Chợp mắt một lát, sau khi tỉnh lại thì tinh thần tốt hơn rất nhiều.
Hà Hiểu Vân vẫn nằm trong lòng Ngụy Kiến Vĩ, một bàn tay của đối phương vắt ngang trên hông cô, cô hơi nhúc nhích thì nghe anh hỏi: "Dậy rồi sao?"
Anh hẳn là cũng vừa tỉnh lại, giọng nói có hơi khàn khàn.
Ngụy Viễn Hàng còn đang ngáy khò khò, Hà Hiểu Vân nhỏ giọng ừ một tiếng, hỏi: "Anh mới ngủ sao?"
"Ừ, còn sớm, có muốn ngủ thêm một lát không?"
Cô lắc đầu: "Không được, ngủ quá nhiều tối ngủ không được."
Tuy nói như vậy nhưng hai người cũng không dậy mà lẳng lặng ôm nhau một lúc lâu, sau đó Hà Hiểu Vân mới rời khỏi ngực anh ngồi dậy: "Cũng sắp nấu cơm trưa, em đi xem xem, anh ngủ thêm một lát đi."
Cô mặc quần áo chỉnh tề đi ra ngoài, trông thấy Phùng Thu Nguyệt ngồi bên cạnh lu nước rửa rau, Vương Xuân Hoa thì đang lột đậu, sửa soạn nấu cơm.
"Con dậy rồi sao? Có ngủ được không?" Vương Xuân Hoa hỏi cô.
Hà Hiểu Vân gật đầu, tới hỗ trợ lột hạt đậu: "Đình Đình đâu mẹ?" Đình Đình là tên của tiểu bảo bảo.
"Ngủ trong phòng," Phùng Thu Nguyệt quay đầu lại, "Tiểu Hàng dậy chưa?"
"Chưa chị, con sâu lười này không đợi em gọi thì sẽ không dậy đâu."
"Con nít ngủ nhiều là rất bình thường, đợi cho đến tuổi như mẹ thì muốn ngủ cũng không ngủ được." Vương Xuân Hoa nói.
Phùng Thu Nguyệt cười nói: "Mẹ còn trẻ đâu."
"Tay chân lẩm cẩm rồi, trẻ cái gì?" Vương Xuân Hoa cũng cười, lại hỏi Hà Hiểu Vân, "Ở bên ngoài ăn quen không?"
"Ăn vẫn còn tốt, dù sao cũng là tự mình nấu.
Chỉ là trời lanh, mùa đông tuyết rơi sâu tới đầu gối, một trận chính là mấy ngày, cửa cũng không ra được, mỗi ngày ngồi cạnh lò sưởi ấm, hơ đến nỗi khô luôn." Hà Hiểu Vân nói khoa trương.
"Khô chỗ nào, sao chị không thấy?" Phùng Thu Nguyệt rửa rau xong, đi tới làm bộ nhìn cô kỹ lưỡng, "Không phải rất tươi mát sao, còn trắng trẻo, xinh đẹp hơn lúc ở nhà nữa đó."
Hà Hiểu Vân giận: "Chị cứ chọc em đi."
Phùng Thu Nguyệt làm bộ kêu oan: "Chị nói đều là nói thật, không tin thì em hỏi mẹ xem, Hiểu Vân có phải là đẹp hơn không mẹ?"
Vương Xuân Hoa cười nói: "Xinh đẹp, hai đứa đều xinh đẹp."
"Nói ai xinh đẹp đâu?" Ngoài cửa truyền đến giọng của thím Trương.
Hà Hiểu Vân quay đầu, chào hỏi: "Thím tới rồi."
Thím Trương cười ha hả nói: "Buổi sáng thím ở nhà, Tiểu Hàng đột nhiên chạy vào làm cho thím hết hồn, hơn nửa năm không gặp nó cao hơn không ít."
Bà lại quan sát Hà Hiểu Vân, vừa nhìn vừa gật đầu: "Thím thấy Hiểu Vân thay đổi cũng không nhỏ, có hương vị của người thành phố."
"Cái gì mà người thành phố hay không thành phố, dù sao thì cũng đều là người của Thanh Thủy Hà chúng ta." Hà Hiểu Vân đứng dậy dời ghế qua mời bà ngồi xuống.
"Kiến Vĩ không ở nhà sao?"
"Trong phòng nghỉ ngơi, tối hôm qua ngồi xe lửa anh ấy một đêm không ngủ." Hà Hiểu Vân ra hiệu về phía phòng ngủ.
"Mấy đứa trở về một chuyến cũng không dễ dàng." Thím Trương cảm khái.
Vương Xuân Hoa cầm đậu vào nhà bếp, lúc ra trong tay cầm nắm kẹo: "Sao Diễm Diễm không qua?"
Bản dịch phi lợi nhuận bởi A Huyền được đăng duy nhất trên WP
Thím Trương nói giỡn: "Sao, cháu gái tôi không tới thì chị không cho tôi kẹo sao?"
Vương Xuân Hoa dúi kẹo cho bà ấy, cười mắng: "Nào dám không cho, tôi sợ chị dỡ nhà tôi mất!"
"Coi như chị thức thời!" thím Trương nói.
Hà Hiểu Vân và Phùng Thu Nguyệt nghe đều cười.
Đang nói thì Ngụy Kiến Hoa xách cái túi từ bên ngoài lắc lư đi vào, miệng còn hát ngâm nga.
Vừa thấy được cậu Vương Xuân Hoa liền tức giận: "Còn biết trở về, ngày mai mẹ khâu cái túi vải cho mày, ra ngoài ăn xin luôn là dược, đỡ cho cả ngày ra ngoài chạy."
Ngụy Kiến Hoa không dám cãi lại, nhỏ giọng lầu bầu cái gì, nhìn thấy Hà Hiểu Vân thì mắt cậu sáng lên: "Nhị tẩu với nhị ca về rồi sao?"
Hà Hiểu Vân cười nói: "Về một lúc rồi, em đi đâu về vậy?"
Cô bất quá chỉ thuận miệng hỏi, Ngụy Kiến Hoa lại nói quanh co, hơn nửa ngày cũng không nói ra cái gì, còn nói sang chuyện khác: "Nhị ca có phải là ở trong phòng không? Em đi tìm ảnh." Nói xong cũng chạy cái vèo.
"Lén lén lút lút, không biết làm gì." Vương Xuân Hoa tức giận, lại quay đầu nói với thím Trương: "Cô gái lần trước chị nói trong nhà nó có nói gì không? Nếu như thấy hợp thì tôi nghĩ để hai đứa nó gặp mặt một lần."
Thím Trương nói: "Chị đừng vội vậy, nhà chị là muốn tìm con dâu nên càng nhanh càng tốt, nhưng người ta là gả con gái nên chắc chắn là phải cân nhắc thêm.
Với lại Kiến Hoa còn trẻ, chị cũng không vội ôm cháu trai, gấp gáp như vậy làm gì?"
Vương Xuân Hoa thở dài: "Còn không phải tại nó cứ xốc nổi, nói là trẻ nhưng cũng đã hai mươi mà cả ngày như con nít, không tìm người cho nó an ổn lại thì tôi sợ nó có ngày nhập bọn với mấy lũ lưu manh côn đồ."
"Yên tâm đi, Kiến Hoa là đứa nhỏ ngoan, sẽ không như vậy." Thím Trương khuyên bà.
Nói thêm mấy câu nữa thì bà ấy về nhà nấu cơm, Hà Hiểu Vân mấy người cũng vào bếp.
Cơm trưa nấu xong Hà Hiểu Vân chuẩn bị đi gọi Ngụy Viễn Hàng dậy thì ở trong sân nhìn thấy Ngụy Kiến Hoa, nhớ tới vấn đề làm cho Vương Xuân Hoa nhức đầu cô liền giống như giỡn nói: "Mẹ muốn giới thiệu cô gái nào đó cho em, cô gái đó em gặp qua chưa, có đẹp không?"
