trong gia yến.
Mấy món mặn mấy món canh, đồ mặn đồ chay. Có vài canh cần hầm trước, mua cái gì, gia yến uống rượu gì, uống nước hoa quả gì đều phải quyết định trước.
Không phải chờ đến lúc Cố Kiến Thủy về mới cho phòng bếp lớn đi chuẩn bị.
Cho dù là một gia yến nho nhỏ cũng là khảo nghiệm khả năng đảm đương của chủ mẫu. Lần trước Cố Kiến Sơn trở về, có hai mươi sáu món ăn và hai món canh. Cố Kiến Thủy là con thứ, nhưng là huynh trưởng của Cố Kiến Sơn, không thể ít hơn, cho nên vẫn là hai mươi sáu món ăn, hai món canh.
Hàn thị không muốn bị Lục Cẩm Dao lấn át cho nên cực kỳ để ý chuyện này. Nhưng bên cạnh Lục Cẩm Dao có một người như Khương Đường, giống như đi thi khoa khảo chép phao. Hàn thị không biết nấu ăn, thực đơn có món gì ngon thì chọn cái đó.
Khương Đường đi theo sau Lục Cẩm Dao, còn ăn nói rõ ràng mạch lạc, giống như… Lục Cẩm Dao mọc thêm một cái miệng.
Hàn thị cũng không có cách nào, việc quản gia từ trước đến nay là người có năng lực làm. Nếu không phải Trịnh thị che chở đại phòng, bất luận như thế nào nàng ta cũng không thể so với Lục Cẩm Dao.
Cuối cùng đành phải để Khương Đường đến phòng bếp lớn giúp đỡ, Tư Hà bên cạnh Hàn thị ở một bên nhìn chằm chằm, để tránh xảy ra sai sót.
*
Lục Cẩm Dao bảo Khương Đường đến phòng bếp lớn, Khương Đường không chút nghĩ ngợi liền đồng ý.
Nghĩ như thế nào đây đều là chuyện tốt, giống như để cho nàng và Lộ Trúc đi tới cửa hàng trông coi cũng là một loại rèn luyện.
Về phần các sư phụ phòng bếp lớn có khó chịu hay không, tất nhiên là có. Phòng bếp lớn và phòng bếp nhỏ của các viện không giống nhau, nội viện đều do chủ tử quản giáo, phòng bếp nhỏ là trù nương tay cầm muôi.
Đại sư phụ đương nhiên cảm thấy bản lĩnh của trù nương không nhiều bằng bọn họ. Một cô nương gia đến nhúng tay vào việc nấu cơm, bất cứ ai cũng không vui.
Nhưng đây là Vĩnh Ninh Hầu phủ, không vui cũng phải kìm nén.
Bề trên mới là chủ tử, làm việc ở trong Hầu phủ không thể so tư lịch, chỉ so ai làm món ăn mà các chủ tử thích ăn. Dựa vào điểm ấy, không ai sánh bằng Khương Đường. Người khác không có bản lĩnh để Trịnh thị và Lục Cẩm Dao dùng cơm, nhưng Khương Đường có bản lĩnh.
Nói cách khác, Khương Đường là nha hoàn của Yến Kỷ Đường, sau khi làm xong gia yến còn phải về Yến Kỷ Đường làm việc, nếu quả thật có thể học chút bản lĩnh từ Khương Đường vậy tất nhiên được lợi không nhỏ.
Sống nhiều năm như vậy không đến mức chút đạo lý này cũng nhìn không rõ.
Khương Đường cũng nghĩ như vậy, đầu bếp làm đồ ăn mấy chục năm công lực khẳng định tốt hơn nàng, nàng chỉ là dựa vào trí nhớ hai mươi năm của mình, đưa đồ hiện đại tới đây. Có thể được học hỏi cùng các đầu bếp nhất định nàng sẽ thu hoạch được rất nhiều cái lợi.
Bắt đầu từ mùng sáu tháng năm, Khương Đường luôn chạy đến phòng bếp lớn ở tiền viên.
So với các phòng bếp nhỏ trong nội viện, phòng bếp lớn không chỉ lớn mà đồ đạc còn nhiều hơn.
Tổng cộng có bốn đại sư phụ, nhìn dáng vẻ hơn bốn mươi tuổi, mỗi người dùng một cái bếp. Mỗi người có hai tiểu học đồ, học đồ đều phải học từ những thứ nhỏ nhất, bây giờ còn ở trong giai đoạn cắt khoai tây sợi, củ cải sợi.
Đừng nhìn trong thời gian ngắn không thể lên bếp, nhưng học đồ của bốn vị đại sư phụ vẫn phải tranh tài.
Bái sư, bưng trà, cung phụng như cha.
Trong một phòng bếp lớn, Khương Đường là nữ tử duy nhất.
Tình cảnh Khương Đường nghĩ tới là làm khó dễ, khinh miệt cũng không xuất hiện, mà đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp bắt đầu thương lượng món ăn trong gia yến.
Mỗi người giới thiệu món sở trường của mình, còn chia hai mươi sáu món ăn.
Khương Đường thở phào nhẹ nhõm.
Là nàng suy nghĩ nhiều, cho dù có người không vừa mắt nàng nhưng đều là lão nhân ở Hầu phủ đã mấy chục năm, không đến mức đem việc không thích viết rõ trên mặt, nhiều lắm là nói ở sau lưng nàng thôi.
Chỉ cần không nói trước mặt mình, Khương Đường cũng có thể coi như không biết, làm sao quản được trong lòng người khác muốn nghĩ gì. Nàng tới nơi này để làm gia yến, hoàn thành tốt mọi việc quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.
Nói cho cùng vẫn là nể mặt Trịnh thị và Lục Cẩm Dao.
Khương Đường hiểu được vài đạo lý, bản lĩnh là thứ quan trọng nhất, phải hỉ nộ không lộ ra trên mặt để cho người khác nhìn không ra mình đang suy nghĩ cái gì.
Sẽ cảm thấy mình bí hiểm khó lường.
Nghĩ đến đây, Khương Đường bình thản cùng các đại sư phụ thương lượng về món ăn.
Gia yến tính cả Ngô tiểu nương Thẩm tiểu nương cùng mấy vị tiểu công tử tiểu nương tử, tổng cộng có mười sáu người, hoàn cảnh này mấy thiếp thất ở ba viện Yến Minh Đường không thể tham dự.
Giờ đây nào có dám làm gì.
Chỉ là Khương Đường, Hàn thị vẫn cảm thấy đáng tiếc.
Nếu như Khương Đường thức thời một chút thì cửa hàng chẳng phải đã là của nàng ta rồi ư. Mắt cao hơn đầu, không biết ngày sau có thể gả cho loại người gì.
Hàn thị len lén đánh giá cái bụng của Lục Cẩm Dao, vẫn còn chưa lộ rõ bụng nên không nhìn ra được là nam hay nữ. Thế nhưng thích ăn đồ chua, chua nam cay nữ, e rằng là một nam hài.
Cố Kiến Phong sắp nhi lập rồi, còn chưa được lập thế tử, ở phủ khác, trưởng tử lại là đích tử, ai chẳng phải là thế tử chứ.
Nàng ta thở dài trong lòng, hứng thú chuyện trò cũng chẳng còn.
Đến gần giữa trưa, Cố Ninh Viễn từ thư viện quay về rồi lập tức đến chính viện bái kiến Trịnh thị. Chẳng mấy chốc mấy người Vĩnh Ninh hầu xong việc, thu dọn một phen rồi mới ngồi xuống ăn cơm.
Ba thế hệ sống chung dưới một mái nhà, nói cười vui vẻ, nhưng khách quan mà nói thì ở Yến Kỉ Đường ăn cơm thoải mái hơn.
Chín người ngồi một bàn, Cao ma ma ngồi ở đằng đầu.
Cao ma ma là nhũ mẫu của Lục Cẩm Dao, bình thường đều chăm lo chuyện cơm áo sinh hoạt của Lục Cẩm Dao, đến đêm cũng không tới phòng của hạ nhân mà ngủ ở Tây sương phòng của Yến Kỉ Đường.
Tuy được Lục Cẩm Dao đối xử ưu ái, nhưng không vì được sủng mà kiêu, càng không đi quá giới hạn.
Khương Đường thì thấy, là một người có bổn phận, cảm giác tồn tại thấp nhưng lại có thủ đoạn của lão nhân. Ở trong sách, bà ấy chính là phụ tá đắc lực của Lục Cẩm Dao.
Bà ấy còn có một đôi hỏa nhãn kim tinh, phàm là có thứ gì bất lợi đối với Lục Cẩm Dao, bà vừa liếc vừa ngửi cái là có thể tìm ra.
Ngày thường Khương Đường rất ít khi gặp được Cao ma ma, nhưng Bạch Vi từng nói, bà ấy rất hiền lành, chỉ cần không phạm sai lầm thì sẽ không làm khó người khác.
Cao ma ma nói ít, chỉ nói một câu mọi người ăn nhiều một chút rồi sau đó đôi đũa động vào lớp da cực mềm cực nhũn kia.
Người xưa có câu, ăn chân giò thì phải ăn da trước, cả đời chẳng gấp chẳng vội.
Trông thấy Cao ma ma gắp miếng to nhất, đám Lục Anh không ngồi yên nổi nữa, nhao nhao gắp da chân giò, khác với thịt kho tàu, lớp da chân giò càng dày, càng mềm, đặt ở trong miệng cắn một cái đã tan, mùi vị phi thẳng đến đỉnh đầu.
Hương vị này sẽ không khiến cho người ta cảm thấy ngán, trái lại còn thấy mê nghiện khó giải thích, lại càng lôi con sâu tham ăn trong bụng ra.
Cả đám người đến một câu khách sáo cũng không có, mà trực tiếp vùi đầu vào ăn cơm.
Hai miếng chân giò này Khương Đường hầm mất hai giờ đồng hồ, chân giò đông pha ngoại trừ hương liệu không thể thiếu thì thời gian hầm cũng lâu hơn so với món chân giò bình thường.
Đầu tiên phải hầm đủ nửa giờ, sau đó bắc một nồi cao khác, đổ chân giò với nước hầm vào chung với nhau. Vừa hầm trong lửa nhỏ, vừa dùng dùng thìa múc nước sốt rưới lên chân giò mới đạt được da thịt mềm nhừ, thịt bên trong chân giò kho vô cùng ngấm vị.
Phần xương chỉ cần khẽ kéo sẽ lập tức tách ra khỏi thịt chân giò, thịt chân giò đã ngấm vị từ lâu, mỗi một thớ thịt đều thơm mềm. Ngoài lớp da chân giò và thịt chân giò, món này còn có một loại đồ ăn ngon khác, ấy chính là tủy xương. Khều ra trộn vào trong cơm tẻ, lại thêm một miếng thịt chân giò, một miếng thịt dê thì là, dùng lớp da chân giò từ từ quấn vào rồi lại đưa vào trong miệng.
Đây mới gọi là ngon.
Có nộm dưa chuột bào ăn cùng nên cũng sẽ không ngán, một bữa cơm ngoại trừ phần để lại cho ba người Lộ Trúc thì đến canh cũng chẳng còn thừa.
Hôm nay Bội Lan ăn hết ba bát, bát cuối cùng chan canh ăn.
Đến cả Cao ma ma, kiểu người đã có tuổi bình thường chỉ ăn một bát, hôm nay còn ăn hơn bát nữa.
Lục Cẩm Dao về muộn, ăn cơm xong lại nói chuyện một hồi, lúc ở chính viện nàng ấy ăn không được bao nhiêu nên trên đường quay về bụng lại thấy đói.
Vừa hỏi phòng bếp nhỏ có thứ gì ăn hay không thì mới biết Khương Đường hầm chân giò.
Cố Kiến Châu: “Vậy thì thái thành miếng mỏng, dọn ra đây, rồi thêm một bát cơm nữa.”
Lục Cẩm Dao: “Chàng có ăn không, không cần thái, dọn lên luôn, chân giò mình phải cầm ăn cả cái mới ngon.”
Cố Kiến Châu quay đầu dặn dò Nguyệt Vân: “Vậy thì không thái nữa, lấy hai bát cơm.”
Nguyệt Vân đưa mắt nhìn Lục Cẩm Dao.
Cố Kiến Châu cười ngượng ngùng với Lục Cẩm Dao: “Ta cũng đói rồi.”
Tiết kiệm một phen không chốc nữa lại sai nha hoàn đi xới cơm thêm chuyến nữa, hắn nhìn Lục Cẩm Dao ăn chắc chắn sẽ thèm.
Cố Kiến Châu ở chính viện không ăn được, ba huynh đệ uống rượu, nâng chén uống cạn nói rất nhiều chuyện trong triều. Tâm tư hắn không ở trên rượu hay trên chuyện triều chính, chỉ qua loa ăn vài miếng.
Cũng không phải nói thức ăn của chính viện không ngon, chỉ là nhiều người, không có tâm trạng ăn cơm. Huynh trưởng lời ngoài lời trong hỏi thăm công việc của hắn ở Hàn Lâm Viện, Cố Kiến Hải hỏi trái hỏi phải, miệng thơn thớt, dạ ớt ngâm[1].
[1] Ý chỉ: Miệng nói hay tốt, trong lòng nham hiểm.
Không có thoải mái ăn uống như chỉ khi có hắn và Lục Cẩm Dao.
Như vậy tốt bao nhiêu.
Chỉ có hai người bọn họ, không, bây giờ còn có một hài tử chưa ra đời.
Rất nhanh Tinh Tương đã bưng móng giò và rau trộn dưa chuột lên, mỗi người múc hơn nửa chén cơm, sợ ăn nhiều thì dạ dày khó chịu.
Lục Cẩm Dao nghiêng người xuống ngửi, tóc mai khẽ khẽ lay động, lấp lánh ánh sáng.
Nàng nói: “Ngửi thôi đã thấy thơm, chàng mau gắp cho ta một miếng.”
Cố Kiến Châu gắp một miếng da bỏ vào bát Lục Cẩm Dao, sau đó lại đổi tay gắp dưa chuột thái sợi, “Ăn thêm chút rau xanh.”
Lục Cẩm Dao: “Chàng cũng mau ăn đi.”
Cố Kiến Châu ở chính viện ăn không ngon, nàng có thể nhìn ra. Chuyện trên quan trường nàng cũng chỉ cái biết cái không, chỉ biết đại gia Cố Kiến Phong khi còn trẻ học không cao, hiện giờ hai mươi tám tuổi, nhậm chức ở Hồng Lư Tự, là chức Ngũ phẩm Hồng Lư Tự Thừa.
Mặc dù chức quan không thấp, nhưng chủ quản Hồng Lư Tự là để chiêu đãi khách nước ngoài. So với Hàn Lâm Viện, Đại Lý Tự…… còn kém xa lắm.
Lục Cẩm Dao cảm thấy, Vĩnh Ninh Hầu vẫn chưa lập thế tử, ngoại trừ bởi vì Vĩnh Ninh Hầu thân thể còn trẻ trung khỏe mạnh, đối với chuyện này cũng có liên quan.
Cố Kiến Phong học vấn không tốt, mà Cố Kiến Châu là tiến sĩ năm hai mươi mốt Thiên Thịnh, thi đậu Trạng Nguyên, tuy là Tu Soạn tòng Hàn Lâm lục phẩm nhưng tiền đồ là vô hạn.
Kỳ thật luận học thức, Cố Kiến Thủy hơn nhiều Cố Kiến Phong – người là đích tôn, cũng chỉ dài hơn một ký tự.
Lục Cẩm Dao gắp cho Cố Kiến Châu một miếng thịt lớn, “Sau này nếu ở chính viện ăn uống không thoải mái, chàng hãy lặng lẽ kéo ta một cái, ta sẽ nói ta khó chịu, chúng ta trở về ăn ở đây. Cho dù ăn hai bát mì chay cũng vui hơn ở chỗ đó, hơn nữa còn có móng giò hầm.”
Cố Kiến Châu ừ một tiếng.
Lục Cẩm Dao: “Chuyện quan trường ta mặc dù không hiểu, nhưng cũng biết phải làm quan tốt, làm thanh quan. Cho dù là huynh trưởng của chàng, điều không nên nói chính là không thể nói, chàng làm chuyện chàng muốn làm, mẫu thân bên kia nếu còn nói gì, ta sẽ đi khuyên.”
