"Ai u, trời còn chưa có tối đâu mà làm gì thế này?" Hứa Lan Hương đứng ở cửa ra vào, nhìn hai người đang đứng sát vào nhau, cười chế nhạo.

Lúc này mới phát hiện ra tư thế mập mờ với Ngụy Kiến Vĩ, Hà Hiểu Vân vội vàng lui ra sau hai bước, nói với Hứa Lan Hương: "Em nói bộ dạng anh ấy hung dữ làm Tiểu Vinh ngay cả cửa cũng không dám vào."
Hứa Lan Hương chậc chậc lắc đầu, đi tới cười nói: "Nếu như bình thường em nói lão Ngụy có chỗ não không tốt thì chị chắc chắn sẽ đứng về phía em.

Nhưng em nói bộ dạng lão Ngụy hung dữ thì chị không thể dối lòng mà đồng ý được.

Nghe mấy người lão Vương nói năm đó đừng nói là toàn bộ đoàn mà toàn bộ sư thì tướng mạo này của lão Ngụy cũng là đếm trên đầu ngón tay, có bao nhiêu cô gái nhìn chằm chằm như sói như hổ đâu.

Cậu ấy kết hôn với em, hai người có thể coi như kim đồng ngọc nữ, một cặp trời sinh.

Người thực sự xấu bên ngoài có rất nhiều, em đúng là kẻ ăn không hết người lần không ra, ở đây nói châm chọc cậu ấy!"
Nói xong cô còn đẩy Hà Hiểu Vân một cái, đúng lúc Hà Hiểu Vân đúng không vững, bị cô đẩy liền ngã vào ngực Ngụy Kiến Vĩ, bản thân cô xấu hổ mặt đỏ bừng, còn Hứa Lan Hương thì ở bên cạnh cười ha ha.


Nói thật thì hôm nay mới là ngày đầu quen biết, đáng lẽ ra cô không nên trêu chọc Hà Hiểu Vân như thế, nhưng mà ai bảo đối phương thật sự là đùa quá vui đi, rõ ràng con đã ba tuổi mà còn dễ ngại ngùng như thiếu nữ vậy, mới nói mấy câu đã đỏ mặt xấu hổ.

Bản thân cô là một người có tính cách lởi xởi nên nhìn thấy người như vậy là lại không ngăn được miệng.

Luống cuống tay chân rời khỏi ngực Ngụy Kiến Vĩ, nhìn bộ dạng Hứa Lan Hương cười ngả nghiêng, Hà Hiểu Vân đành phải lặng lẽ trừng Ngụy Kiến Vĩ, im lặng nói: "Đều tại anh."
Ngụy Kiến Vĩ không thể làm gì khác hơn nghiêng đầu đi, khóe miệng mang theo ý cười.

Hà Hiểu Vân yên lặng quay đầu lại, không dám nhìn anh nữa, sợ nhìn tiếp thì nhịp tim thình thịch của mình sẽ bại lộ.

Lúc trước sao không biết mình lại là người nhan khống như thế? Nhìn người ta cười thôi mà tim đã đập thình thịch.

Mặc dù Ngụy Kiến Vĩ rất đẹp trai là sự thật, mặc dù anh cười rất đẹp trai là sự thật, mặc dù...!
Thôi được rồi, nếu như thành thật một chút thì cô thừa nhân, cái nghiêng đầu mới nãy của anh quá là phạm quy...!
Cho đến khi Ngụy Kiến Vĩ đi xách nước nóng thì Hứa Lan Hương mới đỡ cười hơn, cô xoa xoa gương mặt cười đến nỗi mỏi nhừ: "Suýt nữa quên mất việc chính, chị đang định tẳm rửa cho con khỉ nhà chị, Tiểu Hàng đang ở bên đó chơi, không bằng em đưa đồ thằng bé cho chị chị tắm luôn cho hai đứa nó.

Đều là con trai, cũng không sợ xấu hổ."
"Như vậy sao được?" Hà Hiểu Vân vội nói, "Để em gọi thằng bé về."
Hứa Lan Hương kéo cô lại, "Không cần, khách sáo với chị làm gì, dù sao thì tắm rửa cho mấy con khỉ con đó chúng ta cũng ướt hết, một đứa hay hai đứa cũng như nhau, nếu em thấy ngại thì ngày mai em tắm cho hai đứa nó, chị còn mừng bớt chuyện."
Hà Hiểu Vân hơi chần chờ: "Vậy...!cũng được, vậy ngày mai em tắm cho hai đứa.

Một lát tắm xong chị để thằng bé về, chứ nó quá nghịch ngợm rồi."
"Cái này có cái gì, " Hứa Lan Hương không coi là gì, "Tiểu Hàng coi như ngoan ngoãn, ba đứa trong nhà chị mới gọi là nghịch ngợm đâu."
"Cũng là chị chịu được chứ em không chịu nổi." Hà Hiểu Vân vừa tìm quần áo vừa khâm phục nói.

"Chịu không được thì sao, mình sinh ra thì không phải khóc cũng phải nuôi lớn sao?"
Giọng điệu cô ấy hài hước làm Hà Hiểu Vân nghe cười không thôi.


Ngụy Viễn Hàng ở sát vách, rất có xu thế vui trên cả trời đất, cuối cùng vẫn là Ngụy Kiến Vĩ qua dẫn thằng bé về.

Đóng cửa lại Hà Hiểu Vân liền dạy bảo thằng bé: "Anh chị của Vinh Vinh phải học bài, các con ồn ào như vậy sẽ ảnh hưởng tới người ta học tập."
"Nhưng mà..." Đứa nhỏ chớp chớp mắt: "Bọn họ cũng chơi, không có học bài."
Hà Hiểu Vân hơi nghẹn, mới nhớ ra học sinh thời này trên cơ bản không làm bài tập, có đôi khi chỉ đi học nửa ngày còn nửa ngày tham gia lao động, căn bản không có chuyện học tập giỏi thành tích tốt.

Cô không thể làm gì khác hơn là nói: "Vậy cũng sẽ ầm ỹ tới chú dì nghỉ ngơi.

Ngày mai trời tối thì con phải về, hoặc là mời Vinh Vinh tới nhà chúng ta chơi, không thể cứ chơi ở nhà cậu ấy được, con biết chưa?"
"Con biết rồi!" Ngụy Viễn Hàng gật đầu lia lịa.

Hà Hiểu Vân vỗ vỗ mông thằng bé, đuổi tới giường, đưa chăn nhỏ cho nó: "Vậy ngủ thôi nào."
Dỗ đứa nhỏ ngủ xong cô lại ngồi vào bàn, trước đó viết thư còn chưa xong, giờ viết tiếp.

Ngụy Kiến Vĩ tắm rửa xong vào thấy đứa nhỏ đã ngủ thì nhẹ tay nhẹ chân.

"Anh tới đây." Hà Hiểu Vân vẫy tay với anh, đưa tờ giấy trắng cho anh: "Em sắp viết xong rồi, anh cũng viết chút đi."
Hai người ngồi cạnh nhau dưới ánh đèn, cúi đầu viết thư nhà.

Viết xong cho nhà chồng, Hà Hiểu Vân nghĩ nghĩ, lại viết cho chị cô một bức.

Thực ra cô muốn viết cho mẹ mình, nhưng Lý Nguyệt Quế không biết chữ, em cô lại cũng không thường ở nhà, không bằng viết cho Hà Hiểu Phân rồi nhờ chị ấy chuyển lời.

Mở đầu vẫn là miêu tả sự phồn hoa của thủ đô, sau đó viết tình xuống dàn xếp sau đó, hàng xóm xung quanh vân vân.


Viết viết, cô liếc nhìn Ngụy Kiến Vĩ một cái, buồn rầu cau mày lại, hơn nửa ngày mới tiếp tục: "Em với Hàng Hàng ở đây mọi thứ đều tốt, Kiến Vĩ cũng rất tốt, không cần lo lắng."
Thật ra cô muốn viết là "Kiến Vĩ rât tốt với em", dù sao như vậy mới có thể khiến cho người nhà an tâm.

Nhưng mà mấy chữ này làm sao cũng không viết ra được, cảm thấy rất xấu hổ, rối rắm cả buổi mới viết câu kia thay thế.

Nhưng là đợi cô lại đọc một lần nữa thì lại cảm thấy chỉ viết như vậy thấy thế nào cũng thiếu chút gì đó làm người ta tin tưởng, không khỏi lại nhìn nhìn Ngụy Kiến Vĩ, mang theo chột dạ chính mình cũng không biết từ đâu tới, chậm rãi viết: "Kiến Vĩ rất tốt với...!"
Ngụy Kiến Vĩ liếc nhìn cô một cái.

Hà Hiểu Vân lúc này đang trong thế thảo mộc giai binh*, phát giác được động tác của anh vội vàng lấy tay che lá thư đang viết lại, hung dữ nói: "Làm gì mà cứ nhìn đông ngó tây, nhìn của anh đi."
*草木皆兵: Coi cỏ cây như quân giặc.

Hình dung người trong vô cùng hoảng loạn thì nghi thần nghi quỷ.

Chỉ cho cô nhìn người ta mà không cho người ta nhìn cô.

Ngụy Kiến Vĩ cũng không phản bác mà chỉ nhìn cô một cái rồi lại một cái.

Trong lòng Hà Hiểu Vân đang chột dạ, bị anh nhìn như vậy mặt liền đỏ lên, đầu càng cúi càng thấp, cuối cùng lấy tay che mặt, vùi đầu vào trên bàn, giọng nói hung dữ đã mất hết sức lực, trở nên tội nghiệp, "Anh nhìn cái gì? Không cho nhìn nữa..."
Cô như con chim đà điểu vùi đầu mình vào trong cát, nghĩ như vậy sẽ an toàn, nhưng không biết đôi tai đỏ rực vẫn còn lộ ở bên ngoài.

Trong mắt Ngụy Kiến Vĩ cười nhẹ nhàng, thoáng nghiêng người sang, hôn một cái lên tai cô..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện