(Mấy hôm nay đi học lại mình bị sốc nhiệt nên bệnh tới giờ, cuối cùng cũng có thể dậy edit tiếp cái chương 4000 chữ này)
Không ăn được?
Tiểu Bạch Quả không ngờ lại nghe một câu bình luận như vậy.
Nhất thời có chút ngẩn ngơ.
Rất nhanh liền phản ứng lại.
Cô thấy cá chạch ăn ngon là bởi vì cá chạch cô từng ăn đều đã qua xử lý nấu nướng tỉ mỉ của đầu bếp chuyên nghiệp.
Dầu muối tương giấm đều bỏ vào không ít.
Nhưng thời buổi này, nhà nào cũng chỉ đủ cơm ăn, ai mà dám tiêu phí gia vị? Đều trực tiếp lấy nồi lớn ra hầm, chưng, nấu cho xong, cách nào tiện nhất thì làm, cũng không biết khử mùi tanh thế nào thì ăn ngon được mới là lạ.
Thật là đáng tiếc.
Nguyên liệu nấu ăn bây giờ đều là nguyên liệu đỉnh cao.
Ngay cả hương vị của trứng gà, rau dại so với hương vị trong trí nhớ của cô cũng tươi ngon hơn nhiều.
Vốn là cá chạch tươi ngon, non mềm...!
Tiểu Bạch Quả chưa từ bỏ ý định, tiếp tục tưới nước vào hang cá chạch.
Bây giờ chẳng có ai đi ăn cá chạch cả, cá chạch sống bên rìa sông ngòi cũng chẳng biết cảnh giác.
Thấy nước vào cửa hang, chỉ một lát sau, một con cá chạch lớn chừng bốn năm lạng kinh hoảng bò ra ngoài.
Cũng chẳng bò đi bao xa, nó lại xoắn thân chuẩn bị chui xuống bùn.
Đôi mắt của Tiểu Bạch Quả nhìn thẳng vào cái thân hình mập mạp vạm vỡ của nó.
Thật sự thèm thịt của nó mà.
Tiểu Bạch Quả duỗi tay xách nó từ trong bùn ra, ném vào sọt, lộ ra thần sắc thèm nhỏ dãi mà nhìn vào sáu bảy cái cửa hang trên bờ kè sông nhỏ này.
Thời đại này không bị thuốc trừ sâu làm ô nhiễm, cũng không ai ăn chúng, mấy con cá chạch ở đây đều sạch sẽ.
Con sau ngon hơn con trước.
Tiểu Bạch Quả mỗi lần bắt được trong lòng đều vui vẻ thêm một chút.
Con này kho tàu này, con này xào ớt này, con này hầm đậu hũ này, con này nhúng tái này, con này chua ngọt này...!
Chỉ ngẫm lại các kiểu ăn cá chạch, Tiểu Bạch Quả đã hạnh phúc hận không thể bay lên trời.
Cô càng bắt càng hăng.
Nhiều lần Diệp Phi ngẩng đầu nhìn cô chỉ thấy cô đang lo bắt cá chạch, cũng không có ý muốn xuống khu vực nước sâu liền an tâm không ít, nhanh chóng cùng bọn em trai bắt cá.
Bây giờ không bị ô nhiễm nước, nước trong thấy đáy.
Bọn chúng liếc mắt một cái là thấy cá lớn mập mạp bơi qua bơi lại dưới nước.
Chúng lại đặc biệt tìm chỗ lõm trong khúc quanh, nước trong này tương đối xiết.
Không ít cá vào đây bị nước làm cho choáng váng, phản ứng cũng chậm nửa nhịp.
Bọn nhỏ Diệp gia lại cầm theo đồ bắt cá trong nhà, hầu như là bắt con nào chuẩn con nấy.
Tinh thần quyết tâm của bọn trẻ Diệp gia làm bọn trẻ nhà khác tò mò.
Ngày thường mọi người cùng nhau bắt cá nhưng đều là bắt về nhà mình ăn.
Bắt năm sáu con là ngừng mà sao Diệp gia bây giờ lại điên cuồng bắt hết con này tới con khác như vậy? Chẳng lẽ có chuyện gì?
Lập tức có trẻ con nhà khác từ từ đi tới, nhìn một đám trước mặt Diệp Phi, lại nhìn Tiểu Bạch Quả một mình bên bở kè, cảm thấy xuống tay bên Tiểu Bạch Quả có vẻ dễ hơn, liền đi qua hỏi cô.
"Ây, Tiểu Bạch Quả phải không? Sao nhà các em bắt nhiều cá thế?"
Khuôn mặt nhỏ ngây thơ mềm mại của Tiểu Bạch Quả lộ ra biểu tình kiêu ngạo:
"Đương nhiên là bởi vì em thích ăn cá rồi! Các anh của em thương em lắm! Đi bắt cá cho em ăn đấy!"
Cô cũng chưa có nói dối nha.
Lão thái thái nói lỡ như có thể bán thì chia tiền, bán không được thì để lại nhà mình ăn.
Bốn bỏ làm năm thì cũng không khác ý mình nói ra lắm.
Là như vậy à?
Trẻ nhỏ tuy không có thuật đọc tâm, không biết trong lòng Tiểu Bạch Quả rốt cuộc nghĩ như thế nào nhưng chúng cũng có trực giác mà người lớn không có.
Bọn chúng theo bản năng cảm thấy, mục đích đám bé trai Diệp gia làm như vậy không đơn giản như Tiểu Bạch Quả nói.
Thật ra cũng không ai nghi ngờ Tiểu Bạch Quả có thể nói dối, đều cảm thấy đại khái là vì sợ em gái lỡ miệng nên đám anh trai không nói thật với cô.
Có mấy đứa chưa từ bỏ ý định, kiểu gì cũng phải biết rõ ràng chuyện này có bí mật gì liền hỏi mấy đứa anh.
"Ây, Diệp Văn, nhà chúng mày sao đột nhiên muốn bắt nhiều cá thế? Có phải có chuyện gì không?"
Mấy đứa anh lớn còn chưa kịp mở miệng, Diệp Võ nhỏ tuổi nhất, không có kinh nghiệm lại thích khoe khoang ưỡn ngực, vẻ mặt kiêu ngạo học theo Diệp lão thái nói trước:
"Bà nội của tao bảo bọn tao bắt nhiều cá một chút, mấy ngày nữa bà sẽ mang lên trên chợ bán thử.
Bán được thì chia cho bọn tao tiền đấy!"
Tiểu Bạch Quả:...!
Mấy đứa anh khác:...!
Không cứu được.
"Gì?! Chia tiền?!"
Một lời này nói ra giữa đám trẻ có thể nói là đã tạo nên một làn sóng ồ lên thật lớn.
Người ở đây sợ nhất là phân cấp không đều.
Nếu mọi người đều nghèo, đều không có thì mâu thuẫn sẽ giảm đi rất nhiều.
