Họ viết rất chậm, Thiết Trụ từ phản kháng lúc đầu biến thành phối hợp, trên miệng tuy không nói, nhưng thực tế lại lắng nghe rất nghiêm túc.

“Mở đầu của thư đều là cố định, hỏi thăm tình hình dạo này của người nhận, viết lên nhớ nhung của mình với người đó, sau đó có thể vào chủ đề chính, Thiết Trụ muốn hỏi cha gì nào, nói ra để mẹ dạy con viết.”

Khe hở lọt gió thổi vào phòng, ánh đèn dầu lập lòe, giọng của Trần Vân đè xuống rất thấp, trong buổi đêm mùa thu, có một cảm giác dịu dàng khác lạ.

“Thiết Trụ?”

Người sau lưng gọi cậu một tiếng.

Thiết Trụ mím môi, cơ thể dựa về trước, kéo chặt bàn sách, nói: “Muốn hỏi cha lái máy bay như thế nào.”

“Được, vậy viết cái này, đầu tiên chúng ta phải viết lý do rõ ràng, con biết đến máy bay bằng cách nào, là nhìn thấy trên tạp chí của cung văn hóa phải không? Cái này cũng có thể viết.”

Trần Vân rủ rỉ nói, đèn dầu không sáng lắm, lúc cô viết chữ đầu cúi xuống hơi thấp, mái tóc được mạ lên một tầng ánh sáng màu da cam.

Thiết Trụ nhìn một cái rồi lại di chuyển tầm nhìn, trong lòng như bị một tảng đá đè lên, vô cùng khó chịu.

“Cuối thư viết “Trân trọng, kính chào.” Rồi bỏ một hàng, dưới góc trái viết tên con, cái này chắc chắn con biết viết.” Trần Vân buông tay ra, để cậu tự viết.

Thiết Trụ nắm chặt bút, từng nét viết lên tên mình và ngày tháng. Trần Vân bảo cậu gấp thư lại nhét vào bao thư.



Cậu không làm theo, cầm bức thư chần chừ nửa buổi, bỗng lên tiếng hỏi: “Có phải bà không thích tôi không?”

Trần Vân ngạc nhiên: “Tại sao con lại nghĩ vậy?”

Thiết Trụ mím môi, riêng trong lòng lại cảm thấy đây chính là sự thật.

Trần Vân nhìn chăm chú vào cậu một lúc lâu, nhận ra được một thứ: “Con cảm thấy mẹ vì không thích con, nên không muốn ở lại đúng không?”

“Lẽ nào không phải sao?”

“Đương nhiên không phải.” Trần Vân không cười nữa, vân vê cái má của cậu: “Anh trai giỏi giang lại hiểu chuyện, dĩ nhiên mẹ thích con rồi.”

“Nhưng mẹ có đi không, thứ quyết định không phải là cái này…”

Thiết Trụ vội hỏi: “Vậy là cái gì?”

Trần Vân: “…”

Cô nghĩ ngợi rất lâu cũng không biết phải nói với đứa bé thế nào, dứt khoát sử dụng cụm từ vạn năng: “Trẻ con các con không hiểu.”



Cơn giận vừa bình phục không lâu của Thiết Trụ dâng lên lại, cảm thấy Trần Vân đang chọc tức cậu, hừ một tiếng bỏ chạy ra ngoài.

Trần Vân nhìn bóng lưng xông ra ngoài của cậu, đứng dậy muốn đuổi theo, suy nghĩ rồi lại không làm gì.

Cô quay lại ngồi trước bàn sách, cầm bức thư chưa gấp lại, lắc đầu than thở.

Ngày hôm sau, Trần Vân đến huyện thành lấy ảnh sẵn tiện gửi thư, cũng gửi bánh hạnh nhân và quả mơ khô chung luôn, cộng lại hết vừa đủ bốn năm cân. Bởi vì không tìm thấy giấy nhựa, sợ đồ bị ẩm, Trần Vân dùng vải bao một viên đá vôi sống nhỏ để vào trong, dùng để hút ẩm.

Từ bưu cục đi ra, cô lại đi vòng đến tiệm sách, mua một cuốn “từ điển Tân Hoa” bản mới nhất, bảy hào một quyển, gần bằng giá thịt heo.

Lần này đến huyện thành không có xe để quá giang, Trần Vân ngồi xe buýt khứ hồi từ thị trấn, xe buýt hai giờ một chuyến, lượt đi lượt về, hơn nửa ngày trôi qua như vậy.

Trạm xe ở đối diện trụ sở lớn hội Ủy Ban Cách Mạng, Trần Vân lên xe, trùng hợp chạm mặt Trịnh Chí Cường và Quách Lạc từ trụ sở lớn đi ra.

Công minh mà nói, Trịnh Chí Cường có tướng mạo da dẻ tốt, thân hình ước tính một mét bảy lăm trở lên, môi hồng răng trắng, sống mũi cao thẳng, mặt hơi vuông, trông có vẻ rất có thể tin cậy.

Đứng chung với cô vợ chưa cưới bên cạnh, cũng coi như xứng đôi vừa lứa.

Trần Vân quét mắt qua nhìn, tầm nhìn chủ yếu dừng trên tóc của cô gái, rồi lại như không có gì di chuyển ánh mắt.

Trịnh Chí Cường cũng phát hiện ra cô, hiển nhiên tạm dừng động tác, như giấu đầu hở đuôi kéo Quách Lạc xa ra chút.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện