Thẩm Tiêu vốn dĩ chuẩn bị đi lên lầu, hiện tại lại dứt khoát ngoặt một cái, ném mình lên sô-pha, yên lặng hờn dỗi.
Bất quá, ví da trong tay hắn vẫn được giữ chặt vô cùng, nếu đổi lại là trước kia, nếu biết quà tặng của mình với chú Lý là cùng một cấp bậc, Thẩm Tiêu khẳng định không nói hai lời trực tiếp ném đi.
Nhưng mà lần này, hắn cảm thấy chính mình càng ngày càng không biết giận.
Cũng không đúng, trước mặt người ngoài, Thẩm Tiêu vẫn là như vậy, chỉ khi đối diện với tiểu hài tử, hắn mới ngày càng không có cách nào tiếp tục làm mặt ngầu mà thôi.
Tựa như hiện tại, tuy rằng Thẩm Tiêu giận dỗi vì bản thân không phải người duy nhất được tặng quà, nhưng hắn vẫn đối với món lễ vật này yêu thích đến không thể buông tay. Rốt cuộc đây chính là lần đầu tiên hắn nhận được quà từ tiểu hài tử.
Chú Lý nhìn thấy Thẩm Tiêu ngồi đó, săm soi nghiên cứu ví da trên tay liền trộm cười.
Tiên sinh a, ngài cũng quá dễ dụ! Buổi sáng còn thở phì phì mà bỏ đi, đến tối trở về chỉ cần một cái ví da là đã bị thu phục rồi. Tiểu thư quả nhiên chính là khắc tinh của tiên sinh!
***
Thời điểm Thẩm Du đi xuống lầu, cảnh tượng nhìn thấy chính là Thẩm Tiêu nằm liệt ở sô-pha, chân dài gác trên bàn trà, ví cầm trong tay. Hắn cứ lăn qua lộn lại mà đem ví tiền khép rồi mở, mở rồi khép, hơn nữa trông còn phình phình, hẳn là đã đem toàn bộ đồ vật trong ví cũ dời qua.
Lúc Thẩm Du bước xuống cầu thang còn cố ý phát ra một chút động tĩnh, chỉ thấy Thẩm Tiêu tức tốc đem ví da nhét xuống dưới mông, sau đó giả dạng như không có việc gì.
Thẩm Du không biết hắn đây là không muốn để ý tới cô hay như thế nào, phỏng chừng còn chưa hết giận.
Chú Lý bấy giờ cũng vừa vặn đi ra kêu bọn họ vào dùng cơm tối, kết quả hô lên hai lần mà Thẩm Tiêu vẫn luôn giữ nguyên tư thế, cũng không có ý tứ muốn đứng dậy.
Chú Lý cảm thấy kỳ quái, bèn hỏi "Tiên sinh, vừa rồi không phải ngài than đói bụng sao? Mau vào ăn thôi."
Hắn nhíu mày "Biết rồi, hai người cứ ăn trước đi.""......"
Thẩm Du biết rõ hắn đang giấu ví tiền dưới mông, liền không khỏi cười trộm, sau đó quay sang xua xua tay với chú Lý ý bảo đi trước, chính mình lại tiến đến sô-pha, chuẩn bị cùng Thẩm Tiêu nói chuyện.
Hôm nay một người chuẩn bị cảnh tượng lãng mạn, một người tặng quà, đều như vậy rồi mà còn chiến tranh lạnh, vậy cũng quá quái đản.
Cho nên, Thẩm Du quyết định cùng hắn giảng hòa.
Sau khi qua tới, yên vị trên ghế rồi, Thẩm Du mới duỗi tay về phía Thẩm Tiêu mà nói "Lấy ví da ra đây."
Thẩm Tiêu cứng miệng hỏi "Ví da gì?"
"Cái em tặng cho anh."
Thẩm Tiêu hừ lạnh "Ném rồi, ai thèm dùng chung kiểu dáng với người già như chú Lý chứ."
Thẩm Du trừng mắt "Kiểu dáng giống nhau chỗ nào? Rõ ràng không phải! Chỉ là cùng nhãn hiệu mà thôi."
Thẩm Tiêu hừ lạnh, mặc kệ cô.
Thẩm Du trộm liếc mắt, sau đó nhích lại ngồi gần hắn một chút "Thật sự không chịu lấy ra sao?"
"Em muốn làm gì?"
"Tặng thêm quà cho anh."
Thẩm Tiêu:......
Hắn hiện tại đối với từ "tặng quà" này đã có bóng ma tâm lý!
"Quà gì, lại là loại quà mà ai cũng có phần sao? Bao gồm đôi chó mèo ngu ngốc kia nữa?"
"Cái gì chó mèo ngu ngốc, bọn nhỏ có tên nha, lại còn là anh tự đặt cho nữa." Thẩm Du kháng nghị xong lại lên tiếng bảo đảm "Món quà này, người khác không có."
Thẩm Tiêu bán tín bán nghi, nhưng vẫn đem đồ vật dưới mông rút ra tới, ví da đều bị hắn ngồi đến nóng hổi.
Thẩm Du nhấp miệng cười, đưa tay tiếp lấy, sau đó xoay người sang chỗ khác, thần thần bí bí móc vật gì đó trong túi ra, bỏ vào ví tiền, cuối cùng mới đem trả lại cho Thẩm Tiêu.
"Xong rồi, hiện tại mới đúng là ví da có linh hồn nha."
Thẩm Tiêu ngồi thẳng dậy, tức tốc mở ra xem, chỉ thấy ở ngăn trong suốt đã được đặt một tấm hình.
Bức ảnh này là lúc trước bọn họ cùng nhau làm tổ trên sô-pha, Thẩm Du một tay cầm di động tự chụp, cười đến vẻ mặt sáng lạn, Thẩm Tiêu thì ngồi ở đằng sau cách đó không xa lắm, hắn cũng có mặt trong hình nhưng chỉ là góc nghiêng.
Miễn cưỡng có thể xem như ảnh chụp chung.
Thẩm Du thấy hắn xem đến mê mẩn, liền hỏi "Thế nào? Quà này so với ví da có phải tốt hơn nhiều hay không? Chiều nay em vừa mới ra ngoài in hình."
Thẩm Tiêu trầm mặc mà nhìn gương mặt tươi cười rạng rỡ của tiểu hài tử trong ảnh chụp, phảng phất thấy được ánh mặt trời.
Hắn nhướng mày, rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười đầu tiên trong ngày, nhìn có chút không đứng đắn, vừa tà khí lại xấu xa.
Hơi thở âm u quanh người Thẩm Tiêu giống như sương tan trăng rọi, biến mất vô tung.
Hắn thoải mái duỗi tay đem người kéo tới gần, hào sảng mà nói "Đi, ăn cơm."
***
Ngày Tết qua đi, Thẩm Du lại như cũ, mỗi tuần cố định hai ngày đi đến chỗ Hứa Kỳ tập kịch.
Thẩm Tiêu nói sẽ an bài vệ sĩ cho cô, kết quả đám người đó giống như dùng thuật tàng hình, Thẩm Du căn bản không hề thấy được.
Sau đó không lâu lại phải nhập học, thả hơn một tháng nghỉ đông, rồi lại còn Tết âm lịch, tâm tư của mọi người nhất thời còn không kịp quay lại ghế nhà trường.
Người ngồi ở đây nhưng tâm bay đến chốn nào thì lại không biết.
Nhưng thực mau, bát quái đầu tiên nổ ra, nhanh chóng thu hút được toàn bộ sự chú ý: bọn họ lại phải thay đổi giảng viên!
Mà thầy Lâm giữa đường chen ngang ở học kỳ một, vừa hết nghỉ đông liền từ chức, cũng không biết là biến đi đâu, kể cả Bạch Mộ Vũ có quan hệ vô cùng thân mật cũng còn không rõ.
Giống như Lâm Tông đột nhiên bốc hơi khỏi thế gian.
Chỉ nghe các bạn học đồn đãi đến y như thật, có người còn nói đây hẳn là vụ án giết người.
Thẩm Du lại không cho là đúng.Trước đó cô nghe Thẩm Tiêu nói Lâm Tông đánh bạc, thiếu nợ ngập đầu, vậy hắn ta đột nhiên biến mất khẳng định là liên quan đến bọn đòi nợ. Hơn nữa, trường học chắc chắn cũng không hay biết nội tình, bằng không làm sao có thể gió êm sóng lặng như vậy?
Trên đời vốn là không có phòng nào kín gió, ban lãnh đạo trường không có khả năng phong bế tin tức đến hoàn toàn triệt để.
"Sao trông cậu không hiếu kỳ chút nào vậy?"
Thân là thành viên trung thành của bát quái hội, sáng sớm Lý Dực Dực đã chạy đi hỏi thăm khắp nơi.
"Nghe nói lần cuối cùng có người nhìn thấy thầy Lâm chính là trước khi ăn Tết. Ngày thường thầy ấy đều ở chỗ Bạch Mộ Vũ, ký túc xá thì để cho mẹ ở, nhưng trước Tết bà ấy cũng khăn gói đi rồi. Sau đó ai cũng không gặp lại bọn họ. Nghe đám bạn thân của Bạch Mộ Vũ nói, đồ đạc của thầy Lâm còn để đầy ở nhà cậu ta kia kìa. Bạch Mộ Vũ vì chuyện đó mà còn phát điên hết mấy trận."
Mỗi lần Lý Dực Dực nói đến Bạch Mộ Vũ đều mang theo chút vui sướng khi người gặp họa, có lẽ là do hiện tại chơi thân với Thẩm Du nên mang tâm lý cùng chung kẻ địch, hoặc là vì trước kia đã nhìn Bạch Mộ Vũ không thuận mắt, nhưng cũng không dám gây chuyện.
Cho nên hiện tại, cứ nhắc đến bát quái của Bạch Mộ Vũ, Lý Dực Dực liền đặc biệt hưng phấn.
"Bọn họ đều đang đồn, thầy Lâm kỳ thực không phải người đứng đắn gì, Bạch Mộ Vũ chính là bị lừa cả tiền lẫn sắc." Lý Dực Dực nhỏ giọng.
"Những lời này cậu nghe ai nói?"
"Bạn học đều đang bàn tán đó thôi, có giáo viên đàng hoàng nào sẽ quang minh chính đại cùng học sinh yêu đương như vậy? Hơn nữa, nghe bạn bè của Bạch Mộ Vũ kể, cậu ta còn cho thầy Lâm không ít tiền, nói là mẹ của thầy ấy bệnh nặng, tốn kém rất nhiều."
Thẩm Du trong lòng cười lạnh, xác thật, giáo viên đàng hoàng cũng sẽ không trộm đi đánh bạc, lại còn thiếu nợ, hắn ta lấy tiền của Bạch Mộ Vũ còn chưa biết chừng có phải là đem đi chữa bệnh cho mẹ thật hay không.
Bất quá, Thẩm Du vẫn nói với Lý Dực Dực "Mấy chuyện này cũng không liên quan đến chúng ta, cậu đừng nói chuyện của Bạch Mộ Vũ nữa, cẩn thận cậu ta nghe thấy lại đến gây sự với cậu."
Lý Dực Dực lập tức che miệng cười trộm, nhưng vẫn nghe lời mà ngưng bàn tán về đề tài này.
Thẩm Du nghĩ, bát quái nói mẹ của Lâm Tông bệnh nặng, tin tức này hẳn là không giả, lúc ấy cô đụng phải người phụ nữ này liền cảm thấy sắc mặt bà vàng như nến, cả người suy yếu mệt mỏi, thoạt nhìn chính là người bị bệnh nặng, hơn nữa còn là bệnh kinh niên. Lâm Tông ngày thường không sống cùng với mẹ, xét thấy thái độ của hắn hẳn là cảm tình cũng không sâu, nơi nào giống người sẽ đem tiền đi chữa bệnh cho mẹ?
Thẩm Du nghĩ ngợi lung tung trong chốc lát, sau đó liền đem chuyện này gác sang một bên, rốt cuộc không phải người thân thiết gì, chưa kể ấn tượng của cô đối với Lâm Tông còn cực kỳ không tốt.
Lý Dực Dực an tĩnh không được bao lâu, lại bỗng nhiên thò qua hỏi nhỏ "Bạn trai cậu trông như thế nào?"
"......"
Thấy đối phương trầm mặc, Lý Dực Dực vội vàng phủ đầu "Cậu đừng hòng giảo biện, tôi còn giữ ảnh chụp hôm Lễ Tình Nhân để làm chứng đây." Nói xong liền mở ra bức ảnh hoa rải đầy đất ngày hôm đó.
Thẩm Du không hề nghĩ ngợi mà trả lời "Đây là bạn tôi gửi qua, tôi lại chuyển tiếp sang cho cậu. Cậu nghĩ xem, tôi cả ngày chỉ đi học rồi về nhà, trông giống người có bạn trai lắm sao?"
Lý Dực Dực hồi tưởng một chút, học kỳ một xác thật chỉ có anh trai thường xuyên tới đón Thẩm Du, đúng là chưa bao giờ thấy qua người nào khác, đành trợn trắng mắt một cái rồi nói "Hại tôi uổng công phấn khích, còn nghĩ sau khi nhập học nhất định phải nhìn một cái, xem rốt cuộc là dạng nam nhân gì mới có thể chiếm giữ được trái tim cậu nữa đây."
Lý Dực Dực vừa nói vậy, Thẩm Du tự nhiên liền nhớ tới Thẩm Tiêu, khóe miệng nhịn không được cong lên một đường cung thật đẹp.
"Vậy quan trọng nhất có lẽ là, người đó sẽ không để ý bộ dáng xấu xí của tôi, giống như trước kia vậy, một trăm năm mươi cân, đô con y như đàn ông."
"Yên tâm đi, cậu khẳng định biến xấu trở về không nổi đâu, tôi thề chưa bao giờ nhìn thấy ai tự chủ cao như cậu! Nhìn đến đồ ăn ngon cũng có thể nhẹ nhàng bóp miệng không ăn."
Nói nói một hồi, Lý Dực Dực bỗng nhiên bắt đầu oán giận "Cậu không biết bạn trai tôi ác liệt cỡ nào đâu. Có hôm đi dạo phố, tôi không cẩn thận bị trật chân, đành nhờ cõng đi một đoạn, vậy mà anh ta lại ngại mất mặt! Sau đó tôi nổi giận đùng đùng mới miễn cưỡng được cõng lên, ai ngờ đi chưa được 50m, anh ta lại buông tôi xuống để tôi tự mình nhảy lò cò. Cậu nói xem, bạn trai như vậy dùng được chỗ nào? Còn không bằng chia tay cho xong!"
Nghe Lý Dực Dực nói, Thẩm Du liền nhớ tới cảnh Thẩm Tiêu cõng cô đi dạo siêu thị, hắn cư nhiên có thể kiên trì từ đầu đến cuối không buông tay, so với bạn trai nhà người khác đúng là tốt hơn gấp bội.
Lý Dực Dực lại nói "Lúc ấy nhìn thấy ảnh cậu gửi, tôi liền nói với bạn trai là: không cần anh ta trải cánh hoa đầy đất, ít nhất cũng tặng cho em mấy cành hồng là được rồi, Lễ Tình Nhân không phải nên có hoa mới hợp tình hợp cảnh sao? Cậu biết anh ta trả lời thế nào không?"
Lý Dực Dực có chút phát điên mà trợn trắng mắt, sau đó nhại theo điệu bộ của bạn trai mà nói "Em điên rồi sao? Sợ thừa tiền? Vậy mà lại muốn anh mua hoa ngay ngày lễ kiểu này, coi tiền là rác à! Chờ thêm hai ngày nữa đi, anh có thể tặng cho em mấy chục đoá!"
Nói xong câu cuối cùng, Lý Dực Dực còn tổng kết "Người so với người tức chết người, hàng so với hàng muốn ném hàng a!"
Thẩm Du chống cằm, yên lặng mà nghĩ, quả thực không so không biết, vừa đem ra so sánh mới cảm thấy giật mình. Thẩm Xà Tinh nhà cô chỉ cần không phát bệnh, thật sự so với bạn trai người khác xác thật quá ưu tú!
Mà trong khi mọi người ở đây tò mò sự vụ của Lâm Tông, thời điểm câu chuyện bị đem ra bàn tán nghị luận sôi nổi, Bạch Mộ Vũ lại ngoài ý muốn nhận được một cuộc gọi.
Một cuộc gọi mà không ai ngờ tới.