Nhận được quà của Ngụy Kiến Vĩ, Hà Hiểu Vân oán thầm thì oán thầm nhưng lại nhịn không được vạch đầu ngón tay ra tính.
Cho tới bây giờ đối phương đã tặng cho cô một quyển sách, một đôi giày và một cái khăn, mà cô thì chỉ tặng một cuốn sách cũ, còn là dùng tiền của anh mua, giống như không được tử tế lắm.
Nhưng cô nhất thời cũng không thể nghĩ ra có thể tặng cái gì, đi cửa hàng mua đồ thì tiền là của anh, không có thành ý của cô ở trong đó, nếu như không xài tiền của anh túi cô còn sạch hơn mặt nữa.
Liên tiếp mấy ngày cô đều nghĩ về vấn đề này, cũng may tiệm chụp hình còn chưa gửi ảnh đến nên không vội hồi âm cho Ngụy Kiến Vĩ.
Sáng hôm nay cô cắt cỏ cho heo xong trên đường về thấy trong sân của một nhà có cây đào, quả đào ở dưới thấp đã bị hái hết, trên ngọn còn mấy quả, quả đào hồng phấn với lông mao mịn làm người ta nhìn nhà ứa nước bọt.
Hà Hiểu Vân đột nhiên nhớ ra, có một lần cô và Ngụy Kiến Vĩ cùng lên núi, trong mảnh rừng trên núi nhìn thấy hai cây đào dại, lúc đó đào xanh chỉ chừng đầu ngón tay, nay hẳn đã chín, cũng không biết còn lại bao nhiêu.
Cô lập tức quyết định đi vào rừng tìm vận may.
Sau khi ăn cơm trưa xong thì nói với Vương Xuân Hoa: "Mẹ, con lên núi hái chút đào, mẹ giúp con trông Tiểu Hàng một chút."
"Trời nóng như vậy nếu con muốn ăn đào thì mẹ đi qua nhà khác hái cho con mấy trái, đừng lên núi."
Hà Hiểu Vân do dự một chút mới ngại ngùng nói: "Con muốn hái nhiều nhiều, phơi chút đào khô gửi cho Kiến Vĩ."
Vương Xuân Hoa nghe nói là cho con trai mình, vợ chồng trẻ hai người trao đổi qua lại bà cũng không tiện nói gì, chỉ nói: "Vậy con đi cẩn thận, nếu như không có thì về sớm chút."
"Vâng." Hà Hiểu Vân gật đầu đáp ứng, mang theo mũ rơm, cõng cái gùi xuất phát.
Giữa trưa hè, mặt trời chói chang, ánh nắng gay gắt khiến cho cỏ cây trên mặt đất đều chói mắt, gió thổi không những không mát mà còn hơi nực.
Hà Hiểu Vân ngẩng đầu nhìn, mặc dù lúc này không mây nhưng buổi chiều rất có thể có mưa rào có sấm chớp, cô bước nhanh hơn.
Một đường vội vàng, rốt cục leo đến đỉnh núi, trong rừng bóng cây thành nơi ẩn núp tốt nhất, cô vừa lấy mũ rơm xuống quạt vừa đẩy ra cỏ dại mọc tươi tốt, dựa vào trí nhớ tìm tới hai cây đào kia.
Quả nhiên cây đào đã bị người khác thấy trước, còn lại không bao nhiêu quả mà cũng không tốt lắm, cũng may cô làm đào khô, tới lúc đó gọt da cắt miếng, quả đào có đẹp hay không cũng không quan trọng.
Đầu tiên cô hái mấy quả đào ở dưới thấp, sau đó leo lên cây hái quả ở trên cao hơn, còn trên ngọn thì dùng gậy trúc đánh xuống.
Hái hết hai cây thu hoạch cũng khá, gần nửa cái gùi, chừng mười ký.
Lúc này trên trời đã có chút mây đen, mặt trời trốn đến sau mây, thời tiết càng thêm oi bức.
Hà Hiểu Vân vội vàng xuống núi, một khắc không ngừng, đến dưới núi, từ xa trông thấy nhà mình, còn có Tiểu Bàn Tử đang chơi ở cửa cô mới thở phào nhẹ nhõm.
"Hàng Hàng!" Cô gọi một tiếng.
Ngụy Viễn Hàng ngẩng đầu nhìn thấy cô lập tức lắc lư chạy tới, "Mẹ! Mẹ!"
Thân mình tròn trịa chạy giống như con chim cánh cụt con, Hà Hiểu Vân nhìn mắc cười, chỉ là nụ cười vừa mới hé thì chợt nghe "đoàng" một tiếng, hạt mưa lớn chừng hạt đậu cũng rơi xuống, một chút báo hiệu cũng không có.
"......" Ý cười dừng lại ở khóe miệng.
Cô vội vàng chạy về nhà, vừa chạy vừa hét lên với Ngụy Viễn Hàng: "Mau vào nhà, đừng chạy tới đây nữa!"
Cũng không biết đứa nhỏ có nghe thấy không mà vẫn vùi đầu chạy về phía cô, thằng bé còn định dùng hai tay che đầu, đáng tiếc tay ngắn che thế nào cũng che không được.
Hai mẹ con nửa đường đụng nhau, Tiểu Bàn Tử vui sướng gọi mẹ, Hà Hiểu Vân thật không biết nên nói gì nữa, đành phải kéo thằng bé chạy như điên.
Đoạn đường này không tính xa nhưng cơn mưa ập xuống vừa nhanh vừa lớn, chờ hai người cuối cùng bước vào cửa thì một lớn một nhỏ đã ướt sũng, chẳng những trên người đẫm nước mà mũ rơm của Hà Hiểu Vân còn có nước mua không ngừng chảy xuống, như một cái màn nước.
Cô nhìn bản thân mình rồi lại nhìn Ngụy Viễn Hàng, Tiểu Bàn Tử không hiểu lắm, cũng đi theo nhìn tới nhìn lui, nước mưa trên tóc theo động tác của thằng bé vung qua vung lại, càng giống như con gà con đang run lông.
Hà Hiểu Vân rốt cục nhịn không được cười ra tiếng.
Ngụy Viễn Hàng thấy cô cười cũng cười theo: "Ha ha ha ha..."
Hà Hiểu Vân thấy vậy lại cười nắc nẻ.
Hai mẹ con liền đứng dưới mái hiên, cả người ướt như chuột lột, đứng đối diện màn mưa to cười ha ha.
Vương Xuân Hoa nghe thấy tiếng đi ra, thấy bộ dạng chật vật ngốc nghếch của bọn họ thì vừa bực mình vừa buồn cười: "Đừng nhìn mưa nữa, mau lấy khăn lau tóc, mẹ đi nấu nước, hai đứa đi tắm đi, ngâm nước mưa sẽ bị cảm lạnh."
"A, vâng." Hà Hiểu Vân buông cái gùi xuống, nắm Ngụy Viễn Hàng trở về phòng.
Mùa hè mưa tới nhanh đi cũng nhanh, sau cơn mưa trời lại sáng, mặt trời dù ló ra nhưng cũng không nóng bức như trước,
Hà Hiểu Vân thu dọn xong bản thân và đứa nhỏ, quần áo thay ra để chạng vạng tối lại đi giặt, cô đi xử lý đào hái về trước.
Quả đào bỏ vào ngâm nước muối trước, sau đó vớt ra gọt vỏ cắt đôi, bỏ hột đi rồi bỏ vào trong chậu sạch.
Phùng Thu Nguyệt cũng tới hỗ trợ giúp cắt đào đã gọt vỏ thành miếng.
Thím Trương mang theo cháu gái tới chơi, thấy hai cô đang bận rộn thì hỏi: "Hai đứa đang làm gì vậy?"
"Phơi chút đào khô, làm chơi thôi thím." Hà Hiểu Vân cười nói, thấy Diễm Diễm tò mò tới nhìn thì cho cô bé một miếng đào.
Phùng Thu Nguyệt nói với thím Trương: "Hiểu Vân cũng không phải làm chơi mà là đặc biệt vì Kiến Vĩ đi hái đào, mới nãy còn bị ướt mưa đâu."
Thím Trương nghe xong thì cười nói: "Vợ chồng trẻ người ta tình cảm tốt, cháu làm chị dậu tham gia làm gì, phải để Hiểu Vân làm một mình thôi, nếu không thì Kiến Vĩ biết rồi đau lòng kiểu gì?"
Phùng Thu Nguyệt cũng cười: "Ai bảo mấy ngày trước Kiến Vĩ gửi mấy cái khăn lụa về, cháu hưởng ké của Hiểu Vân cũng được một cái, đây không phải là bắt người tay ngắn sao."
"Khăn lụa gì?" thím Trương hiếu kì.
"Hình dáng cũng giống khăn quàng cổ bình thường nhưng rất mỏng, màu cũng đẹp, hiện tại đang là trào lưu trong huyện thành, mẹ cháu cũng có một cái."
Thím Trương liền đi vào nhà tìm Vương Xuân Hoa xem khăn lụa.
"Ầy, chính là như vậy." Vương Xuân Hoa từ trong tủ quần áo lấy ra.
Thím Trương cầm lấy, cẩn thận mở ra nhìn nhìn, lại dùng tay sờ sờ: "Đẹp thì đẹp nhưng mỏng như vậy, tôi tay chân vụng về, sợ đụng cái làm rút tơ."
Vương Xuân Hoa nói: "Ai nói không phải? Chúng ta mỗi ngày đi ra đồng, một năm cũng không dùng được một lần."
"Nghe chị nói kìa, con cái tặng quà cho mình còn tặng sai sao? Cái khăn lụa này tôi còn chưa thấy ai trong đại đội mang đâu, chờ khi nào làm khách uống rượu chị mang đi ra khẳng định làm mọi người thòm thèm."
Vương Xuân Hoa nói: "Đứa con trai đó của tôi tôi còn không biết sao? Hiếu thuận thì hiếu thuận nhưng một người đàn ông như nó sao có thể hiểu những thứ đồ của phụ nữ này? Trước kia đều cho cho tiền luôn chứ chưa từng có cái gì mà khăn lụa, quần áo.
Lần này chắc chắn là muốn tặng vợ nó mà sợ tôi nghĩ nhiều nên mới tiện thể đưa luôn."
Thím Trương bật cười nói: "Lời này nghe thật chua, vậy chẳng lẽ con trai con dâu suốt ngày ầm ĩ chị mới vui sao?".
Truyện Full
Vương Xuân Hoa thở dài, "Sao có thể chứ, tôi chỉ là nghĩ nếu như trước kia có thể sinh một đứa con gái thì thật tốt, nhỏ tri kỷ tới lớn, chứ như mấy thằng nhóc thúi này, cưới vợ xong thì đều ném mẹ ra sau ót."
"Chớ có đứng nói chuyện không đau eo," thím Trương vỗ bà một cái, cười mắng: "Chị tốt số sinh được ba đứa con trai, nếu như sinh ra ba đứa con gái, tôi thấy chị khóc cũng không có nước mắt!"
Vương Xuân Hoa cũng cười, bà chỉ nói vậy thôi chứ con cháu đều hòa thuận, gia đình an bình thì bà đều vui hơn ai hết.
Đào được cắt ra rồi thì bỏ vào nồi hấp chín, sau đó là có thể lấy ra phơi.
Quả đào vốn thiên chua, sau khi phơi khô thì lại chua chua ngọt ngọt, ăn ngon cũng kích thích khẩu vị.
Ngụy Viễn Hàng biết Hà Hiểu Vân là làm cho Ngụy Kiến Vĩ thì nói tới mấy lần mẹ mất công, còn nhiều lần ăn vụng trong khi đào còn chưa phơi khô, bị bắt được tới mấy lần.
Hà Hiểu Vân bắt tại trận thêm một lần nữa, chọc chọc cái má mũm mĩm của thằng bé: "Ăn nhiều sẽ nóng biết không? Đến lúc đó họng mà bị sưng lên là nói cũng không được luôn."
Đứa nhỏ bị dọa sờ lên cổ mình, sau đó chắp tay ra sau lưng, quay mặt đi, hừ một tiếng, bộ dạng còn rất phản nghịch: "Ai bảo mẹ chỉ cho ba ăn, mẹ hư."
Hà Hiểu Vân sắp bị thằng bé chọc tức mà cười, nhéo nhéo mặt nó một cái mới nói: "Ai nói mẹ chỉ cho ba ăn? Lúc đầu cũng có phần của con, nhưng mà con cứ ăn vụng nên đã ăn hết phần của mình rồi."
Ngụy Viễn Hàng nghe vậy lập tức hoảng, vội nói: "Không có, không có, chưa ăn hết, vẫn còn rất nhiều!"
"Giờ không nói mẹ hư nữa sao?" Hà Hiểu Vân liếc thằng bé.
Tiểu Bàn Tử lập tức nịnh nọt ôm lấy chân cô, làm nũng: "Mẹ là tốt nhất, không hư chút nào hết."
Hà Hiểu Vân lắc lắc đầu, "Được rồi, đi vào nhà đi, không thể ăn nữa đâu."
"Con muốn ở đây nhìn chim, không thể cho chim ăn!" Bởi vì có phần của mình nên tâm tính của đứa nhỏ đã không còn giống trước nữa, còn xung phong trông nom đào.
Hà Hiểu Vân cũng mặc kệ thằng bé, dù sao thì trừ nó ra cơ bản sẽ không có con vật nào sẽ ăn vụng, tiểu tử kia chỉ cẩn quản tốt bản thân đừng ăn mảnh là được.
Phơi hai ngày, quả đào rốt cục phơi khô, tiệm chụp hình cũng gửi ảnh tới.
Phùng Thu Nguyệt nhìn ảnh chụp, không ngừng nói với Vương Xuân Hoa: "Mẹ xem, bộ dáng này của Hiểu Vân còn đẹp hơn diễn viên trên phim."
Vương Xuân Hoa cũng gật đầu, con dâu thứ quả thực xinh xắn, mười dặm tám hương không thấy có người so được.
Hà Hiểu Vân được khen đến mức mặt nóng bừng, vội tránh vào phòng viết thư.
Có kinh nghiệm lần trước nên lần này ngựa quen đường cũ, vẫn viết tình hình trong nhà gần đây, chút chuyện 囧 của đứa nhỏ, còn viết vào cảnh tượng khôi hài lần trước hai người gặp mưa, sau đó nghĩ nghĩ, lại dặn anh một lần không thể ăn quá nhiều đào khô.
Bởi vì Ngụy Kiến Hoa lúc này không ở nhà nên không ai viết thay cho Vương Xuân Hoa, thế là Hà Hiểu Vân liền hỏi bà có gì muốn nói cũng viết trong cùng một phong thư, cuối cũng thêm vào đào khô đã đóng gói tốt, ảnh chụp, cô đi một chuyến tới công xã gửi ra ngoài.
Vì thế chuyện nhận được hai phong thư mà Ngụy Kiến Vĩ tính trước cũng không có, anh vẫn chỉ nhận được có một phong thư mà thôi..
Cho tới bây giờ đối phương đã tặng cho cô một quyển sách, một đôi giày và một cái khăn, mà cô thì chỉ tặng một cuốn sách cũ, còn là dùng tiền của anh mua, giống như không được tử tế lắm.
Nhưng cô nhất thời cũng không thể nghĩ ra có thể tặng cái gì, đi cửa hàng mua đồ thì tiền là của anh, không có thành ý của cô ở trong đó, nếu như không xài tiền của anh túi cô còn sạch hơn mặt nữa.
Liên tiếp mấy ngày cô đều nghĩ về vấn đề này, cũng may tiệm chụp hình còn chưa gửi ảnh đến nên không vội hồi âm cho Ngụy Kiến Vĩ.
Sáng hôm nay cô cắt cỏ cho heo xong trên đường về thấy trong sân của một nhà có cây đào, quả đào ở dưới thấp đã bị hái hết, trên ngọn còn mấy quả, quả đào hồng phấn với lông mao mịn làm người ta nhìn nhà ứa nước bọt.
Hà Hiểu Vân đột nhiên nhớ ra, có một lần cô và Ngụy Kiến Vĩ cùng lên núi, trong mảnh rừng trên núi nhìn thấy hai cây đào dại, lúc đó đào xanh chỉ chừng đầu ngón tay, nay hẳn đã chín, cũng không biết còn lại bao nhiêu.
Cô lập tức quyết định đi vào rừng tìm vận may.
Sau khi ăn cơm trưa xong thì nói với Vương Xuân Hoa: "Mẹ, con lên núi hái chút đào, mẹ giúp con trông Tiểu Hàng một chút."
"Trời nóng như vậy nếu con muốn ăn đào thì mẹ đi qua nhà khác hái cho con mấy trái, đừng lên núi."
Hà Hiểu Vân do dự một chút mới ngại ngùng nói: "Con muốn hái nhiều nhiều, phơi chút đào khô gửi cho Kiến Vĩ."
Vương Xuân Hoa nghe nói là cho con trai mình, vợ chồng trẻ hai người trao đổi qua lại bà cũng không tiện nói gì, chỉ nói: "Vậy con đi cẩn thận, nếu như không có thì về sớm chút."
"Vâng." Hà Hiểu Vân gật đầu đáp ứng, mang theo mũ rơm, cõng cái gùi xuất phát.
Giữa trưa hè, mặt trời chói chang, ánh nắng gay gắt khiến cho cỏ cây trên mặt đất đều chói mắt, gió thổi không những không mát mà còn hơi nực.
Hà Hiểu Vân ngẩng đầu nhìn, mặc dù lúc này không mây nhưng buổi chiều rất có thể có mưa rào có sấm chớp, cô bước nhanh hơn.
Một đường vội vàng, rốt cục leo đến đỉnh núi, trong rừng bóng cây thành nơi ẩn núp tốt nhất, cô vừa lấy mũ rơm xuống quạt vừa đẩy ra cỏ dại mọc tươi tốt, dựa vào trí nhớ tìm tới hai cây đào kia.
Quả nhiên cây đào đã bị người khác thấy trước, còn lại không bao nhiêu quả mà cũng không tốt lắm, cũng may cô làm đào khô, tới lúc đó gọt da cắt miếng, quả đào có đẹp hay không cũng không quan trọng.
Đầu tiên cô hái mấy quả đào ở dưới thấp, sau đó leo lên cây hái quả ở trên cao hơn, còn trên ngọn thì dùng gậy trúc đánh xuống.
Hái hết hai cây thu hoạch cũng khá, gần nửa cái gùi, chừng mười ký.
Lúc này trên trời đã có chút mây đen, mặt trời trốn đến sau mây, thời tiết càng thêm oi bức.
Hà Hiểu Vân vội vàng xuống núi, một khắc không ngừng, đến dưới núi, từ xa trông thấy nhà mình, còn có Tiểu Bàn Tử đang chơi ở cửa cô mới thở phào nhẹ nhõm.
"Hàng Hàng!" Cô gọi một tiếng.
Ngụy Viễn Hàng ngẩng đầu nhìn thấy cô lập tức lắc lư chạy tới, "Mẹ! Mẹ!"
Thân mình tròn trịa chạy giống như con chim cánh cụt con, Hà Hiểu Vân nhìn mắc cười, chỉ là nụ cười vừa mới hé thì chợt nghe "đoàng" một tiếng, hạt mưa lớn chừng hạt đậu cũng rơi xuống, một chút báo hiệu cũng không có.
"......" Ý cười dừng lại ở khóe miệng.
Cô vội vàng chạy về nhà, vừa chạy vừa hét lên với Ngụy Viễn Hàng: "Mau vào nhà, đừng chạy tới đây nữa!"
Cũng không biết đứa nhỏ có nghe thấy không mà vẫn vùi đầu chạy về phía cô, thằng bé còn định dùng hai tay che đầu, đáng tiếc tay ngắn che thế nào cũng che không được.
Hai mẹ con nửa đường đụng nhau, Tiểu Bàn Tử vui sướng gọi mẹ, Hà Hiểu Vân thật không biết nên nói gì nữa, đành phải kéo thằng bé chạy như điên.
Đoạn đường này không tính xa nhưng cơn mưa ập xuống vừa nhanh vừa lớn, chờ hai người cuối cùng bước vào cửa thì một lớn một nhỏ đã ướt sũng, chẳng những trên người đẫm nước mà mũ rơm của Hà Hiểu Vân còn có nước mua không ngừng chảy xuống, như một cái màn nước.
Cô nhìn bản thân mình rồi lại nhìn Ngụy Viễn Hàng, Tiểu Bàn Tử không hiểu lắm, cũng đi theo nhìn tới nhìn lui, nước mưa trên tóc theo động tác của thằng bé vung qua vung lại, càng giống như con gà con đang run lông.
Hà Hiểu Vân rốt cục nhịn không được cười ra tiếng.
Ngụy Viễn Hàng thấy cô cười cũng cười theo: "Ha ha ha ha..."
Hà Hiểu Vân thấy vậy lại cười nắc nẻ.
Hai mẹ con liền đứng dưới mái hiên, cả người ướt như chuột lột, đứng đối diện màn mưa to cười ha ha.
Vương Xuân Hoa nghe thấy tiếng đi ra, thấy bộ dạng chật vật ngốc nghếch của bọn họ thì vừa bực mình vừa buồn cười: "Đừng nhìn mưa nữa, mau lấy khăn lau tóc, mẹ đi nấu nước, hai đứa đi tắm đi, ngâm nước mưa sẽ bị cảm lạnh."
"A, vâng." Hà Hiểu Vân buông cái gùi xuống, nắm Ngụy Viễn Hàng trở về phòng.
Mùa hè mưa tới nhanh đi cũng nhanh, sau cơn mưa trời lại sáng, mặt trời dù ló ra nhưng cũng không nóng bức như trước,
Hà Hiểu Vân thu dọn xong bản thân và đứa nhỏ, quần áo thay ra để chạng vạng tối lại đi giặt, cô đi xử lý đào hái về trước.
Quả đào bỏ vào ngâm nước muối trước, sau đó vớt ra gọt vỏ cắt đôi, bỏ hột đi rồi bỏ vào trong chậu sạch.
Phùng Thu Nguyệt cũng tới hỗ trợ giúp cắt đào đã gọt vỏ thành miếng.
Thím Trương mang theo cháu gái tới chơi, thấy hai cô đang bận rộn thì hỏi: "Hai đứa đang làm gì vậy?"
"Phơi chút đào khô, làm chơi thôi thím." Hà Hiểu Vân cười nói, thấy Diễm Diễm tò mò tới nhìn thì cho cô bé một miếng đào.
Phùng Thu Nguyệt nói với thím Trương: "Hiểu Vân cũng không phải làm chơi mà là đặc biệt vì Kiến Vĩ đi hái đào, mới nãy còn bị ướt mưa đâu."
Thím Trương nghe xong thì cười nói: "Vợ chồng trẻ người ta tình cảm tốt, cháu làm chị dậu tham gia làm gì, phải để Hiểu Vân làm một mình thôi, nếu không thì Kiến Vĩ biết rồi đau lòng kiểu gì?"
Phùng Thu Nguyệt cũng cười: "Ai bảo mấy ngày trước Kiến Vĩ gửi mấy cái khăn lụa về, cháu hưởng ké của Hiểu Vân cũng được một cái, đây không phải là bắt người tay ngắn sao."
"Khăn lụa gì?" thím Trương hiếu kì.
"Hình dáng cũng giống khăn quàng cổ bình thường nhưng rất mỏng, màu cũng đẹp, hiện tại đang là trào lưu trong huyện thành, mẹ cháu cũng có một cái."
Thím Trương liền đi vào nhà tìm Vương Xuân Hoa xem khăn lụa.
"Ầy, chính là như vậy." Vương Xuân Hoa từ trong tủ quần áo lấy ra.
Thím Trương cầm lấy, cẩn thận mở ra nhìn nhìn, lại dùng tay sờ sờ: "Đẹp thì đẹp nhưng mỏng như vậy, tôi tay chân vụng về, sợ đụng cái làm rút tơ."
Vương Xuân Hoa nói: "Ai nói không phải? Chúng ta mỗi ngày đi ra đồng, một năm cũng không dùng được một lần."
"Nghe chị nói kìa, con cái tặng quà cho mình còn tặng sai sao? Cái khăn lụa này tôi còn chưa thấy ai trong đại đội mang đâu, chờ khi nào làm khách uống rượu chị mang đi ra khẳng định làm mọi người thòm thèm."
Vương Xuân Hoa nói: "Đứa con trai đó của tôi tôi còn không biết sao? Hiếu thuận thì hiếu thuận nhưng một người đàn ông như nó sao có thể hiểu những thứ đồ của phụ nữ này? Trước kia đều cho cho tiền luôn chứ chưa từng có cái gì mà khăn lụa, quần áo.
Lần này chắc chắn là muốn tặng vợ nó mà sợ tôi nghĩ nhiều nên mới tiện thể đưa luôn."
Thím Trương bật cười nói: "Lời này nghe thật chua, vậy chẳng lẽ con trai con dâu suốt ngày ầm ĩ chị mới vui sao?".
Truyện Full
Vương Xuân Hoa thở dài, "Sao có thể chứ, tôi chỉ là nghĩ nếu như trước kia có thể sinh một đứa con gái thì thật tốt, nhỏ tri kỷ tới lớn, chứ như mấy thằng nhóc thúi này, cưới vợ xong thì đều ném mẹ ra sau ót."
"Chớ có đứng nói chuyện không đau eo," thím Trương vỗ bà một cái, cười mắng: "Chị tốt số sinh được ba đứa con trai, nếu như sinh ra ba đứa con gái, tôi thấy chị khóc cũng không có nước mắt!"
Vương Xuân Hoa cũng cười, bà chỉ nói vậy thôi chứ con cháu đều hòa thuận, gia đình an bình thì bà đều vui hơn ai hết.
Đào được cắt ra rồi thì bỏ vào nồi hấp chín, sau đó là có thể lấy ra phơi.
Quả đào vốn thiên chua, sau khi phơi khô thì lại chua chua ngọt ngọt, ăn ngon cũng kích thích khẩu vị.
Ngụy Viễn Hàng biết Hà Hiểu Vân là làm cho Ngụy Kiến Vĩ thì nói tới mấy lần mẹ mất công, còn nhiều lần ăn vụng trong khi đào còn chưa phơi khô, bị bắt được tới mấy lần.
Hà Hiểu Vân bắt tại trận thêm một lần nữa, chọc chọc cái má mũm mĩm của thằng bé: "Ăn nhiều sẽ nóng biết không? Đến lúc đó họng mà bị sưng lên là nói cũng không được luôn."
Đứa nhỏ bị dọa sờ lên cổ mình, sau đó chắp tay ra sau lưng, quay mặt đi, hừ một tiếng, bộ dạng còn rất phản nghịch: "Ai bảo mẹ chỉ cho ba ăn, mẹ hư."
Hà Hiểu Vân sắp bị thằng bé chọc tức mà cười, nhéo nhéo mặt nó một cái mới nói: "Ai nói mẹ chỉ cho ba ăn? Lúc đầu cũng có phần của con, nhưng mà con cứ ăn vụng nên đã ăn hết phần của mình rồi."
Ngụy Viễn Hàng nghe vậy lập tức hoảng, vội nói: "Không có, không có, chưa ăn hết, vẫn còn rất nhiều!"
"Giờ không nói mẹ hư nữa sao?" Hà Hiểu Vân liếc thằng bé.
Tiểu Bàn Tử lập tức nịnh nọt ôm lấy chân cô, làm nũng: "Mẹ là tốt nhất, không hư chút nào hết."
Hà Hiểu Vân lắc lắc đầu, "Được rồi, đi vào nhà đi, không thể ăn nữa đâu."
"Con muốn ở đây nhìn chim, không thể cho chim ăn!" Bởi vì có phần của mình nên tâm tính của đứa nhỏ đã không còn giống trước nữa, còn xung phong trông nom đào.
Hà Hiểu Vân cũng mặc kệ thằng bé, dù sao thì trừ nó ra cơ bản sẽ không có con vật nào sẽ ăn vụng, tiểu tử kia chỉ cẩn quản tốt bản thân đừng ăn mảnh là được.
Phơi hai ngày, quả đào rốt cục phơi khô, tiệm chụp hình cũng gửi ảnh tới.
Phùng Thu Nguyệt nhìn ảnh chụp, không ngừng nói với Vương Xuân Hoa: "Mẹ xem, bộ dáng này của Hiểu Vân còn đẹp hơn diễn viên trên phim."
Vương Xuân Hoa cũng gật đầu, con dâu thứ quả thực xinh xắn, mười dặm tám hương không thấy có người so được.
Hà Hiểu Vân được khen đến mức mặt nóng bừng, vội tránh vào phòng viết thư.
Có kinh nghiệm lần trước nên lần này ngựa quen đường cũ, vẫn viết tình hình trong nhà gần đây, chút chuyện 囧 của đứa nhỏ, còn viết vào cảnh tượng khôi hài lần trước hai người gặp mưa, sau đó nghĩ nghĩ, lại dặn anh một lần không thể ăn quá nhiều đào khô.
Bởi vì Ngụy Kiến Hoa lúc này không ở nhà nên không ai viết thay cho Vương Xuân Hoa, thế là Hà Hiểu Vân liền hỏi bà có gì muốn nói cũng viết trong cùng một phong thư, cuối cũng thêm vào đào khô đã đóng gói tốt, ảnh chụp, cô đi một chuyến tới công xã gửi ra ngoài.
Vì thế chuyện nhận được hai phong thư mà Ngụy Kiến Vĩ tính trước cũng không có, anh vẫn chỉ nhận được có một phong thư mà thôi..
Danh sách chương