Cố Kiến Châu cười cười, “Không cần, chút chuyện nhỏ này không thể liên lụy tới nàng. Nàng phải quản chuyện cửa hàng, còn phải giúp đỡ đại tẩu quản gia, mùng mười nhị ca trở về nàng còn phải giúp chuẩn bị gia yến, như vậy đã đủ mệt rồi.”
Gia yến này giống như lần Cố Kiến Sơn trở về, một đại gia đình mười mấy người ngồi ăn cùng nhau, phải chú trọng chuẩn bị một bàn đồ ăn.
Trịnh thị không giao hết cho Hàn thị mà nhờ Lục Cẩm Dao hỗ trợ.
Bên cạnh Lục Cẩm Dao có Khương Đường, tổ chức một gia yến không khó, đảm bảo vừa mới lạ vừa đẹp mắt.
Nàng còn nghe nói, lần này Cố Kiến Thủy trở về, thăng quan một bậc. Không rõ có phải thật không nên Lục Cẩm Dao cũng không nói với Cố Kiến Châu.
Hai phu thê vừa trò chuyện vừa ăn móng giò. Lục Cẩm Dao ăn xong nửa bát cơm thì không ăn thêm được nữa, Cố Kiến Châu còn ăn thêm nửa bát.
Buổi tối, hai người ăn bánh ú, Cố Kiến Châu không ăn được bánh ú mặn, chỉ ăn vị mứt táo, còn Lục Cẩm Dao ăn nửa cái bánh lòng đỏ trứng muối, nửa bánh nhân thịt muối.
Số bánh ú còn lại thưởng toàn bộ cho các nha hoàn.
Tiết Đoan Ngọ qua đi, sáng sớm hôm sau, Lục Cẩm Dao tới Yến Minh Đường, cùng Hàn thị bàn qua các món ăn trong gia yến.
Mấy món mặn mấy món canh, đồ mặn đồ chay. Có vài canh cần hầm trước, mua cái gì, gia yến uống rượu gì, uống nước hoa quả gì đều phải quyết định trước.
Không phải chờ đến lúc Cố Kiến Thủy về mới cho phòng bếp lớn đi chuẩn bị.
Cho dù là một gia yến nho nhỏ cũng là khảo nghiệm khả năng đảm đương của chủ mẫu. Lần trước Cố Kiến Sơn trở về, có hai mươi sáu món ăn và hai món canh. Cố Kiến Thủy là con thứ, nhưng là huynh trưởng của Cố Kiến Sơn, không thể ít hơn, cho nên vẫn là hai mươi sáu món ăn, hai món canh.
Hàn thị không muốn bị Lục Cẩm Dao lấn át cho nên cực kỳ để ý chuyện này. Nhưng bên cạnh Lục Cẩm Dao có một người như Khương Đường, giống như đi thi khoa khảo chép phao. Hàn thị không biết nấu ăn, thực đơn có món gì ngon thì chọn cái đó.
Khương Đường đi theo sau Lục Cẩm Dao, còn ăn nói rõ ràng mạch lạc, giống như… Lục Cẩm Dao mọc thêm một cái miệng.
Hàn thị cũng không có cách nào, việc quản gia từ trước đến nay là người có năng lực làm. Nếu không phải Trịnh thị che chở đại phòng, bất luận như thế nào nàng ta cũng không thể so với Lục Cẩm Dao.
Cuối cùng đành phải để Khương Đường đến phòng bếp lớn giúp đỡ, Tư Hà bên cạnh Hàn thị ở một bên nhìn chằm chằm, để tránh xảy ra sai sót.
*
Lục Cẩm Dao bảo Khương Đường đến phòng bếp lớn, Khương Đường không chút nghĩ ngợi liền đồng ý.
Nghĩ như thế nào đây đều là chuyện tốt, giống như để cho nàng và Lộ Trúc đi tới cửa hàng trông coi cũng là một loại rèn luyện.
Về phần các sư phụ phòng bếp lớn có khó chịu hay không, tất nhiên là có. Phòng bếp lớn và phòng bếp nhỏ của các viện không giống nhau, nội viện đều do chủ tử quản giáo, phòng bếp nhỏ là trù nương tay cầm muôi.
Đại sư phụ đương nhiên cảm thấy bản lĩnh của trù nương không nhiều bằng bọn họ. Một cô nương gia đến nhúng tay vào việc nấu cơm, bất cứ ai cũng không vui.
Nhưng đây là Vĩnh Ninh Hầu phủ, không vui cũng phải kìm nén.
Bề trên mới là chủ tử, làm việc ở trong Hầu phủ không thể so tư lịch, chỉ so ai làm món ăn mà các chủ tử thích ăn. Dựa vào điểm ấy, không ai sánh bằng Khương Đường. Người khác không có bản lĩnh để Trịnh thị và Lục Cẩm Dao dùng cơm, nhưng Khương Đường có bản lĩnh.
Nói cách khác, Khương Đường là nha hoàn của Yến Kỷ Đường, sau khi làm xong gia yến còn phải về Yến Kỷ Đường làm việc, nếu quả thật có thể học chút bản lĩnh từ Khương Đường vậy tất nhiên được lợi không nhỏ.
Sống nhiều năm như vậy không đến mức chút đạo lý này cũng nhìn không rõ.
Khương Đường cũng nghĩ như vậy, đầu bếp làm đồ ăn mấy chục năm công lực khẳng định tốt hơn nàng, nàng chỉ là dựa vào trí nhớ hai mươi năm của mình, đưa đồ hiện đại tới đây. Có thể được học hỏi cùng các đầu bếp nhất định nàng sẽ thu hoạch được rất nhiều cái lợi.
Bắt đầu từ mùng sáu tháng năm, Khương Đường luôn chạy đến phòng bếp lớn ở tiền viên.
So với các phòng bếp nhỏ trong nội viện, phòng bếp lớn không chỉ lớn mà đồ đạc còn nhiều hơn.
Tổng cộng có bốn đại sư phụ, nhìn dáng vẻ hơn bốn mươi tuổi, mỗi người dùng một cái bếp. Mỗi người có hai tiểu học đồ, học đồ đều phải học từ những thứ nhỏ nhất, bây giờ còn ở trong giai đoạn cắt khoai tây sợi, củ cải sợi.
Đừng nhìn trong thời gian ngắn không thể lên bếp, nhưng học đồ của bốn vị đại sư phụ vẫn phải tranh tài.
Bái sư, bưng trà, cung phụng như cha.
Trong một phòng bếp lớn, Khương Đường là nữ tử duy nhất.
Tình cảnh Khương Đường nghĩ tới là làm khó dễ, khinh miệt cũng không xuất hiện, mà đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp bắt đầu thương lượng món ăn trong gia yến.
Mỗi người giới thiệu món sở trường của mình, còn chia hai mươi sáu món ăn.
Khương Đường thở phào nhẹ nhõm.
Là nàng suy nghĩ nhiều, cho dù có người không vừa mắt nàng nhưng đều là lão nhân ở Hầu phủ đã mấy chục năm, không đến mức đem việc không thích viết rõ trên mặt, nhiều lắm là nói ở sau lưng nàng thôi.
Chỉ cần không nói trước mặt mình, Khương Đường cũng có thể coi như không biết, làm sao quản được trong lòng người khác muốn nghĩ gì. Nàng tới nơi này để làm gia yến, hoàn thành tốt mọi việc quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.
Nói cho cùng vẫn là nể mặt Trịnh thị và Lục Cẩm Dao.
Khương Đường hiểu được vài đạo lý, bản lĩnh là thứ quan trọng nhất, phải hỉ nộ không lộ ra trên mặt để cho người khác nhìn không ra mình đang suy nghĩ cái gì.
Sẽ cảm thấy mình bí hiểm khó lường.
Nghĩ đến đây, Khương Đường bình thản cùng các đại sư phụ thương lượng về món ăn.
Gia yến tính cả Ngô tiểu nương Thẩm tiểu nương cùng mấy vị tiểu công tử tiểu nương tử, tổng cộng có mười sáu người, hoàn cảnh này mấy thiếp thất ở ba viện Yến Minh Đường không thể tham dự.
Danh sách chương