Chớp mắt một tháng đã trôi qua, Lâm Quỳnh mỗi ngày đều đi sớm về khuya, cùng đi quảng bá với đoàn, độ nổi tiếng cũng dần dần được tích lũy, mặc dù không nhiều nhưng fan trên weibo cũng không nằm yên giả chết như trước nữa.
Sau khi cày xong hết lịch trình, Lâm Quỳnh ngồi trong sảnh khách sạn xem lại lịch trình sắp tới, địa điểm tổ chức hoạt động quảng bá lần này ở gần khu nhà cậu.
Màn hình quảng cáo lớn trong sảnh khách sạn đang chiếu bản tin kinh tế tài chính.
Lâm Quỳnh không hiểu mấy thứ này nên cũng không thèm để ý, nhưng khi nghe đến cái tên "Phó thị" thì lập tức ngẩng đầu lên.
Nữ MC trên màn hình ăn mặc xinh đẹp, khuôn mặt sắc sảo, "Thời gian gần đây thị trường cổ phiếu biến động dữ dội, cổ phiếu Phó thị đã giảm hai tháng liên tiếp, chưa có dấu hiệu tăng."
"Một vài dự án bất động sản đang trong giai đoạn hoàn thiện không biết có thể hoàn thành theo đúng kế hoạch hay không, con số tổn thất vẫn chưa ước tính được."
Lâm Quỳnh nghe xong thì suy tư một lúc, cuối cùng đưa ra một kết luận, Phó thị thua lỗ rồi.
Vương Trình bước đến nhìn cậu, "Cười gì đó?"
Lâm Quỳnh giơ lịch trình trong tay lên, "Mấy ngày nữa là được về nhà rồi."
Vương Trình nhìn thẳng vào mắt cậu, thật là.
"Về thăm lão baby của cậu chứ gì."
Lâm Quỳnh gật đầu, "Chỉ là một phần thôi."
"Còn gì nữa?"
"Bồn tắm massage."
"...."
Vương Trình đọc lịch trình, "Sắp Tết rồi, team quảng bá nói xong trạm này sẽ được nghỉ hai ngày rồi lại chạy thêm một trạm nữa."
Lâm Quỳnh nghe xong thì mắt lập tức sáng lên, "Thật sao?"
Vương Trình gật đầu.
Vì không biết chính xác ngày nào có thể về, nên Lâm Quỳnh không nói tin tức này cho Phó Hành Vân nghe.
Ở lại thành phố này mấy ngày rồi mới ngồi máy bay đi đến trạm kế tiếp.
Lần này Lâm Quỳnh không thuê khách sạn, nhiếp ảnh gia vạm vỡ tò mò, "Anh trai, sao anh không làm thủ tục vậy?"
Lâm Quỳnh mặt đầy tươi cười, "Tôi về nhà ở."
Nhiếp ảnh gia vạm vỡ bất ngờ, "Cậu có nhà ở đây hả?"
Ở thành phố lớn này, tấc đất là tấc vàng đó, giá nhà đất ở thành phố loại một cao đến mức không thể ước tính.
Lâm Quỳnh gật đầu, "Coi như vậy đi."
Nhiếp ảnh gia vạm vỡ thăm dò hỏi: "Thuê hả?"
Lâm Quỳnh lắc đầu, "Có hộ khẩu đó."
"!!!"
Lâm Quỳnh đang định nhắn tin báo với anh là sẽ về, chợt nghe tiếng nhiếp ảnh gia vạm vỡ lẩm bẩm, "Anh trai, nếu không phải anh và tôi cùng hệ thì tôi đã bám lấy anh không buông rồi."
Lâm Quỳnh:??? Cái gì mà cùng hệ chứ?
Nhiếp ảnh gia vạm vỡ nói tiếp: "Cũng không biết tháng ngày đơn thân lẻ bóng còn kéo dài bao lâu."
"...."
Cuối cùng vì thời gian hoạt động gấp gáp mà vẫn chưa kịp gửi tin nhắn đi.
Nhưng cũng may hoạt động hôm nay tới trưa là kết thúc rồi, Lâm Quỳnh có dư thời gian để về nhà.
Đầu tiên là thu dọn hành lí rồi ngồi lên chiếc xe cá mập cà tàng quen thuộc về nhà.
Lâm Quỳnh nhẹ nhàng nhấn mật khẩu cửa ra vào, muốn cho anh một bất ngờ.
Sau khi thay giày, cậu bước đi thật khẽ như ăn trộm, thấy lầu một không có ai liền thở phào, sau đó đi thang máy lên lầu ba.
Cửa thang máy vừa mở ra, cậu liền chạm mặt với y tá đang chỉnh lí lại đồ đạc.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, bác sĩ lập tức trừng lớn mắt như gặp ma vậy.
"Lâm...."
Lâm Quỳnh vội vàng bịt miệng đối phương lại, sau đó giơ một ngón tay ra đặt lên trước miệng, "Xuỵt, tôi muốn cho Hành Vân một bất ngờ."
Y tá bị bịt chặt miệng nhìn vào mắt Lâm Quỳnh, gật đầu, Lâm Quỳnh thấy vậy mới bỏ tay ra.
Ai ngờ vừa mới bỏ tay xuống liền thấy y tá lấy hơi từ đan điền, dùng sức hét lên, "Lâm tiên sinh, anh về rồi hả!!!!"
Lâm Quỳnh:....
Ý gì đây?
Cái giọng này chắc vang vọng cả ba ngày không ngớt quá, đừng có nói là lầu ba, cả căn biệt thự nghe luôn còn được.
Đối phương vừa hét lên, chỉ thấy bên trong thư phòng truyền ra một loạt tiếng động, sau những tiếng bước chân hỗn loạn là một tiếng lộp bộp vang lên.
Lâm Quỳnh vừa định đi liền bị y tá kéo lại, "Lâm tiên sinh!"
Lâm Quỳnh quay đầu nhìn y, "Sao vậy?"
"Thật... Thật là lâu rồi không gặp."
Y tá cố ý kéo dài thời gian, "Trông cậu hình như có da có thịt hơn nhỉ."
Lâm Quỳnh nhìn lại mình, "Vậy hả, thấy cũng tàm tạm."
Nói rồi liền đi vào thư phòng, nhưng tiếng động bên trong vẫn chưa dừng lại.
Y tá: "Lâm tiên sinh, cậu muốn đi vào hả?!"
Hai người vẫn còn đang tìm xe lăn trong thư phòng đã đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Đợi Lâm Quỳnh vào tới thư phòng liền nhìn thấy Phó Hành Vân đang ngồi trên xe lăn đọc sách.
"Hành Vân, tôi về rồi đây!"
Lâm Quỳnh nói xong, anh mới ngẩng đầu lên nhìn người đang đi về phía mình.
Một tháng không gặp, Phó Hành Vân nhìn đối phương thật kĩ, không có gì thay đổi, nhưng cảm xúc trong lòng như đang dâng trào.
"Về lúc nào vậy?"
Lâm Quỳnh chỉ vào vali ngay cửa, "Vừa mới về."
Nói rồi Lâm Quỳnh dường như phát hiện ra có gì đó không đúng, "Hành Vân, anh..."
Phó Hành Vân nuốt nước miếng, ánh mắt bất giác liếc qua chiếc gậy chống được giấu trong góc, mở miệng nói: "Sao vậy?"
Bác sĩ thấy vậy liền nhích qua đó đứng, có ý muốn chắn lại chỗ đang giấu đồ.
Mắt Lâm Quỳnh sáng rực, "Anh..."
Phó Hành Vân bất giác hít vào thật sâu.
"Anh cầm sách ngược kìa."
Phó Hành Vân:....
Sau đó anh cầm sách lại đàng hoàng, khô khan nói một câu: "Cảm ơn."
Lâm Quỳnh tươi cười vỗ vai anh, "Không cần khách sáo."
Nói rồi quay người đi, định về phòng sắp xếp hành lí.
Bóng lưng trông như một người thành đạt.
Thấy cậu đi rồi, bác sĩ vội vàng đổi chỗ cho chiếc gậy chống chưa kịp giấu đàng hoàng.
Phó Hành Vân mở miệng, "Hôm nay hai người về trước đi đã."
Bác sĩ gật đầu, cũng không nói gì thêm mà thu dọn hành lí rời đi, Lâm Quỳnh từ phòng mình bước ra liền chạm mặt với họ, lịch sự nói: "Bác về hả?"
Bác sĩ gật đầu.
Lâm Quỳnh: "Thời gian này làm phiền các bác quá."
Bác sĩ cười nói: "Không phiền, Lâm tiên sinh, nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây."
Giống như đối phương là loài quái vật hung dữ nào đó, chỉ mong mau mau trốn thoát.
Lâm Quỳnh thấy vậy vội hỏi: "Dạo này Hành Vân hồi phục thế nào rồi?"
Nụ cười của bác sĩ cứng đờ, sau đó lắc đầu, giọng nói nghe rất trầm trọng, "Chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi."
Lâm Quỳnh thấy vậy, mắt chợt rủ xuống, "Không sao, có cố gắng là được."
Nhìn bóng lưng của bác sĩ, khối óc nhỏ bé của Lâm Quỳnh nhanh chóng vận hành, theo như tình tiết trong sách, lúc này chân của Phó Hành Vân đã phải hồi phục rồi mới phải, không biết tại sao tới tận bây giờ vẫn chưa khá lên.
Sau đó Lâm Quỳnh đi về phía thư phòng, không hồi phục thì không hồi phục thôi, đối phương không hồi phục, không cần li hôn, cậu cũng không mất đi cái mạng nhỏ này.
Sau khi nghĩ thông rồi, Lâm Quỳnh hệt như một chú bướm yêu hoa, vỗ cánh bay đến thư phòng, "Hành Vân, một tháng nay của anh thế nào?"
Phó Hành vân hờ hững nói, "Tàm tạm."
"Tôi nhớ anh, nhớ đến mức ăn không ngon ngủ không yên."
Thấy anh không nói gì, Lâm Quỳnh mở miệng hỏi: "Anh không tin?"
"Không tin."
Giọng nói của anh đều đều, không nghe ra cảm xúc, nhìn khuôn mặt rõ ràng là có da có thịt hơn của cậu, Phó Hành Vân không nhịn được là giơ tay lên nhéo nhéo, "Mập ra cả đống thịt đây này."
Lâm Quỳnh: "Nhớ anh, nhớ đến mức...."
"Ăn không ngon ngủ không yên đến mức mập ra?"
Lâm Quỳnh thẹn thùng cúi đầu, "Tăng tính đàn hồi."
"...."
Rõ ràng biết rằng đối phương đang lừa mình, nhưng Phó Hành Vân vẫn rất thích nghe.
"Công việc kết thúc rồi?"
Lâm Quỳnh lấy một miếng tuyết lê vàng óng trong dĩa trái cây bên cạnh, "Đâu có, nhưng tôi được nghỉ ngơi vài ngày."
Há miệng ra cắn một miếng lê, phát hiện nó còn rất ư là ngọt.
Giơ tay lên đưa đến bên miệng anh, cả nửa năm nay đã bị tập thành thói quen rồi, Lâm Quỳnh ăn được thứ gì hợp khẩu vị đều sẽ chia cho Phó Hành Vân.
Ban đầu anh còn có chút kháng cự, nhưng lâu dài rồi cũng tiếp nhận nó.
Bình thường Lâm Quỳnh đều sẽ chọn phần mình chưa cắn để đút anh nếm thử, nhưng lần này lại quên mất.
Phó Hành Vân nhìn vết cắn của cậu, ai ngờ miếng lê trước mặt lại đột nhiên bị lấy đi.
Phó Hành Vân nghi hoặc: "Sao vậy?"
Lâm Quỳnh ăn thêm một miếng, nghiêm mặt nói: "Tôi quên mất là lê không thể chia nhau ăn, như vậy không tốt."
(Chia lê đồng âm với chia li)
Phó Hành Vân: "Toàn là mê tín."
Lâm Quỳnh một lần nữa giơ tay ra, "Vậy anh có ăn không?"
Phó Hành Vân: "...."
Miệng thì nói chỉ là mấy lời đồn mê tín, nhưng cơ thể lại rất thật thà.
Cuối cùng anh vẫn không ăn miếng lê đó.
Hôm sau Lâm Quỳnh đi làm, Phó Hành Vân nhìn cậu, hỏi: "Ngày mai có phải đi làm không?"
Lâm Quỳnh lắc đầu, "Không, phía đoàn phim cho nghỉ phép hai ngày, hai ngày đó đều không có việc gì cả."
Phó Hành Vân nghe xong thì gật đầu, "Ngày mai đi cùng tôi một chuyến."
Đối phương chủ động đề nghị ra ngoài quả là chuyện hiếm thấy, mắt Lâm Quỳnh sáng rỡ, "Đi đâu?"
