Editor: Linh KimNgôn Cẩn bên này sau khi xe chạy không lâu liền ngủ mất.Chờ đến khi cô mở mắt lại lần nữa, xe đã ngừng ở cổng trường cao trung đệ nhất Vân Thị.Vân thị, đó chính là tỉnh lị tỉnh S.Ngôn Cẩn bị Tống Phương lay dậy, xoa xoa mắt, liền cùng Tống Phương xuống xe.Hiện tại tuy rằng đã là cuối mùa thu, như bởi vì tỉnh S tương đối gần phương nam nên nhiệt độ không khí vẫn rất cao.
Ngôn Cẩn hôm nay tới đây chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay cùng một kiện áo khoác mỏng.Tuy rằng lúc này là trận chung kết cuộc thi viết văn, trường cao trung công lập thành phố Tĩnh An chỉ có mười người tham gia.
Nhưng bởi vì lần này là học sinh toàn bộ tỉnh S, cho nên số lượng học sinh đứng tụ tập trước cổng trường đệ nhất Vân thị cũng không kém vòng đấu loại là bao.Học sinh lần này tham gia thi đấu đa phần là ngoan ngoãn mặc đồng phục trường mình, sau đó dưới sự dẫn dắt của giáo viên hướng dẫn đứng cách cổng trường Vân thị không xa, chờ cổng trường thi mở ra.Có thể vào vòng chung kết trận đấu tự nhiên phần lớn đều là học sinh tốt trong trường, mà những học sinh này đều tương đối nghe lời.Đương nhiên trong đó cũng có ngoại lệ.Ít nhất Ngôn Cẩn từ trên xe xuống không bao lâu, ánh mắt liền nhạy bén nhìn cô gái đứng cách cô không xa, đang mặc một thân váy trắng mờ ảo, trên mặt còn trang điểm nhàn nhạt Bành Nhiên.So sánh với đám người Ngôn Cẩn, Bành Nhiên thực sự không giống tới tham gia thi đấu, mà là tới du ngoạn.Tống Phương lôi kéo ống tay áo Ngôn Cẩn.“Tiểu Cẩn, kia chẳng phải cô gái trường quốc tế thành phố Tĩnh An chúng ta gặp lần trước sao? Như thế nào hôm nay lại ăn mặc thành như vậy?”Đối với học sinh ngoan như Tống Phương mà nói, cách ăn mặc của Bành Nhiên hôm nay thật sự khiến cho cô có điểm kinh hãi.Ngôn Cẩn tuy rằng vì cốt truyện mà không quá thích Bành Nhiên, nhưng cô cũng không thể vì thế mà đối với cách ăn mặc, trang điểm của đối phương khoa chân múa tay.Lúc này nhìn đến Tống Phương kinh ngạc, Ngôn Cẩn cũng liền mở miệng giải thích một chút.“Trường quốc tế đối với sinh hoạt cá nhân của học sinh cũng không quan tâm lắm, bọn họ mỗi ngày chỉ yêu cầu mỗi buổi chào cờ mặc đồng phục là được.
Thời gian khác các học sinh trong trường quốc tế đều có thể mặc quần áo của mình đi học.”Cùng so sánh với quy định nghiêm ngặt của trường cao trung công lập đệ nhất, trường cao trung quốc tế thành phố Tĩnh An liền có chút tự do quá mức.Tống Phương hiển nhiên là không có cách nào tiếp thu điểm này, vừa đi theo Kim Hào đứng đợi ở cổng trường thi, ánh mắt vẫn là không khống chế được nhìn đến Bành Nhiên.Bất quá cũng may Tống Phương cũng biết mình nhìn như vậy là không lễ phép, bởi vậy sau khi nhìn Bành Nhiên vài lần, cô cũng liền thu hồi ánh mắt của mình, đem tâm tư nhìn đến trường thi.Tống Phương ngẩng đầu nhìn cổng trường đệ nhất Vân Thị một cái, trong miệng hỏi Ngôn Cẩn: “Tiểu Cẩn, cậu nói xem bọn họ sẽ cho chúng ta loại đề bài gì? Đề bài lần trước cũng làm tớ thực đau đầu, lần này đến đây phỏng chừng đã là cực hạn của tớ rồi.”Tống Phương hiển nhiên có điểm không tự tin.Cô vốn dĩ không quá am hiểu các phương diện viết văn, lần một có thể thông qua vòng đấu loại, đạt được một chỗ trong trận chung kết, chính Tống Phương cũng thấy kinh ngạc.Lần này nhìn thấy nhiều người tài giỏi tụ tập như vậy, trong nội tâm trực tiếp cảm thấy không tự tin.Ngôn Cẩn thấy vậy an ủi Tống Phương vài câu: “Cố gắng giữ tâm thoải mái, đừng quá khẩn trương, năm nay không được chúng ta còn có cơ hội năm sau, viết văn vốn dĩ ảnh hưởng đến yếu tố tâm lý rất nhiều.”Tống Phương nghe vậy gật gật đầu, nỗ lực làm mình bình tĩnh xuống.Lúc này Ngôn Cẩn lại đột nhiên cảm thấy trên người mình có một cỗ ánh mắt cực kỳ mãnh liệt nhìn mình, hơn nữa trong tầm mắt kia còn mang theo ác ý cực kỳ rõ ràng.
Liền làm Ngôn Cẩn cực kỳ không thoải mái.Ngôn Vẩn nhìn tới tầm mắt kia, chỉ thấy ở khu học sinh trường quốc tế đang đứng, chính là Bành Nhiên mặc một thân váy trắng nhìn mình.Thấy Ngôn Cẩn nhìn lại về phía mình, Bành Nhiên cũng không thu liễm lại ý tứ trong mắt, vẫn cứ dùng loại ánh mắt làm người ta không thoải mái gắt gao nhìn Ngôn Cẩn.Tâm trạng Bành Nhiên mấy ngày nay kỳ thực không tốt lắm, biết được Lăng Phong ở trường cao trung đệ nhất thích một cô gái, cô ta liền không khống chế được cho người đi điều tra thân phận cô gái kia.Cũng bởi vì vậy mà cô ta biết được cô gái tên là Ngôn Cẩn, năm nay mới lên năm nhất cao trung, cha mẹ cũng chỉ mở một công ty nhỏ, chính bản thân còn mắt bệnh tim bẩm sinh.Bành Nhiên cảm thấy cô gái tên là Ngôn Cẩn này, bất luận so sánh trên phương diện nào cũng không thể bằng cô ta.Nhưng cũng là vì vậy mà trong lòng cô ta liền ghen ghét đến phát cuồng.Rõ ràng ở học kỳ 1 Lăng Phong còn cùng một nam sinh khác cùng theo đuổi mình mà đánh nhau, thậm chí còn trực tiếp đem nam sinh kia nhập viện.Trong lòng cô ta khi đó còn thầm cao hứng, rốt cuộc Lăng Phong cũng thấy được tình yêu của cô ta.
Chính là cô ta yêu thầm từ nhỏ rốt cuộc đã có kết quả.Nhưng cô ta lại không biết rằng, Lăng Phong đánh nhau không phải vì cô ta mà là muốn được chuyển trường.Bành Nhiên sẽ không cho rằng Lăng Phong làm sai cái gì, mà lại giống như mẹ của Lăng Phong là Phong Lị cho rằng cô gái kia câu dẫn Lăng Phong.
Bọn họ chính là loại người ngạo mạn như vậy.Lúc sau khi thấy cô gái kia nhìn lại phía mình, Bành Nhiên rốt cuộc mới thu hồi lại ánh mắt của mình.Ngôn Cẩn nhìn Bành Nhiên liền cảm thấy ngoài ý muốn mà nhướng mày.Theo lý mà nói cô cùng Bành Nhiên hiện tại cũng không quen biết đi.
Ở vòng đấu loại cũng là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.Như vậy vì cái gì đối phương lại dùng loại ánh mắt tràn ngập ác ý nhìn mình chứ?Trong nháy mắt Ngôn Cẩn liền nghĩ đến trên người Lăng Phong.Cô biết Bành Nhiên ở nguyên tác luôn thích Lăng Phong, thậm chí bởi vì thích cho nên ở trường quốc tế Bành Nhiễm luôn tìm mọi biện pháp ngăn cản các cô gái tiếp cận Lăng Phong.Chẳng qua sau đó Lăng Phong lại đụng phải nguyên chủ, là người khi còn nhỏ “Cứu” hắn, cho nên sau khi hai người bọn họ ở bên nhau Lăng Phong đem nguyên chủ bảo hộ bên người, làm Bành Nhiên không có cách nào hạ thủ được.Cũng bởi vì vậy mà Bành Nhiên mới đi tìm Ngôn Hi để trút giận, đây chính là chị gái của nguyên chủ.Mà hiện tại nhìn ánh mắt của Bành Nhiên, Ngôn Cẩn liền biết đối phương đã điều tra về mình.
Trong lòng Ngôn Cẩn có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi.Đây là xã hội tư bản vạn ác gì vậy?Loại nam chính làm người chán ghét như Lăng Phong, sao trên người lại có nhiều phiền toái như vậy.Lúc trước còn vướng vận đào hoa đến hai người Vương Thư Ý cùng Trần Linh, hiện tại Bành Nhiên cũng là một cánh hoa đào của hắn.Nhìn bộ dạng hiện tại của Bành Nhiên, đối phương rõ ràng là đang ghen ghét mình.Vốn dĩ Ngôn Cẩn đang cảm thấy bất đắc dĩ lại cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.Còn tốt Bành Nhiên này ghi hận lên mình mà không phải chị gái bảo bối của mình.Trong thân thể cô là một linh hồn của một người trưởng thành, cho nên Bành Nhiên giở thủ đoạn gì Ngôn Cẩn cũng không thấy sợ chút nào.Không như Ngôn Hi đơn thuần như vậy, nếu cô gặp phải những việc này, nói như vậy khẳng định cô sẽ phải chịu ủy khuất.Nghĩ như vậy một chút, Ngôn Cẩn đối với Bành Nhiên chính là không thèm để ý.
Cô cũng không tiếp tục nhìn Bành Nhiên mà thu hồi tầm mắt của mình, sau đó nghiêm túc nghe Kim Hào giảng giải về những lưu ý trong khi thi.Kim Hào nói xong tinh thần phấn chấn mà nhìn mấy học sinh trước mặt mình một cái, sau đó lại bổ sung một câu.“Đương nhiên nếu có thể lấy được thành tích tốt thì tốt, nhưng mọi người đến trường thi rồi mà thân thể không thoải mái thì cứ nói với tôi, không cần cậy mạnh.”Thời điểm lời nói ra ánh mắt Kim Hào vẫn luôn nhìn Ngôn Cẩn, thực hiển nhiên là hắn cố ý nói cho Ngôn Cẩn nghe.Trong mắt Kim Hào học sinh Ngôn Cẩn này cái gì cũng tốt, duy nhất có điểm không tốt đó là có chuyện gì cũng nghẹn lại ở trong lòng, cũng tương đối quật cường.Hắn sợ đứa nhỏ này đến lúc vào trường thi thân thể không thoải mái, lại ngại vì muốn lấy một thành tích tốt về cho trường, cho nên lại cố nén không nói ra.Nhìn đôi mắt Kim Hào lo lắng, Ngôn Cẩn có chút dở khóc dở cười gật đầu, sau đó hứa hẹn nói: “Thầy yên tâm đi, em sẽ tự chăm sóc mình.”Ngôn Cẩn thập phần bất đắc dĩ, chẳng qua mấy ngày trước vì đề bài mà cùng Tống Phương cãi cọ vài câu, kết quả lại bị Kim Hào nhìn thấy được.
Sau đó đối phương luôn dùng ánh mắt lo lắng nhìn mình..
Ngôn Cẩn hôm nay tới đây chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay cùng một kiện áo khoác mỏng.Tuy rằng lúc này là trận chung kết cuộc thi viết văn, trường cao trung công lập thành phố Tĩnh An chỉ có mười người tham gia.
Nhưng bởi vì lần này là học sinh toàn bộ tỉnh S, cho nên số lượng học sinh đứng tụ tập trước cổng trường đệ nhất Vân thị cũng không kém vòng đấu loại là bao.Học sinh lần này tham gia thi đấu đa phần là ngoan ngoãn mặc đồng phục trường mình, sau đó dưới sự dẫn dắt của giáo viên hướng dẫn đứng cách cổng trường Vân thị không xa, chờ cổng trường thi mở ra.Có thể vào vòng chung kết trận đấu tự nhiên phần lớn đều là học sinh tốt trong trường, mà những học sinh này đều tương đối nghe lời.Đương nhiên trong đó cũng có ngoại lệ.Ít nhất Ngôn Cẩn từ trên xe xuống không bao lâu, ánh mắt liền nhạy bén nhìn cô gái đứng cách cô không xa, đang mặc một thân váy trắng mờ ảo, trên mặt còn trang điểm nhàn nhạt Bành Nhiên.So sánh với đám người Ngôn Cẩn, Bành Nhiên thực sự không giống tới tham gia thi đấu, mà là tới du ngoạn.Tống Phương lôi kéo ống tay áo Ngôn Cẩn.“Tiểu Cẩn, kia chẳng phải cô gái trường quốc tế thành phố Tĩnh An chúng ta gặp lần trước sao? Như thế nào hôm nay lại ăn mặc thành như vậy?”Đối với học sinh ngoan như Tống Phương mà nói, cách ăn mặc của Bành Nhiên hôm nay thật sự khiến cho cô có điểm kinh hãi.Ngôn Cẩn tuy rằng vì cốt truyện mà không quá thích Bành Nhiên, nhưng cô cũng không thể vì thế mà đối với cách ăn mặc, trang điểm của đối phương khoa chân múa tay.Lúc này nhìn đến Tống Phương kinh ngạc, Ngôn Cẩn cũng liền mở miệng giải thích một chút.“Trường quốc tế đối với sinh hoạt cá nhân của học sinh cũng không quan tâm lắm, bọn họ mỗi ngày chỉ yêu cầu mỗi buổi chào cờ mặc đồng phục là được.
Thời gian khác các học sinh trong trường quốc tế đều có thể mặc quần áo của mình đi học.”Cùng so sánh với quy định nghiêm ngặt của trường cao trung công lập đệ nhất, trường cao trung quốc tế thành phố Tĩnh An liền có chút tự do quá mức.Tống Phương hiển nhiên là không có cách nào tiếp thu điểm này, vừa đi theo Kim Hào đứng đợi ở cổng trường thi, ánh mắt vẫn là không khống chế được nhìn đến Bành Nhiên.Bất quá cũng may Tống Phương cũng biết mình nhìn như vậy là không lễ phép, bởi vậy sau khi nhìn Bành Nhiên vài lần, cô cũng liền thu hồi ánh mắt của mình, đem tâm tư nhìn đến trường thi.Tống Phương ngẩng đầu nhìn cổng trường đệ nhất Vân Thị một cái, trong miệng hỏi Ngôn Cẩn: “Tiểu Cẩn, cậu nói xem bọn họ sẽ cho chúng ta loại đề bài gì? Đề bài lần trước cũng làm tớ thực đau đầu, lần này đến đây phỏng chừng đã là cực hạn của tớ rồi.”Tống Phương hiển nhiên có điểm không tự tin.Cô vốn dĩ không quá am hiểu các phương diện viết văn, lần một có thể thông qua vòng đấu loại, đạt được một chỗ trong trận chung kết, chính Tống Phương cũng thấy kinh ngạc.Lần này nhìn thấy nhiều người tài giỏi tụ tập như vậy, trong nội tâm trực tiếp cảm thấy không tự tin.Ngôn Cẩn thấy vậy an ủi Tống Phương vài câu: “Cố gắng giữ tâm thoải mái, đừng quá khẩn trương, năm nay không được chúng ta còn có cơ hội năm sau, viết văn vốn dĩ ảnh hưởng đến yếu tố tâm lý rất nhiều.”Tống Phương nghe vậy gật gật đầu, nỗ lực làm mình bình tĩnh xuống.Lúc này Ngôn Cẩn lại đột nhiên cảm thấy trên người mình có một cỗ ánh mắt cực kỳ mãnh liệt nhìn mình, hơn nữa trong tầm mắt kia còn mang theo ác ý cực kỳ rõ ràng.
Liền làm Ngôn Cẩn cực kỳ không thoải mái.Ngôn Vẩn nhìn tới tầm mắt kia, chỉ thấy ở khu học sinh trường quốc tế đang đứng, chính là Bành Nhiên mặc một thân váy trắng nhìn mình.Thấy Ngôn Cẩn nhìn lại về phía mình, Bành Nhiên cũng không thu liễm lại ý tứ trong mắt, vẫn cứ dùng loại ánh mắt làm người ta không thoải mái gắt gao nhìn Ngôn Cẩn.Tâm trạng Bành Nhiên mấy ngày nay kỳ thực không tốt lắm, biết được Lăng Phong ở trường cao trung đệ nhất thích một cô gái, cô ta liền không khống chế được cho người đi điều tra thân phận cô gái kia.Cũng bởi vì vậy mà cô ta biết được cô gái tên là Ngôn Cẩn, năm nay mới lên năm nhất cao trung, cha mẹ cũng chỉ mở một công ty nhỏ, chính bản thân còn mắt bệnh tim bẩm sinh.Bành Nhiên cảm thấy cô gái tên là Ngôn Cẩn này, bất luận so sánh trên phương diện nào cũng không thể bằng cô ta.Nhưng cũng là vì vậy mà trong lòng cô ta liền ghen ghét đến phát cuồng.Rõ ràng ở học kỳ 1 Lăng Phong còn cùng một nam sinh khác cùng theo đuổi mình mà đánh nhau, thậm chí còn trực tiếp đem nam sinh kia nhập viện.Trong lòng cô ta khi đó còn thầm cao hứng, rốt cuộc Lăng Phong cũng thấy được tình yêu của cô ta.
Chính là cô ta yêu thầm từ nhỏ rốt cuộc đã có kết quả.Nhưng cô ta lại không biết rằng, Lăng Phong đánh nhau không phải vì cô ta mà là muốn được chuyển trường.Bành Nhiên sẽ không cho rằng Lăng Phong làm sai cái gì, mà lại giống như mẹ của Lăng Phong là Phong Lị cho rằng cô gái kia câu dẫn Lăng Phong.
Bọn họ chính là loại người ngạo mạn như vậy.Lúc sau khi thấy cô gái kia nhìn lại phía mình, Bành Nhiên rốt cuộc mới thu hồi lại ánh mắt của mình.Ngôn Cẩn nhìn Bành Nhiên liền cảm thấy ngoài ý muốn mà nhướng mày.Theo lý mà nói cô cùng Bành Nhiên hiện tại cũng không quen biết đi.
Ở vòng đấu loại cũng là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.Như vậy vì cái gì đối phương lại dùng loại ánh mắt tràn ngập ác ý nhìn mình chứ?Trong nháy mắt Ngôn Cẩn liền nghĩ đến trên người Lăng Phong.Cô biết Bành Nhiên ở nguyên tác luôn thích Lăng Phong, thậm chí bởi vì thích cho nên ở trường quốc tế Bành Nhiễm luôn tìm mọi biện pháp ngăn cản các cô gái tiếp cận Lăng Phong.Chẳng qua sau đó Lăng Phong lại đụng phải nguyên chủ, là người khi còn nhỏ “Cứu” hắn, cho nên sau khi hai người bọn họ ở bên nhau Lăng Phong đem nguyên chủ bảo hộ bên người, làm Bành Nhiên không có cách nào hạ thủ được.Cũng bởi vì vậy mà Bành Nhiên mới đi tìm Ngôn Hi để trút giận, đây chính là chị gái của nguyên chủ.Mà hiện tại nhìn ánh mắt của Bành Nhiên, Ngôn Cẩn liền biết đối phương đã điều tra về mình.
Trong lòng Ngôn Cẩn có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi.Đây là xã hội tư bản vạn ác gì vậy?Loại nam chính làm người chán ghét như Lăng Phong, sao trên người lại có nhiều phiền toái như vậy.Lúc trước còn vướng vận đào hoa đến hai người Vương Thư Ý cùng Trần Linh, hiện tại Bành Nhiên cũng là một cánh hoa đào của hắn.Nhìn bộ dạng hiện tại của Bành Nhiên, đối phương rõ ràng là đang ghen ghét mình.Vốn dĩ Ngôn Cẩn đang cảm thấy bất đắc dĩ lại cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.Còn tốt Bành Nhiên này ghi hận lên mình mà không phải chị gái bảo bối của mình.Trong thân thể cô là một linh hồn của một người trưởng thành, cho nên Bành Nhiên giở thủ đoạn gì Ngôn Cẩn cũng không thấy sợ chút nào.Không như Ngôn Hi đơn thuần như vậy, nếu cô gặp phải những việc này, nói như vậy khẳng định cô sẽ phải chịu ủy khuất.Nghĩ như vậy một chút, Ngôn Cẩn đối với Bành Nhiên chính là không thèm để ý.
Cô cũng không tiếp tục nhìn Bành Nhiên mà thu hồi tầm mắt của mình, sau đó nghiêm túc nghe Kim Hào giảng giải về những lưu ý trong khi thi.Kim Hào nói xong tinh thần phấn chấn mà nhìn mấy học sinh trước mặt mình một cái, sau đó lại bổ sung một câu.“Đương nhiên nếu có thể lấy được thành tích tốt thì tốt, nhưng mọi người đến trường thi rồi mà thân thể không thoải mái thì cứ nói với tôi, không cần cậy mạnh.”Thời điểm lời nói ra ánh mắt Kim Hào vẫn luôn nhìn Ngôn Cẩn, thực hiển nhiên là hắn cố ý nói cho Ngôn Cẩn nghe.Trong mắt Kim Hào học sinh Ngôn Cẩn này cái gì cũng tốt, duy nhất có điểm không tốt đó là có chuyện gì cũng nghẹn lại ở trong lòng, cũng tương đối quật cường.Hắn sợ đứa nhỏ này đến lúc vào trường thi thân thể không thoải mái, lại ngại vì muốn lấy một thành tích tốt về cho trường, cho nên lại cố nén không nói ra.Nhìn đôi mắt Kim Hào lo lắng, Ngôn Cẩn có chút dở khóc dở cười gật đầu, sau đó hứa hẹn nói: “Thầy yên tâm đi, em sẽ tự chăm sóc mình.”Ngôn Cẩn thập phần bất đắc dĩ, chẳng qua mấy ngày trước vì đề bài mà cùng Tống Phương cãi cọ vài câu, kết quả lại bị Kim Hào nhìn thấy được.
Sau đó đối phương luôn dùng ánh mắt lo lắng nhìn mình..
Danh sách chương