Lâm Quỳnh nhìn Phó Cảnh Hồng bị đạp ngã trên bụi cỏ bên ngoài bức tường của giáo đường một cái.

Cuối cùng cũng yên tĩnh rồi.

Sau đó hất đầu một cách kiêu ngạo nhảy về lại phạm vi trong giáo đường.

Tôi cao quý lắm, cậu không xứng.

Lâm Quỳnh cúi người nhặt những đóa hoa dại ban nãy rơi đầy đất, từ trong đó chọn ra một đóa hoa trắng nhụy vàng trông tao nhã nhất, cài lên túi trước ngực lễ phục.

Cánh hoa trắng theo gió lay động, cành lá xanh cài trong lớp vải, phối hợp vô cùng hài hòa với bộ lễ phục màu trắng.

Cậu cúi đầu nhìn nhìn, đôi mắt rủ xuống, hàng lông mi dài và rậm đổ bóng dưới ánh nắng mặt trời chiếu xuống, trước trán là vài cọng tóc khẽ bay bay.

Không ngờ có một ngày cậu lại kết hôn.

Lâm Quỳnh từ khi có kí ức thì đã sống ở cô nhi viện rồi, bên cạnh không có người thân cận, chỉ có một người anh em lớn lên cùng cậu.

Ngờ đâu cậu xem người ta là anh em, người ta lại xem cậu như thằng ngu.

Một lần, dưới lời cầu xin khẩn thiết của đối phương, Lâm Quỳnh đành phải đứng ra bảo lãnh cho hắn, đối phương tự tin vỗ ngực, "A Quỳnh, cậu yên tâm đi!"
"Tiền này tôi nhất định sẽ trả cậu, anh em còn có thể xem cậu là kẻ thù hay sao?!"
Miệng đàn ông toàn lời gió thoảng mây bay, đối phương không những không trả tiền cho cậu, còn lấy số tiền đó đi vay nặng lãi, đến khi có người tìm đến cửa thì sớm đã chạy biệt tăm biệt tích.

Đợi đến khi Lâm Quỳnh tỉnh ngộ mới biết rằng những lời ban đầu đối phương nói là lời thật lòng.

Lâm Quỳnh không cha không mẹ, không ai nâng đỡ, sau khi tốt nghiệp đại học thì bắt đầu với công việc diễn kịch nói, những vai cậu diễn đều là những vai nhỏ không kiếm được bao nhiêu tiền, rất nhanh, khoản vay nặng lãi kia đã vét sạch cậu, đó là con số mà cả đời này cậu chưa bao giờ dám nghĩ đến.

Những con số không còn nhiều hơn số trứng gà mà cậu đã từng ăn.

Sữa trái cây O Bào cũng không có nhiều O như vậy.

Lâm Quỳnh vừa thầm mắng mình ngu ngốc, vừa cầm chiếc gối giành được từ chỗ bọn siết nợ, đi xuống gầm cầu vượt.

Tên nhóc Lâm Quỳnh này từ nhỏ đã rất mạnh mẽ, làm gì cũng làm tốt nhất, cho dù có ngủ đầu đường xó chợ thì cũng phải thê thảm nhất, ông lão bên cạnh tốt xấu gì cũng có tấm chăn, còn cậu chỉ còn lại mỗi chiếc gối.

Ông lão kia thấy cậu đáng thương, tốt bụng nhắc nhở, "Trời lạnh rồi, đắp đất nhiều thêm đi.

"
Lâm Quỳnh:!.

Trước đây cậu biết rõ điều kiện của bản thân nên vẫn luôn không dám có người yêu vì sợ liên lụy đến người ta, bây giờ thì càng khỏi nói tới.


Cậu chính là ếch xanh chuyển thế!
(Ếch xanh chỉ những người cô độc, không có bạn bè, người thân gì cả)
Cô độc, cô độc, cô cô độc!
Nhìn cánh cửa kia, Lâm Quỳnh bây giờ đang muốn quay lại trong lòng không khỏi cảm thấy thấp thỏm, suy cho cùng, phản diện giết người không chớp mắt thì ai mà không sợ cơ chứ?
Nếu như cậu không thay đổi tình tiết trong sách thì chỉ còn một con đường chết.

Lúc này, trong lòng Lâm Quỳnh xuất hiện hai nhân vật đang không ngừng giằng co như nhổ dương thay liễu.

Lương tâm: "Nếu không quay về, Phó Hành Vân một mình ở hôn lễ đang thương biết bao.

"
Lòng lang dạ thú: "Đã chạy ra ngoài rồi, có lý nào lại quay về, rủ lòng thương anh ta, chi bằng tự thương chính mình, không biết lúc nào mất luôn cả mạng.

"
Lương tâm: "Về đi, người ta đã liệt nửa người rồi, một mình làm sao hoàn thành được một mối hôn nhân.

"
Lòng lang dạ thú: "Trong sách không phải cũng một mình hoàn thành sao, má mày chứ, phải dũng cảm bước đi không quay đầu lại~"
Lương tâm: "Bộ trang phục này đáng tiền lắm đó!"
Lòng lang dạ thú:!.

Lương tâm: "Nhiều tiền như vậy, nếu như là kiếp trước thì làm gì có cửa mặc.

"
Lương tâm: "Cái này không ít số không đâu, cả chục, trăm, ngàn, vạn,! Má ơi!"
"Nhiều tiền lắm đó!"
Lâm Quỳnh hít sâu một hơi.

Bộ này mà làm áo liệm cũng đáng nữa là!
Nhớ lại tình tiết trong sách, thật ra Phó Hành Vân cũng không dễ dàng gì, khi đọc tiểu thuyết, so với nhân vật chính, Lâm Quỳnh lại càng chú ý đến những phân đoạn của Phó Hành Vân hơn, cũng có thể là vì pháo hôi bên cạnh anh cùng tên cùng họ với cậu, nhưng dù có nói thế nào cũng có thể coi như nhà một fan ba ba.

Nhìn bộ lễ phục trắng tinh khôi trên người và đóa hoa lay động trước gió, khóe môi Lâm Quỳnh khẽ nhếch lên, giơ tay gãi gãi đầu, không ngờ là cậu sắp kết hôn rồi.

Thật sự quá hồi hộp.

Sau đó chỉnh lại tà áo, chỉ với bộ đồ mà Phó Hành Vân bỏ tiền ra chuẩn bị này thôi, hôn lễ hôm nay cậu cũng sẽ kết.

Lâm Quỳnh cất bước, đẩy cánh cửa tràn ngập thánh quang của Chúa Jesus, đập vào mắt là hoa hồng trắng và những dải ruy băng có chất liệu đắt tiền! Đường chạy dài 1000m.

Lâm Quỳnh:!.

Hôn sự này không kết cũng được.


Nghi thức sắp bắt đầu, khách mời theo sự hướng dẫn của người chủ trì mà tiến vào lễ đường, Phó gia và Lâm gia ngồi vào chỗ của mình.

Phó Hành Vân sớm đã không còn là đứa con cưng của trời, có khả năng hô mưa gọi gió nữa rồi, Phó gia giờ đây không còn coi trọng anh, hôn lễ hôm nay, Phó gia cũng chỉ sai mỗi mình con út Phó Cảnh Hồng đến tham gia.

Vì thế mà chỗ ngồi của Phó gia lúc này không có một ai.

Mặc dù hôn lễ lần này các gia tộc lớn không được mấy người đến, nhưng vẫn nể mối giao tình xưa cũ với Phó gia mà phái vài tiểu bối vô công rồi nghề đến, hiển nhiên là không coi hôn lễ của Phó Hành Vân ra gì.

Cũng chính bởi vì những người được các gia tộc lớn phái đến đều là mấy đứa con cháu vô công rồi nghề nên Phó Hành Vân mới bị người ta sỉ nhục, cười nhạo nhiều như vậy ở hôn lễ.

Trước đây Phó Hành Vân phong độ ngời ngời, là con cưng của trời, không ai sánh bằng, các vị công tử này khi ở nhà không ít lần bị trưởng bối đem ra so sánh với Phó Hành Vân.

Nghe nhiều rồi, trong lòng tự nhiên sẽ căm hận.

Bây giờ Phó Hành Vân xảy ra chuyện, đương nhiên phải đến xem kịch vui chứ.

Chuyện này một đồn mười, mười đồn trăm, khắp nơi đều biết.

Khách mời từng người ngồi xuống ghế, tâm trạng mỗi người mỗi khác.

Cười nhạo, mỉa mai, đùa cợt, chờ xem kịch vui!
Giống như đây không phải hôn lễ, mà là đoàn xiếc thú.

Bọn bọ hoan hô cho tư thái mà những động vật được thuần phục biểu diễn ra, vỗ những tràng pháo tay đầy châm biếm, cuối cùng để lại một nắm tiền, đầy sỉ nhục.

Bây giờ Phó Hành Vân chính là chú sư tử lớn bị trói chặt bởi xích sắt, hàm răng sắc nhọn bị rọ mõm bịt lại, tất cả mọi người đều mong chờ màn biểu diễn của anh.

Làm gì có chuyện nào khiến lòng người sảng khoái hơn là nhìn đứa con cưng của trời ngã vào vũng bùn lầy?
Trần Hàm và Lâm Hoa Phong ngồi xuống ghế, liếc qua chỗ ngồi trống không của Phó gia, chỉ cần đạt được mục đích liên hôn này, mọi chuyện sau này đều dễ nói.

Phó Hành Vân dùng hai cánh tay đẩy xe lăn một hồi, đến cửa vào của chú rể, lúc này vị trí kế bên anh vẫn trống không, ở đây đáng lẽ ra vẫn còn một người khác.

Nhưng người đàn ông đó dường như không hề để tâm, đời anh sớm đã bị hủy trong trận hỏa hoạn lớn vào nửa năm trước rồi, anh mặt không cảm xúc, nhìn cánh cửa được khắc hình thần tình yêu Cupid trước mặt, đôi mắt đen láy hệt như một đầm nước lặng.

Lý Hàn Dương và vài người bạn thân ngồi xuống ghế trong lễ đường, mấy người bọn họ đều chơi với Phó Hành Vân từ nhỏ đến lớn, cho dù gia đình có ngăn không cho họ qua lại nhiều với Phó Hành Vân thì họ vẫn không nghe.

Cho dù một ngày nào đó Phó Hành Vân có đi ăn mày thì họ cũng cho Phó Hành Vân một cái chén sạch sẽ.

Nếu không lỡ ăn đau bụng thì phải làm sao.


"Trong lòng tôi cứ thấy lo lo thế nào á, Lâm Quỳnh chắc sẽ không chạy mất đâu nhỉ?"
Kỷ Nghiêu trong lòng thấp thỏm, khi cô nhận được tin Phó Hành Vân sắp kết hôn thì rất vui mừng, ngờ đâu hôm nay lại nhìn thấy bộ mặt đó của Lâm Quỳnh.

"Không đâu, đừng nghĩ bậy.

"
Lý Hàn Dương an ủi.

Mặc dù Lý Hàn Dương ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng cũng có chút lo sợ, suy nghĩ một hồi lại cười cười cho rằng mình suy nghĩ nhiều rồi.

Một sự kiện lớn như vậy, Lâm Quỳnh cho dù có không biết điều đến thế nào thì cũng sẽ không chạy mất đâu.

Trấn an chính mình xong, Lý Hàn Dương thả lỏng người, dựa vào lưng ghế.

Không biết qua bao lâu, đột nhiên ngồi bật dậy.

Cái tên ngốc ban nãy vừa cười vừa chạy trên dãy hành lang.

Chắc không phải là Lâm Quỳnh đó chứ!
Cha sứ cầm thánh kinh bước lên, bên dưới lại không hề yên tĩnh, ngược lại còn vô cùng ồn ào.

Lâm Hoa Phong nhíu mày, dường như rất bất mãn, nhưng không ai care một lão đầu hói như ông ta.

Cha sứ nhìn xuống dưới, bắt đầu tự nói chuyện.

Chính vào lúc cha sứ cầu nguyện xong, một chàng phục vụ vội vàng chạy về phía Lâm Hoa Phong.

Thái độ của chàng phục vụ vô cùng gấp gáp, chân chạy như bay, trong đôi mắt kia, ngoại trừ hình ảnh phản chiếu cái đầu hói của Lâm Hoa Phòng thì không còn chứa được thứ gì khác nữa.

Trong một khoảnh khắc trông giống như tình yêu vậy.

Chàng phục vụ kia cúi người kề bên Lâm Hoa Phong, "Lâm Quỳnh chạy mất rồi.

"
Âm thanh này như tiếng thì thào của ma quỷ, cường độ đủ để nổ tan xác nhà bạn.

Đôi mắt vốn không được to của Lâm Hoa Phong trừng lớn, thiếu chút nữa là rớt cả con ngươi ra ngoài, "Cậu nói gì cơ?!"
Một giọng nam trầm quá vang, trong nháy mắt, ánh mắt của tất cả mọi người trong lễ đường đều tập trung trên người Lâm Hoa Phong.

Cha sứ cũng nhíu mày nhìn ông ta.

Mới cầu nguyện được một nửa.

Phiền ghê.

Lâm Hoa Phong lập tức ngậm miệng, trong lòng như có hàng vạn con ngựa đang chạy như bay, khi chạy qua còn không quên nhổ cho ông ta một ngụm nước bọt.

Thằng thỏ đế này, Lâm Hoa Phong lập tức nghiến chặt răng, ông biết ngay Lâm Quỳnh sẽ không an phận như vậy mà.

Nhưng Lâm Hoa Phong cho dù có muốn im miệng để ổn định mọi người thì những tên vô công rồi nghề đầy hiếu kì kia cũng đã ló đầu ra nghe ngóng, thậm chí còn túm nam phục vụ kia lại hỏi chuyện.


Cơ hội sỉ nhục Phó Hành Vân, bọn họ không một ai muốn bỏ qua cả.

Chàng phục vụ chẳng qua cũng là người làm công mà thôi, những người trước mặt đều là người hắn không thể nào đắc tội được.

"Lâm Quỳnh chạy mất rồi!!!"
Trong lễ đường đột nhiên vang lên một tiếng la lớn, giống như giọt nước nổ lốp đốp khi nhỏ vào nồi dầu sôi vậy.

"Đáng!"
"Lần này cất công đến đây thật sự quá xứng đáng!"
"Móa, vợ của Phó Hành Vân chạy rồi!"
"Vậy thì còn kết hôn cái gì nữa chứ?!"
"Đi gì chứ, không phải hôn lễ vẫn sẽ tiến hành sao?
"Tôi còn muốn xem xem Phó Hành Vân sẽ xuất hiện thế nào đây.

"
"Mẹ nó" Lý Hàn Dương nắm chặt tay, xách cổ một tên phá của trước mặt mà đánh, lập tức bị Kỷ Nghiêu bên cạnh kéo lại, những người bạn thân khác cũng nhanh chóng ngăn lại.

"Lý Hàn Dương, cậu điên rồi!"
Lý Hàn Dương dùng sức vùng vẫy khỏi vòng vây của họ, "Rốt cuộc là ai điên rồi hả, lời chúng nó nói là lời mà con người có thể thốt ra được sao, mồm chó còn sạch hơn mồm chúng nó!"
"Phó Hành Vân!"
"Người chúng nó đang nói, mẹ nó chứ, là Phó Hành Vân đó!"
Tên phá của bị túm cổ áo cậy có người đang ngăn Lý Hàn Dương lại, không biết sống chết tiếp tục khiêu khích: "Ông đây nói nó đó thì sao nào?"
Lời vừa nói ra, tên phá của kia liền nhìn thấy những người vốn đang ngăn Lý Hàn Dương lại đột nhiên lùi về sau.

Tên phá của:?
Sao các người lại buông tay ra vậy!!!
Trong nháy mắt, cả lễ đường loạn hết cả lên, tất cả đều không hề ăn khớp với nơi trang nghiêm này, trong lễ đường thiêng liêng, trắng tinh khôi cũng chỉ có một mình cha sứ đang cầu nguyện.

Cha sứ liếc nhìn mớ hỗn độn bên dưới, cầm thật chắc thánh kinh trong tay.

"There is a ray of light in everyones life.

"
(Cuộc đời của mỗi con người đều có một tia sáng.

)
Trong dãy hành lang dài yên tĩnh, trắng tinh thỉnh thoảng lại có thể nghe thấy tiếng thở dốc, gấp gáp, khe khẽ.

Có một người đang thầm niệm tên người mình thích trên đường chạy 1000m, vì yêu mà tiến về phía trước.

Có người đang thốt ra những ngôn từ tinh hoa của dân tộc trên đường chạy 1000m: "Đù móa! Không xong rồi! Sắp chết rồi!.

"
Lâm Quỳnh nhìn hành lang dài trước mặt, thốt ra những lời thô tục.

Phó Hành Vân!
Ba anh tới rồi đây!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện