Tôn Xảo Xảo nhìn chằm chằm Tô Nhược Phượng, bật cười: "Tô Nhược Phượng ơi Tô Nhược Phượng, mày cho là trên đời chỉ có mỗi mày là thông minh thôi hả? Mày nghĩ là chỉ cần kéo Lâm Khiết vào là mày đỡ một khoản bồi thường sao? Tao nói cho mày biết, nằm mơ đi! Lâm Khiết thế nào tao mặc kệ.

Tao cứ đòi tiền mày đấy.

Tiền lúc ấy là tao đưa cho mày, trang sức cũng là mày trộm.

Mày với Lâm Khiết chia thế nào tao chả cần biết, tao chỉ đòi mày thôi."
Tô Nhược Phượng trực tiếp choáng váng.

Cô không ngờ Diệp gia vậy mà không tiếp chiêu.

Cho là vì mình nói Lâm Khiết ít quá, cô vội vàng bổ sung:
"Lâm Khiết vẫn luôn tính kế nhà mình mà.

Hai người chúng tôi liên hệ là bởi vì rơi vào bẫy của cô ta.

Tôi bỏ trốn cũng là tại cô ta châm ngòi!"
"Cô ta châm ngòi nhưng nếu mày không động tâm thì sao mà thành?" Lão thái thái lười so đo với Tô Nhược Phượng, không hiểu người này trong đầu có chứa gì nữa.

"Dân quê chúng tôi đều biết ruồi bọ không bâu trứng lành.

Cô dám nói mình chưa từng động tâm không?"
Tô Nhược Phượng vội thề thốt: "Tôi, Tô Nhược Phượng hôm nay dám thề với trời, trước khi bị Lâm Khiết châm ngòi, tôi chưa từng động tâm."
Vẻ mặt và thái độ muốn bao nhiêu thành khẩn thì có bấy nhiêu.

Tôn Xảo Xảo còn tin hơn nửa, định hoà hoãn thái độ nói với cô ta vài câu, Diệp Bạch Xuyên ngẩng đầu nhìn sắc trời.
"Coi Thiên Đạo là kẻ ngốc sẽ bị sét đánh."
Ông trời rất hợp thời ầm vang một tia sét xuống.
Chuẩn xác bổ thẳng vào một cây táo trong sân nhà Lý Đằng Long.

Cây táo đáng thương lập tức hoá thành tro bụi.
Huyết sắc trên mặt Tô Nhược Phượng biến nhanh thấy rõ, trắng bệch như người giấy trong tiệm bán vàng mã.

Rốt cuộc chuyện gì vừa xảy ra, nhìn một cái là đủ hiểu.

Tôn Xảo Xảo:......!
Đối với người từng là chị em dâu với mình, thật sự cô chẳng gợi lên được chút đồng tình nào.

Diệp lão nhân lạnh mắt nhìn trò nực cười này, từ đầu tới cuối chưa từng mềm lòng với Tô Nhược Phượng.

Thấy Tô Nhược Phượng còn chưa bỏ ý đồ, ông vừa dứt lời cũng định đoạt xong sinh tử cô ta.
"Đủ rồi, cô cũng đừng có nói nữa.

Mặc kệ chân tướng lúc ấy thế nào thì cô cũng đã bỏ trốn, suýt thì khiến nhà chúng tôi không gượng dậy nổi.

Chuyện cũng đã rồi, cô có nói lươn lẹo thế nào cũng vô dụng.

Bỏ trốn chính là bỏ trốn, không về được.

Nhà chúng tôi cũng không nhận con dâu như cô.

Ân oán và phần tiền còn lại, cô thích đi đâu thì đi, tìm ai thì tìm, chẳng liên quan gì đến nhà chúng tôi."
"Nhưng mà..." lão gia tử nhìn Lý Đằng Long, nói lời ẩn ý.
"Con cái vẫn nên ở cùng với cha mẹ ruột thì tốt hơn.

Cha dượng cũng không tốt như lời người ta nói đâu, không phải đánh thì cũng sẽ mắng, lỡ đánh thành chuyện gì thì không xong."
Đừng thấy Lý Đằng Long vội lật mặt mà lầm, thật ra hắn chưa từng mất tập trung.

Vừa nghe lão gia tử nói vậy, hắn lập tức từ chối.

Hắn và cặp sinh đôi cũng không hòa hợp gì.

Tô Nhược Phượng chưa từng nói về thân phận thật cho cặp sinh đôi.

Cho dù là Tinh Tinh hay Nhất Phàm cũng đều cho rằng các bé là con cháu Diệp gia.


Đột nhiên bị Tô Nhược Phượng dẫn đi, nghe được thân phận Tô Nhược Phượng thông báo, còn bảo các bé gọi một người đàn ông xa lạ là cha, cặp sinh đôi chịu được mới là lạ.

Sở dĩ quan hệ giữa Lý Đằng Long và Tô Nhược Phượng nhanh chóng chuyển biến xấu cũng có liên quan đến cặp sinh đôi.

Lòng người đều là thịt, lúc đầu Lý Đằng Long thật lòng thích Tô Nhược Phượng, nếu không thì hắn cũng sẽ không vì Tô Nhược Phượng mà mạo hiểm.

Đối với cốt nhục mà Tô Nhược Phượng mang về, hắn cũng thật lòng muốn làm một người cha tốt, đặc biệt mua quà vặt và đồ chơi cho bọn nhỏ.

Nhưng đều là mặt nóng dán mông lạnh.

Không đổi lại được một tiếng "cha" dù có là trái lòng đi nữa.

Hai đứa bé nhìn hắn cứ như kẻ thù giết cha, không xông lên đánh hắn hai cái là đã tốt lắm rồi chứ đừng nói là gọi cha.

Thậm chí Lý Đằng Long còn nghe được không biết bao nhiêu lần hai đứa thương lượng làm sao hạ thuốc mê hắn rồi chạy về Diệp gia tìm "cha ruột".

Lý Đằng Long cũng uất ức.

Hắn cảm thấy mình đã làm rất tốt nhưng hai đứa bé vẫn không hiểu được nỗi khổ tâm của hắn, chỉ nhớ mãi người cha kia.

Cho dù là đàn ông hay phụ nữ bị uất ức thì thật lòng đều hy vọng nửa kia có thể dỗ dành mình như dỗ một đứa bé.

Lý Đằng Long cũng làm nũng với Tô Nhược Phượng, nhưng Tô Nhược Phượng căn bản không cảm thấy con mình làm gì không đúng, mà lại thấy Lý Đằng Long đang cố kiếm chuyện với cô.

Cô là bị Diệp gia chiều hư rồi.

Cứ như vậy, hai người khắc khẩu không ít lần.

Tình cảm là thứ đầu tiên không thể chịu nổi khảo nghiệm, Lý Đằng Long dần dần thay lòng.

Ấn tượng của hắn với cặp song sinh đã khắc sâu, nghe thấy lão nhân định để cho bọn họ tái hợp, cùng nuôi con, trong lòng hắn lập tức không vui.

Hắn cũng không dám biểu lộ ra, sợ bị Diệp Bạch Xuyên đánh chết, chỉ đành xoay xoay tròng mắt, nhỏ giọng nói:
"Bọn nhỏ đã sinh sống ở nhà các người được mấy năm, không nhận tôi nữa.

Tôi cũng cảm thấy mình không xứng làm cha chúng nó.

Hay là nhà các người cứ mang về đi?"
Lão thái thái nghe xong thì rất mừng, cảm thấy hai đứa bé vẫn ổn, đang chuẩn bị mở miệng đáp ứng thì bị lão tam nhà bà cản lại.

Trong lòng bà đang sốt ruột thì nghe thấy lão tam không nhanh không chậm nói:
"Lý Đằng Long, người ở miền nam Giang Tô.

Vận mệnh nhiều chông gai, cả đời có cầu mà không có được, giờ được sao Tham Lang chiếu mệnh, mệnh cách đã thay đổi.

Tiếc là duyên con cái cực mỏng, mệnh định rằng chỉ có một trai một gái quan hệ bình thường.

Ồ, mệnh ngươi định rằng chỉ có một trai một gái, nửa người dưới của ngươi đã từng bị thương, mất chức năng làm một người đàn ông bình thường......"
Từng nghe qua bản lĩnh bấm đốt ngón tay của con thứ ba nhà mình, ánh mắt hai vợ chồng già tập trung xuống nửa thân dưới của Lý Đằng Long.

Diệp Thanh Sơn cũng có chút hiểu biết với bản lĩnh bấm đốt ngón tay của em mình, cũng nhìn xuống nửa thân dưới của Lý Đằng Long.

Hai nữ quyến Tôn Xảo Xảo và Lưu Quốc Hoa cũng ngại ngùng không dám công khai nhìn liền che mặt lại, qua khe ngón tay nhìn xuống nửa thân dưới của Lý Đằng Long.

Tô Nhược Phượng lập tức như có động lực sống sót, mong chờ nhìn xuống nửa thân dưới của Lý Đằng Long.

Lý Đằng Long:......!
Mẹ nó......!
Sĩ khả sát bất khả nhục, quá đáng rồi đấy đại ca.

Tâm tình của Lý Đằng Long thế nào, lão cha chẳng quan tâm.

Hắn chỉ muốn giải quyết cho xong chuyện cặp song sinh thôi.


Tuy không phải con ruột của "Bạch Xuyên" ở thế giới này nhưng "Bạch Xuyên" thế giới này cũng rất thương yêu bọn chúng.

Nếu không an bài thỏa đáng cho hai đứa nhỏ, một ngày kia hai người đổi lại vị trí cũ, e là hỏng.

Dựa theo kết quả lão cha bấm đốt ngón tay, Lý Đằng Long vốn cũng chẳng phải phường tốt lành gì.

Trước khi Tham Lang tinh chiếu mệnh, rõ ràng hắn ta si tâm với Tô Nhược Phượng nhưng lại còn sinh con với người phụ nữ khác, còn không chịu nhận trách nhiệm của một người làm cha.

Những đứa bé đó sinh ra đều phải sống dưới đòn hiểm của cha dượng.

Hiện giờ Tham Lang tinh đã hiện, vận mệnh của Lý Đằng Long cũng đã khác, hắn có cố thay đổi điều gì cũng không còn tác dụng.

Cho nên hắn chỉ đành chặt đứt đường con cái của Lý Đằng Long.

Định rằng Lý Đằng Long chỉ có hai đứa con này.

Thử xem ngươi có dám không thương bọn nó không.

Vì thế hắn bình đạm nói: "Nếu không tin, ngươi có thể đi bệnh viện tìm chuyên gia kiểm nghiệm."
Diệp Bạch Xuyên là tu chân giả, trong xương cốt luôn có một loại khí chất khiến người trước mắt thấy hắn trung trinh chính trực.

Đây cũng không phải chuyện nhỏ, trong lòng Lý Đằng Long chợt trở nên thấp thỏm.

Cuối cùng cũng thấy đi bệnh viện kiểm tra một lượt cũng không phải chuyện gì quá khó khăn.

Chờ hơn ba tiếng, Lý Đằng Long cũng nhận được kết quả xét nghiệm.

Nhìn mấy chữ "mất chức năng sinh dục" trên tờ giấy, cảm giác như xương cốt cũng mất hết, lập tức ngồi bệt luôn xuống đất.

Nhưng Tô Nhược Phượng không đến đỡ hắn lên mà vội vàng tiến đến giật lấy tờ giấy xét nghiệm trong tay hắn.

Nhìn thấy mấy chữ ấy, nụ cười trên mặt càng sâu.

Ông trời đã đứng về phía cô!
Lý Đằng Long đã mất chức năng sinh dục!
Tinh Tinh và Nhất Phàm của cô là huyết mạch cuối cùng của Lý Đằng Long!
Cô và bọn nhỏ có chỗ nương tựa rồi!
Biết mình đã có nơi nương tựa, Lý Đằng Long dù thế nào cũng không thể bỏ rơi cô, tảng đá lớn trong lòng Tô Nhược Phượng lập tức rơi xuống, thậm chí còn rất cảm kích hôm nay Diệp gia đã đến đây.

Nếu Diệp gia không tới thì làm sao Lý Đằng Long nghĩ đến chuyện đi kiểm tra thân thể, rồi làm sao biết hắn vô sinh, làm sao có thể thật lòng coi ba mẹ con cô là bảo bối?
Coi như bảo bối.

Tô Nhược Phượng tự cho là như vậy.

Dù sao, Lý Đằng Long cũng vô sinh rồi, chỉ còn hai đứa nhỏ Nhất Phàm và Tinh Tinh.

Để đề phòng cô mang bọn nhỏ bỏ nhà đi, chắc chắn hắn sẽ phải đối xử thật tốt với ba mẹ con cô.

Tuy hiện tại cô đang hận Lý Đằng Long muốn chết nhưng cũng không ngại nhận được ích lợi từ trên người Lý Đằng Long nha.

Nếu người đàn ông này dám đối đãi với cô không tốt thì phải nhận kết cục như vậy!
Tô Nhược Phượng cứ như đã thấy rõ được ngày lành sau này, vẻ mặt tràn đầy đắc ý.

Khó khăn lắm Lý Đằng Long mới phản ứng lại, vốn định hạ thái độ để dỗ dành mà khi nhìn thấy vẻ mặt của Tô Nhược Phượng, hắn cũng lười phải giả tạo, không mặn không nhạt liếc cô ta một cái.

"Chúng ta đi lãnh chứng đi."
————
Hai vợ chồng lãnh chứng, bồi tiền xong, Diệp gia cũng đã đạt được mục đích.

Dù sao cũng là cha mẹ ruột của bọn nhỏ, nếu phá nhà, đánh gãy chân thì tội nghiệp hai bé.

Người Diệp gia rốt cuộc cũng buông tha cho họ.


Trước khi đi, lão thái thái cũng gặp được cặp song sinh.

Tô Nhược Phượng chẳng phải người mẹ biết chăm con, đứa bé vốn sạch sẽ như bức tượng bằng bột cũng bị cô ta làm cho gầy mòn.

Trên mặt, trên tay chân thậm chí còn có vết da nứt nẻ.

Thấy người thân, hai bé vô cùng kích động, nhưng lại không dám nói muốn đi về với lão thái thái.

Hai đứa bé không giống cha mẹ nó, trong lòng các bé tự thấy xấu hổ với Diệp gia.

Tự tay nuôi lớn hai đứa nhỏ cũng tốt, tin này đã trấn an lão thái thái khá nhiều.

Bà nói chuyện một lát với cặp song sinh, tìm một cơ hội dúi vào túi mỗi đứa năm mươi tệ.

"Đừng nói với bố mẹ cháu, coi như là bà mừng tuổi trước.

Hai đứa tuy không ở Diệp gia nhưng chỉ cần hai đứa vẫn còn nhớ đến thì vẫn mãi là con cháu Diệp gia nhé, mãi mãi là anh em ruột thịt với Bạch Quả, với Phi Phi."
Ba người ôm nhau khóc lớn.
Diệp Bạch Xuyên ở một bên nhìn, trong lòng cũng không dễ chịu gì, nghĩ dù sao cũng là anh chị của Bạch Quả nên lấy hai viên linh ngọc ra.
Cũng không phải loại quá tốt, chỉ có thể đảm bảo chúng nó không bị khí vận kỳ quái của Tô Nhược Phượng ảnh hưởng đến mà thôi.

————
Là vợ ngư dân, Trương Lan Lan có tay nghề làm cá rất tốt.

Bữa tối hôm nay là canh cá, hầm thành màu trắng đục, trong đó còn có rau thơm, rau xanh các loại và mấy miếng đậu phụ núng nính.

Cô không thích cái loại đậu phụ già ngâm nước chát.

Đậu phụ trong nhà đều tự tay làm, vừa non vừa mềm, bỏ vào nấu cùng canh cá, giúp canh cá càng thêm tươi ngon tinh tuý.

Tiểu Bạch Quả và Điền Ngư đã sớm chờ bên bàn ăn.

Trương Lan vừa đặt canh cá xuống, Điền Ngư đã đứng ngay lên ghế, múc cho mình một bát đầy trước, rồi múc thêm một bát đầy cho Tiểu Bạch Quả, vừa thổi hơi nóng vừa húp canh từ cạnh bát.

"Ăn ngon không? Mẹ tớ làm cá thơm lắm! Canh này rất ngon đó!"
Tiểu Bạch Quả cũng vừa thổi hơi nóng vừa húp, nuốt xuống một ngụm, hai mắt đã mê say.

"Quá ngon luôn! Quá ngon luôn ấy! Điền Ngư ơi, mẹ cậu thật là lợi hại!"
Đồng ngôn đồng ngữ của trẻ nhỏ nghe rất thật lòng, khích lệ Trương Lan Lan.

Cô nhìn bát hai đứa bé, lại nhìn bát của mình, giả vờ giận: "Sao không múc cho mẹ thế? Có phải hai đứa không thích mẹ không?"
Tất nhiên là không thể nào!
Hai đứa lập tức ngẩng đầu lên, chân chó nịnh nọt.

Tiểu Bạch Quả là khách, không cần động tay, chỉ cần nói hai câu dễ nghe, nở nụ cười thảo mai là có thể khiến Trương Lan Lan vui vẻ tận trời.

Còn Điền Ngư thì đáng thương rồi.

Đầu tiên, Điền Ngư nhanh nhẹn múc một bát canh cho Trương Lan Lan, cung cung kính kính đặt trước mặt mẹ, rồi lại chạy ra sau lưng mẹ đấm bóp vai, miệng nhỏ như quết mật liên tục nói lời hay.

"Làm sao mà không thích mẹ được! Mẹ con là người mẹ tốt nhất trên thế gian này.

Con thích mẹ nhất, mẹ nấu ăn cũng ngon nhất, sao con lại có thể hạnh phúc như vậy chứ."
Trương Lan Lan không nhịn được bật cười, dí dí cái chóp mũi của Điền Ngư: "Con đó, ngồi xuống ăn cơm đi."
Điền Ngư vội vàng ngồi xuống, cúi đầu húp canh thật vang, lén lút muốn bỏ đậu phụ vào bát Tiểu Bạch Quả.
Bé không thích ăn đậu phụ.

Nhưng Tiểu Bạch Quả lại rất thích nên phối hợp dịch cái bát con qua.

Hai đứa tự cho là đã làm rất kín kẽ nhưng lại không biết Trương Lan Lan đã thấy hết mọi chuyện.

Chẳng qua cô thấy bọn trẻ vui vẻ nên mới không vạch trần kỹ xảo nhỏ này.

Cũng như các giáo viên đứng trên bục giảng nhìn học sinh ở dưới ăn vụng vậy.

Tuy là mặc kệ nhưng thật ra trong lòng đều biết rõ.

Sau khi ăn tối xong, giải quyết sạch cả một nồi canh cá, Trương Lan Lan đi dọn dẹp bát đũa, Tiểu Bạch Quả và Điền Ngư thì mang ghế gấp ra ngồi trong sân tiêu thực.

Vỗ vỗ cái bụng như quả bóng cao su, rồi lại nhìn Tiểu Bạch Quả, trong lòng cô bé rất buồn bực.

"Bạch Quả, sao cậu cũng ăn rất nhiều canh cá mà bụng cậu lại không bị phồng lên?"
Có hả?
Tiểu Bạch Quả cúi đầu nhìn bụng mình, phát hiện đúng là không phồng lên thật, hơi nhíu mày nghĩ nghĩ, bật cười.


Cô là tu chân giả mà.

Tố chất thân thể các loại đều tốt hơn người thường rất nhiều, làm gì có chuyện chỉ tăng lượng cơm mà không tăng năng lực tiêu hóa.

Cô nhấp môi, lén vui vẻ, lại giả vờ nghiêm chỉnh giải thích với Điền Ngư: "Chắc vì tớ là kiểu người ăn hoài không mập trong truyền thuyết ấy."
Điền Ngư không biết nhiều như vậy, nếu Tiểu Bạch Quả đã nói thế thì bé cũng tin, hâm mộ nhìn bụng Tiểu Bạch Quả rồi lại nhìn cái bụng nhỏ tròn xoe của mình.

Xoa xoa mặt nhỏ mềm mại của Tiểu Bạch Quả, cô bé cảm thấy trong lòng thật khổ sở: "Cậu thật là xinh xắn, vừa trắng vừa mềm, lại còn ăn hoài không béo.

Không giống tớ, thật là khó coi."
Thật ra là tại cả ngày Điền Ngư với Tiểu Bạch Quả cứ dính lấy nhau, không có nhận thức chính xác về bạn cùng lứa mà thôi.

Nếu bé có thể quen biết nhiều bạn bè một chút là có thể phát hiện ra diện mạo bản thân cũng coi như là tương đối xuất sắc rồi.

Đẹp và xấu là hai cực đối lập.

Không so còn đỡ, một khi đã chú ý tới là chỗ nào cũng muốn so.

Điền Ngư liền cảm thấy mình chỗ nào cũng khó coi.

Ví dụ như trên cánh tay bé còn có tông tơ, mà Bạch Quả lại không có.

Da của bé cũng đen hơn da Bạch Quả nhiều.

Trên mặt bé còn có thể nhìn rõ lỗ chân lông, mà trên mặt Bạch Quả thì không nhìn ra được.

Hức hức hức, bé thật là một đứa bé xấu xí mà.

Bé đã xấu như vậy rồi mà Bạch Quả vẫn còn chạy tới cùng bé chơi, thật là quá lương thiện.

Bé nhất định phải làm bạn tốt với Tiểu Bạch Quả cả đời.

Hai mắt cô bé sáng lấp lánh nhìn Tiểu Bạch Quả.

Tiểu Bạch Quả không biết suy nghĩ của Điền Ngư, thấy Điền Ngư mắt trông mong nhìn mình, còn tưởng là đang hâm mộ làn da của mình nên có chút buồn cười.

Tiểu Bạch Quả chống má, bắt đầu tự hỏi mình có cách nào giúp bạn thực hiện nguyện vọng nhỏ không.
Cô đã tiếp xúc qua các loại sách cổ trong Tàng Thư Các, nắm giữ rất nhiều tri thức, chẳng qua vẫn chưa phát huy công dụng gì thôi.

Tại vì có lão cha, vị tôn đại thần này ở đây nên Tiểu Bạch Quả chưa có cơ hội thực tập.

Bây giờ tĩnh tâm một cái, sửa sang lại mới phát hiện thật ra cô có thể giúp Điền Ngư trở nên xinh đẹp hơn.

Cô có thể vẽ cho cô bé một tấm Tụ Linh phù.

Linh khí là thứ tốt, quanh năm suốt tháng được linh khí bao vây chẳng những có thể cường thân kiện thể mà da dẻ cũng ngày càng tốt hơn.

Người xưa đều nói trắng che trăm xấu, Điền Ngư vốn không hề có nhiều chỗ khó coi như vậy, chỉ cần trắng thêm một chút hẳn là sẽ càng thêm xinh đẹp.

Còn có bùa bình an, hiện tại cô cũng có thể vẽ được.

Cha Điền Ngư là ngư dân, thường xuyên đi thuyền ra biển đánh cá, cảm giác cũng không an toàn lắm.

Vẽ cho chú ấy một tấm bùa bình an, cho dù có hữu dụng hay không cũng là một sự bảo đảm.

Tiểu Bạch Quả càng nghĩ càng cảm thấy nên thử một lần.
Cô đứng bật dậy từ trên ghế gấp, kéo Điền Ngư đi về Diệp gia.

Lần trước lão cha đem chu sa, giấy vàng và bút lông về vẫn còn để trong tam phòng.

Điền Ngư không rõ cô đột nhiên vội vàng dắt mình đi đâu, chỉ cảm thấy canh cá trong bụng ùng ục vang lên, hơi khó chịu: "Bạch Quả, chúng ta đang đi đâu vậy? Muốn làm gì vậy?"
Tiểu Bạch Quả quay đầu nhìn bé cười, nụ cười kia vô cùng mềm mại, còn có chút xấu xa:
"Lén dùng bút lông và giấy bùa của ba tớ làm cho cậu mấy thứ tốt."
___________________
Tác giả có lời muốn nói:
Bạch Quả: Nhân vật chính là có chuyện gì cũng phải tự đi làm.

Diệp Bạch Xuyên: Lại nghịch ngợm, nhân vật chính rõ ràng là vi phụ.

(Tỉnh lược 10086 lời cảm ơn của tác giả)
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!
Chúc mừng năm mới nhé, cảm ơn các vị đạo hữu đã đu theo bộ này dù đã làm gần một năm mà chưa xong.

Trình edit của tại hạ chắc đỡ hơn hồi đầu một xíu rồi hehehe.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện