Yến Minh Song túm lấy tay Yến quốc công phu nhân, hai mắt nhắm nghiền, trong miệng thì thào lẩm bẩm. Yến quốc công phu nhân cúi người xuống cố gắng lắng nghe, giống như vẫn luôn gọi tỷ tỷ gì đó.

Bà ấy lo lắng cho nữ nhi của mình, không kịp suy nghĩ kỹ, mang theo nữ nhi đi tới chính viện gần nhất.

Toàn thân Yến Minh Song ướt đẫm, lúc lên bờ nàng còn tỉnh, đến chính viện liền bất tỉnh nhân sự không biết gì nữa, sờ vào thấy tay chân lạnh ngắt.

Cho dù trời nóng, nước trong hồ cũng lạnh, còn chưa vào tháng năm. Nếu bởi vì chuyện này mà nhiễm bệnh căn, Yến quốc công phu nhân cũng phải hận chính mình cả đời. Việc này không trách được Vĩnh Ninh Hầu phủ, là nữ nhi của mình ham chơi, Yến quốc công phu nhân chỉ sợ giống như An Dương quận chúa, sớm biết như vậy, nói cái gì cũng không cho nàng hái hoa sen.

Một đám người vây quanh đi chính viện.

An Dương quận chúa quay đầu lại, lo lắng nhìn Khương Đường một cái. Nàng thoạt nhìn so với Yến Minh Song tốt hơn một chút, không bị ngất đi, nhưng cả người ướt đẫm, tóc dính trên trán, ngồi xổm trên mặt đất phát run.

Khương Đường vẫn luôn nói với Lục Cẩm Dao không có chuyện gì.

Lục Cẩm Dao nắm chặt tay Khương Đường, nước hồ ướt sũng, dưới thời tiết ấm áp như vậy mà sờ vào cũng thấy lạnh ngắt, làm sao mà không có việc gì cho được.

Vẻ mặt Lục Cẩm Dao rất lạnh, nàng gật đầu với An Dương rồi cùng bọn nha hoàn ôm Khương Đường đi tới phòng hạ nhân.

An Dương lại nhìn về phía một đám người trùng trùng điệp điệp đi tới chính viện, ở đó thì lại không cần đến nàng.

Nàng nói với An vương phi một tiếng: “Mẫu thân, con đi xem nha hoàn đã cứu Yến tiểu nương tử.”

————

Đến phòng hạ nhân, Bạch Vi đã tìm xiêm y để thay, Lục Anh đi nấu nước nóng, Bội Lan đi nấu canh gừng.

Vân Nguyệt Bán Hạ còn phải trông chừng Lục Cẩm Dao, sợ nàng xảy ra chuyện gì.

Khương Đường thay y phục, quấn chăn dày: “Đại nương tử, ta thật sự không có việc gì mà.”

Lục Cẩm Dao dùng khăn vải lau tóc cho Khương Đường: “Ngậm miệng lại, đừng nói nữa.”

Khương Đường thật sự nghe lời ngậm miệng lại, Lục Cẩm Dao lại cảm thấy tức giận: “Nữ tử vốn phải cẩn thận những thứ này, nước kia lạnh đến cỡ nào, ngay cả nha hoàn nàng ta cũng không xuống cứu, ngươi nhảy xuống làm cái gì! Ta bảo ngươi đi xuống sao, mấy gã sai vặt ở đó chết hết cả rồi hay sao mà phải cần ngươi nhảy xuống?”

Lục Cẩm Dao còn muốn nói, ngươi cứu người, nhưng người được cứu kia liệu có nhớ được ngươi hay không.

Ân nhân cứu mạng của nữ nhi mình mà cũng không thèm liếc mắt một cái, nữ nhi Yến quốc công là kim tôn ngọc quý, vậy người của nàng không phải là mạng sao? Nếu Khương Đường bởi vì chuyện này mà bị nhiễm bệnh căn, vậy thì phải làm thế nào. Vốn là Yến Minh Song ham chơi rơi xuống nước, ngay cả Hoài Hề cũng không trách được, cho dù mất mạng cũng là nàng đáng đời.

Khương Đường: “Nhưng mà…”

Lục Cẩm Dao: “Không cho ngươi lên tiếng! Bạch Vi, phủ y đâu rồi, khi nào mới có thể tới đây!”

Bạch Vi đã bảo Tĩnh Mặc đi mời, nhưng không rảnh để tới đây: “Phủ y đang ở chính viện, còn đang chẩn trị cho Yến tiểu nương tử.”

Khương Đường cau mày nói: “Đại nương tử, da đầu nô tỳ bị đau…”

Lục Cẩm Dao đã bao giờ hầu hạ người ta đâu, Khương Đường hít một hơi, mạng người quan trọng, lúc ấy nàng không nghĩ nhiều như vậy, ai biết cứu người tốn sức như thế chứ.

Bây giờ cánh tay và chân nàng vẫn còn mỏi nhừ, Yến Minh Song nhìn thì gầy, nhưng kéo lên không dễ chút nào.

Lục Cẩm Dao thả nhẹ động tác, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy kích động.

Nàng thở dài, đưa khăn vải cho Bạch Vi: “Bạch Vi, ngươi đến làm đi. Lại đi mời lần nữa, nếu thật sự không được thì cứ nói ta bị kinh hãi, thân thể không được khỏe.”

Chỉ chốc lát sau Bội Lan bưng vào một chén canh gừng lớn, thả thật nhiều gừng băm, vị cay xông vào mũi: “Uống hết sạch đi, ta còn cho thêm cả đường đỏ vào, ngửi cay uống ngọt, tranh thủ còn nóng uống đi.”

Lục Cẩm Dao hỏi: “Ngươi có cần đút không?”

Khương Đường vội vàng nói không cần, nàng nhận chén rồi tự bưng lên uống, uống được vài ngụm liền dừng lại nói: “Đại nương tử, nô tỳ không có việc gì, ngài đi xem Yến tiểu nương tử đi, nàng là xảy ra chuyện ở Hầu phủ…”

Lại là Xuân nhật yến do Lục Cẩm Dao tổ chức, hiện tại tất cả mọi người đều đi tới chính viện, chỉ có Lục Cẩm Dao đến thăm nàng.

Lục Cẩm Dao nói: “Nhiều người nhìn như vậy nàng có thể xảy ra chuyện gì được chứ, chờ đại phu xem cho ngươi xong rồi ta sẽ đi.”

Lục Cẩm Dao đưa tay sờ trán Khương Đường, lại so sánh với mình, rồi lại lần lượt sờ thử Bạch Vi Lục Anh: “Hình như có hơi nóng. Sao mà lâu như vậy chứ, Bạch Vi, ngươi lấy yêu bài của ta, đi ra ngoài mời đại phu.”

Đợi hơn nửa khắc sau, đại phu mới đến.

Không phải là phủ y mà là một lão nhân lớn tuổi, râu tóc trắng xóa, lưng cõng một rương thuốc.

Chẩn mạch cho Khương Đường, nói là phong tà nhập thể: “Cô nương bị rơi xuống nước, bị sốt là khó tránh khỏi, tĩnh dưỡng cho tốt sẽ không có việc gì. Lão phu kê mấy đơn thuốc, để từ từ rồi uống. Nếu như châm cứu thì sẽ hồi phục nhanh hơn một chút.”

Lục Cẩm Dao không nói hai lời liền để cho đại phu châm cứu.

Châm cứu xong, lão đại phu lại dặn dò vài câu: “Đến đêm nếu như bị sốt thì uống phương thuốc hạ sốt này, dùng rượu thuốc lau người.”

Lục Cẩm Dao vội vàng nói được, Lục Anh tinh mắt, lập tức đưa cho lão đại phu năm lượng bạc.

Lão đại phu khẽ sửng sốt, vẫn nhận lấy.

Chờ tiễn người đi, lại qua một hồi lâu, phủ y mới tới.

Lục Cẩm Dao: “Bảo hắn trở về nói bên này đã mời đại phu rồi. Nhân tiện lấy thuốc luôn, ở đây có bếp lò để sắc thuốc không?”

Lục Anh nói có, còn chưa dứt lời, Bạch Vi liền thở hồng hộc trở về: “Đại nương tử, ta mời được đại phu rồi.”

Đại phu còn rất trẻ, ôm một hòm thuốc, mệt đến mức mặt mày đỏ bừng: “Bệnh nhân ở đâu?”

Lục Anh nghi hoặc nhìn Bạch Vi cùng đại phu phía sau nàng, chỉ chỉ cửa: “Đại phu vừa rồi… Bạch Vi, không phải ngươi đã mời đại phu rồi sao?”

Lục Cẩm Dao cũng khẽ sửng sốt, vừa rồi quả thật Bạch Vi không có ở đây, chỉ có đại phu tiến vào. Người bình thường không vào được Hầu phủ, Hầu phủ cũng không có người lớn tuổi như vậy, huống hồ, vừa rồi trên người vị kia quả thật có mùi thuốc nhàn nhạt.

Sau khi châm cứu xong, Khương Đường liền ngủ say.

