Lâm Quỳnh mặt đầy vẻ chấn kinh nhìn Vương Trình, giống như chịu phải kích, "Lời của anh...."
Vương Trình nhìn cậu, nuốt nước miếng.
"Hình như cũng có đạo lý."
"Vậy mới đúng chứ!"
Vương Trình thở phào vỗ vỗ vai đối phương, "Tối nay nghỉ ngơi cho thật tốt, mai bắt đầu làm việc."
"Được."
Lâm Quỳnh gật gật đầu.
Sau khi đối phương rời đi, Lâm Quỳnh đi tắm rồi lấy điện thoại ra nằm lên giường.
Sau khi màn hình sáng lên, đừng nói điện thoại, cả tin nhắn cũng không có.
Trong lòng không biết sao lại hụt hẫng, trong tiềm thức, cậu cứ cho rằng đối phương sẽ gọi điện cho mình, hoặc là gửi một vài tin nhắn, nhưng trong hộp thư điện thoại chỉ có vài tin nhắn của tổng đài 10086.
Lâm Quỳnh càng nghĩ càng cảm thấy không đáng, nhưng lại không biết mình nên lấy tư cách gì mà tức giận.
Cậu mấu cơm giặt đồ cho Phó Hành Vân, mỗi giây mỗi phút đều nhớ tới đối phương, kết quả, chân người ta khỏe rồi nhưng căn bản không định nói với mình, còn cấu kết với bác sĩ và y tá đóng kịch cho mình xem.
Xí!
Đồ bất hiếu!
Lâm Quỳnh vứt điện thoại đi, dùng chăn bông trắng muốt đắp lên mình, bắt đầu vùi đầu đi ngủ.
- _-
Ban đêm, biệt thự đèn đóm vẫn sáng trưng, Phó Hành Vân đã cầm điện thoại ngồi trên sô pha cả một buổi chiều rồi.
Vô số lần muốn gọi cho đối phương, nhưng lại không biết nên nói như thế nào.
Cuối cùng, một cú điện thoại của Tần Hằng phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch này, anh có chút bực bội bắt máy, "Chuyện gì?"
Tần Hằng: "Ngày mai đi đàm phán với Phó thị, báo trước với cậu."
"Biết rồi."
Từ khi chân Phó Hành Vân bắt đầu khỏe lại đến nay đã gần nửa năm rồi, Tần Hằng rõ hơn ai hết thực lực của anh, nhưng cũng thật không thể ngờ đối phương lại có thể khiến Phó thị lọt hố nhanh như vậy.
Tần Hằng đã báo tin xong, "Hết chuyện rồi, cúp đây."
"Đợi đã."
Đối phương nghi hoặc, "Sao nữa?"
Phó Hành Vân trầm mặc một lúc, "Xảy ra chút chuyện."
"Chuyện gì?"
Anh hít sâu một hơi, "Em ấy đã biết tôi đứng dậy được rồi."
"Lâm Quỳnh?"
"Chứ còn ai vào đây nữa?"
Tần Hằng có chút kinh ngạc, "Cậu tự nói với cậu ấy?"
"Em ấy tự phát hiện."
Tần Hằng: "Vậy cậu ấy nói gì rồi?"
Phó Hành Vân nhớ lại sắc mặt của Lâm Quỳnh hôm nay khi quay về lấy chứng minh nhân dân và phát hiện anh đã đứng dậy được, "Không nói gì cả, không phản ứng gì mà đi luôn."
"Bỏ nhà ra đi?"
"Ra ngoài làm việc."
"...." Tần Hằng thản nhiên nói: "Vậy cậu lo cái gì, cũng đâu có chạy mất."
Phó Hành Vân: "Tôi bây giờ không biết nên nói chuyện với em ấy thế nào."
Tần Hằng ra vẻ từng trải: "Tôi à, vẫn là câu nói đó, nhân cơ hội sớm nói rõ lòng mình, như vậy người ta mới không chạy mất."
Phó Hành Vân: "Vậy bây giờ tôi gọi điện cho em ấy."
"Đừng gọi nữa, chuyện thế này phải nói trước mặt mới có hiệu quả, biết chưa?"
Tần Hằng nhớ lại cuộc điện thoại tỏ tình đùa vui trước đây đã khiến đối phương đau lòng khôn xiết, bây giờ nghĩ lại cũng cực kì tự trách.
Phó Hành Vân không hiểu những thứ này, cũng không biết hiệu quả mà đối phương nói là cái gì.
Tần Hằng mở miệng giải thích: "Hai người ôm điện thoại, cách nhau mười vạn tám ngàn dặm, không nhìn thấy đối phương, cũng không rõ cảm xúc của người kia, chuyện tỏ tình ấy mà, nói qua điện thoại trông qua loa lắm."
Phó Hành Vân suy nghĩ một lúc, hình như đúng là có chút không thỏa đáng, sau đó thăm dò hỏi: "Đợi cậu ấy về rồi nói?"
"Vậy cũng được."
Sau khi hai người cúp máy, mặt y đầy vẻ tự hào, anh bạn kế bên thấy vậy thì tò mò, "Sao, mặt đắc ý vậy?"
Tần Hằng khiêm tốn xua xua tay, "Không có gì, chỉ là tư vấn chuyện tình cảm giúp người ta thôi."
Người bạn kia sửng sốt, "Nhờ cậu?!"
Tần Hằng gật đầu, chính là y đó.
Người bạn kia lập tức cạn lời, rất lâu sau mới thốt ra một câu, "Cậu ta quẫn trí đến mức nào mới nhờ cậu tư vấn vậy?"
Tần Hằng trừng lớn mắt, "Tôi thì sao nào?!"
Người bạn: "Tôi không nói cậu, tôi đang nói đối phương quẫn trí mà."
"Cậu nói cậu ta quẫn trí chính là đang mỉa mai tôi?!"
Người bạn mặt đầy vẻ bất lực nhìn y, "Tôi sợ nói thật thì cậu không thích nghe."
"Tôi muốn cậu nói."
"Vợ cậu đã chạy mất mà còn đi cố vấn tình cảm cho người ta, đây là biểu hiện của sự gian dối."
Tần Hằng: "....."
Giỏi quá rồi.
Người bạn thấy sắc mặt của y hơi khó coi liền bổ sung thêm một câu: "Nhưng điều đó cũng có thể chứng tỏ rằng đối phương coi cậu là anh em, thật lòng tin tưởng cậu."
Nói rồi vỗ vỗ vai đối phương, "Nói thế này đi, nếu như đi làm đa cấp, cậu chính là đại lý cấp 1."
Tần Hằng:...
Đội ơn, đã tôi "bị" an ủi rồi đó.
- _-
Hôm sau, Lâm Quỳnh bị chuông báo thức đánh thức, sau đó bị Vương Trình lùa lên xe đi đến hội trường mà đoàn phim đang ở, vào studio đợi tạo hình.
Lâm Quỳnh vì tối qua ngủ hơi trễ nên bây giờ còn đang mơ mơ hồ hồ, đến khi nhà tạo mẫu tới rồi mà cậu vẫn đang ngơ ngác ngồi trên ghế đã chỉ định.
Cậu biết rằng minh tinh thường phải tạo hình rất lâu, cậu có thể nhân khoảng thời gian này mà nghỉ ngơi một lúc.
Nhưng ai ngờ cậu ngồi còn chưa nóng đít thì đã làm xong rồi, "Xong rồi, đi thay quần áo đi."
Lâm Quỳnh chỉ cảm thấy đầu mình bị vò vài cái, vừa định hỏi thì đã xong rồi, ngẩng đầu lên nhìn, là một gương mặt thân quen.
Nhà tạo mẫu phụ trách trang điểm trong đoàn: "Hi~~"
Ồ, vậy thì không sao.
Còn rất thành thạo phối hợp.
Lâm Quỳnh thay đồ xong ra ngoài, mắt nhà tạo mẫu sáng rỡ, đối phương có một gương mặt rất trong sáng, mặc những bộ đồ thanh lịch như vậy quả là hợp hơn cả chữ hợp.
Nhà tạo mẫu nhìn Lâm Quỳnh với vẻ mặt đầy hài lòng, đang định khen hai câu, nhưng ngay sau đó đối phương đã vùi đầu xuống ghế sô pha.
Nhà tạo mẫu bị dọa giật cả mình, "Đừng ngủ, cậu như thế này sẽ làm rối tạo hình mất."
Lâm Quỳnh ríu mắt nhìn anh ta, "Không sao."
Nhà tạo mẫu kinh ngạc, "Sao lại không sao, lát nữa cậu còn phải tham gia sự kiện khác, không có thời gian dặm lại cho cậu đâu."
"Không sao, tôi có thời gian."
Nói rồi rất chuyên nghiệp mà vò đầu mình hai cái.
Nhà tạo mẫu:...
Lâm Quỳnh ngủ trong phòng chờ một lúc mới bị Vương Trình gọi dậy, bắt đầu làm việc.
Giống như mọi lần, các vai chính lên sân khấu tương tác trước rồi cậu và những vai phụ khác mới cùng đi lên.
Bạc Oánh và Tần Úy Sở bước lên, tiếng hoan hô không ngớt, thậm chí còn to đến mức muốn bung cả nóc nhà, sự kiện lần này vẫn được phát trực tiếp như những lần trước, Lâm Quỳnh lấy điện thoại ra xem thử.
Bình luận trực tiếp nhiều đến mức nhìn không rõ người.
Thấy phần tương tác trên sân khấu đã kết thúc, MC bắt đầu giới thiệu mấy vai phụ giống Lâm Quỳnh bước lên.
"Lâm!"
"Quỳnh!!!!!"
Lâm Quỳnh vừa bước lên đã bị âm thanh chấn động dọa giật mình.
"Lâm Quỳnh!!"
"Nhìn em!!"
"Anh trai trúc mã, anh trai trúc mã, thần của em ơi!!!!"
"Lâm Quỳnh!!!!"
"Em thích anh!!!!"
Dần dần, trong hội trường, tiếng hô tên Lâm Quỳnh ngày càng lớn, cảnh tượng này đến ngay cả đoàn phim cũng không thể lường trước."
Lâm Quỳnh nhìn đến ngây người, lần đầu tiên được nhiều người tung hô như vậy.
"Lâm Quỳnh!"
"Em thích anh!!!!"
"Lâm Quỳnh!"
"Em thích anh!!!!"
Một cô gái trông có vẻ là một nữ sinh cấp 3 giơ bảng đèn có tên của Lâm Quỳnh lên, điên cuồng gào thét, Lâm Quỳnh nhìn mà lo cổ họng đối phương toác ra mất, liền giơ micro lên nói với cô gái:
"Anh cũng vậy."
Cánh tay vốn đang điên cuồng rung lắc tấm bảng của cô gái chợt cứng đờ, dường như bị cảm động một cách sâu sắc, vẫn muốn hét thật to để thể hiện sự yêu thích của mình dành cho cậu.
Một giây sau liền nghe thấy chàng trai phong độ ngời ngời trên sân khấu nói tiếp: "Anh cũng thích bản thân mình!!!"
Cô gái: "......"
Lúc vai chính lên khân sấu bình luận trực tiếp vẫn bình thường, đến khi Lâm Quỳnh lên tới thì lại nhảy như điên như cuồng.
"Hahahahahahahahaha Móa, tôi biết ngay anh trai này là danh hài mà."
"Lâm Quỳnh: Đừng thích tôi, tôi chỉ thích chính mình."
"Lâm Quỳnh, anh có thể nào chỉ dùng mặt kiếm cơm giùm tôi được không, không được nữa thì tôi quỳ xuống van anh."
"Hahahahaha từ lúc anh ấy xuất hiện thì khóe môi tôi chưa từng hạ xuống."
"Má ơi, tôi cũng thích bản thân mình hahahaha"
"Anh ấy đẹp ghê á, nhưng cũng rất là hề hước."
"Có thật anh ấy chỉ thích đàn ông thôi không, không thể cho tôi một cơ hội sao?"