Nhưng bây giờ có vấn đề, bọn trẻ Diệp gia có thể được chia tiền, còn bọn chúng cái gì cũng không có, lập tức có vài đứa không vui.
"Đi! Chúng ta cũng về lấy sọt đi! Chờ đến lúc họp chợ cũng kéo lên trên chợ bán! Bán đi rồi chúng ta cũng được chia tiền! Không thể thể Diệp gia bọn họ chiếm tiện nghi!"
Hô xong khẩu hiệu, bọn nhỏ trong thôn lập tức giải tán.
Diệp Võ đứng dưới nước hơn nửa ngày mới phản ứng là hắn nói sai, nhìn chằm chằm các anh, môi mấp máy:
"Em...!em không cố ý...!Em chỉ là...!chỉ là...!Cái đó...!Quá vênh váo đắc ý..."
Biết làm sao được?
Chuyện đã thành ra như vậy, đánh cũng uổng công.
Người làm anh cả chỉ có thể hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi mà nói:
"Đều con mẹ nó liều mạng làm đi!!"
_________________________
Đang lúc bọn nhỏ khiêu chiến thiên kim vạn mã, người làm cha Diệp Bạch Xuyên này lại đang khá là thoải mái.
Vừa vào thành, hắn lại dùng phân thân pháp, phân ra một người cùng Diệp Lục Hải đi đưa bánh trứng gà tể thái, một người thì để lão quỷ râu bạc dẫn đường, đi tìm người có gan làm ăn.
Bây giờ đã cho phép dân chúng tự do làm ăn buôn bán, chẳng qua đại bộ phận dân chúng đều bị quan niệm cũ hạn chế, cảm thấy làm ăn buôn bán là "không chính đáng", chỉ có thành thật đi làm trong nhà máy mới là công việc đàng hoàng.
Dám tự mình buôn bán, kể cả là làm ăn lớn, so ra vẫn không bằng được.
Nếu không phải lão quỷ râu bạc đã chết nhiều năm, lăn lộn ở huyện thành lâu nay, biết rõ ràng rành mạch rắc rối nhà này nhà kia, Diệp Bạch Xuyên căn bản cũng không thể tìm được người chuyên mua trang sức vàng bạc ngọc ngà.
Hắn chuẩn bị đem bán cái mặt phật bằng ngọc hòa điền kia đi.
Doanh nhân kia chuyên làm loại chuyện vào nam ra bắc tới nông thôn nhặt của hời rồi bán giá cao cho một số kẻ có tiền làm ăn.
Ánh mắt y rất độc, liếc một cái liền nhìn ra cái mặt ngọc này không phải hàng thường.
Trong lòng biết nếu mình đem về cho những nhân vật lớn kia kiểu gì cũng không ít hơn tám vạn.
Y liếc nhìn Diệp Bạch Xuyên một cái, đoán không ra rốt cuộc Diệp Bạch Xuyên có thân phận gì.
Do dự một lúc, cuối cùng cũng cho hắn một con số tương đối đáng tin.
"Người anh em, tôi thấy anh khí độ bất phàm, không giống dân chúng bình thường, tôi nói thật với anh đi ha.
Cái ngọc phật này của anh là đồ tốt, nhìn nguyên liệu giống ngọc hòa điền, chạm trổ cũng tinh xảo, tám vạn hẳn là được."
Thái độ Diệp Bạch Xuyên không kiêu ngạo không xiểm nịnh, dùng ánh mắt ý bảo y nói tiếp.
Y tạm dừng một chút, tiếp tục nói:
"Là như vậy...!Thứ này ấy, ít người mua.
Các anh là người bình thường, thật sự không có nhân mạch.
Tôi có nhân mạch, tôi phải có phí trung gian chứ, phải không nào?"
Lão quỷ râu bạch lấy sổ ra viết viết viết.
Tiên nhân.
Bảo hắn trực tiếp ra giá.
Ngón trỏ Diệp Bạch Xuyên gõ nhẹ trên mặt bàn:
"Giá cả?"
"Năm vạn."
Lão quỷ râu bạc tức muốn đánh người.
Ôi cái thói đời thời nay!
Lão mới chết vài chục năm, bây giờ trình độ đạo đức nghề nghiệp của người trẻ tuổi đã giảm xuống đến nông nỗi này rồi sao?
Tiên nhân xin bớt giận!
Để tôi thay ngài đánh hắn!
Diệp Bạch Xuyên liếc mắt một cái, buông ly trà:
"Có thể."
Vốn dĩ ngọc phật này cũng chẳng phải của Diệp gia.
Hôm nay hắn có thể bán được năm vạn đã coi như là kinh hỷ rồi, cũng không tính toán vì mấy vạn đồng tiền mà phải nhọc lòng cố sức.
"Tiền trao cháo múc?"
Tên doanh nhân kia đã chuẩn bị tâm thái giương cung bạt kiếm cò kè mặc cả, không ngờ Diệp Bạch Xuyên dễ dàng đồng ý giá cả của y như vậy.
Trong lòng vừa mừng như điên vừa sinh ra một chút ý xấu.
Y cảm thấy Diệp Bạch Xuyên phải có cái nhược điểm gì hoặc là có chỗ khó nào đó mới đồng ý cái giá đó.
Nếu không thì chỉ cần không phải kẻ ngốc đều có thể nghe rõ năm khác với tám.
Y thậm chí chuẩn bị sẵn lòng chỉ kiếm lời mấy trăm mấy ngàn thôi, sao mà ngờ được Diệp Bạch Xuyên lại đồng ý cái giá thấp nhất y báo.
Vậy, y có thể áp giá xuống chút nữa được không?
Rốt cuộc thì làm gì có ai chê nhiều tiền đâu.
Y càng nghĩ càng cảm thấy có thể thử.
Dục vọng tham lam tiền tài đã chiến thắng cảnh giác của y với Diệp Bạch Xuyên.
Y liếm liếm môi dưới, cười ha ha ha mấy tiếng, bày ra bộ dạng lão thần khắp nơi:
"Ấy, người anh em đừng lo lắng quá.
Ý tôi là năm vạn này là phí môi giới của tôi..."
"Ồ?"
Diệp Bạch Xuyên cười như không cười nhìn y:
"Thật sao?"
Doanh nhân kia theo bản năng cảm nhận được một tia nguy hiểm, nhưng rất nhanh lại bị lòng tham đè xuống.
Y hung tợn mà nói:
"Thật."
Diệp Bạch Xuyên là ai chứ?
Đây chính là tà tu, không nói lý, chỉ thích khoái ý ân cừu.
Hắn không thích vì chút tiền này mà lải nhà lải nhải nửa ngày không xong cũng không đại biểu cho việc hắn thích bị người khác coi là đồ ngốc coi tiền như rác.
Nếu yên lành không thích, thích xuống địa ngục, lão cha đương nhiên cũng không ngại cho y biết thế nào là địa ngục.
"Nghe nói địa ngục có mười tám tầng." Diệp Bạch Xuyên đột nhiên cười nói.
"Gì cơ?"
"Bạch mỗ hôm nay liền mang người đi tham quan thế nào là núi đao biển lửa."
Tên doanh nhân kia còn chưa kịp hiểu rõ ràng ý tứ trong lời của Diệp Bạch Xuyên liền cảm nhận được thống khổ từ ngọn lửa nóng bỏng.
Tập trung nhìn, quang cảnh trước mắt đã thay đổi.
Trước mắt là một ngọn núi lớn cao chót vót cắm đầy đao nhọn.
Dưới chân là liệt hỏa nhìn không thấy điểm cuối.
Tiếng kêu thảm thiết rên la không dứt bên tai.
Trước mặt y có người kêu thảm thiết, ngã từ núi đao xuống, bị mũi đao chém thành hai nửa.
Lòng phèo vung đầy trời.
Máu nóng đều bắn lên mặt y.
Tình huống này quá kích thích, cả người tên doanh nhân kia mềm nhũn, chớp mắt hai cái liền ngất lịm.
Diệp Bạch Xuyên bỏ y xuống đất chờ y tỉnh lại.
Thuận tiện dùng thời gian này truyền âm ngàn dặm cho Tiểu Bạch Quả.
"Nghĩ xem muốn cái gì thì nói cho cha."
_______________
Muốn đồ gì?
Bị lão cha đột nhiên phát truyền âm đến làm phân tâm, một con cá chạch ước chừng năm sáu lạng thoát được một kiếp, đong đưa thân mình chui vào giữa vùng nước sâu phía xa.
Thần sắc Tiểu Bạch Quả lộ ra vài phần đau lòng, quay đầu nhìn thoáng về phía cái sọt đã có gần bảy tám cân cá chạch.
Đồ mình muốn tất nhiên là có.
Cô muốn di động, muốn máy tính, muốn máy chơi game.
Nhưng mấy thứ đó đều không phải ở thời đại này, căn bản là không có cách nào.
Cửa hàng, nhà ở, hiện tại cô mới ba tuổi rưỡi, bất luận đặt ở quốc gia nào cũng không được coi như một người độc lập tự chủ.
Nhà ở, cửa hàng cũng chỉ có thể để nghĩ lại.
Nhưng gia vị như dầu muối tương giấm, mua một ít để cải thiện thức ăn hẳn là vẫn có thể chứ nhỉ?
Tiểu Bạch Quả vẫn chưa học được truyền âm ngàn dặm nhưng Tiểu Bạch Quả biết ba cô nhất định có cách nghe được lời cô nói.
Rốt cuộc thì ba cũng là tu tiên đại thần mà.
Các anh đều đang bắt cá dưới nước, tiếng rất lớn.
Tiểu Bạch Quả cũng không sợ lời mình nói nhỏ sẽ bị người khác nghe thấy.
Cô vừa tiếp tục bắt lươn, vừa đặt ra yêu cầu với lão cha.
"Muốn gia vị.
Bát giác trần bì dầu muối tương giấm đường trắng rượu gạo ớt cay hoa tiêu cái gì cũng muốn.
Hôm nay con bắt được rất nhiều lươn, có gia vị này chúng ta có thể làm thật nhiều đồ ăn ngon!"
Lão cha lậo tức cũng mười phần khao khát, nhìn tên doanh nhất trên mặt đất sắp tỉnh lại, hắn quyết định ngừng pháp thuật:
"Được rồi, đợi cha về."
Tiểu Bạch Quả vội gật đầu không ngừng, nghĩ cha mình sẽ mang mấy gia vị đó về liền nhanh tay lẹ mắt bắt được một con cá chạch nữa vào sọt.
Cái sọt rất nhanh cũng đầy.
Một đứa bé như cô, còn bắt được cá chạch chất đầy cái sọt nhỏ của mình, càng miễn bàn đến mẫy cái sọt khác trong nhà.
Tiểu Bạch Quả nhìn thoáng qua, chạy nhanh tới kêu ngừng lại:
"Đừng bắt nữa.
Chúng ta về nhà một chuyến trước, đem đống cá này thả ra đi.
Nếu không chỉ sợ cá ở dưới ngộp chết, cá chết thì không đáng tiền nữa."
Nghe được mấy chữ "không đáng tiền", mấy người làm anh đều sôi nổi dừng tay, vừa vắt nước trên quần áo, vừa đi lên bờ.
Anh cả cõng sọt lớn nhất, xách theo cả sọt nhỏ của Tiểu Bạch Quả về nhà.
Lão thái thái làm sao nghĩ đến bọn chúng mang về nhiều như vậy, vội vàng cùng hai cô con dâu bỏ cá vào chậu gỗ, lu nước.
Vừa chọn lựa vừa không nhịn được lẩm bẩm:
"Ối trời ơi, mấy đứa muốn tạo nghiệt hả? Bắt cả cá mẹ đang to bụng, còn bắt cả cá con mới bằng ngón tay.
Này này này, bà để trong chậu cho các con nhé, lát nữa thả lại xuống sông đi.
Ơ kìa đây là cá chuối mà, nấu canh ăn ngon tuyệt vời.
Ôi trời ơi, con ba ba này là đứa mất nết nào bắt được đây? Nhanh thả về lại đi.
Đây là thừa tướng của Long vương đấy, có thể tùy tiện bắt được hả?"
Người bắt được ba ba về - Diệp Võ:...!
Hắn vì bắt con ba ba này mà suýt nữa bị cắn một cái đấy.
Bọn nhỏ mang ra ngoài tổng cộng sáu cái sọt, ba cái lưới bắt cá.
Năm cái sọt tràn đầy, lão thái thái đếm từng cái từng cái, nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra.
Nhiều cá thế này, ho dù không bán được, để trong nhà cũng có thể ăn được một thời gian.
Trong lòng bà vui vẻ, cái sọt cuối cùng, nhìn cũng chưa nhìn đã duỗi tay vào bắt cá, lại sờ đến một thân trơn trơn, dài dài, sợ đến giật mình một cái.
"Rắn?!"
Ôi chao, bà sợ nhất là cái thứ quỷ này.
Trước đó mấy ngày, Diệp Bạch Xuyên bắt về một con rắn hoa, bà đã vội vàng ném đi, sao hôm nay lại tới nữa?
Tiểu Bạch Quả vội vàng đi lên:
"Không phải rắn đâu, không phải rắn đâu ạ.
Bà nội ơi, đây là lươn và cá chạch con bắt về.
Một mình con bắt được nhiều thế này đấy ạ!"
Không phải rắn?
Lúc này lão thái thái mới dám nhìn vào trong sọt, phát hiện thật sự không phải rắn mới nhẹ nhàng thở phào, có chút dở khóc dở cười:
"Bạch Quả của bà ơi, cá chạch với lươn này không ăn được đâu, con bắt chúng về làm gì chứ?"
Tiểu Bạch Quả:...!
Lại một người nói không ăn được.
Không quan trọng.
Lão cha nhà cô tối nay mang gia vị về rồi, đến lúc đó cô ở một bên giúp đỡ, xử lý tốt, nêm nếm gia vị, cô không tin còn có người nói không thể ăn!
Bây giờ, cô chỉ có thể giả bộ vô tội:
"Bạch Quả cũng muốn giúp các anh bắt cá."
"Được, được, được.
Bạch Quả nhà chúng ta là đứa bé ngoan."
Lão thái thái cười, tùy tiện lấy một cái chậu rửa mặt ra, ào ào đổ lươn vào, tùy tiện đổ thêm chút nước rồi để ra thật xa.
Tiểu Bạch Quả:...!
Mấy cái sọt lục tục dọn dẹp xong, bọn nhỏ trong thôn cũng cầm sọt chạy lên núi.
Bọn nhỏ Diệp gia nóng nảy.
Diệp Võ một lòng muốn đền bù sai lầm của mình, liên thanh thúc giục mẹ:
"Mẹ, mọi người nhanh lên đi, lát nữa nhà khác đều xuống sông bắt cá, nhà ta sẽ tụt hậu mất."
Lưu Quốc Hoa lập tức cảnh giác:
"Con nói lỡ miệng phải không?"
Diệp Võ không ngờ mẹ nó đoán được, lập tức ấp a ấp úng.
Lưu Quốc Hoa nhìn hắn như vậy liền tức giận.
Cô giận không phải vì con trai chặt đứt tài lộ trong nhà.
Cô giống lão thái thái, không xem trọng cửa làm ăn này, chỉ cảm thấy con trai mình không biết giữ mồm miệng, làm việc không ổn trọng, đây là điểm tối kỵ.
Cô dừng động tác trong tay, ngữ khí cũng nghiêm khắc lên.
"Con lại đây."
Diệp Võ vừa nghe ngữ khí này của mẹ nó liền biết sắp bị đánh, vội vàng nhìn về phía Diệp lão thái và Tôn Xảo Xảo, hy vọng bà nội và bá có thể giúp đỡ.
Nào ngờ hai người làm như không nghe không thấy gì cả, một chút ý tứ muốn giúp hắn cũng không có.
Hắn lại nhìn mấy người anh của mình.
Mấy đứa anh trai thấy tình thế không ổn, vội vàng chạy ra ngoài sân như sợ chạy chậm cũng bị phạt.
Chỉ còn lại em gái ba tuổi rưỡi, chớp đôi mắt mê mang nhìn hắn.
Tự tôn của một người làm anh không cho phép Diệp Võ xin em gái giúp đỡ.
Hắn nhếch miệng, lộ ra một nụ cười anh dũng hy sinh với Tiểu Bạch Quả, đi theo Lưu Quốc Hoa từng bước từng bước vào phòng.
Chẳng bao lâu sau, tiếng tét mông bang bang liền vang lên.
Tiểu Bạch Quả:...!
Vậy thì tại sao lại không xin cô giúp đỡ chứ?
Cô đã chuẩn bị tốt chạy ra bảo vệ anh trai rồi mà.
Tội gì phải chịu khổ.
______________________
Nhiều cá như vậy đương nhiên là không có khả năng bắt hết mang lên chợ bán.
Lão thái thái ngay hôm đó liền cùng con dâu nấu một nồi canh cá thật ngon.
Không cần lo lắng hàng xóm ngửi thấy mùi mà nói xấu, tối nay Táo Câu thôn tràn đầy mùi thơm thịt cá.
Mùi thơm từ nhà họ Diệp là đặc biệt nồng đậm.
Lão thái thái thả thêm hai miếng thịt chân giò heo Bạch Xuyên vào cùng hầm.
Trên mặt nước canh trắng sữa lấp lánh giọt dầu vàng óng.
Thịt cá ninh trong canh run run rẩy rẩy như ẩn như hiện, phảng phất như giây tiếp theo sẽ lập tức tan ra.
Trong canh còn thả cá viên do Diệp Thanh Sơn cởi trần dùng chày cán bột giã gần hai tiếng.
Tất cả đều là thịt nạc, vị phá lệ dai giòn.
Số lượng cá viên không nhiều lắm, mỗi người cũng chỉ có thể ăn hai cái.
Tiểu Bạch Quả ôm bát nhỏ, vừa thổi hơi nóng, vừa húp một ngụm canh cá.
Ngon!
Lão thái thái bỏ gừng vào khử vị tanh, lại có thịt heo đề vị, canh cá này sao lại không ngon cho được!
Tiểu Bạch Quả nhìn trộm hai cái bát lớn trên bàn.
Hai người Diệp Lục Hải và Diệp Bạch Xuyên vào thành tới giờ còn chưa về.
Trong hai cái bát lớn này là phần canh cá của hai người họ.
Quan trọng nhất là bốn viên cá tròn vo, trắng ngần, lăn qua lăn lại trong đó, âm thầm dụ dỗ Tiểu Bạch Quả ăn vào bụng.
Tiểu Bạch Quả gian nan dời hai mắt đi, một lát sau lại nhịn không được mà nhìn trộm.
Lão thái thái không thể không cười nhạo đứa cháu gái như con mèo nhỏ thèm thuồng này.
Bà đứng dậy tự tay cầm thìa múc hai viên thịt của Diệp Bạch Xuyên bỏ vào bát của Tiểu Bạch Quả:
"Còn thèm cá viên bác cả con làm hả? Ngày mai lại bảo bác con làm nhiều chút.
Ba con bọn họ còn chưa về, muốn ăn thì cứ ăn đi.
Ai đói cũng không thể để Tiểu Bạch Quả nhà ta đói."
Diệp Thanh Sơn cũng cười:
"Ăn đi, chú ba làm cha, chẳng nhẽ không nhường cho con gái được chắc? Chú ấy sẽ không trách con đâu."
Tiểu Bạch Quả:...!
Cô cảm thấy ba cô có lẽ sẽ mang thù đấy.
Tiểu Bạch Quả ngoan ngoãn hiểu chuyện mà đem cá viên trả lại vào trong bát của cha một lần nữa.
"Để cho ba ba ăn ạ."
Khiến Diệp Thanh Sơn hâm một chết mất.
Quả nhiên, con gái với con trai không giống nhau.
Nếu hắn đi ra ngoài một chuyến không về ăn được, hắn dám cá mấy thằng nhỏ trong nhà khẳng định sẽ đem phần của hắn ăn hết sạch.
Trừng mắt liếc ba thằng con trai nhà mình một cái, đang chuẩn bị đem viên thịt của mình cho Tiểu Bạch Quả, hắn liền nghe ngoài cửa viện Diệp gia truyền đến một giọng nói xa lạ, lộ ra sự vui vẻ vô cùng.
"Đây có phải nhà của của Diệp đại ca thôn Táo Câu không? Tôi là Vương Hỉ Dân, là Vương Hỉ Dân cùng tham gia huấn luyện.
Tôi tới tặng đại ca tôm hùm đất và trái cây đây!".
Không ăn được?
Tiểu Bạch Quả không ngờ lại nghe một câu bình luận như vậy.
Nhất thời có chút ngẩn ngơ.
Rất nhanh liền phản ứng lại.
Cô thấy cá chạch ăn ngon là bởi vì cá chạch cô từng ăn đều đã qua xử lý nấu nướng tỉ mỉ của đầu bếp chuyên nghiệp.
Dầu muối tương giấm đều bỏ vào không ít.
Nhưng thời buổi này, nhà nào cũng chỉ đủ cơm ăn, ai mà dám tiêu phí gia vị? Đều trực tiếp lấy nồi lớn ra hầm, chưng, nấu cho xong, cách nào tiện nhất thì làm, cũng không biết khử mùi tanh thế nào thì ăn ngon được mới là lạ.
Thật là đáng tiếc.
Nguyên liệu nấu ăn bây giờ đều là nguyên liệu đỉnh cao.
Ngay cả hương vị của trứng gà, rau dại so với hương vị trong trí nhớ của cô cũng tươi ngon hơn nhiều.
Vốn là cá chạch tươi ngon, non mềm...!
Tiểu Bạch Quả chưa từ bỏ ý định, tiếp tục tưới nước vào hang cá chạch.
Bây giờ chẳng có ai đi ăn cá chạch cả, cá chạch sống bên rìa sông ngòi cũng chẳng biết cảnh giác.
Thấy nước vào cửa hang, chỉ một lát sau, một con cá chạch lớn chừng bốn năm lạng kinh hoảng bò ra ngoài.
Cũng chẳng bò đi bao xa, nó lại xoắn thân chuẩn bị chui xuống bùn.
Đôi mắt của Tiểu Bạch Quả nhìn thẳng vào cái thân hình mập mạp vạm vỡ của nó.
Thật sự thèm thịt của nó mà.
Tiểu Bạch Quả duỗi tay xách nó từ trong bùn ra, ném vào sọt, lộ ra thần sắc thèm nhỏ dãi mà nhìn vào sáu bảy cái cửa hang trên bờ kè sông nhỏ này.
Thời đại này không bị thuốc trừ sâu làm ô nhiễm, cũng không ai ăn chúng, mấy con cá chạch ở đây đều sạch sẽ.
Con sau ngon hơn con trước.
Tiểu Bạch Quả mỗi lần bắt được trong lòng đều vui vẻ thêm một chút.
Con này kho tàu này, con này xào ớt này, con này hầm đậu hũ này, con này nhúng tái này, con này chua ngọt này...!
Chỉ ngẫm lại các kiểu ăn cá chạch, Tiểu Bạch Quả đã hạnh phúc hận không thể bay lên trời.
Cô càng bắt càng hăng.
Nhiều lần Diệp Phi ngẩng đầu nhìn cô chỉ thấy cô đang lo bắt cá chạch, cũng không có ý muốn xuống khu vực nước sâu liền an tâm không ít, nhanh chóng cùng bọn em trai bắt cá.
Bây giờ không bị ô nhiễm nước, nước trong thấy đáy.
Bọn chúng liếc mắt một cái là thấy cá lớn mập mạp bơi qua bơi lại dưới nước.
Chúng lại đặc biệt tìm chỗ lõm trong khúc quanh, nước trong này tương đối xiết.
Không ít cá vào đây bị nước làm cho choáng váng, phản ứng cũng chậm nửa nhịp.
Bọn nhỏ Diệp gia lại cầm theo đồ bắt cá trong nhà, hầu như là bắt con nào chuẩn con nấy.
Tinh thần quyết tâm của bọn trẻ Diệp gia làm bọn trẻ nhà khác tò mò.
Ngày thường mọi người cùng nhau bắt cá nhưng đều là bắt về nhà mình ăn.
Bắt năm sáu con là ngừng mà sao Diệp gia bây giờ lại điên cuồng bắt hết con này tới con khác như vậy? Chẳng lẽ có chuyện gì?
Lập tức có trẻ con nhà khác từ từ đi tới, nhìn một đám trước mặt Diệp Phi, lại nhìn Tiểu Bạch Quả một mình bên bở kè, cảm thấy xuống tay bên Tiểu Bạch Quả có vẻ dễ hơn, liền đi qua hỏi cô.
"Ây, Tiểu Bạch Quả phải không? Sao nhà các em bắt nhiều cá thế?"
Khuôn mặt nhỏ ngây thơ mềm mại của Tiểu Bạch Quả lộ ra biểu tình kiêu ngạo:
"Đương nhiên là bởi vì em thích ăn cá rồi! Các anh của em thương em lắm! Đi bắt cá cho em ăn đấy!"
Cô cũng chưa có nói dối nha.
Lão thái thái nói lỡ như có thể bán thì chia tiền, bán không được thì để lại nhà mình ăn.
Bốn bỏ làm năm thì cũng không khác ý mình nói ra lắm.
Là như vậy à?
Trẻ nhỏ tuy không có thuật đọc tâm, không biết trong lòng Tiểu Bạch Quả rốt cuộc nghĩ như thế nào nhưng chúng cũng có trực giác mà người lớn không có.
Bọn chúng theo bản năng cảm thấy, mục đích đám bé trai Diệp gia làm như vậy không đơn giản như Tiểu Bạch Quả nói.
Thật ra cũng không ai nghi ngờ Tiểu Bạch Quả có thể nói dối, đều cảm thấy đại khái là vì sợ em gái lỡ miệng nên đám anh trai không nói thật với cô.
Có mấy đứa chưa từ bỏ ý định, kiểu gì cũng phải biết rõ ràng chuyện này có bí mật gì liền hỏi mấy đứa anh.
"Ây, Diệp Văn, nhà chúng mày sao đột nhiên muốn bắt nhiều cá thế? Có phải có chuyện gì không?"
Mấy đứa anh lớn còn chưa kịp mở miệng, Diệp Võ nhỏ tuổi nhất, không có kinh nghiệm lại thích khoe khoang ưỡn ngực, vẻ mặt kiêu ngạo học theo Diệp lão thái nói trước:
"Bà nội của tao bảo bọn tao bắt nhiều cá một chút, mấy ngày nữa bà sẽ mang lên trên chợ bán thử.
Bán được thì chia cho bọn tao tiền đấy!"
Tiểu Bạch Quả:...!
Mấy đứa anh khác:...!
Không cứu được.
"Gì?! Chia tiền?!"
Một lời này nói ra giữa đám trẻ có thể nói là đã tạo nên một làn sóng ồ lên thật lớn.
Người ở đây sợ nhất là phân cấp không đều.
Nếu mọi người đều nghèo, đều không có thì mâu thuẫn sẽ giảm đi rất nhiều.
Nhưng bây giờ có vấn đề, bọn trẻ Diệp gia có thể được chia tiền, còn bọn chúng cái gì cũng không có, lập tức có vài đứa không vui.
"Đi! Chúng ta cũng về lấy sọt đi! Chờ đến lúc họp chợ cũng kéo lên trên chợ bán! Bán đi rồi chúng ta cũng được chia tiền! Không thể thể Diệp gia bọn họ chiếm tiện nghi!"
Hô xong khẩu hiệu, bọn nhỏ trong thôn lập tức giải tán.
Diệp Võ đứng dưới nước hơn nửa ngày mới phản ứng là hắn nói sai, nhìn chằm chằm các anh, môi mấp máy:
"Em...!em không cố ý...!Em chỉ là...!chỉ là...!Cái đó...!Quá vênh váo đắc ý..."
Biết làm sao được?
Chuyện đã thành ra như vậy, đánh cũng uổng công.
Người làm anh cả chỉ có thể hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi mà nói:
"Đều con mẹ nó liều mạng làm đi!!"
_________________________
Đang lúc bọn nhỏ khiêu chiến thiên kim vạn mã, người làm cha Diệp Bạch Xuyên này lại đang khá là thoải mái.
Vừa vào thành, hắn lại dùng phân thân pháp, phân ra một người cùng Diệp Lục Hải đi đưa bánh trứng gà tể thái, một người thì để lão quỷ râu bạc dẫn đường, đi tìm người có gan làm ăn.
Bây giờ đã cho phép dân chúng tự do làm ăn buôn bán, chẳng qua đại bộ phận dân chúng đều bị quan niệm cũ hạn chế, cảm thấy làm ăn buôn bán là "không chính đáng", chỉ có thành thật đi làm trong nhà máy mới là công việc đàng hoàng.
Dám tự mình buôn bán, kể cả là làm ăn lớn, so ra vẫn không bằng được.
Nếu không phải lão quỷ râu bạc đã chết nhiều năm, lăn lộn ở huyện thành lâu nay, biết rõ ràng rành mạch rắc rối nhà này nhà kia, Diệp Bạch Xuyên căn bản cũng không thể tìm được người chuyên mua trang sức vàng bạc ngọc ngà.
Hắn chuẩn bị đem bán cái mặt phật bằng ngọc hòa điền kia đi.
Doanh nhân kia chuyên làm loại chuyện vào nam ra bắc tới nông thôn nhặt của hời rồi bán giá cao cho một số kẻ có tiền làm ăn.
Ánh mắt y rất độc, liếc một cái liền nhìn ra cái mặt ngọc này không phải hàng thường.
Trong lòng biết nếu mình đem về cho những nhân vật lớn kia kiểu gì cũng không ít hơn tám vạn.
Y liếc nhìn Diệp Bạch Xuyên một cái, đoán không ra rốt cuộc Diệp Bạch Xuyên có thân phận gì.
Do dự một lúc, cuối cùng cũng cho hắn một con số tương đối đáng tin.
"Người anh em, tôi thấy anh khí độ bất phàm, không giống dân chúng bình thường, tôi nói thật với anh đi ha.
Cái ngọc phật này của anh là đồ tốt, nhìn nguyên liệu giống ngọc hòa điền, chạm trổ cũng tinh xảo, tám vạn hẳn là được."
Thái độ Diệp Bạch Xuyên không kiêu ngạo không xiểm nịnh, dùng ánh mắt ý bảo y nói tiếp.
Y tạm dừng một chút, tiếp tục nói:
"Là như vậy...!Thứ này ấy, ít người mua.
Các anh là người bình thường, thật sự không có nhân mạch.
Tôi có nhân mạch, tôi phải có phí trung gian chứ, phải không nào?"
Lão quỷ râu bạch lấy sổ ra viết viết viết.
Tiên nhân.
Bảo hắn trực tiếp ra giá.
Ngón trỏ Diệp Bạch Xuyên gõ nhẹ trên mặt bàn:
"Giá cả?"
"Năm vạn."
Lão quỷ râu bạc tức muốn đánh người.
Ôi cái thói đời thời nay!
Lão mới chết vài chục năm, bây giờ trình độ đạo đức nghề nghiệp của người trẻ tuổi đã giảm xuống đến nông nỗi này rồi sao?
Tiên nhân xin bớt giận!
Để tôi thay ngài đánh hắn!
Diệp Bạch Xuyên liếc mắt một cái, buông ly trà:
"Có thể."
Vốn dĩ ngọc phật này cũng chẳng phải của Diệp gia.
Hôm nay hắn có thể bán được năm vạn đã coi như là kinh hỷ rồi, cũng không tính toán vì mấy vạn đồng tiền mà phải nhọc lòng cố sức.
"Tiền trao cháo múc?"
Tên doanh nhân kia đã chuẩn bị tâm thái giương cung bạt kiếm cò kè mặc cả, không ngờ Diệp Bạch Xuyên dễ dàng đồng ý giá cả của y như vậy.
Trong lòng vừa mừng như điên vừa sinh ra một chút ý xấu.
Y cảm thấy Diệp Bạch Xuyên phải có cái nhược điểm gì hoặc là có chỗ khó nào đó mới đồng ý cái giá đó.
Nếu không thì chỉ cần không phải kẻ ngốc đều có thể nghe rõ năm khác với tám.
Y thậm chí chuẩn bị sẵn lòng chỉ kiếm lời mấy trăm mấy ngàn thôi, sao mà ngờ được Diệp Bạch Xuyên lại đồng ý cái giá thấp nhất y báo.
Vậy, y có thể áp giá xuống chút nữa được không?
Rốt cuộc thì làm gì có ai chê nhiều tiền đâu.
Y càng nghĩ càng cảm thấy có thể thử.
Dục vọng tham lam tiền tài đã chiến thắng cảnh giác của y với Diệp Bạch Xuyên.
Y liếm liếm môi dưới, cười ha ha ha mấy tiếng, bày ra bộ dạng lão thần khắp nơi:
"Ấy, người anh em đừng lo lắng quá.
Ý tôi là năm vạn này là phí môi giới của tôi..."
"Ồ?"
Diệp Bạch Xuyên cười như không cười nhìn y:
"Thật sao?"
Doanh nhân kia theo bản năng cảm nhận được một tia nguy hiểm, nhưng rất nhanh lại bị lòng tham đè xuống.
Y hung tợn mà nói:
"Thật."
Diệp Bạch Xuyên là ai chứ?
Đây chính là tà tu, không nói lý, chỉ thích khoái ý ân cừu.
Hắn không thích vì chút tiền này mà lải nhà lải nhải nửa ngày không xong cũng không đại biểu cho việc hắn thích bị người khác coi là đồ ngốc coi tiền như rác.
Nếu yên lành không thích, thích xuống địa ngục, lão cha đương nhiên cũng không ngại cho y biết thế nào là địa ngục.
"Nghe nói địa ngục có mười tám tầng." Diệp Bạch Xuyên đột nhiên cười nói.
"Gì cơ?"
"Bạch mỗ hôm nay liền mang người đi tham quan thế nào là núi đao biển lửa."
Tên doanh nhân kia còn chưa kịp hiểu rõ ràng ý tứ trong lời của Diệp Bạch Xuyên liền cảm nhận được thống khổ từ ngọn lửa nóng bỏng.
Tập trung nhìn, quang cảnh trước mắt đã thay đổi.
Trước mắt là một ngọn núi lớn cao chót vót cắm đầy đao nhọn.
Dưới chân là liệt hỏa nhìn không thấy điểm cuối.
Tiếng kêu thảm thiết rên la không dứt bên tai.
Trước mặt y có người kêu thảm thiết, ngã từ núi đao xuống, bị mũi đao chém thành hai nửa.
Lòng phèo vung đầy trời.
Máu nóng đều bắn lên mặt y.
Tình huống này quá kích thích, cả người tên doanh nhân kia mềm nhũn, chớp mắt hai cái liền ngất lịm.
Diệp Bạch Xuyên bỏ y xuống đất chờ y tỉnh lại.
Thuận tiện dùng thời gian này truyền âm ngàn dặm cho Tiểu Bạch Quả.
"Nghĩ xem muốn cái gì thì nói cho cha."
_______________
Muốn đồ gì?
Bị lão cha đột nhiên phát truyền âm đến làm phân tâm, một con cá chạch ước chừng năm sáu lạng thoát được một kiếp, đong đưa thân mình chui vào giữa vùng nước sâu phía xa.
Thần sắc Tiểu Bạch Quả lộ ra vài phần đau lòng, quay đầu nhìn thoáng về phía cái sọt đã có gần bảy tám cân cá chạch.
Đồ mình muốn tất nhiên là có.
Cô muốn di động, muốn máy tính, muốn máy chơi game.
Nhưng mấy thứ đó đều không phải ở thời đại này, căn bản là không có cách nào.
Cửa hàng, nhà ở, hiện tại cô mới ba tuổi rưỡi, bất luận đặt ở quốc gia nào cũng không được coi như một người độc lập tự chủ.
Nhà ở, cửa hàng cũng chỉ có thể để nghĩ lại.
Nhưng gia vị như dầu muối tương giấm, mua một ít để cải thiện thức ăn hẳn là vẫn có thể chứ nhỉ?
Tiểu Bạch Quả vẫn chưa học được truyền âm ngàn dặm nhưng Tiểu Bạch Quả biết ba cô nhất định có cách nghe được lời cô nói.
Rốt cuộc thì ba cũng là tu tiên đại thần mà.
Các anh đều đang bắt cá dưới nước, tiếng rất lớn.
Tiểu Bạch Quả cũng không sợ lời mình nói nhỏ sẽ bị người khác nghe thấy.
Cô vừa tiếp tục bắt lươn, vừa đặt ra yêu cầu với lão cha.
"Muốn gia vị.
Bát giác trần bì dầu muối tương giấm đường trắng rượu gạo ớt cay hoa tiêu cái gì cũng muốn.
Hôm nay con bắt được rất nhiều lươn, có gia vị này chúng ta có thể làm thật nhiều đồ ăn ngon!"
Lão cha lậo tức cũng mười phần khao khát, nhìn tên doanh nhất trên mặt đất sắp tỉnh lại, hắn quyết định ngừng pháp thuật:
"Được rồi, đợi cha về."
Tiểu Bạch Quả vội gật đầu không ngừng, nghĩ cha mình sẽ mang mấy gia vị đó về liền nhanh tay lẹ mắt bắt được một con cá chạch nữa vào sọt.
Cái sọt rất nhanh cũng đầy.
Một đứa bé như cô, còn bắt được cá chạch chất đầy cái sọt nhỏ của mình, càng miễn bàn đến mẫy cái sọt khác trong nhà.
Tiểu Bạch Quả nhìn thoáng qua, chạy nhanh tới kêu ngừng lại:
"Đừng bắt nữa.
Chúng ta về nhà một chuyến trước, đem đống cá này thả ra đi.
Nếu không chỉ sợ cá ở dưới ngộp chết, cá chết thì không đáng tiền nữa."
Nghe được mấy chữ "không đáng tiền", mấy người làm anh đều sôi nổi dừng tay, vừa vắt nước trên quần áo, vừa đi lên bờ.
Anh cả cõng sọt lớn nhất, xách theo cả sọt nhỏ của Tiểu Bạch Quả về nhà.
Lão thái thái làm sao nghĩ đến bọn chúng mang về nhiều như vậy, vội vàng cùng hai cô con dâu bỏ cá vào chậu gỗ, lu nước.
Vừa chọn lựa vừa không nhịn được lẩm bẩm:
"Ối trời ơi, mấy đứa muốn tạo nghiệt hả? Bắt cả cá mẹ đang to bụng, còn bắt cả cá con mới bằng ngón tay.
Này này này, bà để trong chậu cho các con nhé, lát nữa thả lại xuống sông đi.
Ơ kìa đây là cá chuối mà, nấu canh ăn ngon tuyệt vời.
Ôi trời ơi, con ba ba này là đứa mất nết nào bắt được đây? Nhanh thả về lại đi.
Đây là thừa tướng của Long vương đấy, có thể tùy tiện bắt được hả?"
Người bắt được ba ba về - Diệp Võ:...!
Hắn vì bắt con ba ba này mà suýt nữa bị cắn một cái đấy.
Bọn nhỏ mang ra ngoài tổng cộng sáu cái sọt, ba cái lưới bắt cá.
Năm cái sọt tràn đầy, lão thái thái đếm từng cái từng cái, nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra.
Nhiều cá thế này, ho dù không bán được, để trong nhà cũng có thể ăn được một thời gian.
Trong lòng bà vui vẻ, cái sọt cuối cùng, nhìn cũng chưa nhìn đã duỗi tay vào bắt cá, lại sờ đến một thân trơn trơn, dài dài, sợ đến giật mình một cái.
"Rắn?!"
Ôi chao, bà sợ nhất là cái thứ quỷ này.
Trước đó mấy ngày, Diệp Bạch Xuyên bắt về một con rắn hoa, bà đã vội vàng ném đi, sao hôm nay lại tới nữa?
Tiểu Bạch Quả vội vàng đi lên:
"Không phải rắn đâu, không phải rắn đâu ạ.
Bà nội ơi, đây là lươn và cá chạch con bắt về.
Một mình con bắt được nhiều thế này đấy ạ!"
Không phải rắn?
Lúc này lão thái thái mới dám nhìn vào trong sọt, phát hiện thật sự không phải rắn mới nhẹ nhàng thở phào, có chút dở khóc dở cười:
"Bạch Quả của bà ơi, cá chạch với lươn này không ăn được đâu, con bắt chúng về làm gì chứ?"
Tiểu Bạch Quả:...!
Lại một người nói không ăn được.
Không quan trọng.
Lão cha nhà cô tối nay mang gia vị về rồi, đến lúc đó cô ở một bên giúp đỡ, xử lý tốt, nêm nếm gia vị, cô không tin còn có người nói không thể ăn!
Bây giờ, cô chỉ có thể giả bộ vô tội:
"Bạch Quả cũng muốn giúp các anh bắt cá."
"Được, được, được.
Bạch Quả nhà chúng ta là đứa bé ngoan."
Lão thái thái cười, tùy tiện lấy một cái chậu rửa mặt ra, ào ào đổ lươn vào, tùy tiện đổ thêm chút nước rồi để ra thật xa.
Tiểu Bạch Quả:...!
Mấy cái sọt lục tục dọn dẹp xong, bọn nhỏ trong thôn cũng cầm sọt chạy lên núi.
Bọn nhỏ Diệp gia nóng nảy.
Diệp Võ một lòng muốn đền bù sai lầm của mình, liên thanh thúc giục mẹ:
"Mẹ, mọi người nhanh lên đi, lát nữa nhà khác đều xuống sông bắt cá, nhà ta sẽ tụt hậu mất."
Lưu Quốc Hoa lập tức cảnh giác:
"Con nói lỡ miệng phải không?"
Diệp Võ không ngờ mẹ nó đoán được, lập tức ấp a ấp úng.
Lưu Quốc Hoa nhìn hắn như vậy liền tức giận.
Cô giận không phải vì con trai chặt đứt tài lộ trong nhà.
Cô giống lão thái thái, không xem trọng cửa làm ăn này, chỉ cảm thấy con trai mình không biết giữ mồm miệng, làm việc không ổn trọng, đây là điểm tối kỵ.
Cô dừng động tác trong tay, ngữ khí cũng nghiêm khắc lên.
"Con lại đây."
Diệp Võ vừa nghe ngữ khí này của mẹ nó liền biết sắp bị đánh, vội vàng nhìn về phía Diệp lão thái và Tôn Xảo Xảo, hy vọng bà nội và bá có thể giúp đỡ.
Nào ngờ hai người làm như không nghe không thấy gì cả, một chút ý tứ muốn giúp hắn cũng không có.
Hắn lại nhìn mấy người anh của mình.
Mấy đứa anh trai thấy tình thế không ổn, vội vàng chạy ra ngoài sân như sợ chạy chậm cũng bị phạt.
Chỉ còn lại em gái ba tuổi rưỡi, chớp đôi mắt mê mang nhìn hắn.
Tự tôn của một người làm anh không cho phép Diệp Võ xin em gái giúp đỡ.
Hắn nhếch miệng, lộ ra một nụ cười anh dũng hy sinh với Tiểu Bạch Quả, đi theo Lưu Quốc Hoa từng bước từng bước vào phòng.
Chẳng bao lâu sau, tiếng tét mông bang bang liền vang lên.
Tiểu Bạch Quả:...!
Vậy thì tại sao lại không xin cô giúp đỡ chứ?
Cô đã chuẩn bị tốt chạy ra bảo vệ anh trai rồi mà.
Tội gì phải chịu khổ.
______________________
Nhiều cá như vậy đương nhiên là không có khả năng bắt hết mang lên chợ bán.
Lão thái thái ngay hôm đó liền cùng con dâu nấu một nồi canh cá thật ngon.
Không cần lo lắng hàng xóm ngửi thấy mùi mà nói xấu, tối nay Táo Câu thôn tràn đầy mùi thơm thịt cá.
Mùi thơm từ nhà họ Diệp là đặc biệt nồng đậm.
Lão thái thái thả thêm hai miếng thịt chân giò heo Bạch Xuyên vào cùng hầm.
Trên mặt nước canh trắng sữa lấp lánh giọt dầu vàng óng.
Thịt cá ninh trong canh run run rẩy rẩy như ẩn như hiện, phảng phất như giây tiếp theo sẽ lập tức tan ra.
Trong canh còn thả cá viên do Diệp Thanh Sơn cởi trần dùng chày cán bột giã gần hai tiếng.
Tất cả đều là thịt nạc, vị phá lệ dai giòn.
Số lượng cá viên không nhiều lắm, mỗi người cũng chỉ có thể ăn hai cái.
Tiểu Bạch Quả ôm bát nhỏ, vừa thổi hơi nóng, vừa húp một ngụm canh cá.
Ngon!
Lão thái thái bỏ gừng vào khử vị tanh, lại có thịt heo đề vị, canh cá này sao lại không ngon cho được!
Tiểu Bạch Quả nhìn trộm hai cái bát lớn trên bàn.
Hai người Diệp Lục Hải và Diệp Bạch Xuyên vào thành tới giờ còn chưa về.
Trong hai cái bát lớn này là phần canh cá của hai người họ.
Quan trọng nhất là bốn viên cá tròn vo, trắng ngần, lăn qua lăn lại trong đó, âm thầm dụ dỗ Tiểu Bạch Quả ăn vào bụng.
Tiểu Bạch Quả gian nan dời hai mắt đi, một lát sau lại nhịn không được mà nhìn trộm.
Lão thái thái không thể không cười nhạo đứa cháu gái như con mèo nhỏ thèm thuồng này.
Bà đứng dậy tự tay cầm thìa múc hai viên thịt của Diệp Bạch Xuyên bỏ vào bát của Tiểu Bạch Quả:
"Còn thèm cá viên bác cả con làm hả? Ngày mai lại bảo bác con làm nhiều chút.
Ba con bọn họ còn chưa về, muốn ăn thì cứ ăn đi.
Ai đói cũng không thể để Tiểu Bạch Quả nhà ta đói."
Diệp Thanh Sơn cũng cười:
"Ăn đi, chú ba làm cha, chẳng nhẽ không nhường cho con gái được chắc? Chú ấy sẽ không trách con đâu."
Tiểu Bạch Quả:...!
Cô cảm thấy ba cô có lẽ sẽ mang thù đấy.
Tiểu Bạch Quả ngoan ngoãn hiểu chuyện mà đem cá viên trả lại vào trong bát của cha một lần nữa.
"Để cho ba ba ăn ạ."
Khiến Diệp Thanh Sơn hâm một chết mất.
Quả nhiên, con gái với con trai không giống nhau.
Nếu hắn đi ra ngoài một chuyến không về ăn được, hắn dám cá mấy thằng nhỏ trong nhà khẳng định sẽ đem phần của hắn ăn hết sạch.
Trừng mắt liếc ba thằng con trai nhà mình một cái, đang chuẩn bị đem viên thịt của mình cho Tiểu Bạch Quả, hắn liền nghe ngoài cửa viện Diệp gia truyền đến một giọng nói xa lạ, lộ ra sự vui vẻ vô cùng.
"Đây có phải nhà của của Diệp đại ca thôn Táo Câu không? Tôi là Vương Hỉ Dân, là Vương Hỉ Dân cùng tham gia huấn luyện.
Tôi tới tặng đại ca tôm hùm đất và trái cây đây!".
Danh sách chương