Ngụy Kiến Vĩ khẽ thở phào, chưa bao giờ cảm thấy con trai là mưa đúng lúc như bây giờ.
Hà Hiểu Vân lùi ra khỏi ngực anh, cảm xúc đã khôi phục lại như thường, vẻ mặt bình tĩnh, chỉ có mắt là hơi đỏ.
So với một năm rưỡi trước thì Ngụy Viễn Hàng đã cao hơn không ít, giờ đã gần một mét hai, hoàn toàn kế thừa gen ưu tú của ba mình.
Mà từ khi đi học thì thằng bé liền cho là mình đã lớn, chủ động yêu cầu chia phòng ngủ với ba mẹ.
Bình thường khi đi học, đi về nhà thằng bé sẽ đi cùng với mấy đứa bé lớn tuổi hơn trong khu nhà, không cần Hà Hiểu Vân đưa đón, có thể nói là một đứa nhỏ vô cùng bớt lo.
Chẳng qua đứa nhỏ bớt lo này buổi tối lúc ngủ còn phải mân mê góc chăn nhỏ mới có thể ngủ được.
Có khi tan học về cũng phải chạy vào phòng sờ một hồi, còn quấn lấy mẹ đòi hỏi muốn mẹ giữ bí mật giúp mình, đừng để cho các bạn nhỏ khác biết.
"Con về rồi sao? Hôm nay ở trường học cái gì?" Hà Hiểu Vân hắng giọng hỏi.
Ngụy Viễn Hàng để cặp lên bàn: "Cô giáo dạy bọn con đếm số, con đã biết từ lâu rồi! Bạn cùng bàn của con mãi mà chưa biết, cậu ấy thật là ngốc."
Hà Hiểu Vân cất sách vở trên bàn đi tính vào phòng bếp nấu cơm tối, nghe vậy thì liếc mắt nhìn nó: "Lúc trước khi con không biết mẹ cũng không nói con ngốc, bây giờ con biết rồi lại bắt đầu chê người khác ngốc sao?"
"Nhưng mà cậu ấy lớn vậy rồi mà còn không biết..." Ngụy Viễn Hàng nhỏ giọng phản bác.
"Nói không chừng thiên phú của bạn ấy không nằm ở đây, có thể là bạn ấy biết vẽ, biết ca hát, biết những cái khác, cũng không phải tất cả moi người nhất định đều phải lập tức học được đếm số, đúng không nào?"
Ngụy Viễn Hàng cái hiểu cái không gật gật đầu, "Vậy, vậy sau này con không nói cậu ấy ngốc nữa."
"Cũng không thể nói người khác đâu." Hà Hiểu Vân nói, "Một lát nữa mới ăn cơm, con đi chơi một lát đi."
"Vâng!" Đứa nhỏ lập tức chạy ra ngoài.
Ngụy Kiến Vĩ cũng vào bếp, cùng chuẩn bị cơm tối với cô.
Anh vẫn còn sợ chuyện Hà Hiểu Vân khóc mới nãy, vừa làm việc vừa thỉnh thoảng nhìn cô, có chút rón rén.
Cho đến khi Hà Hiểu Vân không chịu được bầu không khí này, nguýt anh một cái, cười mắng hai câu thì anh mới bình thường trở lại.
Buổi tối Ngụy Viễn Hàng nghe Hà Hiểu Vân nói chuyện muốn thi đại học thì rất ngạc nhiên, trong lòng thằng bé mẹ đã là người lớn rồi, người lớn sao còn phải học nữa?
Hà Hiểu Vân nói: "Chỉ cần con muốn thì râu tóc bạc phơ rồi cũng có thể học, tuổi tác không có quan hệ gì."
Ngụy Viễn Hàng tưởng tượng mình biến thành một ông lão, lưng khom khom, vất vả đeo cặp đi học, lắc đầu nguầy nguậy: "Không muốn không muốn, con không muốn."
Chuyện tham gia thi đại học Hà Hiểu Vân không định giấu giấu giếm giếm, cho nên hai ngày sau Hứa Lan Hương cũng biết.
"Chị nghe Tiểu Hàng nói em muốn thi đại học?"
Hà Hiểu Vân cười, có hơi ngại ngùng: "Chỉ là muốn thử thử, không nhất định thi đậu, đến lúc đó chị đừng cười em."
"Cười em làm gì?" Hứa Lan Hương cười nói: "Em còn có dũng khí thử, chị ngay cả thử cũng không dám."
Chị ấy nói tiếp: "Thật tốt, em còn trẻ, đứa nhỏ cũng đi học rồi, nếu có thể thi đậu đại học thì sau này cũng có một công việc tốt, không phải hơn cả một đời chỉ chăm con cái nấu cơm sao?"
"Chị bây giờ mới nhiêu tuổi? Nói không chừng cũng có thể thi đậu." Hà Hiểu Vân nói.
Hứa Lan Hương nghe vậy thì cười: "Chị thì coi như thôi, chưa từng nghe chân gà cũng có thể cầm bút, chị không học được.
Em thi cho tốt, thi đậu rồi thì chị làm một bàn tiệc chúc mừng em."
"Vâng, mượn lời may mắn của chị." Hà Hiểu Vân cười nói.
"Nhưng mà," Hứa Lan Hương lại nói, "Đến lúc đó chắc chắn sẽ có người nói này nói kia, em đừng để trong lòng.
Chúng ta không cần quan tâm tới mấy người nhiều chuyện đó, chỉ cần làm ra thành quả thì tất sẽ vả mặt bọn họ."
Hà Hiểu Vân gật đầu.
Bên kia Ngụy Kiến Vĩ cũng bị Lâm Nhạc Phi kéo lấy tra hỏi.
"Tôi nghe nói em dâu muốn tham gia thi đại học?"
"Anh nghe ở đâu?" Ngụy Kiến Vĩ hỏi.
Lâm Nhạc Phi khoát tay: "Cái này khỏi cần hỏi, trong doanh chúng ta nhiều người như vậy ắt có người có thể tiết lộ cho tôi, tôi chỉ muốn biết là thật hay giả?"
"Thật."
"Ai nha..." Lâm Nhạc Phi cảm thán, "Lúc trước em dâu viết thư cho cậu tôi nhìn chữ cổ viết đã thấy không tầm thường, quả nhiên! Sau này em dâu chính là sinh viên đại học, lão Ngụy, một kẻ thô lỗ như cậu nhưng lại không xứng với người ta rồi u."
Ngụy Kiến Vĩ không để ý tới, lời của Lâm Nhạc Phi làm cho anh nghĩ tới lúc hai người nói chuyện hôm trước, đương nhiên còn có cảnh cô rơi nước mắt.
Lúc ấy trông thấy cô khóc trong lòng anh vô cùng hoảng hốt, giờ hồi tưởng lại lại cảm thấy bộ dáng lúc đó của cô vừa đáng thương vừa đáng yêu, thầm nghĩ muốn mạnh mẽ ôm chặt vào trong lòng.
"Lão Ngụy? Lão Ngụy?" Lâm Nhạc Phi huơ huơ tay trước mặt anh, vẻ mặt ghét bỏ: "Nghĩ gì thế? Vẻ mặt nhìn thật là bỉ ổi."
Ngụy Kiến Vĩ ngay cả khóe mắt liếc qua cũng chẳng muốn cho anh, quay người đi rồi.
"Đừng đi chứ, tôi còn chuyện muốn hỏi cậu!" Lâm Nhạc Phi đuổi theo.
Mặc dù quyết định chăm chỉ ôn tập nhưng Hà Hiểu Vân cũng không ngồi cả ngày trong nhà, ngoài thỉnh thoảng đi chợ mua đồ thì mỗi ngày cô đều xuống đi dạo muột vòng trong vườn rau nhà mình trồng, vừa có thể nhổ cỏ xới đất gì đó, vừa có thể thả lỏng một chút.
Vườn rau của cô không lớn nhưng trồng rất nhiều thứ, lúc này đậu đũa đã lớn, bò rậm rạp đầy giá đỡ, que đậu dài lít nha lít nhít rũ xuống dưới, nêu như ngồi ở trong thì người bên ngoài ngay cả góc áo cũng không thấy.
Hà Hiểu Vân hái đủ rau cho đêm nay nấu xong tiện tay nhổ cỏ luôn, đang chuẩn bị hóp người lại đi ra thì bỗng nhiên nghe thấy có người nhắc tới Ngụy Kiến Vĩ, thế là không khỏi ngồi lại.
Ngay tại không xa có hai người vừa hái rau vừa nói chuyện.
"Chị nghe nói không? Vợ Ngụy doanh trưởng muốn thi đại học đó."
"Ngụy danh trưởng nào, nhà lầu hai kia sao?"
"Ngoài anh ta ra thì còn ai nữa?"
Đoàn bộ không có khu nhà riêng của mình mà cũng nằm trong sư bộ, cho nên tòa nhà của Hà Hiểu Vân trừ mấy doanh trưởng doanh phó Ngụy Kiến Vĩ bọn họ thì còn có người nhà của các cán độ đoàn khác.
Mà trừ mấy người Hứa Lan Hương ra Hà Hiểu Vân cũng không lui tới với mấy người khác, bình thường gặp được cũng chỉ gật đầu chào.
Dùng lời Hứa Lan Hương nói thì là mọi người không phải người một đường.
Bây giờ hai người đang nói chuyện cũng không phải người một đường với Hà Hiểu Vân.
"Vợ của Ngụy doanh trưởng...!cổ không phải đến từ nông thôn sao?"
"Đúng, chính là từ nông thôn đến, bỗng nhiên nói muốn thi đại học, cô ta chắc nghĩ đại học là quán cơm ven đường, ai muốn vào là có thể vào vậy."
"Cũng không thể nói chắc chắn vậy được, nói không chừng cổ thi đậu thì sao?"
Người kia cười nhạo: "Cũng không phải em xem thường ai, nhưng chị xem cô ta đi, nào giống như người có thể học nổi? Cũng chỉ có gương mặt nhìn được, bộ dạng mỏng manh yếu đuối, làm Ngụy doanh trưởng chết mê chết mệt.
Em nghe nói cô ta ngay cả nước rửa chân cũng để cho chồng bưng đâu!"
"Không thể nào? Ngụy doanh trưởng cũng không giống như là người sẽ bưng nước rửa chân."
"Em tận mắt nhìn thấy, có thể giả sao? Nói không chừng đàn ông chính là thích người như cô ta, nếu không sao lúc trước lúc chị muốn giới thiệu em họ cho Ngụy doanh trưởng thì anh ta không để vào mắt, quay đầu đi lại kết hôn rồi?"
"Ai, đó cũng là chuyện của nhiều năm trước rồi, đừng nhắc nữa."
"Không nói cái đó nữa.
Chúng ta liền đợi đi, có thể thi đậu hay không cũng chỉ là chuyện một hai tháng.
Bây giờ tất cả mọi người đều biết cô ta muốn thi đại học, đến lúc đó coi cô ta làm thế nào."
Hà Hiểu Vân ngồi sắp tê hết chân thì hai người kia mới đi.
Cô ngồi dậy, một lúc lâu không nhúc nhích để chờ cơn tê đi qua, cũng nghĩ không thông, cô tự hỏi bình thường mình cũng không đắc tội ai mà sao lại làm người ta khó chịu như vậy?
Cô nhớ lại một lượt từ đầu tới giờ, phát hiện nguyên nhân có thể không phải từ mình mà là Ngụy Kiến Vĩ?
Cái người mấy năm trước muốn giới thiệu em họ cho Ngụy Kiến Vĩ mặc dù không nói quá nhiều nhưng chỉ mấy câu ít ỏi nói gần nói xa đều lộ ra gièm pha với châm ngòi, người kia bị cô ta dẫn lối tất lời gì cũng nói ra.
Nói tới nói lui chính là Ngụy Kiến Vĩ quá ưu tú làm cho người khác nhìn nóng mắt, những người đó lại không thích nhìn anh đối quá tốt với cô nên ở đây ngầm nói ra nói vô.
Nghĩ như thế thì Hà Hiểu Vân lập tức lại thấy thoải mái.
Không phải là ghen ghét cô sao? Từ từ sẽ đến thôi, sau này thời gian ghen ghét còn rất nhiều.
Chạng vạng tối Hà Hiểu Vân trong phòng bếp xào rau, Ngụy Kiến Vĩ tan tầm về trong tay cầm cái bọc giấy.
"Là cái gì vậy?" Hà Hiểu Vân hỏi anh.
"Miếng sâm, bổ não."
Hà Hiểu Vân nghe xong lập tức cạn lời.
Mấy ngày nay mỗi ngày anh đều mang đồ về, nay là hạt óc chó mai là não heo, cũng không biết anh cả ngày ở doanh khu mà từ đâu tìm tới được, phàm là nghe nói có thể bổ não thì đều mua về cho cô ăn.
Hà Hiểu Vân phảng phất trên người anh thấy được thời đại của cô, kiểu người lớn trong nhà cuống cuồng vội vã vì trong nhà có đứa nhỏ thi đại học, chỉ còn thiếu điều đi vào miếu cầu thần bái phật dâng hương.
Sao cô cảm giác mình đi thi mà anh còn lo lắng hơn cô đâu?
Ngụy Kiến Vĩ còn đang giới thiệu cách ăn nhân sâm: "Ngâm nước uống là được, cách một ngày uống một lần."
Thấy cô không nói gì, anh hỏi: "Nghe chưa nào?"
"Nghe rồi, " Hà Hiểu Vân bất lực nói, "Anh biết không, em có hơi cảm động."
Ngụy Kiến Vĩ nghe vậy khóe miệng vừa muốn cong lên chợt nghe cô nói tiếp: "Em cảm thấy anh giống như là ba em."
Biểu cảm của anh đã nứt ra.
Buổi tối một nhà ba người vây quanh bàn, Ngụy Kiến Vĩ đọc sách, Hà Hiểu Vân ôn tập, Ngụy Viễn Hàng thì đang viết số.
Đứa nhỏ trước kia ngồi không yên được, nhưng từ khi biết mẹ cũng phải đi học thì thằng bé lại hứng thú tăng vọt, mỗi ngày đều có thể ngồi cạnh ba mẹ viết một trang chữ số.
"Mẹ! Con viết xong rồi!"
Hà Hiểu Vân cầm lên nhìn, biểu cảm trên mặt có hơi thê thảm.
Tiểu Bàn Tử viết nghiêm túc không sai, nhưng thành quả thật làm người ta không dám lấy lòng.
Chữ to chữ nhỏ, vặn và vặn vẹo, 3 viết như con giun, 8 thì như quả bí đỏ chồng lên nhau, còn méo méo mó mó.
Đương nhiên, lòng tin của đứa nhỏ nên được cổ vũ, không thể đả kích, cô đánh dấu tích, còn vẽ thêm hai bông hoa hồng nhỏ: "Khá tốt, viết tốt hơn hôm qua, nếu như ngày mai có thể viết tốt hơn hôm nay một chút nữa thì sẽ cho con ba bông hoa hồng nhỏ."
"Hay quá, con sắp đủ mười bông hoa hồng nhỏ rồi!" Ngụy Viễn Hàng nhảy cẫng lên reo hò.
Hà Hiểu Vân đã giao ước với thằng bé, mỗi khi đủ mười bông hoa hồng thì sẽ thưởng một cây kẹo hồ lô cho nên đứa nhỏ bây giờ tràn trề sức lực.
Cô gấp sách lại, dẫn con trai về phòng nó dỗ ngủ.
Lúc ra thì Ngụy Kiến Vĩ đã dọn dẹp xong, cô thay đồ ngủ rồi chuẩn bị nằm xuống ngủ.
Nhưng mà người kia cũng không cho cô được toại nguyện, một đêm như chiên bánh, lăn qua lăn lại cô một đêm.
Hà Hiểu Vân rốt cục chịu không được, chủ động xin tha: "Đừng, em muốn ngủ..."
Ngụy Kiến Vĩ cắn khóe miệng của cô, giọng khàn khàn: "Không phải muốn gọi ba sao, còn gọi nữa không?"
Hà Hiểu Vân nâng tay lên, một cái tát mềm oặt dán vào trên mặt người đàn ông lòng dạ hẹp hòi nào đó.
.
Hà Hiểu Vân lùi ra khỏi ngực anh, cảm xúc đã khôi phục lại như thường, vẻ mặt bình tĩnh, chỉ có mắt là hơi đỏ.
So với một năm rưỡi trước thì Ngụy Viễn Hàng đã cao hơn không ít, giờ đã gần một mét hai, hoàn toàn kế thừa gen ưu tú của ba mình.
Mà từ khi đi học thì thằng bé liền cho là mình đã lớn, chủ động yêu cầu chia phòng ngủ với ba mẹ.
Bình thường khi đi học, đi về nhà thằng bé sẽ đi cùng với mấy đứa bé lớn tuổi hơn trong khu nhà, không cần Hà Hiểu Vân đưa đón, có thể nói là một đứa nhỏ vô cùng bớt lo.
Chẳng qua đứa nhỏ bớt lo này buổi tối lúc ngủ còn phải mân mê góc chăn nhỏ mới có thể ngủ được.
Có khi tan học về cũng phải chạy vào phòng sờ một hồi, còn quấn lấy mẹ đòi hỏi muốn mẹ giữ bí mật giúp mình, đừng để cho các bạn nhỏ khác biết.
"Con về rồi sao? Hôm nay ở trường học cái gì?" Hà Hiểu Vân hắng giọng hỏi.
Ngụy Viễn Hàng để cặp lên bàn: "Cô giáo dạy bọn con đếm số, con đã biết từ lâu rồi! Bạn cùng bàn của con mãi mà chưa biết, cậu ấy thật là ngốc."
Hà Hiểu Vân cất sách vở trên bàn đi tính vào phòng bếp nấu cơm tối, nghe vậy thì liếc mắt nhìn nó: "Lúc trước khi con không biết mẹ cũng không nói con ngốc, bây giờ con biết rồi lại bắt đầu chê người khác ngốc sao?"
"Nhưng mà cậu ấy lớn vậy rồi mà còn không biết..." Ngụy Viễn Hàng nhỏ giọng phản bác.
"Nói không chừng thiên phú của bạn ấy không nằm ở đây, có thể là bạn ấy biết vẽ, biết ca hát, biết những cái khác, cũng không phải tất cả moi người nhất định đều phải lập tức học được đếm số, đúng không nào?"
Ngụy Viễn Hàng cái hiểu cái không gật gật đầu, "Vậy, vậy sau này con không nói cậu ấy ngốc nữa."
"Cũng không thể nói người khác đâu." Hà Hiểu Vân nói, "Một lát nữa mới ăn cơm, con đi chơi một lát đi."
"Vâng!" Đứa nhỏ lập tức chạy ra ngoài.
Ngụy Kiến Vĩ cũng vào bếp, cùng chuẩn bị cơm tối với cô.
Anh vẫn còn sợ chuyện Hà Hiểu Vân khóc mới nãy, vừa làm việc vừa thỉnh thoảng nhìn cô, có chút rón rén.
Cho đến khi Hà Hiểu Vân không chịu được bầu không khí này, nguýt anh một cái, cười mắng hai câu thì anh mới bình thường trở lại.
Buổi tối Ngụy Viễn Hàng nghe Hà Hiểu Vân nói chuyện muốn thi đại học thì rất ngạc nhiên, trong lòng thằng bé mẹ đã là người lớn rồi, người lớn sao còn phải học nữa?
Hà Hiểu Vân nói: "Chỉ cần con muốn thì râu tóc bạc phơ rồi cũng có thể học, tuổi tác không có quan hệ gì."
Ngụy Viễn Hàng tưởng tượng mình biến thành một ông lão, lưng khom khom, vất vả đeo cặp đi học, lắc đầu nguầy nguậy: "Không muốn không muốn, con không muốn."
Chuyện tham gia thi đại học Hà Hiểu Vân không định giấu giấu giếm giếm, cho nên hai ngày sau Hứa Lan Hương cũng biết.
"Chị nghe Tiểu Hàng nói em muốn thi đại học?"
Hà Hiểu Vân cười, có hơi ngại ngùng: "Chỉ là muốn thử thử, không nhất định thi đậu, đến lúc đó chị đừng cười em."
"Cười em làm gì?" Hứa Lan Hương cười nói: "Em còn có dũng khí thử, chị ngay cả thử cũng không dám."
Chị ấy nói tiếp: "Thật tốt, em còn trẻ, đứa nhỏ cũng đi học rồi, nếu có thể thi đậu đại học thì sau này cũng có một công việc tốt, không phải hơn cả một đời chỉ chăm con cái nấu cơm sao?"
"Chị bây giờ mới nhiêu tuổi? Nói không chừng cũng có thể thi đậu." Hà Hiểu Vân nói.
Hứa Lan Hương nghe vậy thì cười: "Chị thì coi như thôi, chưa từng nghe chân gà cũng có thể cầm bút, chị không học được.
Em thi cho tốt, thi đậu rồi thì chị làm một bàn tiệc chúc mừng em."
"Vâng, mượn lời may mắn của chị." Hà Hiểu Vân cười nói.
"Nhưng mà," Hứa Lan Hương lại nói, "Đến lúc đó chắc chắn sẽ có người nói này nói kia, em đừng để trong lòng.
Chúng ta không cần quan tâm tới mấy người nhiều chuyện đó, chỉ cần làm ra thành quả thì tất sẽ vả mặt bọn họ."
Hà Hiểu Vân gật đầu.
Bên kia Ngụy Kiến Vĩ cũng bị Lâm Nhạc Phi kéo lấy tra hỏi.
"Tôi nghe nói em dâu muốn tham gia thi đại học?"
"Anh nghe ở đâu?" Ngụy Kiến Vĩ hỏi.
Lâm Nhạc Phi khoát tay: "Cái này khỏi cần hỏi, trong doanh chúng ta nhiều người như vậy ắt có người có thể tiết lộ cho tôi, tôi chỉ muốn biết là thật hay giả?"
"Thật."
"Ai nha..." Lâm Nhạc Phi cảm thán, "Lúc trước em dâu viết thư cho cậu tôi nhìn chữ cổ viết đã thấy không tầm thường, quả nhiên! Sau này em dâu chính là sinh viên đại học, lão Ngụy, một kẻ thô lỗ như cậu nhưng lại không xứng với người ta rồi u."
Ngụy Kiến Vĩ không để ý tới, lời của Lâm Nhạc Phi làm cho anh nghĩ tới lúc hai người nói chuyện hôm trước, đương nhiên còn có cảnh cô rơi nước mắt.
Lúc ấy trông thấy cô khóc trong lòng anh vô cùng hoảng hốt, giờ hồi tưởng lại lại cảm thấy bộ dáng lúc đó của cô vừa đáng thương vừa đáng yêu, thầm nghĩ muốn mạnh mẽ ôm chặt vào trong lòng.
"Lão Ngụy? Lão Ngụy?" Lâm Nhạc Phi huơ huơ tay trước mặt anh, vẻ mặt ghét bỏ: "Nghĩ gì thế? Vẻ mặt nhìn thật là bỉ ổi."
Ngụy Kiến Vĩ ngay cả khóe mắt liếc qua cũng chẳng muốn cho anh, quay người đi rồi.
"Đừng đi chứ, tôi còn chuyện muốn hỏi cậu!" Lâm Nhạc Phi đuổi theo.
Mặc dù quyết định chăm chỉ ôn tập nhưng Hà Hiểu Vân cũng không ngồi cả ngày trong nhà, ngoài thỉnh thoảng đi chợ mua đồ thì mỗi ngày cô đều xuống đi dạo muột vòng trong vườn rau nhà mình trồng, vừa có thể nhổ cỏ xới đất gì đó, vừa có thể thả lỏng một chút.
Vườn rau của cô không lớn nhưng trồng rất nhiều thứ, lúc này đậu đũa đã lớn, bò rậm rạp đầy giá đỡ, que đậu dài lít nha lít nhít rũ xuống dưới, nêu như ngồi ở trong thì người bên ngoài ngay cả góc áo cũng không thấy.
Hà Hiểu Vân hái đủ rau cho đêm nay nấu xong tiện tay nhổ cỏ luôn, đang chuẩn bị hóp người lại đi ra thì bỗng nhiên nghe thấy có người nhắc tới Ngụy Kiến Vĩ, thế là không khỏi ngồi lại.
Ngay tại không xa có hai người vừa hái rau vừa nói chuyện.
"Chị nghe nói không? Vợ Ngụy doanh trưởng muốn thi đại học đó."
"Ngụy danh trưởng nào, nhà lầu hai kia sao?"
"Ngoài anh ta ra thì còn ai nữa?"
Đoàn bộ không có khu nhà riêng của mình mà cũng nằm trong sư bộ, cho nên tòa nhà của Hà Hiểu Vân trừ mấy doanh trưởng doanh phó Ngụy Kiến Vĩ bọn họ thì còn có người nhà của các cán độ đoàn khác.
Mà trừ mấy người Hứa Lan Hương ra Hà Hiểu Vân cũng không lui tới với mấy người khác, bình thường gặp được cũng chỉ gật đầu chào.
Dùng lời Hứa Lan Hương nói thì là mọi người không phải người một đường.
Bây giờ hai người đang nói chuyện cũng không phải người một đường với Hà Hiểu Vân.
"Vợ của Ngụy doanh trưởng...!cổ không phải đến từ nông thôn sao?"
"Đúng, chính là từ nông thôn đến, bỗng nhiên nói muốn thi đại học, cô ta chắc nghĩ đại học là quán cơm ven đường, ai muốn vào là có thể vào vậy."
"Cũng không thể nói chắc chắn vậy được, nói không chừng cổ thi đậu thì sao?"
Người kia cười nhạo: "Cũng không phải em xem thường ai, nhưng chị xem cô ta đi, nào giống như người có thể học nổi? Cũng chỉ có gương mặt nhìn được, bộ dạng mỏng manh yếu đuối, làm Ngụy doanh trưởng chết mê chết mệt.
Em nghe nói cô ta ngay cả nước rửa chân cũng để cho chồng bưng đâu!"
"Không thể nào? Ngụy doanh trưởng cũng không giống như là người sẽ bưng nước rửa chân."
"Em tận mắt nhìn thấy, có thể giả sao? Nói không chừng đàn ông chính là thích người như cô ta, nếu không sao lúc trước lúc chị muốn giới thiệu em họ cho Ngụy doanh trưởng thì anh ta không để vào mắt, quay đầu đi lại kết hôn rồi?"
"Ai, đó cũng là chuyện của nhiều năm trước rồi, đừng nhắc nữa."
"Không nói cái đó nữa.
Chúng ta liền đợi đi, có thể thi đậu hay không cũng chỉ là chuyện một hai tháng.
Bây giờ tất cả mọi người đều biết cô ta muốn thi đại học, đến lúc đó coi cô ta làm thế nào."
Hà Hiểu Vân ngồi sắp tê hết chân thì hai người kia mới đi.
Cô ngồi dậy, một lúc lâu không nhúc nhích để chờ cơn tê đi qua, cũng nghĩ không thông, cô tự hỏi bình thường mình cũng không đắc tội ai mà sao lại làm người ta khó chịu như vậy?
Cô nhớ lại một lượt từ đầu tới giờ, phát hiện nguyên nhân có thể không phải từ mình mà là Ngụy Kiến Vĩ?
Cái người mấy năm trước muốn giới thiệu em họ cho Ngụy Kiến Vĩ mặc dù không nói quá nhiều nhưng chỉ mấy câu ít ỏi nói gần nói xa đều lộ ra gièm pha với châm ngòi, người kia bị cô ta dẫn lối tất lời gì cũng nói ra.
Nói tới nói lui chính là Ngụy Kiến Vĩ quá ưu tú làm cho người khác nhìn nóng mắt, những người đó lại không thích nhìn anh đối quá tốt với cô nên ở đây ngầm nói ra nói vô.
Nghĩ như thế thì Hà Hiểu Vân lập tức lại thấy thoải mái.
Không phải là ghen ghét cô sao? Từ từ sẽ đến thôi, sau này thời gian ghen ghét còn rất nhiều.
Chạng vạng tối Hà Hiểu Vân trong phòng bếp xào rau, Ngụy Kiến Vĩ tan tầm về trong tay cầm cái bọc giấy.
"Là cái gì vậy?" Hà Hiểu Vân hỏi anh.
"Miếng sâm, bổ não."
Hà Hiểu Vân nghe xong lập tức cạn lời.
Mấy ngày nay mỗi ngày anh đều mang đồ về, nay là hạt óc chó mai là não heo, cũng không biết anh cả ngày ở doanh khu mà từ đâu tìm tới được, phàm là nghe nói có thể bổ não thì đều mua về cho cô ăn.
Hà Hiểu Vân phảng phất trên người anh thấy được thời đại của cô, kiểu người lớn trong nhà cuống cuồng vội vã vì trong nhà có đứa nhỏ thi đại học, chỉ còn thiếu điều đi vào miếu cầu thần bái phật dâng hương.
Sao cô cảm giác mình đi thi mà anh còn lo lắng hơn cô đâu?
Ngụy Kiến Vĩ còn đang giới thiệu cách ăn nhân sâm: "Ngâm nước uống là được, cách một ngày uống một lần."
Thấy cô không nói gì, anh hỏi: "Nghe chưa nào?"
"Nghe rồi, " Hà Hiểu Vân bất lực nói, "Anh biết không, em có hơi cảm động."
Ngụy Kiến Vĩ nghe vậy khóe miệng vừa muốn cong lên chợt nghe cô nói tiếp: "Em cảm thấy anh giống như là ba em."
Biểu cảm của anh đã nứt ra.
Buổi tối một nhà ba người vây quanh bàn, Ngụy Kiến Vĩ đọc sách, Hà Hiểu Vân ôn tập, Ngụy Viễn Hàng thì đang viết số.
Đứa nhỏ trước kia ngồi không yên được, nhưng từ khi biết mẹ cũng phải đi học thì thằng bé lại hứng thú tăng vọt, mỗi ngày đều có thể ngồi cạnh ba mẹ viết một trang chữ số.
"Mẹ! Con viết xong rồi!"
Hà Hiểu Vân cầm lên nhìn, biểu cảm trên mặt có hơi thê thảm.
Tiểu Bàn Tử viết nghiêm túc không sai, nhưng thành quả thật làm người ta không dám lấy lòng.
Chữ to chữ nhỏ, vặn và vặn vẹo, 3 viết như con giun, 8 thì như quả bí đỏ chồng lên nhau, còn méo méo mó mó.
Đương nhiên, lòng tin của đứa nhỏ nên được cổ vũ, không thể đả kích, cô đánh dấu tích, còn vẽ thêm hai bông hoa hồng nhỏ: "Khá tốt, viết tốt hơn hôm qua, nếu như ngày mai có thể viết tốt hơn hôm nay một chút nữa thì sẽ cho con ba bông hoa hồng nhỏ."
"Hay quá, con sắp đủ mười bông hoa hồng nhỏ rồi!" Ngụy Viễn Hàng nhảy cẫng lên reo hò.
Hà Hiểu Vân đã giao ước với thằng bé, mỗi khi đủ mười bông hoa hồng thì sẽ thưởng một cây kẹo hồ lô cho nên đứa nhỏ bây giờ tràn trề sức lực.
Cô gấp sách lại, dẫn con trai về phòng nó dỗ ngủ.
Lúc ra thì Ngụy Kiến Vĩ đã dọn dẹp xong, cô thay đồ ngủ rồi chuẩn bị nằm xuống ngủ.
Nhưng mà người kia cũng không cho cô được toại nguyện, một đêm như chiên bánh, lăn qua lăn lại cô một đêm.
Hà Hiểu Vân rốt cục chịu không được, chủ động xin tha: "Đừng, em muốn ngủ..."
Ngụy Kiến Vĩ cắn khóe miệng của cô, giọng khàn khàn: "Không phải muốn gọi ba sao, còn gọi nữa không?"
Hà Hiểu Vân nâng tay lên, một cái tát mềm oặt dán vào trên mặt người đàn ông lòng dạ hẹp hòi nào đó.
.
Danh sách chương