Thẩm Tiêu nguyên bản đang trong trạng thái hấp hối, nhưng tại thời điểm bác sĩ cầm kiêm tim lên, hắn đột nhiên giống như hồi quang phản chiếu, bắt đầu ra sức giãy giụa.

Sức lực lớn đến mức căn bản không giống như là người bệnh.

Thẩm Du cùng chú Lý hai người hợp lực mới có thể miễn cưỡng đem hắn ấn xuống.

May mắn vị bác sĩ này kỹ thuật tinh vi, kinh nghiệm dày dặn. Chỉ thấy mắt kính loé lên một cái, ông ta liền cầm kim tiêm, nhanh, chuẩn, tàn nhẫn mà đâm vào mông Thẩm Tiêu.

Kỳ thật cũng không đau nhiều.

Phần lớn người sợ chích thuốc đều là do tác động tâm lý tạo thành, giống như Thẩm Tiêu lúc này vậy, hắn đã trực tiếp bị doạ cho ngốc rồi, lại còn bắt đầu nói mê sảng.

"Thẩm Du! Có ai yêu thầm mà giống như em vậy không? Chết tiệt! Anh không đồng ý!!!"

"......"

Thẩm Du gắt gao ôm hắn, chờ sau khi bác sĩ đem thuốc tiêm xong cô mới hồi phục tinh thần, nhớ lại nội dung câu nói ban nãy.

"Yêu thầm? Em yêu thầm ai mà anh lại không đồng ý?" Thẩm Du thắc mắc, lời này hắn nói đến quả thực không tài nào hiểu được.

Nhưng mà, cái người vừa rồi còn giãy đành đạch như cá mắc cạn, ngay lúc bác sĩ vừa rút kim ra, nháy mắt liền biến thành cá chết, toàn thân bất động mà nằm vạ ở trong lồng ngực Thẩm Du.

Cái này thực làm cho cô hoài nghi, thứ bác sĩ tiêm vào cơ bản không phải thuốc mà chính là độc dược.

Bác sĩ hoàn thành công việc rồi cũng không vội rời đi, ông ta còn phải ở lại đợi Thẩm Tiêu hạ sốt sau đó kiểm tra một lượt.

"Nếu hạ sốt thì không sao, bằng không có lẽ sẽ phải truyền dịch."

Nghe được hai chữ "truyền dịch", thân thể Thẩm Tiêu rõ ràng run rẩy, sau đó hắn lại càng rúc sâu vào người Thẩm Du.

Thấy hắn hiếm khi bày ra bộ dáng yếu ớt, kỳ thực cô cũng mềm lòng đến rối tinh rối mù, bèn duỗi tay xoa xoa đầu tóc ướt rượt mồ hôi của hắn mà trấn an "Không có việc gì không có việc gì, mau mau hết sốt thì tốt rồi."

Chú Lý mang bác sĩ xuống lầu nghỉ ngơi, Thẩm Du chính mình cũng bị lăn lộn đến mồ hôi đầy người, vì vậy cô cũng nhẹ nhàng đẩy Thẩm Tiêu ra, chuẩn bị về phòng tắm rửa.

Đi tới cửa, Thẩm Du lại nhịn không được mà quay đầu lại hỏi người đang nằm giả chết trên giường.

"Anh, anh nói cái gì mà yêu thầm, có thể lý giải rõ ràng chút được không?"

Thẩm Tiêu căm giận xoay người, quay mông về phía cô, nhưng giống như động tác mạnh quá làm chèn đến vị trí mũi tiêm ban nãy, hắn liền rít lên hai hơi.

Đồ ấu trĩ!

Thẩm Du quay đầu rời đi, trở về phòng lấy quần áo bắt đầu tắm rửa.

Thời điểm nước ấm từ trên đỉnh đầu dội xuống, trong nháy mắt cô bỗng nhiên liền tỉnh táo lại.

Thẩm Du! Có ai yêu thầm mà giống như em vậy không? Chết tiệt! Anh không đồng ý!

Những lời này nếu đặt ở tình cảnh khác có thể hiểu là cô yêu thầm ai đó, Thẩm Tiêu không đồng ý.

Nhưng nhưng nhưng! Câu nói này lại thốt ra ngay sau khi Thẩm Du tàn nhẫn đem hắn ấn xuống chích thuốc, vậy ý tứ liền phi thường rõ ràng.

Em yêu thầm anh, còn dám đối với anh như vậy. Đây là thái độ nên có của người yêu thầm sao? Chết tiệt! Anh không đồng ý!

Lý giải xong xuôi, Thẩm Du hoàn toàn ngây dại, trong lúc nhất thời quên luôn chính mình còn đang tắm rửa, chỉ ngây ngốc đứng yên cho nước ấm ào ào dội lên người.

Tại sao lại như vậy? Thẩm Tiêu cư nhiên cho rằng cô yêu thầm hắn!

Nhưng vì cái gì lại có ý tưởng đó đâu? Cô có đối với hắn làm cái gì quá mức khiến hắn hiểu lầm sao?

Thẩm Du vắt cạn óc, cuối cùng nhớ ra lần đó đánh bi-a, cô không cẩn thận mà để môi cọ nhẹ qua mặt Thẩm Tiêu. Kể từ lúc đó trở đi hắn luôn là kỳ kỳ quái quái, giống như phát bệnh, cả ngày cứ nói ít câu âm dương quái khí không thể hiểu được.

Dạo gần đây, cô xác thực cảm thấy rất lạ nhưng vẫn luôn không biết được nguyên nhân.

Hoá ra, trong khoảng thời gian này Thẩm Tiêu vẫn luôn bổ não, cho rằng cô yêu thầm hắn?

Nghĩ như vậy, Thẩm Du cảm thấy cả người đều không khoẻ.

Chỉ bằng mạch não của xà tinh bệnh kia, chính cô còn không biết hắn có thể hoang tưởng được tới mức nào.

Lần trước còn nói cái gì yêu công khai hay yêu thầm cũng phải thuỷ chung một lòng, lẽ nào nhìn đến cô cùng Hứa Kỳ đi chung, hắn liền cảm thấy cô chính là kẻ trăng hoa ong bướm, thay lòng đổi dạ?

Thẩm Du tức tốc ngăn cản suy nghĩ trong đầu, còn tiếp tục suy diễn ra thêm, cô sợ chính mình một giây xúc động liền sẽ đi xuống giết người diệt khẩu!

Một lần tắm này, Thẩm Du tắm đến cả người da dẻ đều nhăn mới khó khăn lắm mà lết được ra ngoài.

Cô cảm thấy nếu chỉ dựa trên suy đoán như vậy có lẽ không quá chuẩn xác, vẫn là nên đi tìm Thẩm Tiêu đối chất đi thôi.

Vì vậy cho nên sau khi thay quần áo, sấy tóc xong xuôi, Thẩm Du lại hùng dũng oai vệ mà đi xuống dưới lầu.

Kết quả cô vừa mở cửa ra, một cái di động liền bay ngay vào mặt.

May mắn Thẩm Du phản ứng nhanh nhạy, trong gang tấc tránh được một kiếp. Di động bay lướt qua đầu cô, đập vào khung cửa phía sau, sau đó rơi xuống đất, màn tình nứt toạc một đường.

Lại một cái di động nữa.

Không chờ Thẩm Du phục hồi tinh thần lại, liền nghe Thẩm Tiêu muộn thanh cả giận mà quát "Mẹ nó, đều cút ra ngoài! Tôi không cần chích!"

Thẩm Du cũng không bị hắn hư trương thanh thế dọa đến, đi vòng qua đứng cạnh mép giường rồi nhỏ giọng nói "Anh đập điện thoại cũng vô dụng, chích vẫn phải chích. Có điều hiện tại vẫn ra mồ hôi nhiều như vậy, có lẽ rất mau liền hết sốt. Cố nhịn một chút."

Thẩm Tiêu vừa rồi tưởng rằng bác sĩ lại tới, cho nên mới có thể táo bạo mà quăng di động. Lúc này biết được bản thân thiếu chút nữa làm bị thương đến tiểu hài tử, hắn liền chột dạ, đành nhắm mắt lại giả vờ đi ngủ.

Thẩm Du lăn lộn cả một ngày, giờ này cũng đã hơi mệt, cô kéo cái ghế đến cạnh giường sau đó khoanh tay ngồi xuống, dựa vào lưng ghế, vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn chằm chằm Thẩm Tiêu.

"Anh, có phải anh nghĩ em yêu thầm anh hay không?"

Thẩm Tiêu không thèm để ý, tiếp tục nhắm mắt.

Thẩm Du cẩn thận nhìn chằm chằm một hồi, phát hiện lông mi hắn ngẫu nhiên run rẩy, căn bản là không có ngủ!

"Thẩm Tiêu!"

Thẩm Tiêu lúc này mới chậm rì rì mà mở hai mắt "Kêu la cái gì? Đau đầu."

Thẩm Du chống tay lên đầu gối, khom người về trước, nghiêm túc mà chất vấn "Vì cái gì cho rằng em yêu thầm anh?"

Thẩm Tiêu ban nãy thật ra cũng chỉ lỡ miệng, qua rồi mới cảm thấy thực xấu hổ.

Rốt cuộc, vạch trần tình cảm của một người yêu thầm chính là hành động quá mức ác liệt.

Nếu đổi lại thành người ngoài cũng không có vấn đề gì, nhưng đây cố tình lại là tiểu hài tử nhà hắn, Thẩm Tiêu quả thực có chút không đành lòng cùng hối hận.

Vì để đền bù sai lầm nhất thời vừa rồi, Thẩm Tiêu quyết định quên đi câu nói kia, giả vờ như cái gì cũng chưa phát sinh. Như vậy mới có mặt mũi mà nhìn tiểu hài tử.

Dù sao lúc đó tình hình hỗn loạn như vậy, Thẩm Du hẳn là cũng không nghe thấy.

Nhưng Thẩm Tiêu không ngờ, đứa nhỏ này không chỉ nghe mà lại còn nghe được rất rõ ràng!

Thẩm Tiêu đoán hẳn là ban nãy Thẩm Du vừa về phòng tự hỏi hồi lâu, cho nên lúc này mới chạy tới chất vấn hắn.

Vấn đề này quả thực nghiêm trọng!

Yêu thầm bị vạch trần, người bình thường sẽ có phản ứng gì?

Thẹn quá thành giận? Liều chết không nhận? Trực tiếp tỏ tình?

Hiện tại Thẩm Du ngồi bên cạnh hắn, một bộ muốn bàn chuyện đại sự như vậy, lẽ nào là muốn thổ lộ rồi!?

Nhưng hắn còn không có suy xét xong...

Trực tiếp cự tuyệt mà nói, Thẩm Du sẽ thương tâm. Nhưng nếu đáp ứng thì hắn lại chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để cùng tiểu hài tử yêu đương. Thẩm Tiêu trước giờ thật sự không nghĩ tới chuyện này.

Nếu Thẩm Du thổ lộ không thành, thẹn quá thành giận, sau đó nháo chiến tranh lạnh với hắn hoặc là lại muốn dọn ra ngoài ở, hắn nên xử lý thế nào?

Lại phải uy hiếp đe dọa hay sao?

Loại sự tình này nếu là trước đây, Thẩm Tiêu xác thật làm được thuận buồm xuôi gió, nhưng thời gian lâu dần, hắn hiện tại số lần phát giận với Thẩm Du ngày càng ít, đừng nói đến uy hiếp đe doạ. Căn bản là không làm được!

Cho nên kế sách cấp bách chính là tiếp tục giả ngu, hắn không thể làm cho tiểu hài tử có cơ hội thổ lộ tình cảm.

"Nói chuyện đàng hoàng có được không?" Thẩm Du có chút nóng nảy, cảm giác đứng ngồi không yên.

Thẩm Tiêu lúc này trong lòng đã có tính toán, liền trả lời "Muốn nói cái gì? Anh hiện tại là một người bệnh, sốt còn chưa hết, em không thể để anh yên tĩnh nghỉ ngơi sao? Làm sao cứ phải lựa ngay lúc này để mà nói chuyện?"

"......"

Người này, quả thực chính là cưỡng từ đoạt lí.

"Cũng không cần anh nói nhiều, em chỉ hỏi một câu thôi, anh vì cái gì lại cảm thấy em yêu thầm anh?"

"Có chuyện như vậy nữa sao? Không nhớ." Thẩm Tiêu giả ngu.

"......"

Nghĩ nghĩ, Thẩm Du trực tiếp nói "Mặc kệ trong đầu anh suy nghĩ cái gì, đều là sai, không có yêu thầm gì hết hiểu chưa?"

Thẩm Tiêu vốn dĩ khoé miệng còn cà lơ phất phơ mà cười, nhưng vừa nghe đến câu này, nụ cười kia nháy mắt đông cứng.

Hắn chống người ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn cô "Em vừa nói cái gì?"

Thẩm Tiêu bỗng dưng thay đổi sắc mặt làm cho Thẩm Du hoảng sợ, cả người đều lui về sau, nhưng vẫn kiên trì lấy hết can đảm ra mà trả lời "Em không có yêu thầm anh. Anh hiểu lầm rồi!"