Ngụy Kiến Hoa nghe xong lập tức nhăn nhó: "Nhị tẩu, sao ngay cả chị cũng nói cái này, chị biết rõ là..."
Cậu dừng lại, nhìn trái ngó phải dáo dác rồi mới nhích là gần một chút tiếp tục nhỏ giọng nói: "Chị biết chuyện của em mà."
Hà Hiểu Vân nghe vậy liền hiểu được ý cậu: "Được rồi, được rồi, chị nói giỡn thôi."
Đúng lúc này Ngụy Kiến Vĩ cũng từ trong phòng đi ra, cô nói: "Cơm nấu xong rồi, hai người vào trước đi, em đi gọi Hàng Hàng dậy."
Cô đi qua hai người vào phòng.
Bên ngoài Ngụy Kiến Hoa nhìn nhị ca, không xác định được mới nãy anh có nghe được gì không, đang lưỡng lự có nên thăm dò không thì chợt nghe anh mình nói: "Sau này nói chuyện với chị dâu chú thì đừng đứng gần như vậy."
Nói xong Ngụy Kiến Vĩ đi vào nhà chính.
Ngụy Kiến Hoa đứng ở đó, không hiểu ra sao, nửa ngày sau mới phản ứng kịp, biểu cảm trên mặt như bị sét đánh.
Nhị ca có ý gì? Chẳng lẽ hoài nghi mình có ý với nhị tẩu?!
Không phải chứ! Ngụy Kiến Hoa ở trong lòng gào thét, coi như mình oai hùng soái khí tựa Võ Tòng thì nhị ca cũng không giống Võ đại lang đâu!
Đương nhiên lời này cậu cũng chỉ nói trong lòng mà thôi, không dám để nhị ca nghe thấy.
Lúc ăn cơm Ngụy Chấn Hưng và Ngụy Kiến Quốc từ trong ruộng trở về, một nhà chín người đều có mặt, quả thực vô cùng náo nhiệt.
Bản dịch phi lợi nhuận bởi A Huyền được đăng duy nhất trên WP
Sau bữa ăn nghỉ ngơi một lát, Hà Hiểu Vân chuẩn bị về nhà mẹ đẻ.
Cô trong phòng thu dọn đồ đạc, Ngụy Viễn Hàng trong trong ngoài ngoài chạy tới chạy lui, bỗng nhiên hứng thú bừng bừng chạy đến trước mặt cô, vui sướng nói: "Mẹ! Bướm lại tới nữa rồi!"
Nhớ lúc này năm ngoái thằng bé còn gọi bứm bứm, bây giờ miệng đã lưu loát hơn, nhưng đọc đúng thì đúng mà giọng thì vẫn hơi kỳ kỳ.
Hà Hiểu Vân đáp lại: "Đừng chạy nữa, chuẩn bị tới nhà bà ngoại chơi rồi, con chạy đầu đầy mồ hôi sẽ không còn đẹp trai nữa đâu."
Đứa bé ưỡn ngực lên nói: "Con là nam tử hán, không cần đẹp trai."
"Ai nói với con vậy?" Hà Hiểu Vân cười nhạo, "Chờ tới lúc con lớn lên có người thích rồi thì biết đẹp trai có quan trọng hay không."
"Sửa soạn xong rồi sao?" Ngụy Kiến Vĩ đi tới, trong tay cầm cái bìa thư.
Hà Hiểu Vân nhìn thấy, hỏi: "Không phải nói đưa cho mẹ sao, sao anh lại cầm về?"
Những năm qua Ngụy Kiến Vĩ về nhà sẽ đem tiền lương đã tích trữ một năm qua nộp lên phần lớn cho Vương Xuân Hoa, để trong nhà chi tiêu.
Tiền lương của anh mặc dù không ít nhưng chỗ phải chi cũng nhiều, bình thường cơm nước, quần áo, vật dụng sinh hoạt, anh lại thường hào phóng tiếp tế chiến hữu nên tiền còn lại cũng không bao nhiêu.
Năm ngoái Hà Hiểu Vân theo quân, mặc dù nhiều thêm hai miệng ăn nhưng bởi vì cơm nhà tự nấu, quần áo anh hỏng cũng có người may vá, Hà Hiểu Vân lại chuẩn bị sổ sách ghi chép, mỗi một bút chi tiêu đều ghi rõ ràng.
Có cô hỗ trợ quy hoạch nên tiền tiết kiệm năm nay không hề ít hơn những năm qua.
Bởi vì còn không chia nhà, mà người trong nhà lại nhiều, còn thường xuyên gửi đồ tới bộ đội cho họ, nên sau khi Hà Hiểu Vân thương lượng với Ngụy Kiến Vĩ thì đều cảm thấy nên giống như trước đây, mới nãy là anh đi đưa tiền cho Vương Xuân Hoa.
"Mẹ chỉ lấy năm mươi." Ngụy Kiến Vĩ nói.
Hà Hiểu Vân thả đồ trong tay xuống, cầm lấy bìa thư: "Để em nói lại với mẹ."
Cô tìm thấy Vương Xuân Hoa trong phòng bà, vừa đi vào đã nghe bà nói: "Nếu bởi vì chuyện tiền bạc thì con cũng đừng khuyên nữa.
Vốn mẹ là một chút cũng không muốn lấy, nhưng nếu không lấy thì một là mấy đứa không đồng ý, hai là dù sao cũng còn chưa chia nhà, công điểm anh cả chị dâu con kiếm được, cuối năm được tiền đều phần lớn ở chỗ mẹ, nếu như không lấy của mấy đứa một chút thì sợ bọn nó biết sẽ nghĩ trong lòng.
Mẹ biết con với Kiến Vĩ hiếu thuận, có tấm lòng này là được, mấy đứa bên ngoài dù là mua cọng hành cũng phải bỏ tiền, giữ lại chút tiền phòng thân, mẹ với ba con ở nhà cũng yên tâm.
Cầm về đi, nếu như sau này thật sự cần tiền thì mẹ chắn chắn sẽ nói với các con."
Lời của bà đã chặn hết những lời Hà Hiểu Vân định nói ra, cô đành phải đường cũ trở về..
Hà Hiểu Vân vẫn nằm trong lòng Ngụy Kiến Vĩ, một bàn tay của đối phương vắt ngang trên hông cô, cô hơi nhúc nhích thì nghe anh hỏi: "Dậy rồi sao?"
Anh hẳn là cũng vừa tỉnh lại, giọng nói có hơi khàn khàn.
Ngụy Viễn Hàng còn đang ngáy khò khò, Hà Hiểu Vân nhỏ giọng ừ một tiếng, hỏi: "Anh mới ngủ sao?"
"Ừ, còn sớm, có muốn ngủ thêm một lát không?"
Cô lắc đầu: "Không được, ngủ quá nhiều tối ngủ không được."
Tuy nói như vậy nhưng hai người cũng không dậy mà lẳng lặng ôm nhau một lúc lâu, sau đó Hà Hiểu Vân mới rời khỏi ngực anh ngồi dậy: "Cũng sắp nấu cơm trưa, em đi xem xem, anh ngủ thêm một lát đi."
Cô mặc quần áo chỉnh tề đi ra ngoài, trông thấy Phùng Thu Nguyệt ngồi bên cạnh lu nước rửa rau, Vương Xuân Hoa thì đang lột đậu, sửa soạn nấu cơm.
"Con dậy rồi sao? Có ngủ được không?" Vương Xuân Hoa hỏi cô.
Hà Hiểu Vân gật đầu, tới hỗ trợ lột hạt đậu: "Đình Đình đâu mẹ?" Đình Đình là tên của tiểu bảo bảo.
"Ngủ trong phòng," Phùng Thu Nguyệt quay đầu lại, "Tiểu Hàng dậy chưa?"
"Chưa chị, con sâu lười này không đợi em gọi thì sẽ không dậy đâu."
"Con nít ngủ nhiều là rất bình thường, đợi cho đến tuổi như mẹ thì muốn ngủ cũng không ngủ được." Vương Xuân Hoa nói.
Phùng Thu Nguyệt cười nói: "Mẹ còn trẻ đâu."
"Tay chân lẩm cẩm rồi, trẻ cái gì?" Vương Xuân Hoa cũng cười, lại hỏi Hà Hiểu Vân, "Ở bên ngoài ăn quen không?"
"Ăn vẫn còn tốt, dù sao cũng là tự mình nấu.
Chỉ là trời lanh, mùa đông tuyết rơi sâu tới đầu gối, một trận chính là mấy ngày, cửa cũng không ra được, mỗi ngày ngồi cạnh lò sưởi ấm, hơ đến nỗi khô luôn." Hà Hiểu Vân nói khoa trương.
"Khô chỗ nào, sao chị không thấy?" Phùng Thu Nguyệt rửa rau xong, đi tới làm bộ nhìn cô kỹ lưỡng, "Không phải rất tươi mát sao, còn trắng trẻo, xinh đẹp hơn lúc ở nhà nữa đó."
Hà Hiểu Vân giận: "Chị cứ chọc em đi."
Phùng Thu Nguyệt làm bộ kêu oan: "Chị nói đều là nói thật, không tin thì em hỏi mẹ xem, Hiểu Vân có phải là đẹp hơn không mẹ?"
Vương Xuân Hoa cười nói: "Xinh đẹp, hai đứa đều xinh đẹp."
"Nói ai xinh đẹp đâu?" Ngoài cửa truyền đến giọng của thím Trương.
Hà Hiểu Vân quay đầu, chào hỏi: "Thím tới rồi."
Thím Trương cười ha hả nói: "Buổi sáng thím ở nhà, Tiểu Hàng đột nhiên chạy vào làm cho thím hết hồn, hơn nửa năm không gặp nó cao hơn không ít."
Bà lại quan sát Hà Hiểu Vân, vừa nhìn vừa gật đầu: "Thím thấy Hiểu Vân thay đổi cũng không nhỏ, có hương vị của người thành phố."
"Cái gì mà người thành phố hay không thành phố, dù sao thì cũng đều là người của Thanh Thủy Hà chúng ta." Hà Hiểu Vân đứng dậy dời ghế qua mời bà ngồi xuống.
"Kiến Vĩ không ở nhà sao?"
"Trong phòng nghỉ ngơi, tối hôm qua ngồi xe lửa anh ấy một đêm không ngủ." Hà Hiểu Vân ra hiệu về phía phòng ngủ.
"Mấy đứa trở về một chuyến cũng không dễ dàng." Thím Trương cảm khái.
Vương Xuân Hoa cầm đậu vào nhà bếp, lúc ra trong tay cầm nắm kẹo: "Sao Diễm Diễm không qua?"
Bản dịch phi lợi nhuận bởi A Huyền được đăng duy nhất trên WP
Thím Trương nói giỡn: "Sao, cháu gái tôi không tới thì chị không cho tôi kẹo sao?"
Vương Xuân Hoa dúi kẹo cho bà ấy, cười mắng: "Nào dám không cho, tôi sợ chị dỡ nhà tôi mất!"
"Coi như chị thức thời!" thím Trương nói.
Hà Hiểu Vân và Phùng Thu Nguyệt nghe đều cười.
Đang nói thì Ngụy Kiến Hoa xách cái túi từ bên ngoài lắc lư đi vào, miệng còn hát ngâm nga.
Vừa thấy được cậu Vương Xuân Hoa liền tức giận: "Còn biết trở về, ngày mai mẹ khâu cái túi vải cho mày, ra ngoài ăn xin luôn là dược, đỡ cho cả ngày ra ngoài chạy."
Ngụy Kiến Hoa không dám cãi lại, nhỏ giọng lầu bầu cái gì, nhìn thấy Hà Hiểu Vân thì mắt cậu sáng lên: "Nhị tẩu với nhị ca về rồi sao?"
Hà Hiểu Vân cười nói: "Về một lúc rồi, em đi đâu về vậy?"
Cô bất quá chỉ thuận miệng hỏi, Ngụy Kiến Hoa lại nói quanh co, hơn nửa ngày cũng không nói ra cái gì, còn nói sang chuyện khác: "Nhị ca có phải là ở trong phòng không? Em đi tìm ảnh." Nói xong cũng chạy cái vèo.
"Lén lén lút lút, không biết làm gì." Vương Xuân Hoa tức giận, lại quay đầu nói với thím Trương: "Cô gái lần trước chị nói trong nhà nó có nói gì không? Nếu như thấy hợp thì tôi nghĩ để hai đứa nó gặp mặt một lần."
Thím Trương nói: "Chị đừng vội vậy, nhà chị là muốn tìm con dâu nên càng nhanh càng tốt, nhưng người ta là gả con gái nên chắc chắn là phải cân nhắc thêm.
Với lại Kiến Hoa còn trẻ, chị cũng không vội ôm cháu trai, gấp gáp như vậy làm gì?"
Vương Xuân Hoa thở dài: "Còn không phải tại nó cứ xốc nổi, nói là trẻ nhưng cũng đã hai mươi mà cả ngày như con nít, không tìm người cho nó an ổn lại thì tôi sợ nó có ngày nhập bọn với mấy lũ lưu manh côn đồ."
"Yên tâm đi, Kiến Hoa là đứa nhỏ ngoan, sẽ không như vậy." Thím Trương khuyên bà.
Nói thêm mấy câu nữa thì bà ấy về nhà nấu cơm, Hà Hiểu Vân mấy người cũng vào bếp.
Cơm trưa nấu xong Hà Hiểu Vân chuẩn bị đi gọi Ngụy Viễn Hàng dậy thì ở trong sân nhìn thấy Ngụy Kiến Hoa, nhớ tới vấn đề làm cho Vương Xuân Hoa nhức đầu cô liền giống như giỡn nói: "Mẹ muốn giới thiệu cô gái nào đó cho em, cô gái đó em gặp qua chưa, có đẹp không?"
Ngụy Kiến Hoa nghe xong lập tức nhăn nhó: "Nhị tẩu, sao ngay cả chị cũng nói cái này, chị biết rõ là..."
Cậu dừng lại, nhìn trái ngó phải dáo dác rồi mới nhích là gần một chút tiếp tục nhỏ giọng nói: "Chị biết chuyện của em mà."
Hà Hiểu Vân nghe vậy liền hiểu được ý cậu: "Được rồi, được rồi, chị nói giỡn thôi."
Đúng lúc này Ngụy Kiến Vĩ cũng từ trong phòng đi ra, cô nói: "Cơm nấu xong rồi, hai người vào trước đi, em đi gọi Hàng Hàng dậy."
Cô đi qua hai người vào phòng.
Bên ngoài Ngụy Kiến Hoa nhìn nhị ca, không xác định được mới nãy anh có nghe được gì không, đang lưỡng lự có nên thăm dò không thì chợt nghe anh mình nói: "Sau này nói chuyện với chị dâu chú thì đừng đứng gần như vậy."
Nói xong Ngụy Kiến Vĩ đi vào nhà chính.
Ngụy Kiến Hoa đứng ở đó, không hiểu ra sao, nửa ngày sau mới phản ứng kịp, biểu cảm trên mặt như bị sét đánh.
Nhị ca có ý gì? Chẳng lẽ hoài nghi mình có ý với nhị tẩu?!
Không phải chứ! Ngụy Kiến Hoa ở trong lòng gào thét, coi như mình oai hùng soái khí tựa Võ Tòng thì nhị ca cũng không giống Võ đại lang đâu!
Đương nhiên lời này cậu cũng chỉ nói trong lòng mà thôi, không dám để nhị ca nghe thấy.
Lúc ăn cơm Ngụy Chấn Hưng và Ngụy Kiến Quốc từ trong ruộng trở về, một nhà chín người đều có mặt, quả thực vô cùng náo nhiệt.
Bản dịch phi lợi nhuận bởi A Huyền được đăng duy nhất trên WP
Sau bữa ăn nghỉ ngơi một lát, Hà Hiểu Vân chuẩn bị về nhà mẹ đẻ.
Cô trong phòng thu dọn đồ đạc, Ngụy Viễn Hàng trong trong ngoài ngoài chạy tới chạy lui, bỗng nhiên hứng thú bừng bừng chạy đến trước mặt cô, vui sướng nói: "Mẹ! Bướm lại tới nữa rồi!"
Nhớ lúc này năm ngoái thằng bé còn gọi bứm bứm, bây giờ miệng đã lưu loát hơn, nhưng đọc đúng thì đúng mà giọng thì vẫn hơi kỳ kỳ.
Hà Hiểu Vân đáp lại: "Đừng chạy nữa, chuẩn bị tới nhà bà ngoại chơi rồi, con chạy đầu đầy mồ hôi sẽ không còn đẹp trai nữa đâu."
Đứa bé ưỡn ngực lên nói: "Con là nam tử hán, không cần đẹp trai."
"Ai nói với con vậy?" Hà Hiểu Vân cười nhạo, "Chờ tới lúc con lớn lên có người thích rồi thì biết đẹp trai có quan trọng hay không."
"Sửa soạn xong rồi sao?" Ngụy Kiến Vĩ đi tới, trong tay cầm cái bìa thư.
Hà Hiểu Vân nhìn thấy, hỏi: "Không phải nói đưa cho mẹ sao, sao anh lại cầm về?"
Những năm qua Ngụy Kiến Vĩ về nhà sẽ đem tiền lương đã tích trữ một năm qua nộp lên phần lớn cho Vương Xuân Hoa, để trong nhà chi tiêu.
Tiền lương của anh mặc dù không ít nhưng chỗ phải chi cũng nhiều, bình thường cơm nước, quần áo, vật dụng sinh hoạt, anh lại thường hào phóng tiếp tế chiến hữu nên tiền còn lại cũng không bao nhiêu.
Năm ngoái Hà Hiểu Vân theo quân, mặc dù nhiều thêm hai miệng ăn nhưng bởi vì cơm nhà tự nấu, quần áo anh hỏng cũng có người may vá, Hà Hiểu Vân lại chuẩn bị sổ sách ghi chép, mỗi một bút chi tiêu đều ghi rõ ràng.
Có cô hỗ trợ quy hoạch nên tiền tiết kiệm năm nay không hề ít hơn những năm qua.
Bởi vì còn không chia nhà, mà người trong nhà lại nhiều, còn thường xuyên gửi đồ tới bộ đội cho họ, nên sau khi Hà Hiểu Vân thương lượng với Ngụy Kiến Vĩ thì đều cảm thấy nên giống như trước đây, mới nãy là anh đi đưa tiền cho Vương Xuân Hoa.
"Mẹ chỉ lấy năm mươi." Ngụy Kiến Vĩ nói.
Hà Hiểu Vân thả đồ trong tay xuống, cầm lấy bìa thư: "Để em nói lại với mẹ."
Cô tìm thấy Vương Xuân Hoa trong phòng bà, vừa đi vào đã nghe bà nói: "Nếu bởi vì chuyện tiền bạc thì con cũng đừng khuyên nữa.
Vốn mẹ là một chút cũng không muốn lấy, nhưng nếu không lấy thì một là mấy đứa không đồng ý, hai là dù sao cũng còn chưa chia nhà, công điểm anh cả chị dâu con kiếm được, cuối năm được tiền đều phần lớn ở chỗ mẹ, nếu như không lấy của mấy đứa một chút thì sợ bọn nó biết sẽ nghĩ trong lòng.
Mẹ biết con với Kiến Vĩ hiếu thuận, có tấm lòng này là được, mấy đứa bên ngoài dù là mua cọng hành cũng phải bỏ tiền, giữ lại chút tiền phòng thân, mẹ với ba con ở nhà cũng yên tâm.
Cầm về đi, nếu như sau này thật sự cần tiền thì mẹ chắn chắn sẽ nói với các con."
Lời của bà đã chặn hết những lời Hà Hiểu Vân định nói ra, cô đành phải đường cũ trở về..
Danh sách chương