Lâm Quỳnh đứng vững trên sân khấu, bắt đầu tương tác với các nghệ sĩ.
MC kế bên lên tiếng: "Lâm Quỳnh, tự giới thiệu về mình đi nào."
"Được."
Lâm Quỳnh gật đầu cầm lấy micro, "Chào mọi người, tôi là Lâm Quỳnh."
Lâm Quỳnh giới thiệu sơ lược về vai diễn của mình, MC nhìn cậu, "Lâm Quỳnh, trang phục hôm nay của cậu nhất định là có ngụ ý, rất là thanh lịch."
Lâm Quỳnh hơi sửng sốt, "Nào có."
MC cũng sửng sốt, tiếp lời: "Vậy sao cậu lại chọn bộ trang phục này, chắc phải có lý do chứ."
"Đồ được tài trợ."
Lâm Quỳnh mỉm cười xán lạn, "Miễn phí."
"...."
- _-
"Hahahahahaha, cứu tui!"
"Anh im đi Lâm Quỳnh, im miệng vào thì anh chính là anh chàng đẹp trai nhất cái hội trường này!"
"Rõ ràng là một anh đẹp trai, sao cái miệng lại như vậy chứ."
"Lâm Quỳnh: Bạn hỏi quần áo của tôi hả, nói không phải khoe chứ, không tốn tiền!"
"ĐM, sao tôi lại nhìn ra được một nét kiêu ngạo từ cái vẻ mặt đó nhỉ?"
"Lâm Quỳnh: Những chuyện phải tốn tiền, tôi trước giờ chưa từng làm."
"Tấm gương mẫu mực."
Hoạt động kéo dài 2 tiếng đồng hồ, sau khi kết thúc, Lâm Quỳnh vừa bước xuống liền nhìn thấy Vương Trình đang điên cuồng lướt điện thoại.
Lâm Quỳnh tò mò, "Sao thế?"
Vương Trình: "Đang xem bình luận trực tiếp."
Nói rồi giơ điện thoại ra trước mặt cậu, "Thấy chưa, đây đều là fan của cậu."
Nhìn một đại quân lít nha lít nhít trên màn hình bình luận trực tiếp, Lâm Quỳnh nuốt nước miếng.
Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh, Lâm Quỳnh ngồi trên máy bay, nghĩ xem khi gặp Phó Hành Vân thì nên nói gì.
Đợi đến khi về tới cửa nhà, cậu đứng đó do dự hồi lâu, cuối cùng hít sâu một hơi rồi mới xách vali đi vào.
Phó Hành Vân nghe thấy tiếng bước chân của đối phương, đứng bật dậy, hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Quỳnh.
Lâm Quỳnh sửng sốt, khác với sự vội vã lần trước, bây giờ cậu có thể tỉnh táo và rõ ràng nhìn người đàn ông trước mặt.
Ánh mắt cậu bất giác chuyển xuống nhìn chân anh.
Phó Hành Vân giơ tay cầm lấy vali trong tay cậu.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
"Em có lời muốn nói với anh."
"Tôi có lời muốn nói với em."
Phó Hành Vân và Lâm Quỳnh sửng sốt nhìn nhau, cùng nói: "Anh/ em nói trước."
Lâm Quỳnh gãi gãi đầu, "Em nói trước vậy."
Phó Hành Vân nhìn đối phương: "Được."
Lâm Quỳnh: "Bây giờ anh có thời gian không?"
Anh không chút do dự, "Có."
Lâm Quỳnh nghe xong, có chút xoắn xuýt, "Cái gì nhỉ, chân anh không phải đã khỏe rồi sao, nếu anh đã có thời gian thì bây giờ chúng ta tới cục dân chính làm thủ tục li hôn đi."
Sắc mặt Phó Hành Vân lập tức trầm xuống.
Thấy đối phương nghiêm mặt, Lâm Quỳnh vội vàng nói: "Làm thủ tục li hôn hết 9 tệ, hay là em trả cho."
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Hành Vân: Làm sao để đối phương tiêu tiền cho mình? Lâm Quỳnh: Li hôn.
Vương Trình nhìn cậu, nuốt nước miếng.
"Hình như cũng có đạo lý."
"Vậy mới đúng chứ!"
Vương Trình thở phào vỗ vỗ vai đối phương, "Tối nay nghỉ ngơi cho thật tốt, mai bắt đầu làm việc."
"Được."
Lâm Quỳnh gật gật đầu.
Sau khi đối phương rời đi, Lâm Quỳnh đi tắm rồi lấy điện thoại ra nằm lên giường.
Sau khi màn hình sáng lên, đừng nói điện thoại, cả tin nhắn cũng không có.
Trong lòng không biết sao lại hụt hẫng, trong tiềm thức, cậu cứ cho rằng đối phương sẽ gọi điện cho mình, hoặc là gửi một vài tin nhắn, nhưng trong hộp thư điện thoại chỉ có vài tin nhắn của tổng đài 10086.
Lâm Quỳnh càng nghĩ càng cảm thấy không đáng, nhưng lại không biết mình nên lấy tư cách gì mà tức giận.
Cậu mấu cơm giặt đồ cho Phó Hành Vân, mỗi giây mỗi phút đều nhớ tới đối phương, kết quả, chân người ta khỏe rồi nhưng căn bản không định nói với mình, còn cấu kết với bác sĩ và y tá đóng kịch cho mình xem.
Xí!
Đồ bất hiếu!
Lâm Quỳnh vứt điện thoại đi, dùng chăn bông trắng muốt đắp lên mình, bắt đầu vùi đầu đi ngủ.
- _-
Ban đêm, biệt thự đèn đóm vẫn sáng trưng, Phó Hành Vân đã cầm điện thoại ngồi trên sô pha cả một buổi chiều rồi.
Vô số lần muốn gọi cho đối phương, nhưng lại không biết nên nói như thế nào.
Cuối cùng, một cú điện thoại của Tần Hằng phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch này, anh có chút bực bội bắt máy, "Chuyện gì?"
Tần Hằng: "Ngày mai đi đàm phán với Phó thị, báo trước với cậu."
"Biết rồi."
Từ khi chân Phó Hành Vân bắt đầu khỏe lại đến nay đã gần nửa năm rồi, Tần Hằng rõ hơn ai hết thực lực của anh, nhưng cũng thật không thể ngờ đối phương lại có thể khiến Phó thị lọt hố nhanh như vậy.
Tần Hằng đã báo tin xong, "Hết chuyện rồi, cúp đây."
"Đợi đã."
Đối phương nghi hoặc, "Sao nữa?"
Phó Hành Vân trầm mặc một lúc, "Xảy ra chút chuyện."
"Chuyện gì?"
Anh hít sâu một hơi, "Em ấy đã biết tôi đứng dậy được rồi."
"Lâm Quỳnh?"
"Chứ còn ai vào đây nữa?"
Tần Hằng có chút kinh ngạc, "Cậu tự nói với cậu ấy?"
"Em ấy tự phát hiện."
Tần Hằng: "Vậy cậu ấy nói gì rồi?"
Phó Hành Vân nhớ lại sắc mặt của Lâm Quỳnh hôm nay khi quay về lấy chứng minh nhân dân và phát hiện anh đã đứng dậy được, "Không nói gì cả, không phản ứng gì mà đi luôn."
"Bỏ nhà ra đi?"
"Ra ngoài làm việc."
"...." Tần Hằng thản nhiên nói: "Vậy cậu lo cái gì, cũng đâu có chạy mất."
Phó Hành Vân: "Tôi bây giờ không biết nên nói chuyện với em ấy thế nào."
Tần Hằng ra vẻ từng trải: "Tôi à, vẫn là câu nói đó, nhân cơ hội sớm nói rõ lòng mình, như vậy người ta mới không chạy mất."
Phó Hành Vân: "Vậy bây giờ tôi gọi điện cho em ấy."
"Đừng gọi nữa, chuyện thế này phải nói trước mặt mới có hiệu quả, biết chưa?"
Tần Hằng nhớ lại cuộc điện thoại tỏ tình đùa vui trước đây đã khiến đối phương đau lòng khôn xiết, bây giờ nghĩ lại cũng cực kì tự trách.
Phó Hành Vân không hiểu những thứ này, cũng không biết hiệu quả mà đối phương nói là cái gì.
Tần Hằng mở miệng giải thích: "Hai người ôm điện thoại, cách nhau mười vạn tám ngàn dặm, không nhìn thấy đối phương, cũng không rõ cảm xúc của người kia, chuyện tỏ tình ấy mà, nói qua điện thoại trông qua loa lắm."
Phó Hành Vân suy nghĩ một lúc, hình như đúng là có chút không thỏa đáng, sau đó thăm dò hỏi: "Đợi cậu ấy về rồi nói?"
"Vậy cũng được."
Sau khi hai người cúp máy, mặt y đầy vẻ tự hào, anh bạn kế bên thấy vậy thì tò mò, "Sao, mặt đắc ý vậy?"
Tần Hằng khiêm tốn xua xua tay, "Không có gì, chỉ là tư vấn chuyện tình cảm giúp người ta thôi."
Người bạn kia sửng sốt, "Nhờ cậu?!"
Tần Hằng gật đầu, chính là y đó.
Người bạn kia lập tức cạn lời, rất lâu sau mới thốt ra một câu, "Cậu ta quẫn trí đến mức nào mới nhờ cậu tư vấn vậy?"
Tần Hằng trừng lớn mắt, "Tôi thì sao nào?!"
Người bạn: "Tôi không nói cậu, tôi đang nói đối phương quẫn trí mà."
"Cậu nói cậu ta quẫn trí chính là đang mỉa mai tôi?!"
Người bạn mặt đầy vẻ bất lực nhìn y, "Tôi sợ nói thật thì cậu không thích nghe."
"Tôi muốn cậu nói."
"Vợ cậu đã chạy mất mà còn đi cố vấn tình cảm cho người ta, đây là biểu hiện của sự gian dối."
Tần Hằng: "....."
Giỏi quá rồi.
Người bạn thấy sắc mặt của y hơi khó coi liền bổ sung thêm một câu: "Nhưng điều đó cũng có thể chứng tỏ rằng đối phương coi cậu là anh em, thật lòng tin tưởng cậu."
Nói rồi vỗ vỗ vai đối phương, "Nói thế này đi, nếu như đi làm đa cấp, cậu chính là đại lý cấp 1."
Tần Hằng:...
Đội ơn, đã tôi "bị" an ủi rồi đó.
- _-
Hôm sau, Lâm Quỳnh bị chuông báo thức đánh thức, sau đó bị Vương Trình lùa lên xe đi đến hội trường mà đoàn phim đang ở, vào studio đợi tạo hình.
Lâm Quỳnh vì tối qua ngủ hơi trễ nên bây giờ còn đang mơ mơ hồ hồ, đến khi nhà tạo mẫu tới rồi mà cậu vẫn đang ngơ ngác ngồi trên ghế đã chỉ định.
Cậu biết rằng minh tinh thường phải tạo hình rất lâu, cậu có thể nhân khoảng thời gian này mà nghỉ ngơi một lúc.
Nhưng ai ngờ cậu ngồi còn chưa nóng đít thì đã làm xong rồi, "Xong rồi, đi thay quần áo đi."
Lâm Quỳnh chỉ cảm thấy đầu mình bị vò vài cái, vừa định hỏi thì đã xong rồi, ngẩng đầu lên nhìn, là một gương mặt thân quen.
Nhà tạo mẫu phụ trách trang điểm trong đoàn: "Hi~~"
Ồ, vậy thì không sao.
Còn rất thành thạo phối hợp.
Lâm Quỳnh thay đồ xong ra ngoài, mắt nhà tạo mẫu sáng rỡ, đối phương có một gương mặt rất trong sáng, mặc những bộ đồ thanh lịch như vậy quả là hợp hơn cả chữ hợp.
Nhà tạo mẫu nhìn Lâm Quỳnh với vẻ mặt đầy hài lòng, đang định khen hai câu, nhưng ngay sau đó đối phương đã vùi đầu xuống ghế sô pha.
Nhà tạo mẫu bị dọa giật cả mình, "Đừng ngủ, cậu như thế này sẽ làm rối tạo hình mất."
Lâm Quỳnh ríu mắt nhìn anh ta, "Không sao."
Nhà tạo mẫu kinh ngạc, "Sao lại không sao, lát nữa cậu còn phải tham gia sự kiện khác, không có thời gian dặm lại cho cậu đâu."
"Không sao, tôi có thời gian."
Nói rồi rất chuyên nghiệp mà vò đầu mình hai cái.
Nhà tạo mẫu:...
Lâm Quỳnh ngủ trong phòng chờ một lúc mới bị Vương Trình gọi dậy, bắt đầu làm việc.
Giống như mọi lần, các vai chính lên sân khấu tương tác trước rồi cậu và những vai phụ khác mới cùng đi lên.
Bạc Oánh và Tần Úy Sở bước lên, tiếng hoan hô không ngớt, thậm chí còn to đến mức muốn bung cả nóc nhà, sự kiện lần này vẫn được phát trực tiếp như những lần trước, Lâm Quỳnh lấy điện thoại ra xem thử.
Bình luận trực tiếp nhiều đến mức nhìn không rõ người.
Thấy phần tương tác trên sân khấu đã kết thúc, MC bắt đầu giới thiệu mấy vai phụ giống Lâm Quỳnh bước lên.
"Lâm!"
"Quỳnh!!!!!"
Lâm Quỳnh vừa bước lên đã bị âm thanh chấn động dọa giật mình.
"Lâm Quỳnh!!"
"Nhìn em!!"
"Anh trai trúc mã, anh trai trúc mã, thần của em ơi!!!!"
"Lâm Quỳnh!!!!"
"Em thích anh!!!!"
Dần dần, trong hội trường, tiếng hô tên Lâm Quỳnh ngày càng lớn, cảnh tượng này đến ngay cả đoàn phim cũng không thể lường trước."
Lâm Quỳnh nhìn đến ngây người, lần đầu tiên được nhiều người tung hô như vậy.
"Lâm Quỳnh!"
"Em thích anh!!!!"
"Lâm Quỳnh!"
"Em thích anh!!!!"
Một cô gái trông có vẻ là một nữ sinh cấp 3 giơ bảng đèn có tên của Lâm Quỳnh lên, điên cuồng gào thét, Lâm Quỳnh nhìn mà lo cổ họng đối phương toác ra mất, liền giơ micro lên nói với cô gái:
"Anh cũng vậy."
Cánh tay vốn đang điên cuồng rung lắc tấm bảng của cô gái chợt cứng đờ, dường như bị cảm động một cách sâu sắc, vẫn muốn hét thật to để thể hiện sự yêu thích của mình dành cho cậu.
Một giây sau liền nghe thấy chàng trai phong độ ngời ngời trên sân khấu nói tiếp: "Anh cũng thích bản thân mình!!!"
Cô gái: "......"
Lúc vai chính lên khân sấu bình luận trực tiếp vẫn bình thường, đến khi Lâm Quỳnh lên tới thì lại nhảy như điên như cuồng.
"Hahahahahahahahaha Móa, tôi biết ngay anh trai này là danh hài mà."
"Lâm Quỳnh: Đừng thích tôi, tôi chỉ thích chính mình."
"Lâm Quỳnh, anh có thể nào chỉ dùng mặt kiếm cơm giùm tôi được không, không được nữa thì tôi quỳ xuống van anh."
"Hahahahaha từ lúc anh ấy xuất hiện thì khóe môi tôi chưa từng hạ xuống."
"Má ơi, tôi cũng thích bản thân mình hahahaha"
"Anh ấy đẹp ghê á, nhưng cũng rất là hề hước."
"Có thật anh ấy chỉ thích đàn ông thôi không, không thể cho tôi một cơ hội sao?"
Lâm Quỳnh đứng vững trên sân khấu, bắt đầu tương tác với các nghệ sĩ.
MC kế bên lên tiếng: "Lâm Quỳnh, tự giới thiệu về mình đi nào."
"Được."
Lâm Quỳnh gật đầu cầm lấy micro, "Chào mọi người, tôi là Lâm Quỳnh."
Lâm Quỳnh giới thiệu sơ lược về vai diễn của mình, MC nhìn cậu, "Lâm Quỳnh, trang phục hôm nay của cậu nhất định là có ngụ ý, rất là thanh lịch."
Lâm Quỳnh hơi sửng sốt, "Nào có."
MC cũng sửng sốt, tiếp lời: "Vậy sao cậu lại chọn bộ trang phục này, chắc phải có lý do chứ."
"Đồ được tài trợ."
Lâm Quỳnh mỉm cười xán lạn, "Miễn phí."
"...."
- _-
"Hahahahahaha, cứu tui!"
"Anh im đi Lâm Quỳnh, im miệng vào thì anh chính là anh chàng đẹp trai nhất cái hội trường này!"
"Rõ ràng là một anh đẹp trai, sao cái miệng lại như vậy chứ."
"Lâm Quỳnh: Bạn hỏi quần áo của tôi hả, nói không phải khoe chứ, không tốn tiền!"
"ĐM, sao tôi lại nhìn ra được một nét kiêu ngạo từ cái vẻ mặt đó nhỉ?"
"Lâm Quỳnh: Những chuyện phải tốn tiền, tôi trước giờ chưa từng làm."
"Tấm gương mẫu mực."
Hoạt động kéo dài 2 tiếng đồng hồ, sau khi kết thúc, Lâm Quỳnh vừa bước xuống liền nhìn thấy Vương Trình đang điên cuồng lướt điện thoại.
Lâm Quỳnh tò mò, "Sao thế?"
Vương Trình: "Đang xem bình luận trực tiếp."
Nói rồi giơ điện thoại ra trước mặt cậu, "Thấy chưa, đây đều là fan của cậu."
Nhìn một đại quân lít nha lít nhít trên màn hình bình luận trực tiếp, Lâm Quỳnh nuốt nước miếng.
Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh, Lâm Quỳnh ngồi trên máy bay, nghĩ xem khi gặp Phó Hành Vân thì nên nói gì.
Đợi đến khi về tới cửa nhà, cậu đứng đó do dự hồi lâu, cuối cùng hít sâu một hơi rồi mới xách vali đi vào.
Phó Hành Vân nghe thấy tiếng bước chân của đối phương, đứng bật dậy, hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Quỳnh.
Lâm Quỳnh sửng sốt, khác với sự vội vã lần trước, bây giờ cậu có thể tỉnh táo và rõ ràng nhìn người đàn ông trước mặt.
Ánh mắt cậu bất giác chuyển xuống nhìn chân anh.
Phó Hành Vân giơ tay cầm lấy vali trong tay cậu.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
"Em có lời muốn nói với anh."
"Tôi có lời muốn nói với em."
Phó Hành Vân và Lâm Quỳnh sửng sốt nhìn nhau, cùng nói: "Anh/ em nói trước."
Lâm Quỳnh gãi gãi đầu, "Em nói trước vậy."
Phó Hành Vân nhìn đối phương: "Được."
Lâm Quỳnh: "Bây giờ anh có thời gian không?"
Anh không chút do dự, "Có."
Lâm Quỳnh nghe xong, có chút xoắn xuýt, "Cái gì nhỉ, chân anh không phải đã khỏe rồi sao, nếu anh đã có thời gian thì bây giờ chúng ta tới cục dân chính làm thủ tục li hôn đi."
Sắc mặt Phó Hành Vân lập tức trầm xuống.
Thấy đối phương nghiêm mặt, Lâm Quỳnh vội vàng nói: "Làm thủ tục li hôn hết 9 tệ, hay là em trả cho."
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Hành Vân: Làm sao để đối phương tiêu tiền cho mình? Lâm Quỳnh: Li hôn.
Danh sách chương