Thẩm Tiêu thất thần, ánh mắt khoảnh khắc trở nên mờ mịt.

Tiểu hài tử thế nhưng nói không có yêu thầm hắn? Như thế nào có thể? Rõ ràng như vậy, người mù đều có thể nhìn ra được, Thẩm Du cư nhiên nói không có?

Thẩm Tiêu ngốc vài giây, ngay sau đó lại nghĩ, yêu thầm sau khi bị vạch trần rất có khả năng sẽ —— hoàn toàn phủ nhận!

Thẩm Du hiện tại chính là cái loại phản ứng này.

Lại nói, tiểu hài tử căn bản là học làm diễn viên, không trách được diễn xuất sẽ tự nhiên xuất thần đến như vậy.

Phân tích xong, Thẩm Tiêu trong lòng tức khắc nhẹ nhàng khoan khoái, sau đó thả lỏng nằm lại trên giường, lười biếng mà đáp "Đúng đúng đúng, là anh hiểu lầm, em nói cái gì đều đúng."

"......"

Thái độ này căn bản là không tin lời cô!

Nhưng tại sao? Rốt cuộc là nguyên nhân gì làm hắn cố chấp tin tưởng như vậy?

"Em thật sự không có!" Thẩm Du có điểm tức giận.

"Được rồi, em không có yêu thầm anh, đã biết đã biết. Hiện tại anh rất khát, có thể rót dùm ly nước được không?"

"......"

Trên tủ đầu giường vốn dĩ là có nước, nhưng Thẩm Du cầm tới xem thử thì thấy đã nguội, cho nên quyết định xuống dưới lầu lấy ly khác.

Trước khi ra cửa cô còn duỗi tay đi thăm nhiệt độ cơ thể của Thẩm Tiêu, phát hiện đã đỡ hơn nhiều, lúc này mới yên tâm mà rời đi.

Chờ sau khi Thẩm Du đi rồi, Thẩm Tiêu nguyên bản đang nằm la liệt trên giường ngay lập tức bật dậy, dò đầu ra cửa nhìn nhìn.

Không ngờ tiểu hài tử còn rất mạnh miệng. Rõ ràng yêu thầm hắn, lại có thể giả như cái gì cũng không có. Loại thái độ này thật là hoàn toàn khơi dậy tính hiếu thắng của Thẩm Tiêu.

Chờ xem, chờ hắn tìm đủ chứng cứ, xem Thẩm Du còn như thế nào có thể chống chế!

Nghĩ đến đây, Thẩm Tiêu tâm tình khoan khoái đến nhịn không được muốn hát một bài, nhưng vừa ngâm nga được vài câu, hắn lại ngây ngẩn cả người.

Không đúng, chính hắn đối với chuyện này, phản ứng giống như...sai sai?

Vừa nãy lúc Thẩm Du nói không yêu thầm hắn, Thẩm Tiêu cả người đều ngốc, có loại cảm giác kinh sợ khó hiểu. Sau lại nghĩ Thẩm Du chính là sĩ diện, cứng đầu không thừa nhận, hắn trong lòng cư nhiên lại là thở phào nhẹ nhõm.

Thật giống như, đối với chuyện tiểu hài tử yêu thầm mình, hắn còn cảm giác rất hưởng thụ!

Nhưng đây lại là sao? Hắn trước đó còn cảm thấy buồn rầu sầu lo, lúc này mới qua đi bao lâu, liền bắt đầu hưởng thụ? Chẳng lẽ thật sự là, nếu tiếp nhận cái giả thiết này, hắn cảm giác còn rất thích?

Hắn thích tiểu hài tử yêu thầm hắn?

Liền ngay lúc Thẩm Tiêu đối với linh hồn của chính bản thân nảy sinh nghi vấn, Thẩm Du đã bưng ly nước quay trở lại. Không chỉ nước uống, còn có một đĩa dưa gang.

"Em mới vừa hỏi bác sĩ, anh có thể ăn chút trái cây, xem xem, là dưa gang." Thẩm Du đem trái cây đưa tới trước mặt hắn, thấy Thẩm Tiêu nửa ngày cũng không phản ứng, bèn hỏi "Muốn được đút sao?"

"......"

Nhìn xem, nhìn xem, hiện tại đều muốn chủ động chạy tới đút đồ ăn, còn nói không phải yêu thầm!

Đúng là lòng dạ nữ nhân, a~!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện