Phó Hành Vân chịu không nổi nữa rồi, môi lưỡi quấn quýt không rời, sau đó quay ngoắt đầu đi để tách đôi môi đang quấn vào nhau quả hai người.
Lâm Quỳnh nhất thời chưa phản ứng kịp, môi lập tức chạm vào má phải anh.
Thấy anh liên tục né tránh, lòng đầy ấm ức lên tiếng, "Anh không thích em hôn anh."
Vì vừa rồi khóc rất lâu, bây giờ mắt vẫn còn đỏ, ầng ậng nước nhìn anh, "Anh không tha thứ cho em, cũng không thích em hôn anh."
Cái đầu nhỏ suy nghĩ lung tung, "Anh không thích em."
Phó Hành Vân vô thức mở miệng, "Không phải."
Lâm Quỳnh lại nhích nhích trên người anh, "Vậy sao anh không hôn em, cũng không cho em hôn anh?"
"Trước đây anh... Không phải trước đây anh thích nhất là hôn em sao?"
Hầu kết Phó Hành Vân động đậy, toàn thân nóng rực.
Nhưng người đang ngồi trên người anh lại như không biết gì cả, không ngừng nhúc nhích lung tung.
Người mình thích hôn mình, anh không phải không có du͙ƈ vọиɠ, nhưng cậu còn đang say, anh không thể nhân lúc này mà làm ra chuyện đó.
"Nào có không cho em hôn tôi."
"Vậy sao anh lại tránh?"
Phó Hành Vân đưa ra một lý do, "Em nhìn đồng hồ đi."
Sau đó giơ chiếc đồng hồ trên cổ tay lên trước mặt Lâm Quỳnh, "Không còn sớm nữa, nên đi ngủ thôi."
Lâm Quỳnh chỉ nhìn thấy hình ảnh nhòe nhoẹt, nhưng nghe đối phương nói nên đi ngủ, vẫn ngoan ngoãn ngồi dậy trên người anh.
Phó Hành Vân lập tức hít sâu một hơi.
Lâm Quỳnh nhỏ giọng thì thầm: "Thắt lưng của anh cọ vào người em rồi."
("Thắt lưng" ý)
Phó Hành Vân:....
Sau đó Phó Hành Vân muốn bế cậu lên giường, nhưng Lâm Quỳnh lại không chịu, "Đi tắm đã."
Phó Hành Vân nhìn cậu, "Em say rồi, hôm nay không tắm."
Ai ngờ Lâm Quỳnh lại cực kì cố chấp, "Tắm!"
"Tắm!"
Cậu vạch quần áo trên người anh ra, "Vừa rồi có người đụng vào em."
Nói rồi túm tay Phó Hành Vân, luồn vào trong tấm khăn choàng trên người mình, nghiêm túc nói: "Đây, đây, đây nữa, đều bị đụng vào."
Phó Hành Vân đột nhiên hối hận vì bàn tay hư hỏng của mình trước đó, bây giờ anh hoàn toàn là người chịu tội.
Trước đó hù dọa cậu, bây giờ mới thế này.
Nội tâm nói với anh rằng phải rút tay ra, nhưng tay lại không hề nhúc nhích.
Lâm Quỳnh nhìn anh với ánh mắt ngây thơ.
Phó Hành Vân hít sâu một hơi, bất lực đưa cậu vào bồn tắm.
Lâm Quỳnh thấy sắp được đi tắm liền vứt chiếc khăn choàng trên người đi, chân mày Phó Hành Vân giật giật, nhanh tay quấn cậu lại một lần nữa.
Lâm Quỳnh thắc mắc: "Quấn lại vậy sao tắm được?"
Phó Hành Vân bế cậu đặt lên bồn rửa, "Đợi một chút."
Nói xong, liền xắn tay áo lên giúp cậu pha nước.
Cánh tay anh rắn chắc, mạnh mẽ, bế cậu thì khỏi phải bàn, lúc này chiếc sơ mi trắng đang được xắn lên đến khuỷu tay, cơ tay sắn chắc, gân xanh như ẩn như hiện.
Phó Hành Vân không ngừng dùng tay thử nhiệt độ của nước, cả đời anh chưa từng làm việc này cho ai.
Đợi đến khi pha nước xong, anh mới quay người định để cậu đi tắm.
Lâm Quỳnh thấy vậy, lập tức vứt tấm chăn mỏng trên bồn rửa, Phó Hành Vân cứng nhắc quay đầu đi, đến khi nghe "bõm" một tiếng mới từ từ quay đầu lại.
Lâm Quỳnh say bí tỉ, đi tắm không thể không có người canh, nhưng nhìn cậu, toàn thân anh lại nóng rực, Phó Hành Vân bước đến bên bồn rửa, định rửa mặt, lát nữa đi dội nước lạnh cũng được.
Nhưng vừa mới cất bước, nhóc sâu rượu kia đã lên tiếng, "Đi đâu?"
Phó Hành Vân: "Rửa mặt."
Lâm Quỳnh nhìn anh: "Anh không tắm với em hả?"
....
Phó Hành Vân hít sâu một hơi, "Bồn tắm không chứa nổi hai người."
Sau đó cất bước đi về phía bồn rửa, đợi cậu tắm xong, Phó Hành Vân mới đưa cậu ra khỏi bồn tắm, đặt cậu lên giường, dùng chăn bọc lại.
"Tôi đi tắm, em ngủ trước đi."
Nửa khuôn mặt của Lâm Quỳnh vùi trong chăn, chỉ thấy cái đầu nho nhỏ khẽ gật.
Phó Hành Vân nhìn rồi đứng dậy đi vào phòng tắm.
Vừa mới tắm nước lạnh được một nửa đã nghe bên ngoài vang lên tiếng gọi, "Hành Vân!"
"Hành Vân, anh còn đó không?!"
Trên giường chỉ có một mình, Lâm Quỳnh thấy hơi bất an, cũng sợ Phó Hành Vân đi mất.
Giọng anh vang lên, "Có."
Một lúc sau, "Hành Vân, anh còn đó không?"
Phó Hành Vân:....
Cuối cùng anh chỉ có thể mở toang cửa phòng tắm ra mà tắm.
Lau khô nước trên người, Phó Hành Vân mặc áo choàng tắm rồi đi đến.
Lâm Quỳnh thấy anh, lập tức nhích đến như sâu tằm con, sau đó giơ một tay ra vỗ vỗ vị trí kế bên mình.
Trên mặt viết đầy câu, đến đây nào, đến đây nào!
Mặt mày Phó Hành Vân trở nên dịu dàng, nằm xuống kế bên cậu, Lâm Quỳnh lại cuộn mình trong chăn, nhích nhích lại gần anh, muốn ôm anh ngủ.
Phó Hành Vân vừa định từ chối liền thấy Lâm Quỳnh chia một nửa chiếc chăn đang quấn trên người mình cho anh.
"Anh cũng đắp đi."
Nụ cười của cậu quá thơ ngây, nhất thời khiến anh cảm thấy mình như kẻ tội đồ.
Lâm Quỳnh chỉ muốn ôm anh ngủ một giấc, nhưng trong đầu anh lại ngập tràn ý nghĩ dơ bẩn.
Nhất thời cảm thấy những gì anh học trong sách trước đó sắp sửa bị mang cho chó ăn hết rồi.
Nhưng lại không nỡ từ chối, chỉ có thể ôm cậu vào lòng, Phó Hành Vân cho dù có dội nước lạnh rồi nhưng người anh vẫn nóng, như cái lò vậy.
Lâm Quỳnh nhúc nhích trong lòng anh, tìm một vị trí thoải mái để nằm.
Sau đó Lâm Quỳnh đột nhiên sửng sốt, "Hành Vân."
Phó Hành Vân thở gấp, giọng khàn đi, "Sao vậy?"
Lâm Quỳnh nhìn anh bằng đôi mắt trong veo, "Sao anh đi ngủ mà còn đeo thắt lưng vậy?"
Cũng không biết đối phương còn có sở thích này.
Phó Hành Vân:....
Lâm Quỳnh: "Không khó chịu hả?"
".... Khó chịu."
Lâm Quỳnh vừa nghe liền vội nói: "Vậy em tháo ra giúp anh nhé."
Chân mày Phó Hành Vân giật giật, "Không cần đâu."
Lâm Quỳnh thấu hiểu, "Anh không cần khách sáo với em đâu."
Phó Hành Vân:? "Em là công dân nhiệt tình."
"...."
Nói rồi định chạm vào.
Cơ thể anh lập tức cứng đờ, Lâm Quỳnh nhíu mày, "Sao anh lại đeo thắt lưng bản to vậy?"
Một tay không cầm hết luôn.
Phó Hành Vân nhịn đến mức trán đổ đầy mồ hôi, "Cứ vậy mà ngủ đi."
Lâm Quỳnh: "Nhưng nếu không tháo ra sẽ rất khó chịu đó!"
Phó Hành Vân nghiến răng, "Vậy em giúp tôi, cứ cầm nó mà đi ngủ."
Lâm Quỳnh nghe xong, này được nha.
Sau đó cậu không hề buông tay, cứ vậy vùi đầu vào lòng anh ngủ, hôm nay ngoài say rượu ra còn bị kinh sợ, chưa được mấy phút Lâm Quỳnh đã ngủ say như chết.
Phó Hành Vân thấy vậy mới nhích ra khỏi tay Lâm Quỳnh, nhưng mới nhích được một nửa, ánh mắt lại rơi trên khuôn mặt say ngủ của cậu.
Lâm Quỳnh ngủ rồi.
......
Hôm sau, Lâm Quỳnh thức dậy, nhìn mặt trời đã lên cao bên ngoài, vừa xem giờ, đã là giữa trưa rồi, muốn chống tay ngồi dậy, nhưng một cánh tay tê rần, giống như đi chặt gỗ cả đêm vậy.
Nếu đã không dậy nổi thì cứ ngủ thêm vậy, Lâm Quỳnh lại một lần nữa làm tổ trong chăn, quay đầu ngắm nhìn Phó Hành Vân.
Anh vẫn đang ngủ say, mái tóc hay chải chuốt gọn gàng lúc này rối mù, khuôn mặt đẹp trai miễn bàn bớt đi vài phần nghiêm nghị, như thế này trông rất trẻ.
Lâm Quỳnh giơ tay mân mê tóc anh.
Chuyện tối qua thật quá đáng sợ, khiến lòng cậu đến tận bây giờ vẫn sót lại dư âm, nhưng may mà Phó Hành Vân đã tới.
Lâm Quỳnh cận thận từng chút nép vào người anh, sợ sẽ làm anh thức giấc, sau đó cứ vậy mà ngắm nhìn anh.
Phó Hành Vân vừa tỉnh lại liền nhìn thấy đôi mắt sáng như sao kia, ngây ngưởi.
Lâm Quỳnh thấy anh tỉnh rồi, lập tức nở nụ cười, "Chào buổi sáng."
Phó Hành Vân vẫn còn đang ngái ngủ, giơ tay kéo cậu vào trong lòng.
"Ngủ thêm chút nữa đi."
Tối qua sau khi dùng tay của cậu để "giải quyết" sau đó đi tắm thì trời đã hửng sáng rồi.
Lâm Quỳnh lập tức ngây người, những vẫn ngoan ngoãn, không chút phản kháng, nhìn Phó Hành Vân đang nhắm mắt, thận trọng hỏi: "Hành Vân, anh còn giận không?"
Ánh mặt trời khiến anh chói mắt, Phó Hành Vân nhíu mày vùi đầu vào cổ cậu.
"Anh vẫn còn giận phải không?"
Lâm Quỳnh nói tiếp: "Nếu như anh vẫn còn giận em...."
Lời còn chưa nói xong, mông đã vị vỗ một cái.
Giọng anh mang theo chút lười biếng và mệt mỏi: "Suy nghĩ lung tung cái gì?!"
Lâm Quỳnh lập tức ngoan ngoãn, bĩu môi, Phó Hành Vân đột nhiên hung dữ với cậu, cậu cũng không nói gì.
Thấy cậu không có động tĩnh, Phó Hành Vân khẽ ngẩng đầu lên, "Sao vậy?"
Lâm Quỳnh quay mặt đi: "Không có gì...."
Phó Hành Vân giơ tay vuốt ve mặt cậu, "Cáu gì đó?"
Lâm Quỳnh quấn mình vào chăn, "Cáu ngủ."
Anh nhìn cậu, môi khẽ cong lên, "Tôi đã hết giận rồi, em còn cáu cái gì?"
Lâm Quỳnh nghe xong liền ló đầu ra, "Này là anh nói đó nhé."
Phó Hành Vân: "Ừm."
Lâm Quỳnh nghe xong mới lần nữa mỉm cười.
Phó Hành Vân thì thầm bên tai cậu: "Còn li hôn nữa không?"
"Không li nữa."
Lâm Quỳnh ôm chặt cái đầu chó của anh, cười tươi như hoa, vừa nói vừa hôn lên mặt anh hai cái.
Phó Hành Vân thấy vậy còn tạm được, lại nghiêng bên mặt còn lại qua chờ cậu.
Lâm Quỳnh nhìn anh, "Anh trẹo cổ hả?"
Phó Hành Vân:....
- _-
"Mau!"
"Cố định lại, giữ được bao nhiêu thì giữ!"
....
Vương Trình nhìn chiếc điện thoại sắp bị gọi cháy máy của mình, "Không cần bàn chuyện tiền bạc với họ, điều cần làm nhất bây giờ là giảm độ hot của nó xuống!"
"Chuyện này chắc không ém nổi, Lâm Quỳnh tiêu rồi."
Nhân viên bên kia nghe xong mà đau đầu, thậm chí có thể nói là cả công ty từ trên xuống dưới đều đang hỗn loạn.
Công ty bọn họ hiện tại chỉ có một cây hái tiền là Lâm Quỳnh, những người còn lại dù lăn lộn muốn chai mặt thế nào thì độ hot vẫn chỉ ngang người mới, nhưng gần đây Lâm Quỳnh nổi bạo, giá trị tăng cao, khiến tiền thưởng của hắn còn tăng thêm một đống.
Một năm trở lại đây một mình cậu nuôi sống cả công ty.
Nhưng hôm nay, mới sáng sớm tinh mơ đã rộ tin "bao nuôi", "chen chân vào gia đình người khác."
Đừng nói đến người quản lý như Vương Trình, ngay cả ông sếp nhà họ cũng giận điên lên rồi.
Bây giờ đột hot trên weibo rất cao, không có dấu hiệu giảm, mỗi hot search thôi là đã có ba cái rồi.
#Lâm Quỳnh bao nuôi
#Lâm Quỳnh video
#Lâm Quỳnh rơi micro
Mức độ bàn luận của mỗi một hashtag đều rất cao.
Có một tài khoản có tick xanh dẫn đầu dư luận, đưa ra tổng kết.
"Những má fan muốn tẩy trắng cho Lâm Quỳnh có thể nghỉ được rồi đó, chuyện này đã rõ rồi, thứ nhất, Lâm Quỳnh làm rơi micro khi người ta giới thiệu tới ông lớn kia."
"Đừng có bao biện là tay vô tình cầm không chắc, lần thứ nhất đã nhặt lên rồi mà còn làm rớt lần hai, cái này không thể vào là vô tình."
"Thứ hai, đoạn camera giám sát cho thấy tối qua Lâm Quỳnh vào chung phòng khách sạn với một người đàn ông cao to, không sai, chính là ông lớn xuất hiện ở sự kiện vào ban ngày, Lâm Quỳnh cùng người ta vào khách sạn làm gì thì không cần tôi nói nữa đâu nhỉ."
"Thứ ba, ông lớn đó đã kết hôn rồi, hành vi của Lâm Quỳnh chính là chen chân vào gia đình người khác."
Dòng tổng kết này khiến không ít cộng đồng mạng sục sôi.
"Huhuhu, người tôi có độc hả, đu ai là người đó dính phốt."
"Lâm Quỳnh!"
"Tôi giờ chỉ mong anh hãy cứ làm chúa hề, tại sao anh lại làm ra loại chuyện đó chứ?!"
"Hỡi ơi, tôi mất ông chồng câm rồi."
"Tôi có một câu hỏi, mặc dù Lâm Quỳnh được bao nuôi, nhưng mà ngoại hình của ông lớn kia cũng ngon nghẻ đó, sao không chửi anh ta đi."
Chủ tus trả lời, "Không dám."
"...."
"Aaaaaaaaa tại sao!"
"Tại sao lại thành thế này!"
"Tôi vừa mới đu anh trai trúc mã thôi mà, sao lại thế này rồi."
"Lâm Quỳnh, anh được lắm!"
"Anh được lắm rồi đó!"
"À thì, thật ra mọi người có từng nghĩ, hai người đó.... Có khi nào là một đôi không?"
"Không thể nào."
"Không thể nào."
"Không thể nào."
"?"
"Tại sao không thể?"
"Nếu chồng của Lâm Quỳnh là ông lớn kia, phim này chắc phải đổi kịch bản mất, vai chính chỉ có mình anh ấy!"
Lâm Quỳnh nhất thời chưa phản ứng kịp, môi lập tức chạm vào má phải anh.
Thấy anh liên tục né tránh, lòng đầy ấm ức lên tiếng, "Anh không thích em hôn anh."
Vì vừa rồi khóc rất lâu, bây giờ mắt vẫn còn đỏ, ầng ậng nước nhìn anh, "Anh không tha thứ cho em, cũng không thích em hôn anh."
Cái đầu nhỏ suy nghĩ lung tung, "Anh không thích em."
Phó Hành Vân vô thức mở miệng, "Không phải."
Lâm Quỳnh lại nhích nhích trên người anh, "Vậy sao anh không hôn em, cũng không cho em hôn anh?"
"Trước đây anh... Không phải trước đây anh thích nhất là hôn em sao?"
Hầu kết Phó Hành Vân động đậy, toàn thân nóng rực.
Nhưng người đang ngồi trên người anh lại như không biết gì cả, không ngừng nhúc nhích lung tung.
Người mình thích hôn mình, anh không phải không có du͙ƈ vọиɠ, nhưng cậu còn đang say, anh không thể nhân lúc này mà làm ra chuyện đó.
"Nào có không cho em hôn tôi."
"Vậy sao anh lại tránh?"
Phó Hành Vân đưa ra một lý do, "Em nhìn đồng hồ đi."
Sau đó giơ chiếc đồng hồ trên cổ tay lên trước mặt Lâm Quỳnh, "Không còn sớm nữa, nên đi ngủ thôi."
Lâm Quỳnh chỉ nhìn thấy hình ảnh nhòe nhoẹt, nhưng nghe đối phương nói nên đi ngủ, vẫn ngoan ngoãn ngồi dậy trên người anh.
Phó Hành Vân lập tức hít sâu một hơi.
Lâm Quỳnh nhỏ giọng thì thầm: "Thắt lưng của anh cọ vào người em rồi."
("Thắt lưng" ý)
Phó Hành Vân:....
Sau đó Phó Hành Vân muốn bế cậu lên giường, nhưng Lâm Quỳnh lại không chịu, "Đi tắm đã."
Phó Hành Vân nhìn cậu, "Em say rồi, hôm nay không tắm."
Ai ngờ Lâm Quỳnh lại cực kì cố chấp, "Tắm!"
"Tắm!"
Cậu vạch quần áo trên người anh ra, "Vừa rồi có người đụng vào em."
Nói rồi túm tay Phó Hành Vân, luồn vào trong tấm khăn choàng trên người mình, nghiêm túc nói: "Đây, đây, đây nữa, đều bị đụng vào."
Phó Hành Vân đột nhiên hối hận vì bàn tay hư hỏng của mình trước đó, bây giờ anh hoàn toàn là người chịu tội.
Trước đó hù dọa cậu, bây giờ mới thế này.
Nội tâm nói với anh rằng phải rút tay ra, nhưng tay lại không hề nhúc nhích.
Lâm Quỳnh nhìn anh với ánh mắt ngây thơ.
Phó Hành Vân hít sâu một hơi, bất lực đưa cậu vào bồn tắm.
Lâm Quỳnh thấy sắp được đi tắm liền vứt chiếc khăn choàng trên người đi, chân mày Phó Hành Vân giật giật, nhanh tay quấn cậu lại một lần nữa.
Lâm Quỳnh thắc mắc: "Quấn lại vậy sao tắm được?"
Phó Hành Vân bế cậu đặt lên bồn rửa, "Đợi một chút."
Nói xong, liền xắn tay áo lên giúp cậu pha nước.
Cánh tay anh rắn chắc, mạnh mẽ, bế cậu thì khỏi phải bàn, lúc này chiếc sơ mi trắng đang được xắn lên đến khuỷu tay, cơ tay sắn chắc, gân xanh như ẩn như hiện.
Phó Hành Vân không ngừng dùng tay thử nhiệt độ của nước, cả đời anh chưa từng làm việc này cho ai.
Đợi đến khi pha nước xong, anh mới quay người định để cậu đi tắm.
Lâm Quỳnh thấy vậy, lập tức vứt tấm chăn mỏng trên bồn rửa, Phó Hành Vân cứng nhắc quay đầu đi, đến khi nghe "bõm" một tiếng mới từ từ quay đầu lại.
Lâm Quỳnh say bí tỉ, đi tắm không thể không có người canh, nhưng nhìn cậu, toàn thân anh lại nóng rực, Phó Hành Vân bước đến bên bồn rửa, định rửa mặt, lát nữa đi dội nước lạnh cũng được.
Nhưng vừa mới cất bước, nhóc sâu rượu kia đã lên tiếng, "Đi đâu?"
Phó Hành Vân: "Rửa mặt."
Lâm Quỳnh nhìn anh: "Anh không tắm với em hả?"
....
Phó Hành Vân hít sâu một hơi, "Bồn tắm không chứa nổi hai người."
Sau đó cất bước đi về phía bồn rửa, đợi cậu tắm xong, Phó Hành Vân mới đưa cậu ra khỏi bồn tắm, đặt cậu lên giường, dùng chăn bọc lại.
"Tôi đi tắm, em ngủ trước đi."
Nửa khuôn mặt của Lâm Quỳnh vùi trong chăn, chỉ thấy cái đầu nho nhỏ khẽ gật.
Phó Hành Vân nhìn rồi đứng dậy đi vào phòng tắm.
Vừa mới tắm nước lạnh được một nửa đã nghe bên ngoài vang lên tiếng gọi, "Hành Vân!"
"Hành Vân, anh còn đó không?!"
Trên giường chỉ có một mình, Lâm Quỳnh thấy hơi bất an, cũng sợ Phó Hành Vân đi mất.
Giọng anh vang lên, "Có."
Một lúc sau, "Hành Vân, anh còn đó không?"
Phó Hành Vân:....
Cuối cùng anh chỉ có thể mở toang cửa phòng tắm ra mà tắm.
Lau khô nước trên người, Phó Hành Vân mặc áo choàng tắm rồi đi đến.
Lâm Quỳnh thấy anh, lập tức nhích đến như sâu tằm con, sau đó giơ một tay ra vỗ vỗ vị trí kế bên mình.
Trên mặt viết đầy câu, đến đây nào, đến đây nào!
Mặt mày Phó Hành Vân trở nên dịu dàng, nằm xuống kế bên cậu, Lâm Quỳnh lại cuộn mình trong chăn, nhích nhích lại gần anh, muốn ôm anh ngủ.
Phó Hành Vân vừa định từ chối liền thấy Lâm Quỳnh chia một nửa chiếc chăn đang quấn trên người mình cho anh.
"Anh cũng đắp đi."
Nụ cười của cậu quá thơ ngây, nhất thời khiến anh cảm thấy mình như kẻ tội đồ.
Lâm Quỳnh chỉ muốn ôm anh ngủ một giấc, nhưng trong đầu anh lại ngập tràn ý nghĩ dơ bẩn.
Nhất thời cảm thấy những gì anh học trong sách trước đó sắp sửa bị mang cho chó ăn hết rồi.
Nhưng lại không nỡ từ chối, chỉ có thể ôm cậu vào lòng, Phó Hành Vân cho dù có dội nước lạnh rồi nhưng người anh vẫn nóng, như cái lò vậy.
Lâm Quỳnh nhúc nhích trong lòng anh, tìm một vị trí thoải mái để nằm.
Sau đó Lâm Quỳnh đột nhiên sửng sốt, "Hành Vân."
Phó Hành Vân thở gấp, giọng khàn đi, "Sao vậy?"
Lâm Quỳnh nhìn anh bằng đôi mắt trong veo, "Sao anh đi ngủ mà còn đeo thắt lưng vậy?"
Cũng không biết đối phương còn có sở thích này.
Phó Hành Vân:....
Lâm Quỳnh: "Không khó chịu hả?"
".... Khó chịu."
Lâm Quỳnh vừa nghe liền vội nói: "Vậy em tháo ra giúp anh nhé."
Chân mày Phó Hành Vân giật giật, "Không cần đâu."
Lâm Quỳnh thấu hiểu, "Anh không cần khách sáo với em đâu."
Phó Hành Vân:? "Em là công dân nhiệt tình."
"...."
Nói rồi định chạm vào.
Cơ thể anh lập tức cứng đờ, Lâm Quỳnh nhíu mày, "Sao anh lại đeo thắt lưng bản to vậy?"
Một tay không cầm hết luôn.
Phó Hành Vân nhịn đến mức trán đổ đầy mồ hôi, "Cứ vậy mà ngủ đi."
Lâm Quỳnh: "Nhưng nếu không tháo ra sẽ rất khó chịu đó!"
Phó Hành Vân nghiến răng, "Vậy em giúp tôi, cứ cầm nó mà đi ngủ."
Lâm Quỳnh nghe xong, này được nha.
Sau đó cậu không hề buông tay, cứ vậy vùi đầu vào lòng anh ngủ, hôm nay ngoài say rượu ra còn bị kinh sợ, chưa được mấy phút Lâm Quỳnh đã ngủ say như chết.
Phó Hành Vân thấy vậy mới nhích ra khỏi tay Lâm Quỳnh, nhưng mới nhích được một nửa, ánh mắt lại rơi trên khuôn mặt say ngủ của cậu.
Lâm Quỳnh ngủ rồi.
......
Hôm sau, Lâm Quỳnh thức dậy, nhìn mặt trời đã lên cao bên ngoài, vừa xem giờ, đã là giữa trưa rồi, muốn chống tay ngồi dậy, nhưng một cánh tay tê rần, giống như đi chặt gỗ cả đêm vậy.
Nếu đã không dậy nổi thì cứ ngủ thêm vậy, Lâm Quỳnh lại một lần nữa làm tổ trong chăn, quay đầu ngắm nhìn Phó Hành Vân.
Anh vẫn đang ngủ say, mái tóc hay chải chuốt gọn gàng lúc này rối mù, khuôn mặt đẹp trai miễn bàn bớt đi vài phần nghiêm nghị, như thế này trông rất trẻ.
Lâm Quỳnh giơ tay mân mê tóc anh.
Chuyện tối qua thật quá đáng sợ, khiến lòng cậu đến tận bây giờ vẫn sót lại dư âm, nhưng may mà Phó Hành Vân đã tới.
Lâm Quỳnh cận thận từng chút nép vào người anh, sợ sẽ làm anh thức giấc, sau đó cứ vậy mà ngắm nhìn anh.
Phó Hành Vân vừa tỉnh lại liền nhìn thấy đôi mắt sáng như sao kia, ngây ngưởi.
Lâm Quỳnh thấy anh tỉnh rồi, lập tức nở nụ cười, "Chào buổi sáng."
Phó Hành Vân vẫn còn đang ngái ngủ, giơ tay kéo cậu vào trong lòng.
"Ngủ thêm chút nữa đi."
Tối qua sau khi dùng tay của cậu để "giải quyết" sau đó đi tắm thì trời đã hửng sáng rồi.
Lâm Quỳnh lập tức ngây người, những vẫn ngoan ngoãn, không chút phản kháng, nhìn Phó Hành Vân đang nhắm mắt, thận trọng hỏi: "Hành Vân, anh còn giận không?"
Ánh mặt trời khiến anh chói mắt, Phó Hành Vân nhíu mày vùi đầu vào cổ cậu.
"Anh vẫn còn giận phải không?"
Lâm Quỳnh nói tiếp: "Nếu như anh vẫn còn giận em...."
Lời còn chưa nói xong, mông đã vị vỗ một cái.
Giọng anh mang theo chút lười biếng và mệt mỏi: "Suy nghĩ lung tung cái gì?!"
Lâm Quỳnh lập tức ngoan ngoãn, bĩu môi, Phó Hành Vân đột nhiên hung dữ với cậu, cậu cũng không nói gì.
Thấy cậu không có động tĩnh, Phó Hành Vân khẽ ngẩng đầu lên, "Sao vậy?"
Lâm Quỳnh quay mặt đi: "Không có gì...."
Phó Hành Vân giơ tay vuốt ve mặt cậu, "Cáu gì đó?"
Lâm Quỳnh quấn mình vào chăn, "Cáu ngủ."
Anh nhìn cậu, môi khẽ cong lên, "Tôi đã hết giận rồi, em còn cáu cái gì?"
Lâm Quỳnh nghe xong liền ló đầu ra, "Này là anh nói đó nhé."
Phó Hành Vân: "Ừm."
Lâm Quỳnh nghe xong mới lần nữa mỉm cười.
Phó Hành Vân thì thầm bên tai cậu: "Còn li hôn nữa không?"
"Không li nữa."
Lâm Quỳnh ôm chặt cái đầu chó của anh, cười tươi như hoa, vừa nói vừa hôn lên mặt anh hai cái.
Phó Hành Vân thấy vậy còn tạm được, lại nghiêng bên mặt còn lại qua chờ cậu.
Lâm Quỳnh nhìn anh, "Anh trẹo cổ hả?"
Phó Hành Vân:....
- _-
"Mau!"
"Cố định lại, giữ được bao nhiêu thì giữ!"
....
Vương Trình nhìn chiếc điện thoại sắp bị gọi cháy máy của mình, "Không cần bàn chuyện tiền bạc với họ, điều cần làm nhất bây giờ là giảm độ hot của nó xuống!"
"Chuyện này chắc không ém nổi, Lâm Quỳnh tiêu rồi."
Nhân viên bên kia nghe xong mà đau đầu, thậm chí có thể nói là cả công ty từ trên xuống dưới đều đang hỗn loạn.
Công ty bọn họ hiện tại chỉ có một cây hái tiền là Lâm Quỳnh, những người còn lại dù lăn lộn muốn chai mặt thế nào thì độ hot vẫn chỉ ngang người mới, nhưng gần đây Lâm Quỳnh nổi bạo, giá trị tăng cao, khiến tiền thưởng của hắn còn tăng thêm một đống.
Một năm trở lại đây một mình cậu nuôi sống cả công ty.
Nhưng hôm nay, mới sáng sớm tinh mơ đã rộ tin "bao nuôi", "chen chân vào gia đình người khác."
Đừng nói đến người quản lý như Vương Trình, ngay cả ông sếp nhà họ cũng giận điên lên rồi.
Bây giờ đột hot trên weibo rất cao, không có dấu hiệu giảm, mỗi hot search thôi là đã có ba cái rồi.
#Lâm Quỳnh bao nuôi
#Lâm Quỳnh video
#Lâm Quỳnh rơi micro
Mức độ bàn luận của mỗi một hashtag đều rất cao.
Có một tài khoản có tick xanh dẫn đầu dư luận, đưa ra tổng kết.
"Những má fan muốn tẩy trắng cho Lâm Quỳnh có thể nghỉ được rồi đó, chuyện này đã rõ rồi, thứ nhất, Lâm Quỳnh làm rơi micro khi người ta giới thiệu tới ông lớn kia."
"Đừng có bao biện là tay vô tình cầm không chắc, lần thứ nhất đã nhặt lên rồi mà còn làm rớt lần hai, cái này không thể vào là vô tình."
"Thứ hai, đoạn camera giám sát cho thấy tối qua Lâm Quỳnh vào chung phòng khách sạn với một người đàn ông cao to, không sai, chính là ông lớn xuất hiện ở sự kiện vào ban ngày, Lâm Quỳnh cùng người ta vào khách sạn làm gì thì không cần tôi nói nữa đâu nhỉ."
"Thứ ba, ông lớn đó đã kết hôn rồi, hành vi của Lâm Quỳnh chính là chen chân vào gia đình người khác."
Dòng tổng kết này khiến không ít cộng đồng mạng sục sôi.
"Huhuhu, người tôi có độc hả, đu ai là người đó dính phốt."
"Lâm Quỳnh!"
"Tôi giờ chỉ mong anh hãy cứ làm chúa hề, tại sao anh lại làm ra loại chuyện đó chứ?!"
"Hỡi ơi, tôi mất ông chồng câm rồi."
"Tôi có một câu hỏi, mặc dù Lâm Quỳnh được bao nuôi, nhưng mà ngoại hình của ông lớn kia cũng ngon nghẻ đó, sao không chửi anh ta đi."
Chủ tus trả lời, "Không dám."
"...."
"Aaaaaaaaa tại sao!"
"Tại sao lại thành thế này!"
"Tôi vừa mới đu anh trai trúc mã thôi mà, sao lại thế này rồi."
"Lâm Quỳnh, anh được lắm!"
"Anh được lắm rồi đó!"
"À thì, thật ra mọi người có từng nghĩ, hai người đó.... Có khi nào là một đôi không?"
"Không thể nào."
"Không thể nào."
"Không thể nào."
"?"
"Tại sao không thể?"
"Nếu chồng của Lâm Quỳnh là ông lớn kia, phim này chắc phải đổi kịch bản mất, vai chính chỉ có mình anh ấy!"
Danh sách chương