Lục Cẩm Dao vội vàng đem hai tờ phương thuốc mà đại phu vừa rồi kê cho đại phu mới tới xem: “Phương thuốc có vấn đề gì không?”

“Là phương thuốc khu hàn hạ sốt, liều lượng rất xảo diệu, nếu đã có đại phu xem qua vậy ta cũng không cần lo lắng nữa.” Đại phu cười cười, ánh mắt vẫn còn nhìn chằm chằm phương thuốc, phương thuốc của Nhân Hòa Đường bọn họ còn chưa tốt như vậy.

Mặc dù trong lòng nghi hoặc, nhưng Lục Cẩm Dao chỉ có thể để Bạch Vi đưa người trở về. Phòng hạ nhân so với phòng Yến Kỉ Đường nhỏ hơn rất nhiều, một gian phòng còn phải ở bốn người. Nàng đi vào bình phong nhìn xem, Khương Đường nhắm mắt lại, trên mặt có một tầng ửng đỏ nhàn nhạt, sờ một cái, tay vẫn còn lạnh.

Lục Cẩm Dao thấp giọng phân phó: “Mang thêm một cái chăn tới đây, trông chừng nàng ấy cẩn thận.”

Lục Anh đáp một tiếng: “Đại nương tử, ngài đi làm việc đi, nơi này có nô tỳ rồi.”

Lục Cẩm Dao: “Nếu Khương Đường tỉnh lại thì cho uống thuốc, nói chuyện với nàng để giải sầu. Nếu có hỏi thì cứ nói Yến tiểu nương tử không có chuyện gì hết, phủ y đã xem qua rồi.”

Lớn đến chừng này rồi, Lục Cẩm Dao vẫn là lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là thân bất do kỷ và bất lực.

Nàng là con dâu của Vĩnh Ninh Hầu phủ, phải lấy lợi ích của Hầu phủ làm đầu. Nàng là nương tử Cố Kiến Châu, quan vị của Yến quốc công cao hơn, phải nâng niu kính trọng. Nàng là nữ nhi của Bình Dương Hầu phủ, làm chuyện gì cũng phải lo lắng cho nhà mẹ đẻ.

Nàng là chủ nhân của xuân nhật yến, còn có khách quý tới đây mà không gặp, yến hội biến thành như vậy, nàng phải đi xin lỗi. Cuối cùng mới là chủ nhân của Yến Cơ Đường, nhưng ngay cả người của mình vì cứu người rơi xuống nước, cũng không thể đòi lời giải thích.

Yến Minh Song tự mình ham chơi rơi xuống nước, liên lụy đến Khương Đường phát sốt. Nhưng nàng là xảy ra chuyện ở Hầu phủ, địa vị của Yến quốc công ở trong triều so với Cố Kiến Châu còn cao hơn, vậy nên nàng phải đi xin lỗi.

Có ai dám nói rằng là do Yến Minh Song ham chơi mới rơi xuống nước chứ.

Vẫn là nói, cũng bởi vì Khương Đường là nha hoàn, nàng đi cứu người là xứng đáng.

Lục Cẩm Dao: “Chăm sóc Khương Đường cho tốt, bảo Triệu đại nương hầm chút canh gà canh cá.”

Lục Cẩm Dao mang theo Nguyệt Vân Bán Hạ đi chính viện, ra cửa gặp An Dương quận chúa ngồi ở hành lang. Nàng thu liễm thần sắc trên mặt, nói với An Dương: “Quận chúa sao lại ở chỗ này?”

An Dương nhìn nha hoàn phía sau, đứng dậy nói: “Bên kia có quá nhiều người, ta không giúp được gì, muốn nhìn Khương cô nương một chút… Hình như là họ Khương, lúc ở lương đình ta nghe ngươi gọi nàng ấy như vậy, bây giờ nàng ấy thế nào rồi?”

An Dương nói tiếp: “Ngâm mình trong nước lâu như vậy, phải dưỡng thật tốt, nếu không lại giống như ta sẽ không tốt.”

Lục Cẩm Dao đáng để nàng kính nể, loại thời điểm này không đi xem Yến Minh Song thế nào mà là xem nha hoàn của mình.

Lục Cẩm Dao: “Đại phu kê đơn thuốc, nàng đã ngủ rồi.”

An Dương gật gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”

Lục Cẩm Dao đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nơi An Dương ngồi cách cửa ngoại viện đi vào, người nào tiến vào hẳn là có thể nhìn thấy.

“Quận chúa, vừa rồi ngươi có nhìn thấy một lão đại phu lớn tuổi xách hòm thuốc tiến vào đây không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện