Dù sao cũng đến đây rồi, chỉ cần cô mặt dày một chút thì đại lão sẽ không đến mức không cho cô ăn ké một bữa đấy chứ? Nhân viên phục vụ thấy Cố Dạng chỉ vào bàn của Cố Cần thì lập tức nghiêm túc hơn, trong giọng điệu cũng vô thức có sự kính trọng: “Xin cô chờ một lát, tôi đi hỏi một chút ạ.”
Một lát sau, nhân viên phục vụ đi đến bên người Cố Cần, thấp giọng nói vài câu gì đó, sau đó Cố Cần vén rèm châu lên nhìn qua đây.
Cố Dạng chớp chớp mắt với cô ấy, vẻ mặt rất ngoan ngoãn.
Cố Cần khẽ gật đầu, nhân viên phục vụ đó nhanh chóng quay lại, thái độ còn kính cẩn hơn cả trước đó nữa: “Thưa cô, mời cô dùng bữa.”
Cố Dạng cười tươi, nói: “A Quyết, đi thôi.”
Phong Quyết lạnh lùng lướt nhìn về phía Tiết Đạc một cái, sau đó ngoan ngoãn đuổi theo bước chân Cố Dạng.
Mà sau khi nhân viên phục vụ đó mời Cố Dạng và Phong Quyết đến bàn của Cố Cần thì quay đầu đi về phía bàn của Tiết Đạc.
Tiết Đạc thấy Cố Dạng không phải cầu xin mình, cũng không bị đuổi ra ngoài, ngược lại thì nhân viên phục vụ còn kính cẩn mời đi đến bàn khác, sắc mặt anh ra rất khó coi.
Nhất là người đi bên cạnh Cố Dạng cũng nhìn về phía anh ta bằng ánh mắt trêu tức.
Thấy nhân viên phục vụ đi về phía mình, anh ta có chút tức giận nói: “Không phải là Cố Dạng không có thẻ hội viên sao? Vì sao không đuổi cô ta ra ngoài?”
Trong mắt nhân viên phục vụ hiện lên một sự khinh bỉ, nói với Tiết Đạc: “Thưa cậu Tiết Đạc, thẻ hội viên của cậu đã bị Cẩm Ương Hiên hủy bỏ rồi.”
“Cái gì?!” Tiết Đạc kinh ngạc đứng lên, nhìn nhân viên phục vụ với ánh mắt bất mãn: “Tôi cũng chẳng phạm vào kiêng kị của Cẩm Ương Hiên, cô dựa vào cái gì mà hủy bỏ thẻ hội viên của tôi?”
Nhóm cậu ấm con nhà giàu ngồi bên cạnh anh ta cũng không ngồi không yên được, bọn họ có thể vào Cẩm Ương Hiên ăn cơm vẫn là nhờ vào thẻ hội viên của Tiết Đạc. Bây giờ thẻ hội viên của Tiết Đạc bị hủy bỏ, vậy thì không phải là bọn họ sẽ bị đuổi ra ngoài sao?
Vừa rồi bọn họ vẫn đang hả hê đợi nhìn xem Cố Dạng bị đuổi ra ngoài, chỉ mới chớp mắt một cái, vậy mà người sắp bị đuổi ra ngoài lại là bọn họ sao?
Nhân viên phục vụ thản nhiên nói với Tiết Đạc: “Tôi chỉ là thông báo cho cậu Tiết như vậy, xin mời cậu Tiết và các bạn của cậu rời khỏi Cẩm Ương Hiên cho.”
Một lát sau, nhân viên phục vụ đi đến bên người Cố Cần, thấp giọng nói vài câu gì đó, sau đó Cố Cần vén rèm châu lên nhìn qua đây.
Cố Dạng chớp chớp mắt với cô ấy, vẻ mặt rất ngoan ngoãn.
Cố Cần khẽ gật đầu, nhân viên phục vụ đó nhanh chóng quay lại, thái độ còn kính cẩn hơn cả trước đó nữa: “Thưa cô, mời cô dùng bữa.”
Cố Dạng cười tươi, nói: “A Quyết, đi thôi.”
Phong Quyết lạnh lùng lướt nhìn về phía Tiết Đạc một cái, sau đó ngoan ngoãn đuổi theo bước chân Cố Dạng.
Mà sau khi nhân viên phục vụ đó mời Cố Dạng và Phong Quyết đến bàn của Cố Cần thì quay đầu đi về phía bàn của Tiết Đạc.
Tiết Đạc thấy Cố Dạng không phải cầu xin mình, cũng không bị đuổi ra ngoài, ngược lại thì nhân viên phục vụ còn kính cẩn mời đi đến bàn khác, sắc mặt anh ra rất khó coi.
Nhất là người đi bên cạnh Cố Dạng cũng nhìn về phía anh ta bằng ánh mắt trêu tức.
Thấy nhân viên phục vụ đi về phía mình, anh ta có chút tức giận nói: “Không phải là Cố Dạng không có thẻ hội viên sao? Vì sao không đuổi cô ta ra ngoài?”
Trong mắt nhân viên phục vụ hiện lên một sự khinh bỉ, nói với Tiết Đạc: “Thưa cậu Tiết Đạc, thẻ hội viên của cậu đã bị Cẩm Ương Hiên hủy bỏ rồi.”
“Cái gì?!” Tiết Đạc kinh ngạc đứng lên, nhìn nhân viên phục vụ với ánh mắt bất mãn: “Tôi cũng chẳng phạm vào kiêng kị của Cẩm Ương Hiên, cô dựa vào cái gì mà hủy bỏ thẻ hội viên của tôi?”
Nhóm cậu ấm con nhà giàu ngồi bên cạnh anh ta cũng không ngồi không yên được, bọn họ có thể vào Cẩm Ương Hiên ăn cơm vẫn là nhờ vào thẻ hội viên của Tiết Đạc. Bây giờ thẻ hội viên của Tiết Đạc bị hủy bỏ, vậy thì không phải là bọn họ sẽ bị đuổi ra ngoài sao?
Vừa rồi bọn họ vẫn đang hả hê đợi nhìn xem Cố Dạng bị đuổi ra ngoài, chỉ mới chớp mắt một cái, vậy mà người sắp bị đuổi ra ngoài lại là bọn họ sao?
Nhân viên phục vụ thản nhiên nói với Tiết Đạc: “Tôi chỉ là thông báo cho cậu Tiết như vậy, xin mời cậu Tiết và các bạn của cậu rời khỏi Cẩm Ương Hiên cho.”
Danh sách chương