Diệp lão thái bị chiêu này của Lâm Khiết chọc tức không nhẹ.

Lão thái thái tính tình luôn luôn ôn hòa, dù Tô Nhược Phượng bỏ đi cũng chưa mắng ra tiếng nào, lúc này thật sự tức giận.

Bà sống hơn nửa đời, chưa thấy qua khi dễ người như vậy.

Lúc trước giả trang nhìn không ra tốt xấu, còn tưởng rằng cô ta là người khá tốt.

Nói nửa ngày thì ra là đùa cợt như vậy, còn đặc biệt đem hai đống bùn tới tặng lễ, làm cho nhà bọn họ muốn nói cũng không nói được, chỉ có thể như người câm ăn hoàng liên.

"Con biết ngay cô giáo Lâm đi lại gần với cái người nhẫn tâm kia như vậy thể nào cũng là cùng một loại mặt hàng.

Mệt con lúc trước còn tưởng rằng cô ta là người tốt, thật là mắt mù!"
Không ai phản đối ý kiến.

Chứng cứ bày ở trước mặt đại gia hỏa, sự thật thắng hùng biện, duy nhất hai người cảm kích cũng không dám nhảy ra thẳng thắn nhận lỗi của mình, nồi nấu Lâm Khiết này đã vững.

Cô ta cũng thật sự không tính là oan uổng.

Sợ lão thái thái tức điên, Tiểu Bạch Quả chột dạ ngoan ngoãn đổ một ly nước sôi để nguội, thổi thổi, đặt vào trong tay lão thái thái.

"Bà nội, đừng nóng giận, không đáng giận vì cô ấy, hại thân mình, con và các anh đều sẽ đau lòng."
Được cháu gái quan tâm làm tâm tình lão thái thái tốt lên không ít, bà cầm nước ấm cháu gái đưa uống một ngụm, chỉ cảm thấy ngụm nước này phảng phất bầu trời cam lộ, trực tiếp đem hỏa khí trong lòng bà dập tắt.

Lão thái thái nhéo nhéo khuông mặt nhỏ mềm mại của cháu gái.

"Vì cái miệng nhỏ ngọt của con, không tức giận, có gì phải giận chứ.

Có thể thừa dịp chuyện này, thấy rõ ràng đây là loại người nào cũng coi như là đáng giá.

Nhà ta về sau tận lực đừng liên quan gì tới cô giáo Lâm này nữa."
Lão thái thái không tức giận, những người khác trong nhà cũng đồng thời nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu có chuyện muốn nói.

Đầu tiên mở miệng chính là Lưu Quốc Hoa.

Cô vốn dĩ dễ nghĩ nhiều, chuyện này lại thật sự cho cô nghĩ thêm, trong nháy mắt, cô đã suy nghĩ được chút ý niệm.

Càng nghĩ càng cảm thấy Lâm Khiết về sau khẳng định là muốn bắt nạt mấy đứa nhỏ.


Người làm mẹ làm gì có ai không thương tiếc con mình.

Tưởng tượng đến cảnh bốn đứa bé nhà mình có khả năng ở trong trường bị giáo viên bắt nạt.

Trong lòng cô liền cảm thấy lạc vị.

"Mẹ, mẹ nói xem có nên đem bọn nhỏ chuyển tới chỗ khác đi học không? Con nghĩ cái cô giáo Lâm này không giống giáo viên tốt, mẹ nói xem cô ta có khả năng khi dễ con cháu nhà mình không?"
Vừa nghe cô nói vậy, Tôn Xảo Xảo cũng suy nghĩ.

Tôn Xảo Xảo nghĩ không phải đứa nhỏ nhà mình chịu khi dễ mà là cảm thấy nếu cái cô Lâm Khiết này trình độ không tốt, cô đóng học phí cho cô ta chính là lãng phí, cũng gật đầu theo.

"Nói như vậy, con cũng cảm thấy không thể lại để con cháu nhà mình đi học trong thôn nữa."
Lão thái thái cũng thật sự lo lắng chuyện này.

Từ chuyện Lâm Khiết hôm nay có thể làm ra, đem bùn đóng gói vào làm bánh trứng gà đưa cho bọn họ đã nói lên cái cô giáo Lâm này không phải mặt hàng đơn giản.

Có lẽ nghĩ như thế có chút khoa trương, nhưng lão thái thái liên tiếp đụng phải nhiều chuyện đổi mới tam quan như vậy, không thể không dùng sức theo hướng hỏng hết nhân tính mà nghĩ.

Bất luận từ phương diện nào xem xét, đưa bọn nhỏ Diệp gia lên thành phố đi học là phương pháp tốt nhất.

Nhưng vấn đề mới lại tới.

Học ở nơi nào đây?
Chuyển đi như thế nào?
Phải tốn bao nhiêu tiền?
Cho đứa nào đi?
Nhà bọn họ có tận bảy đứa đấy.

Vấn đề một đống nhảy ra, Lưu Quốc Hoa ầm ĩ lợi hại nhất lại không nói.

Tính cô đa nghi, làm sao yên tâm bỏ con mình ở một nơi hoàn cảnh lạ lẫm được.

Nơi đó là trấn trên.

Là trong thành.

Người thành phố nghe nói đều khinh thường dân quê các cô.


Bọn nhỏ nhà cô đều thành thật như vậy, vào thành còn không phải bị khi dễ chết?
Không được.

Tôn Xảo Xảo lại càng không nói.

Trong đầu cô bàn tính đang khảy vang bạch bạch.

Hai vợ chồng già chưa nói trợ cấp học phí cho cháu.

Cái phí dụng này còn không phải là các cô tự lo sao.

Đi học trong thôn có thể ít tốn tiền hơn so với đi học ở thành phố.

Thế thì thà ở lại trong thôn.

Tôn Xảo Xảo cũng không nói.

Đám bé trai Diệp gia vừa mới tăng một chút địa vị, lại xoạch một tiếng rơi xuống, quăng ngã thành một bãi bùn lầy.

Lâm Khiết trăm triệu lần cũng không thể tưởng tượng nổi, cô ta cắn răng đem tặng bánh trứng gà lại khiến quan hệ cô ta với Diệp gia kịch liệt chuyển biến xấu.

......!
Chớp mắt một cái, Diệp Bạch Xuyên đã về nhà ba ngày.

Táo Câu thôn là địa phương hẻo lánh, quan hệ họ hàng không quá nhiều, chuyện này cũng không lớn, một chút gió thổi cỏ lay là có thể nhanh chóng truyền khắp toàn bộ thôn xóm.

Bạch Xuyên nhà lão Diệp đầu tiên là bị sét đánh, tiếp theo vợ bỏ chạy, cuối cùng tin tức làm người khác choáng váng vẫn nhanh chóng truyền ra ngoài.

Trong thôn mọi người đều nghị luận, một người tốt như Diệp Bạch Xuyên rốt cuộc là đắc tội ông trời chỗ nào.

Người xưa nói quá tam ba bận, hắn cũng quá xui xẻo đi.

"Mọi người nói xem lão Diệp gia có phải thật sự gặp báo ứng hay không? Ông trời chướng mắt nhà bọn họ luôn sinh con trai?"
"Tôi cũng cảm thấy thế, chưa thấy qua xui xẻo như vậy......"
"Nói bậy cái đấy?!"
Tống Ủng Quân mắt thâm thành hai quầng, gầm lên một tiếng, cưỡng chế di dời một đám người nói xấu.


Trong lòng hắn hậm hực.

Từ ngày Bạch Xuyên bị sét đánh, chỉ cần nhắm mắt lại, hắn sẽ nghĩ đến cảnh tượng ngày đó, nghĩ tới là tại vì hắn miệng tiện, người anh em của hắn mới bị sét đánh.

Cho dù là ở trong mơ, Tống Ủng Quân cũng hối hận tát cho mình mấy cái, tát tát tát thật mạnh.

Mấy ngày nay tinh thần đều không tốt.

Vợ Tống Ủng Quân đã sớm phát hiện chồng mình khác thường.

Cô chờ chồng thương lượng với mình, nào ngờ đã qua nhiều ngày như vậy, thấy Tống Ủng Quân nửa đêm lại thở ngắn than dài, vợ Tống Ủng Quân rốt cuộc nhịn không được, xốc chăn lên.

"Anh mấy ngày nay không ổn đúng không? Rốt cuộc có chuyện gì anh nói với em đi! Anh nói xem mấy ngày nay anh có bộ dạng gì? Cả ngày thở ngắn than dài, làm cho cả nhà đều không yên.

Anh rốt cuộc làm chuyện gì trái với lương tâm hả?"
Tống Ủng Quân ấp úng, ngượng ngùng nói với vợ mình:
"Không có chuyện gì.

Không liên quan tới em, em cứ ngủ đi.

"Không liên quan tới em, cứ đi ngủ?"
Vợ Tống Ủng Quân thiếu chút nữa bật cười, "Anh nói cho em biết anh mấy hôm nay như người điên ở nhà thở ngắn than dài, con lớn ăn một bữa cơm không cẩn thận làm rơi một hạt, anh đổ xuống một đống lời mắng mỏ! Anh nhìn cái nhà này đi, mấy đứa con nhà mình bị anh biến thành cái dạng gì rồi?"
Cô càng nói càng tức.

Là phụ nữ ai cũng đều thích đàn ông ổn trọng, không chịu được chồng khiến trong nhà ầm ĩ không yên phận, cô bắt đầu thu thập đồ đạc.

"Không cho tôi quản đúng không? Anh cứ làm đi, tôi đây liền dọn dẹp đồ đạc về nhà mẹ đẻ! Tôi đem cả con cùng về! Anh cứ việc giữ khư khư đi."
Tống Ủng Quân vội vàng liền ngăn cản.

Có vết xe đổ của Bạch Xuyên, hắn cũng sợ vợ mình bỏ đi.

"Ơ kìa sao em lại tức giận như vậy chứ? Anh chỉ cảm thấy chuyện này khó mà nói, chứ không hề muốn gạt em mà."
Vợ Tống Ủng Quân liền hỏi hắn.

"Vậy anh tự nói đi, anh mấy ngày này thần thần bí bí suy nghĩ cái gì?".

ngôn tình tổng tài
"Anh.....!Hây dà! Anh nói thật với em cho rồi.

Em biết chuyện Bạch Xuyên bị sét đánh không?" Tống Ủng Quân bất chấp tất cả.

"Em biết.

Mọi người đều đang bàn tán chuyện này.


Anh nói xem, việc này cũng thật lạ lùng.

Bạch Xuyên người ta làm người thành thật như vậy sao lại gặp phải? Thế mà lại bị sét đánh, bị sét đánh thì thôi đi, đến vợ cũng bỏ chạy.

Đây là chuyện gì vậy?"
Rốt cuộc là người mình từng thích, vợ Tống Ủng Quân nói tới Diệp Bạch Xuyên, cũng không nhịn được tiếc nuối.

Tống Ủng Quân càng chột dạ, hắn ho khan một tiếng nhìn trái nhìn phải.

"Anh nói với em chuyện này em đừng có nói cho người khác.

Hắn gặp phải chuyện bị sét đánh này là do bị anh rủa miệng."
"Anh nói cái gì? Đây là chuyện gì vậy?"
Vợ Tống Ủng Quân nóng nảy, "Anh nói cho rõ ràng đi."
"Chính là, chính là, ngày đó mở xong đại hội động viên thu hoạch vụ thu, hắn cùng anh dọn cái bàn.

Anh thấy hắn một chút mồ hôi cũng không có, nghĩ lại em lúc trước còn coi trọng hắn, anh liền, liền không nhịn được, mắng đùa hắn là bị sét đánh......"
"Trời đất ơi, chuyện qua biết bao lâu rồi mà anh còn nhớ mãi? Anh mở miệng anh ra nói một chút đi, Tống Ủng Quân ơi Tống Ủng Quân, Bạch Xuyên đối với anh không tệ.

Hồi xưa biết anh thích em còn đặc biệt tác hợp hai ta, anh có thể há mồm nói như vậy sao?"
Vợ Tống Ủng Quân biết tính chồng mình, mấy ngày nay thở ngắn than dài hẳn là cảm thấy có lỗi.

Tống Ủng Quân biết mình đuối lý, một cái rắm cũng không dám đánh, chờ vợ mắng xong mới đáng thương vô cùng:
"Cho nên em nói một chút, anh phải làm sao đây?"
Hai vợ chồng sống với nhau phải nâng đỡ lẫn nhau.

Cho dù vợ Tống Ủng Quân mắng hắn thành như vậy, lúc này cũng vẫn là đến giúp hắn nghĩ cách.

Hai vợ chồng gần cả đêm không ngủ được, suy nghĩ suốt một đêm từ tối khuya nghĩ đến 5 giờ sáng, chân trời phiếm hồng quang, mới vỗ tay lớn một cái.

"Có cách rồi!"
"Bên trên không phải nâng đỡ thôn chúng ta, cho anh tuyển ba hộ gia đình đi huyện thành học cái khóa nuôi heo khoa học, trồng cây khoa học gì đó sao? Anh châm chước cho Bạch Xuyên đi, để cho bọn họ đi huyện thành học tập, lại nói với Diệp gia là bên trên phát heo xuống để cho Bạch Xuyên chọn trước, chọn con khỏe nhất ấy!"
Bạch Xuyên không phải bị tốn tiền sao?
Vậy đền bù cho hắn.

Còn cả vợ nữa.

Có tiền, còn lo không tìm được vợ sao?
___________________
Tác giả có lời muốn nói:
Bạch Quả: Khiếp sợ! Tu tiên đại lão vậy mà muốn nuôi heo!
Bạch Xuyên:.......


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện