Lâm Quỳnh nhìn tiền giấy rơi trước mắt mình, nhất thời cảm thấy trời đất sụp đổ.
"Không!"
"Không được!"
"Không được!"
Lâm Quỳnh gào lên, bò dậy, ga giường trắng tinh đầy dấu vết của sự vùng vẫy, giống như bị vây trong lưới đánh cá vậy, dù cậu có vùng vẫy cách nào cũng không thoát ra được.
Phó Hành Vân khẽ nhổm người dậy, chầm chậm đặt tay lên vai cậu, khẽ dùng sức lần nữa đè Lâm Quỳnh xuống giường.
"Không phải em thích tiền nhất sao?"
Nói rồi lướt ánh mắt xuống từ vùng cổ trắng nõn cho đến cặp đùi của đối phương.
Lúc này chân của của đối phương vẫn đang đạp loạn xạ, khiến làn da dần đỏ lên.
Trên người cậu bây giờ đến một mảnh vải che thân cũng không có, Lâm Quỳnh biết đối phương đang nhìn mình, ánh mắt đó rực cháy, như muốn cắn nuốt từng tấc da cậu, cậu sợ đến mức cả người run lên.
Cậu sợ, cậu muốn rời khỏi đây, ánh mắt của người xa lạ khiến cậu ghê tởm.
Phó Hành Vân bị khơi dậy hứng thú, ngắm nhìn vòng eo của Lâm Quỳnh đang run rẩy, săn chắc, thon gọn, trắng đến phát sáng.
"Em sợ?"
Nói rồi giơ tay vuốt ve làn da trắng nõn trên eo, "Em cũng biết sợ?"
Lâm Quỳnh lập tức càng run rẩy hơn, nhiệt độ truyền đến từ lòng bàn tay đối phương khiến cậu đau đớn, cậu giơ tay muốn đẩy ra nhưng không thành.
Lâm Quỳnh không biết tại sao, lúc này trong đầu đều đang nghĩ đến Phó Hành Vân.
Nếu như Phó Hành Vân ở đây thì tốt rồi.
Nếu như Phó Hành Vân ở đây... Nếu như Phó Hành Vân ở đây....
Hốc mắt Lâm Quỳnh lập tức đỏ hoe.
Nếu như Phó Hành Vân ở đây chắc chắn sẽ không để người khác bắt nạt cậu.
Nhưng mà... Nhưng mà Phó Hành Vân bị cậu chọc giận bỏ đi mất rồi, bị cậu lừa gạt hết lần này đến lần khác, bị lời nói dối hết lần này đến lần khác của cậu chọc giận bỏ đi rồi.
Thật ra trong lòng cậu hiểu rõ hơn ai hết rằng Phó Hành Vân tốt với cậu, ban đầu khi kết hôn mặc dù không ưa cậu nhưng vẫn cho cậu căn phòng lớn, cho cậu thẻ vàng mà cả hai đời cậu chưa từng có được.
Trừ tình yêu của một người chồng dành cho bạn đời của mình ra thì cái gì anh cũng đều cho cậu.
Những tháng ngày say đó... Lâm Quỳnh túm chặt ga giường, những tháng ngày sau đó cũng là khoảng thời gian hạnh phúc nhất, vô lo vô nghĩ của cậu.
Phó Hành Vân nhìn cậu với ánh mắt dịu dàng trìu mến trước nay chưa từng có, khiến cậu say ngất ngây như ngâm mình trong đầm rượu.
Một con người vốn lạnh lùng lại đâm chồi, tựa như hơi ấm mùa xuân chợt đến, không còn quay về giá lạnh nữa, mãi mãi lưu lại một cách nồng nàn.
Lâm Quỳnh sợ hãi cắn chặt môi, hơi thở ngày càng dồn dập, trong đầu đều là cảnh tượng lúc Phó Hành Vân tỏ tình với cậu.
Phó Hành Vân cẩn thận từng li từng tí hỏi cậu, có thể ở bên anh không.
Cậu trốn đi, nhưng trái tim lại bị khóa chặt trên người anh, không thể quay về.
Mãi đến bây giờ Lâm Quỳnh mới biết mình muốn yêu anh, muốn ở bên anh, muốn anh vẫn dùng anh mắt dịu dàng như thế nhìn mình.
Nhưng ánh mắt Phó Hành Vân nhìn cậu ở sự kiện hôm nay, đôi mắt sâu không thấy đáy của đối phương, sớm đã không còn sự dịu dàng hay yêu thích dành cho cậu, một ánh nhìn khiến cậu rơi vào giá lạnh.
Cậu không nhịn được mà nghĩ, có phải Phó Hành Vân sau khi biết cậu kết hôn với anh chỉ vì tiền thì sẽ không thích cậu nữa không.
Có phải anh thất vọng về cậu lắm không, sau này sẽ không yêu cậu nữa.
Nhưng với những việc cậu đã làm thì có tư cách gì mà được anh tiếp tục yêu thương.
Người nói rời đi là cậu, lừa dối anh cũng là cậu, người chạy trốn cũng là cậu.
Bàn tay trên eo vẫn lướt xuống dưới, Lâm Quỳnh lập tức nổi da gà, "Buông tay!!!"
Lâm Quỳnh muốn kéo đôi tay kia ra, nhưng lại không có chút sức lực nào.
Sau đó giống như nắm lấy cọng cỏ cứu mạng, lặp lại lần nữa: "Anh biết chồng tôi là ai không?!"
"Anh... Nếu anh dám động vào tôi, anh chết chắc rồi!"
Rõ ràng là uy hiếp, nhưng giọng nói lại không ngừng run rẩy, căn bản không nghe ra được chút đáng sợ nào của lời uy hiếp.
Lâm Quỳnh thở dốc, đôi vai trắng nõn run lên, không ngừng vùng vẫy.
Thấy bàn tay kia vẫn lướt trên da mình và không có ý định rời đi, mồ hôi cậu túa ra, sợ hãi nói: "Chồng tôi là Phó Hành Vân đấy!"
"Nếu anh dám động vào tôi, tôi sẽ nói với anh ấy, cho anh một bài học!!!"
Phó Hành Vân nhìn người vùng vẫy trong vô vọng trên giường, nghe được lời cậu nói, trong lòng không rõ là cảm xúc gì.
Lâm Quỳnh cũng có lúc nhớ đến anh.
Phó Hành Vân rõ hơn ai hết, nếu như Lâm Quỳnh không bị uy hiếp thì căn bản sẽ không nhớ đến anh, cũng sẽ không tìm đến anh.
Bây giờ cần anh, chỉ đơn giản là muốn thoát khỏi cảnh khốn cùng này thôi.
Một câu lão biếи ŧɦái mà quản lý của cậu nói vẫn văng vẳng bên tai anh.
Lời Lâm Quỳnh vừa nói xong, đôi tay kia liền dừng lại.
Giống như thật sự bị uy hiếp vậy.
Lâm Quỳnh gần như là ngay lập tức thở phào trong lòng, sau đó giống như có được sự bảo vệ vậy, kiệt sức ngã nằm trên giường.
Một cánh tay muốn với lấy chăn che chắn cơ thể mình, nhưng cánh tay đó vừa giơ ra được một nửa đã bị người ta tóm lấy.
Lâm Quỳnh lập tức trợn tròn mắt, sự kinh sợ trong ánh mắt như trào ra.
Cậu gạt đối phương ra, cảnh giác nói: "Anh muốn làm gì?!"
"Anh không sợ sao?!"
Anh mở miệng hỏi lại, "Sợ cái gì?"
Lâm Quỳnh sợ hãi, muốn nhanh chóng bò đi, "Anh không sợ chồng tôi dạy dỗ anh sao?!"
"Dạy dỗ tôi?"
Anh túm chặt mắt cá chân cậu, kéo cậu về, "Hai người sắp li hôn rồi, anh ta sao phải dạy dỗ tôi?"
....
"Cho dù hôm nay tôi có ngủ với cậu thì cậu làm gì được tôi chứ?"
Đến tận lúc này hai người vẫn chưa nhìn vào mắt nhau, Lâm Quỳnh quay lưng lại với anh mà vùng vẫy, anh từ trên cao nhìn thấy tất cả.
Khi đối phương chơi anh, đâu có thấy đáng thương như vậy, thậm chí còn kiêu ngạo như chú cáo nhỏ, xoay anh mòng mòng.
Anh là người như vậy, tất cả những người đắc tội anh, anh đều sẽ trả đũa.
Lâm Quỳnh vốn dĩ là một ngoại lệ, nhưng đối phương một lần nữa từ chối anh và bỏ chạy cũng khiến anh không thể cho cậu thêm ngoại lệ nữa.
Khi biết được lời nói dối đằng sau cuộc hôn nhân này, cái đầu tiên anh nghĩ tới không phải là trách cậu, mà là cuối cùng cũng biết được tại sao Lâm Quỳnh lại không thích mình rồi, ngày hôm đó anh uống rất nhiều rượu, cái gì trong nhà đập được là sẽ đập....
Nhưng lại không nỡ đập phá phòng đối phương.
Anh cảm thấy rồi sẽ có ngày Lâm Quỳnh quay trở lại, nếu như phát hiện phòng mình lộn xộn sẽ giận mất.
Lâm Quỳnh có như thế nào anh vẫn thích.
Sau khi luật sư đưa bút ghi âm cho anh nghe, anh liền ôm một tia hi vọng cuối cùng mà chạy đến đây, sau khi sự phẫn nộ qua đi, lòng lại đầy quyến luyến, anh từng nghĩ sẽ nói với Lâm Quỳnh rằng anh không để bụng, không sao cả.
Coi như bây giờ không có tình cảm gì, nhưng hai người vẫn có thể thử xem sao, chuyện Lâm Quỳnh không thích làm, anh sẽ không làm, sẽ không miễn cưỡng cậu.
Đây là lần anh cúi đầu nhượng bộ nhiều nhất trong suốt ba mươi năm của cuộc đời mình, hèn mọn, chỉ muốn cậu quay về, trước giờ Phó Hành Vân chưa từng cúi đầu trước bất cứ người nào.
Nhưng cậu đã làm gì?!
Phó Hành Vân lúc này trông như một con thú hoang bị thương, không ngừng run lên.
Đối phương căn bản không để tâm đến anh.
Phủ định quá khứ của họ, thậm chí phủ định luôn cả sự tồn tại của anh.
Hôm nay khi MC hỏi cậu có người yêu không, ngay khoảnh khắc cậu lắc đầu, con tim anh đã chết.
Sự trân trọng và chân thành vốn có đã bắt đầu thối rữa, sự hèn mọn của anh chỉ đổi lấy sự vô tâm đến thậm tệ của cậu.
Anh không chịu nổi nữa rồi.
Thứ anh thích, anh nhất định phải có được, nếu như không có được thì hủy hoại nó đi cũng chẳng sao.
So với những người đắc tội anh trước đây, sự trả thù dành cho Lâm Quỳnh tựa mưa phùn mùa xuân mà thôi.
Nhưng cơn mưa phùn này cũng đủ khiến người ta há miệng than khóc.
Lâm Quỳnh nhất thời cảm thấy trời như sập xuống, nhưng giọng nói của đối phương vẫn tiếp tục vang lên, "Em thích tiền, vậy chơi với tôi một đêm, tôi cho em đủ số."
"Không... Không được.... Không..."
Hốc mắt Lâm Quỳnh đỏ hoe, nhìn tiền giấy rơi tán loạn trên giường, cậu không muốn, không muốn dù chỉ một đồng.
Thứ cậu khát vọng nhất lẽ nào là tiền thật sao? Cậu sống cả hai đời rồi mà vẫn chưa rõ.
Thứ mà cậu muốn tổng cộng chỉ có hai, tiền bạc và tình cảm.
Cái sau càng quan trọng hơn cái trước, nhưng cậu lại khóa nó lại mất rồi, đến một tia sáng cũng không thấy được.
Nếu như ban đầu cậu không bị lừa tiền, nếu như có người giúp cậu lúc lang thang cơ nhỡ, cho dù chỉ là một miếng bánh thôi cũng được....
Nhưng người khác đâu có nghĩa vụ phải làm như vậy, cậu mãi mãi không có được điều đó.
Không ai yêu cậu....
Suy nghĩ này khiến cậu bị đả kích nặng nề, bằng không đã không giấu nó đi như vậy.
Đến cả cậu cũng quên mất, đứa trẻ ngưỡng mộ nhìn vào tiệm đồ ngọt gia đình sau mỗi giờ tan học, từ ban đầu, thứ nó muốn chỉ là tình cảm.
Bức tường phòng ngự cuối cùng trong tim sụp đổ, nước mắt Lâm Quỳnh trào ra.
Giống như những hạt ngọc nối đuôi nhau thành dòng không ngừng chảy xuống.
Phó Hành Vân vốn còn muốn diễn kịch trêu đùa cậu thêm chút nữa, thấy cậu bất động, giơ tay vuốt ve đùi cậu, nhưng chỉ thấy Lâm Quỳnh vùi mặt vào trong chăn.
Phó Hành Vân nhíu mày, đối phương không lên tiếng, báo thù còn nghĩa lý gì nữa, anh giơ tay lật cậu lại.
Sau đó mắt lập tức trợn tròn, chỉ thấy Lâm Quỳnh một mực cắn chặt môi, nước mắt không ngừng rơi trên mặt, im lặng nức nở.
Vừa rồi hai người chưa hề đối mặt với nhau, nhìn Lâm Quỳnh lúc này, Phó Hành Vân nhất thời bất động.
Lồng ngực đau nhói.
Khóe mắt đối phương không ngừng rơi lệ, Phó Hành Vân vô thức giơ tay lên lau đi, giọng nói vốn lạnh băng đã dịu lại không ít, "Khóc cái gì?"
Rõ ràng người ban đầu lừa gạt anh là Lâm Quỳnh, anh chẳng qua chỉ báo thù mà thôi, nhưng chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ khiến cậu khóc thành thế này.
Lâm Quỳnh quay đầu, khẽ nghiêng mặt đi, nửa khuôn mặt vùi trên chiếc giường trắng tinh, mắt đỏ hoe, mũi cũng đỏ, tóc tai rối mù, nước mắt không ngừng tuôn trên má.
Thật đáng thương.
Thấy cậu không ngừng thút thít, Phó Hành Vân lập tức hết cả giận, sự ảo não và hối hận đan xen vào nhau, không cam tâm nhưng cũng không tài nào nhẫn tâm được.
Anh vốn cho rằng mình có thể ra tay tàn nhẫn với Lâm Quỳnh, nhưng khi chân chính đối mặt với khuôn mặt ấy, anh căn bản không xuống tay được.
Bàn tay Phó Hành Vân đưa lên lau nước mắt cho cậu vẫn chưa kịp rời đi đã bị cậu yếu ớt túm lấy, chỉ nghe giọng nói vừa nấc nghẹn, vừa run rẩy của cậu vang lên: "Xin anh, cầu xin anh có thể nào... Có thể nào đừng động vào tôi không."
"Xin anh.... Xin anh mà..."
Lâm Quỳnh bắt đầu cử động, chầm chầm ngồi dậy, yếu ớt quỳ trên giường, động tác biến thành kéo góc áo anh, ngẩng đầu nhìn anh như cầu xin kẻ bề trên.
"Cầu xin anh, cầu xin anh mà.... Tôi không cần số tiền này, tôi...." Lâm Quỳnh siết chặt hai tay, từng giọt nước mắt rơi xuống, chỉ thấy cậu như sắp sụp đổ rồi: "Tôi có người mình thích rồi...."
"Nhưng tôi đã làm sai nhiều chuyện, tôi không dám gặp anh ấy, nếu như anh còn động vào tôi, vậy thì tôi sẽ chẳng thể nào gặp anh ấy được nữa, xin anh.... Xin anh tha cho tôi đi mà."
Lâm Quỳnh không ngừng nức nở: "Xin anh, xin anh mà."
"Tôi... Tôi có thể cho anh cái khác."
Nói rồi bổ nhào qua một bên lục tìm thứ gì đó, cuối cùng từ trong ví tiền nơi túi quần lấy ra thẻ lương của mình.
Hai tay run rẩy đưa đến trước mặt anh, "Tôi cho anh tiền, cho anh tiền được không?"
"Chỗ này... Là tất cả tiền của tôi rồi."
"Không!"
"Không được!"
"Không được!"
Lâm Quỳnh gào lên, bò dậy, ga giường trắng tinh đầy dấu vết của sự vùng vẫy, giống như bị vây trong lưới đánh cá vậy, dù cậu có vùng vẫy cách nào cũng không thoát ra được.
Phó Hành Vân khẽ nhổm người dậy, chầm chậm đặt tay lên vai cậu, khẽ dùng sức lần nữa đè Lâm Quỳnh xuống giường.
"Không phải em thích tiền nhất sao?"
Nói rồi lướt ánh mắt xuống từ vùng cổ trắng nõn cho đến cặp đùi của đối phương.
Lúc này chân của của đối phương vẫn đang đạp loạn xạ, khiến làn da dần đỏ lên.
Trên người cậu bây giờ đến một mảnh vải che thân cũng không có, Lâm Quỳnh biết đối phương đang nhìn mình, ánh mắt đó rực cháy, như muốn cắn nuốt từng tấc da cậu, cậu sợ đến mức cả người run lên.
Cậu sợ, cậu muốn rời khỏi đây, ánh mắt của người xa lạ khiến cậu ghê tởm.
Phó Hành Vân bị khơi dậy hứng thú, ngắm nhìn vòng eo của Lâm Quỳnh đang run rẩy, săn chắc, thon gọn, trắng đến phát sáng.
"Em sợ?"
Nói rồi giơ tay vuốt ve làn da trắng nõn trên eo, "Em cũng biết sợ?"
Lâm Quỳnh lập tức càng run rẩy hơn, nhiệt độ truyền đến từ lòng bàn tay đối phương khiến cậu đau đớn, cậu giơ tay muốn đẩy ra nhưng không thành.
Lâm Quỳnh không biết tại sao, lúc này trong đầu đều đang nghĩ đến Phó Hành Vân.
Nếu như Phó Hành Vân ở đây thì tốt rồi.
Nếu như Phó Hành Vân ở đây... Nếu như Phó Hành Vân ở đây....
Hốc mắt Lâm Quỳnh lập tức đỏ hoe.
Nếu như Phó Hành Vân ở đây chắc chắn sẽ không để người khác bắt nạt cậu.
Nhưng mà... Nhưng mà Phó Hành Vân bị cậu chọc giận bỏ đi mất rồi, bị cậu lừa gạt hết lần này đến lần khác, bị lời nói dối hết lần này đến lần khác của cậu chọc giận bỏ đi rồi.
Thật ra trong lòng cậu hiểu rõ hơn ai hết rằng Phó Hành Vân tốt với cậu, ban đầu khi kết hôn mặc dù không ưa cậu nhưng vẫn cho cậu căn phòng lớn, cho cậu thẻ vàng mà cả hai đời cậu chưa từng có được.
Trừ tình yêu của một người chồng dành cho bạn đời của mình ra thì cái gì anh cũng đều cho cậu.
Những tháng ngày say đó... Lâm Quỳnh túm chặt ga giường, những tháng ngày sau đó cũng là khoảng thời gian hạnh phúc nhất, vô lo vô nghĩ của cậu.
Phó Hành Vân nhìn cậu với ánh mắt dịu dàng trìu mến trước nay chưa từng có, khiến cậu say ngất ngây như ngâm mình trong đầm rượu.
Một con người vốn lạnh lùng lại đâm chồi, tựa như hơi ấm mùa xuân chợt đến, không còn quay về giá lạnh nữa, mãi mãi lưu lại một cách nồng nàn.
Lâm Quỳnh sợ hãi cắn chặt môi, hơi thở ngày càng dồn dập, trong đầu đều là cảnh tượng lúc Phó Hành Vân tỏ tình với cậu.
Phó Hành Vân cẩn thận từng li từng tí hỏi cậu, có thể ở bên anh không.
Cậu trốn đi, nhưng trái tim lại bị khóa chặt trên người anh, không thể quay về.
Mãi đến bây giờ Lâm Quỳnh mới biết mình muốn yêu anh, muốn ở bên anh, muốn anh vẫn dùng anh mắt dịu dàng như thế nhìn mình.
Nhưng ánh mắt Phó Hành Vân nhìn cậu ở sự kiện hôm nay, đôi mắt sâu không thấy đáy của đối phương, sớm đã không còn sự dịu dàng hay yêu thích dành cho cậu, một ánh nhìn khiến cậu rơi vào giá lạnh.
Cậu không nhịn được mà nghĩ, có phải Phó Hành Vân sau khi biết cậu kết hôn với anh chỉ vì tiền thì sẽ không thích cậu nữa không.
Có phải anh thất vọng về cậu lắm không, sau này sẽ không yêu cậu nữa.
Nhưng với những việc cậu đã làm thì có tư cách gì mà được anh tiếp tục yêu thương.
Người nói rời đi là cậu, lừa dối anh cũng là cậu, người chạy trốn cũng là cậu.
Bàn tay trên eo vẫn lướt xuống dưới, Lâm Quỳnh lập tức nổi da gà, "Buông tay!!!"
Lâm Quỳnh muốn kéo đôi tay kia ra, nhưng lại không có chút sức lực nào.
Sau đó giống như nắm lấy cọng cỏ cứu mạng, lặp lại lần nữa: "Anh biết chồng tôi là ai không?!"
"Anh... Nếu anh dám động vào tôi, anh chết chắc rồi!"
Rõ ràng là uy hiếp, nhưng giọng nói lại không ngừng run rẩy, căn bản không nghe ra được chút đáng sợ nào của lời uy hiếp.
Lâm Quỳnh thở dốc, đôi vai trắng nõn run lên, không ngừng vùng vẫy.
Thấy bàn tay kia vẫn lướt trên da mình và không có ý định rời đi, mồ hôi cậu túa ra, sợ hãi nói: "Chồng tôi là Phó Hành Vân đấy!"
"Nếu anh dám động vào tôi, tôi sẽ nói với anh ấy, cho anh một bài học!!!"
Phó Hành Vân nhìn người vùng vẫy trong vô vọng trên giường, nghe được lời cậu nói, trong lòng không rõ là cảm xúc gì.
Lâm Quỳnh cũng có lúc nhớ đến anh.
Phó Hành Vân rõ hơn ai hết, nếu như Lâm Quỳnh không bị uy hiếp thì căn bản sẽ không nhớ đến anh, cũng sẽ không tìm đến anh.
Bây giờ cần anh, chỉ đơn giản là muốn thoát khỏi cảnh khốn cùng này thôi.
Một câu lão biếи ŧɦái mà quản lý của cậu nói vẫn văng vẳng bên tai anh.
Lời Lâm Quỳnh vừa nói xong, đôi tay kia liền dừng lại.
Giống như thật sự bị uy hiếp vậy.
Lâm Quỳnh gần như là ngay lập tức thở phào trong lòng, sau đó giống như có được sự bảo vệ vậy, kiệt sức ngã nằm trên giường.
Một cánh tay muốn với lấy chăn che chắn cơ thể mình, nhưng cánh tay đó vừa giơ ra được một nửa đã bị người ta tóm lấy.
Lâm Quỳnh lập tức trợn tròn mắt, sự kinh sợ trong ánh mắt như trào ra.
Cậu gạt đối phương ra, cảnh giác nói: "Anh muốn làm gì?!"
"Anh không sợ sao?!"
Anh mở miệng hỏi lại, "Sợ cái gì?"
Lâm Quỳnh sợ hãi, muốn nhanh chóng bò đi, "Anh không sợ chồng tôi dạy dỗ anh sao?!"
"Dạy dỗ tôi?"
Anh túm chặt mắt cá chân cậu, kéo cậu về, "Hai người sắp li hôn rồi, anh ta sao phải dạy dỗ tôi?"
....
"Cho dù hôm nay tôi có ngủ với cậu thì cậu làm gì được tôi chứ?"
Đến tận lúc này hai người vẫn chưa nhìn vào mắt nhau, Lâm Quỳnh quay lưng lại với anh mà vùng vẫy, anh từ trên cao nhìn thấy tất cả.
Khi đối phương chơi anh, đâu có thấy đáng thương như vậy, thậm chí còn kiêu ngạo như chú cáo nhỏ, xoay anh mòng mòng.
Anh là người như vậy, tất cả những người đắc tội anh, anh đều sẽ trả đũa.
Lâm Quỳnh vốn dĩ là một ngoại lệ, nhưng đối phương một lần nữa từ chối anh và bỏ chạy cũng khiến anh không thể cho cậu thêm ngoại lệ nữa.
Khi biết được lời nói dối đằng sau cuộc hôn nhân này, cái đầu tiên anh nghĩ tới không phải là trách cậu, mà là cuối cùng cũng biết được tại sao Lâm Quỳnh lại không thích mình rồi, ngày hôm đó anh uống rất nhiều rượu, cái gì trong nhà đập được là sẽ đập....
Nhưng lại không nỡ đập phá phòng đối phương.
Anh cảm thấy rồi sẽ có ngày Lâm Quỳnh quay trở lại, nếu như phát hiện phòng mình lộn xộn sẽ giận mất.
Lâm Quỳnh có như thế nào anh vẫn thích.
Sau khi luật sư đưa bút ghi âm cho anh nghe, anh liền ôm một tia hi vọng cuối cùng mà chạy đến đây, sau khi sự phẫn nộ qua đi, lòng lại đầy quyến luyến, anh từng nghĩ sẽ nói với Lâm Quỳnh rằng anh không để bụng, không sao cả.
Coi như bây giờ không có tình cảm gì, nhưng hai người vẫn có thể thử xem sao, chuyện Lâm Quỳnh không thích làm, anh sẽ không làm, sẽ không miễn cưỡng cậu.
Đây là lần anh cúi đầu nhượng bộ nhiều nhất trong suốt ba mươi năm của cuộc đời mình, hèn mọn, chỉ muốn cậu quay về, trước giờ Phó Hành Vân chưa từng cúi đầu trước bất cứ người nào.
Nhưng cậu đã làm gì?!
Phó Hành Vân lúc này trông như một con thú hoang bị thương, không ngừng run lên.
Đối phương căn bản không để tâm đến anh.
Phủ định quá khứ của họ, thậm chí phủ định luôn cả sự tồn tại của anh.
Hôm nay khi MC hỏi cậu có người yêu không, ngay khoảnh khắc cậu lắc đầu, con tim anh đã chết.
Sự trân trọng và chân thành vốn có đã bắt đầu thối rữa, sự hèn mọn của anh chỉ đổi lấy sự vô tâm đến thậm tệ của cậu.
Anh không chịu nổi nữa rồi.
Thứ anh thích, anh nhất định phải có được, nếu như không có được thì hủy hoại nó đi cũng chẳng sao.
So với những người đắc tội anh trước đây, sự trả thù dành cho Lâm Quỳnh tựa mưa phùn mùa xuân mà thôi.
Nhưng cơn mưa phùn này cũng đủ khiến người ta há miệng than khóc.
Lâm Quỳnh nhất thời cảm thấy trời như sập xuống, nhưng giọng nói của đối phương vẫn tiếp tục vang lên, "Em thích tiền, vậy chơi với tôi một đêm, tôi cho em đủ số."
"Không... Không được.... Không..."
Hốc mắt Lâm Quỳnh đỏ hoe, nhìn tiền giấy rơi tán loạn trên giường, cậu không muốn, không muốn dù chỉ một đồng.
Thứ cậu khát vọng nhất lẽ nào là tiền thật sao? Cậu sống cả hai đời rồi mà vẫn chưa rõ.
Thứ mà cậu muốn tổng cộng chỉ có hai, tiền bạc và tình cảm.
Cái sau càng quan trọng hơn cái trước, nhưng cậu lại khóa nó lại mất rồi, đến một tia sáng cũng không thấy được.
Nếu như ban đầu cậu không bị lừa tiền, nếu như có người giúp cậu lúc lang thang cơ nhỡ, cho dù chỉ là một miếng bánh thôi cũng được....
Nhưng người khác đâu có nghĩa vụ phải làm như vậy, cậu mãi mãi không có được điều đó.
Không ai yêu cậu....
Suy nghĩ này khiến cậu bị đả kích nặng nề, bằng không đã không giấu nó đi như vậy.
Đến cả cậu cũng quên mất, đứa trẻ ngưỡng mộ nhìn vào tiệm đồ ngọt gia đình sau mỗi giờ tan học, từ ban đầu, thứ nó muốn chỉ là tình cảm.
Bức tường phòng ngự cuối cùng trong tim sụp đổ, nước mắt Lâm Quỳnh trào ra.
Giống như những hạt ngọc nối đuôi nhau thành dòng không ngừng chảy xuống.
Phó Hành Vân vốn còn muốn diễn kịch trêu đùa cậu thêm chút nữa, thấy cậu bất động, giơ tay vuốt ve đùi cậu, nhưng chỉ thấy Lâm Quỳnh vùi mặt vào trong chăn.
Phó Hành Vân nhíu mày, đối phương không lên tiếng, báo thù còn nghĩa lý gì nữa, anh giơ tay lật cậu lại.
Sau đó mắt lập tức trợn tròn, chỉ thấy Lâm Quỳnh một mực cắn chặt môi, nước mắt không ngừng rơi trên mặt, im lặng nức nở.
Vừa rồi hai người chưa hề đối mặt với nhau, nhìn Lâm Quỳnh lúc này, Phó Hành Vân nhất thời bất động.
Lồng ngực đau nhói.
Khóe mắt đối phương không ngừng rơi lệ, Phó Hành Vân vô thức giơ tay lên lau đi, giọng nói vốn lạnh băng đã dịu lại không ít, "Khóc cái gì?"
Rõ ràng người ban đầu lừa gạt anh là Lâm Quỳnh, anh chẳng qua chỉ báo thù mà thôi, nhưng chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ khiến cậu khóc thành thế này.
Lâm Quỳnh quay đầu, khẽ nghiêng mặt đi, nửa khuôn mặt vùi trên chiếc giường trắng tinh, mắt đỏ hoe, mũi cũng đỏ, tóc tai rối mù, nước mắt không ngừng tuôn trên má.
Thật đáng thương.
Thấy cậu không ngừng thút thít, Phó Hành Vân lập tức hết cả giận, sự ảo não và hối hận đan xen vào nhau, không cam tâm nhưng cũng không tài nào nhẫn tâm được.
Anh vốn cho rằng mình có thể ra tay tàn nhẫn với Lâm Quỳnh, nhưng khi chân chính đối mặt với khuôn mặt ấy, anh căn bản không xuống tay được.
Bàn tay Phó Hành Vân đưa lên lau nước mắt cho cậu vẫn chưa kịp rời đi đã bị cậu yếu ớt túm lấy, chỉ nghe giọng nói vừa nấc nghẹn, vừa run rẩy của cậu vang lên: "Xin anh, cầu xin anh có thể nào... Có thể nào đừng động vào tôi không."
"Xin anh.... Xin anh mà..."
Lâm Quỳnh bắt đầu cử động, chầm chầm ngồi dậy, yếu ớt quỳ trên giường, động tác biến thành kéo góc áo anh, ngẩng đầu nhìn anh như cầu xin kẻ bề trên.
"Cầu xin anh, cầu xin anh mà.... Tôi không cần số tiền này, tôi...." Lâm Quỳnh siết chặt hai tay, từng giọt nước mắt rơi xuống, chỉ thấy cậu như sắp sụp đổ rồi: "Tôi có người mình thích rồi...."
"Nhưng tôi đã làm sai nhiều chuyện, tôi không dám gặp anh ấy, nếu như anh còn động vào tôi, vậy thì tôi sẽ chẳng thể nào gặp anh ấy được nữa, xin anh.... Xin anh tha cho tôi đi mà."
Lâm Quỳnh không ngừng nức nở: "Xin anh, xin anh mà."
"Tôi... Tôi có thể cho anh cái khác."
Nói rồi bổ nhào qua một bên lục tìm thứ gì đó, cuối cùng từ trong ví tiền nơi túi quần lấy ra thẻ lương của mình.
Hai tay run rẩy đưa đến trước mặt anh, "Tôi cho anh tiền, cho anh tiền được không?"
"Chỗ này... Là tất cả tiền của tôi rồi."
Danh sách chương