"Tiệc từ thiện."
Lâm Quỳnh nghe xong mắt lập tức mở lớn, buổi tiệc từ thiện này có được miêu tả trong sách.
Lão phản diện âm binh trong lòng mang theo áp lực vì vật lý trị liệu có chuyển biến tốt, gặp được thụ chính ở buổi tiệc từ thiện này, sau đó tình cảm bùng phát không thể nào kiểm soát.
Thụ chính cũng quan tâm và cổ vũ anh trong quá trình hồi phục, cho anh chút ấm áp mong manh giữa cuộc đời lạnh giá.
Phó Hành Vân thấy đối phương mãi mà không nói gì, hỏi: "Không muốn đi?"
Sắc mặt Lâm Quỳnh có chút mất tự nhiên, không biết tại sao, trong lòng nghèn nghẹn, có chút hoảng loạn, "Không có gì, muốn đi chứ."
Mặc dù miệng thì nói muốn đi, nhưng trong lòng lại không hề có chút chờ mong nào.
Thụ chính sau khi gặp gỡ phản diện, đem đến cho anh thứ tình cảm ấm áp.
Trong sách miêu tả thứ tình cảm này Phó Hành Vân chưa từ có được, giống như một tia sáng rực rỡ xuyên qua màn đêm vậy, sáng tối giao nhau, sau khi nếm trải được thứ tình cảm này, anh liền hãm sâu vào đó, không cách nào thoát ra được.
Một khi dấn thân vào, liền giống như loài thú hoang đang vùng vẫy, giống như còn mồi hãm mình giữa đầm lầy.
Lâm Quỳnh bĩu môi, sau đó như có như không mà liếc mắt nhìn Phó Hành Vân, cái tảng băng này, cứ cho chút ấm áp lại tan chảy, không tốt cho sức khỏe chút nào.
Thấy vẻ mặt cậu không được vui cho lắm, Phó Hành Vân ho khẽ hai tiếng, "Nếu em không muốn thì không cần đi đâu."
"Đi!"
"Sao lại không đi!"
Lâm Quỳnh trả lời chắc như đinh đóng cột, cậu muốn đến nhìn thử xem, rốt cuộc là mặt trời bé con nào có thể làm tan chảy tảng băng này.
Tiệc từ thiện diễn ra vào buổi tối, trước khi đi Lâm Quỳnh đã lót dạ trước, tránh để mình lúc đó lại thấy đói, sau đó từ trong tủ chọn ra một bộ tây trang trông thật đứng đắn.
Phó Hành Vân đợi ở cửa, thấy Lâm Quỳnh đi ra liền nhướng mày, "Em đi kết hôn hả?"
Lâm Quỳnh giật mình, "Lời này không được nói ra vậy."
Phó Hành Vân:?
Lâm Quỳnh nghiêm túc nói, "Trùng hôn là phạm pháp đó."
"...."
Sau đó nhìn Phó Hành Vân thật kĩ, "Anh mặc quần giữ nhiệt chưa?"
Anh ngây người.
Thấy anh không trả lời, Lâm Quỳnh liền biết đối phương không mặc.
Sau đó nhanh chóng chạy về phòng lục tìm một chiếc quần giữ nhiệt, "Anh mặc cái này vào đi."
Phó Hành Vân: "...."
Cuối cùng anh vẫn bị ép phải mặc vào mới được ra khỏi nhà.
Khi đi đến nửa đường, còn ghé vào đón Tần Hằng.
Tần Hằng vừa lên xe liền nhìn thấy tây trang của Phó Hành Vân còn chưa được đóng thùng gọn gàng, "ĐM, lão Phó, trời má, cậu mặc quần giữ nhiệt rồi hả?"
Cơ thể Phó Hành Vân cứng đờ.
Tần Hằng nhìn anh với ánh mắt khó tin, sau đó bật cười thật lớn.
"ĐM, má nó chứ, cậu vậy mà lại ăn mặc kiểu đông tây kết hợp này hahahahahaha"
Lâm Quỳnh thấy người ta cười nhạo người đàn ông của mình, nghiêm mặt: "Anh thì hiểu cái gì, đây là nhu yếu phẩm!"
Sau đó Lâm Quỳnh ghé sát vào tai anh thì thầm: "Anh đừng nghe anh ta nói bậy, dáng vẻ anh đóng thùng áo giữ nhiệt vào trong quần giữ nhiệt là ngầu nhất á."
Phó Hành Vân:....
Sau khi cày xong hết lịch trình, Lâm Quỳnh ngồi trong sảnh khách sạn xem lại lịch trình sắp tới, địa điểm tổ chức hoạt động quảng bá lần này ở gần khu nhà cậu.
Màn hình quảng cáo lớn trong sảnh khách sạn đang chiếu bản tin kinh tế tài chính.
Lâm Quỳnh không hiểu mấy thứ này nên cũng không thèm để ý, nhưng khi nghe đến cái tên "Phó thị" thì lập tức ngẩng đầu lên.
Nữ MC trên màn hình ăn mặc xinh đẹp, khuôn mặt sắc sảo, "Thời gian gần đây thị trường cổ phiếu biến động dữ dội, cổ phiếu Phó thị đã giảm hai tháng liên tiếp, chưa có dấu hiệu tăng."
"Một vài dự án bất động sản đang trong giai đoạn hoàn thiện không biết có thể hoàn thành theo đúng kế hoạch hay không, con số tổn thất vẫn chưa ước tính được."
Lâm Quỳnh nghe xong thì suy tư một lúc, cuối cùng đưa ra một kết luận, Phó thị thua lỗ rồi.
Vương Trình bước đến nhìn cậu, "Cười gì đó?"
Lâm Quỳnh giơ lịch trình trong tay lên, "Mấy ngày nữa là được về nhà rồi."
Vương Trình nhìn thẳng vào mắt cậu, thật là.
"Về thăm lão baby của cậu chứ gì."
Lâm Quỳnh gật đầu, "Chỉ là một phần thôi."
"Còn gì nữa?"
"Bồn tắm massage."
"...."
Vương Trình đọc lịch trình, "Sắp Tết rồi, team quảng bá nói xong trạm này sẽ được nghỉ hai ngày rồi lại chạy thêm một trạm nữa."
Lâm Quỳnh nghe xong thì mắt lập tức sáng lên, "Thật sao?"
Vương Trình gật đầu.
Vì không biết chính xác ngày nào có thể về, nên Lâm Quỳnh không nói tin tức này cho Phó Hành Vân nghe.
Ở lại thành phố này mấy ngày rồi mới ngồi máy bay đi đến trạm kế tiếp.
Lần này Lâm Quỳnh không thuê khách sạn, nhiếp ảnh gia vạm vỡ tò mò, "Anh trai, sao anh không làm thủ tục vậy?"
Lâm Quỳnh mặt đầy tươi cười, "Tôi về nhà ở."
Nhiếp ảnh gia vạm vỡ bất ngờ, "Cậu có nhà ở đây hả?"
Ở thành phố lớn này, tấc đất là tấc vàng đó, giá nhà đất ở thành phố loại một cao đến mức không thể ước tính.
Lâm Quỳnh gật đầu, "Coi như vậy đi."
Nhiếp ảnh gia vạm vỡ thăm dò hỏi: "Thuê hả?"
Lâm Quỳnh lắc đầu, "Có hộ khẩu đó."
"!!!"
Lâm Quỳnh đang định nhắn tin báo với anh là sẽ về, chợt nghe tiếng nhiếp ảnh gia vạm vỡ lẩm bẩm, "Anh trai, nếu không phải anh và tôi cùng hệ thì tôi đã bám lấy anh không buông rồi."
Lâm Quỳnh:??? Cái gì mà cùng hệ chứ?
Nhiếp ảnh gia vạm vỡ nói tiếp: "Cũng không biết tháng ngày đơn thân lẻ bóng còn kéo dài bao lâu."
"...."
Cuối cùng vì thời gian hoạt động gấp gáp mà vẫn chưa kịp gửi tin nhắn đi.
Nhưng cũng may hoạt động hôm nay tới trưa là kết thúc rồi, Lâm Quỳnh có dư thời gian để về nhà.
Đầu tiên là thu dọn hành lí rồi ngồi lên chiếc xe cá mập cà tàng quen thuộc về nhà.
Lâm Quỳnh nhẹ nhàng nhấn mật khẩu cửa ra vào, muốn cho anh một bất ngờ.
Sau khi thay giày, cậu bước đi thật khẽ như ăn trộm, thấy lầu một không có ai liền thở phào, sau đó đi thang máy lên lầu ba.
Cửa thang máy vừa mở ra, cậu liền chạm mặt với y tá đang chỉnh lí lại đồ đạc.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, bác sĩ lập tức trừng lớn mắt như gặp ma vậy.
"Lâm...."
Lâm Quỳnh vội vàng bịt miệng đối phương lại, sau đó giơ một ngón tay ra đặt lên trước miệng, "Xuỵt, tôi muốn cho Hành Vân một bất ngờ."
Y tá bị bịt chặt miệng nhìn vào mắt Lâm Quỳnh, gật đầu, Lâm Quỳnh thấy vậy mới bỏ tay ra.
Ai ngờ vừa mới bỏ tay xuống liền thấy y tá lấy hơi từ đan điền, dùng sức hét lên, "Lâm tiên sinh, anh về rồi hả!!!!"
Lâm Quỳnh:....
Ý gì đây?
Cái giọng này chắc vang vọng cả ba ngày không ngớt quá, đừng có nói là lầu ba, cả căn biệt thự nghe luôn còn được.
Đối phương vừa hét lên, chỉ thấy bên trong thư phòng truyền ra một loạt tiếng động, sau những tiếng bước chân hỗn loạn là một tiếng lộp bộp vang lên.
Lâm Quỳnh vừa định đi liền bị y tá kéo lại, "Lâm tiên sinh!"
Lâm Quỳnh quay đầu nhìn y, "Sao vậy?"
"Thật... Thật là lâu rồi không gặp."
Y tá cố ý kéo dài thời gian, "Trông cậu hình như có da có thịt hơn nhỉ."
Lâm Quỳnh nhìn lại mình, "Vậy hả, thấy cũng tàm tạm."
Nói rồi liền đi vào thư phòng, nhưng tiếng động bên trong vẫn chưa dừng lại.
Y tá: "Lâm tiên sinh, cậu muốn đi vào hả?!"
Hai người vẫn còn đang tìm xe lăn trong thư phòng đã đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Đợi Lâm Quỳnh vào tới thư phòng liền nhìn thấy Phó Hành Vân đang ngồi trên xe lăn đọc sách.
"Hành Vân, tôi về rồi đây!"
Lâm Quỳnh nói xong, anh mới ngẩng đầu lên nhìn người đang đi về phía mình.
Một tháng không gặp, Phó Hành Vân nhìn đối phương thật kĩ, không có gì thay đổi, nhưng cảm xúc trong lòng như đang dâng trào.
"Về lúc nào vậy?"
Lâm Quỳnh chỉ vào vali ngay cửa, "Vừa mới về."
Nói rồi Lâm Quỳnh dường như phát hiện ra có gì đó không đúng, "Hành Vân, anh..."
Phó Hành Vân nuốt nước miếng, ánh mắt bất giác liếc qua chiếc gậy chống được giấu trong góc, mở miệng nói: "Sao vậy?"
Bác sĩ thấy vậy liền nhích qua đó đứng, có ý muốn chắn lại chỗ đang giấu đồ.
Mắt Lâm Quỳnh sáng rực, "Anh..."
Phó Hành Vân bất giác hít vào thật sâu.
"Anh cầm sách ngược kìa."
Phó Hành Vân:....
Sau đó anh cầm sách lại đàng hoàng, khô khan nói một câu: "Cảm ơn."
Lâm Quỳnh tươi cười vỗ vai anh, "Không cần khách sáo."
Nói rồi quay người đi, định về phòng sắp xếp hành lí.
Bóng lưng trông như một người thành đạt.
Thấy cậu đi rồi, bác sĩ vội vàng đổi chỗ cho chiếc gậy chống chưa kịp giấu đàng hoàng.
Phó Hành Vân mở miệng, "Hôm nay hai người về trước đi đã."
Bác sĩ gật đầu, cũng không nói gì thêm mà thu dọn hành lí rời đi, Lâm Quỳnh từ phòng mình bước ra liền chạm mặt với họ, lịch sự nói: "Bác về hả?"
Bác sĩ gật đầu.
Lâm Quỳnh: "Thời gian này làm phiền các bác quá."
Bác sĩ cười nói: "Không phiền, Lâm tiên sinh, nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây."
Giống như đối phương là loài quái vật hung dữ nào đó, chỉ mong mau mau trốn thoát.
Lâm Quỳnh thấy vậy vội hỏi: "Dạo này Hành Vân hồi phục thế nào rồi?"
Nụ cười của bác sĩ cứng đờ, sau đó lắc đầu, giọng nói nghe rất trầm trọng, "Chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi."
Lâm Quỳnh thấy vậy, mắt chợt rủ xuống, "Không sao, có cố gắng là được."
Nhìn bóng lưng của bác sĩ, khối óc nhỏ bé của Lâm Quỳnh nhanh chóng vận hành, theo như tình tiết trong sách, lúc này chân của Phó Hành Vân đã phải hồi phục rồi mới phải, không biết tại sao tới tận bây giờ vẫn chưa khá lên.
Sau đó Lâm Quỳnh đi về phía thư phòng, không hồi phục thì không hồi phục thôi, đối phương không hồi phục, không cần li hôn, cậu cũng không mất đi cái mạng nhỏ này.
Sau khi nghĩ thông rồi, Lâm Quỳnh hệt như một chú bướm yêu hoa, vỗ cánh bay đến thư phòng, "Hành Vân, một tháng nay của anh thế nào?"
Phó Hành vân hờ hững nói, "Tàm tạm."
"Tôi nhớ anh, nhớ đến mức ăn không ngon ngủ không yên."
Thấy anh không nói gì, Lâm Quỳnh mở miệng hỏi: "Anh không tin?"
"Không tin."
Giọng nói của anh đều đều, không nghe ra cảm xúc, nhìn khuôn mặt rõ ràng là có da có thịt hơn của cậu, Phó Hành Vân không nhịn được là giơ tay lên nhéo nhéo, "Mập ra cả đống thịt đây này."
Lâm Quỳnh: "Nhớ anh, nhớ đến mức...."
"Ăn không ngon ngủ không yên đến mức mập ra?"
Lâm Quỳnh thẹn thùng cúi đầu, "Tăng tính đàn hồi."
"...."
Rõ ràng biết rằng đối phương đang lừa mình, nhưng Phó Hành Vân vẫn rất thích nghe.
"Công việc kết thúc rồi?"
Lâm Quỳnh lấy một miếng tuyết lê vàng óng trong dĩa trái cây bên cạnh, "Đâu có, nhưng tôi được nghỉ ngơi vài ngày."
Há miệng ra cắn một miếng lê, phát hiện nó còn rất ư là ngọt.
Giơ tay lên đưa đến bên miệng anh, cả nửa năm nay đã bị tập thành thói quen rồi, Lâm Quỳnh ăn được thứ gì hợp khẩu vị đều sẽ chia cho Phó Hành Vân.
Ban đầu anh còn có chút kháng cự, nhưng lâu dài rồi cũng tiếp nhận nó.
Bình thường Lâm Quỳnh đều sẽ chọn phần mình chưa cắn để đút anh nếm thử, nhưng lần này lại quên mất.
Phó Hành Vân nhìn vết cắn của cậu, ai ngờ miếng lê trước mặt lại đột nhiên bị lấy đi.
Phó Hành Vân nghi hoặc: "Sao vậy?"
Lâm Quỳnh ăn thêm một miếng, nghiêm mặt nói: "Tôi quên mất là lê không thể chia nhau ăn, như vậy không tốt."
(Chia lê đồng âm với chia li)
Phó Hành Vân: "Toàn là mê tín."
Lâm Quỳnh một lần nữa giơ tay ra, "Vậy anh có ăn không?"
Phó Hành Vân: "...."
Miệng thì nói chỉ là mấy lời đồn mê tín, nhưng cơ thể lại rất thật thà.
Cuối cùng anh vẫn không ăn miếng lê đó.
Hôm sau Lâm Quỳnh đi làm, Phó Hành Vân nhìn cậu, hỏi: "Ngày mai có phải đi làm không?"
Lâm Quỳnh lắc đầu, "Không, phía đoàn phim cho nghỉ phép hai ngày, hai ngày đó đều không có việc gì cả."
Phó Hành Vân nghe xong thì gật đầu, "Ngày mai đi cùng tôi một chuyến."
Đối phương chủ động đề nghị ra ngoài quả là chuyện hiếm thấy, mắt Lâm Quỳnh sáng rỡ, "Đi đâu?"
"Tiệc từ thiện."
Lâm Quỳnh nghe xong mắt lập tức mở lớn, buổi tiệc từ thiện này có được miêu tả trong sách.
Lão phản diện âm binh trong lòng mang theo áp lực vì vật lý trị liệu có chuyển biến tốt, gặp được thụ chính ở buổi tiệc từ thiện này, sau đó tình cảm bùng phát không thể nào kiểm soát.
Thụ chính cũng quan tâm và cổ vũ anh trong quá trình hồi phục, cho anh chút ấm áp mong manh giữa cuộc đời lạnh giá.
Phó Hành Vân thấy đối phương mãi mà không nói gì, hỏi: "Không muốn đi?"
Sắc mặt Lâm Quỳnh có chút mất tự nhiên, không biết tại sao, trong lòng nghèn nghẹn, có chút hoảng loạn, "Không có gì, muốn đi chứ."
Mặc dù miệng thì nói muốn đi, nhưng trong lòng lại không hề có chút chờ mong nào.
Thụ chính sau khi gặp gỡ phản diện, đem đến cho anh thứ tình cảm ấm áp.
Trong sách miêu tả thứ tình cảm này Phó Hành Vân chưa từ có được, giống như một tia sáng rực rỡ xuyên qua màn đêm vậy, sáng tối giao nhau, sau khi nếm trải được thứ tình cảm này, anh liền hãm sâu vào đó, không cách nào thoát ra được.
Một khi dấn thân vào, liền giống như loài thú hoang đang vùng vẫy, giống như còn mồi hãm mình giữa đầm lầy.
Lâm Quỳnh bĩu môi, sau đó như có như không mà liếc mắt nhìn Phó Hành Vân, cái tảng băng này, cứ cho chút ấm áp lại tan chảy, không tốt cho sức khỏe chút nào.
Thấy vẻ mặt cậu không được vui cho lắm, Phó Hành Vân ho khẽ hai tiếng, "Nếu em không muốn thì không cần đi đâu."
"Đi!"
"Sao lại không đi!"
Lâm Quỳnh trả lời chắc như đinh đóng cột, cậu muốn đến nhìn thử xem, rốt cuộc là mặt trời bé con nào có thể làm tan chảy tảng băng này.
Tiệc từ thiện diễn ra vào buổi tối, trước khi đi Lâm Quỳnh đã lót dạ trước, tránh để mình lúc đó lại thấy đói, sau đó từ trong tủ chọn ra một bộ tây trang trông thật đứng đắn.
Phó Hành Vân đợi ở cửa, thấy Lâm Quỳnh đi ra liền nhướng mày, "Em đi kết hôn hả?"
Lâm Quỳnh giật mình, "Lời này không được nói ra vậy."
Phó Hành Vân:?
Lâm Quỳnh nghiêm túc nói, "Trùng hôn là phạm pháp đó."
"...."
Sau đó nhìn Phó Hành Vân thật kĩ, "Anh mặc quần giữ nhiệt chưa?"
Anh ngây người.
Thấy anh không trả lời, Lâm Quỳnh liền biết đối phương không mặc.
Sau đó nhanh chóng chạy về phòng lục tìm một chiếc quần giữ nhiệt, "Anh mặc cái này vào đi."
Phó Hành Vân: "...."
Cuối cùng anh vẫn bị ép phải mặc vào mới được ra khỏi nhà.
Khi đi đến nửa đường, còn ghé vào đón Tần Hằng.
Tần Hằng vừa lên xe liền nhìn thấy tây trang của Phó Hành Vân còn chưa được đóng thùng gọn gàng, "ĐM, lão Phó, trời má, cậu mặc quần giữ nhiệt rồi hả?"
Cơ thể Phó Hành Vân cứng đờ.
Tần Hằng nhìn anh với ánh mắt khó tin, sau đó bật cười thật lớn.
"ĐM, má nó chứ, cậu vậy mà lại ăn mặc kiểu đông tây kết hợp này hahahahahaha"
Lâm Quỳnh thấy người ta cười nhạo người đàn ông của mình, nghiêm mặt: "Anh thì hiểu cái gì, đây là nhu yếu phẩm!"
Sau đó Lâm Quỳnh ghé sát vào tai anh thì thầm: "Anh đừng nghe anh ta nói bậy, dáng vẻ anh đóng thùng áo giữ nhiệt vào trong quần giữ nhiệt là ngầu nhất á."
Phó Hành Vân:....
Danh sách chương